Đọc truyện Vân Trung Ca – Chương 14: Người hát ở đâu?
“Mệt không?”
“Không mệt.”
“Huynh còn có thể cõng muội bao lâu?”
“Rất lâu.”
“Rất lâu là bao lâu?”
“Rất lâu chính là rất lâu.”
“Nếu như là rất khó đi, đường rất khó đi, huynh cũng sẽ cõng muội
sao? Nếu huynh rất mệt, mệt chết đi, còn có thể cõng muội sao?”
……………………
Vân Ca cực lực muốn nghe được đáp án, bốn phía lại chỉ có tiếng gió,
vù vù thổi, thổi tan toàn bộ câu trả lời vào trong gió. Càng cố gắng
nghe, tiếng gió càng lớn, Vân Ca càng ngày càng nôn nóng.
“Đã tỉnh chưa, Dạ du thần*?” Hứa Bình Quân lay tỉnh Vân Ca.
*Dạ du thần: vị thần chuyên tuần hành vào ban đêm trong truyền thuyết.
Vân Ca ngơ ngác nhìn Hứa Bình Quân, còn có chút không phân biệt rõ
ràng lắm mình đang ở chỗ nào. Hứa Bình Quân tiến đến kề sát mặt nàng, ái muội hỏi: “Đêm hôm qua đã làm những gì? Khi Hồng Y qua tìm hai người,
người đi rồi chỉ còn phòng trống không. Khi trời gần sáng, trên lưng
người kia mới mang một đầu tiểu trư trở về. Tiểu trư ngủ say như chết,
bị người ta đem bán cũng không biết.”
Mặt Vân Ca có chút nóng bỏng: “Chúng ta cái gì cũng chưa làm, huynh ấy chỉ cõng muội đi chung quanh rồi về.”
“Không thể nào hai người bước đi cả đêm?” Hứa Bình Quân lắc đầu tỏ vẻ không tin.
Vân Ca mở to hai mắt nhìn, ra sức gật đầu, tỏ vẻ tuyệt không có lời nói dối.
“Thực chỉ đi cả đêm? Chỉ nhìn hoang sơn dã lĩnh trong đêm tối đen?
Ôi! Muội vốn chính là đồ đầu heo, nhưng làm sao mà hóa ra Mạnh Giác lại
cũng là đầu heo!” Hứa Bình Quân chán nản lắc đầu.
Vân Ca nhớ tới chuyện trong mộng, vô cùng hoảng hốt, rốt cuộc là thật hay là mộng? Nàng đêm qua rốt cuộc có hỏi qua câu hỏi không bằng đứa
ngốc như vậy không? Có phải toàn bộ nữ hài tử khi yêu một người đều đã
hỏi ra một số câu hỏi ngu ngốc như vậy hay không?
Hứa Bình Quân vỗ vỗ hai má Vân Ca: “Đừng ngẩn người, mau đi rửa mặt chải đầu, rồi ăn cơm trưa.”
Vân Ca thấy trong góc phòng có bày một cái xe lăn, một cây gậy chống: “Công chúa nghĩ thực chu đáo.”
Hứa Bình Quân một tay có thương tích, không thể cử động, cái tay còn
lại cầm bình gốm rót nước cho Vân Ca: “Cũng đừng tạ ơn sai người. Tỷ
nghe thấy Đinh Ngoại Nhân phân phó cung nhân tìm xe lăn và gậy chống cho muội, nhưng phải do Mạnh đại ca tự mình chuẩn bị qua. Công chúa vội
vàng lấy lòng hoàng thượng, làm sao có thể chú ý tới muội?”
Vân Ca dùng khăn mặt che kín mặt, giấu đi ý cười hạnh phúc bên miệng.
Hứa Bình Quân nói: “Muội ngủ cả một buổi sáng, không biết bỏ qua bao
nhiêu chuyện phấn khích. Hoàng thượng đêm tối lên núi, khi đến hành
cung, trên cánh tay, trên đùi đều có vết máu, trong xe ngựa còn có một
bộ y bào bị rách hết được thay ra. Nghe nói hoàng thượng vốn định lặng
lẽ tiến cung, cũng không muốn kinh động đến ai, nhưng không biết tại sao lại bị tiết lộ phong thanh, công chúa kinh hãi, tưởng là hoàng thượng
gặp phải thích khách, hô gọi một đám người tới xem hoàng thượng thế nào, ồn ào kêu gọi một lúc thật náo nhiệt.”
“Thật là thích khách sao?” Vân Ca hỏi.
“Sau lại nói không phải, vốn tất cả mọi người đều đang nửa tin nửa
ngờ. Nhưng thị vệ bên người hoàng thượng nói không có thích khách, thái
giám bên người hoàng thượng nói là khi hoàng thượng lúc đang tản bộ
trong rừng cây, không cẩn thận bị bụi gai quẹt thương. Nghe người mang
câu hỏi của công chúa sang đó quay về nói: Chỉ nhìn thấy hoàng thượng
đột nhiên nhảy xuống xe ngựa, không nói câu nào đã đi tới hướng đường
trong sơn dã, chờ khi trở về, hoàng thượng cũng đã bị thương. Kiểm tra
miệng vết thương của hoàng thượng, mấy Thái y cũng đều xác định nói:
Miệng vết thương chính là bị bụi gai quẹt phải làm đứt, không phải đao
kiếm làm bị thương. Hoàng thượng này so với muội và Mạnh Giác còn cổ
quái hơn, sao mà đêm đen mịt mùng không đến cung điện tráng lệ nghỉ
ngơi, lại chạy đến chỗ bụi cây gai tản bộ?”
Vân Ca cười nói: “Người ta nhất định có lý do của người ta.”
Hứa Bình Quân cười liếc Vân Ca: “Không phải là hoàng thượng cũng có
một giai nhân cổ quái theo cùng? Mạnh đại ca rõ ràng là người thực bình
thường, lại buổi tối không ngủ được. . .”
Vân Ca vốc nước trong chậu, vẩy lên mặt Hứa Bình Quân, đẩy hết những lời Hứa Bình Quân còn chưa nói ra ngược trở lại.
Hứa Bình Quân tức giận đến cấu Vân Ca.
Hai người đang cười đùa, tổng quản của công chúa phái người đến
truyền lời, bảo Vân Ca bây giờ chuẩn bị cho tốt, tùy thời điểm có thể
lệnh cho nàng nấu ăn. Cho các nàng phòng bếp riêng, đầu bếp đặc biệt chỉ nghe Vân Ca phân phó, còn có người hỗ trợ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Vân Ca và Hứa Bình Quân sau khi ăn xong, một người đẩy xe lăn, một
người treo cổ tay nhìn phòng bếp. Vân Ca tùy ý đánh giá phòng bếp vài
lần, vừa mở miệng đã đọc một chuỗi dài tên nguyên liệu nấu ăn, sau khi
người đứng bên cạnh vội vàng ghi nhớ, phân phó người đi chuẩn bị.
