Bạn đang đọc Vắng Anh: Chương 6 Tên Khốn Nhà Mi,chết Quách Đi
Kể từ lúc anh nói câu đó cho tới khi bước vào rạp thì tâm trạng tôi không hề tốt tí nào ,thật buồn cười mà mặc dù biết sự thật là thế rồi mà tại sao cứ phải đâu và buồn như thế ,tôi là con ngốc chăng
Kết thúc buổi biểu diễn là lúc 8h30 tôi và anh bước ra từ rạp chợt điện thoại anh đổ chuông
-Anh đi nghe đt một tí -Nói dứt câu anh đi ra xa ,tôi vẫn nhìn theo bóng anh mà không hề rời mắt nghe xong anh chạy vội tới tôi
-Anh về trước em tự về được không?anh có công việc một tí .
-Dạ được ạ !Anh cứ đi đi -Tôi cười nhìn anh ,anh gật đầu rồi chạy đi hình như là anh không đi xe thì phải tôi thấy anh chạy bộ nhưng rất nhanh ,bộ dạng của anh lại gấp gáp nữa .Tôi buồn rười rượi cứ tưởng hôm nay được anh đưa về nên dặn thằng Vỹ là khỏi tới đón tôi,tôi có bạn đưa về , ngờ đâu bây giờ lại như vậy trong người tôi cũng không đem theo điện thoại và cả tiền
Mệt mỏi lê từng bước đi về buổi tối con đường phố rất nhộn nhịp xe cộ khói bụi và cả những người đi bộ cũng rất nhiều tôi đi ngang qua công viên ,rất nhiều cặp đôi ngồi tựa vào nhau nhìn họ mà tôi thấy lạc lõng vô cùng ,có những cặp đôi còn ôm nhau và cả hôn tự hỏi họ có cần phô trương như vậy không nhất là ở nơi công cộng như thế này ,nhưng biết làm sao được ,đâu chỉ một hai cặp không đâu mà đa số là ai có mặt ở đây cũng vậy ,trừ những người già ra và những đám thanh niên tụ tập nhậu nhẹt gì đó.Tôi lắc đầu ngán ngẫm lướt qua chỗ đó .
-Hey! sao lại đi bộ thế kia -Tôi nghe thấy tiếng con trai ngang bên tai thì quay lại xem .
-Liên quan gì tới nhà mi -Thật xui xẻo gặp ai không gặp tên ăn mày thối ngay trong tình trạng này ,hắn vẫn đi trên chiếc xe leo núi màu đen của hắn ,nhưng công nhận là hắn rất đẹp trai mặc dù không nói ra nhưng trong lòng thì công nhận điều đó hiện tại hắn mặt một chiếc áo thun đen và khoác chiếc áo sơ mi ngắn tay bên ngoài và chiếc quần sọt ,chân thì mang dép lê phong cách rất bụi nhưng hắn làm sao so được với Phong ca ca của tôi được !không có cửa đâu à .
-Haha bị người yêu bỏ rơi rồi chứ gì ,nghe đâu hôm nay cô đi xem ca nhạc cơ mà sao giờ lại đi bộ thế kia chắc anh ta thấy chán cô rồi chứ gì-Hắn như đụng trúng nổi đau của tôi vậy là Phong bận việc nên mới để tôi về một mình thôi chứ có phải bỏ rơi đau nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng đúng chút xíu ,nhưng cũng không đúng lúc đi anh cũng nói trước cho tôi biết chứ có phải bỏ đi mà không nói tiếng nào đâu ,đúng đúng vậy tôi phải tin tưởng Phong ca ca mới được tin tưởng người mình thích không nên nghe một tên ăn mày thối không có não mà đánh mất lòng tin của phong ca ca mới được .
-Sao vậy bộ tôi nói đúng quá nên không biết nói gì à -Hắn vẫn cứ đạp xe đạp chầm chậm để đi song song với tôi ,người đi bộ người đi xe đạp ,mà sao hắn cứ ám tôi thế nhỉ gặp ở trường đã là xui rồi bây giờ còn gặp ở đây và ngay trong tình cảnh này nữa thật mất mặt mà .Tên sao chổi ,Nhưng chợt một suy nghĩ lóe lên tôi liền quay sang hắn .
-Bạn Đức yêu quái ,à nhầm ,yêu quý ơi ,bạn có thể bỏ ra một ít lòng tốt để chỡ mình về nhà được không ?- Ôi nhìn mặt tôi lúc này xem dễ thương gì đâu đôi mắt nâu tròn xoe rất ngây thơ và hiền lành nhìn vào là phải động lòng ngay đó chứ .
