Đọc truyện Vân Trung Ca – Chương 25: Đức âm bất vong
Thượng Quan Tiểu Muội sau khi rửa mặt chải đầu và dùng một
chút điểm tâm sáng xong, một mình lẳng lặng hí hoáy cắm tới cắm lui bình hoa mai đặt trước cửa sổ. Nàng cắm vào một lần, nhìn trái ngắm phải,
giống như không hài lòng, cứ lấy ra, rồi lại cắm vào lần nữa.
Cung nữ bên cạnh hầu hạ nàng đã lâu, đều thấy chuyện kỳ lạ nhưng
không thấy kinh ngạc, cũng không lên tiếng, hoặc là cúi mắt nhìn chằm
chằm mặt đất, hoặc là hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trước.
Thượng Quan Tiểu Muội có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, thế nhưng mọi
thứ trong Tiêu Phòng Điện này lại được cố ý bài trí thật vô cùng to lớn
để biểu thị rõ ràng phượng nghi uy nghiêm của một hoàng hậu.
Thị nữ Tranh Nhi* mới đến, nàng nhìn một lúc lâu vẫn thấy hoàng hậu
cứ tới tới lui lui loay hoay với một bình hoa. Trong mắt của nàng, hoàng hậu chỉ là một đứa bé, thường ngày cố ý ăn mặc trưởng thành ổn trọng
không hợp tuổi, nhưng lại thường cô đơn một mình lui vào trong một góc
của tọa tháp, nhìn thật thập phần đáng thương.
*Tên cô cung nữ này có thể là Tranh Nhi hoặc Chanh Nhi, mình chọn là Tranh Nhi.
Tranh Nhi cười nói: “Nương nương muốn thành hình dáng như thế nào,
nói cho nô tỳ, nô tỳ sẽ cắm giúp nương nương. Những việc vụn vặt như thế này không đáng để hao phí thời gian của nương nương, nương nương cứ để
cho nô tỳ làm.”
Căn phòng đang im phăng phắc, đột nhiên nghe thấy tiếng người nói,
tất cả mọi người đều có chút không quen, đồng loạt ngoảnh đầu lại nhìn
về phía Tranh Nhi. Tranh Nhi không biết mình làm sai chỗ nào, sợ hãi quỳ xuống.
Thượng Quan Tiểu Muội nghe thấy lời Tranh Nhi nói, tay có chút dừng
lại, nhẹ nhàng buông cành hoa xuống. Bắt đầu từ khi nàng sáu tuổi, thời
gian của nàng chính là dùng để hao phí, nếu nó không dùng để hao phí,
thì còn có thể để làm gì?
Thế giới bên ngoài Tiêu Phòng Điện, nàng không thể dễ dàng hòa nhập,
trong mắt toàn bộ hoạn quan cung nữ, nàng không phải là hoàng hậu đứng
đầu hậu cung, mà là đại biểu cho thế lực kiềm chế hoàng thượng. Bên
trong Tiêu Phòng Điện, Tiểu Muội mỉm cười, đảo mắt một lượt qua cung nữ ở bốn phía, một nửa trong các nàng chắc hẳn là tai mắt của tổ phụ, một
nửa còn lại có lẽ là của hoàng thượng, hay có lẽ là của các thần tử khác trong triều. Còn Tranh Nhi này, không biết là người của ai?
Tiểu Muội nhìn về phía Tranh Nhi đang quỳ trên mặt đất, cười nói:
“Ngươi đã từng học qua cắm hoa? Bổn cung đang phát sầu đây! Lại đây giúp bổn cung cắm lại đi!”
Tranh Nhi thấy Tiểu Muội tươi cười thoải mái, tâm tư còn đang treo
cao được thả lỏng, dập đầu, đến bên cạnh người Tiểu Muội quỳ gối, giúp
Tiểu Muội chọn hoa.
Thượng Quan Tiểu Muội và Tranh Nhi vừa trao đổi xem sẽ cắm hoa như thế nào, vừa tùy ý trò chuyện.
“Ngươi tiến cung được bao lâu rồi?” Tiểu Muội hỏi.
“Dạ gần ba năm rồi ạ, từ khi tiến cung tới giờ nô tì đều ở Chiêu Dương Điện.”
Thượng Quan Tiểu Muội trong lòng suy nghĩ, do hoàng thượng chưa từng
sắc phong phi tần, lục cung gì đó cũng không có, nên Chiêu Dương Điện
không hề có nữ chủ nhân. Tranh Nhi ở trong một cái điện trống không làm
việc ba năm, có lẽ gia đình hẳn là không quyền không thế, nhưng mà vì
sao nàng lại đột nhiên tới Tiêu Phòng Điện?
Tiểu Muội kinh ngạc nói: “Trong Chiêu Dương Điện hiện tại coi như
không có người ở, một khu phòng trống vẫn cần người dọn dẹp sao? Vậy mỗi ngày ngươi có phải đều thực nhàn rỗi?”
Tranh Nhi cười rộ lên, nàng nghĩ hoàng hậu nương nương thật đúng là
một quý nhân nên không biết tới những việc thấp kém. Trong hoàng cung
này, những cung điện trống không có ai ở, vẫn cần phải được người quét
tước, giữ gìn như cũ. Bằng không, một ngày nào đó hoàng thượng hay một
nương nương nào đó đột nhiên hứng chí muốn đi xem, chẳng lẽ lại để cho
hoàng thượng và nương nương ngắm một tòa cung điện tràn đầy bụi phủ?
“Hồi bẩm nương nương, cung điện tuy rằng không có ai ở đó, nhưng vẫn
phải được chuyên tâm trông nom. Việc nô tỳ mỗi ngày phải làm cũng rất
nhiều, phải quét tước cung điện, lau chùi vật dụng trong phòng, còn phải chăm sóc hoa cỏ trong ngoài điện phủ. Nương nương trước kia từng ở
Chiêu Dương Điện đã để lại không ít thi họa của danh nhân, đồ dùng bút
mực, cầm sáo nhạc khí, đối với mấy thứ này đều không thể lười biếng
được, cần phải được thường xuyên xem xét, cẩn thận giữ gìn.”
Tiểu Muội nghe Tranh Nhi nói, đột nhiên nhớ tới một câu: “Người đã
đi, nhưng vật còn ở lại.” Không biết Chiêu Dương Điện này đã từng khóa
lại một nữ tử nào trọn đời? Tiểu Muội thấy trong lòng có chút cảm động,
không khỏi nghiêng đầu hỏi một nữ quan đã lớn tuổi, “Vị nương nương nào
của Tiên hoàng đã từng ở trong Chiêu Dương Điện?”
Nữ quan ngưng thần suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Hồi bẩm nương nương,
nô tỳ không biết, từ khi nô tỳ tiến cung, Chiêu Dương Điện dường như đã
bỏ không, nếu nương nương muốn biết, có lẽ tìm một lão bà tử đã hết tuổi làm việc trong cung mới có thể dò la được, hoặc là có thể sai người đi
thăm dò thông tin từ Khởi cư chú* khoảng bốn mươi năm về trước.”
*Khởi cư chú là bản ghi chép về cuộc sống hàng ngày trong cung, có ghi chép cụ thể về hoàng thượng, hoàng hậu hoặc các phi tần.
Tiểu Muội lắc đầu, tuy rằng đối với Chiêu Dương Điện để trống hơn bốn mươi năm này, nàng rất ngạc nhiên, nhưng cũng không muốn vì chuyện xưa
như thế mà phải huy động nhiều người cùng tìm hiểu.
Tranh Nhi nhỏ giọng nói: “Nô tỳ biết.”
Tiểu Muội cười, đánh vào người Tranh Nhi một cái, trách móc kiểu trẻ
con: “Biết thì nhanh nói, ngươi thật làm bổn cung tò mò muốn chết.”
Trong hậu cung, ngoại trừ Tiêu Phòng Điện ra, Chiêu Dương Điện là
cung điện tốt nhất. Mặc dù độ tráng lệ không bì được với Tiêu Phòng
Điện, nhưng nét thanh nhã, tĩnh mịch, và sự tinh tế thì hơn hẳn một bậc. Một cung điện quan trọng như vậy, thế nhưng từ lúc Tiên hoàng còn tại
vị đã bị bỏ không, đối với hậu cung ba nghìn mỹ nhân của Tiên hoàng mà
nói, thật sự rất kỳ quái, các cung nữ chung quanh đều sinh hứng thú,
dựng thẳng lỗ tai mà nghe.
Tranh Nhi nói: “Lý phu nhân từng ở đó.”
Mọi người nghe vậy, vẻ nghi hoặc trên mặt lập tức tiêu tán, tiếp đó
tấc cả đều nghĩ sao mình thật là ngốc, người có thể làm cho Chiêu Dương
Điện bị để trống lâu như vậy, ngoại trừ Lý phu nhân nổi danh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, thì còn có thể là ai?
Một cung nữ lớn tuổi bên cạnh cũng sinh cảm động, khe khẽ thở dài, “Đáng thương cho kiếp hồng nhan bạc mệnh.”
Thượng Quan Tiểu Muội nhìn chăm chú cành hoa mai trong tay, nở một nụ cười ngọt ngào. Đáng thương sao? Nàng không cảm thấy Lý phu nhân đáng
thương chút nào. Nếu một nữ nhân khi còn sống được yêu thương và sủng ái vô cùng như vậy, sau khi chết đi còn có thể làm cho vị đế vương vì nàng mà bỏ không cả tòa Chiêu Dương Điện, người con gái ấy cả đời này đã một lần được sống thực sự. Chỉ cần được sống như vậy, không có gì là đáng
thương hại. Đáng thương chính là người chưa bao giờ được sống thực sự
như vậy.
