Bạn đang đọc Ve Sầu Mùa Thu – Chương 16
Văn Chiêu ngồi ở trong phòng khách nhà Giang Thăng, trên bàn là món Sukiyaki ( Sukiyaki là một món ăn Nhật Bản được chế biến theo kiểu nabemono.), Giang Thăng ở chỗ nào đó trong phòng bếp đang xử lý con cá.
Giang Thăng có vẻ là người có nhiều kiến thức về món ăn Nhật Bản.
Văn Chiêu ngồi vị trí này vừa lúc có thể thấy rõ cảnh tượng trong phòng bếp.
Mặt Giang Thăng vô biểu tình cầm con dao trên tay xử lí con cá dưới tay.
Văn Chiêu thậm chí có thể nghe rõ tiếng xé da xé thịt cùng với tiếng dao chặt xương.
Giang Thăng cầm con dao sắc bén thái thịt cá thành những miếng lát mỏng như thể hắn đã hoàn thành xong một ca giải phẫu cao cấp.
Văn Chiêu khó chịu dời mắt nhìn đi chỗ khác.
Giang Thăng đặt sashimi và nhím biển đã qua chế biến lên trên bàn.
Nồi Sukiyaki bắt đầu nổi ùng ục nước, Giang Thăng đập một quả trứng gà vào trong bát rồi đánh đều đưa cho Văn Chiêu.
Văn Chiêu nhận lấy bát, cậu lấy đồ ăn từ trong nồi Sukiyaki ra để vào bát, bọc trong chất lỏng trứng gà rồi cho vào miệng.
Giang Thăng hút một điếu thuốc, trong không khí phảng phất mùi thuốc lá.
Giang Thăng tựa trên lưng ghế, tay cầm điếu thuốc, nhìn Văn Chiêu nói: ” Ăn thử cá đi, rất tươi đó.”
Văn Chiêu kẹp lấy một miếng cá phi lê mỏng chấm với mù tạc rồi cho vào miệng.
Cậu nhai miếng cá sống trong miệng, hôm nay Văn Chiêu không hiểu sao cậu không thể nuốt xuống được, có một cảm giác khó chịu tràn ngập trong lòng cậu.
Văn Chiêu nhìn những món thịt tươi sống trên bàn, cảm giác khó chịu trong lòng càng mãnh liệt.
Văn Chiêu nhổ miếng thịt cá trong miệng ra, cầm cốc nước trên bàn uống vài ngụm.
Giang Thăng nhìn cậu, tro tàn run run.
Giang Thăng bóp cằm Văn Chiêu hôn lên, nụ hôn kịch liệt, hắn cắn đầu lưỡi cậu ra sức liếm mút.
Mùi thuốc lá tràn ngập trong khoang miệng.
Sắc mặt Văn Chiêu đỏ hồng bị hôn, đôi mắt ướt át.
Giang Thăng buông Văn Chiêu ra, dùng tay lau vết ướt trên khóe miệng cậu.
Giang Thăng ôm Văn Chiêu đặt ở trên đùi, dùng tay lột quần cậu, dùng dương v*t cọ cọ huyệt đã ướt đẫm, quy đầu tròn trịa chọc dâm dịch bên ngoài cửa huyệt rồi nhợt nhạt tiến vào nhưng lại như không đi vào.
Văn Chiêu thoải mái rên rỉ, lắc mông đi cọ dương v*t Giang Thăng, khóe mắt đỏ bừng: “Giang Thăng cắm vào đi, không cần cọ.
Ngứa quá!”
Giang Thăng một tay cầm điếu thuốc, một tay bóp cổ Văn Chiêu đẩy dương v*t đi vào lỗ huyệt nhỏ hẹp, hắn dùng sức đẩy dương v*t cắm vào.
Văn Chiêu bị bóp cổ mặt trướng đến đỏ bừng, âm đ*o co chặt kẹp chặt dương v*t trong cơ thể cậu muốn chết.
Giang Thăng ngậm thuốc lá, bóp hông Văn Chiêu dùng sức đẩy mạnh, trứng dái đánh vào miệng huyệt cậu làm môi âm hộ hồng nộn đánh biến đỏ.
Văn Chiêu cưỡi ở trên đùi Giang Thăng, tư thế này vào được càng sâu, lông mu Giang Thăng thô cứng cọ tới miệng huyệt, cọ miệng huyệt cậu khiến nó ngứa đến run rẩy phun ra lượng lớn d*m thủy.
Cậu cảm giác phải bị Giang Thăng làm đến chết, cậu há mồm ê ê ư a a rên rỉ, không thể phun ra chữ hoàn chỉnh.
Giang Thăng dập tắt điếu thuốc ở trên bàn, hắn bóp cổ Văn Chiêu phun khói thuốc trong miệng ra lên mặt Văn Chiêu.
Văn Chiêu bị sặc ho khan không ngừng ngã lên trên ngực Giang Thăng.
Giang Thăng giúp cậu dễ thở nhưng dương v*t dưới háng vẫn không ngừng nghỉ ** Văn Chiêu.
Văn Chiêu bị ** như phát điên, dương v*t hắn thọc mở âm đ*o cậu rồi phá mở cái miệng nhỏ của tử cung, Văn Chiêu đẫm nước mắt:” Muốn hỏng…!Làm chết em đi..
A a ô ô ư ô ô.”
