Vân Trung Ca

Chương 32: Khắp phòng hương tỏa


Đọc truyện Vân Trung Ca – Chương 32: Khắp phòng hương tỏa

Thành Trường An chưa bao giờ thiếu truyền kỳ.

Tại đây tọa lạc đô thành phồn hoa hùng vĩ nhất trên đời, có vương tử
dị quốc làm con tin, có ca nữ được làm hoàng hậu*, có mã nô trở thành
tướng quân kiêu ngạo**, có Kim ốc tàng kiều, có mỹ nhân khuynh quốc
khuynh thành, còn có quân vương đột nhiên bỏ mạng, thái tử bị phế thành
thứ dân, hoàng hậu*** sau khi chết được bọc trong chiếu cỏ.

* và *** đều nói tới hoàng hậu Vệ Tử Phu.

**Danh tướng nổi danh Hán triều Vệ Thanh đã từng là mã nô(người giữ
ngựa) trong phủ Bình Dương công chúa, về sau ông thành tướng quân, lập
đại công và kết hôn cùng Bình Dương công chúa.

Với thói quen nghe truyện truyền kỳ của người Trường An, bọn họ sẽ
không tùy tiện kinh ngạc hưng phấn, truyền kỳ có thể làm cho bọn họ kinh ngạc hưng phấn nhất định phải là một truyền kỳ chân chính. Cái gì mà
người nào đó làm tướng quân, cô nương nhà ai được gả cho Vương gia, từ
chim sẻ trở thành phượng hoàng, đều không tính là truyền kỳ, nhiều lắm
cũng được tính là cung cấp tin tức để luận đàm.

Nhưng vào mùa xuân năm đó, thành Trường An lại có một truyền kỳ xuất
hiện, cho dù dân chúng quen thấy truyền kỳ cũng biết một điều, đây là
một truyền kỳ chân chính, sẽ giống như những truyền kỳ khác, lưu truyền
trăm năm, ngàn năm.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Họa vu cổ(1) đã liên lụy
tới nhiều người, họa kéo dài tới nhiều năm, hàng ngày trẫm vẫn thường
mất ăn mất ngủ. Trưởng tôn* Lưu Tuân của Tiên đế, lưu lạc dân gian hơn
mười năm. Tuân theo di mệnh của Tiên đế, đặc xá mọi tội danh, phong
Dương Võ hầu.”

*Trưởng tôn: cháu trai trưởng.

Lưu Tuân, trưởng tôn của Vệ Thái tử, từ khi sinh ra đã mang theo vinh quang cực thịnh, hắn được đầy tháng, Tiên hoàng từng hạ chiếu khắp nơi
ăn mừng. Nhưng tới tuổi còn chưa hiểu chuyện, huyết mạch của Vệ Thái tử
đều bị tru diệt, tiểu Lưu Tuân bị nhốt vào thiên lao. Sau khi hắn bị
nhốt vào thiên lao, tai họa ập đến không ngừng. Đầu tiên là thân thể Vũ
Đế không khoẻ, lan truyền tin đồn rằng có yêu nghiệt xâm hại Đế tinh, Ti Thiên Giám sau khi quan sát thiên tượng nói rằng có yêu khí đến từ
thiên lao xúc phạm Đế tinh, Vũ Đế hạ lệnh giết hết phạm nhân trong thiên lao. Tiếp đó thiên lao lại bị cháy, vô số tù phạm bị chết cháy. Rồi đến thiên lao có ác đồ gây bạo loạn, giết hại ngục tốt và phạm nhân.

Tiểu Lưu Tuân qua vô số lần gặp chuyện “Ngoài ý muốn”, sinh tử của
hắn dần dần trở thành một câu đố không có lời giải. Có tin đồn rằng đã
chết, cũng có tin đồn rằng hắn còn sống. Nhưng rất nhiều người hiểu rõ,
cái gọi là còn sống kia cùng lắm là người lương thiện hy vọng tốt đẹp mà thôi.

Từ khi Vũ Đế băng hà, tân hoàng đăng cơ, những chuyện thuộc về Vệ
Thái tử đã trở thành một trang sử hoàn toàn bị vùi lấp. Đức hạnh công
tích của Vệ Thái tử còn có thể ngẫu nhiên được nói đến, nhưng Lưu Tuân
không lưu lại bất kỳ dấu ấn gì trên thế gian này đã hoàn toàn bị người
ta quên lãng.

Nhưng thật không ngờ, hơn mười năm sau, Lưu Tuân lại xuất hiện ở
thành Trường An, lại là một người mà không ít dân chúng thành Trường An
quen thuộc: Lưu Bệnh Dĩ – đứng đầu đám du hiệp.

Từ hoàng tôn đến ngục tù, từ ngục tù đến du hiệp, từ du hiệp đến vương hầu. Thế nào là một truyền kỳ?

Tất cả những gì có liên quan Lưu Tuân đều được người ta đem ra đàm
luận, dường như tất cả chuyện quá khứ, hiện tại xem ra đều có một thâm ý khác. “Chơi bời lêu lổng” thành “Nhẫn nhịn chịu nhục”, “Không làm việc
đàng hoàng” thành “Chí lớn trong lòng”, “Rất thích tàn nhẫn tranh đấu”
thành “Nghĩa hiệp ôn nhu”.

Còn thêm cả lương duyên của hắn và Hứa Bình Quân, từ Hứa Bình Quân
“Bị quỷ ám, có mắt như mù” biến thành “Tuệ nhãn thức anh hùng” (Mắt tinh tường nhận thấy anh hùng), nàng cũng trở thành một truyền kỳ nữ tử được mọi người truyền tụng.

Trong triều, văn võ đại thần đối với việc Vệ hoàng tôn đột nhiên hiện thân cũng nghị luận sôi nổi. Hoắc Quang cẩn thận quan sát hết thảy,
nhưng ông ta không cách nào đoán ra Lưu Phất Lăng rốt cuộc là muốn làm
gì. Hoàng đế trước giờ đều kiêng dè họ hàng thân thuộc hơn kiêng dè đại
thần, bởi vì họ hàng thân thuộc soán vị có khả năng thực hiện được hơn
là thần tử không có huyết thống thân cận.

Nhưng Lưu Phất Lăng lại từng bước từng bước một trải đường cho Lưu
Tuân, trước hết để cho Lưu Tuân tỏa ánh hào quang trên triều đường, thu
được tán thưởng của triều thần, rồi lại làm cho Lưu Tuân đạt được tán
thành của dân chúng. Một số đại thần vốn còn không phục đối với việc
hoàng thượng đề bạt Lưu Tuân, sau khi biết được thân phận của Lưu Tuân,
những điểm không phục đều biến thành vui lòng thành phục.

Sau khi hoàng thượng phong hầu cho Lưu Tuân, bổ nhiệm Lưu Tuân làm
Thượng Thư Lệnh, phụng mệnh ghi chép lại mọi sự, phụ trách nhận và
truyền ra chiếu mệnh, chỉ dụ của hoàng thượng. Chức quan mặc dù không
lớn, nhưng lại là vị trí rất tốt để có thể nhanh chóng hiểu rõ chính sự.

Còn có thêm Lưu Hạ.

Hoắc Quang cũng vẫn không nhìn thấu người này. Nói hắn hoang đường là giả, nhưng Lưu Hạ không phải là tới khi gần trưởng thành mới giấu tài,
mới bắt đầu hoang đường, mà là từ khi Tiên đế tại vị, Hoắc Quang đã nhìn thấy một hoàng tôn hoang đường. Khi đó Lưu Hạ cùng lắm mới mười một
mười hai tuổi, Hoắc Quang hoàn toàn không nghĩ ra được Lưu Hạ vì sao
phải ra vẻ hoang đường. Nhưng nếu nói hắn hoang đường là thật, dù sao
Hoắc Quang vẫn cảm thấy không thể hoàn toàn tin tưởng.

