Bạn đang đọc Vẽ Màu Tình Yêu Cho Em: Chương 5
Chương 5: Bóng ma áo trắng.
– Boong!
Thằng Trịnh bất thần nhìn quả bóng đập vào xà ngang khiến cả khung thành rung lên dữ dội rồi ngã về phía sau. Thằng tiền đạo tiếc nuối lắc đầu nhìn đồng hồ trên tay. Sau khoảng một tiếng thì trận đấu cũng kết thúc, tôi ngồi bệt xuống cỏ với vẻ mặt nửa buồn nửa vui, trong đầu cứ thầm nghĩ: “Trận đầu hòa cũng xứng đáng”.
Trời dần về đêm, những tia nắng cứ nhạt nhòa. Bọn tôi cứ ngồi ngửa mặt lên trời nhìn những cánh chim xa xa bay về tổ. Thằng Bảo dìu thằng Thành đứng dậy rồi ra dấu về trước rồi lần lượt thằng Hưng, thằng Biểu, Trịnh… cứ đi qua vỗ vai nó và ra về. Tuy hòa nhưng trong lòng nó cứ trống trải đến khó chịu. Có cảm giác gì đó nuối tiếc trong tận đáy lòng.
– Về thôi Hoàng, tối rồi. – Đan đứng trước mặt nhìn nó.
– Ờ.
– Đừng buồn nha anh.
– Không có sao đâu, cái gì qua cho nó qua vậy dù gì cũng hòa mà.
– Hòa mà trong anh kìa…
– Không sao đâu…
Tôi cứ lặng lẽ đi sau hai người con gái mà nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, cũng muốn nói gì đó với hai người nhưng có thứ gì đó chặn ở cổ khiến muốn nói ra mà không được. Đứng trước nhà Đan, vẫy chào rồi cùng Uyên về nhà. Suốt đoạn đường trở về tôi và em không nói với nhau lời nào. Đóng cửa phòng, tôi nằm vật ra giường sau khi tắm, tai đeo phone mà nghe nhạc rồi cứ nhắm mắt buông thả tâm hồn.
– Cốc cốc!
– Ai vậy?
– Cốc cốc!
Đứng dậy ra mở cửa thì thấy Uyên đang bưng một khay thức ăn cho tôi. Kèm theo mảnh giấy:
– Anh ăn tối ngon miệng!
Em đưa cho tôi khay thức ăn rồi lặng lẽ bước đi, tôi ngoái nhìn đôi bờ vài bé nhỏ đang bước dần xa trước mắt rồi lắc đầu đóng cửa lại. Đặt khay đồ ăn trên bàn, tôi nhìn những món ăn mà em chế biến mà khóe mắt cảm thấy cay cay. Gia đình tôi cứ luôn đi công tác, mẹ và bố tôi cứ thay phiên nhau mà vắng nhà. Mỗi lần thế thì tôi chỉ có nước ăn mì gói mà qua ngày, giờ đây cũng hoàn cảnh đó nhưng lại có một người con gái chịu xuống bếp làm những buổi ăn ngon và còn đem tận nơi…
Định đưa đũa gắp miếng thịt bò xào thì chợt chuông điện thoại tôi kêu lên in ỏi. Trên màn hình, số điện thoại của Đan nhấp nháy không ngừng:
– Alo?
– Hoàng à, mình nhờ Hoàng chuyện này được không?
– Ai vậy?
– Mình Đan nè!
– Ủa sao biết số mình?
– Hi, lớp trưởng mà.
– Ờ. Chuyện gì vậy Đan?
– Mình để quên sổ sinh hoạt lớp ở trường rồi, không biết phải làm sao nữa…
– Ờ, thì sao, mai lấy cũng được mà.
– Không được, mình cần phải hoàn thành bảng kết quả đầu năm để mai nộp cho cô Nhi nữa…
– Ờ…
– Hoàng! Hoàng đi với mình vô trường nha.
– Vô trường giờ này à?
– Ừa, được không?
– À thì…
– Không lẽ Hoàng sợ ma sao?
– Không, Đan chờ mình ở trước cửa nhà nhé!
– Hi, mình đứng trước cửa nhà Hoàng rồi nè, xuống nhanh nha.
– Ờ, chờ mình chút.
Nói rồi tôi cất điện thoại trong túi rồi thay đại bộ đồ rồi bước xuống, dưới phòng khách Uyên đang xem tivi khi thấy tôi xuống cũng đưa mắt nhìn rồi nói ngôn ngữ bằng tay:
– Anh định đi đâu vậy, đã trễ rồi mà.
