Bạn đang đọc Vẽ Màu Tình Yêu Cho Em: Chương 6
Chúng tôi đứng trước cửa lớp học mà thở không ra hơi. Tôi ngoái nhìn lại cuối hành lang, nơi tôi đã tận mắt chứng kiến một nỗi kinh hoàng nhuốm màu kinh dị một cách nặng nề. Đan mở ổ khóa rồi cả hai đi vào lớp học, cuốn sổ mà Đan cần vẫn nguyên vẹn trên chiếc bàn giáo viên nhưng xung quanh nó thì ngổn ngang nào là phấn. Tôi bàng hoàng nhìn trên bảng, những đường phấn ngoặc nghèo chi chít trên tấm bảng xanh hằng ngày, tôi nheo mắt nhìn thật kỹ thì phát hiện những đường phấn ấy đôi chỗ hiện lên hình một bàn tay, một khuôn mặt nhưng không rõ hình thù. Đan vội lấy cuốn sổ rồi cùng tôi đi ra khỏi căn phòng.
– Rầm!
Tôi giật mình, một cánh cửa phòng học đột nhiên đóng lại một cách mạnh bạo. Cứ như có ai đứng ở ngoài đóng thật mạnh vào. Tôi ngơ ngác nhìn Đan, trong khi cô nàng mặt không còn một giọt máu mà ôm chặt lấy tôi. Kéo Đan ra đứng trước hành lang mà cùng nhìn chằm chằm về cái cầu thang đi xuống. Đó là con đường duy nhất để rời khỏi đây, rời khỏi ám ảnh kinh hoàng này. Cũng có một cách rất nhanh gọn hơn là nhảy xuống từ đây và tôi dám chắc cái suy nghĩ này trong tôi lúc bấy giờ là cái suy nghĩ ngu nhất mà có thể nghĩ ra trong tình cảnh bây giờ.
– Giờ về chứ Đan, định ở lại tới sáng sao?
– Nhưng dưới đó…
– Chắc hồi nãy hai đứa nhìn nhầm thôi…
– Hoàng chắc là nhìn nhầm không?
– Ờ thì… chắc vậy.
– Ghê quá đi, gió gì lạnh nổi cả da gà.
Nghe Đan nói thì tôi mới để ý những cơn gió đang thổi rì rào trên những chiếc lá đa ngoài sân trường. Vì cây đa nằm ngược lại hướng cầu thang nên lúc đi lên tôi cũng không để ý cho lắm nhưng giờ nhìn lại không khác nào một cái đầu khổng lồ chi chít những sợi râu dài. Trên bầu trời, ánh trăng tròn vành vạch không những không giúp ích được ánh sáng mà lại càng làm thêm nơi đây thêm không khí u ám. Tôi cố gắng không suy nghĩ, để không tưởng tượng ra khi vừa bước tới cầu thang thì tà áo dài bay lơ lửng ấy có phóng ra hù thì có nước mà vỡ tim mà chết tại chỗ mất. Những lời nói hùng hồn lúc nãy của tôi giờ đã chạy đi đâu mất, chỉ còn lại nổi tò mò và sợ hãi. Ngược lại với tôi thì Đan gần như muốn quỵ xuống hành lang mà nằm chờ đến sáng vậy.
Tiếng ếch nhái cứ kêu lên trong không gian im lặng, tiếng gió cứ kêu gào khi luồn qua kẽ của thân cây đa chưa tính đôi khi những tiếng chó hú lên ở tít đằng xa và tiếng mèo kêu như em bé khóc. Tôi ngoái nhìn xuống sân trường hướng về phía phòng bảo vệ vẫn đang sáng đèn. Trong đầu tôi rộ lên một ý tưởng: “Hay là cứ cắm đầu mà chạy về phía phòng bảo vệ?”. Cái ý tưởng trong đầu tôi chợt khựng lại khi tiếng hát ấy lại vang lên, tiếng hát vang lên giữa bóng đêm vắng lặng, nó cứ như được vọng lại ở thế giới bên kia, cứ xa xăm đến sởn gai ốc.
– Hoàng! Nhìn kìa.
Đan gọi tôi rồi chỉ tay về phía cuối hành lang, nơi có những con đom đóm đang lờ mờ ánh sáng màu xanh. Tôi nhìn những đốm sáng ấy, cảm giác sống lưng mình như có đá ướp vào, có cảm giác như có ai đó đang nhìn tôi từ đằng sau…
– Đan, giờ đếm một, hai, ba… là chạy nha. Không được nhìn lại biết chưa?
– Nhưng…
– Làm theo lời mình đi.
– Ừa, mình hiểu rồi.
– Một… hai…
– Ba.
