Đọc truyện Vân Trung Ca – Chương 20: Gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt
Cây hòe trong viện vẫn tỏa bóng che khuất ánh mặt trời như trước.
Trong phòng bếp, một dãy bình lọ bằng gốm được sắp xếp ngăn nắp, còn có
những đồ gia vị không có tác dụng* mà nàng đã làm.
*Mấy đồ không có tác dụng này Vân Ca làm để chữa bệnh cho Mạnh Giác ấy mà.
Trên bàn quyển sách còn đang mở ra một nửa(1). Bên cạnh giường, ngọn
nến cháy còn lại một nửa. Chỉ là người thích cười nói dưới tán um tùm
của cây hòe kia, người thích nấu ăn, người vì hắn mà biết bao lần tìm
kiếm phương thuốc trong thư tịch, cũng đã không còn ở đây.
Ngọn nến đã cháy hết một nửa kia làm bạn khi bọn họ vui cười dưới ánh nến, nó sáng ngời ấm áp, bọn họ cũng ở giữa không gian bồng bềnh ấm áp.
Một nửa còn lại, lúc này, đang chiếu rọi một hình bóng cô đơn trên
vách tường, nó vẫn sáng ngời ấm áp, dường như là đang mỉa mai vẻ lạnh
lẽo tĩnh lặng của căn phòng.
“Mạnh đại ca, vẫn không có tin tức của Vân Ca sao?”
Hứa Bình Quân rụt rè đứng ở cửa. Mạnh Giác vẫn đang nhìn ánh nến bập
bùng chăm chú, không nói gì. Hứa Bình Quân tay vịn vào cánh cửa, lẳng
lặng đứng hồi lâu: “Mạnh đại ca, thực xin lỗi, muội nên giữ Vân Ca lại.”
Mạnh Giác than nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Bình Quân: “Bình Quân, muội đang mang bầu, đi về nghỉ ngơi đi!”
Hứa Bình Quân không rời đi, ngược lại còn đi vào trong phòng, môi mấp máy, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói được, mắt chậm rãi rơm rớm
nước mắt. Mạnh Giác nhìn nàng, ánh mắt vốn trong trẻo lạnh lùng dần dần
có lẫn vài phần thương tiếc, chỉ vào ghế ngồi ý bảo nàng ngồi xuống.
“Bình Quân, tuy rằng không có một chút tin tức của Vân Ca, nhưng ta
cũng không lo lắng không tìm thấy nàng, có lẽ là bởi vì nàng đau lòng,
còn đang ở bên ngoài cho khuây khỏa, lại chắc chắn không muốn gặp ta,
cho nên giấu kín hành tung, nhưng nàng sớm hay muộn cũng sẽ về nhà. Chỉ
cần nàng về nhà, ta nhất định có thể tới tìm nàng.”
Hứa Bình Quân thoải mái trở lại vài phần: “Hóa ra Mạnh đại ca biết nhà và người thân của Vân Ca sao? Vậy cũng thật tốt quá.”
Mạnh Giác nhìn Hứa Bình Quân: “Bình Quân, muội quen biết Vân Ca cũng
không phải chỉ một hai ngày, nhưng tại sao muội lại còn hồ đồ như vậy?”
“Muội lúc ấy. . . Lúc ấy chỉ là cảm thấy Vân Ca trở về nhà, có lẽ sẽ ít đau lòng đi một chút.” Hứa Bình Quân cắn môi.
Khóe môi Mạnh Giác khẽ nhếch, tựa hồ như đang cười, trên thực tế lại
không có chút ý cười nào: “Ta biết trong lòng muội lo lắng về Lưu Bệnh
Dĩ, mà Vân Ca từ khi quen biết Bệnh Dĩ, đã đối với hắn không giống như
chúng ta, rất nhiều chuyện đúng là gần như Bệnh Dĩ bảo sao nghe nấy.
Nhưng nếu lúc đó Vân Ca chưa từng tranh giành với muội, hiện tại cho dù
ta làm tổn thương nàng, nàng sao có thể lại đi chia sẻ Lưu Bệnh Dĩ với
muội? Muội xem thường Vân Ca, càng xem thường chính mình, uổng công Vân
Ca luôn coi muội là tỷ tỷ.”
