Bạn đang đọc Ve Sầu Mùa Thu – Chương 43
Những chiếc lá trên cây chuyển từ màu xanh lá dịu dàng sang màu xanh sẫm lục, mùa mưa ẩm ướt cuối cùng cũng kết thúc, thời tiết bắt đầu trở nên khô khan và oi bức.
Văn Chiêu nhìn những cành cây xòe ra, lá xanh điểm xuyết trên ngọn cây, gió thổi xào xạc, vỏ cây nứt ra có những đường nét rõ ràng, cậu men theo đường nét, nhìn từ gốc đến đuôi.
Một tiếng rắc giòn tan vang lên, cậu theo phản xạ có điều kiện run lên một cái, cậu phản ứng có chút lớn, lạnh mặt nói: “Mày bị làm sao vậy?” Người bên cạnh bị cậu dọa sợ, gã vô thố*( miêu tả cực sợ hãi) giơ thước trong tay chặn, Văn Chiêu xoa xoa mặt: “Xin lỗi, làm cho mày sợ rồi.”
Cậu dùng tay nhéo nhéo lông mày, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của tên đầu trọc, ánh mắt của gã tràn đầy ác ý.
Văn Chiêu nhàn nhạt liếc mắt nhìn gã.
Cậu không nghĩ ngợi gì thêm, lấy chiếc bật lửa từ trong ngăn kéo ra và đi về phía nhà vệ sinh.
Những viên gạch sứ trắng trong nhà vệ sinh dính đầy vết nước đen kịt, những vết nứt của gạch dính đầy bụi bẩn ố vàng, mùi nước tiểu và không khí tươi mát quyện vào nhau khiến người ta buồn nôn.
Văn Chiêu lấy trong túi ra một điếu thuốc đưa lên miệng, dùng tay che lỗ thoát khí của bật lửa rồi châm lửa.
Cậu cau mày hút thuốc một cách dữ dội, khói được hút vào phổi rồi lại được phun ra ngoài.
Khi gã đầu trọc bước vào, cậu đã bắt đầu hút điếu thứ hai rồi, vị cay cay tràn đầy trong miệng.
Gã đầu trọc đi tới bồn tiểu, cởi thắt lưng xuống, bắt đầu đi tiểu, gã nói với Văn Chiêu ở phía sau: “ Hít mạnh như vậy, không sợ bị sặc chết à?” Văn Chiêu mặc kệ gã, gã đầu trọc lắc lắc giọt nước tiểu còn sót, kéo khóa quần lên, giễu cợt nói: “Cũng đúng, sợ rằng chưa từng có người nào dám làm mày nghẹt chết.”
Văn Chiêu gẩy gẩy tàn thuốc, cố tình không nghe gã chơi chữ.
Cậu chống cằm nghiêng mắt nhìn gã.
Da đầu của gã đầu trọc có những vết uốn nhăn nheo, trên đó còn có vảy màu nâu, ánh mắt u ám của gã nhìn Văn Chiêu, gã bước lại gần Văn Chiêu thêm chút: “Bên cạnh mày còn có một con linh cẩu hay cắn người.
Người khác tới gần liền lộ răng nanh, huống chi để mình mày nghẹt chết.
”
Gã đầu trọc lại gần cậu khiến cậu cau mày lại, cậu nhếch mép chế nhạo: “Vậy mày nên tránh xa tao ra một chút.”
Gã đầu trọc đi tới bồn rửa tay, vặn vòi nước rửa tay, vẩy vẩy nước trong tay, nhìn chằm chằm Văn Chiêu nói: “Mày cùng tên điên đó ở cùng nhau, cũng không có kết quả tốt đâu.”
Sắc mặt Văn Chiêu chợt lạnh khi nghe được hai chữ đó, ánh mắt cậu bất thiện nhìn gã đầu trọc.
Gã đầu trọc chỉ vào tay mình, cười cười nham hiểm nhìn Văn Chiêu.
Sau khi gã đầu trọc rời đi, cậu ném tàn thuốc đã dập tắt vào bồn tiểu, đi tới bồn rửa mặt rửa mặt, Văn Chiêu không nhịn được muốn nôn khan.
