Đọc truyện Vẽ Màu Tình Yêu Cho Em – Chương 38
Chương 38: Rất khó để hiểu bé Trinh.
Vừa bước vào sân nhà em, tôi thấy đôi chân mình run lạ thường, trong lòng cảm thấy lo lắng về chuyện sắp xảy ra. Tôi gặp bố em!
Bé Trinh vẫn vô tư tung tăng đi trước cùng Uyên, không biết rằng thằng anh họ của bé đang phải suy nghĩ ra trăm ngàn câu trả lời và vừa phải lọc ra câu trả lời nào là lịch sự, đúng phép và ngắn gọn.
Tôi không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu tôi bước vào nhà em, nhưng lần này tôi lại thấy lo lắng, hồi hợp hơn cả lần đầu tôi vào nhà em. Gió không thổi, cây không chuyển động, mọi thứ xung quanh tôi như dừng lại.
Bước tới phòng khách nhà em, một người đàn ông với vẻ mặt phúc hậu, cái bụng hơi to đang ngồi uống trà xem tivi. Em bước tới trước mặt ông ấy, rồi giới thiệu tôi:
– Thưa bố, bạn trai con đến rồi ạ. Anh ấy tên Hoàng, còn đây là Trinh em gái của anh ấy.
Tôi muốn té ngửa, em giới thiệu thẳng tôi là bạn trai em luôn sao? Bố em nhìn tôi, nhìn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, tôi nuốt nước bọt trước ánh nhìn ấy, đôi chân muốn run lên nhưng cũng phải cố trụ vững. Đấng nam nhi thì đâu thể run sợ chỉ bởi một ánh nhìn. Nhìn xong, bố em cất giọng nói:
– Cháu ngồi xuống đi
Tôi lặp theo lời nói ấy như một cỗ máy:
– Dạ dạ.
Lặp tức ngồi xuống đối diện bố em, bé Trinh được phép ngồi kế bên tôi, Uyên thì đứng sau lưng tôi mà nhìn bố của mình. Trái lại với sự lo lắng của tôi, bố em không hỏi bất cứ một câu hỏi nào, mà chỉ nói một câu làm tôi phải liên tưởng đến sự trùng hợp một cách ngẫu nhiên với một tình huống mà tôi đã được đọc trong một cuốn tiểu thuyết.
– Thời xưa, miếng trầu là đầu câu chuyện. Giờ bác với cháu đổi câu nói cái. Giờ là chai bia là đầu câu chuyện cho nó xứng đáng.
Từ trước đến giờ, mỗi lần mẹ tôi làm những món ngon có thể làm đồ để nhấm với bia là hai bố con tôi lại lôi bia ra mà tâm sự vì vậy tửu lượng của tôi cũng không phải thuộc dạng mà yếu đến nỗi đã ngửi mùi đã say hay chỉ một hai lon là nằm đo đất, cao đô nhất của tôi bây giờ là có thể đến mười lon bia, tuy biết rằng học sinh uống bia không tốt nhưng khi uống đừng đánh mất chính bản thân mình là được.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời bác trai:
– Dạ, nhưng trước giờ con không có uống nhiều nên… cung kính không bằng tuân lệnh ạ.
Bố em nghe xong cười đắc chí:
– Giỏi, Uyên, mang cho bố thức ăn.
Em nhăn mặt nói với bác trai:
– Nhưng mà bố, bạn trai con còn là học sinh, rượu bia không nên.
Không biết có thần giao cách cảm nào giữa những con tim hay không mà em suy nghĩ y hệt tôi. Mong bác trai nghĩ lại mà dùng trà thay bia hay nước ngọt cũng được.
– Không sao đâu con, uống một chút thôi mà. Không lẽ con muốn chàng rể tương lai của bố không biết uống bia rượu thì trong đám cưới sao tiếp khách được.
Tôi không ngờ bác trai tính đến con đường này, chúng tôi vẫn còn là học sinh lớp mười, còn cả một tương lai dài ở phía trước, đại học chưa đi tới, việc làm chưa ổn định mà làm đám cưới thì chắc hai đứa dắt nhau về trông coi quán mì của mẹ tôi quá.
Nghe bố của mình nói vậy thì Uyên cũng đỏ mặt rồi chống chế:
– Bố này, Hoàng cười con bây giờ.
– Haha, vậy thì đi lấy đồ ngon với bia lên đi con gái.
