Đọc truyện Vân Trung Ca – Chương 17: Đơm hoa
Trước mặt Lưu Bệnh Dĩ và Mạnh Giác mặc dù bày bàn cờ vây,
nhưng hai người cũng không chơi cờ. Lưu Bệnh Dĩ cầm những quân cờ trắng
xếp thành hai vòng tầng tầng lớp lớp, sau đó cầm một quân cờ đen đặt
giữa vùng bao vây của quân trắng.
Một quân cờ đen trơ trọi, thân ở giữa vùng bao vây của quân trắng, nhìn không thấy có đường sống nào.
Mạnh Giác cười gật đầu: “Một vòng là cung đình Cấm quân, một vòng là Vũ Lâm doanh, hiện tại đều do Hoắc Quang khống chế.”
Lưu Bệnh Dĩ lại lấy thêm mấy quân cờ đen từ hộp cờ, lần lượt đặt
xuống bốn phía, lần lượt từng quân cờ ăn khớp với vị trí trú binh của
quân Hán triều hiện giờ ở các biên cương quan ải, tuy rằng ngẫu nhiên có nhiều chỗ có một hai quân cờ trắng, nhưng nhìn qua toàn bộ bàn cờ, vẫn
là dày đặc chi chít thiên hạ của quân đen. Lúc này lại nhìn quân trắng,
thân ở giữa biển cờ đen, có vẻ thế đơn lực mỏng.
Mạnh Giác gật gật đầu: “Thiên hạ này dù sao cũng của họ Lưu, hoàng đế trong lòng dân chúng cũng là họ Lưu. Nhưng mà…” Mạnh Giác nhẹ nhàng
tìm một vòng ở xung quanh đám cờ trắng: “Những nơi cờ trắng đang canh
giữ là những vị trí vô cùng quan trọng. Nếu bên ngoài cờ đen dễ dàng
hành động, cờ trắng cảm thấy nguy hiểm, luôn luôn có thể đi trước nhất.” Mạnh Giác lấy quân cờ trắng giữa những quân cờ đen ra khỏi bàn cờ.
Lưu Bệnh Dĩ lại đặt một quân cờ đen vào: “Mấy năm gần đây hắn vẫn cố
gắng thi hành cải cách, giảm thuế má, giảm nhẹ hình phạt, ít động binh
qua, để dân dưỡng sức, bất luận trong miệng nho sinh là lời gì, trong
lòng dân chúng vẫn luôn là một vị minh quân. Hiện tại xem ra, cờ trắng
càng lúc càng nhiều khát vọng đối với quyền lực. Nghe nói Hoắc Quang cực kỳ quý trọng thanh danh, người như vậy sẽ vô cùng coi trọng thanh danh
thiên thu muôn đời sau, hắn khẳng định sẽ không hi vọng sử sách ghi lại
hắn là gian thần mưu phản.”
Mạnh Giác cười nói: “Hoắc Quang tuy rằng vô cùng cao mưu, Lưu Phất
Lăng cũng không phải là hôn quân, con cháu Lưu gia cũng không chỉ có một mình Lưu Phất Lăng. Hoắc Quang nếu thực sự mưu phản, hắn sẽ phải đối
mặt như thế nào với việc thiên hạ phản đối, chỉ trích, cho nên trừ phi
Lưu Phất Lăng bức hắn tới đường cùng, nếu không Hoắc Quang là người hiểu rõ ràng tình thế thiên hạ, hắn không dám phản, cũng sẽ không muốn phản. Lúc này tính mạng của Lưu Phất Lăng ở trong lòng bàn tay hắn, nhưng
mạng của hắn thì không thử làm sao biết lúc này có nằm trong lòng bàn
tay Lưu Phất Lăng hay không? Ngược lại, Phiên vương bên ngoài e là mỗi
ngày đều ngóng trông Hoắc Quang có thể hạ thủ đối với Lưu Phất Lăng, đến lúc đó bọn họ có thể danh chính ngôn thuận khởi binh, triệu tập binh mã thiên hạ, tự nhiên nhất hô bá ứng.”
Lưu Bệnh Dĩ mặt ngẩn ra, nâng tầm mắt đảo qua trên mặt Mạnh Giác, rồi lại cụp mắt xuống, chỉ chỉ quân cờ đen ở giữa: “Hắn thì sao? Ngươi nói
xem như thế nào?”
Mạnh Giác suy nghĩ lát rồi mới nói: “Hắn là một hoàng đế không giống
với hoàng đế. Kỳ thật lúc trước, hắn vốn có thể lợi dụng khi Thượng Quan Kiệt và Hoắc Quang giằng co nhau, trước thân cận với Hoắc Quang là một
cách để cho mâu thuẫn trở nên gay gắt, rồi lại tỏ ý tốt với Thượng Quan
Kiệt, ổn định cục diện, sau đó âm thầm triệu tập trú binh bên ngoài,
dùng danh Thanh quân trắc* quay về tấn công Trường An. Biện pháp này
mặc dù vô cùng hung hiểm, nhưng với trí tuệ của hắn không có khả năng
không nhìn ra biện pháp này, hơn nữa còn tiến hành được ổn thỏa. Nhưng
có lẽ thiên hạ bởi vậy mà sẽ nhất thời đại loạn, nhưng không phá thì
không xây được, hỗn loạn qua đi, hắn có thể chân chính nắm thiên hạ
trong tay.”
*Thanh quân trắc: lấy danh nghĩa diệt trừ phản nghịch bên cạnh Quân vương.
Lưu Bệnh Dĩ nói: “Biện pháp của ngươi rất có thể biến thành một hồi
đại chiến binh qua. Do quốc lực Hán triều đã trở nên suy yếu, tứ di* thì liên tiếp khởi sự, nguyên niên** Thủy Nguyên***, từ Ích Châu, Liêm Đầu, Cô Tăng, Tang Kha quận tới Đàm Chỉ, rồi man di Tây Nam, hai mươi bốn ấp đều tạo phản, Thủy Nguyên năm thứ tư, Cô Tăng, man di Tây Nam, Diệp Du
lại phản, Thủy Nguyên năm thứ năm, Hung Nô tấn công quan ải. Ở dưới tình hình như thế, nếu hắn lo lắng hơn một phần cho xã tắc dân chúng, ít lo
một phần cho ngôi vị hoàng đế của hắn, thì hắn chỉ có thể lựa chọn như
hiện giờ, tận lực không động binh qua.”
*Tứ di: từ chỉ chung các dân tộc sống ngoài lãnh thổ Trung Quốc.
** Nguyên niên: năm đầu tiên của một niên hiệu khi vị vua đó mới đăng cơ hoặc đặt niên hiệu mới.
***Thủy Nguyên là niên hiệu đầu tiên Phất Lăng đặt, từ năm 87- 80 trước Công nguyên.
Mạnh Giác cười nhìn Lưu Bệnh Dĩ hỏi: “Nếu đổi thành ngươi, ngươi sẽ
lựa chọn loại biện pháp nào để thực hiện? Sẽ lựa chọn hy sinh mấy vạn,
thậm chí hơn mười vạn tính mạng của dân chúng để trước hết bảo vệ quyền
lực của mình, hay là làm như Lưu Phất Lăng?”
Lưu Bệnh Dĩ cười, không trả lời trực tiếp câu hỏi của Mạnh Giác: “Ta
không có khả năng là hắn, cho nên căn bản sẽ không gặp phải lựa chọn như vậy.”
Mạnh Giác cười cười, mắt nhìn Lưu Bệnh Dĩ, nâng chung trà lên, uống
một ngụm trà: “Tuy rằng trước kia ngươi cũng thực lưu tâm đến động tĩnh
trong triều, nhưng hôm nay… ngươi so với trước kia không giống nhau.”
Lưu Bệnh Dĩ khẽ đảo mắt xuống, nghịch mấy quân cờ trong tay: “Đại
khái phải làm phụ thân rồi, đột nhiên lúc đó cảm thấy ta không thể tiếp
tục để cho con ta giống ta sống cả đời như vậy, cho nên. . .” Lưu Bệnh
Dĩ đưa mắt nhìn Mạnh Giác, nhìn thẳng vào ánh mắt hắn: “Ta nghĩ ta sẽ
hết sức tranh đoạt một lần, xem còn cách nào có thể xoay chuyển vận mệnh của ta, sở cầu không nhiều lắm, ít nhất là để cho con ta không cần giấu đầu rụt đuôi mà sống.”
Mạnh Giác thản nhiên cười: “Hiện tại thiên hạ chỉ có hắn và Hoắc
Quang có khả năng cho ngươi một thân phận quang minh chính đại sống
tiếp. Hoắc Quang hẳn là sớm biết ngươi ở trong thành Trường An, nhưng
vẫn bất động thanh sắc*, chỉ sợ không thể trông cậy vào hắn giúp ngươi.
Nếu ngươi có thể buông xuống toàn bộ quá khứ, có lẽ có thể đi gặp hắn.”
Ngón tay Mạnh Giác dừng trên quân cờ đen ở trung tâm bàn cờ.
*Bất động thanh sắc: thành ngữ chỉ sự ung dung thản nhiên, không quan tâm.
Nụ cười của Lưu Bệnh Dĩ có vài phần thảm đạm: “Ta có tư cách gì mà
không buông xuống được? Không phải là ta có thể buông xuống hay không,
mà là hắn có thể tin tưởng ta đã buông xuống hay không?”