Hứa Bình Quân xem bộ dáng Vân Ca buổi chiều sẽ dự định bắt tay vào
làm, tò mò hỏi: “Là bởi vì nấu cho hoàng thượng, muội lo lắng làm việc
sai, cho nên chuyện quan trọng trước tiên là làm thử sao?”
Vân Ca thấy bốn phía không có người, thấp giọng nói: “Không phải,
muội thời gian trước, luôn luôn lật xem điển tịch, nhìn một ít loạn thất bát tao (ý chỉ nhiều, lung tung) gì đó, tự mình đang cân nhắc một số
phương thuốc, có chút nguyên liệu nấu ăn rất là cổ quái và hiếm lạ. Hiện tại có phòng bếp, có vật liệu, có người, không dùng rõ ràng là lãng
phí.”
Hứa Bình Quân kinh hãi chỉ vào Vân Ca: “Muội, muội muốn kiếm tư lợi từ công chúa…”
Vân Ca cười đến mười phần trong sáng vô tư: “Thủ chi vu dân, dụng chi vu dân (lấy của dân thì dùng cho dân). Chẳng lẽ mấy thứ này, bọn họ
không phải lấy từ người dân sao? Chẳng lẽ chúng ta không phải dân?” Thấy Hứa Bình Quân bĩu môi khinh thường, nàng lại nói: “Cho dù muội không
phải dân, tỷ cũng nhất định là dân.”
Toàn bộ buổi chiều Vân Ca đều ở tại phòng bếp nấu ăn, người không
biết còn tưởng rằng nàng rất tận tâm với công chúa. Vốn Hứa Bình Quân
vẫn rất thích nếm thử đồ ăn của Vân Ca, huống chi lại là nguyên liệu nấu ăn hiếm lạ gì đó làm đồ ăn, nhưng khi nàng ấy nhìn thấy món ăn màu sắc
càng lúc càng kỳ lạ, có món đen xì như mực, giống như đổ mực nước vào,
có món xanh thẫm đặc sệt, ngửi thấy một mùi chua gay mũi, còn có món màu sắc sặc sỡ, nhìn giống độc dược hơn giống thức ăn.
Thậm chí khi một con nhền nhện rơi vào trong nồi, nàng hét lên để Vân Ca vớt ra, Vân Ca lại nhìn chằm chằm vào con nhện trong nồi, thì thào
tự nói, “Còn có tên gọi là… (bản gốc là từ 次 蟗, mình tra hoài mà không biết là từ gì, sory mọi người), mắt đỏ, tính lạnh khủng khiếp, ít
độc…”.
Hứa Bình Quân vừa nghe từ độc, lập tức nói: “Đổ đi!”
Vân Ca vừa thì thào tự nói, lại vừa dùng thìa quấy quấy trong nồi,
con nhện biến mất ở trong canh: “Nhập túc quyết âm can kinh*, có thể
điều trị bệnh trẻ con ghét bú, trẻ con ghét bú chính là không thích ăn,
à, không thích ăn… cái này phải chậm rãi hầm.”
*Túc quyết âm can
kinh: 14 huyệt vị trên cơ thể, nếu chú thích ra thì rất dài, cả nhà
google dùm mình để tìm hiểu nếu có nhu cầu.
Hứa Bình Quân hạ quyết tâm, nếu về sau không đứng bên cạnh Vân Ca,
thấy rõ ràng Vân Ca nấu cơm như thế nào, mình nhất định sẽ không ăn bất
cứ thứ gì Vân Ca làm nữa.
Cho nên khi Vân Ca bê một món ăn có màu đen như mực vừa làm xong đến
trước mặt Hứa Bình Quân, lúc mời nàng ấy nếm thử, Hứa Bình Quân lui về
phía sau từng bước, lại từng bước, cười gượng nói: “Vân Ca, tỷ buổi trưa đã ăn rất no, thật sự ăn không được nữa.”
“Thì nếm thử một miếng nhỏ thôi.” Vân Ca nói “một miếng nhỏ”, làm cho Hứa Bình Quân lại lui một bước dài.
Vân Ca chỉ có thể tự mình nếm, Hứa Bình Quân đứng bên cau mày xem.
Vân Ca mới vừa ăn một miếng, đã phun ra, nôn ra không riêng gì những thứ vừa ăn, mà ngay cả cơm ăn lúc trưa cũng nôn ra.
“Nước, nước.”
Ngay cả súc miệng với một bình nước, vẻ mặt Vân Ca vẫn rất đau khổ.
Rất là đắng, đắng tới mức ngay cả nước trong dạ dày cũng muốn nôn ra.
Thấy Vân Ca như vậy, Hứa Bình Quân cảm thấy mình vừa có một quyết định
sáng suốt nhất từ lúc chào đời tới nay.
Thiên hạ đắng nhất không gì hơn hoàng liên, nhưng hoàng liên so với
cái này có tính là gì? Cái bát đen xì này chính là chất lỏng trong túi
mật, hoàng liên, hủ ba, hủ tì*, hy tiêm thảo**… Dù sao đều là đắng
nhất thiên hạ, vị đắng của chúng lại không triệt tiêu lẫn nhau, trải qua cô đặc, cuối cùng chỉ còn lại một bát, Vân Ca còn cố ý bỏ thêm một chút cam thảo làm thuốc dẫn, làm cho vị đắng càng thêm gia tăng.
*Hủ tì, hủ ba là hai cây thuốc, nếu mình tra đúng thì hủ ba còn có tên mã tiên thảo, còn hủ tì là cái gì thì hông có tra được.
**Tác giả dùng từ trư cao môi, tên dân gian ở Trung Quốc của hy tiêm thảo, tên dân gian ở nước mình là… cây cứt lợn, hic.
Đến uống có một miếng mà còn như vậy, ai còn dám ăn đồ ăn bên trong
nữa? Hứa Bình Quân đem đổ đi, Vân Ca lập tức ngăn cản. Trì hoãn nửa
ngày, Vân Ca cắn răng, cau mày, cầm lấy đôi đũa gắp một miếng rau, Hứa
Bình Quân hét lên: “Vân Ca, muội điên rồi, đây là thứ làm cho người ta
ăn sao?”