Thượng Quan Tiểu Muội cười hỏi Tranh Nhi: “Những chuyện này đều là từ mấy chục năm trước, làm sao ngươi biết? Ngươi còn biết chuyện gì thú vị nữa hay không, mau kể cho bổn cung nghe.”
Tranh Nhi ngượng ngùng cười: “Nô tỳ mỗi ngày phải quét tước Chiêu
Dương Điện, còn phải thường xuyên đem tranh chữ ra phơi nắng, lâu ngày,
ngẫu nhiên thấy Tiên hoàng và Lý phu nhân lưu lại đôi câu vài lời, bởi
vì có nhận biết được một số chữ, cho nên phỏng đoán là Lý phu nhân.”
Trong cung rất ít nữ tử có biết chữ, Tiểu Muội vô cùng bất ngờ, “Ngươi còn biết chữ?”
Tranh Nhi gật gật đầu, “Phụ thân nô tỳ là một tiên sinh dạy học, học
đường thiết lập tại nhà, nô tỳ vừa làm việc nhà vừa ở bên nghe, bất tri
bất giác có thể đại khái nhận biết một số chữ.”
“Vậy vì sao ngươi không ở Chiêu Dương Điện làm việc nữa?” Tiểu Muội
vừa nói chuyện, vừa cầm một cành mai cắm lại trong bình, cử chỉ đoan
trang cẩn thận.
“Thời gian trước Vân cô nương đi du ngoạn Chiêu Dương Điện, nhìn thấy hoa cỏ và bày biện trong Chiêu Dương Điện, nên hỏi là ai đã chăm sóc
hoa cỏ, sắp xếp đồ dùng. Nô tỳ sợ muốn chết, nô tỳ bởi vì nhất thời lớn
gan đã tự tiện di chuyển một số đồ dùng trong điện. Nhưng nô tỳ không
biết rằng Vân cô nương là một người vô cùng hiểu biết về hoa cỏ, nên đã
rất vừa ý cách nô tỳ chăm sóc hoa cỏ, cô ấy nói chuyện với nô tỳ một lát đã tới chiều, sau lại hỏi nô tỳ có nguyện ý đến Tiêu Phòng Điện để chăm sóc một gốc hoa hiếm lạ hay không. Nô tỳ suy nghĩ cả đêm, ngày hôm sau
nói với Vân cô nương là nguyện ý, Vu tổng quản đã phái nô tỳ đến đây.”
Tay của Thượng Quan Tiểu Muội dùng lực hơi mạnh, không cẩn thận làm
gãy một cành hoa, những cánh hoa trên cành lả tả rơi xuống. Tranh Nhi
vội tiếp nhận cành hoa từ trong tay nàng, “Đưa cho nô tỳ đi!”
Ngoài điện ríu ra ríu rít một hồi ồn ào, một cung nữ vội vàng tiến
vào thông truyền, lời còn chưa nói hết, Vân Ca đã bước nhanh mấy bước
tiến vào, “Tiểu Muội, hôm nay là Tiểu Niên, chúng ta nhất định phải chúc mừng một phen. Đi chơi chung với tỷ đi, mấy ngày nay tỷ làm mấy thứ đồ
chơi hay lắm, muội nhất định sẽ rất thích.”
Các cung nữ trong điện đã khiếp sợ đến không biết nên phản ứng như
thế nào, Mạt Trà phía sau Vân Ca vẻ mặt bất đắc dĩ, lẳng lặng quỳ xuống
hành lễ với Tiểu Muội. Thượng Quan Tiểu Muội chỉnh chỉnh quần áo, cười
yêu kiều đứng lên, “Được! Vân tỷ tỷ làm thứ gì chơi vui vậy? Nếu nhìn
không hay, sẽ phạt Vân tỷ tỷ nấu cho muội ăn.”
Vân Ca thuận tay chỉ mấy cung nữ, “Phiền mấy vị ma ma, tỷ tỷ đi tìm
một số quần áo dày đến cho Tiểu Muội, càng dày càng tốt, nhưng lại không được ảnh hưởng đến cử động. Tranh Nhi, em cũng tới, nhớ là mặc ấm một
chút.”
Xưng hô loạn, lễ nghi loạn, nữ tử này cố tình làm loạn thiên kinh địa nghĩa*, các cung nữ cũng không thể xác định được có đúng mình đang ở
trong điện của Hoàng hậu hay không, choáng váng ào ào đi vào trong tìm
quần áo.
*Thiên kinh địa nghĩa: những đạo lý hiển nhiên, bất di bất dịch.
Tranh Nhi muốn hoàng hậu mang theo một cái lò sưởi cầm tay, Vân Ca
không cho nàng mang, cười trách: “Mang theo cái thứ đó, Tiểu Muội còn
vui chơi thế nào được? Huống hồ mùa đông nhất định là phải lạnh mà!
Không lạnh một chút, làm sao mà gọi là đã sống qua những ngày mùa đông?”
Vân Ca kéo Tiểu Muội ra khỏi Tiêu Phòng Điện, có hai cung nữ lớn tuổi vội vã cũng muốn theo chân, Tiểu Muội đối với những ánh mắt vĩnh viễn
theo sát nàng như vậy, trong lòng mặc dù thập phần chán ghét, nhưng trên mặt lại vẫn nở nụ cười ngọt ngào.
Vân Ca lại không đồng ý, giậm chân, chau mày, vẻ mặt mất hứng, “Có
Tranh Nhi là đủ rồi, các ngươi còn sợ ta đem Tiểu Muội đi bán hay sao?
Hơn nữa…” Vân Ca hì hì cười nhìn hai vị cung nữ, “Đây là nhóm tiểu hài tử chúng ta đi chơi, có hai vị ma ma ở bên cạnh, chúng ta sao dám chơi
đùa. Sắp sang năm mới rồi, để cho chúng ta tự do chơi đùa náo nhiệt một
lần đi!”
Vân Ca lúc thì cứng rắn, lúc thì mềm dẻo, tính tình lúc thì người
lớn, lúc lại trẻ con, tuy chỉ là một cung nữ, nhưng khí thái hoa quý lúc này lại hơn cả hoàng hậu là Tiểu Muội, khiến cho hai cung nữ không biết làm thế nào. Bọn họ còn đang ngây người, Vân Ca đã dẫn theo Tiểu Muội
nghênh ngang rời đi.
Trường Nhạc Cung và Vị Ương Cung là những cung điện được xây dựng vào đầu thời Hán, do Tiêu Hà* thiết kế và xây dựng, “Mỗi phía có ba cửa
lớn, chung quanh đều được bao bọc bởi ao**.” Sau khi Vũ Đế xây dựng Kiến Chương Cung, vì để giáo tập Vũ Lâm doanh, nên cũng cho xây dựng nhiều
ao hồ. Do đó, cả ba tòa cung điện này của Hán triều đều có nhiều ao,
nhiều hồ.
*Tiêu Hà là một người phò tá Lưu Bang, được coi là một
trong tam kiệt đời Hán, xem thêm thông tin về ông tại đây. Sở dĩ thiết
kế mỗi phía có ba cửa cung và chung quanh là ao để phòng thủ, do lúc đó
Lưu Bang vẫn đang tranh thiên hạ với Hạng Vũ.
**Câu này mình cũng
không biết sao lại dùng dấu ngoặc kép, nhưng nguyên tác như vậy nên
không dám sửa chữa, có thể đây là trích câu tả hai cung điện này ở sách
sử nào đó.
Dòng sông ở phía trước Vị Ương Cung do con người kiến tạo có tên là
Thương Hà, chiều rộng hơn mười trượng*. Năm đó, Tiêu Hà phát động vạn
dân cùng khai thông, Thương Hà được khai thông với sông Vị Hà**, cuối
cùng đổ vào sông Hoàng Hà, tạo nên một khí thế cực kỳ hùng vĩ. Tại
Thương Hà, vào mùa hạ, người ta có thể thưởng lãm bọt nước xanh biếc,
khi mùa đông tới toàn bộ mặt sông kết băng, còn có thể thưởng lãm cảnh
thiên địa tiêu điều vắng lặng.
*Một trượng thời Hán bằng 231 cm.
** Vị Hà: sông bắt nguồn từ Cam Túc, chảy qua Tiểm Tây, đổ vào sông Hoàng Hà.
Tuy nhiên, hôm nay trên mặt sông lại không cảm thấy có chút vắng lặng tiêu điều nào. Trên mặt sông, một bức tượng giống như một con rồng đang bay (phi long) được làm bằng băng, cao khoảng một tòa lầu sáu bảy tầng
uốn lượn đứng lặng dưới ánh mặt trời. Chỗ cao nhất dường như là đầu
rồng, từ cao xuống thấp, có đoạn dốc thẳng đứng, có đoạn thì uốn cong,
đan xen không đồng nhất, quanh co uốn lượn ở trên mặt băng Thương Hà.
Phi long ở dưới ánh mặt trời phản xạ từng điểm sáng bạc, trong suốt long lanh, hoa mỹ dị thường.
Vân Ca rất đắc ý hỏi: “Thế nào? Là tỷ vẽ ra, rồi bảo Vu An tìm người đục băng đẽo thành đó.”
Thượng Quan Tiểu Muội ngây ngốc nhìn “Trường long” trên mặt sông, đẹp thì rất đẹp, nhưng dựng nên cái này làm cái gì? Chẳng lẽ chỉ để ngắm
nhìn?