Tôi nắm tay Đan chạy đi mà không nhìn lại ngoài sau lưng vì tôi biết chắc rằng tà áo dài bay ấy đang ở sau lưng tôi và đang nhìn chúng tôi. Chúng tôi cứ chạy hết tầng ba rồi xuống tầng hai. Sau lưng, tiếng hát cứ vang lên mỗi lúc một to…
– Ha…há há… haha… cút đi… cút đi.
Tràng cười ghê rợn ấy vang lên cùng với từ “cút đi” phát ra một cách nhanh chóng với giọng điệu hả ghê và giọng nói ấy là của một người con gái, nó cứ dồn dập, ma quái. Tiếng thở mệt nhọc vì cứ chạy mãi, đôi chân cũng có phần nặng nhọc đi vì mệt, nó như muốn lả ra. Không hiểu sao khi chạy đá banh thì tôi không cảm thấy mệt như vậy, còn bây giờ chỉ chạy trong một khoảng thời gian ngắn mà thấy muốn hết hơi.
– Mình mệt quá Hoàng ơi.
– Cố lên, hết tầng này là tới sân trường rồi.
– Ừa…
Cuối cùng, hình ảnh sân trường cũng hiện ra trước mắt tôi. Nhưng một hình ảnh khác cũng làm tôi muốn đứng tim. Tà áo dài ấy đang ngồi ở giữa hai cái rễ cây đa mà đung đưa như một chiếc xích đu. Tôi cảm nhận được bàn tay tôi đang được siết chặt bởi Đan.
– M…a m…a… Hòa..ng… – Đan lấp bấp không thành tiếng.
– …
Cảm giác lúc này tôi cũng không biết phải diễn tả ra sao. Hơi thở tôi và nàng cứ nặng nhọc, gấp gáp.
– Á há há há… cút đi… cút đi…
Giọng cười và những lời ấy được cất lên, chiếc áo dài ấy từ từ bay trên không trung rồi biến mất vào bên trong thân cây đa. Tôi bần thần nhìn Đan, hình như cô nàng vẫn chưa hoàn hồn sau những chuyện vừa rồi, mặt nàng trắng bệt, môi run rẩy trong khi tay chân tưởng như không còn chút sức lực nào.
– Đan, bình tĩnh lại đi nào…
– Ma… đó Hoàng… Có ma.
– Mình biết, giờ mọi chuyện qua rồi, chỉ cần tới phòng bảo vệ là mọi chuyện sẽ ổn. Nào đi thôi. – Tôi cố trấn tĩnh bản thân khỏi nỗi sợ rồi khích lệ Đan.
– Ừa ừa…
Đan nắm chặt tay tôi rồi líu ríu đi bên cạnh. Lúc này nếu không có Đan bên cạnh thì chắc tôi đã co chân lên cổ mà chạy bán sống bán chết rồi. Chợt nhớ cái câu nói cứng miệng hồi nãy với Đan nên bây giờ buộc bản thân phải cứng rắn để làm chỗ dựa cho nàng. Dìu Đan tới phòng bảo vệ, cả hai ngồi phịch xuống mà thở phì phò trước cái nhìn tò mò của bác bảo vệ. Tôi ngoái nhìn lại ngôi trường bây giờ đang chìm trong bóng tối, nhớ lại những điều kinh hoàng vừa xảy ra và giờ đây có lẽ tôi tin trên đời này là có ma.
– Hai đứa đi lấy cuốn sổ gì mà hai tiếng đồng hồ giữ vậy?
– Tụi con đi có một chút mà bác.
Lúc đi tôi ước tính là mọi chuyện xảy ra trong vòng nửa tiếng mà thôi, cùng lắm thì cũng chỉ một tiếng chứ không đến nỗi hai tiếng như vậy. Tôi ngoái nhìn Đan, trong nàng bây giờ cũng khá mệt mỏi.
– Đan nghỉ chút đi rồi về.
– Ừa…
– Hai đứa có chuyện gì vậy?
– Vâng, con có một vài điều muốn nói với Bác.
Bác bảo vệ chăm điếu thuốc, rít một hơi dài rồi thả làn khói trắng bay lơ lửng trên không trung, chú lắng nghe toàn bộ những chuyện xảy ra vừa rồi. Bác bảo vệ trầm ngâm một lúc rồi nhìn đồng hồ rồi bảo:
– Thật sự thì tụi con đã đi hai tiếng rồi. Đồng hồ của con hình như đã chạy chậm.
– Vâng, chắc có lẽ vậy bác ạ.