…………………………………….
Nhận được thiệp mời Hoắc Quang muốn gặp hắn, Mạnh Giác mặc dù biết rõ việc này chắc chắn có nhiều ẩn tình, nhưng nếu hắn muốn sống yên ổn ở
Trường An, hiện giờ tuyệt đối không thể đắc tội với Hoắc Quang, chỉ có
thể thản nhiên đi bái kiến Hoắc Quang.
Hắn và Yến vương tư mật đàm thoại chỉ có hai người bọn họ biết, Mạnh
Giác vẫn rất tin tưởng cho dù có người biết hắn và Yến vương kết giao,
cũng không có khả năng biết tình hình cụ thể, nhưng nhìn thấy thủ đoạn
Hoắc Quang hành sự, sự tin tưởng của Mạnh Giác quả thực đã trở nên không thực tin tưởng.
Hắn không cách nào biết Hoắc Quang rốt cuộc biết bao nhiêu về chuyện
của hắn, sẽ như thế nào khi thấy hắn lúc đó đối với mỗi quyền thần như
có như không đổ dầu vào lửa, cho nên chỉ có thể âm thầm chuẩn bị sẵn
sàng, xem xét thời cơ mà hành động.
Hoắc Quang trước kia đãi khách, khoảng cách giữa hai bên cùng lắm là
một trượng*, khoảng cách này có thể bảo đảm che dấu hộ vệ, khiến cho
những kẻ đột nhiên tới ám sát trở nên vô hiệu. Từ khi Thượng Quan Kiệt
chết đi, Hoắc Quang gia tăng khoảng cách này tới một trượng rưỡi. Tuy
rằng chỉ thêm khoảng cách nửa trượng, cũng đã làm cho việc ám sát trở
nên gần như hoàn toàn không có khả năng.
*Một trượng bằng mười thước, bằng khoảng 231cm nếu tính trong thời Hán.
“Mạnh hiền chất*, trà này hương vị đáng được yêu thích chứ?”
*Chất: cháu.
Mặc áo bào ở nhà cho thuận tiện, Hoắc Quang khí chất nho nhã, không
thể nào nhìn ra lúc nào hắn trở mặt lật tay, cũng không thể nhìn ra đây
là người nắm giữ sinh tử mọi người thành Trường An trong tay.
Mạnh Giác cười trả lời: ” Khí phiêu nhiên nhược phù vân dã.(Hương
thơm nhẹ thoảng qua tựa mây trôi), đây là lời Tiên đế đã từng khen tặng
trà Vũ Di Sơn, thế gian phần nhiều lấy trà này khen tặng quân tử. Đại
trượng phu thân tại tử thát* ý tại vân biểu (mây biếc), ở trong triều
đình, nắm giữ quyền thế, cũng không thay đổi chí hướng thanh bạch.”
*Tử thát là chỉ cửa nhỏ trong cung, mình tra trên baike nhưng vì chỉ edit
nên không hiểu rõ lắm, có vẻ 2 từ tử thát và vân biểu xuất phát từ điển
cố nên mình để nguyên từ.
Hoắc Quang vốn muốn nói tới chuyện khác, không ngờ nghe được Mạnh
Giác trả lời thế này, thoáng cái đã vui mừng, đầu mày giãn ra, liên lục
khen ngợi: “Nói rất hay! Hay cho câu Đại trượng phu thân tại tử thát mà ý tại vân biểu! Nếu mọi người trên thế gian hiểu được chí khí quân tử
như vậy, cũng sẽ không có những lời đồn đại hoàn toàn không có căn cứ
gây nghi kị như vậy.”
Mạnh Giác cười khom người thi lễ, duy trì một vẻ lạnh nhạt. Hoắc
Quang nhìn Mạnh Giác, cảm xúc trong mắt phức tạp, sau đó chậm rãi nói:
“Trà này là trà hảo hạng, nhưng nếu không dùng tới than củi tốt nhất đun sôi, dùng nước suối trong vắt để pha, cùng với chén ngọc Lam Điền đẹp
nhất để đựng, cho dù là trà tốt đến mấy thì trước hết hương vị cũng giảm đi một nửa.”
Hoắc Quang nhẹ giọng ho khan một tiếng, lập tức có người không biết
từ chỗ nào đi ra, lẳng lặng cầm cuộn da dê đặt ở trước mặt Mạnh Giác.
Mạnh Giác cầm lấy nhìn thoáng qua, lại gác lại trên bàn, trong lòng cảnh giác, trên mặt vẫn lạnh nhạt cười như trước.
Hoắc Quang cười nói: “Ngươi khẳng định còn không nghĩ tới, trà này là Thành Quân quấn lấy ta mấy ngày đòi lấy, rồi cố ý tự mình pha. Thành
Quân là đứa con gái mà ta hiểu rõ nhất, chỉ cần ngươi đối tốt với nó, ta cũng nhất định sẽ cung cấp than củi tốt nhất, nước tốt nhất, chén ngọc
tốt nhất, cho ngươi có thể pha được một chén trà ngon.”
Mạnh Giác bên môi vẫn hiện ý cười, lẳng lặng bưng chén trà trên bàn
lên. Nói rằng đối tốt với Hoắc Thành Quân không bằng nói trung thành với gia tộc Hoắc thị. Hoắc Quang chờ Mạnh Giác trả lời, Mạnh Giác lại sau
một lúc lâu cũng không lên tiếng.
Trong mắt Hoắc Quang sự không vui dần hiện rõ, Mạnh Giác đúng là
không giống với nhân tài bình thường. So với Mạnh Giác, nhi tử ông ta
dốc lòng bồi dưỡng đều thật sự không ra hồn. Từ lúc gặp được Mạnh Giác,
Hoắc Quang vẫn cẩn thận quan sát hắn, đối với hắn tán thưởng ngày càng
nhiều.
Nhưng Hoắc Quang càng tán thưởng Mạnh Giác, thì tình cảnh lúc này của Mạnh Giác ngược lại càng nguy hiểm, Hoắc Quang sẽ không giữ lại một kẻ
nguy hiểm tiềm tàng.
Hoắc Quang cười đặt chén trà trong tay xuống, đang muốn sai người
tiễn khách, chợt nghe động tĩnh bên ngoài mành, nhíu mày thở dài: “Trong mấy đứa con gái, thì đứa con gái này là ngang bướng nhất, hết lần này
tới lần khác đều làm người ta đau lòng.”
Hoắc Thành Quân dứt khoát không nghe lén nữa, vén mành tiến vào: “Cha lại nói xấu con gái nữa rồi.”
Từ khi ở núi Cam Tuyền về, Mạnh Giác chỉ ở trong phủ công chúa xa xa
nhìn thấy Hoắc Thành Quân một lần, nhưng lần đó Hoắc Thành Quân đối với
hắn vẫn còn tức giận, không nghĩ tới lần này Hoắc Thành Quân gặp hắn,
chẳng những không có chút oán khí nào, ngược lại mặt mày ẩn chứa cảm
tình, cười thẹn thùng.
Hoắc Quang nhìn Mạnh Giác, lại nhìn sang Thành Quân, trong lòng thầm
than, đích thật là một đôi trai tài gái sắc, khó trách Thành Quân một ý
muốn gả cho Mạnh Giác.
Hoắc Thành Quân hôm nay vừa hay dùng dầu hoa nhài chải tóc, Hoắc
Quang ngửi được hương hoa nhài thoang thoảng, lại nhìn lại dáng điệu
Hoắc Thành Quân yên lặng đứng lần nữa, trong lòng đột nhiên đau xót. Tựa hồ chuyện rất lâu trước đây, có một cô gái cũng đứng xa xa như vậy, cúi đầu dường như đang nhìn ông ta, lại dường như không hề nhìn ông ta.
Không biết là mùi son phấn trên người nàng, hay là bụi hoa nhài phía sau nàng, trong gió đêm từng đợt hương thơm thanh nhã lan tỏa.
Lại nghĩ tới Liên Nhi rơi nước mắt, bi ai của người đầu bạc tiễn
người đầu xanh, lòng rốt cục cũng trở nên mềm nhũn, quyết định cho thêm
Mạnh Giác một cơ hội. Hoắc Quang đứng lên, cười nói với Hoắc Thành Quân: “Cha có việc đi trước, không tiễn khách được, con giúp cha đưa Mạnh
Giác ra khỏi phủ.”
Hoắc Thành Quân vui sướng ngẩng đầu, gương mặt rạng rỡ giống như một
bông hoa nhài trắng muốt vừa mới nở, Hoắc Quang dùng ánh mắt hiền hậu
nhìn Hoắc Thành Quân, bước ra khỏi phòng.
Hoắc Thành Quân và Mạnh Giác, hai người dọc theo hành lang dài, sóng vai bước đi. Mạnh Giác nói: “Đa tạ tiểu thư chu toàn giúp.”
Hoắc Thành Quân cười, dưới vẻ mỹ lệ ẩn chứa vài phần chua xót: “Ta
nói với phụ thân, huynh và ta, huynh và ta… Hơn nữa phụ thân rất tán
thưởng huynh, cho nên. . . Kỳ thật chuyện huynh cùng Yến vương, Thượng
Quan Kiệt qua lại vốn là vừa lớn vừa nhỏ, còn thật sự mà nói, Thượng
Quan An vẫn là tỷ phu* của ta đấy! Ta hiển nhiên cũng có qua lại cùng
bọn họ, không phải là cũng hiềm nghi ta có ý đồ mưu phản? Nhưng mà phụ
thân trước giờ cẩn thận, lại biết rõ chí hướng của huynh với triều đình
cũng không nhỏ, cho nên nếu không phải bằng hữu của cha, cha tự nhiên
không thể giữ bên cạnh mình một người nguy hiểm.”