Thái giám bên cạnh sớm mang thang tới đó, đặt vào chỗ “đầu rồng”. Vân Ca để cho Tiểu Muội lên trước, còn mình ở phía sau nàng che chở. Tiểu
Muội run rẩy trèo lên trên “đầu rồng”. Mặt băng vốn trơn trượt, hiện tại lại đang ở chỗ rất cao, Tiểu Muội sợ hãi nắm chặt lấy tay Vân Ca.
Dưới ánh mặt trời.
Mặt băng nhẵn bóng, phản xạ ánh sáng trắng xóa mênh mông, làm cho
Tiểu Muội có chút chói mắt, choáng váng đầu. Tiểu Muội đột nhiên hoảng
hốt nghĩ rằng, con rồng này là do Vân Ca tạo nên, cũng là chính cô ta tự mình trèo lên, nếu cô ta trượt chân ngã xuống, khẳng định không thể là
lỗi của ta. Một tay nàng theo bản năng nắm chặt lan can băng bên cạnh,
bàn tay kia đang nắm tay Vân Ca lại bắt đầu chậm rãi thả ra, chuẩn bị
làm tư thế đẩy.
Lúc này Vân Ca đang ở phía sau Tiểu Muội, một chân mới vừa giẫm lên
trên đầu rồng, một chân còn lại đang đặt trên thang. Đột nhiên một bóng
người đập vào mắt Tiểu Muội.
Người nọ khoác áo choàng lông chồn đen, đang từ xa xa chầm chậm đi
tới, trên mặt băng trắng xóa, một chút màu đen như thế lại vô cùng nổi
bật. Hắn dường như nhìn thấy Vân Ca đang trèo lên trên cao, tốc độ đi
bỗng dưng nhanh hơn, Vu An ở phía sau hắn sợ tới mức chạy vượt lên phía
trước bảo vệ, e sợ rằng mặt băng rất trơn, hắn sẽ bị ngã.
Tay Tiểu Muội run rẩy, chỉ cần nữ nhân này biến mất, ta và hoàng
thượng sẽ giống như trước đây. Không có nữ nhân khác, hoàng thượng sớm
hay muộn sẽ để ý đến ta…
Chỉ cần nàng ta biến mất…
Tiểu Muội âm thầm dùng sức đẩy Vân Ca ra bên ngoài…
“Vân Ca, cẩn thận một chút!” Lưu Phất Lăng ngửa đầu gọi.
Tiểu Muội tâm trạng có chút run lên, lập tức trong lòng đại loạn, đột nhiên rụt tay lại.
“A!”
Tay Vân Ca đột nhiên mất đi lực kéo của Tiểu Muội, thân thể nàng lắc
lư lảo đảo muốn ngã về phía sau. Đang lúc ở giữa ranh giới sinh tử, Tiểu Muội lại đột nhiên nắm lấy cổ tay Vân Ca, dùng sức kéo nàng trở về. Vân Ca vội mượn lực nhảy tới đầu rồng. Người phía dưới nhìn lên, chỉ thấy
thân thể Vân Ca lắc lư, lại không thể nhìn ra vừa rồi là sự xoay chuyển
giữa sinh và tử. Chỉ có đương sự mới có biết rõ chuyện gì vừa xảy ra.
Vân Ca bình tĩnh nhìn Tiểu Muội.
Tiểu Muội giống như một con mèo đột nhiên gặp phải cường địch, sống
lưng căng cứng, toàn thân dồn lực, hai mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm vào Vân Ca đề phòng, dường như chuẩn bị tùy thời cơ mà nhào về phía trước,
kỳ thật sâu trong cơ thể là một sự cô đơn, không hề có chỗ dựa.
Không ngờ Vân Ca nhìn nàng trong chớp mắt, đột nhiên vỗ vỗ ngực, thở
ra một hơi, cười nói: “Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật! Tiểu Muội, đa tạ
muội.”
Trong phút chốc, toàn bộ sức lực trong người Tiểu Muội biến mất, nàng gắng sức vùng thoát khỏi tay Vân Ca, thân thể nhẹ nhàng run rẩy. Vân Ca vội dìu nàng ngồi xuống, “Đừng sợ, hai bên đều có lan can, muội chỉ cần cẩn thận một chút, sẽ không ngã đâu.”
Lưu Phất Lăng ngửa đầu yên lặng nhìn các nàng. Vân Ca cười vẫy tay
với hắn, rồi bỗng nhiên khom người đẩy Tiểu Muội ra ngoài. Tiểu Muội kêu “A” một tiếng đầy sợ hãi, dọc theo thân rồng trượt nhanh xuống. Tiếng
kêu sợ hãi của nàng, cùng với tiếng cười to của Vân Ca vang tỏa khắp
Thương Hà.
Thân rồng được xây thành hình dáng lồi lõm, nhìn tưởng chừng nguy
hiểm nhưng thực tế lại vô cùng an toàn, người chỉ có thể dọc theo đường
lõm trượt xuống, cũng không hề thực sự bị ngã.
Tiểu Muội trong sợ hãi hoảng hốt, không thể nhận ra nhiều như vậy,
chỉ nhắm mắt lại kinh hãi kêu lên. Bên tai tiếng gió vù vù, trong bóng
tối, thân thể của nàng rơi xuống, lại rơi xuống nữa. Tựa như cả đời này
của nàng không có người thân, không có một ai thực sự quan tâm tới, nàng chỉ có thể một mình trong bóng tối rơi xuống lại rơi xuống, hơn nữa quá trình rơi xuống này lại không hề phát ra tiếng động. Chẳng những không
thể có tiếng động, lại còn phải ung dung thản nhiên, cho dù biết sau khi rơi xuống kết cục sẽ bi thương vô hạn, nàng vẫn phải ngọt ngào xinh
đẹp, trầm mặc như trước mà cười.
Nhưng ít nhất, lúc này đây khi rơi xuống, nàng có thể hét lên, nàng
có thể đem nỗi sợ hãi, hoảng hốt, mê mang, bất lực của nàng phát ra
thành tiếng hét, đem bi thương của nàng, phẫn nộ của nàng, oán hận của
nàng đều phát thành tiếng hét.
Tiểu Muội liều mạng thét chói tai, cảm thấy cả đời này nàng dường như chưa bao giờ kêu lớn tiếng như vậy, giống như đem tất cả áp lực nàng đã mang nhiều năm ở trong Tiêu Phòng Điện phát tiết ra hết. Tiểu Muội đã
trượt tới cuối đuôi rồng, ngồi xuống ngay trên mặt băng, nhưng nàng vẫn
nhắm chặt hai mắt như cũ, hai tay nắm thật chặt thành quyền, ngửa đầu
hướng lên trời, nước mắt đầy mặt, thét chói tai.
Tranh Nhi và Mạt Trà ngơ ngác nhìn nàng, thấy nàng lúc này trông
giống hệt một đứa trẻ, nhưng đứa trẻ này lại không hề giống với Thượng
Quan Tiểu Muội mọi khi. Nhất thời bọn họ không biết nên làm gì.
Vân Ca cao giọng cười lên rồi từ trên phi long trượt xuống, lướt qua
chỗ nào, tiếng cười liên tiếp phiêu đãng tới đó. Hòa cùng tiếng cười
trong trẻo ấy, nàng cũng trượt xuống tới đuôi rồng, vọt người tới trước
Tiểu Muội vẫn đang ngồi đó thét chói tai. Vân Ca cười lớn ôm lấy Tiểu
Muội, hai người cuộn tròn ngã trên mặt băng.
Chỉ nhìn thấy trên mặt băng, hai người đều mặc áo khoác lông, giống
như hai con gấu nhỏ lông xù đang cuộn thành một khối. Tiểu Muội mở to
mắt, bối rối nhìn Vân Ca, “Muội không có chết sao?”
Vân Ca cười hết sức vui mừng, đưa tay ra nhéo mũi Tiểu Muội, “Xấu hổ, xấu hổ, thực xấu hổ! Có thế mà cũng sợ tới mức khóc thành như vậy! Ha
ha ha. . .”
Vân Ca nằm trên mặt băng, cười đến gập cả bụng lại. Thượng Quan Tiểu
Muội kinh ngạc nhìn Vân Ca, trong tâm trí là một mảng trống rỗng mờ mịt, nàng vừa có cảm giác bối rối không biết phải làm sao, lại vừa có một
cảm giác thoải mái như chưa bao giờ có. Dường như tiếng thét chói tai
vừa rồi đã tạm thời vứt bỏ đi tất cả mọi thứ, vứt bỏ đi thân phận của
nàng, vứt bỏ đi gia thế của nàng, vứt bỏ luôn cả những lời dạy của phụ
thân, tổ phụ, ngoại tổ phụ. Nàng hiện tại chỉ là một tiểu cô nương bị
Vân Ca khi dễ và trêu đùa.
Nước mắt của Tiểu Muội muốn kiềm chế cũng không kiềm được rơi xuống
không ngừng. Vân Ca không dám cười thêm nữa, vội dùng tay áo của mình
giúp Tiểu Muội lau nước mắt, “Đừng khóc, đừng khóc. Tỷ tỷ sai rồi, tỷ tỷ không nên trêu đùa muội, tỷ tỷ tự phạt chính mình, buổi tối làm đồ ăn
cho muội, muội muốn ăn món gì đều được.” Nàng vừa nói chuyện, vừa hướng
Lưu Phất Lăng vẫy vẫy tay, muốn hắn đi qua đây, “Hoàng thượng, người tới an ủi Tiểu Muội một chút, nước mắt của nha đầu này sắp ngập cả miếu
Long Vương rồi.”