Cậu lấy một viên bạc hà ngọt từ trong túi ra và cho vào miệng thì mới kìm chế được cơn buồn nôn.
Cậu lại nhớ tới những lời của Bạch Nguyễn.
Giang Thăng bắt đầu phát sốt ngay vào ngày hôm sau sau khi tự cứa cánh tay của mình, vết dao trên cánh tay được khâu mười hai mũi.
Hắn được tiêm thuốc mê khi đang khâu, Giang Thăng mệt mỏi dựa vào vai cậu, Văn Chiêu cúi đầu cũng có thể nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của hắn, cơn sốt khiến nhiệt độ cơ thể của hắn tăng cao, Văn Chiêu có thể cảm nhận được nhiệt độ thiêu đốt xuyên qua quần áo của hắn.
Có máu chảy ra từ vết thương trong quá trình khử trùng, Giang Thăng cau mày, sắc mặt tái nhợt hơn trước một chút, ánh mắt Văn Chiêu nhìn từ vết thương chuyển sang khuôn mặt Giang Thăng, cuối cùng nhìn chằm chằm vào bức tường phát ngốc, cậu không đành lòng xem.
Sau khi vết thương được khâu lại, Văn Chiêu liếc qua nhìn thấy.
Đường đen bao quanh lấy da thịt bị rách xẻ ra hai bên, nó uốn lượn như con rết hư thối, gớm ghiếc ghê rợn.
Sau khi trở về nhà, cậu cho Giang Thăng uống thuốc chống viêm, sau khi hắn đã ngủ say cậu liền cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Cậu ngồi trong taxi nhìn cảnh tượng ở phía sau bắt đầu vặn vẹo biến hình.
Cây cối trải dài, tòa nhà bị chia cắt thành nhiều mảnh bởi cảnh quan đường phố lướt qua, cậu nhíu mày hỏi đến lần thứ ba: “ Chú ơi, còn mấy trạm dừng nữa là đến bệnh viện Tư Giang?” Người lái xe nhàn nhạt nghiêng người nhìn từ kính chiếu hậu, liếc cậu một cái: “Vẫn còn vài phút nữa.”
Khi đến bệnh viện Tư Giang, cậu nhìn thấy Bạch Nguyễn đang đợi cậu ở cửa, cô mặc một chiếc váy màu xanh lá cây đậm, nhìn cô cách đó vài bước, chiếc váy màu xanh lục trông như vảy gắn trên người cô.
Cô nhẹ nhàng xoay người lại, đứng ở nơi đó mê người, toàn thân cô lạnh lẽo trở nên quỷ dị.
Cô mỉm cười nhìn Văn Chiêu, gợi lên nốt ruồi đỏ ở khóe mắt, Văn Chiêu đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Cô dẫn đầu đi phía trước, Văn Chiêu theo sau cô, đi qua tòa nhà phía trước, đi dọc ra phía sau.
Hai bên đường mòn trồng những cây có rễ ngoằn ngoèo, những chiếc lá hỏng cuốn sang một bên đã thối rữa trong bùn, nó bốc ra mùi đất thối.
Con đường rải sỏi dưới đất nhớp nháp, ẩm ướt như mắt cá lồi ra, Văn Chiêu nhìn chằm chằm váy xanh của, cô nói: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Giọng nói của Bạch Nguyễn lọt vào tai Văn Chiêu: “Viện dưỡng lão.”
Văn Chiêu nghe được ba chữ này trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên.
Sau khi băng qua con đường rải sỏi, viện dưỡng lão được bao quanh bởi cây cối hiện ra trước mặt.
Bạch Nguyễn đi ở phía trước dừng một chút, ánh mắt cô nhìn tòa nhà phía trước, một lúc sau mới vén tóc ra sau tai bước vào trong.
Bên trong không có y tá hay bác sĩ nào cả, im lặng đến đáng sợ, Văn Chiêu đi theo sau cô, bên tai chỉ có tiếng giày cao gót giẫm lên sàn nhà.
Cộp cộp cộp, cộp cộp cộp.
Tiếng giày cao gót vang lên trên hành lang vắng.