*Tỷ phu: anh rể.
Mạnh Giác trầm mặc không nói gì.
Vẻ mặt tươi cười của Hoắc Thành Quân có vài phần sợ hãi, hai má ửng
hồng, giống một đóa hoa nhài dưới ánh dịch dương, hiện ra một vẻ tội
nghiệp đáng thương: “Tuy rằng phụ thân thường nói cho đi thì mới có nhận lại, muốn nhận được, trước phải học cách cho đi. Đối với huynh…Ta…
cũng muốn như vậy. Vân Ca, Vân Ca nàng ấy tốt lắm. Phụ thân có rất nhiều con gái, mấy người tỷ phu của ta cũng đều có thị thiếp, huynh nếu
muốn… Ta nguyện ý cùng Vân Ca cùng. . .cùng hầu hạ… một…” Hoắc
Thành Quân xấu hổ đến mức gương mặt đỏ bừng, giọng nói càng lúc càng
thấp, càng về sau đã hoàn toàn không nghe được nàng nói gì.
Mạnh Giác vẫn không nói gì, Hoắc Thành Quân cũng không nói thêm lời
nào. Hai người trầm mặc đi tiếp, tới cửa ngách của phủ đệ, Hoắc Thành
Quân cúi đầu, xoắn vạt áo, lẳng lặng đứng.
Mạnh Giác hành lễ từ biệt với nàng, nàng nghiêng người đáp lễ lại,
vẫn nhìn theo cuối đường nơi Mạnh Giác biến mất, vẫn cứ tiếp tục đứng
tại chỗ ngẩn người.
Nha đầu dìu Hoắc phu nhân đi qua, Hoắc phu nhân thở dài lắc đầu, phất tay cho nha hoàn lui ra.
“Thành Quân, có như nguyện không?”
Hoắc Thành Quân giống như mới tỉnh lại từ trong mộng, thân mật khoác
tay mẫu thân: “Vâng. Đại khái sự tình quá đường đột, Mạnh Giác nhất thời phản ứng không kịp, cho nên không lập tức nói với cha chuyện của con và huynh ấy. Cha vốn muốn tức giận với Mạnh Giác, nhưng khi nhìn thấy con
lại cho huynh ấy thêm một cơ hội. Mẹ, vì sao lại cố ý cho con chải dầu
hoa nhài, vì sao cố ý cho con mặc y sam màu vàng nhạt.”
Hoắc phu nhân trừng mắt liếc Hoắc Thành Quân một cái: “Không nên hỏi
nhiều câu “Vì sao” như vậy? Mẹ thấy là mẹ đã nuông chiều con tới mức
không coi ai ra gì rồi.”
Hoắc Thành Quân ôm lấy mẫu thân, giống như một tiểu cô nương chúi đầu vào trong lòng mẫu thân, dụi dụi làm nũng: “Mẹ, mẹ…” Giọng nói đã từ
từ lộ ra sự nghẹn ngào.
Hoắc phu nhân vỗ nhẹ vào lưng Hoắc Thành Quân: “Mẹ hiểu mà. Chỉ hy
vọng người con chọn lựa là đúng, đối với nữ nhân cả đời này, chuyện gì
cũng có thể sai, nhưng duy nhất không thể gả sai người.”
Hoắc Thành Quân nói: “Con gái hiểu, cho nên con gái không nghĩ tới
cái gọi là môn đăng hộ đối, một người như Thượng Quan An là đủ rồi,
con gái không muốn giống như các tỷ tỷ khác, nhưng cũng muốn gả cho một
người có thể hoàn toàn dựa vào giống như phụ thân.”
Hoắc phu nhân mặc dù không nói gì, vẻ mặt cũng hoàn toàn đồng ý với
lý do thoái thác của Hoắc Thành Quân. Năm đó cũng bởi vì Hoắc Quang
không chọn con gái của mình gả cho Thượng Quan An mà tức giận, hiện tại
lại thấy vô cùng may mắn khi người gả cho Thượng Quan An không phải con
gái mà bà sinh ra.
“Thành Quân, về sau không thể ở trước mặt cha con ăn mặc như thế nữa. Lúc này đây cha con mềm lòng, nhưng lần sau lại nói không chừng sẽ bởi
vì trang phục của con mà lòng dạ sắt đá.”
Hoắc Thành Quân ở trong lòng mẫu thân gật gật đầu.
Tiểu Thanh tháo trang sức cho Hoắc Thành Quân, nhìn khuôn mặt nhã
nhặn trầm tĩnh của Hoắc Thành Quân trong gương, Tiểu Thanh nói: “Tiểu
thư, người đã không giống trước kia nữa rồi.”
Nếu chính mắt thấy tỷ tỷ, tỷ phu chết thảm còn có thể giống như trước đây, đó mới là kỳ quái. Hoắc Thành Quân thản nhiên hỏi: “Làm sao không
giống?”
Tiểu Thanh hoang mang lắc đầu: “Nô tỳ không biết, so với trước kia nhìn càng đẹp hơn.”
Hoắc Thành Quân cười trách: “Miệng có bôi mật sao?”
Tiểu Thanh lấy lược chải tóc cho Hoắc Thành Quân, thấy dường như tâm
tình của Hoắc Thành Quân khá tốt, liền hỏi: “Tiểu thư, nếu như người đã
nguyện ý để Mạnh công tử nạp Vân Ca, vì sao ngày đó còn cố ý tới nói với Vân Ca những lời đó?”
Hoắc Thành Quân cười cười, đứng dậy đi tới bên giường: “Việc này,
ngươi không cần biết, ngươi cần làm chính là trung thành. Ta tốt, ngươi
tự nhiên cũng tốt. Ta không tốt, nha đầu của đại tỷ, nha đầu của Thượng
Quan Lan có kết cục gì, ngươi cũng biết. Ngủ đi! Mấy ngày này việc cần
làm còn rất nhiều.”
……………………………………..
Vân Ca ở trong phòng ra ra vào vào, giống như một con nhặng bị mất
đầu, nhìn bề bộn bận rộn, nhưng không biết nàng vội vàng vì việc gì.
Mạnh Giác ngồi trước ngọn đèn đọc sách, ánh mắt vẫn không chủ định di
chuyển theo Vân Ca. Vân Ca buồn bực đến trước gương đi lại một vòng,
giống như xem tóc có gọn gàng, mặt có thực sạch sẽ, “Này, Ngọc trung chi vương, thiếp có vấn đề gì sao?”.
Mạnh Giác cười lắc đầu: “Nàng không có vấn đề gì.”
Vân Ca chỉ vào chóp mũi mình: “Vậy vì sao chàng cứ luôn nhìn chằm chằm vào thiếp.”
Mạnh Giác đột nhiên kéo Vân Ca vào trong lòng mình, ôm một cái thật
chặt. Vân Ca xoay xoay người nói: “Thiếp còn rất nhiều việc chưa làm
xong.”
Mạnh Giác cúi đầu gọi một tiếng “Vân Ca”, mềm mại tựa nước, rồi lại
trầm thấp như chì, thoáng cái đã chạm tới đáy lòng Vân Ca, Vân Ca chỉ
cảm thấy trong lòng không hiểu sao có chút đắng chát, yên tĩnh trở lại,
cũng đưa tay cũng ôm lấy Mạnh Giác, đầu ở ngay dưới cổ hắn dịu dàng cọ
cọ: “Thiếp đang ở đây mà.”
Mạnh Giác nói: “Đừng làm việc nữa, theo ta đi ra ngoài một lát đi.”
Càng đi càng xa, dần dần đi tới chỗ ruộng đồng của nông gia. Trong
gió đêm, chầm chậm lan tỏa hương thơm của ngũ cốc. Tiếng bước chân làm
kinh động đám ếch nhái đang nghỉ ngơi, ùm một tiếng nhảy vọt lên hồ
nước, rồi vang lên tiếng kêu của ếch nhái, nhưng chỉ chốc lát lại yên
tĩnh lại, bóng đêm càng thêm tĩnh mịch.
Vân Ca rất bướng bỉnh, ếch nhái yên tĩnh lại, nàng lại bắt chước
tiếng kêu của ếch nhái, đứng gần hồ nước bắt đầu kêu, làm cho đám ếch
nhái lại cùng kêu với nàng. Nàng đắc ý quay sang phía Mạnh Giác cười:
“Thiếp bắt chước giống không? Thiếp biết rất nhiều tiếng kêu của các
loại động vật đấy.”
Mạnh Giác cười gõ lên trán nàng một cái: “Ếch lại cho rằng ở bên
ngoài đang có một con ếch cái xinh đẹp mới tới đây, chúng nó đang ộp ộp
kêu để theo đuổi ếch cái đó.”
Gọi nàng là ếch cái sao? Lại còn là ếch cái xinh đẹp, đó không phải
là bảo nàng xấu xí sao? Vân Ca le lưỡi với Mạnh Giác, cười quay sang hồ
nước lại kêu lên một trận, nghiêng đầu nói với Mạnh Giác: “Thiếp nói với chúng nó, ếch cái đang ở cùng một chỗ với một con ếch đực còn đẹp hơn,
chúng nó sẽ không kêu nữa.”