“Càng đắng càng tốt, càng đắng càng tốt. . .” Vân Ca nhắm cả hai mắt
lại, nhét vào miệng một đũa đồ ăn. Trong dạ dày thấy như phiên giang đảo hải (sông cuộn biển gầm), Vân Ca cúi xuống một bên nôn khan, dịch mật
tựa hồ cũng muốn nôn ra.
Hứa Bình Quân lo lắng có nên đi mời Thái y đến hay không? Nếu nói cho người khác biết là bởi vì đầu bếp ăn đồ ăn chính mình làm bị đắng muốn
chết, không biết có người tin hay không?
Khi ăn cơm tối, Mạnh Giác nhận được tin tức Hồng Y âm thầm truyền
lại, Vân Ca muốn gặp hắn. Cho là có việc gì gấp, vội vàng tới gặp Vân
Ca, nhưng lại nhìn thấy Vân Ca cười hì hì bưng một cái bát cho hắn, bên
trong đen xì xì một khối, căn bản không nhìn ra là cái gì.
“Đây là đồ ăn hôm nay muội mới vừa làm xong, huynh nếm thử một chút.”
Mạnh Giác dở khóc dở cười, ở chỗ Hoắc Quang, Yến vương, Quảng Lăng
vương cáo lui trước, không phải chuyện nói đi là đi được, món ăn trong
tiệc tối cũng coi như món gì cũng có, huống chi ăn so với việc khác,
thật sự là việc nhỏ tới không thể nhỏ hơn, Vân Ca lại một bộ dáng vô
cùng trịnh trọng.
Nhưng nhìn thấy Vân Ca vẻ mặt trông mong, vài phần bất đắc dĩ của hắn tất cả đều tiêu tan, cười tiếp nhận bát, cúi đầu bắt đầu ăn. Thực là đã cho Vân Ca một chút thể diện, thời gian cũng không nhiều, một bát lớn
đã nhìn thấy đáy, khi ngẩng đầu, lại nhìn Vân Ca nghiêng đầu, trong mắt
hình như có nước.
“Vân Ca?”
Vân Ca cười quay đầu: “Như thế nào? Hương vị như thế nào?”
Xem ra là nhất thời hoa mắt, Mạnh Giác cười lắc đầu: “Không có gì.
Chỉ cần muội làm bất cứ cái gì, ta đều thích ăn. Ta phải trở lại. Chân
muội cử động chưa tiện, có thời gian nên nghỉ ngơi nhiều, tuy rằng thích nấu ăn, nhưng cũng đừng cố đi nấu ăn.”
Mạnh Giác nói xong, vội vàng rời đi. Vân Ca ngồi trên xe lăn ngẩn người.
Buổi tối, Vân Ca nằm trên giường hỏi Hứa Bình Quân: “Hứa tỷ tỷ, nếu
có một ngày, muội đang nói là nếu, tỷ ăn bất cứ đồ ăn gì cũng đều không
có hương vị, sẽ có cảm giác thế nào?”
Hứa Bình Quân nghĩ một lát nói: “Sẽ thực thảm! Đối với tỷ mà nói, sau một ngày vất vả, ăn bữa cơm thơm phức là một chuyện thực hạnh phúc. Vân Ca, muội không phải đã nói sao? Thức ăn tựa như nhân sinh, hết thảy từ
ngữ hình dung nhân sinh cũng có thể dùng để hình dung thức ăn, chua ngọt đắng cay, thức ăn là thứ duy nhất có thể cho người ta trực tiếp cảm thụ tất cả những tư vị này, không thể tưởng tượng không có vị chua ngọt
đắng cay của thức ăn, như vậy ngọt rốt cuộc sẽ như thế nào? Đắng là
hương vị như thế nào? Tựa như, tựa như. . .”
“Tựa như người mù, không biết trời xanh đến tột cùng xanh như thế
nào, không biết mây trắng là trắng như thế nào, cũng vĩnh viễn sẽ không
hiểu được cầu vồng đẹp đẽ như thế nào, đỏ vàng cam xanh, cùng lắm chỉ là một đám ký tự không có ý nghĩa gì.”
Trong tiếng nói chuyện, Hứa Bình Quân đã ngủ, Vân Ca còn đang trằn
trọc, trong đầu lặp lại suy nghĩ về thực đơn có thể kích thích vị giác.
Bầu trời đêm trong núi và bầu trời đêm trong thành Trường An không
giống nhau. Bởi vì ban đêm vạn vật chìm trong bóng tối, bầu trời phát
sáng hiện rõ, xanh lam, xanh sẫm, xanh đen, y theo màu mây, mức độ mỗi
chỗ đều không đồng nhất mà đan xen lẫn nhau.
Lưu Phất Lăng nghiêng người dựa vào lan can, cầm một bầu rượu, uống
rượu thưởng trăng. Nghe được tiếng bước chân, đầu chưa quay về, trực
tiếp hỏi: “Có tin tức gì sao?”
“Nô tài vô năng, vẫn chưa có. Nô tài đã âm thầm phái người dò hỏi qua các hộ gia đình trong núi và người tuần núi, nhưng vẫn không tìm được
người hát. Hiện giờ nô tài đang phái người tra tìm những người ở Cam
Tuyền Cung, hoàng thượng yên tâm, chỉ cần người hát còn ở Cam Tuyền
Cung, nô tài nhất định có thể tìm được nàng.”
Vu An dừng lại cách vài bước, nhìn thấy bầu rượu trong tay Lưu Phất
Lăng, lắp bắp kinh hãi. Bởi vì hoàn cảnh hiểm ác, nhất cử nhất động của
hoàng thượng đều có vô số con mắt nhìn chằm chằm vào, cho nên hoàng
thượng kiềm chế bản thân hết sức chặt chẽ, gần như không uống rượu.
Lưu Phất Lăng xoay người đưa bầu rượu cho Vu An: “Đem đi đi!”
“Hôm nay Hoắc đại nhân đang thay mặt hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi
ba vị Vương gia, nếu hoàng thượng muốn say một lần, nô tài có thể ở bên
ngoài trông chừng.”
Lưu Phất Lăng nhìn Vu An mỉm cười, ý cười còn chưa hiện lên trong mắt, đã bị tiêu tan.
Vu An không dám nói thêm nữa, cầm lấy bầu rượu: “Hoàng thượng, bữa
tối còn chưa dùng qua, không biết hoàng thượng muốn dùng món gì?”
Lưu Phất Lăng thản nhiên nói: “Hiện tại ta không đói bụng, không cần truyền.”
