Ve Sầu Mùa Thu

Chương 44


Bạn đang đọc Ve Sầu Mùa Thu – Chương 44


Giang Thăng rũ mắt xuống, dùng ánh mắt vẽ lại nét mặt của Văn Chiêu, con ngươi đen thui nhìn không thấy đáy, Văn Chiêu bị hắn nhìn chằm chằm khiến trong lòng vô cùng rụt rè, lông mi run rẩy nhắm mắt lại, không nhìn đôi mắt sâu thẳm kia.
Khóe miệng Giang Thăng hơi giật giật, ngón tay đặt nhẹ lên thái dương của Văn Chiêu, nhẹ nhàng ấn xuống.
Văn Chiêu gần đây rất thích ngủ, ăn uống lại không tốt, trong đầu dường như có một sợi dây căng chặt, đang không ngừng thẳng tắp căng cứng.

Thái dương được ấn nhẹ xuống khiến cậu dần dần thả lỏng, cậu có chút buồn ngủ.
Ý thức của cậu càng ngày càng mơ hồ, cậu mở ra một cánh cửa.
Tấm kính hình thoi trên cửa kéo dài ra làm biến dạng hình dáng của cậu, cậu nhìn vào tấm kính thấy thân thể vặn vẹo của mình, giống như một hình thù đặc biệt bị cắt và ghép lại.
Giang Thăng ngồi ở trên ghế sô pha màu xanh lá, Văn Chiêu đi tới dựa vào lòng hắn, cậu ôm Giang Thăng đang bất động thanh sắc, ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, cùng với mùi hôi thối tanh tưởi.
“ Anh đã đi đâu vậy? Em tìm anh lâu lắm rồi.” Cậu hôn lên làn da lạnh lẽo của Giang Thăng, bất mãn nói.
“Anh vẫn luôn đợi em ở chỗ này.” Giọng nói của Giang Thăng như bị lưỡi hái cắt rách, phát ra âm thâm khàn khàn đứt quãng.

“ Người bỏ đi vẫn luôn là em.” Tay hắn chạm vào eo Văn Chiêu, lạnh đến mức không có tia ấm áp nào.
“Em không có, em không có.” Văn Chiêu ôm hắn, tự lẩm bẩm lặp đi lặp lại.
“Vậy em sẽ ở bên cạnh anh mãi mãi sao?” Hai tay Giang Thăng bóp eo cậu, hắn dùng sức bóp mạnh đến dọa người, Văn Chiêu thống khổ dựa vào trên người hắn, “Ừ.”
Trong cổ họng Giang Thăng phát ra một nụ cười kỳ quái, âm trầm khiến da đầu cậu tê dại.
Văn Chiêu chợt bừng tỉnh, cậu nhìn xuống bàn tay đang ôm eo mình, nó trắng xanh như tay ma quỷ.
Đây không phải là Giang Thăng, mà là một cái xác chết.
Cậu đẩy cơ thể cứng ngắc ra rồi ngã xuống đất.

Nhìn con người u ám đang ngồi trên sô pha, hắn cứng đờ kỳ quái ngồi ở chỗ đó, nhìn giống hệt Giang Thăng nhưng trên người lại toát ra khí chất u ám chết chóc, khiến người dựng tóc gáy.
“Giang Thăng đâu? Mày không phải là Giang Thăng!” Văn Chiêu ngồi dưới đất ôm bụng, trên trán chảy mồ hôi lạnh.
Cơ thể Giang Thăng run rẩy bắt đầu chuyển sang màu xanh và bắt đầu xuất hiện đầy những đốm thuộc về xác chết.

Văn Chiêu run rẩy ôm lấy thân thể đang thối rữa của hắn: “Không, không.” Cậu hôn lên đôi môi tái nhợt của Giang Thăng: “Em sẽ ở lại với anh, đừng rời đi mà.” Cậu kinh ngạc phát hiện bên dưới mình đã bắt đầu chảy máu, cậu thống khổ dựa vào Giang Thăng đang cứng đờ.

Tấm kính ở ngưỡng cửa bóp méo hình ảnh của họ thành những con quái vật.

Trong cơn đau đớn, cậu nhìn thấy một viên thịt chảy xuống từ cơ thể mình, trông giống như một đứa bé.
Tim Văn Chiêu đập nhanh, cậu há hốc mồm khó thở mở trừng mắt.