Tâm tư và sợ hãi của Hứa Bình Quân luôn luôn giấu trong góc tối bị
Mạnh Giác một lời nói toạc ra, nước mắt bỗng chốc toàn bộ tuôn ra. Đã
nhiều ngày, Mạnh Giác và Bệnh Dĩ đều vội vàng tìm kiếm Vân Ca. Bệnh Dĩ
đối với nàng vẫn săn sóc giống như trước kia, Mạnh Giác đối với nàng lại thập phần lãnh đạm. Nhưng nàng không sợ Mạnh Giác lãnh đạm, tuy rằng
không biết vì sao, nhưng bằng trực giác, nàng cảm thấy Mạnh Giác có lẽ
trách móc nàng, nhưng tuyệt đối không hận nàng, thậm chí còn có thể hiểu cho nàng. Ngược lại, nàng đối với sự săn sóc của Bệnh Dĩ lại cảm thấy
thấp thỏm bất an.
Nam tử trước mắt có cử chỉ tao nhã cao quý, có thể là phú khả địch
quốc*, ẩn sâu dưới vẻ ôn hòa chính là ngông cuồng ngạo mạn, bất luận là
Vương gia hay là Hoắc Quang cũng không thể làm hắn khom lưng.
*Phú khả địch quốc: giàu nhất thiên hạ.
Nhưng vốn nên là người cao cao tại thượng, kỳ quái lại có một thứ bản chất sâu trong tâm hồn giống như nàng, một loại u ám và ích kỷ đến từ
tầng thấp nhất của xã hội, không tiếc đánh đổi mọi thứ để có thể thực
hiện tâm nguyện hèn mọn của bản thân.
Nàng chỉ thấy cảm giác của nàng là thập phần vớ vẩn, Mạnh Giác làm
sao có thể giống như nàng? Nhưng nàng chỉ cảm thấy như vậy, thậm chí từ
ngày đầu tiên quen biết hắn, chỉ có một ý nghĩ này.
Nàng giấu tâm tư này ở trong một góc tối. Suy nghĩ này bất minh, ở
trước mặt hắn tựa hồ cũng không có gì không bình thường, đều là tâm
nguyện và cách làm vô cùng bình thường.
“Mạnh đại ca, muội. . . muội chỉ sợ. Vân Ca thông minh xinh đẹp, con
người lại tốt, nhưng muội ấy càng tốt, muội lại càng sợ. Bệnh Dĩ biết
chữ, muội không biết, nhưng Vân Ca biết. Bệnh Dĩ ngâm vịnh thi phú, muội nghe không hiểu, nhưng Vân Ca nghe hiểu. Bệnh Dĩ cười bày bàn cờ vây,
muội căn bản không hiểu được, nhưng Vân Ca biết như thế nào đáp lại nụ
cười chế nhạo của Bệnh Dĩ, muội ấy chỉ tiện tay hạ một quân cờ, Bệnh Dĩ
sẽ vỗ tay cười to.
Mà đối với Bệnh Dĩ… muội cho tới bây giờ cũng đều không đoán ra tâm tư của chàng, kể cả trước khi kết hôn với chàng, hay hiện tại cũng vậy. Có đôi khi, muội thậm chí ngay cả chàng rốt cuộc là đang cao hứng hay
đang mất hứng đều không nhìn ra. Chẳng hạn như đối với nhiều ngày nay mà nói, muội thà rằng chàng nổi giận với muội, trách muội vì sao biết Vân
Ca sẽ đi, mà lại không nói cho chàng biết, cũng không hết sức giữ Vân Ca lại. Nhưng chàng cái gì cũng không nói, ngay cả một lời nói nặng cũng
đều không có, đối với muội vẫn tốt giống như thường ngày. Sợ muội mệt,
mỗi ngày nấu cơm giặt giũ đều là chàng làm, sợ muội ở nhà khó chịu, dẫn
muội ra ngoài tản bộ. Thậm chí nói muội gần đây quá ít cười, kể chuyện
cười để cho muội cười, dường như trong cuộc sống của chúng ta, Vân Ca
căn bản chưa từng tồn tại, nàng rời đi đối với chúng ta không có chút
ảnh hưởng nào. Mạnh đại ca, muội thật sự không rõ tâm tư của Bệnh Dĩ.