Hiện tại ông ta hoàn toàn đoán không ra vì sao Lưu Phất Lăng muốn
tuyên Lưu Hạ tới Trường An. Giống như chơi cờ, hiện tại tuy rằng có thể
thấy quân cờ trong tay đối phương, nhưng không biết đối thủ sẽ đặt quân
cờ này như thế nào, cho nên chỉ có thể xem xét cơ hội mà hành động.

Việc khẩn cấp trước mắt hiện nay chính là nữ tử Hoắc thị phải sinh hạ được một hoàng tử, một khi có hoàng tử làm chỗ dựa, những cái khác đều
trở nên dễ dàng hơn nhiều. Hoắc Quang vì muốn để Hoắc Thành Quân tiến
cung, đi gặp Tiểu Muội trước, muốn cùng thương lượng với Tiểu Muội.

Thứ nhất, cho dù Lưu Phất Lăng thích hay không thích nữ sắc, vì ngôi
vị hoàng đế, hắn đương nhiên phải nguyện ý tuyển tú nữ, nạp phi tần. Nếu như tuyển nữ nhi của các đại thần vào cung, đem lợi ích của gia tộc các thần tử liên hợp chặt chẽ cùng với quyền lực của hoàng đế, Lưu Phất
Lăng sẽ nhận được nguồn trợ giúp mạnh mẽ, có thể làm cho lực lượng lớn
mạnh của Hoắc thị tại triều đường suy yếu đi. Nhưng đây tuyệt đối không
phải là cục diện mà Hoắc Quang muốn thấy, còn làm thế nào để ngăn cản nữ nhi của các vị đại thần muốn vào cung, chỉ tuyển chọn vài nữ tử không
đáng để tâm cho đủ số, hoàn toàn phải dựa vào Tiểu Muội. Thứ hai, ông ta không muốn Tiểu Muội thuận theo người khác, nghe được tin tức ông ta dự định đưa Thành Quân vào cung, sẽ làm cho Tiểu Muội cảm giác mình không
còn thân thiết với Hoắc thị như trước, cho nên ông ta phải làm cho Tiểu
Muội cảm thấy nàng vẫn là một thành viên của Hoắc gia.

Tiểu Muội vẫn dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời như từ trước tới giờ, đối với chuyện ông ta phân phó nhất nhất gật đầu, đối với chuyện Hoắc Thành Quân tiến cung thì vỗ tay hoan hô, vui vẻ ra mặt, nói thẳng: “Rốt cục
cũng có người thân ở trong cung theo giúp ta.”

……………………………………

Yến tiệc sinh nhật Thượng Quan hoàng hậu mười bốn tuổi.

Dưới sự chủ trì của Hoắc Quang, là một yến hội long trọng từ trước
nay chưa từng có. Bách quan triều đình, cáo mệnh phu nhân tề tụ tại Kiến Chương Cung, chúc mừng sinh nhật của hoàng hậu. Lưu Phất Lăng cũng ban
lễ trọng, chúc mừng Tiểu Muội. Tiểu Muội vẫn ngồi ở phía dưới Lưu Phất
Lăng, nghe được lời Lưu Phất Lăng thành tâm chúc mừng, tuy rằng trong
lòng không phải không có chút trống vắng, nhưng vẫn rất vui sướng.

Nàng đánh bạo nói chuyện cùng hắn, hắn mỉm cười nhất nhất trả lời.
Khi hắn nói chuyện cùng nàng, thân thể sẽ hơi hơi nghiêng về phía trước, vẻ mặt chăm chú. Tiểu Muội nhìn vào trong mắt hắn, chỉ nhìn thấy hai
hình ảnh nho nhỏ của chính mình, chút trống vắng trong lòng nàng cũng đã tiêu tán hết cả, ít nhất, hiện tại hắn chỉ có thể nhìn thấy nàng.

Tiểu Muội đột nhiên sinh vài phần cảm giác khó diễn tả nổi với Hoắc
Quang. Ông ấy dù sao vẫn là ngoại tổ phụ của mình, cũng chỉ có ông ấy
mới có thể nhớ và tổ chức yến tiệc sinh nhất long trọng thế này cho
mình, cũng chỉ có ông ấy mới có thể làm cho hoàng thượng ngồi ở bên cạnh mình, cùng mình uống rượu nói chuyện.

Rượu vào lời ra, hết sức náo nhiệt, quan viên Lễ bộ dâng lên Tiểu
Muội đồ thêu mà phường thêu dân gian đặc biệt chuẩn bị để chúc mừng ngày sinh Tiểu Muội.

Tám cung nữ nâng một cuộn vải dệt tiến vào, chỉ nhìn thấy độ rộng của nó khoảng một hai trượng. Tiểu Muội vô cùng tò mò, cười hỏi: “Đồ thêu
gì mà lớn tới như vậy?”

Tám cung nữ mang đồ thêu đó chậm rãi mở ra. Chỉ nhìn thấy trên tơ lụa đỏ thẫm có thêu cả ngàn hài đồng*, thần thái khác nhau, có ngây thơ
đáng yêu, có bướng bỉnh dễ thương, có tức giận cong miệng, có thông

minh, có ranh mãnh, linh động, muôn hình muôn vẻ.

*Hài đồng: trẻ con.

Quan viên tặng lễ dập đầu chúc mừng: “Cung chúc hoàng thượng, hoàng hậu trăm con ngàn cháu.”

Trong khoảnh khắc, trong lòng Tiểu Muội cảm thấy nàng như đang rơi
xuống vực sâu vạn trượng. Hóa ra đây mới là mục đích Hoắc Quang tổ chức
yến tiệc sinh nhật cho nàng! Đây chính là sinh nhật của nàng ư? Bàn tay
trong ống tay áo của nàng phải hung hăng tự cấu chính mình, mới có thể
làm cho bản thân mỉm cười.

Thừa tướng Điền Thiên Thu đứng lên, hướng Lưu Phất Lăng tấu rằng:
“Hoàng thượng, hiện tại phần lớn lục cung từ Đông sang Tây đều trống
rỗng, vì giang sơn xã tắc, xin hoàng thượng, hoàng hậu sớm có tính
toán.”

Hoắc Quang nhìn về phía Tiểu Muội, ánh mắt có ẩn ý. Trên tay Tiểu
Muội đã đầy vết cấu tím bầm, trên mặt nàng vẫn hiện ý cười, nhẹ nhàng
nói: “Thừa tướng nói có lý, đều do bổn cung lo lắng không chu toàn, hẳn
là phải thay hoàng thượng tuyển phi, làm đầy hậu cung.”

Có lời nói của hoàng hậu, Hoắc Quang mới đứng lên, đề nghị Lưu Phất
Lăng tuyển phi, bách quan cũng ào ào tán thành. Lưu Phất Lăng dưới gối
không có nhi tử, làm cho toàn bộ triều thần lo lắng bất an, cho dù là
đại thần cùng chính kiến hay không cùng chính kiến với Hoắc Quang, cũng
đều liều mình khuyên Lưu Phất Lăng nạp phi tần, thứ nhất là thật tâm vì
giang sơn xã tắc, thứ hai cũng hi vọng hoàng tử có thể không mang huyết
mạch của Hoắc thị.

Lưu Phất Lăng thản nhiên nói: “Hôm nay là sinh nhật của hoàng hậu, việc này để sau này thương nghị tiếp.”