Lưu Phất Lăng không để ý đến Vân Ca, chỉ đứng ở xa xa, lẳng lặng nhìn các nàng. Vu An muốn tiến lên hóa giải, nhưng Lưu Phất Lăng nhẹ nhấc
tay lên, Vu An lại đứng nguyên tại chỗ.
Thượng Quan Tiểu Muội khóc một hồi, đem nước mắt nước mũi lau hết lên tay áo Vân Ca. Vân Ca vẫn cẩn thận an ủi bồi lỗi. Một hồi lâu sau, nước mắt Tiểu Muội mới ngừng rơi, nàng cúi đầu có vẻ như vô cùng ngượng
ngùng. Vân Ca bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Lưu Phất Lăng một cái, gọi Tranh Nhi lại đây giúp Tiểu Muội sửa sang lại dung nhan.
Phú Dụ lanh lợi sớm phân phó tiểu thái giám đi lấy áo khoác lông, lúc này vừa vặn được đưa đến. Hắn vội bê áo khoác đến giao cho Mạt Trà, để
đưa cho Vân Ca thay cho chiếc áo khoác đã bị dơ trên người.
Vân Ca đi đến bên cạnh Lưu Phất Lăng cười hỏi: “Huynh có muốn chơi hay không? Chơi hay lắm.”
Lưu Phất Lăng trừng mắt nhìn nàng, rồi nhìn phi long trên mặt băng
không nói gì. Vân Ca tiến đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: “Ta biết
huynh kỳ thật cũng rất muốn biết chơi như vậy sẽ có cảm giác như thế
nào, nhưng đường đường là Thiên tử một quốc gia sao có thể chơi mấy thứ
đồ chơi của tiểu hài tử đó? Hơn nữa ở trước mặt nhiều hoạn quan cung nữ
như vậy, sao có thể làm mất uy nghi chứ? Buổi tối chúng ta đi gọi Tiểu
Muội, rồi lén lút tới chơi.”
Lưu Phất Lăng không có đáp lời Vân Ca, chỉ hỏi: “Đây là trò chơi trước đây nàng từng chơi?”
Vân Ca gật đầu: “Nghe phụ thân nói, mùa đông ở biên giới Đông Bắc cực kỳ lạnh, lạnh tới mức có thể làm lỗ tai người ta đông lạnh tới rụng
xuống, khi mùa đông tới những đứa trẻ ở đó thích ngồi trên những miếng
gỗ trượt trên mặt băng từ sườn núi xuống. Sau khi ta nghe được, cũng ồn
ào đòi chơi thử, có một năm khi tới sinh nhật ta, phụ thân đã làm cho ta cái này. Lúc ấy ta đã nghĩ, đáng tiếc huynh…”
Lưu Phất Lăng mỉm cười: “Bây giờ có thể chơi cũng coi như giống nhau mà.”
Vân Ca vẻ mặt vui sướng, “Huynh đồng ý buổi tối cùng với ta và Tiểu Muội tới chơi?”
Lưu Phất Lăng còn chưa có phủ định, Vân Ca đã coi như hắn đã đồng ý
rồi. Thượng Quan Tiểu Muội cúi đầu, ngượng ngùng đi tới hành lễ với Lưu
Phất Lăng, “Thần thiếp trước thì thất nghi, sau thì thất lễ, xin hoàng
thượng thứ tội.”
Lưu Phất Lăng bảo nàng đứng lên, thản nhiên nói: “Bộc lộ tính cách
thì không phải là sai lầm, sao phải xin thứ tội?”, rồi quay sang Vân Ca
dặn dò một tiếng: “Đừng ở trên mặt băng chơi đùa lâu, cẩn thận bị cảm
lạnh ho khan.” Hắn nói xong, rồi dẫn theo Vu An rời đi, Vân Ca kêu cũng
không được gọi cũng không xong, nàng tức giận đến mức đứng giậm chân.
Sau khi Lưu Phất Lăng đến, thái giám và cung nữ chung quanh giống như gặp phải gió thu, một đám đều thành cây cột gỗ, đứng thẳng tắp, trên
người không có một chỗ nào bất quy củ. Lưu Phất Lăng vừa đi, một đám lại giống như cây khô gặp được mùa xuân, toàn bộ sống dậy, nóng lòng muốn
đi lại nhìn “Băng phi long”, muốn đi lên trượt thử một lần.
Vân Ca cười nói: “Tất cả đều có thể chơi.”
Mạt Trà lập tức đầu tàu gương mẫu, vọt tới trước cây thang, “Ta lên trước.”
Tranh Nhi có chút sợ hãi, rồi lại nhịn không được tò mò, do dự, cuối
cùng dưới sự cổ vũ của Mạt Trà, cũng lên chơi một lần. Thượng Quan Tiểu
Muội đứng bên cạnh Vân Ca, nhìn mọi người hô to gọi nhỏ vui đùa ầm ĩ.
Khoảnh khắc khi mỗi người trượt lao nhanh xuống, hoặc kêu lên sợ hãi,
hoặc cười to, bọn họ dường như đã quên đi thân phận của mình, quên đi
nơi này là hoàng cung, chỉ để cho bản năng cùng cảm giác của cơ thể tùy ý hiện ra.
Thật lâu sau, Tiểu Muội nói với Vân Ca, “Muội cũng muốn chơi thêm một lần.”
Vân Ca nghiêng đầu cười với nàng, gật gật đầu. Mọi người thấy hoàng
hậu đi tới, tất cả lập tức tránh ra. Tiểu Muội chậm rãi đi lên chỗ cao
nhất, lẳng lặng ngồi một lát, đột nhiên thả hai tay đang bám vào lan can ra, để mặc cho chính mình rơi xuống. Lúc này đây, nàng mở to hai mắt.
Bình tĩnh nhìn thân thể không chịu chính mình khống chế rơi xuống, khi
thì rất nhanh, khi thì đột nhiên chuyển hướng, khi thì chậm lại. Bình
tĩnh nhìn mặt đất càng ngày càng gần. Sau đó nàng bình tĩnh nhìn về phía Vân Ca, không có tiếng thét, cũng không tiếng cười, chỉ có im lặng,
nhưng là một nụ cười ngọt ngào thoải mái.
Vân Ca kinh ngạc nhìn Tiểu Muội.
Nhìn thấy thái giám đang treo đèn lồng ở ngoài điện, Tiểu Muội mới
thực sự ý thức được một năm mới nữa lại đến. Nàng lệnh thị nữ mang hộp
trang sức tới. Hộp trang sức là loại hộp tất uyên ương(1), cổ của hai
uyên ương quấn lấy nhau, cổ có thể chuyển động, trên lưng mỗi con đều có nắp đậy, một con được chạm hình gõ chuông đánh khánh*, một con được
chạm hình đánh trống khiêu vũ, đều là miêu tả hôn lễ trong hoàng thất.
*Khánh là một loại nhạc cụ cổ, thuộc bộ gõ.
Tiểu Muội chọn một đóa hoa lụa đỏ thẫm trong hộp cài lên đầu, xoay
một vòng trước gương, cười hì hì nói: “Buổi tối có ăn một chút rồi, giờ
bổn cung muốn đi ra ngoài một chút.”
Lão cung nữ bên cạnh vội nói: “Nô tỳ đi ra ngoài cùng nương nương.”
Tiểu Muội tùy ý gật gật đầu, hai lão cung nữ hầu hạ Tiểu Muội ra
ngoài Tiêu Phòng Điện. Tiểu Muội vừa đi vừa nhìn ngắm, thập phần tùy ý,
hai cung nữ thấy tâm trạng nàng vô cùng hưng phấn, khuôn mặt tươi cười
cẩn thận hỏi: “Hôm nay ban ngày, nương nương cùng với cung nữ ở Tuyên
Thất Điện kia làm những gì?”
Tiểu Muội cười yêu kiều nói: “Chúng ta đi chơi một trò rất là thú vị, người ta có thể trèo lên một chỗ rất cao rồi rơi xuống, nhưng lại không bị ngã, thực rất kích thích.”, rồi thì thầm miêu tả cụ thể với hai
người ban ngày nàng chơi đùa như thế nào.
Trong lúc nói chuyện, Tiểu Muội đã vô ý dẫn hai cung nữ đi tới bờ Thương Hà. Ánh trăng sáng tỏ, ánh sáng vẩy khắp Thương Hà.
Một con phi long uốn lượn vờn quanh chiếm cứ trên Thương Hà. Dưới ánh trăng, trong suốt xuyên thấu tựa như ảo mộng, làm cho người ta có chút
nghi hoặc rằng mình đang trong Nguyệt cung.
Mặt trăng sáng bạc tựa như một chiếc thuyền được vẽ nghiêng trên bầu trời đêm.
Hai người đang ngồi trên đầu rồng. Từ góc độ của Tiểu Muội nhìn lại,
bọn họ giống như đang ngồi ở trên mặt trăng. Vầng trăng non kia cong
cong tựa như chiếc thuyền, chở hai người tới lui tuần du thiên thượng
nhân gian, bên cạnh còn có ngọc long theo cùng bảo hộ.
Hai cung nữ đi theo phía sau Tiểu Muội bị cảnh tượng kỳ lạ trước mắt
làm chấn động, đều ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, không ai dám thở mạnh. Trên đầu rồng có trải một tấm da hổ, Vân Ca ngồi dựa vào lan can bên
cạnh, hai chân như treo lơ lửng giữa trời, thỉnh thoảng lại đá qua đá
lại mấy cái, hơi ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời. Lưu Phất Lăng ngồi ngay
phía sau nàng, trong tay cầm theo một bầu rượu trắng, tự mình uống một
ngụm, rồi giao cho Vân Ca, Vân Ca uống một ngụm, lại đưa trả cho hắn.