“Nghe công chúa nói, Trúc công tử lần trước đã làm đồ ăn cho hoàng
thượng đang ở đây, hay là lệnh cho hắn lại làm đồ ăn theo thứ tự như vậy cho hoàng thượng? Hoàng thượng không phải thích ăn cá nhất sao? Vừa lúc có thể thưởng thức một chút tay nghề Trúc công tử.”
Lưu Phất Lăng nhíu mày: “A tỷ đã ở trong tiệc tối sao?”
“Vâng.”
Bởi vì hắn thân thiết với A tỷ, làm cho bọn họ cố ý coi A tỷ như vũ
khí có thể lợi dụng. Lợi dụng A tỷ tìm hiểu hành tung của hắn, lợi dụng A tỷ hiểu rõ hỉ giận của hắn, lợi dụng A tỷ thăm dò phản ứng của hắn.
Một màn vào buổi sáng hôm nay thật là một trò khôi hài, không phải
lại là đám người kia đang lợi dụng A tỷ đến điều tra nguyên nhân hành vi quái dị của hắn sao?
Bản thân A tỷ bị đám sài lang vây quanh, còn không tự hiểu, hết lần
này tới lần khác đều dùng tâm ý cho những chuyện được nhờ vả, không phải chuyện của mình. Lưu Phất Lăng đứng dậy bước đi thong thả vài bước, cao giọng, mặt lạnh lùng hỏi: “Vu An, công chúa sáng nay chưa được truyền
lại tự tiện xông vào tẩm cung của trẫm, còn lén hỏi thị vệ theo hầu hành tung của trẫm, hiện tại lại tự tiện dẫn người vào Cam Tuyền Cung, ngươi làm đại nội tổng quản như thế nào vậy?”
Vu An lập tức quỳ gối trên mặt đất: “Hoàng thượng, hoàng thượng. . .” Việc này nên giải thích như thế nào, chẳng lẽ bắt đầu nói từ khi hắn
thấy hoàng thượng lớn lên? Nói thuở nhỏ hoàng thượng đã thân thiết cùng
công chúa, tình cảm tỷ đệ luôn luôn tốt lắm? Cuối cùng chỉ có thể nói:
“Nô tài biết sai, lần sau không dám thế nữa.”
Lưu Phất Lăng hừ lạnh một tiếng: “Biết sai rồi, thì nên biết sửa như thế nào, còn không đi ra ngoài?”
Vu An thật cẩn thận đứng dậy, bước lùi ra khỏi phòng, vừa gãi một đầu đầy mồ hôi lạnh, vừa nghĩ: Hoàng thượng thật là càng ngày càng hỉ giận
khó dò.
Công chúa rốt cuộc đã có chuyện gì đắc tội với hoàng thượng? Bởi vì
công chúa nói căn bản trong mắt Quảng Lăng vương không có hoàng đế? Bởi
vì công chúa âm thầm cùng Hoắc Quang, Thượng Quan Kiệt kết giao quá
nhiều? Hay là chuyện hoang đường của công chúa và Đinh Ngoại Nhân?
Ôi! Mặc kệ đắc tội như thế nào, dù sao vẫn là đắc tội, hoàng thượng
ngay cả một người thân cận cuối cùng cũng không cần, thật sự muốn thành
một người cô đơn sao?
Vu An chỉ chỉ thái giám cung nữ canh giữ ở ngoài điện, cất giọng đau
buồn xót xa nói: “Đều lại đây nghe lời, cả đám không trực tối nay cũng
phải gọi tới. Bắt đầu từ hôm nay, công chúa cũng giống như những người
khác, không có chuyện trước khi được truyền, được tùy ý đi lại ở trong
cung. Nếu có bất kỳ người nào dám vì tư tình đền đáp, thủ đoạn của ta,
các ngươi cũng đều nghe nói qua. Chết, ở chỗ này của ta là chuyện nhẹ
nhàng nhất. Lục Thuận, ngươi đi sang bên kia truyền lời cho công chúa,
lập tức đuổi Trúc công tử ra khỏi Cam Tuyền Cung. Lát nữa mà công chúa
muốn tới tìm, cứ nói là ta đang canh giữ bên người hoàng thượng, không
thể rời đi.”
Lục Thuận vẻ mặt đau khổ hỏi: “Nếu công chúa cứng rắn náo loạn muốn gặp hoàng thượng thì sao? Chúng nô tài sợ ngăn không được.”
Vu An cười lạnh một tiếng: “Nếu các ngươi để cho hoàng thượng gặp
được người ngài không muốn gặp, còn phải dùng các ngươi làm gì?”
Hứa Bình Quân đang nằm mơ, mơ thấy hoàng thượng ăn đến đồ ăn Vân Ca
làm, long tâm vô cùng vui vẻ, chẳng những trọng thưởng các nàng, còn
muốn triệu kiến các nàng, nàng đang ôm một thỏi vàng cười, đã bị người
khác đánh thức.
Chưởng sự thái giám hầu hạ công chúa lệnh các nàng lập tức thu dọn đồ đạc, xuống núi về nhà, ngay cả xe ngựa cũng đã chuẩn bị tốt cho các
nàng. Hứa Bình Quân vẻ mặt gượng cười, hỏi nguyên nhân, nhưng thái giám
không có một câu giải thích, mặt chỉ lạnh lùng lệnh các nàng lập tức rời đi.
Sự việc ngoài ý muốn, Vân Ca sợ Mạnh Giác lo lắng, nhưng bây giờ tìm
không được cơ hội truyền lại tin tức cho Mạnh Giác, đột nhiên nhớ tới
gần đây có mang theo người rất nhiều loại thuốc Đông y khác nhau, nàng
vội vàng lấy ra Sinh địa, Đương quy từ trong hà bao*, thả lên giường ngủ của mình. Mới vừa đi ra hai bước, nàng nghiêng đầu cười, rồi quay trở
lại thả một vị không phải thuốc (Vô dược) lên trên bàn.
*Hà bao: túi nhỏ mang theo người.
“Vân Ca, nhất định là chuyện muội tư lợi của công chúa bị công chúa
phát hiện, vàng của ta, vàng của ta.” Hứa Bình Quân khóc không ra nước
mắt.
Vân Ca cảm thấy Hứa Bình Quân đoán không đúng, nhưng cũng nghĩ không ra là vì sao, chỉ có thể im lặng.
“Lần này thật sự là thiệt thòi lớn, người thì bị cắn, tiền thì một
đồng cũng không kiếm được.” Hứa Bình Quân càng nghĩ càng cảm thấy mệnh
khổ.
Vân Ca buồn bực nói: “Tỷ trước hết đừng khóc mệnh khổ, vẫn nên nghĩ
xem khi gặp đại ca giải thích như thế nào đi! Vốn nghĩ đến khi vết
thương đỡ mới trở về, kết quả hiện tại phải trở về nhà, ngay cả biện
pháp che giấu cũng không có.”