– Anh đi đây chút xíu, về liền thôi.
– Em đi với anh được không?
– Anh đi chút về liền mà, em ở nhà coi nhà nhé, anh đi về liền.
Không đợi Uyên trả lời, tôi chạy nhanh ra cửa. Mở cửa bước ra thì đã thấy Đan đứng phía trước, vào buổi tối nên nàng cũng không cầu kì về cách ăn mặc, chỉ một cái quần short cùng chiếc áo thun và khoác hờ chiếc áo khoác.
– Đi thôi Hoàng, trễ rồi.
– À ừ.
Cả hai đứa tôi cứ sánh bước bên nhau trên con đường làng, khi đi ngang qua những quán café nhỏ thì những thanh niên làng cứ nhìn ra mà trầm trồ vì Đan, Đan đẹp một cách giản dị pha đôi nét lạnh lùng chứ không sắc sảo, mủm mỉm như Uyên. Nhìn Đan thì trong lòng cũng thấy đôi chút bình yên.
– Sao nhìn mình dữ vậy Hoàng?
– À mình đang cố tìm lí do vì sao mấy anh kia cứ nhìn Đan mãi.
– Rồi Hoàng tìm ra chưa?
– Ra rồi.
– Nói Đan nghe thử xem.
– Vì Đan xinh đẹp quá.
– Hì…
Nghe tôi khen thì cô nàng cũng thoáng ngại ngùng, đôi má ửng hồng lên trông xinh lắm, làm con tim tôi cứ xao xuyến mãi thôi. Đi một lúc thì cũng tới trường, nhìn ngôi trường trong đêm tối cứ thấy ghê ghê như thế nào thì phải? Bằng chứng là Đan đã khoác tay tôi mà nép chặt vào người tôi mà sợ hãi.
– Lúc nãy nói ai sợ ma nhỉ?
– À ừ, mình không sợ đâu, Hoàng sợ thì có.
– Haha, vậy á hả. Mình thì tin không có ma đâu nên khỏi phải hù.
– Hoàng đừng nói vậy. Không tin thì coi chừng bị thấy đó, trường mình nhiều ma lắm.
– À à, đây là lí do rủ Hoàng đi đúng không?
– Chứ Hoàng định để mình đi một mình à?
– Hì, giỡn thôi mà. Đừng sợ, trên đời làm gì có ma.
– Cứ nói vậy chút gặp cho coi.
– Mình cũng muốn gặp thử một lần coi mặt mũi ra sao đây.
– Hix, nói bậy không à.
– Hì, giờ vô hay đứng đây.
– Ừa, thì vô.
Tôi cười rồi cứ đi thẳng vào trường rồi gặp bác bảo vệ để xin vào lớp lấy đồ, bác bảo vệ nhìn một lượt hai đứa tôi rồi cũng gật đầu bảo vào rồi ra nhanh. Tôi và Đan cứ cười rồi cảm ơn bác và đi thẳng lên phía cầu thang lớp học.
Ngôi trường tôi học có bốn tầng và lớp tôi học nằm ở lầu cao nhất và nó cũng nằm chính giữa dãy phòng học. Kế bên là phòng hội trường, phòng truyền thống rồi mới đến lớp tôi và các lớp khác. Cầu thang trường cũng rất đặc biệt, khi lên tầng một thì phải đi hết tầng một để lên tầng hai và cứ thế để lên tầng bốn, tôi cũng không hiểu nổi ai lại xây một lối đi cho ngôi trường một cách rãnh hơi đến vậy nhưng tôi nghe mẹ tôi kể rằng ngôi trường này đã có từ thời Pháp thuộc. Tôi đút hai tay vào túi quần rồi cứ thong thả đi lên lầu trong khi bên cạnh thì Đan đang run rẩy mà khoác chặt lấy cánh tay tôi mà nói :
– Mình nghe nói trên lầu bốn có ma đó Hoàng.
– Tào lao, làm gì có ma.
– Thật đó.
– Mơ hồ, ma không có thật.
Trong đêm tối, ngôi trường cứ như một ngôi nhà to lớn đồ sộ nhưng hoang vu. Ánh trắng dù có sáng tới mức nào cũng không tỏa sáng hết cả ngôi trường được. Những tia sáng hiếm hoi của ánh trắng cứ vật vờ phản chiếu lại những gì trong một lớp học mà tôi đi qua trong cánh cửa kính của mỗi lớp. Những cơn gió cứ vun vút bên tai rồi nghe tiếng thở đều đều của hai đứa trong không gian im lặng một cách đáng sợ. Tiếng giày nhẹ nhàng vang lên khi bước từng bước, bỗng có tiếng hát đâu đó xa xăm, tôi quay lại hỏi Đan :
– Đan có nghe tiếng gì không ?
