Vẽ Màu Tình Yêu Cho Em

Chương 12


Bạn đang đọc Vẽ Màu Tình Yêu Cho Em: Chương 12

Chương 12: Ngày mới bắt đầu.
– Hôm nay chủ nhật mày định ở nhà hả Hoàng. – Tụi thằng Hưng hỏi.
– Chắc vậy, chứ tao có biết đường đâu mà để đi.
– Mày đi câu cá không?
– Ờ được đó.
– Rồi, giờ nhà thằng nào có cần thì về lấy, tiện thể nghe chửi vụ tối qua không về luôn nhé.
– Nghe xong hết muốn đi. – Tụi kia ngao ngán.
– Lẹ đi mấy ba.
– Ừ, thôi tạm biệt chú, xíu gặp lại.
Cả bọn kéo nhau ra về, chỉ còn Uyên và Đan ở cạnh tôi lúc này. Sau một đêm náo nhiệt thì mọi thứ dần trở về với lối sống chậm rãi của thôn quê. Tôi vào nhà kho tìm cần câu mà không có nên phải đành chờ tụi nó tới mà mượn. Hai cô nàng kia có vẻ hí hửng vì được đi câu cá hay sao mà nãy giờ cứ cười mãi.
Ngồi ở băng ghế đá, ngắm nhìn những loại trái cây ngon tuyệt vời trên cành cây mà thèm thuồng vì không dám hái để ăn. Vốn đã quá hiểu tính bố tôi, nên tôi cũng không ăn phải gan hùm, gan báo gì mà leo lên hái một quả để rồi phải bị ăn đòn oan uổng. Nhắc mới nhớ, hình như từ khi tôi trở về Việt Nam thì tôi chưa gặp lại bố, nghe mẹ tôi bảo là bố đi công tác chừng mấy tháng nữa mới về. Ngắm trời đất, ngắm mây, ngắm trái cây chán chê thì tôi chuyển sang qua ngắm gái. Ngôi nhà tôi là thế, có đủ thứ để ngắm, ngồi nhìn hai cô tiểu thư, một là đài các, một là lọ lem thì cũng vui vui con mắt. Hai cô nàng cứ cười vui vẻ khi nói chuyện với nhau mặc dù chỉ qua một cuốn sổ, tôi ước gì Uyên có thể nói chuyện giống như tôi, Đan hay những người khác thì lúc đó không biết sẽ như thế nào.
– Hoàng ơi! Mở cửa cho tao. Hoàng ơi! – Tiếng thằng Hưng la thất thanh ở ngoài cổng.
– Gì thế?
Tôi ra mở cổng thì thấy thằng bạn mặt mày xanh như tàu lá chuối, mồ hôi nhể nhải trông phát tội, giống như nó vừa nhìn thấy một cái gì đó rất đáng sợ.

– Tao nghe nói cây đa trường bị chặt bỏ rồi.
– Ờ, thì có gì đâu.
– Nhưng khi chặt vào thì thân cây đa toàn là máu. Khi rìu với cưa máy đụng vào thì máu từ thân cây cứ tuông ra.
– Gì ghê vậy. – Tiếng Đan vang lên sau lưng tôi.
– Thiệt đó, không tin ngày mai đi học lại rồi biết. Ủa mà mày chuẩn bị cần câu chưa.
– Có đâu mà chuẩn bị.
– Chán mày quá, nhà to thế mà cái cần câu cũng không có.
– Mày nghĩ nhà to thì phải có cần câu à?
– Hehe, thôi qua nhà tao, tao ượn.
– Rồi còn bọn kia thì sao? Bảo tập chung nhà tao mà.
– Có câu, ngoài bờ sông, bờ sông đó gần nhà tao. Nước ở đó trong xanh lắm, thích thì nhảy xuống tắm luôn cũng được.
– Nghe đã vậy.
– Thôi đi.