Hai người ăn ý, tự do thoải mái không lời nào có thể miêu tả. Vân Ca
muốn gọi Tiểu Muội đi cùng, nhưng Lưu Phất Lăng không chút nào để ý tới, đã túm nàng kéo tới Thương Hà. Kế hoạch Vân Ca tính trước tính sau toàn bộ đều vô ích, nàng vốn đang thập phần phẫn nộ, nhưng đối với cảnh đẹp
thời tiết tốt, vài phần không vui trong lòng bất tri bất giác tất cả đều tan biến.
Vân Ca nhẹ giọng nói: “Chúng ta giống như thần tiên.” Nàng chỉ vào
cung điện xa xa lúc ẩn lúc hiện giữa những án đèn, “Nơi đó là nhân gian
hồng trần, những chuyện ở nơi đó đều không có quan hệ với chúng ta.”
Lưu Phất Lăng theo phương hướng Vân Ca chỉ, hướng mắt nhìn những ánh
đèn đó, “Tối nay, chuyện ở nơi đó đều không có quan hệ với chúng ta.”
Vân Ca cười, “Lăng ca ca, ta nhìn thấy huynh mang theo tiêu, thổi cho ta nghe một khúc đi! Đáng tiếc ta không thể hợp tấu với huynh, nhưng
tiếng tiêu của huynh thổi hay vô cùng, nói không chừng chúng ta có thể
thật sự gọi được rồng tới.”
Theo truyền thuyết thời Xuân Thu*, nữ nhi của Tần Mục Công là Lộng
Ngọc công chúa đã yêu một nam tử tên là Tiêu Sử. Sau khi hai người thành hôn thập phần ân ái. Tiêu Sử hay thổi tiêu, vợ chồng hai người hợp tấu, cuối cùng gọi được long phượng tới, hai người thành tiên rời đi.
*Thời Xuân Thu: từ năm 722-481 trước công nguyên.
Vân Ca trong lúc vô tình, đã so sánh bọn họ với vợ chồng Tiêu Sử,
Lộng Ngọc. Lưu Phất Lăng trong mắt có ý cười, lấy tiêu ra, đưa đến bên
môi, vì “Lộng Ngọc” của hắn mà tấu khúc:
“(1)
Hữu nữ đồng xa, nhan như thuấn hoa.
Tương cao tương tường, bội ngọc quỳnh cư
Bỉ mĩ Mạnh Khương, tuân mĩ thả đô.
(2)
Hữu nữ đồng hành, nhan như thuấn anh.
Tương cao tương tường, bội ngọc tương tương.
Bỉ mĩ Mạnh Khương, đức âm bất vong.”
Dịch thơ: Bài thơ này tớ tìm được lời dịch là kết hợp hai bài Hữu nữ
đồng xa 1 và 2 của hai dịch giả Tạ Quang Phát – bài 1 và dịch giả Đông A – bài 2, do đó lời dịch có hơi không đồng nhất một chút, hic, tớ không
có khả năng dịch mấy thứ này:
(1) Hữu nữ đồng xa 1
Ngồi xe cô gái đi chung,
Như hoa cây thuấn, sắc dung dịu dàng.
Ngao du rảo bước dịu dàng,
Quỳnh cư xâu ngọc đã mang vào người.
Mạnh Khương đẹp đẽ kia ôi!
Lại thêm nhàn nhã đẹp tươi thật là.
(2) Hữu nữ đồng xa 2
Cùng đi có một cô nàng
Dung nhan hoa thuấn mịn màng tinh anh.
Ngao du nhẹ bước gót thanh
Dịu êm tiếng ngọc lanh canh theo người
Mạnh Khương xinh đẹp kia ơi
Quên sao đức hạnh những lời nàng trao.
Khúc nhạc này trích từ phần Trịnh Phong, Quốc Phong, Kinh Thi, nói về một vị quý công tử đang khen phẩm đức dung mạo của ý trung nhân. Trong
mắt hắn, ý trung nhân tất cả đều là tốt nhất, mặc kệ có gặp được bao
nhiêu cô gái xinh đẹp khác, hắn đều vĩnh sẽ không quên phẩm đức(đức)
cùng lời nói(âm), dung mạo của ý trung nhân.
Lưu Phất Lăng nhất định là trước mặt nàng tinh tế thổ lộ tâm tư.
Vân Ca nghe được khúc nhạc, vừa ngượng ngùng lại vừa phiền não. Mặc
dù phiền não nhưng không biết tại sao lại phiền não, dù sao người ta
cũng chỉ thổi khúc nhạc của người ta, một chữ cũng không nói, tâm tư của nàng là tự mình nảy sinh.
Vân Ca không dám nhìn Lưu Phất Lăng, xoay người đi. Nàng không biết
vẻ nghiêng mặt cúi mắt của mình lúc này, dưới ánh trăng chiếu xuống, tựa như lá trúc ngậm sương, hoa sen nửa hé, vô cùng thanh lệ, quyến rũ vô
hạn.
Thượng Quan Tiểu Muội nghe được khúc nhạc, nụ cười bên môi không thể
tiếp tục duy trì. May mắn hai cung nữ phía sau không dám đứng sánh vai
bên cạnh mà chỉ dám đứng ở phía sau nàng, do đó nàng có thể quay mặt về
phía bóng đêm để cho nụ cười vốn là giả dối kia từ từ tan biến.
Khúc nhạc còn chưa được thổi xong, Tiểu Muội đột nhiên xoay người rời đi, “Là hoàng thượng ở bên kia, không được kinh động tới nhã hứng của
Thánh Thượng, mau trở về!”
Hai cung nữ vội vàng quay đầu nhìn hình bóng mơ hồ trên đài cao, mặc
dù nghe không hiểu khúc nhạc, nhưng có thể khiến cho hoàng thượng đêm
khuya cùng ra ngoài dạo chơi, lại vì người đó thổi tiêu, đã là không
giống bình thường .
Bước chân của Tiểu Muội vội vàng, gần như chạy, nàng không muốn nghe
đến câu cuối cùng kia, “Bỉ mĩ Mạnh Khương, đức âm bất vong”. Chỉ cần
không nghe được, có lẽ nàng còn có thể ôm một ít hi vọng xa vời.
Đức âm không quên?
Không quên. . . Thật sự cả đời này sẽ không có thể quên sao?
Lưu Phất Lăng thổi xong khúc nhạc, lẳng lặng nhìn Vân Ca, Vân Ca ngẩng đầu yên lặng nhìn ánh trăng.
“Vân Ca, không cần cố ý ghép uyên ương cho thêm loạn nữa, đối với ta, hay đối với Tiểu Muội, đều làm tăng thêm phức tạp. Ta… ” Lưu Phất
Lăng đưa tiêu tới bên môi, chỉ thổi một câu đơn lẻ, “Bỉ mĩ Mạnh Khương,
đức âm bất vong.”
Thân thể Vân Ca nhẹ nhàng run lên. Nàng cố ý tạo cơ hội để Lưu Phất
Lăng ở chung với Tiểu Muội, muốn cho Tiểu Muội đi ra khỏi cái vỏ cứng mà nàng ấy vẫn luôn trốn, thể hiện nội tâm chân thật của nàng ấy trước Lưu Phất Lăng. Bọn họ vốn là vợ chồng, nếu cả hai đều hữu tình, hài hòa ở
chung, như vậy một năm sau, nàng rời đi, có lẽ sẽ không chút nào vướng
bận. Nàng không ngờ hắn sớm nhìn rõ tâm tư của nàng, buổi sáng vội xoay
người rời đi, buổi tối lại không cho nàng gọi Tiểu Muội đi cùng.
Đức âm không quên?
Vân Ca có chút sợ sệt, lại còn có một cảm giác mà chính nàng cũng
không phân biệt được rõ ràng lắm, như có hàng ngàn sợi tơ mảnh, tê tê
dại dại đang chảy qua lồng ngực của nàng.
Trường Nhạc Cung và Vị Ương Cung là những cung điện được xây dựng vào đầu thời Hán, do Tiêu Hà* thiết kế và xây dựng, “Mỗi phía có ba cửa
lớn, chung quanh đều được bao bọc bởi ao**.” Sau khi Vũ Đế xây dựng Kiến Chương Cung, vì để giáo tập Vũ Lâm doanh, nên cũng cho xây dựng nhiều
ao hồ. Do đó, cả ba tòa cung điện này của Hán triều đều có nhiều ao,
nhiều hồ.
*Tiêu Hà là một người phò tá Lưu Bang, được coi là một
trong tam kiệt đời Hán, xem thêm thông tin về ông tại đây. Sở dĩ thiết
kế mỗi phía có ba cửa cung và chung quanh là ao để phòng thủ, do lúc đó
Lưu Bang vẫn đang tranh thiên hạ với Hạng Vũ.
**Câu này mình cũng
không biết sao lại dùng dấu ngoặc kép, nhưng nguyên tác như vậy nên
không dám sửa chữa, có thể đây là trích câu tả hai cung điện này ở sách
sử nào đó.
Dòng sông ở phía trước Vị Ương Cung do con người kiến tạo có tên là
Thương Hà, chiều rộng hơn mười trượng*. Năm đó, Tiêu Hà phát động vạn
dân cùng khai thông, Thương Hà được khai thông với sông Vị Hà**, cuối
cùng đổ vào sông Hoàng Hà, tạo nên một khí thế cực kỳ hùng vĩ. Tại
Thương Hà, vào mùa hạ, người ta có thể thưởng lãm bọt nước xanh biếc,
khi mùa đông tới toàn bộ mặt sông kết băng, còn có thể thưởng lãm cảnh
thiên địa tiêu điều vắng lặng.