Điền Thiên Thu lập tức thao thao bất tuyệt mà bắt đầu góp lời, nói từ Cao Tổ Lưu Bang nói tới tận Tiên đế Lưu Triệt, không có một hoàng đế
nào giống như Lưu Phất Lăng, hai mươi mốt tuổi mà hậu cung vẫn trống
rỗng.

Tình thế càng lúc càng nghiêm trọng, dưới sự chỉ đạo của Điền Thiên
Thu, bách quan nhất loạt quỳ xuống cầu Lưu Phất Lăng đồng ý, thoạt đầu
động tác còn có trước có sau. Về sau, tiền điện Kiến Chương Cung lớn như vậy, cả điện đông nghìn nghịt người động tác đồng đều, nhất loạt soàn
soạt quỳ xuống, dập đầu, rồi cất cao giọng cùng hô lớn: “Vì giang sơn xã tắc Đại Hán, xin hoàng thượng nghĩ lại!”, âm thanh chấn động làm ngay
cả điện Lương Đô cũng run rẩy.

Lại quỳ xuống, lại dập đầu, cất cao giọng cùng hô: “Vì giang sơn xã tắc Đại Hán, xin hoàng thượng nghĩ lại!”

Quỳ xuống…

Dập đầu…

Hô to…

Đứng lên…

Hàng trăm quan viên hết lần này tới lần khác, âm thanh vang vọng tới bên ngoài Kiến Chương Cung.

Bọn họ bề ngoài tôn kính, nhưng thực tế là không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua mà tiếp tục bức bách, chỉ cần Lưu Phất Lăng không gật đầu, bọn họ sẽ vẫn muốn hắn “Nghĩ lại”. Ngay cả Vân Ca ở trong góc phòng
cũng cảm nhận được áp lực bức người cuồn cuộn tràn tới, huống chi Lưu
Phất Lăng đối diện với những người đang quỳ lạy đó?

Lưu Phất Lăng nhìn chăm chú vào mặt đất dưới chân hắn, văn thần võ
quan lần lượt quỳ xuống rồi đứng lên, bàn tay trong tay áo hắn nắm càng
lúc càng chặt, gân xanh nổi rõ, nhưng không có biện pháp gì có thể làm
cho bọn họ ngừng lại. Thượng Quan Tiểu Muội đang ngồi trên phượng tháp
đột nhiên nghiêng về phía sau, ngã thật mạnh xuống mặt đất.

Cung nữ thét chói tai: “Hoàng hậu, hoàng hậu!”

Tiểu Muội sắc mặt trắng bệch, môi tím tái, không có phản ứng gì. Bách quan còn đang hô lớn: “Vì giang sơn xã tắc Đại Hán, xin hoàng
thượng…”, lời nói thoáng chốc nghẹn lại trong miệng, ngơ ngác nhìn
cung nữ, hoạn quan đã thành một đoàn rối loạn.

Lưu Phất Lăng nhìn xuống Tiểu Muội, phân phó nói: “Lập tức đưa hoàng hậu hồi cung, truyền thái y đến Tiêu Phòng Điện.”

Lưu Phất Lăng đỡ hoàng hậu, vội vàng rời đi. Một đám đại thần, ngươi
nhìn ta, ta nhìn ngươi, lại nhìn tới long tọa, phượng tháp đã không một
bóng người, rồi ngơ ngác nhìn nhau.

Yến tiệc sinh nhật hoàng hậu, hoàng hậu đã đi mất, còn chúc mừng gì
nữa? Mọi người hậm hực rời đi. Điền Thiên Thu đi đến bên cạnh Hoắc
Quang, nhỏ giọng hỏi: “Hoắc đại nhân, ngài xem nên làm thế nào cho
phải?”

Hoắc Quang trên mặt vẫn cười, ngữ khí lại lạnh lùng, quay sang Hoắc
Vũ phân phó: “Ta lo lắng cho thân thể hoàng hậu, con đi phân phó thái y, nhất định phải khiến cho bọn họ cẩn thận chẩn bệnh, dốc lòng săn sóc.”

Hoắc Vũ nói: “Nhi tử hiểu rõ.”, rồi vội vàng tới Thái y viện.

Hoắc Quang nói với Điền Thiên Thu: “Lão phu là ngoại tổ phụ của hoàng hậu, hoàng hậu phượng thể bất an, thật là làm cho lão phu lo âu, tất cả đều phải chờ thân thể hoàng hậu hồi phục rồi nói sau.”

Điền Thiên Thu gật đầu: “Đại nhân nói phải”

Hoắc Quang kinh sợ và tức giận đan xen.

Hoàng hậu phượng thể bất an, thân là thần tử, lại là ngoại tổ phụ của hoàng hậu, ông ta tuyệt đối không thể vô đạo mà không để ý tới thời
điểm này, không để ý tới bệnh tình của hoàng hậu, thỉnh cầu hoàng thượng tuyển phi. Nếu sau khi Hoắc Thành Quân tiến cung, chuyện này truyền tới dân gian, rất dễ dàng bị truyền thành nàng cùng hoàng hậu tranh sủng,
khiến cho hoàng hậu bực lòng sinh bệnh. Chưa được phong phi, đã thất đức trước, đối với tương lai của Thành Quân và Hoắc thị đều bất lợi.

Đêm khuya, Hoắc Vũ dẫn mấy thái y mới vừa thăm bệnh cho Tiểu Muội tới gặp Hoắc Quang. Mấy thái y này đều là thân tín của Hoắc Quang, bọn họ
cam đoan với Hoắc Quang, hoàng hậu bị bệnh thật, không hề giả bộ bệnh.
Là nội tích lo lắng, buồn bực, ngoại cảm phong hàn, ngoại chứng dẫn phát nội chứng, mặc dù không khó trị hết, nhưng cần tiêu tốn thời gian dốc
lòng điều trị.

Cơn giận của Hoắc Quang có chút bình ổn vài phần, nhưng nghi tâm vẫn
không thể tiêu tan hết. Ngày hôm sau, sau khi bãi triều, ông ta liền cầu Lưu Phất Lăng chuẩn được đi thăm bệnh.

Tới trước Tiêu Phòng Điện, trước ông ta cẩn thận gặng hỏi cung nữ.
Cung nữ hồi bẩm với Hoắc Quang, trước khi Hoắc đại nhân bái kiến hoàng
hậu lần trước, ban đêm hoàng hậu cũng thỉnh thoảng ho khan, thị nữ Tranh Nhi còn lải nhải nên mời thái y đến xem một chút, lại bị hoàng hậu cự
tuyệt. Sau khi Hoắc đại nhân tới gặp hoàng hậu nương nương, hoàng hậu có vẻ vô cùng hưng phấn cao hứng, nói cũng nhiều hơn, nhưng ban ngày
thường thường đau đầu và mệt mỏi. Tranh Nhi lại khuyên hoàng hậu cho đòi thái y đến xem một lần, hoàng hậu nương nương lại cự tuyệt, nói chờ bận bịu xong mấy ngày này, nghỉ ngơi một chút là được rồi. Kết quả thật
không ngờ được, kéo dài tới hiện tại lại thành ra bệnh nặng.

Hoắc Quang tính toán thời gian, hoài nghi Tiểu Muội giả bệnh hoàn
toàn tan biến, chỉ còn lại bất đắc dĩ. Ông ta có chút giận cá chém thớt
với đám cung nữ bên cạnh Tiểu Muội, vậy mà không có một ai thực sự quan
tâm tới thân thể Tiểu Muội, chỉ nghe thấy Tranh Nhi khuyên, Tranh Nhi
quan tâm, nhưng Tranh Nhi này căn bản không phải người của ông ta.

