Bạn đang đọc Vẽ Màu Tình Yêu Cho Em: Chương 28
Chương 28: Có thể tôi đã yêu!
Không gian bỗng im lặng, giống như mọi thứ chợt tan biến, chợt dừng lại cùng một lúc. Em ngồi trước mặt tôi, đôi tay đan lại với nhau. Tôi im lặng, chạy theo những suy nghĩ của bản thân. Ngước nhìn đồng hồ thì đã trễ giờ mở quán, tôi nói với em:
– Thôi Hoàng về nhé.
Nói rồi tôi đi ra sân, em cũng đi sau tôi rồi chạy ra mở cửa:
– Chờ mình chút nha.
– À ừ.
Em chạy vào nhà lấy một hộp gì đó ra, chiếc hộp được gói rất dễ thương. Em đặt trong giỏ xe tôi rồi bảo:
– Bánh mình tự làm, Hoàng ăn thử rồi ình ý kiến nhé.
– Ờ, mình biết rồi, thôi chào Uyên.
Đá chân chống xe, tôi co chân đạp ra khỏi nhà em. Đi được một đoạn tôi quay lại nhìn ngôi nhà có cánh cửa gỗ màu trắng, ngôi nhà có bóng dáng người con gái lẻ loi trong tháng ngày.
Con đường này dường như đã trở thành quen thuộc với tôi hơn, bất chợt tôi thấy yêu con đường này quá xá, con đường với hàng cây xanh trải dài. Dòng xe về chiều mỗi lúc một nhiều, nhìn lên bầu trời, ánh nắng nhẹ dịu cuối ngày đang len lỏi khắp các kẽ lá. Chợt cười, vậy là sắp hết một ngày.
Về tới nhà, phụ quán ẹ, hết đi rửa chén rồi đi giao đồ ăn cho khách, đến khi vắng khách thì tôi phi ra quán nước mía đối diện mà ngắm đường phố, sẵn tiện làm một ly nước mía cho khỏe người.
Thành phố luôn có hai mặt, một mặt giàu và một mặt nghèo. Người ta thường nói thành phố luôn hoa lệ, ờ thì chắc có lẽ hoa cho người giàu và lệ cho người nghèo. Ngắm thành phố dưới ánh nhìn của những kẻ lề đường như tôi thì không bao giờ bao quát bằng những kẻ sống trên cao, luôn đặt mình vào thế trên đầu người khác mà thị quyền sống. Đôi khi cái nhìn từ lề đường lại cho ta những cảm giác, những ánh nhìn ở mọi khía cạnh của cuộc sống hôm nay. Để rồi bắt gặp những người già mưu sinh bằng những xe đẩy, những gánh hàng đồ ăn dù ngày đã dần tàn.
Đang suy nghĩ viễn vong, nhìn lại cuộc sống thì tiếng mẹ tôi gọi sang:
– Hoàng ơi, về phụ mẹ.
Đứng dậy tính tiền rồi phi qua đường, về nhà lại tiếp tục bưng tô, rửa chén thế là hết ngày. Sau khi tắm trong dòng nước mát, thì một cái nằm trên chiếc giường quen thuộc như xua tan đi mệt mỏi của một ngày dài.
Buổi sáng đầu tuần luôn phải dậy sớm để đón chào ngày mới bên cái cột cờ. Sáng thứ hai, luôn là ngày mà mọi học sinh điều ghét. Tuốt lại vẻ đẹp rồi thay đồ, chạy qua phòng mẹ lấy tiền sáng mỗi ngày, cầm tờ hai mươi ngàn trên tay mà không nỡ ăn sáng, thôi thì hôm nay nhịn đói một bữa. Định đặt balo vào giỏ xe thì thấy trong giỏ có một cái hộp, chợt nhớ ra là hộp bánh của Uyên, hôm qua đi về mà quên bỏ nó vào tủ lạnh. Tự hỏi không biết nó có bị hư hay không?