Đi cũng đã lâu, Mạnh Giác vẫn không nói phải về, Vân Ca mặc dù đã
thấy mệt, nhưng thấy Mạnh Giác không nói, nàng cũng không nói, chỉ đi
cùng Mạnh Giác. Đến bờ ruộng, đường đi rất hẹp, hai người sóng vai cùng
đi có chút khó khăn, Mạnh Giác ngồi xổm xuống: “Ta cõng nàng.”
Vân Ca hì hì cười nhảy lên lưng Mạnh Giác: “Đúng lúc đang mệt đấy!”
Cây cao lương cao hơn đầu người, khi từ giữa những cây cao lương rậm
rạp tìm được đường đi ở giữa, Vân Ca duỗi tay, giúp Mạnh Giác đẩy mấy
cây cao lương trước mặt ra.
Ánh trăng dưới ruộng đồng xanh tươi lưu chuyển, chiếu xuống ngón tay
Vân Ca đang chuyển động, làm cho cổ tay Vân Ca trắng sáng như ngọc.
“Vân Ca, hát cho ta nghe đi.”
Vân Ca dựa lên vai Mạnh Giác, thuận miệng thì thầm:
“Tam nguyệt lí lai tam thanh minh, đào hồng bất khai hạnh hoa hồng, mật phong thải hoa hoa tâm thượng động.
Ngũ nguyệt lí lai ngũ đoan dương, dương liễu sao nhân trừu môn song, hùng hoàng dược tửu nháo đoan dương.
Thất nguyệt lí lai thất nguyệt thất, thiên thượng ngưu lang phối chức nữ, chức nữ bổn thị ngưu lang đích thê
. . .”
Tạm dịch:
Tháng ba đến có thanh minh tháng ba, sắc hồng lúc nào cũng bao phủ cây hạnh hoa hồng, ong mật tìm hoa bay lượn khắp nơi.
Tháng năm đến có Đoan ngọ tháng năm, ngọn dương liễu nhỏ trổ ra bên cửa sổ, rượu ngâm hùng hoàng nháo Đoan ngọ.
Tháng bảy đến có thất tịch tháng bảy, trên trời Ngưu Lang sánh đôi cùng Chức Nữ, Chức Nữ vốn là thê tử của Ngưu Lang…
Chú thích: Hùng hoàng là khoáng vật có sắc vàng, dùng làm thuốc và có thể dùng ngâm rượu, được người Trung Quốc uống trong tết Đoan ngọ với ý giải độc giống như nước mình có tục ăn cái rượu trong ngày này ấy.
Đoạn dịch lời hát này mình không làm sát ý được, vì mình cực dốt chuyển ngữ thơ với lời hát thế này, cả nhà thông cảm nhé.
Giữa ruộng đồng xanh tươi, ánh trăng ôn nhu, tiếng hát của Vân Ca lúc cao lúc thấp, giống như đang di chuyển trong mộng. Mạnh Giác có cảm
giác Vân Ca lén hôn xuống cổ hắn, hắn không khỏi nhếch môi, nhưng ý cười còn chưa hiện rõ, đã đông lại ở trên khóe miệng.
Khi Vân Ca ở trên lưng Mạnh Giác về nhà, đã tới nửa đêm, Vân Ca đang
say mộng đẹp. Mạnh Giác thu xếp cho Vân Ca ngủ thật tốt, rồi ngồi trong
sân nhỏ trầm tư cân nhắc.
Tư thế Vân Ca ngủ luôn luôn không tốt chút nào, một giường lớn một
chăn, quả thực đã bị nàng đạp hơn một nửa cái chăn xuống đất. Chốc chốc
Mạnh Giác lại vào nhà cầm chăn đắp lại cho nàng, rồi lại lẳng lặng ra
ngồi trong bóng đêm.
Lúc sáng sớm, khi Lưu Bệnh Dĩ đẩy cánh cửa sân chỗ Vân Ca ra, nhìn
thấy Mạnh Giác ngồi trên ghế đá, vài phần mệt mỏi, vạt y bào ướt sũng,
giống như đã ngồi ở bên ngoài một đêm, bị sương sớm thấm ướt.
Lưu Bệnh Dĩ thấy cánh cửa sổ phòng Vân Ca vẫn đang đóng chặt, đoán chừng Vân Ca còn chưa dậy, hạ thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Mạnh Giác nghiêng đầu nhìn Lưu Bệnh Dĩ: “Hóa ra không phải chỉ hoàng
đế mới có giang sơn mỹ nhân làm cho bối rối. Nếu có một ngày, ngươi phải lựa chọn giữa giang sơn và mỹ nhân, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?”
Lưu Bệnh Dĩ mấp máy môi vài lần, muốn trả lời, nhưng vẫn không thể
trả lời, cuối cùng đành buông tay: “Ta không có loại phiền não này.”
Mạnh Giác cười đứng lên: “Vân Ca hôm qua ngủ hơi muộn, không cần gọi
nàng. Ta có lẽ buổi tối muộn một chút mới trở về, bảo Vân Ca không cần
chờ ta ăn cơm.”
Bóng dáng cao lớn, nhẹ nhàng bước đi xuyên qua ánh nắng mặt trời.
Không hề có phong thái nhanh nhẹn lúc trước, lại có thêm vài phần tiều
tụy. Trong phòng, Vân Ca chân trần đứng ở bên cửa sổ, chậm rãi đi bước
một lui về giường, buông mành xuống, lấy chăn trùm kín đầu. Chăn rất dày nhưng vẫn không thể làm nàng thấy ấm áp, cái lạnh từ trong nội tâm từng chút tỏa ra, lạnh tới mức làm nàng bắt đầu run run.
Thân thể nàng run rẩy, giống như lá thu bị cơn gió lạnh thổi qua, bất cứ lúc nào cũng có thể rụng xuống.
………………………………..
Buổi tối, khi Mạnh Giác trở về, Vân Ca ngoại từ sắc mặt có chút tái
nhợt, những cái khác đều thực bình thường. Nàng vẫn giống như những ngày trước, bê ra một ít thứ gì đó màu sắc kỳ quái, không biết là thức ăn gì đưa cho Mạnh Giác, Mạnh Giác cũng nhận lấy ăn luôn.
Vân Ca ngồi bên cạnh, nhìn Mạnh Giác một hơi ăn hết những thứ mà nàng vừa mới làm đó.
“Ăn ngon không?”
Mạnh Giác nuốt xuống một ngụm canh cuối cùng, ngẩng đầu nhìn Vân Ca:
“Không biết, ta không biết ăn hết những thứ đó rốt cuộc là đắng, là chua hay là ngọt. Ta ăn đồ ăn gì cũng giống nhau.”
Vân Ca không có gì ngạc nhiên, chỉ bình tĩnh gật nhẹ đầu.
Mạnh Giác hỏi: “Nàng biết đã bao lâu rồi? Từ khi bắt đầu làm những đồ ăn hiếm lạ cổ quái này đã biết rồi sao?”
Vân Ca cười cười: “Đáng tiếc thiếp rất vô dụng, cho chàng ăn rất
nhiều thứ loạn thất bát tao gì đó, nhưng vẫn không chữa khỏi cho chàng.”
Mạnh Giác cầm tay Vân Ca: “Y thuật của nghĩa phụ được tán tụng một
tiếng là Biển Thước* tái thế, cũng không nói quá chút nào. Người đã
thử vô số biện pháp đều không chữa khỏi chứng bệnh kỳ lạ này của ta,
cuối cùng nói với ta phi dược lực năng vi, tâm bệnh hoàn nhu tâm lai
y.(Không thuốc nào có thể chữa khỏi được, tâm bệnh thì cần có tâm y mới chữa được). Mặc dù không hiểu lắm ý tứ của nghĩa phụ, nhưng nghĩa phụ
cũng nói không thuốc nào trị được, nàng hà cớ gì vì thế mà tự trách?”
*Biển Thước tên thật là Tần Hoãn tự Việt Nhân, vốn người Châu Mạc, Bột Hải
ông sinh khoảng năm 401 trước Công Nguyên, mất năm 310 trước Công
nguyên, được xem như một danh y lớn của Trung Quốc.
Vân Ca nhìn chăm chú vào hai bàn tay đan chặt nhau của bọn họ, trong
mắt có chút muốn khóc, rồi lại mạnh mẽ kìm nén lại. Mạnh Giác cho rằng
Vân Ca là vì bệnh của hắn, nhẹ nắm bả vai Vân Ca: “Nhiều năm như vậy sớm đã thành thói quen, đừng giữ lại trong lòng những gì đã qua nữa, chỉ
cần nàng không chê ta là được rồi. Nàng là đầu bếp danh chấn thiên hạ,
nhưng ta lại hoàn toàn không thể thưởng thức đồ ăn nàng làm, giống người mù cưới được mỹ nữ, chỉ nghe được người khác khen một tiếng đẹp, rốt
cuộc là đẹp như thế nào, hắn lại hoàn toàn không biết.”
Vân Ca quay đầu lại, trong mắt nước mắt không còn, cười xì một tiếng
khinh miệt Mạnh Giác: “Rõ ràng là chàng đang an ủi thiếp, nhưng như thế
nào khi nói xong, câu nào câu nấy đều giống như thiếp phải an ủi lại
chàng là sao?”