Hứa Bình Quân vừa nghe, lập tức an tĩnh lại, cau mày ngẩn người.
Thành Trường An.
Thượng Quan Kiệt nguyên là vì hoàng thượng không cho ông ta đi cùng
tới Cam Tuyền Cung mà trong lòng không vui. Lúc này nghe nói hoàng
thượng ở trên sơn đạo bị thương, cho nên đã lệnh cho Hoắc Quang thay
ngài mở tiệc chiêu đãi ba vị Vương gia, tức giận tới mức đập chung rượu
đang cầm trong tay xuống đất.
Thượng Quan An đã sớm muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Hoắc Quang, lập tức không bỏ lỡ thời cơ, khuyên phụ thân kết giao cùng Yến vương trước
kia bị phụ thân vứt bỏ, không ngại trước vờ đưa ra ý tốt, liên thủ diệt
trừ Hoắc Quang, dù sao Hoắc Quang hiện tại mới là uy hiếp lớn nhất của
Thượng Quan thị. Nếu không, vạn nhất Hoắc Quang và Yến vương liên hợp
lại đối phó với bọn họ, tình thế đối với bọn họ có thể là vô cùng bất
lợi.
Chờ diệt trừ Hoắc Quang, sau đó độc quyền triều chính, muốn trừng trị Yến vương chỉ ngụ tại nơi Yến Bắc, cũng không phải là việc khó khăn gì.
Về phần Quảng Lăng Vương và Xương Ấp vương, đất phong tuy rằng giàu
có và đông đúc, nhưng một người là kẻ lỗ mãng, một người là kẻ điên,
cũng không cần lo.
Thượng Quan Kiệt trầm tư không nói.
Từ khi gặp được Mạnh Giác ở Hoắc phủ, Thượng Quan Kiệt đã có tâm tư
muốn lôi kéo. Tuy rằng là lời nói vui với nhau, Mạnh Giác lại âm thầm để lộ hắn cùng với Yến vương có thông tin qua lại, cũng thay Yến vương
dâng lên lễ trọng với ông ta biểu thị hảo ý, nhưng gần đây lại qua lại
thân thiết cùng Hoắc Quang.
Nữ nhi Thượng Quan Lan đối với Mạnh Giác rất có thiện cảm, ông ta
cũng thập phần vui lòng chu toàn việc này, muốn tiếp nhận Mạnh Giác để
có chỗ cho mình dùng. Nhưng Mạnh Giác đối với nữ nhi Thượng Quan Lan tuy rằng không tồi, nhưng cũng vẫn lui tới mật thiết cùng Hoắc Thành Quân.
Đích xác theo như lời Thượng Quan An, Yến vương nếu có thể bày tỏ ý
tốt với bọn họ, cũng rất có thể làm thế với Hoắc Quang. Người khác bị
hình tượng quân tử của Hoắc Quang mê hoặc, ông ta và Hoắc Quang đồng
triều hơn ba mươi năm, đã biết rõ thủ đoạn tàn nhẫn của Hoắc Quang so
với ông ta chỉ có hơn chớ không kém.
Tiên phát giả chế nhân, hậu phát giả chế vu nhân.(Nghĩa là ra tay
trước thì chế ngự được địch, ra tay sau thì bị địch chế ngự, kế thứ 9
trong binh pháp Tôn tử)
Thượng Quan Kiệt tâm ý dần định, nộ khí thu ngược trở lại, thực bình
thản quay sang nói với Thượng Quan An: “Chúng ta không thể chỉ ngồi nhàn rỗi.”
Cam Tuyền Cung.
Mới vừa tiễn bước ba vị Vương gia, Hoắc Quang đối với vinh quang
hoàng thượng dành cho lại không có chút nào vui mừng. Đuổi những người
khác lui ra, chỉ giữ lại Mạnh Giác uống trà.
Hai người uống xong một chung trà, Hoắc Quang nhìn Mạnh Giác hài lòng gật đầu. Đêm khuya giữ khách, uống một chung trà tới nửa canh giờ, ông
ta một câu cũng không nói, Mạnh Giác một câu cũng không hỏi.
Ông ta không vội, Mạnh Giác cũng không gấp. Chuyện khác không nói,
chỉ tính phần bình tĩnh này thì quả thực không phải người bình thường
nào cũng có được, ánh mắt của con gái đích xác không tồi.
Có phải bình dân áo vải hay không căn bản không quan trọng, xuất thân của ông ta còn không bằng Mạnh Giác. Huống chi, đối ông ta mà nói, muốn ai làm quan, vấn đề này hiện tại chỉ cần một câu nói. Quan trọng là
người này có bao nhiêu năng lực, có thể tiến xa tới đâu, có năng lực
giúp ông ta hay không.
“Mạnh Giác, ngươi thấy chuyện tối nay thế nào?”
Mạnh Giác cười hơi khom người: “Vãn bối chỉ là thuận miệng nói lung
tung, nếu nói sai, mong rằng Hoắc đại nhân không lấy làm phiền lòng.
Chuyện tối nay nếu truyền tới Trường An, tình cảnh của đại nhân chỉ sợ
sẽ rất bất tiện, Hoắc đại nhân hẳn là đã sớm tìm đối sách.”
Hoắc Quang nhìn mạnh Giác chăm chú, vẻ mặt nghiêm khắc: “Ngươi có biết người ngươi nói tới là ai không?”
Mạnh Giác cung kính nói: “Vãn bối chỉ là luận sự.”
Hoắc Quang có hơi ngớ ra, thần sắc bỗng chốc trở nên thập phần ảm
đạm: “Chỉ là…Ôi! Đạo lý tuy rằng hiểu rõ, nhưng khi nghĩ tới con gái,
lúc nào cũng không thể nhẫn tâm.”
Không thể nhẫn tâm? Đi làm việc tiểu nhân, lại nhất định phải lập
thanh danh quân tử. Yến vương dối trá ở trước mặt Hoắc Quang bất quá
cũng là vạn nhất. Mạnh Giác trong lòng cười lạnh, đúng là ác nhân nhưng
lại làm vẻ mặt chững chạc đàng hoàng: “Hoắc đại nhân là chính nhân quân
tử, nhưng đối với tiểu nhân không thể không đề phòng, dù sao an nguy của Hoắc đại nhân can hệ tới an nguy dòng tộc Hoắc thị, hiện giờ xã tắc bất ổn, cũng còn phải dựa vào Hoắc đại nhân.”