Ở đây không có ánh sáng mặt trời nên hơi lạnh, đèn hành lang không bật lên, ánh sáng hơi mờ ảo, trong tầm nhìn của Văn Chiêu, chỉ có chiếc váy màu xanh lá đang khẽ đung đưa phía trước, trộn lẫn trong ánh sáng mờ ảo, nhìn vừa quái dị lại vặn vẹo.
Cuối cùng tiếng giày cao gót cũng dừng lại, cô dừng lại trước một tiểu khu.
Kẽo kẹt, cánh cửa sắt cọ sát đất bị đẩy ra.
Cánh cửa khẽ rung, tiếng kẽo kẹt cứ văng vẳng bên tai khiến cậu cảm thấy áp lực và khó thở.
Bạch Nguyễn bước chân đi vào, Văn Chiêu đỡ cánh cửa hơi lắc lư, vừa bước vào đã bị choáng váng, tóc gáy của cậu dựng đứng hết lên, từ lòng bàn chân từ từ truyền đến một cơn ớn lạnh.
Đây là một phòng tang lễ, một phòng tang lễ được xây dựng ngay trong phòng bệnh.
Trên tường treo một bức di ảnh*(ảnh của người chết), khuôn mặt trên di ảnh nhăn nhúm rũ xuống, đôi mắt lạnh lùng vô hồn và đôi môi đỏ mọng đến đáng sợ.
Bạch Nguyễn đứng trước cửa sổ ngược ánh sáng, khuôn mặt tái nhợt tan vào trong bóng tối khiến Văn Chiêu không thể nhìn rõ, cậu theo bản năng lùi về phía sau, khàn giọng hỏi: “Đây là ai?”
Bạch Nguyễn không để ý đến cậu, cô đi đến bên di ảnh lấy ba cây nhang rồi thắp lên, cô cúi thờ di ảnh xong rồi cắm nhang vào lư hương.
“Đây là bà Giang, đồng thời cũng là mẹ của cô và Giang Dĩ Yến.” Cô quay đầu lại nói với Văn Chiêu.
“Tại sao lại đưa di ảnh của bà ấy vào viện dưỡng lão? ”Văn Chiêu hỏi.
“Đây là những gì bà ấy yêu cầu.”
Văn Chiêu cảm thấy quá vớ vẩn, dù là viện dưỡng lão hay là nơi kỳ quái này.
Cậu ớn lạnh toàn thân, mùi hương đốt trong không khí càng ngày càng nồng nặc, giống hệt mùi cậu ngửi thấy ở nhà họ Giang, cậu vô cớ mà nghĩ rằng bọn họ đều là quái vật ăn thịt người.
Bạch Nguyễn nhìn cậu, một lúc lâu sau cô mới chậm rãi nói: ” Làm phiền cháu nghe cô kể chuyện.”
Văn Chiêu ngồi trên ghế sô pha bên cửa sổ, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, châm thuốc, im lặng hút thuốc, nghe Bạch Nguyễn kể chuyện.
Mùi hương bị đốt cháy và giọng nói của Bạch Nguyễn hòa vào nhau, làm cho Văn Chiêu xuất hiện một cảm giác méo mó, khi nó bay đến bên tai cậu thì thoang thoảng nó lại khiến cơ thể cậu ớn lạnh.
Ở điểm xuất phát đầu tiên, Bạch Nguyễn mặc cho Giang Thăng một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay, mặc quần đùi có dây treo, Giang Thăng lộ ra hai bắp chân đung đưa bên giường, Bạch Nguyễn đeo tất và đi giày da nhỏ cho hắn.
Lúc ngồi trên xe, hắn ngơ ngác nhìn cảnh vật bên ngoài, cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Bạch Nguyễn gọi hắn, Giang Thăng quay đầu lại, trên mặt lộ ra ý cười, ngẩng đầu nhìn Bạch Nguyễn: “Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?””
Cô sờ sờ đầu Giang Thăng: “Chúng ta sẽ đi thăm bà Giang.”
Giang Thăng dùng móng tay cào lên da đen trên ghế ngồi, làm nó phát ra âm thanh chói tai, giọng hắn mềm mềm mại mại nói: “Sao con nhện vẫn chưa bị ăn nhỉ?”
Bạch Nguyễn sờ sờ đầu hắn, khó hiểu hỏi: “Nhện? Con nhện nào?”