Mạnh Giác nhìn nụ cười của Vân Ca, bỗng nhiên có một loại cảm giác
không dám đối mặt. Đặt đầu nàng lại trong ngực mình, gắt gao ôm lấy Vân
Ca.
Vân Ca ở trong lòng hắn, ý cười trên mặt chậm rãi thu lại, hai mắt mở lớn, nhìn chăm chú về phía trước, nhưng thực tế những thứ nàng nhìn
thấy lại không hề rõ chút nào.
Mấy ngày này, khi Mạnh Giác ra khỏi nhà, Vân Ca cũng không hỏi đến
hắn đi đâu, khi Mạnh Giác trở về, nàng cũng luôn dính chặt lấy hắn. Mạnh Giác tưởng là vì bệnh của hắn, hơn nữa vốn luôn hi vọng Vân Ca có thể
như thế, cho nên cũng không suy nghĩ sâu xa, cũng không có nghi ngờ gì.
Khi hai người ở chung, đều đối với đối phương đặc biệt tốt, ngọt ngào
như vậy làm cho Hứa Bình Quân nhìn thấy hét lớn: “Chịu không nổi”, Lưu
Bệnh Dĩ thì có vẻ mặt phức tạp.
Lưu Bệnh Dĩ đứng ở trước cửa sân đã nửa ngày, mà trong sân Vân Ca
ngồi dưới ánh mặt trời cũng chưa hề cử động, cũng không để ý tới Lưu
Bệnh Dĩ đã đứng nhìn nàng rất lâu.
Lưu Bệnh Dĩ đẩy cánh cửa ra, tiếng kẽo kẹt kinh động Vân Ca, Vân Ca
lập tức mang vẻ mặt tươi cười đứng bật dậy, đợi tới khi thấy rõ là Lưu
Bệnh Dĩ, ý cười trên mặt lộ ra mỏi mệt.
Lưu Bệnh Dĩ kéo Vân Ca đến dưới bóng cây: “Muội đã biết rồi sao?”
Toàn bộ ý cười Vân Ca miễn cưỡng duy trì biến mất, khuôn mặt đau khổ, chậm rãi gật gật đầu: “Đại ca, không được nói cho huynh ấy biết.”
Lưu Bệnh Dĩ trong lòng chua xót, không biết nên nói gì để có thể an
ủi Vân Ca. Trong phút chốc, hắn cảm giác sâu sắc rằng chính mình vô
năng, cũng lại khắc sâu cảm nhận sức nặng của quyền thế, nếu hắn có
quyền thế, tất cả đều đã không giống như vậy.
Vân Ca trầm mặc một lát, vừa cười nói: “Đại ca, muội sẽ không có
chuyện gì đâu. Huynh ấy không phải còn chưa lựa chọn xong sao? Có lẽ
huynh ấy sẽ lựa chọn muội, không lựa chọn giang sơn đâu!”
Lưu Bệnh Dĩ rất muốn hỏi: “Nếu như không lựa chọn muội thì sao?”. Thế nhưng nhìn thấy Vân Ca miễn cưỡng duy trì vẻ tươi cười, không thể mở
miệng hỏi được, chỉ có thể cũng cười gật gật đầu: “Sẽ thế mà.”
Trong khoảng thời gian này, Vân Ca lúc nào cũng tính toán sử dụng
từng canh giờ một, nàng cẩn thận từng chút một lưu luyến sự ôn nhu của
Mạnh Giác. Mỗi một lần ôm, nàng đều đã nghĩ, có lẽ đây là lần cuối cùng. Mỗi một lần cười nói, nàng cũng sẽ nghĩ, có lẽ là lần cuối cùng hai
người cùng cười.
Nàng dùng hết khả năng cố gắng nắm bắt càng nhiều thời khắc hạnh
phúc, cố gắng làm cho mình lưu lại càng nhiều dấu ấn nhất trong cuộc
sống của Mạnh Giác. Nàng không biết thời gian như vậy còn có thể kéo dài bao lâu, mà nàng đang chờ đợi trong dày vò, liệu còn có thể kiên trì
bao lâu, chỉ là hiện tại, nàng không nỡ rời xa hắn, không nỡ buông tay.
Ngã tư đường trong Thành Trường An, khi vừa tới còn xa lạ, đến bây
giờ đã quen thuộc. Nàng và Mạnh Giác đã lưu giữ lại rất nhiều kỷ niệm
trong thành trì hùng vĩ này.
Vân Ca không biết vì sao lại đi đến trước cửa sau Hoắc phủ, cũng
không biết tại sao mình lại trốn ở trong đám cây cối, ngồi ở chỗ này
nhìn chăm chú vào phủ đệ ngẩn người, có lẽ là chỉ muốn thấy rõ ràng rốt
cuộc là cái gì cướp đi hạnh phúc của nàng.
Vị trí này của phủ đệ giống một đầu lão hổ, uy nghiêm chiếm giữ ở thành Trường An.
Thiên hạ Đại Hán, trong thành Trường An, có bao nhiêu người khát vọng có thể cùng dòng họ “Hoắc” này có cùng nửa điểm quan hệ? Từ “Hoắc” đại
diện cho uy nghiêm, quyền thế, tôn quý, của cải, có người nào có thể cự
tuyệt? Vị trí nắm được thiên hạ trong tay, nam nhân có mấy người có thể
không động tâm?
Nam tử như vậy đương nhiên là có, ít nhất nàng chỉ biết có ba người,
phụ thân, Nhị ca, Tam ca. Trước kia nàng cho rằng đó thực bình thường,
nhưng hiện tại mới biết được nam tử trong nhà mình đều khác người. Mẫu
thân của nàng, chị dâu tương lai của nàng đều là những nữ nhân may mắn,
nhưng nàng tựa hồ không có vận khí như vậy.
Vân Ca thản nhiên nở nụ cười.
Rất kỳ quái, nàng tự nhiên đối với phủ đệ này không có một chút chán
ghét, thậm chí đối với Hoắc Thành Quân, nàng cũng không có ác cảm gì. Có lẽ trong lòng nàng, tất cả cũng chỉ là lựa chọn của Mạnh Giác, cũng chỉ là chuyện giữa nàng và Mạnh Giác, còn Hoắc phủ, Hoắc Thành Quân lại
không có quan hệ gì.
Trong đầu suy nghĩ hỗn loạn, nàng không biết đã đứng bao lâu, khi sắc trời nhuộm tối, mới đột nhiên bừng tỉnh, biết mình hẳn là nên trở về,
Mạnh Giác có lẽ đã ở trong phòng chờ nàng. Nàng đang muốn xoay người rời đi, lại nhìn thấy cửa ngách vừa mở.
Trong sắc trời lúc chạng vạng, khoảng cách lại xa, tầm mắt vốn phải
rất mơ hồ, nhưng bởi vì bóng người kia quá mức quen thuộc, quen thuộc
đến mức nàng biết rõ bản thân mình tuyệt đối không nên nhìn nữa, nhưng
chân lại giống như bị đóng đinh trên mặt đất.
Khi Hoắc Thành Quân đưa Mạnh Giác ra khỏi phủ, sắc trời đã tối. Tiểu
Thanh cầm đèn lồng qua đó, khi ánh mắt chủ tớ hai người chạm vào nhau,
ánh mắt Hoắc Thành Quân là nghi vấn, Tiểu Thanh khẽ gật đầu.
Tới cửa phủ, Mạnh Giác đang muốn rời đi, nàng ấy lại túm tay áo Mạnh
Giác, vẻ mặt ửng hồng, muốn nói lại thôi. Mạnh Giác im lặng cười nhìn
nàng ấy, cũng không tới gần, cũng không rút tay áo ra.
Lưu luyến, lưu luyến, không đành lòng ly biệt!
Chỉ có tình cảm ngầm nảy sinh giữa nam nữ mới có thể lặng lẽ nhìn nhau như thế, ly biệt mới khó khăn đến thế?!
Mạnh Giác cười đỡ Hoắc Thành Quân: “Ta phải trở về.”
Hoắc Thành Quân mỉm cười dặn dò: “Sắc trời đã tối, trên đường cẩn thận.”
Mạnh Giác cười, thực ôn hòa nói: “Bên ngoài gió lạnh, nàng cũng sớm
trở vào đi, không cần tiễn nữa.” Nói xong xoay người rời đi, bước đi mặc dù thong thả, nhưng cũng không quay đầu lại.
Hoắc Thành Quân đứng ở cửa, nhìn theo bóng dáng Mạnh Giác hoàn toàn
biến mất. Ánh mắt Hoắc Thành Quân hướng về phía bóng mờ của đám cây cối
đối diện, tuy rằng nơi đó chỉ nhìn thấy một mảnh tối đen, tầm mắt của
nàng lại thật lâu không di chuyển.
…………………………………..
Đây là một buổi tối không có ánh trăng, bầu trời rất cao, nhưng cũng
rất tối đen, sao rất hiếm thấy, ánh sáng của chúng cũng thực yếu ớt. Hai bên ngã tư đường lá vàng trên cây ào ào theo gió rụng xuống.
Vân Ca cầm trong tay một mảnh lá rụng, thì thào nói: “Nổi gió.”
Trên đường ngẫu nhiên có vài người đi đường rụt cổ lại, vội vàng chạy về hướng nhà mình. Vân Ca ngừng bước chân, nghiêng đầu suy nghĩ: “Nên
trở về nhà.”