– Dạ, nhưng hai người uống ít thôi nhé.
Uyên nói vọng lại rồi kéo bé Trinh đi theo em, tôi cũng lò dò đi theo để bưng thùng bia mà bác trai đã chỉ chỗ. Ở một góc bếp, những thùng heniken được chất đầy thành từng chồng cao. Ở nhà thì cao lắm tôi và bố chỉ làm vài lon tiger còn thường thường chỉ là bia sài gòn cho nó rẻ. Bưng một thùng bia lên, bác trai ngồi xem một trận ngoại hạng anh trong đó có Manchester United và Chelsea đang đá với nhau. Trong đó tôi thích Manchester United hơn, nói đúng ra là tôi là fan của Quỷ đỏ thành Manchester này. Tôi xin phép ngồi ghế kế bên bác trai để tiện theo dõi tivi cũng như không ngồi che trước tầm nhìn của bác khi phải ngồi đối diện tôi.
– Cháu thích đá banh không?
– Dạ có ạ!
– Trong các câu lạc bộ, con thích đội nào?
– Dạ, M.U ạ. Cháu fan đội bóng này.
– Haha, vậy giống bác rồi, không ngờ thằng rể của bác lại là fan của M.U kia à.
– Dạ, đội hình của M.U thì cháu thích nhất Paul Scholes tuy nhỏ con nhưng có lối chơi máu lửa và là thủ lĩnh của tuyến giữa của Quỷ đỏ.
– Bác thì thích Ryan Giggs hơn, tốc độ, khéo léo nhưng cũng không kém phần tinh tế.
– Dạ dạ, Giggs là tia chớp của Quỷ đỏ đúng không ạ?
– Haha, đúng, rất đúng. Nhưng bác cũng đánh giá rất cao sự trung thành của mỗi con người.
Câu nói này, làm tôi chợt nghĩ, có khi nào bác trai đang muốn ám chỉ sự chung thủy của tôi đối với em, bác đánh giá cao sự trung thành, chắc bác cũng đánh giá cao sự chung thủy, ví dụ thực tế nhất có thể là khi bác gái mất, bác trai vẫn không đi bước nữa mà ở như vậy nuôi Uyên thì tôi biết tình yêu của bác trai dành cho bác gái là lớn lao như thế nào.
Đợi một lúc nữa thì Uyên cũng mang thức ăn ra. Đêm hôm đó, tôi cùng bác trai bàn đại sự đến tận mười giờ khuya. Tôi say đến nỗi phải nhờ bé Trinh đưa về, mọi thứ về tối hôm ấy diễn ra như thế nào tôi hoàn toàn quên sạch, đúng là bia rượu vào thì hại cái thân. Tôi chỉ nhớ, lúc bé Trinh và Uyên cùng dìu tôi ra ngoài sân trong khi bác trai đã ngủ luôn ở trong nhà.
– Ủa… bác trai đâu rồi… em. – Giọng tôi lè nhè hỏi Uyên.
– Bố em ngủ rồi, anh say quá, em bảo uống ít rồi mà. Trinh đưa anh ấy về cẩn thận nhé.
– Dạ, em biết rồi.
Mọi thứ diễn ra vào đêm hôm ấy, như một cơn gió thoảng qua, cơn gió mang mùi bia và làm tâm trí tôi chìm vào quên lãng.
Giật mình tỉnh giấc, đầu óc nhức mỏi. Nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn còn tối đen như mực, ngước nhìn đồng hồ thì chỉ mới hơn một giờ sáng. Cổ họng khát khô, tôi bật dậy đi xuống nhà tìm nước uống, mở tủ lạnh tu ừng ực như người đi sa mạc mới trở về. Trở về phòng, định ra ngoài ban công hóng gió thì phát hiện bé Trinh đã dậy từ lúc nào, tôi nhớ lúc tôi dậy thì bé Trinh vẫn còn nằm ngủ ngon lành trên giường.
– Ủa, em dậy khi nào vậy?
Bé Trinh ngước nhìn tôi, đôi mắt ướt lệ. Tôi lo lắng hỏi cô bé:
– Sao vậy? Sao em khóc?
Bé Trinh gạt nước mắt rồi trả lời tôi kèm theo một nụ cười buồn:
– Em nhớ nhà thôi anh.
– Ờ, ai cũng vậy mà em. Đi xa mà.