– Ờ.
– Đợi mình với Uyên chút đã Hoàng.
– Ờ ờ.
Đứng ngoài cổng chém gió với thằng Hưng một chút rồi thì hai nàng cũng đi ra với hai chiếc nón lá trên đầu, nhìn cả hai lúc này thì đậm chất con gái Việt luôn. Khung cảnh nơi đây thì khỏi phải bàn nhiều. Rất đẹp. Đó là hai từ có thể diễn tả nơi đây, nhà tôi nằm ngay con chính từ đường quốc lộ rẽ vào làng, nếu ai muốn vào sâu trong làng thì chỉ có nước đi qua con đường này, bao quanh ruộng lúa, hồ sen rồi mới gặp cái ngã năm dẫn sâu vào trong làng. Trước mặt nhà tôi có thể nhìn thẳng ra ruộng lúa đang ngát hương thơm, thỉnh thoảng những cơn gió thổi nhè nhẹ làm cho những cành lúa cứ đung đưa nằm xuống trong thật thanh bình.
Dưới cái nắng của mùa thu thì nơi đây cũng không phải quá nóng nhưng cái nắng cũng đủ muốn người ta phải trốn trong nhà nếu là người dân thành phố như tôi. Chứ còn người dân nơi đây, họ cứ phơi mình trần ngoài nắng, hòa với thiên nhiên và đương nhiên chỉ có đàn ông con trai mới dám như vậy. Đi một chút qua hồ sen, rẽ vào con đường đầu tiên của ngã năm, đi chừng một vài phút nữa thì cũng tới nhà thằng Hưng, ngôi nhà của nó cũng chỉ xây bình thường, tuy hơi nhỏ nhưng lại thoáng mát vô cùng, cứ như một cái máy lạnh mở quanh năm mà không lo tốn tiền điện.
– Nè, cây này của mày.
Nó đưa tôi một cây cần trúc, độ dài cũng phải hơn hai mét, cùng với một ống cước, phao và lưỡi đã được cột vào cước sẵn nên cũng khá tiện.
Rời khỏi nhà thằng Hưng, đi qua hết khu ngã năm của làng thì một khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ hiện ra trước mắt tôi. Một con thác chảy dài xuống từ ngọn núi cao, từ ngọn thác hình thành một con sông chảy xuyên qua làng. Xung quanh, những hàng cây tỏa bóng mát, đâu đó vang lên những tiếng chim hót ngân nga trên đầu chúng tôi như đang chào mừng chúng tôi đến với nơi ở của chúng. Chúng tôi không đi lên con thác mà chỉ chọn một khúc khá rộng của con sông, nói nó là sông vì độ rộng của nó chứ độ sâu thì chắc chỉ đến ngực tôi chứ thật ra nhìn không khác gì một con suối, nhưng được một cái là nước rất trong xanh, tôi đứng từ trên bờ cũng có thể thấy được những viên sỏi nằm lăn lóc dưới lòng sông.
– Ê mày, nước trong quá. Nhìn như nước khoáng ấy.
– Ừ, tại khúc sông này nước từ thác vừa chảy ra nên vậy thôi. Chứ xuống làng mình thì không còn như vậy nữa.
– Ờ ờ. Ê tụi thằng Trịnh kìa.
– Hú hú, Hoàng ơi! Đan ơi! Uyên ơi!.
Vừa thấy chúng tôi và chúng tôi cũng vừa thấy bọn nó thì thằng Phúc đã đưa tay ra hiệu sợ rằng chúng tôi không thấy. Hình như vì đi chơi qua đêm nên bây giờ chỉ có thằng Lộc, thằng Phúc, thằng Trịnh là có mặt tại con sông này, còn những người khác có khi là ngủ bù còn tệ hơn là bị treo lên nóc nhà mà tra khảo. Nghĩ thôi cũng đủ rùng mình, hên là nhà tôi bố mẹ điều đi mới dám mở đại tiệc như vậy, chứ không thì có chín cái mạng thì tôi cũng chẳng dám.