Nàng hít sâu mấy lần, muốn hồi phục lại đau đớn trong lồng ngực. Về
nhà sẽ không khổ sở nữa, cũng sẽ không đau lòng nữa, thì thầm tự nói với chính mình: “Ta không thích cảm giác đau đớn, ta sẽ khá hơn.”
Nhưng mà có thật vậy không?
Nàng không dám nghĩ nhiều hơn. Hiện tại lựa chọn duy nhất của nàng
chỉ có thể giống như con ốc sên, chui vào trong lớp vỏ của mình.
Đột nhiên, một ông già râu tóc bạc trắng giống như một cơn gió xoáy,
vọt tới trước mặt Vân Ca, quơ tay, cao hứng phấn chấn, hô to gọi nhỏ:
“Vân Ca, Vân Ca, thật là cháu! Ha ha ha. . .Ta thật đúng là có phúc, Vân Ca nhi ngoan, mau làm cho sư phụ bữa cơm.”
Lão tuổi đã rất lớn, tính cách lại vẫn giống trẻ con, động tác nhanh
nhẹn lại giống như thiếu niên. Vân Ca trong lòng đầy thương tâm, tha
hương gặp lại cố tri*, giống như thấy người thân, mũi thấy đau xót, đã
muốn rơi lệ, rồi lại lập tức cố ngăn lại, nặn ra nụ cười nói:
*Cố tri: bạn cũ.
“Không được gọi bừa, cháu cũng không bái bác làm thầy, là bác tự mình kiên quyết muốn dạy cháu. Hầu bá bá, tại sao bác lại ở Trường An? Có
gặp Nhị ca cháu không?”
Hầu lão đầu hai mắt mở lớn, thổi râu, bộ dáng rất tức giận, nhưng
nghĩ tới người khác sợ lão tức giận, nhưng Vân Ca lại không sợ, xưa nay
đều là lão có việc cầu Vân Ca, nhưng cho tới bây giờ Vân Ca chưa từng
yêu cầu lão làm gì, bực bội đầy mình không khỏi đều tan biến, vẻ mặt
nịnh bợ nói với Vân Ca: “Vân Ca nhi ngoan, lão nhân rất lâu rồi chưa có
gặp Nhị ca cháu. Ta mới vừa đi một chuyến tới Yến Bắc, muốn quay về Tây
Vực, tiện đường đi qua Trường An. Cháu tại sao lại ở chỗ này?”
Hầu lão đầu căn bản không chờ Vân Ca trả lời, đã nôn nóng nhanh nhẹn
nói: “Ôi! Ôi! Vân Ca nhi, bao nhiêu người cầu muốn bái sư, có người quỳ
suốt ba ngày ba đêm, ta đều không đáp ứng, ngươi nha đầu kia lại. . .
Nhà các ngươi tất cả đều là quái nhân, năm đó cầu Nhị ca cháu học, Nhị
ca cháu chỉ cười, tuy rằng cười rất quân tử, lại cười đến mức không chút nào đáp ứng, sau lại tìm Tam ca cháu, Tam ca của cháu lại làm như lão
nhân thiếu tiền hắn, mặt lạnh lùng đến cả câu Không có hứng thú cũng
không nói, làm cho lão nhân rất thương tâm, học được bản lãnh của ta có
rất nhiều ích lợi đấy…”
Vân Ca vẻ mặt khinh thường: “Bác đừng khoác lác! Năm đó khi bác bảo
cháu theo bác học cái gì Diệu thủ không không (bàn tay thần kỳ), cháu
nói Cháu mới không thèm đi trộm đồ vật gì đó, bác nói Học xong, thiên hạ ngoại trừ ta, không có bất kỳ kẻ nào có thể trộm đồ của cháu, cháu
cảm thấy không bị trộm thì cố gắng cũng được, nên đi theo bác học. Kết
quả thì sao? Cháu vừa tới Trường An đã bị người khác trộm đồ.”
Hầu lão đầu cả đời du hí phong trần, không vấn vương bất kỳ thứ gì,
duy nhất đối với danh hiệu Diệu thủ không không của mình mà kiêu ngạo, nghe thấy Vân Ca nói như thế, lập tức trở nên nghiêm túc, giống như
biến thành người khác: “Vân Ca, lời cháu nói là thật? Cháu tuy rằng chỉ
học được ba bốn phần, trộm đồ vật này nọ có lẽ vẫn không được, nhưng
người khác nếu muốn trộm đồ của cháu, cũng không dễ dàng.”
Vân Ca gật đầu: “Tất cả đều là nói thật. Trên người của cháu tổng
cộng mang theo bảy tám cái hà bao, toàn bộ đều mất hết, làm hại cháu ở
trọ không có tiền, bị tiểu nhị làm cho nhục nhã một trận, may mắn. . .”
Tên người đó vừa xuất hiện trong đầu, giọng nói của Vân Ca có chút nghẹn ngào, nàng lập tức ngậm miệng lại. Trên mặt duy trì nụ cười bất cứ lúc
nào cũng có thể bị phá vỡ.
Hầu lão đầu không lưu ý đến sự khác thường của Vân Ca, chỉ trong lòng tràn đầy nghi hoặc, thì thào tự nói: “Không có khả năng, không có khả
năng. Cho dù thành Trường An có kẻ cùng nghề điêu luyện, muốn không kinh động tới cháu, nhiều nhất cũng chỉ có thể trộm được bốn hà bao, bảy tám cái hà bao, trừ phi là ta mới có thể, a!”
Hầu lão đầu cười rộ lên, thần thái lại trở nên phấn chấn: “Trời ơi!
Ta biết ai trộm đồ của cháu rồi. Ôi! Chê cười, chê cười! Ta có dạy hai
đồ đệ, các con còn chưa gặp mặt quen biết nhau, nhưng mà cũng không có
biện pháp, chúng ta hành sự theo quy củ là lén lút, thu đồ đệ cũng như thế, gióng trống khua chiêng nói cho người khác biết ta thu đồ đệ, nhà
người ta không phải cũng biết ngươi là không không nhân sao? Lúc đó
còn trộm cái gì? Lão nhân tung hoành thiên hạ vài thập niên, thấy qua
diện mạo thực của ta cũng không tới vài người…”
Mắt thấy Hầu lão đầu sắp rẽ ngoặt đề tài sang lịch sử cuộc đời trộm
đạo huy hoàng rực rỡ của lão, Vân Ca ngắt lời lão: “Hầu bá bá, nói trọng điểm! Rốt cuộc là ai trộm đồ của cháu? Chẳng lẽ là đồ đệ của bác?”
Hầu lão đầu cẩn thận cười bồi thường: “Vân Ca nhi ngoan, cháu đại
khái là bị sư huynh của cháu, không đúng, tuổi của hắn tuy rằng lớn hơn
cháu, nhưng so với cháu thì theo ta học nghệ muộn hơn. Nhập môn sau, hẳn phải gọi là sư đệ, cháu đại khái là bị sư đệ của cháu trộm. Lúc ấy sư
phụ nói với cháu ta là đệ nhất thiên hạ, lúc đó còn chưa có Tiểu Giác
đâu! Hiện giờ, hiện giờ. . .” Hầu lão đầu tựa hồ còn thập phần không cam tâm tình nguyện: “Hiện giờ ta có lẽ là đệ nhị thiên hạ, Tiểu Giác có
khả năng học hỏi không giống bình thường, lại bằng lòng bỏ thời gian,
làm sao giống cháu? Nhưng mà cũng kỳ quái, Tiểu Giác tại sao lại trộm đồ của cháu? Hắn mặc dù theo ta học Diệu thủ không không, thứ có thể
khiến hắn vừa mắt, chủ động ra tay chỉ sợ còn không có. Thật là vinh dự
được chiếu cố, đã nhiều năm đều không gặp hắn, hắn cũng tới Trường An
sao? Vân Ca nhi, cháu chớ có tức giận, hắn cũng không biết cháu là sư tỷ của hắn, bởi vì cháu vẫn không chịu gọi ta là sư phụ, cũng không thật
sự học được bản lãnh của ta, cho nên lão nhân đã nói với hắn chỉ có một
đồ đệ là hắn, cổ vũ tốt hắn chịu khó kế thừa y bát*.”
*Y bát: truyền
từ đời này sang đời khác, vốn xuất phát từ áo cà sa và bát của các nhà
sư truyền lại cho môn đồ, về sau chỉ chung tư tưởng, học thuật… truyền cho đời sau.
Thân thể Vân Ca lảo đảo, sắc mặt tái nhợt: “Hầu bá bá, Tiểu Giác tên đầy đủ gọi là gì?”
Hầu lão đầu nhớ tới đồ đệ của mình, lòng tràn đầy đắc ý: “Mạnh trong
Mạnh Tử, Giác là Ngọc trung chi vương (ngọc ghép thành đôi), Mạnh Giác,
là nghĩa tử của người duy nhất lão nhân cả đời này kính trọng…”
Vân Ca đứng không vững, lảo đảo lui về phía sau vài bước, những nghi
vấn từng xẹt qua trong lòng trong phút chốc tựa hồ hiểu được toàn bộ.
Hầu lão đầu lúc này mới lưu ý đến sắc mặt Vân Ca tái nhợt khác thường: “Vân Ca nhi, cháu làm sao vậy? Bị bệnh sao?”
