Bạn đang đọc Ve Sầu Mùa Thu – Chương 15
Văn Chiêu đeo chiếc nhẫn nhìn qua vòng nhỏ về phía sân thể dục, qua chiếc nhẫn hình ảnh càng nhỏ càng rõ, thậm chí cậu có thể nhìn rõ được đầu bết của thầy thể dục cùng những cây phượng già và các cây cột trên đường.
Văn Chiêu nhíu mày suy nghĩ, cậu càng thêm cảm thấy không thú vị.
Đem nhẫn thu hồi bỏ vào trong túi quần.
Một phút sau lại cho tay vào trong túi quần lấy ra đeo lên.
Văn Chiêu quá hiểu Giang Thăng, tính tình hắn quá khó để xem xét, nhìn như gió êm sóng lặng nhưng lại xảo quyệt.
Văn Chiêu nhìn phòng học lại nghĩ tới cảm giác nóng rực trên môi, hai tay đan nhau, ngón tay lạnh lẽo.
Văn Chiêu xoay chiếc nhẫn trên tay khiến ngón tay đỏ bừng lên.
Môn thể dục của năm ba trung học được chia thành 4 ban.
Trong nhà thể chất máy lạnh máy sưởi đầy đủ tiện nghi, các nữ sinh mặc áo thun trắng cùng váy ngắn, trên đầu đội mũ tennis, nam sinh mặc đồ thể thao thoải mái.
Văn Chiêu mặc quần áo bóng rổ đỏ đang chơi bóng rổ ở đây, xung quanh các nữ sinh vây quanh không ít, cổ vũ hết lần này tới lần khác.
Sau khi chơi xong tóc cậu ướt đẫm mồ hôi, cậu đơn giản lấy băng đỏ trên đầu xuống.
Tiếp lấy chai nước Chu Minh đưa, cậu uống một ngụm rồi dựa vào giá bóng rổ để lấy hơi.
Văn Chiêu híp mắt xem Giang Thăng đang đánh tennis ở đối diện.
Mỗi một lần hắn phát bóng, cánh tay đều dùng lực.
Đường cong cơ bắp trên cánh tay mỹ lệ, mặt hơi đỏ vì phải vận động nhiều.
Văn Chiêu nhớ tới dáng vẻ Giang Thăng khi ở trên giường, cơ bắp trên lưng căng ra, mặt hơi hơi đỏ, mồ hôi từ cạnh góc cằm chảy xuống, đôi mắt bởi vì tình dục mà đỏ.
Nghĩ đến mình chính là người bị làm.
Văn Chiêu không tiếng động mắng Giang Thăng đối diện một tiếng đệt.
“Văn Chiêu mau tới đây, bắt đầu rồi này.”
“Ờ! Tới ngay đây.” Văn Chiêu thu hồi ánh mắt.
Giang Thăng đánh xong một trận liền kết thúc hiệp đấu.
Tôn Kiêu cầm một chai nước tới:” Giang Thăng anh muốn uống nước không?”
“Không, tôi có nước rồi.”
Giang Thăng cầm lấy bình nước trên mặt đất mở ra, mặt vô biểu tình uống một ngụm.
Tôn Kiêu cười có chút xấu hổ, lúng túng rời đi.
Giang Thăng nhìn chăm chú vào Văn Chiêu, đôi mắt chuyển động theo thân hình cầm bóng di chuyển, Giang Thăng cho rằng chó hoang nhìn khúc xương cũng có ánh mắt như hắn.
“Cậu rất quan tâm tới anh ấy.” Phương Tư Tư không tiếng động xuất hiện ở sau lưng hắn, cô nhìn theo ánh mắt hắn nói.
Tóc Phương Tư Tư dài rối tung giống rong biển, sắc mặt cô tái nhợt như không có máu, thậm chí làn da có thể thấy rõ mạch máu xanh, nhìn như một hóa hoa nguy hiểm có độc.
Đôi mắt Giang Thăng vẫn nhìn chằm chằm Văn Chiêu, giộng điệu nghe không rõ là vui hay là giận:” Cô thì không để ý em ấy chắc?”
Phương Tư Tư nở nụ cười với đôi môi đỏ mọng:” Nhưng có rất nhiều người để ý anh ấy.”
“Đúng là vậy!” Giang Thăng nhìn Văn Chiêu ánh mắt hắn như kim độc:” Vậy nên em ấy rất không ngoan.”