Đối diện cậu là một đôi mắt đen, khuôn mặt của Giang Thăng hiện ra rất gần mặt cậu, trong mắt hắn lộ ra một tia vặn vẹo.
Giang Thăng nứt ra một nụ cười, vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Văn Chiêu ra sau trán, cúi đầu hôn lên trán Văn Chiêu, “Tiểu Chiêu gặp ác mộng hả?” Giọng nói của hắn nhẹ nhàng truyền vào trong tai Văn Chiêu, giống như có một đôi tay lạnh lẽo chạm vào thân thể của mình, Văn Chiêu rùng mình một cái.
Giang Thăng nhìn cậu chằm chằm, đang chờ đợi câu trả lời của cậu.
Văn Chiêu giơ tay ôm lấy đầu Giang Thăng kéo xuống, hôn lên đôi mắt của Giang Thăng, tự mình lẩm bẩm giống như thở phào nhẹ nhõm: “Vẫn còn, vẫn còn ở đây.”
Giang Thăng nằm trên người cậu, tai áp vào tim cậu, lắng nghe tiếng tim đập truyền tới tai mình.

Hắn khẽ nheo mắt cười.
Văn Chiêu sờ sờ tóc của hắn, cổ họng có chút khàn khàn nói: “Thật tốt khi anh vẫn còn ở đây.”
Giang Thăng khẽ nhướng mi, nhìn hình dáng dưới cằm của cậu: “Em cùng anh đi nước Đức, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau.”
Văn Chiêu ngồi dậy sờ soạng bật lửa cùng điếu thuốc trên bàn trà, trong miệng châm một điếu thuốc, dựa vào trên sô pha sờ sờ tóc Giang Thăng, không lên tiếng.
Giang Thăng yên lặng nhìn cậu, trong mắt hiện lên một tia biến sắc.
Vẫn còn thiếu một trận lửa.
Bắp thịt Văn Chiêu đau nhức, vừa ăn được một quả nho liền muốn trào ngược dạ dày, nôn vào thùng rác.
Lúc vào phòng tắm soi gương, cậu mới giật mình, trong gương sắc mặt cậu tái xanh, nhìn chính mình trong gương cảm thấy quái dị, không giống mình chút nào.
Cậu cảm thấy hai bên thái dương đập thình thịch, cứ nghĩ đến đi nước Đức với kỳ thi tuyển sinh đại học, cậu xoa mặt dựa vào tường, làm sao cậu có thể nói với bố mẹ rằng cậu muốn đi nước ngoài bây giờ?
Giấc mơ đó quá kinh khủng, cậu rõ ràng hiểu rằng mình không thể rời đi mà không có Giang Thăng được, cậu và Giang Thịnh hòa quyện vào nhau, xé rách chảy đầm đìa máu tươi.

Cậu đi vào bếp, dựa vào cửa nhìn Giang Thăng đang nấu cháo.
Giang Thăng chất đống cần tây xắt nhỏ sang một bên, cậu nhìn con dao trên tay, mép dao phát ra ánh sáng lạnh, nước rau xanh còn sót lại dính trên dao, giống như một loại thuốc độc hóa học.
“Giang Thăng.”
Nghe thấy tiếng gọi của Văn Chiêu, hắn để dao xuống dưới vòi nước để rửa sạch, tay chạm vào dao, một vết máu tươi chảy xuống cùng dòng nước.
Sau khi Văn Chiêu uống hết cháo xong, cậu nằm uể oải trên giường, Giang Thăng cầm một cái máy tính bảng, không biết đang xem cái gì.
Cậu ở trong cơn mơ màng nghe thấy tiếng động, đầu óc quay cuồng, theo bản năng ý thức được một tia sợ hãi, cậu cảm thấy cổ họng như bị ai bóp khiến cậu hít thở không thông.
Thân thể đau đến mức nhấc chân không nổi, Văn Chiêu sờ sờ chỗ cạnh mình, không có ai, cậu biết nỗi sợ hãi này từ đâu đến rồi, nó giống như lần trước, Giang Thăng lại biến mất rồi.
Trong phòng chỉ có ánh sáng yếu ớt, cánh cửa mở toang, bên ngoài tối đen như mực, ô cửa biến thành một cái hố đen, tỏa ra sương mù đen đặc bao trùm cả phòng ngủ.
Nhịp tim của Văn Chiêu nhanh đến mức gần như làm cậu không thể đứng vững sau khi rời giường, ngón tay cậu run rẩy bước vào phòng khách.
Ánh đèn ở tầng đối diện chiếu vào phòng khách, để lại những tia sáng đỏ đỏ, xanh xanh, phòng khách bị bao trùm bởi một vầng hào quang ngột ngạt kỳ quái, cậu nhìn thấy Giang Thăng đang ngồi trên ghế sô pha, giống y như trong mộng, da đầu cậu tê dại run lên: “Giang Thăng.”
Giang Thăng không để ý đến cậu, vẫn ngồi đó như một pho tượng lạnh lùng.
Văn Chiêu cảm giác được một sợi gân ở thái dương đang lôi kéo mình, tinh thần áp lực cao mấy ngày nay khiến cậu cảm thấy rã rời.
“Sao anh không trả lời!? Anh trả lời em đi!” Ngực Văn Chiêu phập phồng, những ánh sáng kỳ lạ này khiến cậu nhớ đến thủy tinh nhiều màu trong mộng, cậu có chút muốn nôn.