– Tụi mày ra sớm vậy?
– Cũng mới ra à. – Thằng Trịnh trả lời.
– Ừ, mà sao ít thế.
– Ai biết đâu, nghe nói tụi kia mệt nên ngủ rồi nhưng theo tao nghĩ chắc là sợ ông bà già nên không dám đi ấy chứ. – Thằng Phúc cười đểu nói.
– Ờ ờ, ở đây có cá không?
– Trời, hỏi ngu thế, không có cá thì câu làm gì.
– Hoàng khùng. – Đan tủm tỉm cười.
– Ơ hay.
Trong khi tôi đực mặt ra thì Uyên với Đan cứ cười khúc khích, còn tụi kia cứ thi nhau mà ôm bụng mà cười bò ra. Lấy cái cần câu, móc thêm một con trùng đất vào lưỡi câu rồi thả xuống sông cho đỡ ngượng. Tại vì mặt nước trong quá mà tôi không thấy con cá nào nên mới hỏi thế thôi, ngồi nhìn chiếc pháo ở xa đang nổi trên mặt nước mà tim tôi cứ thấp thỏm. Nếu bây giờ mà có một con cá nào đó cắn câu cần của tôi trong khi cần của bốn thằng kia vẫn án binh bất động thì tôi có cơ hội mà cười lại tụi nó và lấy điểm trước mặt Đan. Nhưng đó chỉ là cái suy nghĩ trong tôi, còn suy nghĩ của mấy con cá thì tôi đành chào thua, không hiểu là chúng có suy nghĩ gì mà không chịu đến ăn cần của tôi hay là khúc sông này không có cá như cái suy nghĩ của tôi hồi nãy.
– Ê Hưng, chỗ này có cá thật không vậy? Tao cắm cần mười lăm phút rồi đấy.
– Có mười lăm phút mà mày than sớm thế, mọi khi tụi tao toàn cắm cả ngày mới có cá. Mà mày yên tâm đi, ở đây mà câu trúng một con thì ăn no cả ngày với cơm.
– Nghe đã vậy.
– Chứ sao. Hê hê.
Tạm tin lời của thằng Hưng, tôi lại tiếp tục nhìn cái phao ở đằng xa, ngồi nhìn nó mãi cũng chán nên tôi đâm ra quan sát cảnh vật xung quanh. Bao quanh nơi đây là những hàng cây xanh, màu xanh của bầu trời như hòa vào màu xanh của cây cối làm cho nơi đây như một bức tranh sinh động. Lặng im nghe những âm vang xung quanh, tiếng nước chảy róc rách, tiếng chim thi nhau ca hát, ôi sao bình yên.
– Hoàng, Hoàng, cá cắn câu kìa. – Tiếng Đan kế bên tôi vang lên.

– Hả hả, ờ ờ, để đó mình.
Thấy cái phao đang chìm nổi thì tôi đứng dậy rồi từ từ thu cước, càng đến gần thì tôi lại càng cảm nhận được sức nặng của một vật gì đó ở đầu cần. Đến gần bờ thì tôi mới có thể thấy là một con cá màu trắng, thân dài cũng tầm cỡ 30cm, bề ngang cũng phải một gang rưỡi. Thấy tôi kéo được một con cá thì tụi thằng Hưng cũng buông cần mà qua ngoái nhìn.
– Hê hê, số quá hên, quá hên, mới cắm cần có chút mà có cá ngon thế này, lại to nữa. – Tôi cười khoái chí.
– Thằng này may thế, tao câu cả buổi trời mà có con nào đâu. – Thằng Trịnh ngoái nhìn bé Uyên rồi lắc đầu.
Ngoái nhìn thằng Trịnh thì tôi có thể chắc chắn rằng trong đầu nó cũng có cái ý nghĩ giống tôi, muốn câu được cá trước cả bọn để được trầm trồ khen ngợi trước mặt Uyên nhưng thôi thì xin lỗi thằng bạn nhé, cái điều đó đã thuộc về tôi và kế bên tôi Đan mỉm cười đầy tự hào còn Uyên thì chỉ mỉm cười như chúc mừng người anh của mình đã thắng.
– Con này mà đem về chiên xù rồi cuốn bánh tráng chấm mắm me là ngon quá xá đúng không Đan.
– Hì, ông hai ơi. Cá chiên xù làm sao mà xù được. Làm như cá lốc vậy. Cá này gọi là cá trắm, thường thì chỉ hấp với hành mỡ thôi.
– Phải không đó.
– Đan cũng không biết nữa, thấy người dân ở đây người ta hay ăn vậy thôi. Còn nếu Hoàng muốn ăn ngon thì nhờ Uyên chế biến kìa, Uyên là đầu bếp mà.
– Ờ ờ, cá này mình làm gì giờ Uyên. – Tôi quay qua nhìn em.
Thấy tôi hỏi thì Uyên cũng mỉm cười rồi lấy giấy ra ghi rồi đưa cho tôi xem :
– Cá này thì em cũng chỉ biết làm như Đan nói thôi anh.
Uyên đã nói vậy thì tôi cũng không dám ý kiến nữa vì tôi mù về ẩm thực mà. Thôi thì tối nay coi Đan chỗ tài làm bếp thôi.
Lấy con cá bỏ vào thùng rồi rung đùi khoái chí cười trên nỗi đau khổ của tụi bạn và tụi nó cũng không quên nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.
Đọc tiếp Vẽ màu tình yêu dành cho em – Chương 13


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.