Giang Thăng nắm chặt chai nước khoáng nhìn Văn Chiêu ném trúng rổ một quả.
Hắn vòng qua Phương Tư Tư đi đến chỗ Văn Chiêu.
Giang Thăng dựa vào lan can đợi Văn Chiêu chơi xong.
Văn Chiêu ném trúng một quả ba điểm, cậu kéo áo lên lau mồ hôi trên mặt mình để lộ ra vòng eo gầy nhưng rắn chắc khiến cho đám nữ sinh hô hào.
A, Giang Thăng nở miệng cười.
Văn Chiêu bước khỏi sân đi về phía Giang Thăng, Giang Thăng đưa bình nước trong tay cho cậu, Văn Chiêu uống mấy ngụm rồi thở hổn hển, tóc cậu bị mồ hôi làm ướt sũng dính ở gần mắt.
Giang Thăng duỗi tay đẩy sợi tóc dính ở gần mặt cậu ra.
Ngón tay Giang Thăng xúc cảm lạnh lẽo, sờ trên trán cậu như con rắn lạnh, Văn Chiêu không thoải mái lùi về phía sau.
Hai mắt Giang Thăng đen tối không rõ, xoa xoa xúc cảm còn sót ở trên tay, cười với Văn Chiêu nói:” Đi thôi!”
Văn Chiêu ừ một tiếng, nhìn bình nước trong tay: ” Sao bình nước lại móp méo như thế này?”
“Không biết.”
Giang Thăng lấy bình nước trong tay cậu ném vào thùng rác, phát ra ” Rầm ” một tiếng.
Văn Chiêu nhíu mày đi theo Giang Thăng ra khỏi sân thể dục, Văn Chiêu nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Giang Thăng có chút không hiểu được, sắc mặt không vui: ” Anh lại tức giận cái gì?”
Giang Thăng mặt vô biểu tình nhấp môi.
“Không thể hiểu được.”
Giang Thăng rũ mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay Văn Chiêu sắc mặt lập tức thay đổi, hắn cầm tay Văn Chiêu cười nói:” Sao anh có thể tức giận với em được chứ?”
Văn Chiêu cho dù biết Giang Thăng sẽ vui buồn thất thường những vẫn cực kì không thoải mái.
Văn Chiêu rút tay ra tùy ý ” Ừm” một tiếng rồi liền đi về phía trước.
Giang Thăng đi theo bước chân cậu.
Lúc tan học cổng trường ngừng một chiếc xe như đang đợi người.
Sắc mặt trầm xuống Giang Thăng khi thấy chiếc xe đó.
Hắn đi qua kéo cửa xe ra ngồi lên.
Giang Thăng chống cằm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ không ngừng lùi ra sau, tài xế từ kính chiếu hậu nhìn mắt Giang Thăng, nói một câu.
“Ngài Giang nói gần đây phu nhân rất nhớ cậu.
Giang Thăng, ngài ấy còn cố ý kêu cậu về nhà ăn cơm cùng bà chủ.”
“Phải không?” Giang Thăng nhìn ngoài cửa sổ, tốc độ nói không chút nào dao động.
“Đúng vậy.” Tài xế ngượng ngùng cười.
Khi xe vào biệt thự, hắn cảm giác hít thở không thông lại dấy lên.
Hắn lại về nơi lồng sắt to lớn như nhà tù này.
Hắn thấy bạch điểu không dính bụi trần vừa kiêu căng vừa đáng thương đang đợi ở cửa.
Cô ăn mặc sườn xám màu trắng, cổ áo hình phượng múa làm cho cổ cô càng thêm thon dài, nốt đồ đỏ ở khóa mắt khiến cô vừa lạnh lùng mang theo phần cấm dục.
Cô vĩnh viễn sẽ luôn xinh đẹp như vậy, sẽ không có dấu vết năm tháng nào trên người cô, cô tựa như bông hoa trắng độc lập, cao ngạo, kiêu căng lại lạnh lùng.
Càng đến gần, hắn hít thở không thông càng mãnh liệt.
Hắn cố nặn ra một nụ cười gọi:” Mẹ.”
Tay Bạch Nguyễn tinh tế lại lạnh băng nắm lấy Giang Thăng, cô ngửa đầu tinh tế mà nhìn Giang Thăng: ” Con lại cao lên không ít mà mẹ lại không biết điều đó.” Giọng điệu mang theo buồn bã.