*Một trượng thời Hán bằng 231 cm.
** Vị Hà: sông bắt nguồn từ Cam Túc, chảy qua Tiểm Tây, đổ vào sông Hoàng Hà.
Tuy nhiên, hôm nay trên mặt sông lại không cảm thấy có chút vắng lặng tiêu điều nào. Trên mặt sông, một bức tượng giống như một con rồng đang bay (phi long) được làm bằng băng, cao khoảng một tòa lầu sáu bảy tầng
uốn lượn đứng lặng dưới ánh mặt trời. Chỗ cao nhất dường như là đầu
rồng, từ cao xuống thấp, có đoạn dốc thẳng đứng, có đoạn thì uốn cong,
đan xen không đồng nhất, quanh co uốn lượn ở trên mặt băng Thương Hà.
Phi long ở dưới ánh mặt trời phản xạ từng điểm sáng bạc, trong suốt long lanh, hoa mỹ dị thường.
Vân Ca rất đắc ý hỏi: “Thế nào? Là tỷ vẽ ra, rồi bảo Vu An tìm người đục băng đẽo thành đó.”
Thượng Quan Tiểu Muội ngây ngốc nhìn “Trường long” trên mặt sông, đẹp thì rất đẹp, nhưng dựng nên cái này làm cái gì? Chẳng lẽ chỉ để ngắm
nhìn?
Thái giám bên cạnh sớm mang thang tới đó, đặt vào chỗ “đầu rồng”. Vân Ca để cho Tiểu Muội lên trước, còn mình ở phía sau nàng che chở. Tiểu
Muội run rẩy trèo lên trên “đầu rồng”. Mặt băng vốn trơn trượt, hiện tại lại đang ở chỗ rất cao, Tiểu Muội sợ hãi nắm chặt lấy tay Vân Ca.
Dưới ánh mặt trời.
Mặt băng nhẵn bóng, phản xạ ánh sáng trắng xóa mênh mông, làm cho
Tiểu Muội có chút chói mắt, choáng váng đầu. Tiểu Muội đột nhiên hoảng
hốt nghĩ rằng, con rồng này là do Vân Ca tạo nên, cũng là chính cô ta tự mình trèo lên, nếu cô ta trượt chân ngã xuống, khẳng định không thể là
lỗi của ta. Một tay nàng theo bản năng nắm chặt lan can băng bên cạnh,
bàn tay kia đang nắm tay Vân Ca lại bắt đầu chậm rãi thả ra, chuẩn bị
làm tư thế đẩy.
Lúc này Vân Ca đang ở phía sau Tiểu Muội, một chân mới vừa giẫm lên
trên đầu rồng, một chân còn lại đang đặt trên thang. Đột nhiên một bóng
người đập vào mắt Tiểu Muội.
Người nọ khoác áo choàng lông chồn đen, đang từ xa xa chầm chậm đi
tới, trên mặt băng trắng xóa, một chút màu đen như thế lại vô cùng nổi
bật. Hắn dường như nhìn thấy Vân Ca đang trèo lên trên cao, tốc độ đi
bỗng dưng nhanh hơn, Vu An ở phía sau hắn sợ tới mức chạy vượt lên phía
trước bảo vệ, e sợ rằng mặt băng rất trơn, hắn sẽ bị ngã.
Tay Tiểu Muội run rẩy, chỉ cần nữ nhân này biến mất, ta và hoàng
thượng sẽ giống như trước đây. Không có nữ nhân khác, hoàng thượng sớm
hay muộn sẽ để ý đến ta…
Chỉ cần nàng ta biến mất…
Tiểu Muội âm thầm dùng sức đẩy Vân Ca ra bên ngoài…
“Vân Ca, cẩn thận một chút!” Lưu Phất Lăng ngửa đầu gọi.
Tiểu Muội tâm trạng có chút run lên, lập tức trong lòng đại loạn, đột nhiên rụt tay lại.
“A!”
Tay Vân Ca đột nhiên mất đi lực kéo của Tiểu Muội, thân thể nàng lắc
lư lảo đảo muốn ngã về phía sau. Đang lúc ở giữa ranh giới sinh tử, Tiểu Muội lại đột nhiên nắm lấy cổ tay Vân Ca, dùng sức kéo nàng trở về. Vân Ca vội mượn lực nhảy tới đầu rồng. Người phía dưới nhìn lên, chỉ thấy
thân thể Vân Ca lắc lư, lại không thể nhìn ra vừa rồi là sự xoay chuyển
giữa sinh và tử. Chỉ có đương sự mới có biết rõ chuyện gì vừa xảy ra.
Vân Ca bình tĩnh nhìn Tiểu Muội.
Tiểu Muội giống như một con mèo đột nhiên gặp phải cường địch, sống
lưng căng cứng, toàn thân dồn lực, hai mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm vào Vân Ca đề phòng, dường như chuẩn bị tùy thời cơ mà nhào về phía trước,
kỳ thật sâu trong cơ thể là một sự cô đơn, không hề có chỗ dựa.
Không ngờ Vân Ca nhìn nàng trong chớp mắt, đột nhiên vỗ vỗ ngực, thở
ra một hơi, cười nói: “Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật! Tiểu Muội, đa tạ
muội.”
Trong phút chốc, toàn bộ sức lực trong người Tiểu Muội biến mất, nàng gắng sức vùng thoát khỏi tay Vân Ca, thân thể nhẹ nhàng run rẩy. Vân Ca vội dìu nàng ngồi xuống, “Đừng sợ, hai bên đều có lan can, muội chỉ cần cẩn thận một chút, sẽ không ngã đâu.”
Lưu Phất Lăng ngửa đầu yên lặng nhìn các nàng. Vân Ca cười vẫy tay
với hắn, rồi bỗng nhiên khom người đẩy Tiểu Muội ra ngoài. Tiểu Muội kêu “A” một tiếng đầy sợ hãi, dọc theo thân rồng trượt nhanh xuống. Tiếng
kêu sợ hãi của nàng, cùng với tiếng cười to của Vân Ca vang tỏa khắp
Thương Hà.
Thân rồng được xây thành hình dáng lồi lõm, nhìn tưởng chừng nguy
hiểm nhưng thực tế lại vô cùng an toàn, người chỉ có thể dọc theo đường
lõm trượt xuống, cũng không hề thực sự bị ngã.
Tiểu Muội trong sợ hãi hoảng hốt, không thể nhận ra nhiều như vậy,
chỉ nhắm mắt lại kinh hãi kêu lên. Bên tai tiếng gió vù vù, trong bóng
tối, thân thể của nàng rơi xuống, lại rơi xuống nữa. Tựa như cả đời này
của nàng không có người thân, không có một ai thực sự quan tâm tới, nàng chỉ có thể một mình trong bóng tối rơi xuống lại rơi xuống, hơn nữa quá trình rơi xuống này lại không hề phát ra tiếng động. Chẳng những không
thể có tiếng động, lại còn phải ung dung thản nhiên, cho dù biết sau khi rơi xuống kết cục sẽ bi thương vô hạn, nàng vẫn phải ngọt ngào xinh
đẹp, trầm mặc như trước mà cười.
Nhưng ít nhất, lúc này đây khi rơi xuống, nàng có thể hét lên, nàng
có thể đem nỗi sợ hãi, hoảng hốt, mê mang, bất lực của nàng phát ra
thành tiếng hét, đem bi thương của nàng, phẫn nộ của nàng, oán hận của
nàng đều phát thành tiếng hét.
Tiểu Muội liều mạng thét chói tai, cảm thấy cả đời này nàng dường như chưa bao giờ kêu lớn tiếng như vậy, giống như đem tất cả áp lực nàng đã mang nhiều năm ở trong Tiêu Phòng Điện phát tiết ra hết. Tiểu Muội đã
trượt tới cuối đuôi rồng, ngồi xuống ngay trên mặt băng, nhưng nàng vẫn
nhắm chặt hai mắt như cũ, hai tay nắm thật chặt thành quyền, ngửa đầu
hướng lên trời, nước mắt đầy mặt, thét chói tai.
Tranh Nhi và Mạt Trà ngơ ngác nhìn nàng, thấy nàng lúc này trông
giống hệt một đứa trẻ, nhưng đứa trẻ này lại không hề giống với Thượng
Quan Tiểu Muội mọi khi. Nhất thời bọn họ không biết nên làm gì.
Vân Ca cao giọng cười lên rồi từ trên phi long trượt xuống, lướt qua
chỗ nào, tiếng cười liên tiếp phiêu đãng tới đó. Hòa cùng tiếng cười
trong trẻo ấy, nàng cũng trượt xuống tới đuôi rồng, vọt người tới trước
Tiểu Muội vẫn đang ngồi đó thét chói tai. Vân Ca cười lớn ôm lấy Tiểu
Muội, hai người cuộn tròn ngã trên mặt băng.
Chỉ nhìn thấy trên mặt băng, hai người đều mặc áo khoác lông, giống
như hai con gấu nhỏ lông xù đang cuộn thành một khối. Tiểu Muội mở to
mắt, bối rối nhìn Vân Ca, “Muội không có chết sao?”
Vân Ca cười hết sức vui mừng, đưa tay ra nhéo mũi Tiểu Muội, “Xấu hổ, xấu hổ, thực xấu hổ! Có thế mà cũng sợ tới mức khóc thành như vậy! Ha
ha ha. . .”