Khi Hoắc Quang nhìn thấy Tiểu Muội, Tiểu Muội đang ở trên giường bệnh rơi lệ, “Ngoại tổ phụ, tiểu a di* khi nào thì tiến cung? Ta rất là khó
chịu, muốn tiểu a di theo giúp ta, ngoại tổ phụ, ngoại tổ phụ để cho
tiểu a di tiến cung giúp ta đi.”

*A di: gọi dì một cách thân mật.

Dù sao cũng là cốt nhục của mình, trong lòng Hoắc Quang cũng có chút
khó chịu. Nếu là nữ nhi của quan viên bình thường trong thành Trường An
sinh bệnh, nhất định có mẫu thân cẩn thận chăm sóc, có tỷ muội làm bạn
giải sầu, còn có thể có phụ thân, huynh đệ tới thăm. Tiểu Muội mặc dù
xuất thân từ gia tộc tôn quý nhất, nhưng khi sinh bệnh, trước giường lại chỉ có một đám cung nữ căn bản không thực sự quan tâm tới nàng.

Sau khi Hoắc Quang cáo từ, cố ý gọi Tranh Nhi tới, vẻ mặt ôn hoà dặn
dò nàng, “Phải dốc lòng chăm sóc hoàng hậu nương nương. Sau khi thân thể hoàng hậu nương nương hồi phục, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi,
phụ thân, huynh đệ của ngươi cũng sẽ được thơm lây không ít.”

Nghĩ đến nhiều năm không được gặp phụ mẫu, huynh đệ, Tranh Nhi có
chút buồn bã, hành lễ với Hoắc Quang nói lời cảm tạ, “Hầu hạ hoàng hậu
nương nương là việc nô tỳ nên làm. Hoắc đại nhân, có một số lời, có lẽ
nô tỳ không nên nói, nhưng nếu nô tỳ không nói, có lẽ sẽ không có người
nào nói, cho nên nô tỳ chỉ có thể thật tâm mà làm, không bàn tới đúng
sai.”


Hoắc Quang nói: “Ta không phải người hà khắc, ngươi không cần lo lắng, có việc gì cứ nói.”

“Hai ngày nay hoàng hậu nương nương vẫn còn sốt nhẹ, nô tỳ thường
thường có thể nghe thấy hoàng hậu nương nương nói mê sảng, có khi gọi
ngoại tổ phụ, có khi gọi mẹ*, có khi gọi cữu cữu, còn có lúc vừa
khóc vừa nói rằng cô đơn, khi nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh, người sẽ mơ mơ màng màng hỏi nô tỳ Tiểu a di đến đây chưa?. Đại nhân nếu có chút
thời gian, có thể tới thăm hoàng hậu nương nương nhiều hơn một chút
không? Nô tỳ trộm nghĩ, có lẽ so với bất kỳ thuốc gì cũng đều hiệu
nghiệm hơn.”

*Trong tiếng Trung có từ nương để gọi mẹ, hoặc dùng từ mẫu thân; có
từ đa gọi cha, hoặc dùng từ phụ thân. Tất cả những chỗ có tớ dùng từ mẹ
mà không phải mẫu thân, cha mà không phải phụ thân là do lúc đó nhân vật gọi nương hoặc đa.

Hoắc Quang quét mắt về phía đám cung nữ đứng bên, mấy cung nữ đó lập tức cúi đầu.

“Khi nô tỳ trực đêm, cũng từng nghe thấy.”

“Nô tỳ cũng từng nghe thấy hoàng hậu nương nương nói mơ, có một lần còn gọi Ngoại tổ phụ, cữu cữu, đón con ra khỏi cung đi. “

“Chúng nô tỳ đều cho đó là mấy câu nói mơ do nhớ nhà, không quan trọng cho nên không có. . .”

Đám cung nữ ngập ngừng, không dám nói thêm nữa. Cuối cùng trong lòng
Hoắc Quang tất cả nghi ngờ về “Nội tích lo lắng, buồn bực” đều tan biến, khen ngợi nói với Tranh Nhi: “Đa tạ tâm tư quan tâm săn sóc của ngươi
đối với hoàng hậu nương nương.”

Tranh Nhi vội nói: “Đều là bổn phận của nô tỳ, không dám nhận lời tạ ơn của đại nhân.”

Khi Hoắc Quang đi ra, chạm mặt với Vân Ca đi tới thăm Thượng Quan
Tiểu Muội. Vân Ca nghiêng người tránh sang bên cạnh, cúi người hành lễ.
Hoắc Quang sớm biết Vân Ca thường tới tìm Tiểu Muội chơi đùa, Tiểu Muội
bị bệnh, Vân Ca hiển nhiên sẽ tới thăm, cho nên không có kinh ngạc, chỉ
đối đãi đơn giản như với cung nữ bình thường, hơi gật đầu, rồi đi qua
bên cạnh người Vân Ca.

Tranh Nhi nhìn thấy Vân Ca, vui mừng đón Vân Ca vào trong. Những
người khác đều lạnh lùng thản nhiên, tiếp tục đi làm việc của mình.
Ngược lại Mạt Trà cùng đi với Vân Ca lại rất được hoan nghênh. Mạt Trà
chỉ là một cung nữ bình thường, không cần quá mức đề phòng, tính nết của nàng lại rộng rãi, ra tay hào phóng, mọi người đều lần lượt được nhận
lợi ích từ chỗ nàng, cho nên nhìn thấy Mạt Trà đều cười chào hỏi.

Ngửi được trên người Mạt Trà có hương thơm khác thường, mọi người tò
mò hỏi: “Đây là mùi hương gì vậy, mùi hương này rất khác biệt?”

Mạt Trà đắc ý dương dương tự đắc, mở hà bao ra cho bọn họ xem, “Gần
đây thái y mới làm đó, Vu tổng quản có thưởng cho ta một ít, không chỉ
có mùi đặc biệt, còn có thể làm cho an thần yên giấc, trị liệu ho khan.”

Hà bao được mở ra, hương khí tràn khắp phòng, giống như chi lan* trong ngực.

*Cỏ chi và cỏ lan, chắc là nó rất thơm.

Mọi người ở trong cung, được ngửi qua không ít hương thơm hiếm thấy,
nhưng hương thơm này lại khiến cho chúng nữ tử động tâm, đều tiến đến
bên cạnh nhìn xem, “Thật sự thần kỳ như thế sao? Buổi tối ta cũng không
dễ ngủ.”

Mạt Trà vẫn có phong cách mọi khi, mấy thứ này tuy rằng không nhiều
lắm, nhưng người nào cũng có phần, mỗi người có thể lấy một ít. Vân Ca
quay sang Tranh Nhi đang canh giữ ở ngoài mành cười nói: “Em cũng đi ra
chơi cùng các nàng ấy đi! Ta thường xuyên tới đây, cái gì cũng đều quen
thuộc, không cần cố ý tiếp đón ta.”

Tranh Nhi ngửi được hương khí, cũng sớm động tâm, cười gật gật đầu,
“Cô nương có việc gì thì gọi nô tỳ.”, rồi cũng bước đến bên cạnh Mạt
Trà, lấy một ít hương tiết.

“Muội có khỏe hơn chút nào chưa?”

Thượng Quan Tiểu Muội nghe thấy tiếng nói của Vân Ca, nhắm mắt giả vờ ngủ như trước, không chút để ý tới.

“Đa tạ muội đã chịu giúp chúng ta.”

Tiểu Muội trở mình, nằm nghiêng sang một bên, “Tỷ nói gì, ta nghe
không hiểu. Ta đang bệnh vô khí vô lực, làm sao còn có sức lực giúp được người khác chuyện gì?”