Lấy hộp bánh bỏ vào tủ lạnh để trưa về rồi tính. Chiếc xe lăn bánh bon bon trên đường. Lâu lâu nhìn vào một nhà người dân để coi giờ thấy chỉ mới sáu giờ năm, còn sớm chán. Đi tới đoạn giao đường, thay vì quẹo sang trái để đến trường thì tôi quẹo sang phải để đến nhà Uyên, tôi nghĩ rằng giờ này chắc Uyên chưa đi học, qua đón em đi cùng cho vui, dù gì để em đi bộ cũng không được.
Đứng trước cánh cổng màu trắng ấy, tôi bấm chuông. Đợi một lúc thì có tiếng dép đi ra.
– Ủa Hoàng à ? Có chuyện gì vậy ? – Ánh mắt em ngạc nhiên khi thấy tôi.
– À thì định lên kia mua đồ ăn sáng, mà ai ngờ bà bán nghỉ rồi nên qua đây làm xe ôm. – Nói ra mới biết là bản thân dại gái.
– Hihi, vậy hả ? Nếu vậy thì không lấy tiền đúng không ?
– Ờ, không lấy tiền nhưng phải bù lại một thứ.
– Thứ gì vậy ?
– Là xe ôm nên lên xe là phải ôm.
Em đỏ mặt rồi đánh vào vai tôi :
– Lại trêu.
– Hì.
– Thôi chờ mình vào lấy cặp rồi đi.
– Ờ.
Nhìn đường nhìn xá, lâu lâu có vài đứa học trường tôi cũng đi ngang qua mà nhìn về phía tôi, chắc tụi nó thấy tôi đẹp trai quá.
– Hoàng khùng, làm gì mà đứng nhìn ngoài đường mà cười một mình vậy.
Giọng nói ngọt ngào kia lôi tôi từ trên dây điện xuống lại mặt đất, nếu không chắc bị giật tê người rồi.
– À thì ngắm đường.
– Đường có gì đâu mà ngắm, ngắm gái hả ?
– Ờ, đang ngắm gái.
Nhìn đâu ngoài đường kia chứ, vì trước mắt tôi cũng có một người con gái xinh đẹp mà, hôm nay vẫn trong bộ áo dài trắng, mái tóc cột một chùm nhỏ ở bên phía trái thành một chiếc đuôi con còn lại xõa dài. Trong em vừa tinh nghịch, vừa dễ thương làm sao. Thấy tôi nhìn em thì em lại đánh vào vai tôi :
– Lại trêu, muốn chết hả.
– Thôi thôi, còn yêu đời lắm.
– Hihi.
Lấy chiếc balo đeo lên vai rồi nói với em :
– Bỏ cặp vào giỏ nè.
– Hihi, thôi nặng lắm, để mình đeo được rồi.
– Nặng đeo đau vai, ủa mà hôm nay có bốn tiết thì có đem gì nhiều đâu.
– À tại mình đem đồ ăn sáng nữa.
– À ừ.
– Hihi, Hoàng cũng có phần mà.
– Ủa, mình cũng có phần à ? – Tôi nghĩ vậy là hôm nay không phải nhịn đói.
– Hihi, tại làm nhiều quá mà ăn không hết, với lại bỏ uổng nên đem cho Hoàng.
– Trời, thì ra là ăn đồ thừa.
– Hi, đùa thôi mà. Thôi đi nhanh, trễ giờ rồi kìa.
– Rồi rồi, đi đây tiểu thư.
Cứ mỗi sáng như thế này thì có chết tôi cũng cam lòng. Đi trên đường, nhiều ánh mắt nhìn tôi và em bởi vì hai đứa cứ nói chuyện rôm rả cả đoạn đường. Đến trường, cất xe vào bãi gửi rồi đi cùng em lên lớp, đi ngang căn tin thì tôi bảo em :
– Uyên lên trước đi, để mình mua nước.
– Hihi, ừa, vậy mình lên trước.