Vân Ca nằm trên mặt băng, cười đến gập cả bụng lại. Thượng Quan Tiểu
Muội kinh ngạc nhìn Vân Ca, trong tâm trí là một mảng trống rỗng mờ mịt, nàng vừa có cảm giác bối rối không biết phải làm sao, lại vừa có một
cảm giác thoải mái như chưa bao giờ có. Dường như tiếng thét chói tai
vừa rồi đã tạm thời vứt bỏ đi tất cả mọi thứ, vứt bỏ đi thân phận của
nàng, vứt bỏ đi gia thế của nàng, vứt bỏ luôn cả những lời dạy của phụ
thân, tổ phụ, ngoại tổ phụ. Nàng hiện tại chỉ là một tiểu cô nương bị
Vân Ca khi dễ và trêu đùa.
Nước mắt của Tiểu Muội muốn kiềm chế cũng không kiềm được rơi xuống
không ngừng. Vân Ca không dám cười thêm nữa, vội dùng tay áo của mình
giúp Tiểu Muội lau nước mắt, “Đừng khóc, đừng khóc. Tỷ tỷ sai rồi, tỷ tỷ không nên trêu đùa muội, tỷ tỷ tự phạt chính mình, buổi tối làm đồ ăn
cho muội, muội muốn ăn món gì đều được.” Nàng vừa nói chuyện, vừa hướng
Lưu Phất Lăng vẫy vẫy tay, muốn hắn đi qua đây, “Hoàng thượng, người tới an ủi Tiểu Muội một chút, nước mắt của nha đầu này sắp ngập cả miếu
Long Vương rồi.”
Lưu Phất Lăng không để ý đến Vân Ca, chỉ đứng ở xa xa, lẳng lặng nhìn các nàng. Vu An muốn tiến lên hóa giải, nhưng Lưu Phất Lăng nhẹ nhấc
tay lên, Vu An lại đứng nguyên tại chỗ.
Thượng Quan Tiểu Muội khóc một hồi, đem nước mắt nước mũi lau hết lên tay áo Vân Ca. Vân Ca vẫn cẩn thận an ủi bồi lỗi. Một hồi lâu sau, nước mắt Tiểu Muội mới ngừng rơi, nàng cúi đầu có vẻ như vô cùng ngượng
ngùng. Vân Ca bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Lưu Phất Lăng một cái, gọi Tranh Nhi lại đây giúp Tiểu Muội sửa sang lại dung nhan.
Phú Dụ lanh lợi sớm phân phó tiểu thái giám đi lấy áo khoác lông, lúc này vừa vặn được đưa đến. Hắn vội bê áo khoác đến giao cho Mạt Trà, để
đưa cho Vân Ca thay cho chiếc áo khoác đã bị dơ trên người.
Vân Ca đi đến bên cạnh Lưu Phất Lăng cười hỏi: “Huynh có muốn chơi hay không? Chơi hay lắm.”
Lưu Phất Lăng trừng mắt nhìn nàng, rồi nhìn phi long trên mặt băng
không nói gì. Vân Ca tiến đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: “Ta biết
huynh kỳ thật cũng rất muốn biết chơi như vậy sẽ có cảm giác như thế
nào, nhưng đường đường là Thiên tử một quốc gia sao có thể chơi mấy thứ
đồ chơi của tiểu hài tử đó? Hơn nữa ở trước mặt nhiều hoạn quan cung nữ
như vậy, sao có thể làm mất uy nghi chứ? Buổi tối chúng ta đi gọi Tiểu
Muội, rồi lén lút tới chơi.”
Lưu Phất Lăng không có đáp lời Vân Ca, chỉ hỏi: “Đây là trò chơi trước đây nàng từng chơi?”
Vân Ca gật đầu: “Nghe phụ thân nói, mùa đông ở biên giới Đông Bắc cực kỳ lạnh, lạnh tới mức có thể làm lỗ tai người ta đông lạnh tới rụng
xuống, khi mùa đông tới những đứa trẻ ở đó thích ngồi trên những miếng
gỗ trượt trên mặt băng từ sườn núi xuống. Sau khi ta nghe được, cũng ồn
ào đòi chơi thử, có một năm khi tới sinh nhật ta, phụ thân đã làm cho ta cái này. Lúc ấy ta đã nghĩ, đáng tiếc huynh…”
Lưu Phất Lăng mỉm cười: “Bây giờ có thể chơi cũng coi như giống nhau mà.”
Vân Ca vẻ mặt vui sướng, “Huynh đồng ý buổi tối cùng với ta và Tiểu Muội tới chơi?”
Lưu Phất Lăng còn chưa có phủ định, Vân Ca đã coi như hắn đã đồng ý
rồi. Thượng Quan Tiểu Muội cúi đầu, ngượng ngùng đi tới hành lễ với Lưu
Phất Lăng, “Thần thiếp trước thì thất nghi, sau thì thất lễ, xin hoàng
thượng thứ tội.”
Lưu Phất Lăng bảo nàng đứng lên, thản nhiên nói: “Bộc lộ tính cách
thì không phải là sai lầm, sao phải xin thứ tội?”, rồi quay sang Vân Ca
dặn dò một tiếng: “Đừng ở trên mặt băng chơi đùa lâu, cẩn thận bị cảm
lạnh ho khan.” Hắn nói xong, rồi dẫn theo Vu An rời đi, Vân Ca kêu cũng
không được gọi cũng không xong, nàng tức giận đến mức đứng giậm chân.
Sau khi Lưu Phất Lăng đến, thái giám và cung nữ chung quanh giống như gặp phải gió thu, một đám đều thành cây cột gỗ, đứng thẳng tắp, trên
người không có một chỗ nào bất quy củ. Lưu Phất Lăng vừa đi, một đám lại giống như cây khô gặp được mùa xuân, toàn bộ sống dậy, nóng lòng muốn
đi lại nhìn “Băng phi long”, muốn đi lên trượt thử một lần.
Vân Ca cười nói: “Tất cả đều có thể chơi.”
Mạt Trà lập tức đầu tàu gương mẫu, vọt tới trước cây thang, “Ta lên trước.”
Tranh Nhi có chút sợ hãi, rồi lại nhịn không được tò mò, do dự, cuối
cùng dưới sự cổ vũ của Mạt Trà, cũng lên chơi một lần. Thượng Quan Tiểu
Muội đứng bên cạnh Vân Ca, nhìn mọi người hô to gọi nhỏ vui đùa ầm ĩ.
Khoảnh khắc khi mỗi người trượt lao nhanh xuống, hoặc kêu lên sợ hãi,
hoặc cười to, bọn họ dường như đã quên đi thân phận của mình, quên đi
nơi này là hoàng cung, chỉ để cho bản năng cùng cảm giác của cơ thể tùy ý hiện ra.
Thật lâu sau, Tiểu Muội nói với Vân Ca, “Muội cũng muốn chơi thêm một lần.”
Vân Ca nghiêng đầu cười với nàng, gật gật đầu. Mọi người thấy hoàng
hậu đi tới, tất cả lập tức tránh ra. Tiểu Muội chậm rãi đi lên chỗ cao
nhất, lẳng lặng ngồi một lát, đột nhiên thả hai tay đang bám vào lan can ra, để mặc cho chính mình rơi xuống. Lúc này đây, nàng mở to hai mắt.
Bình tĩnh nhìn thân thể không chịu chính mình khống chế rơi xuống, khi
thì rất nhanh, khi thì đột nhiên chuyển hướng, khi thì chậm lại. Bình
tĩnh nhìn mặt đất càng ngày càng gần. Sau đó nàng bình tĩnh nhìn về phía Vân Ca, không có tiếng thét, cũng không tiếng cười, chỉ có im lặng,
nhưng là một nụ cười ngọt ngào thoải mái.
Vân Ca kinh ngạc nhìn Tiểu Muội.
Nhìn thấy thái giám đang treo đèn lồng ở ngoài điện, Tiểu Muội mới
thực sự ý thức được một năm mới nữa lại đến. Nàng lệnh thị nữ mang hộp
trang sức tới. Hộp trang sức là loại hộp tất uyên ương(1), cổ của hai
uyên ương quấn lấy nhau, cổ có thể chuyển động, trên lưng mỗi con đều có nắp đậy, một con được chạm hình gõ chuông đánh khánh*, một con được
chạm hình đánh trống khiêu vũ, đều là miêu tả hôn lễ trong hoàng thất.
*Khánh là một loại nhạc cụ cổ, thuộc bộ gõ.
Tiểu Muội chọn một đóa hoa lụa đỏ thẫm trong hộp cài lên đầu, xoay
một vòng trước gương, cười hì hì nói: “Buổi tối có ăn một chút rồi, giờ
bổn cung muốn đi ra ngoài một chút.”
Lão cung nữ bên cạnh vội nói: “Nô tỳ đi ra ngoài cùng nương nương.”
Tiểu Muội tùy ý gật gật đầu, hai lão cung nữ hầu hạ Tiểu Muội ra
ngoài Tiêu Phòng Điện. Tiểu Muội vừa đi vừa nhìn ngắm, thập phần tùy ý,
hai cung nữ thấy tâm trạng nàng vô cùng hưng phấn, khuôn mặt tươi cười
cẩn thận hỏi: “Hôm nay ban ngày, nương nương cùng với cung nữ ở Tuyên
Thất Điện kia làm những gì?”
Tiểu Muội cười yêu kiều nói: “Chúng ta đi chơi một trò rất là thú vị, người ta có thể trèo lên một chỗ rất cao rồi rơi xuống, nhưng lại không bị ngã, thực rất kích thích.”, rồi thì thầm miêu tả cụ thể với hai
người ban ngày nàng chơi đùa như thế nào.
