Bạn đang đọc Vật Rơi Tự Do FULL – Chương 22
Sau nửa đêm quả nhiên trời mưa.
Mưa mùa hè vừa to vừa xối xả.
Sau khi cái nóng giảm xuống cô mới kinh ngạc phát hiện từ đầu mùa hè tới giờ nội tâm rung động bởi vì nhiệt độ trong không khí lạnh hơn một chút lại càng thêm rõ ràng.
Buổi sáng trời vẫn ấm áp, lúc Kiều Tê ra khỏi cửa Khúc Ức Hành đã dừng xe chờ ở cửa tiểu khu.
Sau khi cô lên xe, nhớ tới việc tối hôm qua vẫn có chút thẹn thùng, dựa vào bên cạnh cửa xe không dám nhìn vào mắt anh.
“Chào buổi sáng, Kiều Kiều.
“
Khúc Ức Hành bắt lấy tay cô, đặt ở bên môi khẽ hôn lên mu bàn tay lại cầm lấy cào nhẹ lòng bàn tay cô.
“buổi sáng tốt lành! ! “
Anh ghé sát bên người cô, đằng sau rất rộng rãi nhưng hai người lại dán cùng một chỗ.
Anh nghiêng đầu hôn cô một cái, Kiều Tê không dám quay lại, nhìn chằm chằm kính chiếu hậu bên trong xe, trong lòng run sợ.
“Tối qua ngủ ngon không?”
“! ! “
Khúc Ức Hành thò một tay vào từ sau lưng cô, dừng lại bên eo cô không nặng không nhẹ nhéo một cái.
“Anh rất chờ mong buổi hẹn hò hôm nay, còn em?”
Kiều Tê chột dạ, nghe anh nói cái gì cũng như có hàm ý sâu xa lại sợ bị tài xế nghe ra manh mối.
Cô dùng tay che kín miệng Khúc Ức Hành: “Anh đừng nói nữa! ! “
Đầu ngón tay lại bị anh ngậm vào mút hôn giữa đôi môi.
Kiều Tê vội vàng rút tay về, cô nhìn Khúc Ức Hành đem mặt tiến sát trước mặt cô, anh dùng ngón tay chỉ chỉ môi.
Kiều Tê đỏ mặt, nhẹ nhàng chạm vào anh một chút.
Bấy giờ Khúc Ức Hành mới buông tha cô, một đường bình an không có chuyện gì.
Đây là lần đâu tiên bọn họ chính thức hẹn hò.
Khúc Ức Hành coi cô giống như đứa trẻ con, cho cô ngồi trên sofa xong lại bảo cô ngoan ngoãn ở đây chờ anh.
Kiều Tê nhìn anh đi mua vé và bắp rang, nước uống, anh dựa vào bên cạnh quầy nghiêm túc nhìn trailer các bộ phim chiếu trên màn hình.
Các nữ sinh xung quanh còn cả nhân viên nữ của rạp chiếu phim đều đang nhìn lén anh.
Kiều Tê đứng ngồi không yên, cô đi đến trước mặt anh, Khúc Ức Hành nhìn cô, khuôn mặt vốn vẫn lạnh như băng giãn ra, anh khoác vai cô dịu dàng hỏi: “Sao lại qua đây?”
Kiều Tê lắc đầu, không trả lời, cô duỗi tay cầm lấy bàn tay anh đang đặt trên vai cô.
Cô khó có thể diễn tả được cảm xúc chiếm hữu trong một khắc kia, cô chỉ biết cô không thích những người con gái khác nhìn anh, cô muốn tất cả mọi người biết anh là của cô.
Bọn họ xem phim buổi sáng nên trong sảnh chờ không nhiều người lắm.
Khúc Ức Hành dắt Kiều Tê đi về phía trước, đến khi ngồi trong một góc cuối cùng của rạp chiếu phim.
Anh nâng tay vịn giữa hai người lên, ôm Kiều Tê vào trong ngực.
Chỗ này chỉ có hai người bọn họ, từ lúc bắt đầu đến giờ Kiều Tê đứng ngồi không yên.
Khúc Ức Hành đút cho cô một viên bắp rang hỏi: “Làm sao vậy?”
Kiều Tê do dự cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói bên tai anh: “Khúc Ức Hành, anh biết không, trong rạp chiếu phim dù anh làm chuyện gì cũng sẽ bị người trong phòng chiếu nhìn thấy hết.
“
Trong miệng cô còn mang theo mùi thơm của bắp rang bơ, lúc cô nói chuyện không khí giữa hai người cũng trở nên ngọt ngào.
“Không phải chúng ta tới xem phim à?” Khúc Ức Hành giống như chính nhân quân tử nhìn vào mắt cô.
“Là em đó, Kiều Kiều, em muốn cùng anh làm chuyện gì?”
Kiều Tê bị anh công kích ngược, lập tức đỏ mặt, cúi đầu tránh né tầm mắt anh.
Đúng là cô nhìn gà hóa quốc, Khúc Ức Hành làm chuyện gì cũng khiến cô cảm thấy lo lắng.
Cho đến khi Khúc Ức Hành cởi áo khoác, che lại hạ thân hai người, anh còn kéo tay trái của cô qua, Kiều Tê còn đang vì hồi nãy trách oan anh mà ảo não, nên lúc Khúc Ức Hành cởi áo khoác cô chỉ lo cúi đầu ăn bắp rang nhằm giảm bớt xấu hổ.
Bỗng nhiên tay cô bị anh nắm lấy chui vào trong quần áo trên đùi hai người, đặt lên nơi nóng rực nào đó.
Kiều Tê giống như bị nóng co rúm người lại, Khúc Ức Hành càng nắm chặt tay cô, không cho cô đường lui.
Cô ngơ ngác quay đầu, kinh ngạc há hốc miệng, ngay cả bắp rang vừa cho vào miệng cũng quên nhai: “Cái này, là! ! ! “
Anh nhẹ nhàng hôn lên mặt cô: “Sờ sờ nó.
“
Anh tóm lấy cái tay vừa nâng lên của cô đặt trên háng mình, đồng thời không ngừng hôn lên cái miệng thơm ngọt.
Một lúc lâu sau đầu lưỡi anh mới rời khỏi miệng cô.
“Che quần áo lên sẽ không nhìn thấy.
“
“Không phải anh vừa nói! ! ! “
“Lừa em thôi.
” Anh nhai bắp rang nói.
.