Hoắc Quang thở dài mấy lượt, thập phần bất đắc dĩ nói: “Người không
có tâm hại hổ, hổ đã có tâm đả thương người, chỉ có thể tận lực cẩn
thận.” Câu chuyện vừa xoay chuyển, ông ta đột nhiên hỏi: “Ngươi thấy
hoàng thượng thế nào?”
Ý cười trên mặt Mạnh Giác có vẻ thản nhiên nhưng trong lòng cũng có
chút lưỡng lự: “Rất có thể trở thành minh quân danh truyền sử sách.”
Hoắc Quang vuốt nhẹ râu dưới cằm, Mạnh Giác ngồi im trong chốc lát,
thấy Hoắc Quang không có hứng thú nói chuyện tiếp, đứng dậy cáo lui.
Trên mặt Hoắc Quang vẻ nghiêm túc dần mất đi, lại có thêm vài phần hiền
lành, cười dặn dò: “Ta thấy tâm tình Thành Quân không tốt lắm, hỏi thì
cái gì nó cũng không chịu nói, đứa con gái này tâm hướng ngoại, có tâm
sự cũng không chịu nói với ta, ngươi có thời gian đi xem nó một chút.”
Mạnh Giác không đáp lời, chỉ cười hành lễ xong rồi lui ra khỏi phòng. Đường hai bên hành cung tường rất cao, làm cho bầu trời hiện ra rất
nhỏ. Người đi trong khắp thiên hạ không có bao nhiêu người có thể đi
trên con đường này, nhìn mục tiêu của mình dần dần tiếp cận, nhưng hết
thảy cũng không tưởng tượng được lại vui sớm như vậy.
Tuy biết rằng đã khuya rồi, cũng biết nàng đã ngủ rồi, nhưng bước
chân của hắn cũng không để ý ngừng lại. Vốn thầm nghĩ sẽ lẳng lặng đứng
bên cửa sổ của nàng, nhưng không ngờ lại nhìn thấy phòng trống không
người, trên giường nhỏ bày ra thật lộn xộn.
Hô hấp của hắn lập tức đình trệ.
Là Quảng Lăng vương? Là Hoắc Thành Quân? Hay là…
Đang lúc sốt ruột, lại nhìn thấy trên bàn bày ra ba mảnh nhỏ thảo
dược: Sinh địa, Đương quy, cây Mạt dược, hắn lắc đầu một cái bật cười.
Không thể ở lại là Sinh địa, Đương quy biểu thị về nhà, thân thể an khang đương nhiên là không cần thuốc (vô dược).
Từ lúc nào, đồ gia vị trong túi to của nha đầu kia biến thành thảo dược?
Mạnh Giác cười cầm lấy thảo dược trên bàn, nắm trong lòng bàn tay.
Hình như có một luồng khí ấm áp truyền đến, theo trong lòng bàn tay chậm rãi ngấm vào trong lòng.
Đột nhiên nghĩ đến Sinh địa và Đương quy đã nói cho hắn hướng đi của
các nàng, nếu có thể trở về nhà, đương nhiên là an toàn, làm gì cần bày
thêm một vị Mạt dược?
Mạt dược? Vô dược!
Vô dược cũng có ý là tương tư!
Đây mới là lời Vân Ca lưu lại cho hắn sao? Nàng rốt cuộc muốn nói chính là câu nào? Vân Ca muốn nói với hắn câu sau sao?
Mạnh Giác lần đầu tiên có chút thống hận chữ Hán phức tạp nhiều
nghĩa.Trái lo phải nghĩ đều không có kết luận, không khỏi tự giễu cười
rộ lên, vốn tưởng rằng sẽ thực chán ghét lo lắng khi mất đi vị giác,
nhưng không ngờ trong đó tự nhiên lại có một phần ngọt ngào.
Nắm trong tay thảo dược, Mạnh Giác đi ra khỏi phòng, chỉ cảm thấy bầu trời ngoài phòng đặc biệt cao, ánh trăng cũng đặc biệt sáng rõ.
Mạnh Giác trở lại Trường An, sau khi an bài thỏa đáng các chuyện
khác, lập tức đi tìm Vân Ca, muốn hỏi rõ ràng nghi hoặc trong lòng. Khi
đi tới cửa, phát hiện cánh cửa sân khép một nửa, bên trong vang lên
tiếng đinh đinh tùng tùng.
Đẩy cửa ra, nhìn thấy toàn bộ phòng bếp bị bao phủ bởi khói đen, Mạnh Giác vội thuận tay nhấc lên vại nước ngay bên cạnh mang vào phòng bếp,
dội thẳng vào bếp lò.
Vân Ca thét lên một tiếng chói tai, từ phía sau bếp nhảy ra: “Ai? Là
ai?” Một bộ dáng tức giận đến mức muốn tìm người đó liều mạng, thấp
thoáng thấy rõ ràng là Mạnh Giác, mới không còn rống lên.
Mạnh Giác một tay kéo lấy Vân Ca ra khỏi phòng bếp: “Muội đang làm gì đó, phóng hỏa đốt nhà sao?”
Vân Ca mặt đầy tro bếp, chỉ nhìn thấy một hàm răng trắng như tuyết,
phẫn nộ nói: “Huynh như thế nào sớm không tới, muộn không tới, lại tới
đúng lúc phá hủy chuyện tốt của muội. Muội vốn tính tìm một ít Phục long can từ trong phòng bếp, lấy được phần đất bên ngoài vừa ý lại tự nhiên
phát hiện được có một đàn mối đào tổ dưới đó, đây chính là thuốc hay
trăm năm khó gặp, cho nên bố trí một ít thảo dược đang xông mối, muốn
xông cho chúng nó chui lên, nhưng huynh, huynh…”
Mạnh Giác cười khổ, “Muội tính bỏ làm đầu bếp theo nghề y sao? Ngay
cả bùn đất ở dưới bệ bếp được lửa đốt ở bên trên trên mười năm, là vị
thuốc tên gọi Phục long can cũng biết ? Con mối vị ngọt tính ôn (ấm,
nóng), khi tới lá lách, tới thận, vừa bổ thận tăng thêm khí huyết, lại
là thuốc hay điều trị phong thấp, con mối sinh trưởng bên cạnh nơi cực
nóng như vậy, là dược hiệu rất tốt. Muội phát hiện tổ mối ở trong Phục
long can, đích xác có thể bán với giá trên trời. Vân Ca, muội từ khi nào đã biết nhiều kiến thức y dược như vậy?
Vân Ca vẫn mang vẻ mặt không cam lòng, tức giận nói: “Huynh chưa từng nghe qua thiên hạ có một thứ tên gọi là thư tịch (sách vở) sao? Tìm
muội có chuyện gì?”