Đan nắm chặt tay tôi rồi lắp bắp :
– Hoàng… đừng có giỡn… mình có nghe tiếng gì đâu.
– Lạ vậy, nghe rõ ràng mà.
Tôi cố bình tâm để mọi thứ trở về với sự yên tĩnh vốn có để nghe rõ tiếng bài hát đang vang bên tai. Tiếng hát mỗi lớn dần, đó không phải lời việt và cũng không phải là lời các nước nào khác. Nó như lời của hát, lời âm điệu của một dân tộc nào đó, cứ nghe từng tiếng xô xa… mlơi ra sư cơ… tôi dừng lại ở giữa tầng hai của trường học, cứ nghe tiếng hát dần dần đến như nó đang duy chuyển rồi cứ dần dần đến bên tai. Chợt tôi có cảm giác sống lưng mình lành lạnh, bỗng tiếng một cánh cửa phòng của một lớp học nào đó chưa đóng cứ theo gió mà kêu lên cọt kẹt, cọt kẹt kéo theo những tiếng gió cứ ù ù tạo ra từ những lỗ thông gió ở mỗi cầu thang như tiếng ai đang nức nở.
– Thôi Hoàng, mình về thôi, ghê quá à. Sáng mai mình lên sớm làm cũng được. – Đan cầm cánh tay tôi mà nói.
– Gần tới nơi rồi, hết dãy này là tới lớp rồi.
– Nhưng…
– Không sao đâu, có mình mà.
Những suy nghĩ trong tôi cứ liên tưởng về những bộ phim kinh dị đã từng xem qua. Trên trán tôi, các giọt mồ hôi cứ thi nhau mà lăn đều. Nắm chặt tay Đan, cả hai cứ bước đi trong sợ hãi. Tuy ngôi trường mới được tân trang lại nhưng vẫn còn vài chỗ vẫn còn lại những nét cổ xưa. Càng xuống phí cuối hành lang của tầng ba thì không khí mỗi lúc càng âm u. Chợt đâu đó, tiếng oe oe của ai đó cất lên làm tôi giật mình. Vội nhìn qua Đan thì thấy nàng cũng đưa mắt nhìn tôi và nàng hỏi tôi :
– Hoàng có nghe tiếng em bé khóc không ?
– Có.
Cả tôi và nàng không ai nói gì với nhau nhưng cứ im lặng mà đứng đó bất thần, đôi tay nắm chặt nhau mặc cho tay cả hai đều ướt đẫm mồ hôi. Tôi nghĩ thầm : “Trên đời này làm gì có ma nhưng những hiện tượng rồi là gì ? Gió sao ?”. Ánh sáng của chiếc đèn pin leo lé dọc theo hành lang rồi lên phía cầu thang dẫn lên tầng bốn, Đan cứ líu ríu bám sát bên tôi, đôi tay cứ nắm chặt tay tôi mà run lên bần bật, hình như nàng đang rất sợ hãi. Trong ánh đèn rọi, tôi chợt thấy có cái gì đó giống bóng ai đó đang đứng, bóng hình đó cứ lung lay rồi biến mất trước mắt tôi. Tôi đưa tay vuốt những giọt mồ hôi trên trán, nặng nề cất từng bước chân lên cầu thang.
– Cút đi, cút đi.
Đang đi, tôi nghe như có tiếng ai đó nói, cảm thấy có một luồng hơi lạnh phà vào gáy rồi dần dần chạy dọc theo sống lưng. Tôi quay lại sang nhìn Đan :
– Đan bình tĩnh đi, đừng thở mạnh như vậy.
Cô nàng ngạc nhiên đưa mắt nhìn tôi :
– Ơ đâu có, mình đâu có thở mạnh vẫn thở bình thường mà.
– Ủa kì vậy, cảm giác lành lạnh ở ngoài sau cổ như có ai thở vào vậy.
– …
Đan mím chặt môi im lặng rồi kéo tôi chạy thẳng lên tầng bốn hướng về phía lớp, tôi ráng ngoái lại nhìn ngoài sau lưng, da gà tôi nổi lên. Trước mắt tôi bây giờ là một tà áo dài không người mặc đang lơ lửng…
Đọc tiếp Vẽ màu tình yêu dành cho em – Chương 6