Muội càng không hiểu, lại càng để tâm, lại càng sợ hãi. Muội là người
không có gì hết, phụ thân giống như là có cũng như không, mẫu thân căn
bản không thích muội, ở trên đời này, tất cả những gì muội có chính là
Bệnh Dĩ… muội biết là muội không nên, chỉ là muội… muội phải giữ lấy thứ duy nhất mà muội có đó. Mạnh đại ca. . . thực xin lỗi. . .muội phải giữ lấy…”
Hứa Bình Quân vừa nói vừa khóc, càng nói về sau, lại vừa thấy tủi
thân vừa thấy thực có lỗi, chỉ tới khi nói hết nỗi lòng ra mới thoải
mái, dứt khoát không quan tâm tới gì nữa khóc lên, nước mắt rơi càng lúc càng nhiều.
Mạnh Giác cầm một chiếc khăn lụa từ trên giường đưa cho Hứa Bình
Quân, ngữ khí ôn hòa: “Ta hiểu được. Muội làm không có gì không đúng.
Mỗi người đều có quyền bảo vệ hạnh phúc của chính mình.”
Hứa Bình Quân thật không ngờ người hẳn là vì Vân Ca mà oán trách nàng nhất, thế nhưng đối với nàng lại không hề trách cứ: “Mạnh đại ca,
muội…”
Trong lòng nàng càng thấy khó chịu, tay nắm chặt khăn lụa, nước mắt rơi càng lúc càng nhanh.
“Bình Quân, muội tuy rằng thông minh, nhưng muội nhận thức có kém một chút so với người thông minh khác, tầm mắt lại bị hạn chế chỉ ở trong
chốn phố chợ, lòng dạ không đủ rộng mở, cho nên thông minh của muội cuối cùng đều trở nên kém cỏi, chỉ là chút khôn vặt. Nếu là một nam tử bình
thường, năng lực của muội cũng đủ ứng phó, nhưng Bệnh Dĩ không phải nam
nhân bình thường, những thứ muội tự cho là đúng có lẽ có một ngày sẽ hại muội.”
Hứa Bình Quân chậm rãi ngừng khóc, kinh ngạc nhìn Mạnh Giác. Đột
nhiên nhớ tới Vân Ca trước khi đi có nói với nàng một câu: “Mạnh đại ca, Vân Ca trước khi đi, có nói với muội một câu, muội ấy nói tình cảm
giống như dùng tay nắm lấy nước, nếu ta dùng nhiều sức, nắm càng chặt,
cuối cùng nắm chặt trong tay sẽ không còn giọt nước nào. Muội cho rằng
muội ấy là tự nói về mình, hóa ra… hóa ra muội ấy là muốn nói tới
muội.”
Ánh mắt Mạnh Giác càng thêm ảm đạm.
Hứa Bình Quân chậm rãi lĩnh hội những lời nói của Vân Ca, ý tứ chính
là lo lắng cho nàng. Trong phút chốc, lòng tràn đầy hối hận và khổ sở,
nước mắt lại tuôn ra: “Mạnh đại ca, Vân Ca, Vân Ca… muội ấy cũng giống như huynh, đã nhìn thấu tâm tư của muội. Muội ấy đi vội vã như vậy, có
lẽ là bởi vì sợ làm đại ca tức giận, nhưng cũng là bởi vì. . . bởi vì
muội.”
Mạnh Giác thản nhiên cười, không nói gì, hiển nhiên không phủ nhận
những lời Hứa Bình Quân nói. Đối với Vân Ca mà nói, thế gian vạn vật,
những thứ quý giá bất quá cũng chỉ là nhất thời, chỉ có tình nghĩa mới
là vật báu quý giá trong lòng nàng, cũng mới có thể giữ lại nàng.
Trong một ngày ngắn ngủi, nàng phát hiện mình mất đi tình yêu, ngay
sau đó lại phát hiện tình bạn của mình trong nghi kỵ đã lung lay sắp
ngã. Thành Trường An kia còn có cái gì nữa mà nàng muốn lưu lại?