Vân Ca không biết nên điều gì, chỉ có thể ngồi yên lặng. Có cung nữ
trở lại xem Vân Ca và hoàng hậu thế nào, phát giác ra cả hai người tới
môi cũng không động, Vân Ca chỉ im lặng ngồi bên cạnh giường, hoàng hậu
hình như có chút mệt mỏi, đang nằm nhắm mắt.

Cung nữ an tâm cười, lại trở ra cùng cung nữ khác đàm luận về hương
thơm, chỉ thỉnh thoảng để ý tới động tĩnh của hai người trong phòng. Mặc dù Thượng Quan Tiểu Muội nhắm cả hai mắt, nhìn như điềm tĩnh, nhưng
thực chất trong lòng là gió lạnh mưa phùn, rả rích không dứt. Ngoại tổ
phụ cho rằng hoàng thượng không sủng hạnh nàng, là bởi vì nàng không đủ
kiều, không đủ mị, tưởng rằng hoàng thượng vì quyền lực đế vương, sẽ nạp phi tần, khai chi tán diệp*, nhưng ngoại tổ phụ đã sai lầm rồi.

*Khai chi tán diệp: đâm cành sinh lá, ý chỉ sinh con cháu đầy đàn.

Ngoại tổ phụ không phải không thông minh, mà là rất thông minh. Ông
cho rằng trên đời này nam nhân thông minh nào cũng như ông, hiểu được
như thế nào là nhẹ, như thế nào là nặng, hiểu được phải giữ cái gì, phải bỏ cái gì, nhưng không biết rằng trên đời này thực sự có nam nhân thông minh nhưng lại có trái tim hồ đồ.

Nàng không biết mình vì sao lại một lời cự tuyệt Vân Ca, tuy rằng
nàng cũng tuyệt đối không muốn Hoắc Thành Quân tiến cung. Có lẽ nàng chỉ muốn thấy Vân Ca thất vọng và khổ sở, nàng không thích Vân Ca cười.
Nhưng Vân Ca lại làm cho nàng thất vọng rồi.

Vân Ca đối với lời cự tuyệt của nàng không lộ ra không vui, cũng
không lộ ra thất vọng, chỉ rất nhẹ nhàng nói: “Tỷ hiểu rồi, muội so với
chúng ta lại càng không dễ dàng.”

Thiên hạ mà nàng biết không có người nào là không nói dối, người ta
sống cùng những lời nói dối, mà nàng cũng dùng những lời nói dối trong
cuộc sống hàng ngày của mình, ngay cả cuộc sống của nàng cũng chính là
một lời nói dối. Nhưng nàng nhìn không ra Vân Ca có gì là miễn cưỡng
cười vui, cũng nhìn không ra Vân Ca đã nói dối chuyện gì.

Lúc này là mùa đang ấm áp có thể đột nhiên lạnh lẽo, ngẫu nhiên cảm
phong hàn cũng thực dễ dàng, cho nên nàng sinh bệnh. Nàng lo lắng ngoại
tổ phụ sẽ ngăn chặn tin tức nàng sinh bệnh, cho nên nàng chẳng những
phải sinh bệnh, mà còn phải khiến cho tất cả mọi người đều biết.

Mùa xuân hàng năm, hoàng hậu đều phải dẫn đầu phu nhân bách quan tế
bái Tằm Thần nương nương, thay toàn bộ thiên hạ khẩn cầu “Phong y”(có
đầy đủ y phục để dùng), cho nên nàng vốn định phát bệnh trước mặt mọi
người trong rừng dâu, nhưng không ngờ phong hàn ấp ủ trong người nàng đã đến điểm cực hạn tới lúc phát ra, đêm qua còn thêm đau buồn và bi
thương cực hạn, khiến cho bệnh đột nhiên phát tác.

Nàng tự nói với mình, chuyện này chỉ là vì chính mình mà làm, là vì
mẫu thân cầm đao tự vận mà làm, là vì đệ đệ còn nhỏ tuổi đã bỏ mạng mà
làm, là vì hàng trăm mạng người của Thượng Quan gia tộc mà làm.

Nàng không phải giúp hắn, thực sự không phải!

Có cung nữ ở ngoài mành nói: “Hoàng hậu, đến giờ dùng thuốc rồi.”

Thượng Quan Tiểu Muội hé mắt, mỉm cười nói với Vân Ca: “Tỷ trở về đi! Bệnh của ta không có gì đáng ngại, thái y nói an tâm điều dưỡng ba, bốn tháng là có thể bình phục, không cần quá lo lắng.”

Vân Ca yên lặng gật gật đầu, sau khi hành lễ, rời khỏi Tiêu Phòng Điện.


…………………………………….

“Nàng không chịu nhận lời cảm tạ của chúng ta.”

Lưu Phất Lăng hơi gật đầu, không nói gì.

Vân Ca nói: “Tiểu Muội chỉ cho chúng ta thời gian ba bốn tháng, sự tình từ đó về sau, tự chúng ta phải giải quyết.”

Lưu Hạ cười: “Còn làm cho Hoắc Thành Quân phải lo nghĩ rồi. Không
phải là nhân việc không có con nối dõi mà nói sao? Theo ý thần, chuyện
này cũng chỉ là chuyện nhỏ. Hoàng thượng, buổi tối cần vất vả một chút,
ba bốn tháng muốn tìm cách có được đứa nhỏ, đừng nói là một đứa, ngay cả ba bốn đứa cũng đều dư dả. Thần ngược lại có chút thắc mắc, tại sao
hoàng thượng nhiều năm như vậy một lần cũng không bắn trúng mục tiêu?”

Lưu Hạ bại hoại đích xác không ai bằng, những lời như vậy cũng chỉ có hắn dám nói. Lưu Phất Lăng mặt không chút đổi sắc, hai gò má Vân Ca lại đỏ bừng, mắng Lưu Hạ một tiếng: “Ngươi cho là ai cũng đều giống như
ngươi?”, rồi vội vàng xoay người rời đi.

Lưu Hạ tập trung đánh giá Lưu Phất Lăng, cuối cùng cảm nhận được dưới nét mặt không hề thay đổi của Lưu Phất Lăng dường như ẩn giấu một tia
ngượng ngùng. Ảo giác? Nhất định là ảo giác của mình! Lưu Hạ hai mắt mở
lớn, tuyệt đối không thể tin được nói: “Hoàng thượng, người, người, sẽ
không phải, không phải… Chẳng lẽ người vẫn là thân đồng tử*… Không,
không có khả năng. . .”

*Đồng tử: từ chỉ trẻ trai, Lưu Hạ nói vẫn còn là thân đồng tử chắc ai cũng hiểu rồi ha, tớ không phải giải thích nữa nhỉ.

Quá mức khó có thể tin, Lưu Hạ cứng họng, nói không nên lời, không
nói ra được một câu hoàn chỉnh. Lưu Phất Lăng thản nhiên cắt ngang lời
hắn, nhìn thật ung dung bình tĩnh nói: “Trẫm vừa rồi hỏi ngươi, vấn đề
Khương tộc, Hung Nô xử lý như thế nào, ngươi vẫn chưa trả lời trẫm.”

Lưu Hạ còn muốn hỏi lại rõ ràng thêm nữa, ngoài điện thái giám hồi
bẩm, Lưu Tuân cầu kiến, Lưu Hạ đành phải gác chuyện này sang một bên.
Chờ Lưu Tuân tiến vào, Lưu Phất Lăng bèn mang vấn đề này hỏi lại một lần nữa, để cho Lưu Tuân cùng suy nghĩ.