Chào em rồi tôi vọt vào cái căn tin đang đông như kiến để ráng mua được hai chai coca với hai ly đá. Vọt lên lớp lẹ để đá khỏi tan, đến cửa lớp thì chỉ có lác đác vài đứa trong lớp mà toàn là con gái, tôi nghĩ chắc mấy thằng bạn giờ này cũng chưa có tỉnh rượu để đi học nữa.
Đặt hai ly nước lên bàn rồi rót ra cho cả hai đứa, Uyên cũng lấy trong balo ra hai hộp nhựa, mở nắp ra, món cơm chiên dương châu nhìn rất ngon đặt trước mắt tôi. Uyên cười rồi nói :
– Hoàng ăn thử đi, coi thử mình nấu ngon không ?
– Không cần thử cũng biết ngon rồi.
– Xạo, thôi ăn đi, gần vào lớp rồi kìa. – Em đưa cho tôi cái muỗng nhựa.
– À ờ.
Phải công nhận món cơm chiên em làm rất ngon, cơm chiên vừa đủ nhiệt, thịt, trứng, lạp xưởng đều thấm gia vị, có lẽ đây là món cơm chiên dương châu ngon nhất mà tôi đã từng ăn.
– Ngon quá.
– Hihi.
Vì món cơm quá ngon nên chỉ một loáng là đã hết hộp, cầm ly coca nhấp từng ngụm một cách phè phởn. Hình như hộp cơm của tôi ít hơn của Uyên thì phải, thấy em ăn từ nãy giờ mà chỉ nửa hộp. Đến khi gần vào lớp thì em mới ăn xong. Trả hộp cho em, còn muỗng thì bỏ rác, em cầm ly nước uống từng ngụm. Hai thằng Hưng và Trịnh, khi tiếng trống vang lên thì hai đứa nó mới lật đật mà chạy vào lớp. Vì thằng Phúc làm lớp trưởng nên mấy thằng con trai trong lớp có vẻ không sợ bị ghi tên vào sổ.
– Hihi.
Quay sang thì thấy Uyên nhìn tôi cười, tôi ngơ ngác hỏi :
– Gì vậy ?
– Hoàng dơ quá, khăn giấy nè, lau miệng đi.
Tôi ngượng đỏ mặt, cầm lấy miếng khăn giấy em đưa lau cho sạch cái miệng. Để đảm bảo là sạch, tôi uống vào ngụm coca rồi lau lại một lần nữa mới đem miếng khăn giấy đi bỏ rác.
– Dơ cũng nhiều mà sạch cũng quá đáng. Hihi. – Em che miệng cười khúc khích.
Không biết nói gì hơn đành lấy cuốn sách địa nhìn vào để chữa thẹn. Giờ có cái lỗ nào chắc tôi chui xuống rồi ở dưới đó luôn. Gì chứ mất mặt trước người mà mình yêu thầm thì không còn gì tệ hơn.
Thấy ông thầy địa bước vào, tôi vội lấy ly coca của hai đứa bỏ xuống bàn. Ông thầy này vui thì có vui nhưng cực kì khó tính khi kiểm tra bài, đặc biệt là ông thầy này đùa cực dai. Vẫn bổn cũ soạn lại, lật cuốn sổ sinh tử ra và bắt đầu mò tên gọi hỏi. Thằng Long được gọi lên trả bài. Cả lớp im lặng nhìn theo từng bước chân của nó, nó đặt cuốn vở lên bàn, mặt cắt không còn giọt máu.
– Bắt đầu trả bài nhé trò Long, cho thầy biết tại sao Trái Đất lại nghiêng ?
– Dạ… dạ… – Nó gãi đầu, gãi tai. Mồ môi mẹ, mồ hôi con thi nhau mà chảy dài.
– Tại sao Trái Đất lại nghiêng ? – Thầy địa hỏi lớn.