Giang Thăng khẽ quay đầu lại, ánh đèn đỏ mờ nhạt chiếu vào khuôn mặt gầy gò của hắn, khiến hắn vừa ảm đạm vừa kỳ quái, Giang Thăng cầm con dao ở trên bàn lên, sắc mặt tái nhợt có chút thờ ơ mang tố chất thần kinh.
Đồng tử của Văn Chiêu đột nhiên co rút lại: “Anh định làm gì? Bỏ dao xuống.” Toàn thân cậu lạnh lẽo, run rẩy không tự chủ được.
“Đào trái tim của anh ra giao cho em.” Giang Thăng nhìn Văn Chiêu, hắn cắm mũi dao vào trái tim mình, hắn nói năng lộn xộn với đôi mắt đỏ rực: “Em không muốn đi cùng anh nhưng anh sẵn lòng ở lại bên cạnh em.” Hắn nhìn Văn Chiêu, cười một cách thần kinh.

Chuông báo động trong đầu Văn Chiêu vang lên, cậu run rẩy đi về phía trước hai bước, sau đó vội vàng lùi về phía, nói với Giang Thăng:” Anh bỏ dao xuống được không?”
Giang Thăng nhìn cậu, nói: “ Anh đã nói rồi, ngay cả mạng sống của anh anh cũng có thể cho em.” Con dao hướng về phía trước thêm một inch và cắt qua da của hắn, máu chảy ra thấm vào quần áo của hắn.
“Đừng đừng mà.” Văn Chiêu vồ tới phía hắn như phát điên rồi, cậu giật lấy con dao trong tay Giang Thăng rồi ném ra xa ngoài.
Con dao rơi trên mặt đất phát ra tiếng leng keng đáng sợ, Văn Chiêu hoàn toàn suy sụp, tay run rẩy chạm vào Giang Thăng, sau đó rụt về như bị kim đâm, cậu ôm lấy Giang Thăng, cả người phát run, trong miệng, lẩm bẩm: “Đừng mà đừng mà.



Máu đỏ chảy xuống thấm vào quần áo, Giang Thăng nói chuyện hồ ngôn loạn ngữ, hắn dựa vào trên vai Văn Chiêu, đôi mắt đỏ hoe nói: “ Sao em lại bỏ rơi anh như vậy?” Giọng nói hắn run rẩy mang theo khóc nức nở.

Văn Chiêu run rẩy ôm mặt hắn: “Em không có bỏ lại anh, cũng sẽ không bao giờ làm như vậy.” Giọng mũi Văn Chiêu nghẹn ngào, sắc mặt tái nhợt, thần sắc căng thẳng đến cực điểm.
Giang Thăng tựa đầu trong vòng tay của cậu: “Anh à*( từ này theo nguyên tác GT lại gọi VC là ca ca nên mình đổi xưng hô), anh sẽ không bao giờ rời xa em đúng không?”
“Ừ.” Văn Chiêu sờ sờ tóc hắn, ngơ ngác đáp.
Tay Giang Thăng ôm lấy eo cậu, hắn dựa mặt vào lòng Văn Chiêu nói: “Anh sẽ đi nước Đức với em chứ?”
“Em sẽ đi nước Đức với anh mà.” Văn Chiêu đặt lên đầu hắn một nụ hôn.
Giang Thăng nở một nụ cười dọa người, hắn nghe thấy tiếng tim đập mãnh liệt của Văn Chiêu, hắn siết chặt ôm lấy Văn Chiêu một cách kiên quyết.
Văn Chiêu cảm thấy lạnh lẽo, trong lòng căng thẳng cao độ khiến cậu choáng váng, run rẩy không tự chủ được, cậu đẩy Giang Thăng ra rồi chống đỡ vào bàn trà, cảm giác buồn nôn khiến ngực cậu khó chịu.