Lưu Hạ cười hì hì trả lời: “Các quốc gia Tây Vực luôn luôn là mối lo
ngầm của triều đình ta, nhưng bọn họ là nước nhỏ lực yếu, thường sẽ chọn một nước lớn mà dựa vào, chỉ cần triều đình ta có thể khắc chế được
người Khương và Hung Nô, bọn họ sẽ không cần phải lo lắng. Huống chi còn có công chúa Giải Ưu* ở Ô Tôn, vỗ về được liên hợp các quốc gia ở Tây
Vực, dựa vào cố gắng của công chúa và Phùng phu nhân, cho dù mấy năm sau khi Tiên đế băng hà có xảy ra mấy vụ nổi loạn lớn, Tây Vực đều không
xảy ra một trận đại loạn nào, hiện tại quan lại cai trị thanh minh,
triều đình ổn định, Tây Vực lại càng không đáng lo. Để cho chúng ta phải lo nghĩ chính là Khương tộc và Hung Nô, mà giữa hai bên, đáng lo nhất
chính là Khương tộc được thống nhất, một khi Khương tộc thống nhất, biên cương của chúng ta nhất định sẽ có đại chiến sự nổ ra.”

*Ô Tôn là một quốc gia nhỏ nhưng hùng mạnh ở phía Tây Trung Quốc, Hán Vũ Đế vì muốn liên minh với Ô Tôn nên đã lần lượt gả công chúa Tế Quân
và công chúa Giản Ưu tới Ô Tôn. Công chúa Giải Ưu là cháu gái của Sở
Vương Lưu Mậu và Phùng Liêu – một người thân cận với công chúa Giải Ưu
cũng đã kết hôn với một vị tướng Ô Tôn rất có thế lực – đã có ảnh hưởng
rất lớn tới quan hệ nhà Hán – Ô Tôn trong gần 50 năm bà sống tại Ô Tôn.

Lưu Phất Lăng gật đầu đồng ý, nét mặt Lưu Tuân khẽ động, nhưng không
lập tức mở lời. Có điều hai người trên điện đều là người thông minh, lập tức chộp được thời điểm ánh mắt của hắn biến đổi, Lưu Hạ cười nói: “Xem ra Tiểu Hầu gia đã nghĩ ra được biện pháp đối phó.”

Lưu Tuân vội cười chắp tay thi lễ với Lưu Hạ: “Vương thúc không cần
trêu ghẹo ta thêm nữa.”, rồi nói với Lưu Phất Lăng: “Việc này cũng không phải thần sớm nghĩ tới, mà là có người đã quăng tú cầu ra rồi, tiếp đó
là xem bây giờ chúng ta nhận hay không nhận mà thôi.”

Lưu Hạ nghe hắn nói thấy kỳ quái, không khỏi “Ồ” lên một tiếng, Lưu Phất Lăng lại chỉ khẽ gật đầu, ý bảo hắn tiếp tục nói.

“Hoàng thượng nhất định còn nhớ rõ vương tử Trung Khương Khắc Nhĩ
Tháp Tháp. Sau khi Khắc Nhĩ Tháp Tháp thi đấu, từng đi tìm Mạnh Giác nói chuyện, trước mặt thần và Vân Ca, đã nói với Mạnh Giác: “Ngày nào đó
nếu ta làm Trung Khương vương, chỉ cần ngươi còn ở Hán triều làm quan
một ngày, Trung Khương tuyệt không xâm phạm tới Hán triều. “

Sau khi Lưu Tuân lặp lại hoàn toàn lời nói của Khắc Nhĩ Tháp Tháp,
thì không nói thêm một lời, chỉ lẳng lặng nhìn Lưu Hạ và Lưu Phất Lăng.
Trong điện phủ một hồi im lặng, sau đó Lưu Hạ cười hì hì nói: “Trung
Khương mặc dù không phải là bộ lạc lớn mạnh nhất trong các bộ lạc Khương tộc, nhưng vị trí địa lý của nó lại là then chốt nhất. Nằm ngang chính
giữa, Bắc giáp Tây Vực, Tây Khương, Nam giáp Miêu Cương, Đông Khương,
không chỉ là điểm then chốt nhất đối với các bộ lạc Khương tộc, còn
thông từ Tây Vực tới Miêu Cương, không đi qua Trung Khương, thế lực nổi
dậy khó có thể xâm nhập Miêu Cương, không thông qua Trung Khương, Khương tộc cũng không có khả năng hoàn thành thống nhất, có điều người vẫn chủ trương thống nhất Khương tộc, nghĩ cách liên hợp với Hung Nô tấn công
triều ta chính là thủ lĩnh Trung Khương hiện giờ.”

Lưu Tuân gật gật đầu: “Vương thúc nói vô cùng có lý. Coi trọng lương
thần, tất sẽ là minh quân, để cho người coi trọng Mạnh Giác như vậy kế
tục vương vị, mọi việc về sau sẽ dễ dàng hơn. Nhưng theo như thần biết,
Khắc Nhĩ Tháp Tháp là tứ vương tử của Trung Khương, trên hắn còn có ba
ca ca, nếu hắn muốn làm vương, cũng không dễ dàng. Nếu hắn lại không
nhất trí với chính kiến của phụ vương về Hán triều, vậy lại càng không
dễ dàng.”

Lưu Phất Lăng thản nhiên nói: “Vậy chúng ta sẽ giúp hắn đem lại càng không dễ dàng biến thành dễ dàng.”

Lưu Hạ nói: “Khắc Nhĩ Tháp Tháp có khả năng nghĩ ra phương pháp tranh lấy vương vị, vậy cũng là ác lang đầu đàn, lại khiến hắn được làm
vương. . .” Hắn lắc đầu, thở dài.

Lưu Phất Lăng cười nhạt nói: “Khi thợ săn săn thú, không sợ gặp phải
ác lang, mà là sợ gặp phải ác lang không hề biết sự lợi hại của cung
tên. Ác lang biết cung tên lợi hại, cho dù có dữ tợn như thế nào, chỉ
cần trong tay thợ săn còn có cung tên, nó cũng sẽ bởi vì kiêng kị mà
không muốn đối kháng trực diện với thợ săn, nhưng ác lang không biết
cung tên lợi hại lại sẽ không hề thấy sợ hãi, thầm muốn bổ nhào về phía
thợ săn mà giết hắn.”

Lưu Hạ suy nghĩ một lát, gật đầu cười nói: “Hoàng thượng không thường đi săn thú, nhưng những đạo lý đó lại hiểu được không ít. Đều là ác
lang, cũng chỉ có thể chọn lấy một con sói có tâm tư biết kiêng dè
nhất.”

Lưu Phất Lăng nói: “Chuyện này chỉ có thể âm thầm giấu kín mà xử lý,
triều ta không thể trực tiếp can thiệp, nếu không chỉ khiến mâu thuẫn
trở nên gay gắt.” Hắn nhìn về phía Lưu Tuân, “Ngươi ở dân gian nhiều
năm, nhận thức không ít phong trần hiệp khách trong chốn giang hồ, việc
này quan hệ đến an ổn của biên cương, an nguy của bách tính, ta tin
tưởng những phong trần hiệp khách đó chắc chắn nguyện ý trợ giúp cho
ngươi.”

Lưu Tuân lập tức quỳ xuống, sau khi dập đầu, thấp giọng nói: “Thần nguyện dốc sức, nhưng thần có một yêu cầu quá đáng.”

Lưu Phất Lăng thản nhiên đáp: “Chuyện gì?”

“Việc này nếu giao cho thần lo liệu, hoàng thượng sẽ không thể hỏi đến nữa, giang hồ đương nhiên có quy củ của giang hồ.”