Vân Ca gắng gượng cười cười: “Không có, chỉ là có chút mệt mỏi. Cháu
hôm nay ở bên ngoài bận bịu cả ngày, Hầu bá bá, cháu muốn đi về trước
nghỉ ngơi. Bác nghỉ ngơi ở đâu, đợi tới khi cháu rảnh rỗi tới gặp bác,
hoặc là chúng ta gặp ở Tây Vực, đến lúc đó nhất định cháu sẽ nấu cho bác ăn.”
Hầu lão đầu chỉ vào khách điếm phía trước: “Là đặt chân ở chỗ này.
Tối nay gió khẳng định còn lớn hơn, Vân Ca nhi ngoan, cháu mau trở về
nghỉ ngơi cho tốt, sau khi tinh thần ổn định, làm cho sư phụ mấy món ăn
thật ngon.”
…………………………………….
Đêm tối đen, gió càng thổi càng lớn.
Vô số lá cây xoay chuyển vù vù ở trong gió, từ trên đầu, bên mặt Vân
Ca bay qua, khuấy đảo bóng tối vốn đã thấy không rõ ở phía trước rồi lại phá thành mảnh nhỏ, một mảnh mịt mù không phân biệt được.
Vân Ca mờ mịt đi giữa thiên địa hỗn loạn. Rất nhiều thứ, từng nghĩ
rằng sẽ tồn tại thiên trường địa cửu, nhưng hóa ra lại sụp xuống chỉ
trong nháy mắt. Từng nghĩ rằng hắn với nàng trong thành Trường An một
lần rất thi ý tương phùng, giống như vô số truyền kỳ chuyện xưa, nữ tử
gặp rủi ro, tình cờ gặp được công tử văn nhã cứu giúp, cứu giúp chính là duyên phận trọn đời trọn kiếp.
Nhưng hóa ra chân tướng là như thế này, hắn lấy túi tiền của nàng,
sau đó lại tái xuất hiện ở trước mặt nàng thi ân với nàng, khiến cho một người không có kinh nghiệm cuộc sống, không có tiền như nàng chỉ có thể dựa vào hắn, nhưng hắn thật không ngờ nàng lại dựa vào món ăn kiếm
tiền, căn bản là không dựa vào hắn. Mưu kế của hắn tuy rằng không thực
hiện được, nhưng dù sao hắn cũng dùng biện pháp này mạnh mẽ xâm nhập thế giới của nàng.
Khó trách hắn đêm khuya lại gảy khúc “Thái Vi”
“Tích ngã vãng hĩ, dương liễu y y,
Kim ngã lai tư, vũ tuyết phi phi.
Hành đạo trì trì, tái khát tái cơ.
Ngã tâm thương bi, mạc tri ngã ai.”
Dịch:
Khi đi tha thướt cành dương,
Khi về mưa tuyết phũ phàng tuôn rơi.
Thấp cao dặm thẳng xa xôi,
Biết bao đói khát, khúc nhôi cơ cầu.
Lòng ta buồn bã thương đau,
Ta buồn ai biết, ta rầu ai hay.
Nếu hắn là đồ đệ của Hầu bá bá, có lẽ đại khái nghe Hầu bá bá nhắc
tới Nhị ca, có lẽ biết “Thái Vi” vốn là khúc nhạc Nhị ca thích nhất. Lúc ấy còn tưởng rằng là một loại duyên phận kỳ diệu, nhưng hóa ra lại là
cố tình thiết lập.
Nhưng là vì cái gì đây? Vì sao phải đối với nàng như thế? Nàng làm
sao lại khiến cho hắn phí tổn nhiều tâm tư như vậy? Nàng rút cây kim
ngân trâm ở búi tóc trên đầu xuống, lại lấy ra Cự Tử lệnh trong ngực áo
mà Phong thúc đưa cho nhìn kỹ. Từng cảnh, từng cảnh của ngày đó từ từ
đều được hồi tưởng tỉ mỉ trong tâm trí nàng.
Cha mẹ không cho phép nàng bước vào lãnh thổ Hán triều, nhưng trong
nhà mình toàn bộ đều là tập tục người Hán. Phong thúc thúc đối với nàng
yêu mến khác thường, còn hỏi thăm về người nhà của nàng, lúc ấy còn nghĩ là bởi vì chung thân đại sự của đứa cháu trai, cho nên cần biết rõ về
gia cảnh xuất thân của nàng, bây giờ nghĩ lại, ngày đó những câu hỏi của Phong thúc thúc kỳ thật cũng chỉ là muốn biết phụ mẫu nàng sống có tốt
hay không.
Nếu như không có nàng, ngày đó Phong thúc thúc sẽ trừng phạt Mạnh
Giác như thế nào? Không cho phép hắn sử dụng tiền tài và nhân lực sao?
Hắn thổ lộ tâm ý với nàng, khi nói với nàng sẽ không qua lại với Hoắc Thành Quân nữa, khi đó đúng lúc Phong thúc thúc bệnh nặng, nói vậy là
tại thời điểm đó, Phong thúc thúc đang tự hỏi xem sẽ giao gia nghiệp cho ai quản lý.
Hắn cố ý dẫn nàng đi gặp Phong thúc thúc.
………………………………………
Vân Ca bỗng nhiên cười ha hả. Cười đến mềm cả người, thân thể từng
tấc, từng tấc từ từ trượt xuống trên mặt đất. Thân thể của nàng cuộn
tròn lại, ôm đầu gối, vùi đầu vào giữa đầu gối, một mình ngồi xổm ở giữa ngã tư đường tối đen.
Gió gào thét thổi lá cây lên xuống, thổi qua thân thể của nàng, mái
tóc mất đi trâm cài của nàng bị gió thổi trúng bay loạn trong không
trung.
………………………………………..
Vân Ca tối muộn vẫn chưa về nhà, Lưu Bệnh Dĩ đốt đèn lồng đi tìm.
Nhìn thấy ở một ngã tư đường rộng lớn, trống trải thê lương, một người
đang ngồi, người co lại còn rất nhỏ, rất nhỏ, cuộn lại giống như một con ốc sên, cuộn mình ở giữa ngã tư đường.
Đầy trời lá rụng tung bay, tóc đen của nàng cũng bay múa, hiện ra hết thảy đều là thương tâm.
Lưu Bệnh Dĩ tim đập nhanh, đi từng bước một cẩn thận tới gần Vân Ca,
chỉ cảm thấy không cẩn thận một chút là người kia cũng sẽ theo lá rụng
biến mất trong gió.
“Vân Ca, Vân Ca. . .”
Vân Ca trên mặt đất lại có tai như điếc.
Bởi vì gió quá lớn, đèn lồng trong tay bị gió thổi trúng một cái, bay lên theo gió, hỏa chúc phía trong đèn đốt cháy lớp vỏ bên ngoài, trong
tay hắn đột nhiên bùng lên một ngọn lửa.
Ánh sáng vốn luôn mờ nhạt đột nhiên trở nên sáng rực, Vân Ca bị ánh sáng kinh động, ngẩng đầu nhìn Lưu Bệnh Dĩ.
Trên lông mi thật dài vẫn còn vương nước mắt, trên mặt lại có một nụ
cười mờ mịt. Dung nhan kiều diễm như hoa, dưới ánh lửa nhảy múa, phảng
phất giống như một giọt sương trên cánh sen dưới ánh trăng.
Ánh lửa nhạt đi, khuôn mặt Vân Ca lại chìm vào trong bóng đêm.
Lưu Bệnh Dĩ đứng ngây ngốc một hồi lâu, mới ném xuống đoạn trúc trong tay không còn đèn lồng vừa bị cháy mất cho rảnh tay, cúi người đỡ Vân
Ca đứng lên.
Khi chạm vào mái tóc hỗn loạn của Vân Ca, nhìn thấy trong tay Vân Ca
còn cầm một cây trâm, hắn muốn lấy lại để búi tóc Vân Ca cho gọn, Vân Ca lại nắm chặt không chịu buông tay.
Lưu Bệnh Dĩ bất đắc dĩ, chỉ có thể thuận tay tháo xuống đồng tâm kết
đeo bên hông, dùng làm dây buộc, túm chặt toàn bộ tóc Vân Ca, buộc gọn
lại. Lưu Bệnh Dĩ che chắn cho Vân Ca tránh nơi đầu gió, tìm một hẻm nhỏ
đi đường vòng về nhà.
Hai người đi một hồi lâu, Vân Ca tựa hồ mới tỉnh táo, đột nhiên dừng
bước lại: “Muội muốn về nhà, muội không muốn gặp lại hắn nữa.”
Lưu Bệnh Dĩ rất ôn hòa nói: “Chúng ta sẽ về nhà. Lúc ăn cơm chiều hắn có đến một lần, thấy muội không có ở nhà nên đi rồi. Hắn có bảo chúng
ta chuyển lời cho muội, hắn phải đi gặp một người, lo liệu một số việc, e là một hai ngày tới không có thời gian rảnh, chờ tới khi hết bận bịu
rồi sẽ quay lại thăm muội.”
Vân Ca nghe xong, không có biểu cảm gì, chỉ có bước chân đang dừng lại liền bước tiếp.
“Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Muội không đợi hắn lựa chọn sao?”
Vân Ca lắc lắc đầu: “Không có chuyện gì.”
