Bạn đang đọc Vật Rơi Tự Do FULL – Chương 21
Khúc Ức Hành ngồi dậy tựa vào mép giường, anh đem điện thoại dựa vào ly nước trên tủ đầu giường, anh chậm rãi cởi đai lưng, phóng thích mãnh thú đang kêu gào đòi ra khỏi lồng hấp.
Kiều Tê đột nhiên không kịp đề phòng đối diện với nó.
Đầu tiên cô đưa điện thoại ra xa một chút.
Cô không dám nhìn vào màn hình, đương nhiên cô cũng không biết xương quai xanh và hơn nửa bộ ngực sữa của cô đều lọt vào trong tầm mắt của Khúc Ức Hành, cô không mặc nội y, cách một tầng váy ngủ mỏng manh Khúc Ức Hành nhìn thấy đầu vú đang đứng thẳng của cô.
Anh lấy tay xoa côn thịt bắt đầu vuốt ve trên dưới.
Ban đầu còn nghe thấy anh gọi cô, sau đó dần dần không còn âm thanh chỉ còn lại tiếng thở dốc dần dần thô nặng.
Trong lòng cô ngứa ngáy khó chịu, không nhịn được nhìn trộm một cái, ngay lập tức cô ngây ra như phỗng.
“Cuối cùng cũng chịu nhìn anh rồi hả, Kiều Kiều?” Anh nhìn vào đôi mắt tò mò vừa xuất hiện ở góc bên phải màn hình.
Kiều Tê nói không ra tiếng, ánh mắt cô nhìn quanh di động.
“Trước tiên chào hỏi cùng nó một chút đi, Kiều Kiều.”
“Dù sao ngày mai em cũng gặp nó.”
“……!Không biết xấu hổ!”
Kiều Tê đặt điện thoại ở trên giường, nhìn lén từ xa.
Của anh so với cô tưởng tượng càng thêm thô dài hơn một chút, nhưng lại không tối màu giống các nam diễn viên trong AV, nhìn qua rất sạch sẽ, màu sắc và hình dáng rất đẹp, làm cô có cảm giác muốn gần gũi nó.
Kiều Tê nhìn chằm chằm tiểu huynh đệ thô dài của anh, tầm mắt lại chuyển đến bàn tay anh đang vuốt ve trên dưới.
Tư thế thủ dâm Khúc Ức Hành cũng không phải cầm cả cây côn thịt giống người khác, ngón tay cái đặt ở bên cạnh, bốn ngón tay khác khép lại đặt bên dưới, động tác không nhanh không chậm.
Anh đang tự an ủi nhưng lại mang theo hơi thở ưu nhã cấm dục.
Khúc Ức Hành như vậy làm Kiều Tê yêu muốn chết.
Dục vọng của cô bị anh đánh thức, tay cô lại thử đi xuống thăm dò.
“Ở đó nhìn lén anh hả, Kiều Kiều?” Giọng nói của Khúc Ức Hành trầm thấp.
Kiều Tê không đáp.
“Muốn sờ em.”
“Em tự sờ mình đi.” Khúc Ức Hành nói.
“Tưởng tượng như anh đang sờ em.”
“En đem đầu ngón tay vào đi, giống như anh cắm em.”
“Thôi, đừng cắm vào.”
“Người đầu tiên đi vào trong em phải là anh.”
Kiều Tê cong chân lên, trong lúc anh đang ám chỉ đầy trêu chọc tự vuốt ve hạ thể của mình, trong miệng cô phát ra âm thanh lẩm bẩm do dục vọng không được thỏa mãn.
“Có phải anh sờ vẫn thoải mái hơn không, Kiều Kiều?” lời nói của Khúc Ức Hành mang theo ý cười chui vào tai cô.
Ý thức của Kiều Tê có chút tan rã, cô trả lời theo bản năng:”Vâng…..”
Nghe thấy giọng nói của mình mới biết đáp án vừa rồi đáng xấu hổ như thế nào, cô cắn chặt môi không dám lên tiếng nữa.
“Không sao đâu, Kiều Kiều.”
Tốc độ trên tay Khúc Ức Hành nhanh hơn, anh nói: “Anh thích em như vậy.”
“Kêu cho anh nghe đi Kiều Kiều, anh thích nghe em kêu.”
“Em kêu một chút, anh sẽ đặc biệt cứng.”
Kiều Tê chần chừ buông môi ra, cô để sát microphone nhẹ kêu ra tiếng:
“Ưm~ A~……….”
“Anh muốn sờ ngực em.” Anh nói, âm thanh giống như giấy ráp ma sát lỗ tai cô.
“Kiều Kiều, giúp anh sờ một chút.”
Kiều Tê do dự đem tay đặt lên ngực, cô không biết phải làm gì.
“Đầu tiên nâng nó lên, sau đó dùng tay nắm lấy xoa xoa.”
“Nhưng mà tay em nhỏ quá chắc không nắm hết được đâu.”
“Vậy thì xoa bóp đầu vú em đi.”
Kiều Tê làm theo.
Cảm nhận được khoái cảm nhưng lại không thoải mái bằng một phần vạn lúc anh đùa bỡn.
“Muốn anh sờ em sao?”
“Vâng, muốn…….”
“Thật ngoan.”
Cô nhìn thấy anh vuốt ve càng lúc càng nhanh.
“Kiều Kiều để anh nhìn em.”
Kiều Tê dựng điện thoại lên.
Quai áo cô tuột xuống, hơn một nửa bộ ngực lộ ra, đôi mắt nheo lại, đáy mắt tràn đầy hương vị tình dục.
“Gọi tên anh.”
“Khúc, Ức, Hành.” Giọng nói so với vừa nãy gọi mèo càng thêm kiều mị.
Khúc Ức Hành gầm nhẹ một tiếng, đối diện màn hình bắn ra.
Kiều Tê nhìn thấy anh phun ra từng luồng chất lỏng màu trắng, sinh ra ảo giác giống như đang bắn lên người cô, cùng lúc đó cô cũng đạt tới cao trào.
Trong lúc nhất thời không ai nói gì, chỉ còn lại tiếng thở dốc.
Kiều Tê đá văng chiếc chăn bị hai chân kẹp dúm dó, nhiệt độ trong cơ thể dần hạ xuống, lý trí và các giác quan cũng dần phục hồi.
Cô nghe thấy tiếng Khúc Ức Hành rút khăn giấy, tiếng lá cây ngoài cửa sổ bị gió thổi xào xạc.
Trời giống như sắp mưa.
“Có thoải mái không?” Khúc Ức Hành thu thập sạch sẽ, đem điện thoại đặt trước mặt.
Vẻ mặt anh như thường, tựa như người vừa rồi không phải anh.
“Ngày mai, chúng ta làm cùng nhau.”
Cô gần như không thể nghe thấy âm thanh của chính mình: “Vâng.”.