Trong lúc nói chuyện, Tiểu Muội đã vô ý dẫn hai cung nữ đi tới bờ Thương Hà. Ánh trăng sáng tỏ, ánh sáng vẩy khắp Thương Hà.
Một con phi long uốn lượn vờn quanh chiếm cứ trên Thương Hà. Dưới ánh trăng, trong suốt xuyên thấu tựa như ảo mộng, làm cho người ta có chút
nghi hoặc rằng mình đang trong Nguyệt cung.
Mặt trăng sáng bạc tựa như một chiếc thuyền được vẽ nghiêng trên bầu trời đêm.
Hai người đang ngồi trên đầu rồng. Từ góc độ của Tiểu Muội nhìn lại,
bọn họ giống như đang ngồi ở trên mặt trăng. Vầng trăng non kia cong
cong tựa như chiếc thuyền, chở hai người tới lui tuần du thiên thượng
nhân gian, bên cạnh còn có ngọc long theo cùng bảo hộ.
Hai cung nữ đi theo phía sau Tiểu Muội bị cảnh tượng kỳ lạ trước mắt
làm chấn động, đều ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, không ai dám thở mạnh. Trên đầu rồng có trải một tấm da hổ, Vân Ca ngồi dựa vào lan can bên
cạnh, hai chân như treo lơ lửng giữa trời, thỉnh thoảng lại đá qua đá
lại mấy cái, hơi ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời. Lưu Phất Lăng ngồi ngay
phía sau nàng, trong tay cầm theo một bầu rượu trắng, tự mình uống một
ngụm, rồi giao cho Vân Ca, Vân Ca uống một ngụm, lại đưa trả cho hắn.
Hai người ăn ý, tự do thoải mái không lời nào có thể miêu tả. Vân Ca
muốn gọi Tiểu Muội đi cùng, nhưng Lưu Phất Lăng không chút nào để ý tới, đã túm nàng kéo tới Thương Hà. Kế hoạch Vân Ca tính trước tính sau toàn bộ đều vô ích, nàng vốn đang thập phần phẫn nộ, nhưng đối với cảnh đẹp
thời tiết tốt, vài phần không vui trong lòng bất tri bất giác tất cả đều tan biến.
Vân Ca nhẹ giọng nói: “Chúng ta giống như thần tiên.” Nàng chỉ vào
cung điện xa xa lúc ẩn lúc hiện giữa những án đèn, “Nơi đó là nhân gian
hồng trần, những chuyện ở nơi đó đều không có quan hệ với chúng ta.”
Lưu Phất Lăng theo phương hướng Vân Ca chỉ, hướng mắt nhìn những ánh
đèn đó, “Tối nay, chuyện ở nơi đó đều không có quan hệ với chúng ta.”
Vân Ca cười, “Lăng ca ca, ta nhìn thấy huynh mang theo tiêu, thổi cho ta nghe một khúc đi! Đáng tiếc ta không thể hợp tấu với huynh, nhưng
tiếng tiêu của huynh thổi hay vô cùng, nói không chừng chúng ta có thể
thật sự gọi được rồng tới.”
Theo truyền thuyết thời Xuân Thu*, nữ nhi của Tần Mục Công là Lộng
Ngọc công chúa đã yêu một nam tử tên là Tiêu Sử. Sau khi hai người thành hôn thập phần ân ái. Tiêu Sử hay thổi tiêu, vợ chồng hai người hợp tấu, cuối cùng gọi được long phượng tới, hai người thành tiên rời đi.
*Thời Xuân Thu: từ năm 722-481 trước công nguyên.
Vân Ca trong lúc vô tình, đã so sánh bọn họ với vợ chồng Tiêu Sử,
Lộng Ngọc. Lưu Phất Lăng trong mắt có ý cười, lấy tiêu ra, đưa đến bên
môi, vì “Lộng Ngọc” của hắn mà tấu khúc:
“(1)
Hữu nữ đồng xa, nhan như thuấn hoa.
Tương cao tương tường, bội ngọc quỳnh cư
Bỉ mĩ Mạnh Khương, tuân mĩ thả đô.
(2)
Hữu nữ đồng hành, nhan như thuấn anh.
Tương cao tương tường, bội ngọc tương tương.
Bỉ mĩ Mạnh Khương, đức âm bất vong.”
Dịch thơ: Bài thơ này tớ tìm được lời dịch là kết hợp hai bài Hữu nữ
đồng xa 1 và 2 của hai dịch giả Tạ Quang Phát – bài 1 và dịch giả Đông A – bài 2, do đó lời dịch có hơi không đồng nhất một chút, hic, tớ không
có khả năng dịch mấy thứ này:
(1) Hữu nữ đồng xa 1
Ngồi xe cô gái đi chung,
Như hoa cây thuấn, sắc dung dịu dàng.
Ngao du rảo bước dịu dàng,
Quỳnh cư xâu ngọc đã mang vào người.
Mạnh Khương đẹp đẽ kia ôi!
Lại thêm nhàn nhã đẹp tươi thật là.
(2) Hữu nữ đồng xa 2
Cùng đi có một cô nàng
Dung nhan hoa thuấn mịn màng tinh anh.
Ngao du nhẹ bước gót thanh
Dịu êm tiếng ngọc lanh canh theo người
Mạnh Khương xinh đẹp kia ơi
Quên sao đức hạnh những lời nàng trao.
Khúc nhạc này trích từ phần Trịnh Phong, Quốc Phong, Kinh Thi, nói về một vị quý công tử đang khen phẩm đức dung mạo của ý trung nhân. Trong
mắt hắn, ý trung nhân tất cả đều là tốt nhất, mặc kệ có gặp được bao
nhiêu cô gái xinh đẹp khác, hắn đều vĩnh sẽ không quên phẩm đức(đức)
cùng lời nói(âm), dung mạo của ý trung nhân.
Lưu Phất Lăng nhất định là trước mặt nàng tinh tế thổ lộ tâm tư.
Vân Ca nghe được khúc nhạc, vừa ngượng ngùng lại vừa phiền não. Mặc
dù phiền não nhưng không biết tại sao lại phiền não, dù sao người ta
cũng chỉ thổi khúc nhạc của người ta, một chữ cũng không nói, tâm tư của nàng là tự mình nảy sinh.
Vân Ca không dám nhìn Lưu Phất Lăng, xoay người đi. Nàng không biết
vẻ nghiêng mặt cúi mắt của mình lúc này, dưới ánh trăng chiếu xuống, tựa như lá trúc ngậm sương, hoa sen nửa hé, vô cùng thanh lệ, quyến rũ vô
hạn.
Thượng Quan Tiểu Muội nghe được khúc nhạc, nụ cười bên môi không thể
tiếp tục duy trì. May mắn hai cung nữ phía sau không dám đứng sánh vai
bên cạnh mà chỉ dám đứng ở phía sau nàng, do đó nàng có thể quay mặt về
phía bóng đêm để cho nụ cười vốn là giả dối kia từ từ tan biến.
Khúc nhạc còn chưa được thổi xong, Tiểu Muội đột nhiên xoay người rời đi, “Là hoàng thượng ở bên kia, không được kinh động tới nhã hứng của
Thánh Thượng, mau trở về!”
Hai cung nữ vội vàng quay đầu nhìn hình bóng mơ hồ trên đài cao, mặc
dù nghe không hiểu khúc nhạc, nhưng có thể khiến cho hoàng thượng đêm
khuya cùng ra ngoài dạo chơi, lại vì người đó thổi tiêu, đã là không
giống bình thường .
Bước chân của Tiểu Muội vội vàng, gần như chạy, nàng không muốn nghe
đến câu cuối cùng kia, “Bỉ mĩ Mạnh Khương, đức âm bất vong”. Chỉ cần
không nghe được, có lẽ nàng còn có thể ôm một ít hi vọng xa vời.
Đức âm không quên?
Không quên. . . Thật sự cả đời này sẽ không có thể quên sao?
Lưu Phất Lăng thổi xong khúc nhạc, lẳng lặng nhìn Vân Ca, Vân Ca ngẩng đầu yên lặng nhìn ánh trăng.
“Vân Ca, không cần cố ý ghép uyên ương cho thêm loạn nữa, đối với ta, hay đối với Tiểu Muội, đều làm tăng thêm phức tạp. Ta… ” Lưu Phất
Lăng đưa tiêu tới bên môi, chỉ thổi một câu đơn lẻ, “Bỉ mĩ Mạnh Khương,
đức âm bất vong.”
Thân thể Vân Ca nhẹ nhàng run lên. Nàng cố ý tạo cơ hội để Lưu Phất
Lăng ở chung với Tiểu Muội, muốn cho Tiểu Muội đi ra khỏi cái vỏ cứng mà nàng ấy vẫn luôn trốn, thể hiện nội tâm chân thật của nàng ấy trước Lưu Phất Lăng. Bọn họ vốn là vợ chồng, nếu cả hai đều hữu tình, hài hòa ở
chung, như vậy một năm sau, nàng rời đi, có lẽ sẽ không chút nào vướng
bận. Nàng không ngờ hắn sớm nhìn rõ tâm tư của nàng, buổi sáng vội xoay
người rời đi, buổi tối lại không cho nàng gọi Tiểu Muội đi cùng.
Đức âm không quên?
Vân Ca có chút sợ sệt, lại còn có một cảm giác mà chính nàng cũng
không phân biệt được rõ ràng lắm, như có hàng ngàn sợi tơ mảnh, tê tê
dại dại đang chảy qua lồng ngực của nàng.