Lưu Phất Lăng gật đầu đồng ý, chỉ dặn dò: “Việc này nếu trẫm không
hỏi đến nữa, chỉ còn chờ tương lai xa chúc mừng Khắc Nhĩ Tháp Tháp tiếp
vị đăng cơ. Nhưng mà, nếu ngươi cần vật lực, tài lực gì, bất cứ lúc nào
khi có yêu cầu đều có thể hỏi trẫm.”

Lưu Tuân trong lòng kích động, áp chế vui sướng, sắc mặt bình tĩnh
hướng phía Lưu Phất Lăng dập đầu tạ ơn. Chờ sau khi Lưu Tuân lui ra
ngoài, Lưu Hạ vẫn cười tủm tỉm nhìn hết thảy, bèn ngồi thẳng người muốn
cất lời, nhưng lại nghĩ lại, chuyện đó đến ngay cả mình cũng có thể nghĩ ra được, làm sao mà Lưu Phất Lăng lại không nghĩ đến? Một khi hắn đã
làm như vậy, chắc chắn là hắn có nguyên nhân nên mới làm như thế, Lưu Hạ lại lười biếng ngả nghiêng trên tháp thượng.

Lưu Phất Lăng cũng chỉ nhìn hắn cười, nói: “Đa tạ.”

Lưu Phất Lăng thông suốt hiểu thấu làm cho Lưu Hạ ngầm run sợ, nhớ tới nhị đệ, trong lòng ảm đạm, trên mặt lại vẫn nở nụ cười.

………………………….

Tân phủ đệ của Lưu Tuân, Dương Võ Hầu phủ.

Hoắc Thành Quân không thể thuận lợi vào cung, đối bọn họ mà nói, hẳn
là một chuyện tốt, nhưng Lưu Tuân dù sao vẫn cảm thấy tâm tình Mạnh Giác không tốt: “Mạnh Giác, dường như ngươi thấy rất thất vọng khi hoàng
thượng không thể nạp phi.”

“Có sao?” Mạnh Giác không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Lưu Tuân nói: “Hoàng thượng nạp phi là chuyện sớm hay muộn, có điều
dù không nạp phi tần, vẫn còn có một Thượng Quan hoàng hậu. Với tính
cách của Vân Ca, có thể khoan dung được nhất thời, cũng không có khả
năng khoan dung được cả đời, nàng rời đi là chuyện nhất định sẽ xảy ra.
Hơn nữa nếu sớm biết có ngày hôm nay, hà cớ gì lúc trước phải làm vậy?
Người ta chưa xuất giá, ngươi còn đứng núi này trông núi nọ*, dù cho chỉ là nữ tử bình thường cũng có thể phất tay áo mà đi, huống chi Vân Ca?
Hiện giờ Vân Ca cho ngươi một chút biết tay thế này, cũng rất đúng.”

*Nguyên văn là thành ngữ Tam tâm nhị ý, cơ bản giống nghĩa câu tớ dùng.

Mạnh Giác mỉm cười nói: “Hầu gia đối chuyện của ta hiểu rõ được mấy
phần? Với tình hình lúc đó, đổi thành ngươi, có lẽ đã là con rể của Hoắc phủ.”

Lưu Tuân không để ý thấy dưới nụ cười của Mạnh Giác ẩn chứa sự không
vui, cười hỏi: “Ngươi không nói cho ta, ta làm sao mà biết được? Rốt
cuộc là ngươi vì sao mà trở mặt với Hoắc Quang?”

Mạnh Giác cười nhạt: “Sau này chuyện Hầu gia cần quan tâm rất nhiều,
không cần quan tâm tới chuyện của tại hạ cho lãng phí thời gian.”

Người hầu bên ngoài bẩm báo: “Xương Ấp vương tới chúc mừng Hầu gia chuyển tới phủ đệ mới.”

Lưu Tuân vội đứng dậy đón chào.

Lưu Hạ tiến vào, nhìn thấy Mạnh Giác, chưa nói được câu nào, đã thở

dài một tiếng trước. Lưu Tuân như hiểu như không. Mạnh Giác cũng đã hiểu được, nụ cười trên mặt lộ ra vài phần tịch liêu.

Lưu Hạ đưa cho Lưu Tuân thứ gì đó Vân Ca nhờ hắn mang cho Hứa Bình
Quân: “Tất cả đều là Vân Ca gửi cho phu nhân. Vân Ca còn nói, nếu vết
thương của phu nhân đã khỏi hẳn, có thể thì chọn một ngày tiến cung gặp
nàng. Hiện giờ nàng xuất cung không tiện như phu nhân tiến cung.”

Lưu Tuân cười nói lời tạ ơn.

…………………………………

Mùa xuân là một mùa mang lại hy vọng nhất trong năm, cũng là mùa thu
hoạch hoa màu được gieo trồng từ mùa thu. Bởi vì trăm hoa đua nở mang
lại hi vọng, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập hương thơm. Vân Ca
và Lưu Phất Lăng sóng vai đi men theo bờ Thương Hà. Nước Thương Hà cuồn
cuộn, từ phía chân trời chảy tới, lại chảy về phía chân trời, nó chỉ là
khách qua đường đi qua Vị Ương Cung.

Vân Ca nhìn dòng nước mỉm cười, Lưu Phất Lăng cũng khẽ cười, đáy mắt hai người có ăn ý hiểu rõ.

“Lăng ca ca, chàng đang muốn làm gì?”

Vân Ca nói chuyện không đầu không đuôi, Lưu Phất Lăng lại vô cùng
hiểu rõ: “Còn chưa nghĩ ra, chuyện muốn làm nhiều lắm. Ừ, có lẽ trước sẽ xây một ngôi nhà.”

“Nhà sao?”

“Tường bằng đá xanh, lưu ly làm mái. Mùa đông sẽ thưởng tuyết, mùa hạ ngắm mưa, ban ngày trông mây trắng, buổi tối ngắm sao trời.”

Vân Ca đang ở bên cạnh nói chuyện với Lưu Phất Lăng, liền cười chạy
lên phía trước hắn: “Chàng định làm thế nào với lưu ly của chúng ta?
Thiết kế thế nào? Chàng biết cách nung lưu ly thế nào không? Đúng rồi!
Tài nghệ nung khô lưu ly tuy là bí mật bất truyền của các quốc gia,
chàng lại nắm giữ bí mật của thiên hạ, đây chỉ là một bí mật của một kĩ
nghệ, chúng ta sẽ không sợ chết đói.”

Nói xong, Vân Ca đột nhiên mở lớn mắt, hết sức kích động: “Chàng còn biết bí mật gì nữa?”

Lưu Phất Lăng mỉm cười: “Chờ về sau khi nàng cảm thấy nhàm chán, ta
sẽ nói cho nàng biết. Chỉ cần nàng muốn, có một số bí mật cam đoan có
thể khiến cho chúng ta bị rất nhiều quốc gia âm thầm bồi dưỡng thích
khách đuổi giết.”

Vân Ca vỗ tay cười lớn, vẻ mặt khát khao: “Không phải là trò chơi
trốn tìm ẩn nấp sao? Cùng lắm là khi du ngoạn càng có thêm một chút kích thích mà thôi.”

Lưu Phất Lăng chỉ có thể mỉm cười. Sau khi nhường lại ngôi vị, cuộc
sống quy ẩn “yên ổn” sau này, đã hoàn toàn có thể tưởng tượng ra. Hai
người dọc theo đường nhỏ trải đá cuội đi tới, bước vào ngự hoa viên.

“Cẩn thận.” Lưu Phất Lăng nhắc nhở khi thấy bước chân Vân Ca hơi lảo đảo.