Giang Thăng cười nhạo ” Trong này hay chứa dương v*t thường xuyên mà sao nó vẫn cắn chặt như này?”
dương v*t làm lỗ nhỏ ướt mềm, bên trong lỗ nhỏ Văn Chiêu ngứa đến phát dâm, cửa huyệt chảy d*m thủy tí tách tí tách, quần Giang Thăng bị d*m thủy của Văn Chiêu làm ướt đẫm.
Văn Chiêu ôm cổ Giang Thăng, cậu vươn đầu lưỡi ra liếm miệng Giang Thăng, một bộ mê hoặc dụ người:” Nóng quá.
Anh thật lợi hại…”
Giang Thăng ngậm đầu lưỡi của cậu đút nước miếng trong miệng mình cho cậu, Văn Chiêu thỏa mãn nuốt nước miếng hắn xuống.
Giang Thăng bẻ cánh mông cậu ra đẩy dương v*t tiến vào càng sâu, cửa huyệt tham lam phun ra nuốt vào trứng dái của Giang Thăng.
Đôi mắt Giang Thăng đỏ ngầu: “Làm em đến chết, đ*t hỏng lỗ nhỏ dâm của em, làm em biến thành mèo cái nhỏ rồi nhốt lại, làm em chỉ biết ăn dương v*t của anh, đem em đ*t tới mang thai.”
Văn Chiêu không chịu nổi khoái cảm mãnh liệt, vỗ ngực Giang Thăng:” Em phải bị dương v*t đ*t nát.
”
Giang Thăng cười rộ lên nâng Văn Chiêu lên rồi lại nặng nề thả xuống, hắn đưa đẩy Văn Chiêu đến phát điên, ** đến khi nước mắt Văn Chiêu chảy ròng ròng, trên cổ cậu gân xanh nổi lên, ngón chân co quắp, chảy nước miếng nói:” Đỉnh tới rồi a a a a a.
Nóng quá…nóng quá…!Giang Thăng ô ô ô ô.
”
Thịt huyệt Văn Chiêu dồn dập phun ra nuốt vào dương v*t Giang Thăng, hai mắt cậu trợn trắng.
Văn Chiêu ôm chặt cỏi Giang Thăng khóc lóc:” Giang Thăng ôm em đi, ôm em đi.
”
Giang Thăng gắt gao ôm chặt Văn Chiêu ở trong ngực không nói lời nào tiếp tục làm cậu.
Giang Thăng ** Văn Chiêu khiến bụng cậu nhô lên, Văn Chiêu sướng đến mức không phát ra tiếng, đôi mắt cậu mở to lã chã rơi nước mắt.
Trứng dái đánh vào cửa huyệt, d*m thủy ở cửa huyệt bị đánh thành bọt trắng như chất nhầy.
Văn Chiêu bị khoái cảm mãnh liệt khiến cậu co rút không ngừng.
Giờ phút này cậu cảm thấy cậu như người đàn bà đang ngoại tình bị dương v*t Giang Thăng đút no, cậu bị dương v*t Giang Thăng đ*t làm đến khi cậu mang thai.
Dù cậu có mang thai thì cũng sẽ to bụng bị Giang Thăng liếm hút d*m thủy phía dưới.
Hắn sẽ hút huyệt cậu sưng to khiến cậu không thể khép hai chân.
Bắp chân Văn Chiêu run rẩy, mông cậu cong lên, Giang Thăng đẩy mạnh đem âm hộ cậu mỗi lần đâm vào đều bị lõm vào, trứng dái hắn không ngừng ấn cửa huyệt.
Văn Chiêu như con thiên nga sắp chết, lắc đầu thét chói tai, dùng tay bám lưng Giang Thăng.
Phía dưới kẹp chặt muốn chết, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt cậu, cậu phe phẩy đầu thần trí không rõ khóc nức nở.
Giang Thăng thở hổn hển ôm Văn Chiêu, cơ bắp trên lưng căng lên, hầu kết động đậy, hắn vội vàng tiến vào cửa tử cung, đối với cửa tử cung vừa đẩy vừa co xát, hắn dùng sức đưa đẩy Văn Chiêu rồi gắt gao ôm cậu đem tinh dịch bắn vào tử cung cậu.
Văn Chiêu bị bắn khiến phần lưng cũng cong lên, cậu như bị tinh dịch làm bỏng.
Bắp chân kịch liệt run rẩy không ngừng, cậu siết chặt mông.
Văn Chiêu ngã vào trong ngực Giang Thăng, cậu nức nở không ngừng run rẩy.
Bên trong âm đ*o còn hàm chứa dương v*t nửa mềm của Giang Thăng.
Toàn thân Văn Chiêu run rẩy, trong miệng ô ô nức nở.
Giang Thăng châm một điếu thuốc ngậm trong miệng, ánh mắt sâu thẳm mà nhìn Văn Chiêu.
Hắn dùng tay vuốt ve đầu tóc ẩm ướt của Văn Chiêu.
Giang Thăng tiến đến gần bên tai Văn Chiêu âm trầm nói: ” Anh nhốt em ở trong ngăn tủ được không?”
Văn Chiêu sợ tới mức run rẩy, cậu ôm lấy cổ Giang Thăng không nói lời nào.
Giang Thăng cười, hắn nhéo tai Văn Chiêu nhẹ nhàng nói:” Anh sao có thể nhốt em lại được chứ? Anh yêu em còn chưa kịp.”
– ———-
Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!.