Vân Ca tính tình nhìn hiền hoà, nhưng khi trở nên bướng bỉnh lại
không giống bình thường. Lưu Bệnh Dĩ biết nàng không muốn nói, cũng
không hỏi thêm nữa, chỉ nói: “Sau khi về nhà ngủ một giấc thật ngon, mọi thứ đều sẽ khá hơn. Đại ca cam đoan với muội, mọi thứ nhất định đều sẽ
khá hơn.”
………………………………………….. .
Hứa Bình Quân nghe thấy tiếng gõ cửa, lập tức ra đón.
“Vân Ca, gió thổi lớn như vậy, đi đâu chứ? Thực là lo cho muội muốn chết, tại sao lại thành bộ dáng chật vật như vậy…?”
Khi nàng nhìn thấy dây buộc tóc trên đầu Vân Ca chính là đồng tâm kết mà nàng làm cho Lưu Bệnh Dĩ, những lời chưa nói đều nuốt trở lại trong
miệng.
Lưu Bệnh Dĩ giao Vân Ca cho Hứa Bình Quân: “Ta đi đun ít nước ấm cho Vân Ca, làm chút đồ ăn”, rồi xoay người đi vào phòng bếp.
Ở trên đường, Vân Ca đã có chủ ý, muốn về nhà.
Biết rằng thời gian ở cùng Lưu Bệnh Dĩ, Hứa Bình Quân sẽ còn không
nhiều, trong đau xót lại thêm vài phần lưu luyến. Hứa Bình Quân lấy cho
Vân Ca một ít nước ấm, để Vân Ca rửa mặt rửa tay.
Vân Ca thấy ánh mắt Hứa Bình Quân thường thường liếc nhanh nhìn tóc
trên đầu nàng một cái, tuy rằng cười, vẻ mặt có chút kỳ quái, nàng vừa
sờ tóc trên đầu mình, vừa cười hỏi: “Tóc trên đầu của muội làm sao vậy?” Đụng phải dây buộc trên đầu, nàng tháo xuống dưới, phát hiện là một
đồng tâm kết.
Ngày đó Hồng Y đã dạy nàng làm. Nàng sau đó mới biết được vì sao Hồng Y không chịu kết giúp nàng, phải là chính nàng tự mình làm.
Đồng tâm kết, kết đồng tâm.
Nữ tử đem tâm ý của mình kết trong từng sợi dây, đeo trên người trong lòng mình, mong được vĩnh viễn kết đồng tâm.
Vân Ca vô cùng lúng túng, vội cầm đồng tâm kết gỡ thẳng ra, trả lại
cho Hứa Bình Quân, “Muội, muội…” Nàng không nghĩ ra được giải thích
làm sao cho rõ ràng đồng tâm kết đeo bên hông Lưu Bệnh Dĩ làm thế nào mà chạy tới trên đầu của nàng, bởi vì nàng cũng thực hoảng hốt, chỉ nhớ rõ nàng và đại ca từ trong ngõ hẻm đi về.
Hứa Bình Quân cười nhận lại đồng tâm kết: “Không có gì! Nam nhân đều
không để tâm đối với những thứ nhỏ nhặt thế này, đại ca muội chỉ sợ căn
bản cũng không phân biệt được đồng tâm kết với mấy loại dây kết khác có
gì khác nhau.”, rồi tìm trâm cài của mình giúp Vân Ca chải đầu, cài lại
búi tóc trên đầu cho gọn, vừa tựa hồ thập phần vô tình hỏi:
“Muội và Mạnh đại ca làm sao vậy? Tỷ gần đây nhắc tới muội và Mạnh
Giác ở trước mặt đại ca muội, thần sắc đại ca muội cũng có chút kỳ lạ,
Mạnh đại ca khi dễ muội sao?”
Vân Ca nghe ra trong ngữ khí của Hứa Bình Quân có thêm vài phần là ý
khác, trong lòng lại thêm bi thương, tình cảm đã dứt, nhưng không ngờ
tình bằng hữu cũng mỏng manh như vậy, cho tới bây giờ Hứa Bình Quân vẫn
không thể tin tưởng nàng như trước.
Vân Ca bỗng nhiên cảm thấy thành Trường An không còn gì lưu luyến
nàng nữa, nghiêng người kéo Hứa Bình Quân ngồi xuống bên cạnh mình:
“Tỷ tỷ, muội phải đi.”
“Đi? Đi đâu?”
“Muội muốn về nhà.”
Hứa Bình Quân sửng sốt: “Nhà? Nơi này không phải là nhà của muội sao? Hay muội muốn nói tới Tây Vực? Vì sao? Đại ca muội có biết không?”
Vân Ca lắc lắc đầu: “Đại ca không biết. Là muội đột nhiên quyết định, hơn nữa muội sợ cáo biệt, cũng không muốn cáo biệt.”
“Mạnh đại ca đâu? Huynh ấy không đi chung với muội sao?”
Đầu Vân Ca dựa lên bả vai Hứa Bình Quân: “Hắn sẽ lấy tiểu thư Hoắc gia.”
“Cái gì?” Hứa Bình Quân nộ khí bốc tới đầu, liền nhảy dựng lên.
Vân Ca ôm lấy nàng: “Tỷ tỷ, tỷ đang có thai đấy! Vậy nên đừng tức
giận lung tung, tỷ xem muội cũng không tức giận mà.” Vân Ca đặt cây kim
ngân trâm và Cự Tử lệnh vào tay Hứa Bình Quân: “Khi Mạnh Giác đến, tỷ
giúp muội mang hai thứ đồ này đưa cho hắn.”
Hứa Bình Quân nghĩ đến các nàng đều thua kém so với Hoắc Thành Quân,
cơn tức trong lòng chậm rãi giảm xuống. Lại nghĩ tới một người như Vân
Ca gặp phải cảnh ngộ như vậy, không khỏi thập phần bi ai: “Vân Ca, muội
không đi tranh đoạt lấy một lần sao? Vì sao ngay cả tranh cũng không
tranh đã lui nhường vậy? Mưu ma chước quỷ của muội không phải từ trước
đến nay đều rất nhiều sao? Muội nếu muốn tranh, nhất định có thể có biện pháp. Ngoại trừ gia thế, muội làm sao không bằng tiểu thư Hoắc gia?”
“Không đáng. Huống hồ chuyện tình cảm không giống với những chuyện
khác, là của mình thì nhất định sẽ là của mình, không phải của mình, có
cố cưỡng ép cũng không chắc đã được hạnh phúc.” Vân Ca nắm lấy nước ở
trong chậu, một bàn tay gắng sức muốn nắm chặt nước trong đó, mà khi
nàng nắm chặt lại thành nắm tay để mang nước ra khỏi chậu, thì nước cũng đều theo những kẽ hở của ngón tay chảy ra. Nàng nhìn Hứa Bình Quân mở
bàn tay ra, bên trong không giữ lại được một giọt nước nào, mà tay kia
thì tùy tùy tiện tiện khua nước ở trong chậu, ngược lại trong lòng bàn
tay này đều là nước: “Đây là tình cảm, có đôi khi càng gắng sức, thì
càng không giữ lại được thứ gì.”
Trong lời nói của Vân Ca có nhiều thâm ý, Hứa Bình Quân theo bản năng nắm chặt đồng tâm kết trong tay áo. Không đúng, ta từ nhỏ biết đến đạo
lý chính là muốn cái gì nhất định phải chính mình đi giành lấy, ta có
thể nắm chặt cái này, ta cũng nhất định có thể nắm bắt được đồng tâm kết của chúng ta.
“Vân Ca, chúng ta còn có thể gặp lại không?”
“Vì sao lại không thể? Muội chỉ là có chút mệt mỏi, muốn về nhà nghỉ
ngơi một thời gian ngắn. Chờ muội nghỉ ngơi tốt, có lẽ sẽ tới thăm hai
người. Cho dù muội không đến Trường An, tỷ và đại ca cũng có thể đến
thăm muội.” Vân Ca vẫn cười cười nói nói, nhưng nàng không biết vẻ mặt
của mình hiện tại tiều tụy, đôi lông mày cũng nhíu chặt.
Hứa Bình Quân vỗ nhẹ lưng Vân Ca, cảm thấy luyến tiếc, còn muốn
khuyên Vân Ca một chút, nhưng lời nói trong lòng cứ quanh quẩn sau vài
vòng, thở dài, không nói thêm nữa.
Hoắc phủ gả con gái, đến lúc đó chỉ sợ so với đại hôn của công chúa
còn long trọng hơn, nếu Vân Ca ở lại thành Trường An, chẳng lẽ bảo nàng
nhìn thành Trường An phố lớn ngõ nhỏ náo nhiệt sao? Huống hồ đã không có Mạnh Giác, Vân Ca chỉ còn một thân một mình…
“Chừng nào thì muội đi?”
“Muội không muốn gặp lại hắn, đương nhiên là càng sớm càng tốt.”
Trong mắt Hứa Bình Quân đã có lệ: “Vân Ca. . .”
Giọng nói của Vân Ca cũng có chút nghẹn ngào: “Đừng khóc! Người ta
thường nói người mang thai không thể khóc, nếu không về sau đứa bé cũng
thích khóc.”
Nghe thấy Lưu Bệnh Dĩ ở bên ngoài gọi: “Ăn cơm được rồi.”
Hứa Bình Quân lập tức lau đi lệ trên khóe mắt, Vân Ca cười nhỏ giọng
nói: “Chờ muội đi rồi tỷ mới được nói cho đại ca.” Hứa Bình Quân do dự
một lát, gật gật đầu.