– Dạ em đâu biết đâu thầy, em đâu có làm nghiêng Trái Đất, không phải em thầy ơi. – Mặt thằng bé tái xanh rồi trả lời.
Câu trả lời của nó làm cả lớp cười đau cả ruột, một người vốn im lặng, lạnh lùng ở nơi đông người như Uyên cũng phải úp mặt xuống bàn mà cười khúc khích. Thằng Hưng chịu không nổi phải nói lên :
– Mày còn say rượu hả Long ? Hôm qua mày làm Trái Đất nghiêng đó.
Thằng Long vẫn ngây ngô:
– Có đâu, hôm qua tao ngủ nguyên buổi chiều có làm gì đâu mà Trái Đất nghiêng.
Cả lớp lại được một phen cười vỡ cả bụng, thầy địa đã cố nhịn nhưng vẫn cười lớn, thầy trả vở cho nó rồi nói:
– Tính thật thà nên thầy cho em một điểm nhé, để về chống Trái Đất để khỏi nghiêng, à mà em nhớ lật lại sách lớp năm coi ai làm Trái Đất nghiêng nhé.
– Dạ…
Thằng Long thất thiểu đi về chỗ, mấy đứa xung quanh giải thích câu hỏi cho nó thì mặt nó chảy dài như cái dưa leo vì biết mình vừa bị hớ.
Những tiết học sao trôi qua một cách êm ả, khi tiếng trống giờ ra chơi vang lên. Cả ngôi trường lại ồn ào cả lên. Tôi tranh thủ làm vài câu tiếng anh để chút nữa kiểm tra mười lăm phút, gì chứ môn này thì tôi bó tay. Tôi phải công nhận lúc mình làm một việc gì đó thì thấy thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ mới đó mà tiếng trống vào lớp đã vang lên, và cuộc kiểm tra tử thần bắt đầu.
Cô dạy anh bước vào, mặt đằng đằng sát khí. Cô lấy đề rồi kêu lớp trưởng phát cho cả lớp, phát xong thì cô vỗ tay kêu:
– Thời gian làm bài bắt đầu.
Nhìn tiếng anh mà tôi cứ nghĩ đây là tiếng Ả Rập hay ở Ai Cập, nhìn không hiểu chữ nào, có vài câu trắc nghiệm lúc nãy tôi có ôn bài nên đánh vào được. Mười phút trôi qua mà tôi chỉ làm được có năm câu trắc nghiệm, nhẩm điểm thì cũng chỉ mới có 2.5. Ngậm ngùi cắn viết để tìm ra được chữ nào hay chữ đó.
– Hoàng, điền vô đi nè, gần hết giờ rồi.
Quay sang thì thấy Uyên truyền cho tôi một mảnh giấy đầy đáp án.
– Cảm ơn Uyên nhé.
– Không có gì đâu, chép nhanh đi.
– Ờ ờ.
Chép một cách thần tốc vào bài làm, khi xong thì tôi so lại đáp án coi thử có ghi nhầm hay không rồi mới ném tờ giấy đi. Đúng lúc đó thì cô cũng kêu nộp bài, tôi đưa bài ra đầu bàn cho Uyên rồi nằm luôn ra bàn mà thở phào nhẹ nhõm.
– Hihi, ngồi dậy mau con heo kia.
– Uầy, heo lúc nào.
Uyên chu môi nói:
– Heo làm biếng không ôn bài.
– Hì, tại cơm Uyên làm ngon quá nên ăn vào quên hết.
– Xạo quá đi, chút phải trả công đó.
– Rồi, Uyên muốn gì cũng được.
– Ừ thì chút làm xe ôm đèo mình về. Thôi học bài, không nói nữa.
Tôi cười trong bụng, sáng có thể là tôi cố tình còn bây giờ thì quang minh chính đại để em về nhà. Có cảm giác như em dần cởi bỏ khoảng cách của hai đứa. Ngoài kia, những chiếc lá thu rơi nhẹ nhàng trên sân trường…