Ra ban công đứng cùng em, thành phố về khuya, yên tĩnh, không quá ồn ào, không quá tấp nập. Không có những ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy nơi ngã tư, không còn những ánh đèn điện lung linh trên những tòa chung cư. Thành phố về khuya, cô đơn và vắng vẻ, thành phố như một con người đang tự kỷ về đêm dưới những nỗi niềm của riêng mình.
– Anh đang nghĩ gì vậy?
– Một số thứ linh tinh thôi em.
– Anh thích chị Uyên ở điểm nào.
– Uyên xinh đẹp, giỏi giang.
– Nếu chị ấy không xinh, không giỏi thì anh sẽ không yêu.
– Đương nhiên là không. Có lẽ anh phục tấm lòng của Uyên và anh muốn mang nỗi buồn của Uyên đi nơi khác.
– Nếu nói như vậy là anh thương hại chị Uyên.
– Ơ, con bé này. Anh yêu Uyên chứ không thương hại gì cả.
– Hihi, dạ em biết rồi.
– Ờ…
Con bé dựa vào tôi, rồi thì thầm:
– Thành phố về đêm, cũng như làng quê vậy. Cũng cô đơn, cũng lẻ loi một mình. Cái cảm giác ngắm nhìn nó, cũng lạ lắm anh.
Tôi im lặng, một cô bé luôn năng động và tràn đầy năng lượng vào ban ngày lại là một người con gái có tâm hồn, thích nghĩ những điều linh tinh khi về đêm, một người đa cảm. Tôi nhìn cô bé, tự hỏi tại sao con gái lại có nhiều bí mật đến vậy, luôn bắt con trai phải tìm ra đủ mọi cách để hiểu, khi con trai than rằng con gái khó hiểu, thì họ lại đáp rằng chỉ con trai không chịu tìm hiểu mà thôi, chứ con gái dễ hiểu lắm. Nhưng dù như thế nào, bé Trinh cũng luôn làm người khác phải vắt óc ra mà suy nghĩ cách để nói chuyện với cô bé, lúc vui, lúc buồn. Tình cách của bé Trinh như một cơn bão, sáng vui, chiều hâm hâm, tối thì buồn. Khó đoán.
Chợt có những hạt nước li ti rơi xuống đôi bàn tay bé nhỏ của bé Trinh, cô bé ngước lên nhìn thì thấy bầu trời đỏ rực. Một cơn mưa đêm, rất lớn. Thành phố lại được đắm chìm trong những cơn mưa nặng hạt, những cơn mưa gột rửa những mệt nhọc của một ngày dài.
– Vào ngủ giùm anh cái nhóc.
– Anh cứ ngủ trước đi.
– Vào cho anh đóng cửa.
– Dạ…
Cả hai về chỗ ngủ của mỗi người, bé Trinh nằm trên giường, tôi nằm dưới cái chiếu nhỏ kê sát giường. Không khí lạnh hơn nhờ cơn mưa.
– Lúc tối, anh say lắm hả?
– Dạ, không biết trời trăng gì luôn.
– Ờ, tệ quá, giờ anh không nhớ gì hết.
– Hihi, chị Uyên cứ nhăn mặt khi anh cứ lè nhè đấy. Cẩn thận.
– Ờ ờ, anh biết rồi.
– Hi, không biết em có được hoàn hảo như chị ấy không nữa.
– Nhóc thì làm sao có thể.
– Hứ, để rồi anh xem. Ai rồi cũng khác.
– Ờ, anh đang xem đây.
– Có một người bạn thuở nhỏ như anh thật lòng thì chán ghê luôn. Vô tâm quá, không chịu hiểu em chút nào. Lúc nhỏ cứ phớt lờ em dù cho em có bám vào anh thế nào đi chăng nữa. Có nhiều lúc em không muốn chơi cùng anh nữa. Nhưng ở nhà, tuy nhiều anh em nhưng chỉ có mình anh quan tâm em, anh không chê nhà em nghèo như những chị em, anh em họ khác. Anh khác biệt.
Tôi im lặng nghe cô bé nói, thật sự thì tôi cũng không biết nói gì trong lúc này. Cả hai im lặng, rồi bé Trinh cũng chìm vào giấc ngủ. Ngoài kia, thành phố vẫn cứ mơ đều đều, tôi mong cuộc sống không phũ phàng với Uyên và cả bé Trinh nữa.