Kiên quyết xoay người rời đi, vừa là trốn tránh tình yêu thất vọng,
cũng là dùng hết sức mình để giữ lại tình bạn của cả hai bên. Đêm hôm
đó, trong lòng Vân Ca đau đớn như thế nào?
Tinh linh chưa từng nhiễm bẩn bụi bẩn thế gian kia, đã không có khả năng uyển chuyển phiêu diêu mà bay lượn…
Có lẽ nàng lựa chọn bay vào Trường An, vốn là một sai lầm.
Dưới bóng râm của cây hòe trong sân, Lưu Bệnh Dĩ yên lặng đứng thật
lâu, rồi nhẹ nhàng xoay người, ẩn mình vào trong bóng đêm ngoài cửa sân. Lời đối thoại trong phòng tuy là chỉ nghe được hơn một nửa, nhưng nội
dung bọn họ nói chuyện hắn đại khái sớm đoán được.
Nhưng ngạc nhiên chính là Bình Quân sao lại có thể thân thiết với
Mạnh Giác như thế? Hai người bọn họ từ khi nào thì đã có phần hợp ý như
thế này?
Hứa Bình Quân vẫn cúi đầu khóc như trước.
Tức giận của Mạnh Giác đối với nàng đã sớm tiêu tan toàn bộ, lúc này
chỉ còn thương hại: “Bình Quân, muội muốn bảo vệ hạnh phúc của muội,
nhưng muội không có biện pháp bảo vệ, đúng không? Hiện tại gặp phải Vân
Ca, là nàng nhường cho muội, nhưng nếu quả có một ngày, Bệnh Dĩ gặp phải một người con gái, cũng thông minh xinh đẹp, hiểu được hết thảy những
gì Vân Ca hiểu được, mà nàng lại không nhường cho muội, lúc đó muội nên
làm như thế nào?”
Hứa Bình Quân mấp máy môi: “Muội… muội… nàng… sẽ không… “
nhưng không nói ra được một câu hoàn chỉnh. Nàng muốn nói, một cô gái
tốt như vậy sẽ không thuộc về thế giới của nàng và Bệnh Dĩ, nhưng Vân Ca tại sao lại bước vào thế giới của bọn họ? Mạnh Giác tại sao lại quen
biết với bọn họ? Nàng muốn nói, Bệnh Dĩ sẽ không vứt bỏ nàng, nhưng Bệnh Dĩ chẳng lẽ bởi vì Vân Ca sẽ vứt bỏ nàng sao? Lại là vì sao, mỗi lần
nàng nhìn thấy Vân Ca và Bệnh Dĩ nói chuyện nhưng nàng không thể hiểu
được lời nói của bọn họ đều thấy khó chịu như vậy?
Sau một hồi lâu, Hứa Bình Quân lau đi nước mắt, ngẩng đầu nhìn Mạnh Giác: “Mạnh đại ca, muội nên làm gì bây giờ?”
Mạnh Giác nở một nụ cười tán thưởng: “Muội chung quy muốn đưa tay ra
bắt lấy một thứ ở rất xa muội, nhưng vì sao không thử một lần tự mình đi lại gần đó rồi mới đưa tay ra bắt lấy?”
Hứa Bình Quân nhíu mày suy tư: “Đi tới gần một chút?”
“Muội nói Vân Ca có thể xem hiểu Bệnh Dĩ viết chữ, muội xem không
hiểu. Chẳng lẽ muội không thể học để xem hiểu được? Có thể hỏi Bệnh Dĩ,
có thể hỏi Vân Ca, một ngày chỉ học mười từ, một năm chính là ba nghìn
sáu trăm năm mươi từ. Muội nói muội nghe không hiểu lời Bệnh Dĩ nói, Vân Ca lại có thể nghe hiểu, muội vì sao lại nghe không hiểu? Những lời
nghe không hiểu đó, lần này nghe không hiểu, phải hỏi, lần sau có thể
nghe sẽ hiểu. Trên giá sách của Vân Ca có nhiều sách, nếu muội muốn xem, nàng khẳng định sẽ rất vui lòng mà giải thích cho muội. Cầm, kỳ, thi,
họa, muội khi còn bé không học là bởi vì không có tiền mời người tới
dạy, nhưng hiện tại chung quanh muội đều là tiên sinh miễn phí, nếu muội thực là bởi vì chút tự ti này, vì sao không thể cố gắng mà xóa sạch tự
ti của muội đi?”