Giang Thăng dùng móng tay cào thành hình con nhện trên tấm da ghế, sau đó dùng móng tay điên cuồng cào khắp nơi đến khi không thấy hình thù gì mới ngẩng lên cười với Bạch Nguyễn: “Mẹ không có con nhện.”
Bạch Nguyễn nhìn khuôn mặt trắng nõn mềm mại của hắn, sờ sờ: ” Tiểu Thăng ngoan.”
Khi đến bệnh viện Tư Giang, Bạch Nguyễn giao hắn cho y tá và một mình đi bộ đến phòng bệnh viện.
Bà Giang nằm trên giường, thân thể như khô héo, gầy gò và biến dạng, da mỏng dính vào bộ xương, trông rất dọa người.
Bạch Nguyễn đi tới, nắm lấy bàn tay co quắp của bà: “Mẹ.” Cô chào bà Giang.
Bà Giang liếc mắt nhìn cô, bắt đầu cười một cách kỳ lạ, tiếng cười khúc khích từ miệng bà, nghe thấm tai cực kỳ.
“Mày là do tay tao nuôi dưỡng nhưng tính cách lại không theo tao.” Bà Giang vươn tay sờ sờ khuôn mặt của cô, ánh mắt bi thương lại lạnh lùng, bà phức tạp nhìn Bạch Nguyễn.
“ Con đã làm mẹ thất vọng rồi.” Bạch Nguyễn rũ mắt xuống, nói.
Bà Giang nhìn con có dáng vẻ phục tùng, sau lại rụt tay nhìn lên trần nhà nói: “Sau khi ta chết, không cần làm đám tang cho ta.
Hãy đưa tro cốt của ta đặt ở trong bệnh viện và đem cổ phần trong tay của ta đưa cho đứa con trai của con.
Sau đó nói với giới truyền thông là ta ở viện dưỡng lão, chờ đến khi Giang Dĩ Yến có chỗ đứng vững chắc, các con cũng không cần phải phát tang cho ta.
” Bà dừng một chút, nói:“ Đợi khi mọi thứ trong gia đình nhà họ Giang ổn định rồi, hãy đưa tro cốt của ta vào phần mộ tổ tiên của nhà họ Giang.
”
Bạch Nguyễn nhìn bà, cô không biết phải nói gì.
Bà dù sắp chết cũng sẽ tiếp tục lập mưu kế, sau khi chết cũng không chịu phát tang mà quyết định canh giữ nhà họ Giang từ vào sinh ra tử.
Cơ thể kiệt quệ của bà không thể nhìn thấy vẻ tao nhã thường ngày nữa, bà giống như một cái xác nằm trên giường.
Giang Thăng nhìn chằm chằm vào bà từ bên ngoài phòng bệnh, giống như một con nhện bị nhìn chằm chằm qua đôi mắt của con mèo.
Đầu của bà chậm rãi quay lại, giống như một con rối trì độn không được tu sửa, bà nhìn thấy Giang Thăng.
Giang Thăng đang cười toe toét với bà.
Cơ thể khô khốc của bà Giang phập phồng dữ dội.
Bà cười khúc khích, cười một cách kỳ lạ và đáng sợ.
Bà chạm vào mái tóc của Bạch Nguyễn, nhàn nhạt nói: “Mày đã sinh ra một Giang Dĩ Yến khác rồi.”
Khi Bạch Nguyễn từ phòng vệ sinh trở lại, Giang Thăng đang giẫm lên đôi giày da nhỏ của mình rồi chạy nhảy trên hành lang khiến nó phát ra âm thanh bộp bộp bộp.
Cô giơ tay về phía Giang Thăng: “Chúng ta về thôi.”
Trên đường trở về, hắn nói với Bạch Nguyễn: “Con rắn ở đây, hắn cũng đang ở bệnh viện này.”
Bạch Nguyễn nhíu chặt mày: ” Không có con rắn nào cả, nếu có thì nó ở chỗ nào?”
Giang Thăng nhìn miếng da vừa moi được, nói: “Con nhện đã bị ăn.”
Khi buổi tối trở về, Giang Dĩ Yến ôm cô nói: “Nguyễn Nguyễn, tương lai chúng ta sẽ không có gì phải lo lắng nữa.”
