Vẽ Màu Tình Yêu Cho Em

Chương 11


Bạn đang đọc Vẽ Màu Tình Yêu Cho Em: Chương 11

Chương 11: Kết thúc bí ẩn.
Những tia sáng đèn pin len lỏi qua khắp các dãy phòng học đang chìm trong bóng đêm. Thực lòng thì tôi cũng không muốn gặp lại cái tà áo dài kinh dị kia một lần nào nữa. Đi lên phía cầu thang, rồi tìm từng phòng học. Những âm thanh kinh dị thì hoàn toàn biến mất, chỉ có tiếng côn trùng kêu, tiếng bước chân của bọn tôi.
– Nghe ông Năm kể mà tao không tin chút nào. Trên đời làm gì có ma.
– Bác cứ nói vậy coi chừng giống tụi bạn của con đấy.
– Trời, tao cũng muốn gặp thử một lần đây.
– Thôi tụi con lạy bác, bác muốn gặp thì gặp một mình đi, đừng có kêu nó ra mà hù bọn con.
– Haha, nhát quá. Tuổi trẻ bây giờ không còn đứa nào được như xưa.
Tiếng bác bảo vệ cười đi trước còn bọn tôi thì líu ríu đi sau và nhìn dọc nhìn nghiêng. Đi đến dãy phòng học của bọn tôi, tức là tầng cao nhất của ngôi trường thì vẫn không có chuyện gì lạ và cũng không kiếm được một ai trong số bọn bạn của tôi. Đứng trước cửa phòng giám thị, bọn tôi cứ nhìn xung quanh rồi lại cứ nhìn bác bảo vệ rà soát những góc cửa dãy phòng học.
– Không xong rồi. Giờ đã hơn mười hai giờ, không biết nó đã dẫn tụi kia đi đâu.
– Ủa ma cũng có thể dẫn người đi sao bác. – Tôi ngây ngô hỏi.
– Được chứ, mày ở làng này mà không biết à.
– Dạ, bạn con mới từ nước ngoài về nên không biết.
– Ừ.
Tôi quay sang nhìn Uyên, từ lúc đi đến giờ em không gửi cho tôi một tin nhắn nào, thậm chí là giao tiếp bằng thủ ngữ cũng không.
– Em có sao không Uyên.
– Em không sao? – Em lắc đầu rồi dùng thủ ngữ nói chuyện với tôi.
– Bám sát anh nhé.
– Vâng, anh lo cho Đan kìa.
– Em gái thì anh phải lo chứ.

– Hi, em đùa mà.
– Không vui nha.
– Hi.
Tình cảnh bây giờ hết sức éo le, tôi không biết bọn thằng Hưng, thằng Phúc đã đi đâu mà không để lại chút lời nhắn nào, có lẽ bọn nó đã về trước cũng có khi bọn nó thật sự đã bị ma dẫn đi theo lời của Đan.
– Hoàng!
– Sao Oanh?
– Còn một phòng mà tụi mình chưa kiểm tra.
Oanh vừa dứt lời thì bọn tôi cùng bác bảo vệ vội đưa mắt nhìn Oanh để chờ câu nói tiếp theo:
– Phòng sinh học. Lúc nãy đi ngang qua thôi chứ chưa nhìn vào thử.
– Phòng đó là phòng kín, sao mà nhìn được. – Đan nói.
– Nếu là phòng kín, thì sao có thể nghe được mùi tanh.
– Cái này cũng tùy thôi. Tùy loại vật liệu dùng để xây lên nữa.
– Ồ, sao này mày định làm kiến trúc sư à Hoàng.
– Thằng này sao mày đùa dai thế.
– Hehe.
Đứng trước phòng sinh học, nơi đây hình như có một sức hút gì đó vô hình cứ níu giữ bọn tôi phải mở cánh cửa phòng ra. Bác bảo vệ vừa tra chìa khóa để mở tung căn phòng thì ngay lập tức có một mùi tanh bốc ra ngào ngạt. Rọi đèn pin xung quanh căn phòng, mọi thứ trong phòng như bị xới tung lên. Những con ếch đã bị mổ làm hai, cắt đứt đầu điều vương vãi ở trên sàn đầy máu. Bộ xương người giả, những mô hình nội tạng trong đó như đang có hồn, chúng cứ lơ lửng trong chiếc bình nhựa đang chứa đựng.
– Tụi nó kìa Hoàng. – Thằng Trịnh chỉ vào góc phòng rồi nói.
– Ê khoan đã Trịnh.
– Gì thế?