Giang Thăng ôm cậu vào lòng giúp cậu thuận khí hơn, cậu cùng Giang Thăng ngã trên ghế sô pha.
Giang Thăng ôm lấy cậu, hai mắt hắn đỏ hoe, như là muốn đem cậu xát tiến thân thể mình, cậu khó thở vì bị Giang Thăng ôm chặt, hơi thở nóng rực của Giang Thăng phả vào mặt cậu, cậu há mồm thở dốc như sắp chết đuối.

Khuôn mặt Giang Thăng lộ ra một nụ cười kiềm chế hưng phấn, lông mi rũ xuống che đi đôi mắt u ám vặn vẹo.
Hắn không ngừng hôn lên mặt Văn Chiêu: “Tiểu Chiêu, anh yêu em nhiều lắm.”
Hắn biết tự làm tổn thương chính mình sẽ làm cậu mềm lòng, hắn cũng biết để trói chặt cậu phải dùng cách hèn hạ ti tiện khiến cho bọn họ không thể tách rời, chỉ có vũ thể kỳ dị vặn vẹo quấn quít lấy nhau.
Hắn biết Văn Chiêu quan tâm hắn, yêu hắn, đây là lợi thế của hắn.
Sau khi quyết định cùng Giang Thăng ra nước ngoài, Văn Chiêu băn khoăn không biết nên nói thế nào với gia đình.
Quả táo vừa cắt được đưa cho Văn Chiêu: “Để anh đi cùng em!”
“Không cần đâu, để em tự mình nói.” Văn Chiêu nhét một miếng táo vào miệng.
“Vậy anh sẽ đợi em ở bên ngoài.”
“Được.”
Trước khi trở về nhà, cậu đã gọi trước cho Lê Tưu, khi cậu trở về nhà thì Văn Minh Viễn ra mở cửa cho cậu.


“Mẹ con nói với bố là con có chuyện quan trọng muốn nói với chúng ta.”
“Con có chuyện muốn nói với bố.” Văn Chiêu từ trong tủ giày lấy ra đôi giày, đi vào.
Sau khi ngồi xuống, anh không biết nên nói thế nào, tiếng TV có chút ồn, cậu nhìn quả táo trên bàn, nói: “Con muốn đi ra nước ngoài học đại học.”
Lê Tưu hơi sững người, cô mở miệng trước, nói: “Tiểu Chiêu, sao bây giờ lại đột nhiên muốn ra nước ngoài? Còn chưa đầy một tháng nữa là thi đại học rồi mà?”
Cậu nhìn Lê Tưu, nói: “Con muốn đi nước Đức với Giang Thăng.”
Văn Minh Viễn thở dài nói: ” Đó là người yêu của con à?”
Khi Văn Chiêu đi ra, Giang Thăng đang đứng dưới gốc cây si đợi cậu, Giang Thăng nhìn cậu nói: “Mẹ em đã đồng ý chưa?”
Văn Chiêu nhìn cây cam trước nhà, cây do Văn Minh Viễn cùng cậu trồng khi cậu còn bé, cậu nắm lấy tay Giang Thăng: “Đồng ý rồi.”
Cậu nhớ lại lời Văn Minh Viễn: “Bố ủng hộ con tự do yêu đương, nhưng quyết định trong cuộc đời này là do con tự quyết định.

Nếu con lựa chọn sai, sẽ không có liều thuốc hối hận.

Nếu con tự quyết định, bố sẽ không có ý kiến gì thêm.

Nguyện vọng của bố và mẹ con là hy vọng con sẽ luôn vui vẻ, chúng ta không đòi hỏi bất cứ điều gì khác.


Cậu nhìn bầu trời xanh ngắt, những tán cây phượng xanh rậm rạp, cậu nói với Giang Thăng: “Mùa hè lại đến rồi.”
[Điều người viết muốn nói:]
Văn Chiêu thật sự có thai, hai người còn chưa biết.
Chương sau sẽ có điều gì đó xảy ra.

Mọi người hãy bình luận thêm đi ạ.
———————–
Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.