Hứa Bình Quân nội tâm chấn động. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới như thế!
Nàng chỉ lo hâm mộ ghen tị những gì Vân Ca có được, chỉ lo phỏng đoán tâm tư Lưu Bệnh Dĩ, mà chưa bao giờ tự nghĩ tới bản thân mình, nàng
luôn âm thầm oán Vân Ca, oán Bệnh Dĩ, mà không ngờ rằng tất cả mọi thứ
đều có thể học được. Đó chính là sai lầm lớn nhất của nàng.
“Mạnh đại ca, muội đã hiểu. Muội nếu bởi vì những thứ như vậy, cảm
thấy mình và Bệnh Dĩ không phải là người sống trong một thế giới, như
vậy việc muội phải làm chính là cố gắng làm cho mình tiến vào thế giới
của Bệnh Dĩ, mà không phải là nghĩ cách kéo chàng vào thế giới của muội, hoặc là ngăn cản người khác tiến vào thế giới của chàng.” Hứa Bình Quân chỉ cảm thấy trước mắt đã sáng tỏ thông suốt.
Hóa ra giống như hoàn toàn bị giam hãm trong một miệng giếng, biết
rằng bên ngoài có một thế giới khác, nhưng bản thân mình lại chỉ có thế
giới ở trong miệng giếng đó. Hâm mộ thế giới bên ngoài, không hài lòng
với thế giới tối tăm của mình, nhưng không biết nên làm gì bây giờ. Thời gian càng lâu, chỉ cảm thấy thế giới của mình càng ngày càng thêm tối
tăm, cái giếng kia càng lúc càng sâu, con người ban đầu vốn trong sáng
cũng dần dần trở nên u ám.
Nàng không phải là chưa từng căm ghét chính mình đã phụ một mảnh tâm ý của Vân Ca đối với nàng. Nàng làm sao mà chưa từng hoài niệm thời gian
lúc vừa mới quen biết Vân Ca, lúc đó chẳng phải nàng cũng thẳng thắn
thành thật, cởi mở?
Nàng ngồi nơi đáy giếng, muốn nắm lấy vầng sáng rực rỡ cho mình,
nhưng mỗi một lần giãy giụa thoát ra, nhưng không phải là nhảy khỏi
miệng giếng, mà là lại một lần nữa xuống sâu hơn, càng lúc càng bị vây
hãm sâu trong bùn lầy.
Hiện tại, nàng đã biết nên làm như thế nào để bò lên trên miệng
giếng, phương pháp đi đến thế giới bên ngoài kia, tuy rằng sẽ rất chậm,
thế nhưng nàng không sợ, nàng sẽ cố gắng, chậm rãi theo cây thang mà
Mạnh Giác chỉ bảo cho nàng, thoát khỏi nơi âm u của nàng.
Mạnh Giác nói: “Nếu muội muốn học thứ gì đó, có thể tới tìm ta, ta
mặc dù không có thời gian, nhưng nhóm Tam Nguyệt sẽ rất nguyện ý mà chỉ
giáo cho muội.”
Hứa Bình Quân đứng dậy hành lễ với Mạnh Giác: “Đại ca, cám ơn huynh.” Mạnh Giác vốn muốn đỡ nàng dậy, nhưng nghe thấy Hứa Bình Quân bỏ từ
“Mạnh” đi, chỉ gọi là “Đại ca”, ngược lại trong lòng không hiểu sao thấy ấm áp, tay liền rụt trở lại, để mặc cho Hứa Bình Quân hành một lễ.
Sau khi Hứa Bình Quân rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình hắn.