– Coi dưới chân mày kia.
Xung quanh chỗ tụi thằng Hưng thì có một đống mảnh thủy tinh vỡ sắc nhọn dưới sàn, nếu tôi không kịp cản thằng Trịnh lại thì có lẽ chân nó đã đầy máu. Lấy một cây sắt ở gần đó để dẹp những mảnh thủy tinh sang một bên để kéo từng thằng ra khỏi căn phòng đó. Sau khi kéo thằng Phúc – thằng cuối cùng trong bọn – ra khỏi căn phòng thì đột nhiên cánh cửa phòng đóng mạnh lại, tiếng cười đùa vang lên một cách dữ dội. Bọn tôi ngơ ngác, sợ sệt đứng nhìn những gì đang xảy ra. Tiếng hát từ từ phát ra từ phía cây đa, bóng tà áo dài trắng thoát ẩn, thoát hiện ở phía thân cây.
Mọi thứ từ từ trở nên huyền ảo, bọn thằng Hưng sau khi bị bác bảo vệ cho vài xô nước vào mặt thì cũng tỉnh ra mà la hét ỏm tỏi, tôi đứng đó nhìn về phía cây đa cùng tà áo dài đang lơ lửng. Từ từ, tà áo dài bay nhè nhẹ đến gần bọn tôi, tôi và bọn thằng Hưng ai cũng đã sẵn sàng tâm lí chuẩn bị chạy. Không cần ai phải lên tiếng, khi bác bảo vệ tắt ngọn đèn pin thì cả bọn nháo nhào mà chạy tán loạn về phía cổng trường. Tràn cười cứ đuổi theo bọn tôi, tà áo dài đó càng lúc bay càng nhanh, tiếng cười, tiếng hát cứ thế mà to lớn dần. Đến khi bọn tôi bước ra khỏi cổng trường thì tà áo dài vẫn lơ lửng ở trên đỉnh cột cờ. Đứng nhìn nó một lúc thì bất chợt nó bay ngay tức khắc đến cánh cửa trường, đứng lơ lửng trước mặt chúng tôi.
– Chạy! – Một ai đó trong đám hét lên rồi cả đám cắm đầu chạy bỏ lại sau lưng tiếng cười đùa vẫn còn.
Không ai bảo ai, cả bọn kéo về nhà tôi mà khuôn mặt không còn một chút sức lực nào cả, vừa mở đèn lên thì cả bọn liền tìm chỗ mà ngồi xuống thở dốc. Ba cô nàng kia thì đều lên phòng của Uyên, chỉ còn chín thằng con trai ngôi nhìn nhau mà thở phào nhẹ nhõm.
– Có thằng nào thấy ông bảo vệ chạy hướng nào không?
– Hình như ổng chạy tới đầu làng rồi quẹo sang hướng khác rồi.
– Ờ… mệt quá.
– Thằng Phúc nhớ chung độ đó mày.
– Tạo lạy tụi mày, sợ gần chết đây mà cứ đem cái chuyện cá cược ra mà nói.
– Vậy thằng nào bảo ma quỷ không có thật.
– Thì…
– Tụi mày đừng cãi nhau nữa, ra tắm rửa rồi đi ngủ, thằng nào cũng như cái xác sống, hôi như cú.
– Mày điên à Hoàng, gần hai giờ sáng mà mày còn bảo đi tắm.
– Không đi tao cho ngủ ngoài sân.
– Ấy ấy, mày cứ nóng.
– Thằng Hoàng nó điên rồi, chín thằng mà nhét vào một cái nhà tắm à. – Thằng Hưng phản pháo.
– Mày điên à, tụi mày ra ngoài hồ bơi, tao ở trong đây.
– Ơ mày khôn thế. Ra ngoài đó lạnh muốn chết.