Mạnh Giác im lặng một lúc lâu không trả lời, đột nhiên cười cười nói: “Không có gì. Mèo hoa, trước hết mang mặt mũi đi rửa cho sạch sẽ rồi
hãy giương nanh múa vuốt.”
Mạnh Giác kéo Vân Ca tới bên bồn nước, nhúng ướt khăt mặt rồi vắt
khô. Vân Ca muốn nhận lấy, lại cầm phải khoảng không, Mạnh Giác đã một
tay đỡ lấy đầu của nàng, một tay lấy khăn mặt lau mặt cho nàng.
Mặt Vân Ca thoáng cái liền đỏ lên, vừa giật lấy khăn mặt, vừa lắp bắp nói: “Muội tự làm được rồi.”
Mạnh Giác để cho nàng giật lấy khăn mặt, nhưng tay lại cầm lấy tay
kia của Vân Ca, mỉm cười nhìn nàng. Vân Ca cũng không biết là đang xấu
hổ hay đang vui, vừa muốn rút tay ra, rồi lại có vài phần không đành
lòng làm vậy, chỉ có thể để mặc cho Mạnh Giác nắm.
Cầm khăn lau lung tung trên mặt, cũng không biết rốt cuộc là lau mặt, hay là đang tránh né ánh mắt Mạnh Giác.
“Được rồi, lau phía dưới chút nữa, trên mặt phải lau thêm chút nữa.
Chúng ta đi xem con mối của muội còn có thể dùng được hay không.”
Mạnh Giác nắm tay Vân Ca vẫn chưa buông ra, đầu óc Vân Ca hỗn loạn
theo hắn cùng đi vào phòng bếp. Mạnh Giác cúi người nhìn thoáng qua phía trong bếp: “Không có việc gì. Đã chết không ít, nhưng phía dưới hẳn là
còn nữa. Đơn giản gọi người đến dỡ bệ bếp ra, trực tiếp đào xuống, đào
ra xem ít nhiều được bao nhiêu.”
Vân Ca nghe được, lập tức cười vỗ trán mình một cái: “Muội sao lại
ngốc như vậy chứ? Đơn giản như vậy, trực tiếp dùng biện pháp thô bạo,
lúc đầu tại sao lại không nghĩ đến? Xem ra vẫn là làm việc không đủ tàn
nhẫn rồi!”
Khi Vân Ca nói chuyện, thân thể dướn sát lên phía trước, đang muốn
nhìn xem tình trạng phía trong phòng bếp, Mạnh Giác cũng đứng dậy, mặt
Vân Ca đụng phải đỉnh đầu Mạnh Giác, kêu lên cốp một cái thật đau, Mạnh
Giác vội xoa xoa cho nàng.
Phòng bếp vốn không lớn, lúc này mặc dù đám khói còn sót lại đã tán
đi, độ nóng vẫn như cũ không giảm đi, Vân Ca cảm thấy càng lúc càng
nóng. Mạnh Giác đang xoa xoa bỗng nhiên chậm rãi cúi đầu, Vân Ca mơ hồ
hiểu được sắp sửa phát sinh chuyện gì, chỉ mở thật lớn hai mắt, đến nháy mắt cũng không dám nháy, chăm chú nhìn Mạnh giác.
Tay Mạnh Giác lướt nhẹ qua mắt của nàng, môi tựa hồ ngậm lấy vành tai nàng thì thầm: “Nha đầu ngốc, không phải lần đầu tiên, còn không biết
phải nhắm mắt lại sao?”
Vân Ca theo động tác của Mạnh Giác, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nửa
ngửa đầu, căng thẳng chờ lần thứ hai của nàng, nhưng thực sự là nụ hôn
đầu tiên. Đợi sau một lúc lâu, Mạnh Giác lại không có động tĩnh gì,
trong lúc Vân Ca đang đấu tranh xem nên mở mắt hay nhắm mắt, chỉ trong
phút chốc, quyết định vẫn là lén liếc mắt một cái xem Mạnh Giác đang làm gì đó.
Nhìn lén một cái, lại nhìn thấy Lưu Bệnh Dĩ và Hứa Bình Quân đang đứng ở cửa.
Mạnh Giác tựa hồ không có phản ứng rối loạn gì, đang mỉm cười, không
nhanh không chậm đứng thẳng người, tay lại vẫn ôm chặt Vân Ca như cũ,
ngược lại dáng vẻ tươi cười của Lưu Bệnh Dĩ rất là cứng ngắc.
Vân Ca hé mắt nhìn lén thấy được toàn bộ cảnh tượng vừa rồi đã rơi
vào trong mắt Lưu Bệnh Dĩ và Hứa Bình Quân, chỉ cảm thấy máu xông thẳng
tới não, xấu hổ tới mức muốn lập tức té xỉu, vội vàng đẩy Mạnh Giác ra,
nhảy sang bên cạnh: “Muội, muội…” Lại không biết là “muội” cái gì, một lời đơn giản cũng không nói được, cúi đầu, sải bước đi lướt qua Lưu
Bệnh Dĩ và Hứa Bình Quân: “Muội đi mua thức ăn.”
Cho tới khi đi ra trước cửa sân, nàng lại vội vàng quay đầu, không
dám nhìn ánh mắt Mạnh Giác, chỉ hét lớn nói: “Mạnh Giác, huynh cũng muốn ở lại ăn cơm? Ừ, về sau chỉ cần huynh ở Trường An, đều phải tới chỗ này của muội dùng cơm. Nhớ đó!” Nói xong, lập tức nhảy ra khỏi sân.
Hứa Bình Quân cười trêu ghẹo: “Mạnh đại ca, có nghe thấy hay không? Hiện tại phải nghe theo sự quản lý rồi.”
Mạnh Giác hơi mỉm cười: “Cánh tay của muội đã đỡ chưa?”
Hứa Bình Quân lập tức nhìn sang một ánh mắt đầy ngụ ý, nói: “Thuốc mà huynh đưa cho thực thần kỳ, hiện tại Vân Ca cũng vui vẻ, vết thương của muội cũng sớm tốt lên. Hai người đi vào trong ngồi đi! Muội pha cho hai người chút trà.”
Mạnh Giác hiểu ý, nên không nói tới chuyện bị thương, Lưu Bệnh Dĩ
cũng chỉ cùng Mạnh Giác nói chuyện phiếm. Hứa Bình Quân yên lòng, xoay
người đi ra ngoài múc nước pha trà.