Mạnh Giác tiện tay cầm lấy một quyển sách muốn để mình phân tâm một
chút, lại nhìn thấy Vân Ca ghi chú ở bên cạnh, ghi chú của nàng rất kỳ
quái, chỉ là hình vẽ, nếu thích thì là một hình mặt trời cười híp mắt,
nếu không thích thì là một đóa hoa rũ xuống.
Mạnh Giác nhìn vẻ mặt hào hứng của mặt trời, trước mắt hiện lên trong khói lửa dày đặc, ánh mắt Vân Ca thống khổ. Đột nhiên, hắn dùng sức gấp mạnh sách lại.
Vân Ca, bây giờ nàng đang ở đâu?
…………………………………………..
Thành Trường An, Đại Tư Mã phủ.
Hoắc thị đã nắm trong tay thị vệ Vị Ương Cung, nhưng thị vệ chỉ phụ
trách canh giữ cửa cung đình, cũng không thể tùy ý đi lại trong cung,
cho nên Hoắc thị đối với nhất cử nhất động thường ngày của hoàng thượng
cũng không thể nắm vững kịp thời. Nếu muốn nhận được tin tức hết thảy về hoàng thượng kịp thời, phải an bài thái giám và cung nữ đến ngự tiền
hầu hạ, nhưng tổng quản cung đình Vu An là do Tiên đế bổ nhiệm, ở trong
cung nền móng vững chắc, lại liều chết trung thành với Lưu Phất Lăng,
cho nên rốt cuộc ngự tiền không có một người nào của Hoắc thị.
Hoắc Vũ vài lần thử bức bách, đều bị Vu An không chút dấu vết mà hóa
giải, tức giận, quyết định dùng cứng rắn đối cứng rắn, để xem hoạn quan
này có thể có bao nhiêu năng lực.
Thừa dịp hoàng thượng không ở Trường An, đang ở Ly Sơn, Hoắc Vũ lệnh
cho Hoắc Sơn tỉ mỉ chọn lựa một đám thích khách, đi ám sát Vu An. Chỉ
cần giết Vu An, ngày sau trong cung đình hết thảy đều dễ xử lý. An bài
thái giám, cung nữ cũng sẽ theo tâm ý bọn họ.
Nhưng không ngờ phái đi cao thủ đều một đi không trở lại, ngay cả xác chết cũng không tìm thấy. Mà khi hắn ở Ly Sơn nhìn thấy Vu An, Vu An
một sợi tóc gáy cũng không rụng, tươi cười như trước, bộ dáng âm hiểm
như trước, hắn lúc này mới hiểu được vì sao ngay cả phụ thân đối với
hoạn quan này luôn luôn kiêng kị vài phần, cũng mới thật sự hiểu được
câu nói mà phụ thân đã năm lần bảy lượt nói: “Tiên hoàng sẽ không chọn
một kẻ tầm thường đặt ở vị trí tối quan trọng như thế.”
Hoắc Vũ có phụ thân che chở bảo vệ, từ nhỏ đến lớn thuận buồm xuôi
gió, chưa bao giờ nếm trải qua thất bại như thế, tức giận đến nỗi phổi
cũng muốn nổ tung, nhưng chỉ có thể trước mặt Hoắc Sơn và Hoắc Vân chửi
mắng.
Hoắc Vân khuyên nhủ: “Đại ca, việc này là chúng ta tự tiện hành động, chưa có thương lượng qua với bá bá, cho nên mới hỏng chuyện như vậy, về sau cũng không nên nhắc lại. Bằng không để cho bá bá biết, chỉ sợ phạt
chúng ta quỳ ở từ đường cũng là còn nhẹ.”
Hoắc Sơn không phục: “Chẳng lẽ để cho hoạn quan đó tiếp tục ở chỗ này đắc ý? Chúng ta đưa người vào cung, đến chỗ Tiêu Phòng Cung của Thượng
Quan nha đầu hắn không thể nào nhúng tay, ngoài ra ai mà không bị hắn sử dụng ám chiêu? Lần này hao tổn của ta biết bao nhiêu cao thủ. Để uổng
công vô ích sao?”