Ngày hôm sau truyền đến tin tức về cái chết của bà Giang.
Bạch Nguyễn thắp hương trong nhà nhiều năm, thầm thương tiếc bà Giang.
Lúc Văn Chiêu trở về, người cậu cẫn mơ lung, lời nói của Bạch Nguyễn không ngừng văng vẳng bên tai.
Dường như cậu lại ở trong đại sảnh quái dị đó, ngửi thấy mùi hương nồng nặc, giọng nói nhàn nhạt của Bạch Nguyễn vù vù bên tai.
“Tin tức thường xuyên xuất hiện gần đây nhất là một cảnh báo rằng gia đình họ Giang đã đi vào bế tắc.”
“Giang Thăng thì sao?”
“Trong tháng này, bọn cô sẽ đến nước Đức.”
“Nước Đức?” Giọng cậu khàn khàn khó nghe.
“Đức và Nhật Bản có nghiên cứu chuyên sâu nhất về não và tâm thần học.
Tình trạng của Giang Thăng không thể trì hoãn được nữa.” Giọng cô run run, “Cô hy vọng nó có thể bình thường lại và có cuộc sống hạnh phúc trong tương lai.”
Văn Chiêu đang ở trạng thái xuất thần, nghe được chính mình ngẩn người hỏi: “Đi bao lâu?”
Bạch Nguyễn đột nhiên nắm chặt tay cậu, cô nhìn văn Chiêu nói: “Cô hi vọng cháu có thể cùng Tiểu Thăng đi nước Đức.”
Trên đường trở về, cậu nhìn Bạch Nguyễn đang im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Cháu sẽ suy nghĩ lại.”
Khi Văn Chiêu trở lại phòng học, bài kiểm tra đã bắt đầu, mùi bạc hà trong miệng giúp cậu kìm nén cơn buồn nôn, cậu lơ đễnh làm bài kiểm tra.
Giữa tháng năm, thời tiết càng ngày càng nóng, chỉ còn một tuần nữa là Giang Thăng sẽ xuất ngoại.
Văn Chiêu đổ đầy mồ hôi khi xuống giường, cậu tùy ý lấy khăn tắm quấn quanh hạ thể của mình.
Cậu hút thuốc trên ban công, dấu hôn trên người cậu hiện rõ ràng hơn trong ánh sáng, cậu hít mạnh thuốc sau đó vì khói cay nên sặc.
Cậu vén mái tóc ẩm ướt của mình lên, hút một hơi thuốc và nuốt khói xuống.
Cậu hút một điếu thuốc để giảm bớt cơn buồn nôn trong lòng, hút xong một điếu, Văn Chiêu không nhịn được mà rụt tay lại, vịn vào lan can.
Giang Thăng từ phía sau đi tới, ôm eo giúp cậu thuận khí.
Khi cảm giác buồn nôn biến mất, Văn Chiêu đứng thẳng người xoa lông mày, tinh dịch bên trong thân thể cậutheo chân chảy xuống, có vài giọt rơi xuống mặt đất.
Văn Chiêu nằm trên ghế sô pha Giang Thăng giúp cậu xoa bóp thái dương.
Giang Thăng trầm mặc nhìn Văn Chiêu đang nhắm mắt, nói: “Em sẽ cùng anh ra nước ngoài chứ?”
Đôi mắt đang nhắm nghiền của Văn Chiêu bỗng nhiên mở ra, cậu nhìn đôi mắt đen láy của Giang Thăng, khàn giọng nói: “Em không biết, em chưa nghĩ đến.”
“Thật sao?” Giang Thăng thản nhiên hỏi.
Văn Chiêu cảm thấy một tia lạnh lẽo, ánh mắt Giang Thăng nhìn cậu không chút dao động.
Giang Thăng không ngừng xoa bóp cho cậu, bàn tay trượt xuống chạm vào cổ cậu.
Giang Thăng đưa tay vuốt ve cổ cậu, ngón tay lạnh lẽo không có nhiệt độ, giống như đang đùa giỡn huyết mạch trên cổ cậu.
Văn Chiêu cảm thấy rùng mình.
– ——————–
Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!.