– Chứ trong đây có nước nóng chắc.
– Nhưng trong đây vẫn ấm hơn.
– Thôi không nói nhiều. Chờ tao tắm xong thì từng thằng vào vậy.
Thế là tôi mở hàng trước rồi đến lượt tụi nó. Gần ba giờ sáng thì thằng nào cũng thơm tho sạch sẽ nhưng tụi nó lại không chịu đi ngủ cho tôi nhờ mà còn phải:
– Hoàng ơi tao đói.
– Tao đói Hoàng ơi.
– Làm ơn làm phước cho tao chút gì bỏ bụng đi.
Nhìn tụi nó rên rỉ mà tôi cũng cảm thấy đói bụng, giờ đây thì Đan và Uyên là hai người duy nhất biết nấu ăn ở ngôi nhà này đều đã ngủ, chỉ còn một đám con trai nheo nhóc mà không biết nấu món gì để ăn.
– Thằng nào biết nấu ăn thì vào bếp đi. – Tôi cầu cái chảo rồi nói.
– Tao không biết nấu…
– Tao cũng vậy.
– Mình cũng rứa…
– …
Tra khảo hết từng thằng thì lòi ra không thằng nào biết nấu ăn cả, tôi liền lắc đầu ngao ngán nói:
– Nghe nói dân miền quê đảm đang lắm mà.
– Cái đó là tụi con gái thôi mày ơi, chứ còn trai món ăn chơi như chuột đồng nước, gà nước rơm… thì ngon lành chứ nấu ăn trong nhà thì thua.
– Ờ, vậy mì gói nhá mấy chú.
– Ngon, có vậy mà không nói sớm.
Đếm mặt từng thằng, rồi tôi bỏ luôn mười lăm gói vào nồi rồi bắt nước lên, cho thêm vài trái cà, vài lát chả vô là xong một nồi mì gói đêm khuya. Cả bọn bưng ra ngoài sân mà chén.
– Bây giờ thì có trước có sau, có trên có dưới. Trước tiên thì phải cúng ông địa cái đã. – Nói rồi thằng Hưng múc một giá nước rồi đổ xuống đất.
– Ơ thằng này, mai rửa sân cho tao.

– Cúng ông địa mà mày cũng không cho à.
– Ờ, tao chịu mày rồi đấy. Khùng hết biết.
– Hê hê.
– Bây giờ thì tới lượt chủ nhà khai nồi.
– Giờ có rượu thì tuyệt. – Thằng Lộc liếm môi.
– Rượu cái đầu mày, nhà mày nấu, mày uống chưa đủ à. – Thằng Thành la làng.
– Rượu thì hảo hữu uống mới vui.
– Tụi tao lạy mày con ma rượu.
– Thằng nào vừa nhắc ma đấy. – Tôi lên tiếng.
– Uầy, lại nhắc chuyện cái ao.
Cả bọn xo đũa gắp ăn rồi nói tiếp, thằng Hưng mở đầu :
– Sau khi chia nhóm ra thì tụi tao lên phòng học tìm thì thấy bọn thằng Phúc nằm ở hành lang trước cửa lớp mình, bọn tao mới đánh để tụi nó đi xuống rồi tìm tụi mày. Rồi nhỏ Oanh từ đâu chạy từ phòng sinh học ra nói tụi mày bị nhốt làm tụi tao phải phá cửa vào thì thấy bọn ếch bị mổ đã chết nhưng vẫn còn nhảy tưng tưng, định quay lại chạy thì cái tà áo dài đó đã đứng sau lưng tụi tao…
– Ủa, Oanh nào chạy từ phòng sinh học ra. Nhỏ đi với tao lại thằng Trịnh suốt mà.
– Trời, không lẽ nhỏ Oanh lúc đó là ma. – Thằng Phúc ngơ ngác nói.
– Chứ còn gì nữa. Thôi ăn lẹ vào ngủ. Tao buồn ngủ rồi.
– Ờ ờ.
Dọn cái nồi ở ngoài bếp xong hết thì cả bọn kéo nhau vào phòng tôi mà ngủ, vì phòng tôi là phòng cá nhân nhưng cũng rộng nên đủ chỗ cho chín thằng ngủ tuy hơi chật chội một chút. Mỗi thằng tìm mỗi góc mà nằm nhưng không hề biết vẫn có ai đó nhìn cả bọn từ trước cửa nhà, tôi cũng linh cảm vậy thôi vì trong giấc mơ tôi thấy một nữ sinh đứng trước nhà của mình.
Trời vừa sáng thì tôi đã nghe tiếng la làng của bọn kia :
– Đau, từ từ bọn tui dậy, bình tĩnh chứ.
– Đánh mãi, đau nha…
Mắt nhắm mắt mở, tôi ngồi dậy nhìn thì thấy Đan với Oanh thi nhau mà lấy gối đánh tụi kia dậy. Tôi cố gắng đi đằng sau lưng hai cô nàng mà xuống nhà, vừa xuống bếp đã thấy Uyên đang chuẩn bị bữa sáng cho cả bọn. Hôm nay là chủ nhật nên bọn tôi mới có thể thanh thơi mà ngồi đây mà chém gió, không khí cũng vui vẻ phần nào vì lần đầu ngôi nhà tôi có nhiều người đến vậy.
Đọc tiếp Vẽ màu tình yêu dành cho em – Chương 12


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.