Hoắc Vân trừng mắt nhìn Hoắc Sơn: “Nhị ca, huynh bớt làm đại ca thêm
ấm ức đi! Những cao thủ đó cũng không tính là hao tổn vô ích, ít nhất
chúng ta đã biết Vu An và đám thái giám có bao nhiêu thực lực, biết
người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng. Đợi cho ngày sau khi
muốn diệt trừ bọn họ, thì ta cũng đã biết thực lực bọn họ rồi.” Rồi quay sang Hoắc Vũ đau khổ khuyên: “Đại ca, quân tử báo thù mười năm không
muộn, bá bá vì trừng trị Thượng Quan Kiệt, ẩn nhẫn bao nhiêu năm?”
Hoắc Vũ hiểu được những lời Hoắc Vân nói đều là hợp lý, nếu để cho
phụ thân biết việc này, chỉ sợ hắn càng không hay ho, cục tức này chỉ có thể tạm thời nuốt vào, gật gật đầu: “Vân đệ nói rất có lý, việc này coi như chưa từng phát sinh qua, về sau ai cũng không được phép nhắc lại.
Vu An. . .” Hoắc Vũ hừ lạnh một tiếng thật mạnh: “Ngươi về sau ngàn vạn
lần đừng để rơi vào tay ta!”
…………………………………….
Hai chữ “Dày vò”, vì sao phía dưới đều có chữ hỏa, Vu An lần đầu tiên chân chính hiểu được (chữ dày vò “煎熬”, phía dưới có chữ hỏa 形). Đã
nhiều ngày, hoàng thượng không phải là giống như bị chậm rãi nướng trên
lửa sao? Mỗi thời mỗi khắc đều là dày vò.
Người đang hôn mê bất tỉnh kia chính là đem lửa, đem thống khổ tự
trách của hoàng thượng nấu thành canh, nấu càng ngày càng nóng, càng
ngày càng đặc. Nếu người kia vĩnh viễn không tỉnh lại, khi nồi canh đắng nhất thiên hạ này sôi sùng sục, hoàng thượng sẽ như thế nào?
(Trong tiếng Trung từ khổ có nghĩa đắng hoặc khổ, do đó mướp đắng còn gọi là khổ qua đó)
Vu An giật mình tự đánh một cái, không dám nghĩ tiếp. Thì thào tự nói với mình: “Tỉnh lại đi. Chúng ta có đại phu tốt nhất Đại Hán, có thuốc
tốt nhất, nhất định sẽ tỉnh lại.”
Thấy Trương thái y đi ra, Vu An lập tức nghênh đón: “Trương thái y?”
Trương thái y trước thỉnh an Vu An, phụ thân Trương thái y trước đây
cũng từng nhậm chức ở Thái Y viện, phụ tử hai người tính tình đều rất
ngay thẳng, trong lời nói thường đắc tội quyền quý, Lưu Phất Lăng cũng
rất tán thưởng Trương thái y này, mỗi một câu nói đều bộc lộ ra tính
cách, bản thân Vu An cũng không dám ngạo mạn, vội đưa tay nâng Trương
thái y dậy.
Trương thái y nói: “Bị thương quá nặng, lại trì hoãn thời gian trị
liệu. Tại hạ y thuật có hạn, hiệu lực của thuốc và kim châm cứu đã làm
được cực hạn, hiện tại chỉ có thể nghe theo mệnh trời.”
Sau khi Vu An nghe được, biết Trương thái y vừa rồi nói với hoàng
thượng, khẳng định cũng là lời này, lòng chùng xuống, không khỏi thở dài một tiếng, nhìn thần sắc ảm đạm của Trương thái y khoát tay áo: “Trương thái y gia học uyên nguyên, y thuật đã là nhân tài kiệt xuất của Thái Y viện, việc này. . .Ôi! Không phải lỗi của ông, là lỗi của ta.”
Trương thái y cũng thở dài mấy lượt: “Người đời đều cho rằng người y
thuật cao siêu trong thiên hạ đều là đại phu trong Thái Y viện, kỳ thật
căn bản không phải. Trong phong trần có nhiều hạng người tàng long ngọa
hổ, tại hạ từng nghe phụ thân nhắc tới, rất nhiều năm trước, trong thành Trường An có một người y thuật có thể nói Biển Thước tái sinh, chúng
ta so sánh với người này chỉ xếp vào đồ đệ mua danh chuộc tiếng. Nếu
người này có thể xem bệnh cho Vân cô nương, có lẽ tình hình sẽ không
giống như bây giờ.”