-Dẹp ngay cái gương mặt gớm khiếp đó đi tôi nhìn vào mà muốn ói -Hắn, hắn nói gương mặt tôi gớm khiếp á tên này không chỉ không có não mà ngay cả mắt thẩm mỹ cũng NO luôn ,mặt tôi thiên thần thế này mà hắn cho là gớm khiếp thật tức điên lên mà,nhưng mà phải nhịn.nhịn.nhịn “Lâm Vy mày phải nhịn ,quân tử trả thù 10 năm chưa muộn”
-Bạn Đức cứ nói thế -Tôi vẫn giữ vẻ mặt đó vẻ mặt mà tôi cho là thiên thần còn hắn thì cho là gớm khiếp
-Lâm Vi này !cô có từng nghe câu nhan sắc thì có hạn mà thủ đoạn thì có thừa chưa ,nhìn lại cô bây giờ đi đã xấu rồi mà còn mưu mô tôi đây không ngu mà mắt mưu cô đâu nha – Tôi nghe hắn nói mà cứ như nước đá tạt vào mặt tôi vậy .Gì chứ tên này biết tôi nghĩ gì trong đầu sao tôi là tôi đã dịu dàng với hắn lắm rồi đó còn hắn thì quá phủ phàng ,không được Lâm Vy tôi đây ai nhìn vào cũng phải khen chứ không hề chê tên này là không có mắt nên nói thế không sao cả không sao cả Lâm Vy mày mà tức là ngu .
-Bạn Đức cứ nói thế ,mình đây ngây thơ như vậy mà bạn nói mình mưu mô thì không đúng đâu ,thôi bạn Đức ình đi nhờ xe đi nha – Đúng vậy Lâm Vy mày diễn tốt lắm xem mặt hắn kìa sắp động lòng rồi haha .
-Ờ,ngây thơ như bò đeo nơ đó tôi đây chã muốn cho cô ngồi lên chiếc xe yêu quý của tôi đâu ,thôi tôi đi trước đây tạm biệt .-Hăn nói xong đạp xe lướt qua tôi một cách phủ phàng còn tôi thì như bị một ngọn núi đang đè trên đầu ,hắn không hề động lòng một chút nào ???không..không thể tin được .
Hắn đi cũng khác xa rồi tôi như điên lên.
– AA tên khốn nhà mi ,chết quách đi -Tôi nhặt hoàn đá dưới chân và ném theo hắn rồi hét lên ,nhưng tôi quên mất là tôi đang ở ngay trên đường và người đi qua lại nhìn mặt tôi như một con tâm thần bị trốn trại vậy NHỤC..HẬN..XẤU HỔ..là tâm trạng hiện giờ của tôi ,tôi nhất định sẽ trả thù .Đúng tôi sẽ trả thù tên ăn mày đó .
Tiếp tục lê từng bước đi và phải mất tới 35p tôi mới tới được nhà đi bộ một đoạn khá xa chân tôi như muốn rớt ra tôi ngủ mà không hề hay biết.
————
Sáng hôm sau ,khi tôi vừa dựng xe vào nhà xe xong và thấy chiếc leo núi màu đen chợt những hình ảnh hồi tối qua hiện lên trong mắt tôi ,nhìn qua nhìn lại nhìn xung quanh không có ai tôi cuối người xuống
xì xì xì xì tiếng xì đó cứ vang lên mãi ,không to cũng không nhỏ lắm và thành quả bây giờ là hai bánh xe đó xẹp lép như con tép ,vui vẻ tôi đi lên lớp chợt nhớ ra là tôi phải lên phòng giám thị viết kiểm điểm .
Ngồi trong phòng giám thị hết 45 phút mà tâm trạng không hề tốt tí nào tiếng thầy cứ lãng vãng ở bên tai tôi nàolà “Con gái phải nữ tính ,không được đánh bạn… ,bla bla bla” thế kỉ đây là thế kỉ 21 rồi thầy ơi con gái bây giờ là phải mạnh mẽ cá tính chứ có phải như hồi xưa dịu dàng đâu ,mà em cũng có đánh bạn đâu chỉ là đẩy nhẹ một tí thôi mà . Tôi ngồi nghe mà như tra tấn lỗ tai hì húc bước về lớp học tiết còn lại .
Ra chơi tôi có nghe mấy anh khối trên nói là hôm nay Phong không đi học tôi thất vọng tưởng là hôm nay gặp được anh cơ chứ ,buồn bã rủ Thảo Ly xuống căn tin xuống mới tới nơi tôi đã thấy hắn đang ngồi cười với lũ bạn của hắn nhìn kìa, nhìn kìa hôm trước làm rách áo tôi còn làm cho tôi viết bản kiểm điểm rồi hôm qua còn nhẫn tâm để tôi đi bộ vậy mà vẫn cười thản nhiên như thế “Mi sống ác cuối cùng trời cũng trả quả báo thôi “Tôi thầm nghĩ và rồi một ý nghĩ loé lên tiếp .Mỉm cười ranh mãnh
Tôi chạy lại quán mua một lon coca ,lắc lắc và lắc thật mạnh rồi tiến lại chỗ hắn
-Chào bạn Đức! thật sự hôm qua xin lỗi bạn vì đã lỡ nhẹ tay xô bạn té không ngờ nhìn tướng bạn như vậy mà sức thì mong nhanh quá ,mình cũng đã biết lỗi và nghe theo lời của thầy mình mua lon nước cho bạn uống nè -Tôi nói giọng hết sức dịu dàng ngay cả bạn của hắn còn nhìn tôi đấm đuối nữa chứ hô hô Lâm vy tôi đây càng ngày càng tài giỏi và diễn xuất rất tuyệt haha “