– Ừ, bác làm bảo vệ ở ngôi trường này cũng đường gần mười năm. Cũng nghe có học sinh đồn đoán có ma. Bác cũng gặp một vài lần, cũng đã báo nhà trường coi giúp xung quanh có ngôi mộ nào không? Mỗi khi thấy bác cũng cúng kiến đầy đủ, mùng một hay rằm điều đủ, mong họ cũng đừng phá học sinh. Có lẽ họ tưởng hai đứa là trộm nên mới hù ma nhát quỷ vậy cho chạy đi, chứ cũng không có ý gì xấu.
– Sao bác nghĩ vậy, ma cũng có suy nghĩ à?
– Có chứ, trước ki là ma thì họ cũng là người mà, nếu mình không làm gì họ thì họ cũng không làm gì mình.
Tôi nhìn ra cây đa. Trong bóng tối, những tiếng gió rít qua như tiếng hú. Cũng may là bây giờ tôi không còn nghe những âm thanh ma quái đó nữa nhưng nỗi ám ảnh này sẽ theo tôi đến mai sau.
– Thôi cũng tối rồi hai đứa tranh thủ về ngủ sớm đi. Mai đi học.
– Vâng, vậy con chào bác.
– Ừa…
Vào phòng bảo vệ thì thấy Đan đã ngủ từ lúc nào, trong cô nàng ngủ mà đôi môi cứ chu chu nhìn yêu chết đi được.
– Đan, dậy về này.
– …
– Đan…
– …
– Thôi con cõng con bé về đi, bác cũng đóng cửa trường rồi về nhà.
– Ủa, con cứ tưởng bác ở lại trường chứ, lỡ có trộm thì sao ạ?
– Quê mình ít trộm cướp lắm con, mà trộm nào dám đi vào trường giờ này. Haha…
– Bác nói cũng đúng… Thôi con chào bác ạ.
– Ừa, hai đứa đi cẩn thận.
– Uầy, có mình con đi à bác.
Tôi quay lại chào bác bảo vệ rồi đặt Đan trên lưng mà cõng nàng về. Tôi nghĩ : “Chắc cô nàng mệt quá nên ngủ quên đây”. Bước đi trên con đường làng, ngang qua những ngôi nhà có bán hàng quán thì họ cũng đưa mắt mà nhìn bọn tôi. Đi một đoạn thì thấy Đan khều khều vai tôi rồi nói :
– Mình đang ở đâu vậy Hoàng.
– Trên đường về nhà.
– Nhà nào ?
– Ơ, nhà Đan ấy mà. Chứ không lẽ nhà mình.
– À ừ…
Hình như cô nàng muốn nói gì nữa nhưng không biết sao lại đánh im lặng mà tựa vào vai tôi. Tôi cũng không muốn hỏi nên cứ đi về phía nhà nàng. Đến trước cửa nhà thì tôi dường như chết lặng. “Bán nhà” hai chữ đó được viết bằng sơn đỏ trên vách tường kèm theo số điện thoại. Tôi ngẩn người giây lát rồi hỏi Đan :
– Có chuyện gì vậy ? Gia đình Đan có chuyện gì à ?
– Mình…
– …
– Hoàng ình xuống đi.
– À ừ…
Tôi vừa bỏ nàng xuống thì Đan đã định bước đi ngược lại phía đầu làng, vội chạy tới đứng trước mặt Đan tôi hỏi :
– Đan định đi đâu.
– Thuê nhà trọ.
– Nhà đây sao không ở mà thuê nhà trọ.
– Bố mẹ mình li dị cũng được hai năm, trước giờ mình ở với dì và chú
– Ủa vậy lần trước mình gặp là dì với chú của Đan à ?
– Đương nhiên rồi…
– À ừ.
– Giờ Đan định tìm nhà trọ thiệt à ?
– Ừa, Hoàng phụ xách đồ giúp Đan nha.
– Hả ? Đồ đâu ? Nãy giờ thấy Đan đi tay không mà.
– Mình để ở nhà hàng xóm.
– À ừ… vậy giờ trong nhà không có ai hết à ?
– Ừ, dì với chú lên thành phố rồi. Có bảo mình đi lên đó cùng nhưng mình không muốn xa nơi đây nên ở lại.
– Một mình ?
– Ừa, một mình.
– …
Đến bây giờ tôi mới hiểu gia cảnh của Đan, phải xa bố mẹ từ rất sớm. Cũng giống tôi, cứ phiêu bạc trên những đất nước khác từ khi rất nhỏ. Nhưng đối với Đan lại khác, vì tôi là con trai nên chuyện đó cũng bình thường nhưng Đan là con gái thì ở nhà trọ như vậy thì phải đủ thứ đồ. Nào là tiền thuê nhà, tiền điện nước, ôi thôi đủ điều…
– Đan qua nhà mình ở đi…
Đọc tiếp Vẽ màu tình yêu dành cho em – Chương 7