“A!”

Vân Ca đang hoa chân múa tay vui sướng bước đi, Mạnh Giác lại đi rất
nhanh, hai người vừa vặn đụng phải nhau, Mạnh Giác nửa đỡ nửa ôm lấy Vân Ca.

“Khỏi cần…”, lời còn chưa nói hết, mùi hương quá mức quen thuộc đã
khiến cho Vân Ca đoán được người tới là ai, nàng vội vàng muốn thoát
khỏi vòng tay Mạnh Giác, nhưng cánh tay Mạnh Giác không chút nào nới
lỏng, ôm chặt nàng trong lồng ngực hắn.

Lưu Phất Lăng đưa tay cầm lấy bàn tay Vân Ca: “Mạnh ái khanh!”, lời
nói ngắn gọn nhưng mang sức nặng, vẫn là ngữ điệu không vui không giận
như từ trước tới giờ của Lưu Phất Lăng, nhưng dưới vẻ điềm tĩnh không
chút nao núng đã có lãnh ý hiếm thấy.

Vân Ca cảm thấy thân thể Mạnh Giác phía sau có chút cứng đờ, cuối
cùng hắn chậm rãi buông nàng ra, hành lễ với Lưu Phất Lăng: “Thần không
biết hoàng thượng cũng ở đây, thần thất lễ, thần muốn xin hoàng thượng
chấp thuận cho thần nói riêng với Vân Ca mấy câu.”

Lưu Phất Lăng nhìn về phía Vân Ca trưng cầu ý kiến.

Vân Ca lắc đầu, tỏ vẻ không muốn: “Ngươi muốn nói gì, nói luôn tại chỗ này đi!”

Mạnh Giác đứng dậy, trong đôi mắt đen có lửa giận đang được kìm nén:
“Ta ngửi được trên người không ít cung nữ có hương thơm của hương tiết
mà ta bào chế, trên người của nàng lại không có chút nào, nàng giải
thích như thế nào đây?”

“Giải thích như thế nào? Ta đem hương tiết chia cho các nàng, các nàng dùng một ít, ta cũng dùng một ít!”

Mạnh Giác khẽ bật cười: “Hương tiết này tổng cộng mới làm có một hà bao, xem ra là nàng đem tất cả tặng hết người khác.”

Vân Ca không lên tiếng, xem như là ngầm thừa nhận.

“Nếu canh một đi ngủ, canh hai lại cảm thấy trong ngực khó chịu,
thường thường bị ho khan mà thức giấc, trằn trọc nửa canh giờ, mới có
thể ngủ tiếp được… “

“Trong cung có thái y xem bệnh cho ta, không cần ngươi quan tâm.”

“Vân Ca, nàng thật sự là một con trâu ngang bướng! Đây là thân thể của chính nàng, buổi tối khó chịu cũng chính là nàng.”

“Ngươi mới là con trâu ngang bướng! Ta đã nói là không cần, ngươi lại càng muốn làm cho ta. Ngươi còn đưa tới nữa, ta lại tiếp tục đem tặng!”

Lưu Phất Lăng cuối cùng cũng nghe rõ vài phần ngọn ngành câu chuyện:
“Vân Ca, buổi tối nàng khó chịu, vì sao chưa bao giờ nói với ta?”

Vân Ca không trả lời. Trong lòng thầm nghĩ: chàng đã vì việc này mà
vô cùng tự trách, bây giờ còn có nhiều việc quan trọng hơn cần hoàn
thành, thiếp không muốn chỉ bởi vì một chút ho khan làm cho chàng tăng
thêm sầu lo.

Lưu Phất Lăng lại hỏi: “Mạnh Giác đã có biện pháp rất tốt trị liệu ho khan cho nàng, vì sao lại không chịu nhận?”

“Thiếp… “, nhìn thấy sự không đồng ý trong mắt Lưu Phất Lăng, Vân Ca tức giận quay mặt đi.

“Mạnh Giác, xin nhờ ngươi chế ra một ít hương tiết nữa, trẫm sẽ tự thân giám sát Vân Ca sử dụng.”

Mạnh Giác hướng Lưu Phất Lăng hành lễ cáo lui, đi được hai bước, đột
nhiên quay đầu lại, cười nói với Vân Ca: “Thuốc không thể uống bừa, nếu
nàng không muốn hại nhân, nhanh chóng thu hồi hết số hương tiết chưa
dùng hết đó về.”

Vân Ca buồn bực, đưa tặng mấy thứ này, rồi lại phải đi thu về sao? Mạt Trà sẽ giết nàng luôn.

“Mạnh Giác, ngươi gạt người, ngươi chỉ muốn trêu đùa ta mà thôi.”

“Có tin hay không là tùy nàng.” Mạnh Giác ý cười ấm áp, nhanh nhẹn rời đi.

Vân Ca cáu giận trừng mắt nhìn bóng dáng Mạnh Giác, mãi tới khi bóng
dáng Mạnh Giác biến mất không thấy, mới phẫn nộ thu hồi tầm mắt. Nàng
nghiêng đầu, chạm phải ánh mắt suy tư của Lưu Phất Lăng, Vân Ca có chút
bối rối: “Lăng ca ca, chàng đang suy nghĩ gì?”

Lưu Phất Lăng nhìn Vân Ca chăm chú, không trả lời.

Tuy rằng Mạnh Giác đã đi xa rồi, nhưng trong mắt nàng tức giận vẫn
chưa tiêu tan. Vân Ca đối với người khác luôn luôn ôn hòa thân thiết,
rất khó có người có thể làm cho nàng thực sự tức giận, thứ nhất là do
tính cách nàng hiền lành, mặt khác cũng là do trong lòng Vân Ca cũng
không có thực sự quan tâm tới mọi chuyện của đối phương, chỉ cần không
để ý, tự nhiên đối phương như thế nào, cũng có thể thản nhiên mà đối
đãi.

“Lăng ca ca. . .” Vân Ca nắm cánh tay Lưu Phất Lăng, lắc lắc.

Lưu Phất Lăng nắm chặt tay nàng, mỉm cười nói: “Không có gì, chỉ là đang nghĩ, ta phải giữ chặt lấy nàng.

Buổi tối.

Vân Ca đang chuẩn bị đi ngủ, Lưu Phất Lăng cầm một cái hộp gỗ bước
vào, lệnh cho Mạt Trà bày kim nghê huân lô lên. Hắn bỏ vào trong huân lô vài miếng hương tiết, chỉ chốc lát sau, gian phòng liền ngập tràn hương thơm.

Vân Ca than thở: “Tay chân hắn thật là nhanh nhẹn, nhanh như vậy mà đã làm xong rồi.”

Lưu Phất Lăng ngồi vào bên cạnh giường, cười khen: “Hương tiết ngửi
thơm như vậy, công dụng của dược liệu đều tốt cho thân thể, huống chi
còn có thể giúp nàng trị bệnh. Tránh cho nàng phải uống thuốc đắng.”

Vân Ca không muốn nhắc tới Mạnh Giác, bèn nói chuyện phiếm với Lưu
Phất Lăng, bắt Lưu Phất Lăng phải kể chuyện cười cho nàng nghe. Truyện
cười của Lưu Phất Lăng còn chưa có kể xong, Vân Ca đã ngủ rồi.

Hương liệu Mạnh Giác chế ra vô cùng hiệu nghiệm, Vân Ca ngủ liền một
mạch tới bình minh, buổi tối không có ho khan, cũng không thức giấc lần
nào. Cho nên, hương này trở thành hương liệu luôn được Tuyên Thất Điện
chuẩn bị sẵn, hàng đêm bầu bạn khi Vân Ca ngủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.