Vu An mắt sáng lên: “Người kia hiện giờ ở đâu? Ta phái người đi mời.”
Trương thái y lắc đầu: “Nếu tại hạ biết ông ấy ở nơi nào, đã sớm cầu
hoàng thượng phái người đi mời, thân là thầy thuốc, lại không có khả
năng cứu người, cái cảm giác bất lực đó… Ôi! Nghe phụ thân nói, người
kia rất nhiều năm trước đã rời khỏi Trường An, sớm chẳng biết đi đâu.
Chỉ hy vọng ông ấy có thể thu nhận một vài đồ đệ thiên phú, ngàn vạn lần đừng để cho y thuật của mình thất truyền. Nếu không, không chỉ có y
giới tổn thất, cũng là tổn thất của dân chúng thiên hạ.”
Sắc mặt Vu An lộ rõ vẻ thất vọng. Trương thái y sau khi thi lễ, bước
chân nặng nề rời đi. Vu An muốn đi vào phòng giúp cho hoàng thượng khuây khỏa một chút, vừa tới cửa, chợt thấy trong phòng một nam tử mi thanh
mục lãng* đang ngồi bên cạnh nữ tử, vì nàng mà thổi tiêu.
*Mi nghĩa là mày, mục là mắt, tóm lại câu mi thanh mục lãng ý chỉ một người anh tuấn.
Tiếng tiêu của hoàng thượng cũng giống như bản thân ngài, nhẹ nhàng lãnh mạc. Vu An xoay người rời khỏi phòng.
Bức rèm che ngăn cách thế giới chỉ thuộc về hai người họ, là cuộc gặp mặt mà hoàng thượng chờ đợi chín năm. Một khúc thổi xong, hắn cúi xuống bên tai Vân Ca, nhẹ giọng nói: “Vân Ca, ta biết nàng không phải hoàn
toàn không có nhận thức. Nàng nhất định có thể tỉnh lại, ta sẽ luôn luôn ở đây chờ nàng. Nàng đã đồng ý muốn tới gặp ta, nàng không thể nuốt
lời. . .”
“Lăng. . . ca ca. . .”
Trong lòng Lưu Phất Lăng bỗng nhiên có một cú sốc, vui mừng khôn
xiết, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Vân Ca, ngay sau đó lại phát giác
đây chẳng qua là Vân Ca trong hôn mê, mê sảng nói một câu, người vẫn như trước hôn mê chưa tỉnh. Trong nháy mắt hắn thấy thất vọng, nhưng trong
lòng lại chậm rãi lộ ra vui sướng, còn có từng đợt từng đợt xót xa.
Vân Ca vẫn nhớ tới hắn như trước, nhớ kỹ hắn.
Biết rõ Vân Ca không nghe được, câu “Lăng ca ca” kia cũng không phải
cố ý gọi hắn, nhưng hắn vẫn cực kỳ trịnh trọng cầm tay Vân Ca, đáp lời:
“Vân Ca, ta đang ở đây.”
Vân Ca lại nhíu mày lên, tựa hồ rất thống khổ. Lưu Phất Lăng vội xem
xét miệng vết thương của nàng: “Miệng vết thương lại đau sao?”
Mặt mày Vân Ca lúc này dường như ngưng tụ rất nhiều khó chịu, môi khẽ mấp máy, Lưu Phất Lăng vội cúi xuống bên môi nàng lắng nghe.
“Mạnh. . . Mạnh. . .”
“Lăng. . .”
“Tảng… đá… xấu xa… “
“Mạnh. . .”
Một tiếng lẩm bẩm gần như nghe không rõ ràng lắm, cũng dường như
không có ý nghĩa gì. Nhưng đối với từng tiếng từng tiếng lẩm bẩm ấy,
trái tim Lưu Phất Lăng từ từ run rẩy, rơi thẳng xuống một đáy vực sâu
không chút ánh sáng.