Tay Giang Thăng tùy ý cô nắm, vẻ mặt lạnh lùng.
“Mẹ, chúng ta nên vào nhà thôi.”
Những người hầu im lặng đang sắp xếp đồ ăn trong biệt thự trống trải, trên bàn ăn to rộng nhưng chỉ có mỗi hai bọn họ, bọn họ im lặng ăn cơm.
Bạch Nguyễn thường gắp thêm đồ ăn cho Giang Thăng.
Sau khi ăn bữa cơm vô vị xong Giang Thăng về phòng ngủ.
Hắn mệt mỏi nằm trên giường, giống một con chó chết đuối khi bị rơi xuống nước.
Giang Thăng ngủ không yên ổn.
Trong mộng toàn là thế giới kì quái, mọi nơi đều là ác quỷ ăn thịt người.
Hắn chạy trong hành lang dài như đuổi theo người nào đó, trong tay hắn cầm chiếc rìu, nhìn từ phòng này sang phòng khác, đôi mắt đỏ ngầu.
Trên rìu dính sền sệt máu, hắn dùng rìu chém rớt không ít đầu người, chiếc rìu phát ra tiếng động nhức nhối trên sàn nhà.
Hắn dùng rìu chém mở căn phòng cuối cùng, hắn thần kinh cười khanh khách:” Cuối cùng ta đã tìm được rồi.”
Hắn cầm theo rìu từng bước một đi đến chỗ người đang co rúm trong góc kia.
Hắn kéo tóc của nó, bóp cổ nó, đem nó nhốt vào trong rương.
Cuối cùng hắn thấy rõ diện mạo của người kia: “Văn Chiêu”.
Mồ hôi Giang Thăng đầy đầu, thở hổn hển từ trong mộng tỉnh lại.
Tóc hắn bị mồ hôi làm ướt sũng, đôi mắt đầy kín tơ máu.
Tay Giang Thăng run rẩy, cơ mặt hắn vặn vẹo, hắn thần kinh cười.
Hắn nhấc chăn lên đi xuống giường, cầm lấy cây gậy gôn đem đồ vật trong phòng đập nát hết.
Trên lầu truyền đến âm vang lớn, “Rầm” một tiếng truyền đến tiếng kính bị vỡ.
Bạch Nguyễn nắm lấy chăn trên người, ngón tay trắng bệch.
Thật lâu sau, trên lầu cuối cùng cũng an tĩnh trở lại.
Bạch Nguyễn rũ mắt nói với người hầu:” Đi giúp tôi lấy thuốc mang cho Tiểu Thăng.”
Bạch Nguyễn đi lên lầu hai đẩy cửa phòng Giang Thăng ra, trong phòng một mớ hỗn độn.
Kính từ sàn đến trần bị đập thành một lỗ lớn, gió bên ngoài đều bay vào.
Giang Thăng ngồi dưới đất rũ đầu xuống.
Bạch Nguyễn nở nụ cười miễn cưỡng:” Tiểu Thăng, con có chuyện gì vậy? ”
Giang Thăng ngẩng đầu cười nhìn Bạch Nguyễn, vẻ mặt như thường ngày:” Làm mẹ lo lắng rồi, con không sao đâu.”
Bạch Nguyễn giấu thuốc sau lưng:” Vậy mẹ đi xuống trước, để mẹ gọi người tới quét dọn phòng cho.” Bạch Nguyễn bước ra khỏi cửa.
“Mẹ.” Giang Thăng gọi nàng lại.
Hắn nhìn thuốc được giấu sau lưng cô:” Con đang thích một người.”
Bạch Nguyễn nhắm mắt lại rồi nhanh chóng mở ra, cô khàn giọng nói:” Nếu có thời gian con hãy mang người đó tới cho mẹ xem nhé.” Bạch Nguyễn bước ra khỏi cửa mang theo tiếng thở dài không nghe thấy.
– ———-
Đôi lời của người editor: Giang Thăng đáng thương lắm, cậu bị tâm thần di truyền từ cha cậu khiến nhiều lúc Giang Thăng có ảo giác, sau thiếu Văn Chiêu cậu còn định tự sát cơ:( Nói chung mấy hành động Giang Thăng làm với Văn Chiêu là do quá yêu cậu và sợ mất cậu thui, mọi người đừng trách Giang Thăng ????
Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!.