Lưu Bệnh Dĩ chờ Hứa Bình Quân ra khỏi phòng, thu lại ý cười: “Các
nàng rốt cuộc là vì sao bị thương? Nàng ấy nói với ta là bởi vì không
cẩn thận bị dã thú trong núi cắn bị thương.”
Mạnh Giác nói: “Quảng Lăng Vương thả kiệt khuyển ra cắn các nàng,
được Xương Ấp vương Lưu Hạ cứu. Chuyện Đại công tử chính là Lưu Hạ, Bình Quân hẳn là đã đề cập qua với ngươi.”
Ánh mắt Lưu Bệnh Dĩ trầm xuống, Mạnh Giác thản nhiên nói: “Bình Quân
khổ tâm lừa gạt ngươi, ngươi hẳn là có thể thông cảm. Đương nhiên, nàng
không nên xem nhẹ trí tuệ và tính cách của ngươi.”
Lưu Bệnh Dĩ chỉ ngồi trầm mặc. Hứa Bình Quân bưng trà tiến vào, Lưu
Bệnh Dĩ và Mạnh Giác đều tươi cười như thường nhìn về phía nàng, nàng
cười đặt trà xuống, quay sang Mạnh Giác nói: “Buổi tối dùng phòng bếp
nhà muội nấu cơm, muội không dám ăn đồ ăn Vân Ca làm tại phòng bếp của
muội ấy. Trong khoảng thời gian này, muội ấy mỗi ngày ở bên trong nấu
cái nọ nấu cái kia. Nếu không phải nhìn hai người đều ngay thẳng, muội
đã nghĩ đến Vân Ca đang luyện độc dược tính đầu độc chết tiểu thư Hoắc
gia.”
Mạnh Giác ảm đạm cười, đối với Hứa Bình Quân nửa đùa nửa thật để thăm dò không có phản ứng gì, chỉ hỏi: “Ai sinh bệnh sao? Ta thấy bộ dáng
Vân Ca không giống nấu ăn, lại giống như thử nghiệm dùng thuốc trong món ăn.”
Hứa Bình Quân nhìn Lưu Bệnh Dĩ, mờ mịt lắc đầu: “Không ai sinh bệnh
hết! Hai người chậm rãi tán gẫu, muội đi trước nhóm bếp, hai người chờ
Vân Ca trở về, rồi cùng đi tới đó.”
Lưu Bệnh Dĩ thấy giá sách của Vân Ca trong góc phòng có bày một bộ cờ vây, đứng dậy lấy lại đây: “Có hứng thú không?”
Mạnh Giác cười tiếp nhận bàn cờ: “Dù sao cũng có việc để làm.”
Sau khi đoán cờ (1), Lưu Bệnh Dĩ cầm quân trắng đi trước, hắn vừa đặt một quân lên bàn cờ, vừa nói: “Huynh đài giống như rất hiểu rõ ta?”
Mạnh Giác lập tức đặt cờ theo: “So với tưởng tượng của ngươi thì hiểu rõ.”
“Hiểu rõ là bằng hữu? Hay hiểu rõ là kẻ địch?”
“Vốn là kẻ địch, nhưng mà sau khi nhìn thấy bộ dạng sa sút của ngươi
thế này, biến thành hai ba phần bằng hữu, bảy tám phần là kẻ địch, về
sau thì chưa biết.”
Tốc độ đặt cờ của hai người đều cực nhanh, chỉ thời gian nói chuyện,
Lưu Bệnh Dĩ cầm quân trắng đã chiếm được ba góc, bố cục chặt chẽ cẩn
thận, từng mục từng mục (2) tranh thủ chiếm đất trên bàn cờ, sức cờ phối hợp lẫn nhau thành thế vây kín.
Mạnh Giác cầm quân đen tuy rằng chỉ chiếm một góc, toàn bộ kì thế lại như rồng bay, đầu rồng lao thẳng vào phía trong lòng quân địch, trở
thành quyết tiến lên, cắt đứt mọi đường sống phía sau, thành thế đoạn
tuyệt đường sống của đối phương.
Tốc độ đặt cờ của Lưu Bệnh Dĩ chậm dần, Mạnh Giác thì vẫn Lưu Bệnh Dĩ đặt một quân, hắn lập tức đặt quân tiếp theo.
“Mạnh Giác, phong cách chơi cờ của ngươi cùng với con người ngươi rất không giống nhau, hoặc là phải hỏi bộ dáng ngươi ngày thường hành sự
chính là một lớp vỏ bọc giả dối ngươi muốn cho người khác nhìn thấy,
đúng không?”
“Như nhau, như nhau thôi. Ngươi cũng không bận tâm tới gì, tận tình
hào hiệp, lúc đó chẳng phải cũng là một người khác?” Mạnh Giác cười nhẹ, thoải mái mà hạ xuống một quân cờ.
Lưu Bệnh Dĩ gõ nhẹ quân cờ trên tay, cân nhắc bước tiếp theo: “Ta vẫn cảm thấy không phải ta thông minh đến liếc mắt một cái là nhìn thấu
ngươi, mà là ngươi căn bản khinh thường không cần tiêu phí kình lực giấu diếm ta. Ngươi vẫn có địch ý đối với ta, đều không phải là do Vân Ca,
rốt cuộc là vì cái gì?”
Mạnh Giác thấy Lưu Bệnh Dĩ còn đang cân nhắc đặt cờ như thế nào, đơn
giản nâng chung trà lên chậm rãi uống: “Lưu Bệnh Dĩ, ngươi chỉ cần nhớ
kỹ, những gì ngươi trải qua không có gì đáng thương, đáng thương hơn so
với ngươi còn có khối người. Khi ngươi đau khổ như vậy, đều có người âm
thầm liều chết bảo vệ ngươi, có một số người cái gì cũng không có.”
Quân cờ trong tay Lưu Bệnh Dĩ rơi xuống đất, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mạnh Giác: “Lời này của ngươi là có ý gì?”
Mạnh Giác ảm đạm cười: “Có lẽ một ngày nào đó sẽ nói cho ngươi biết,
khi chúng ta trở thành kẻ địch, hoặc là khi thành bằng hữu.”
Lưu Bệnh Dĩ suy tư nhìn Mạnh Giác, nhặt quân cờ lên, đặt lên trên bàn cờ. Mạnh Giác một tay vẫn bưng chén trà, một tay ung dung tự tại đặt
xuống một quân cờ đen. Sau khi Vân Ca vào cửa, đứng ở bên cạnh bọn họ
nhìn một hồi.
Biết rõ chính là một trò chơi, lại càng nhìn càng kinh hãi, nàng đột
nhiên đưa tay đảo loạn bàn cờ: “Đừng hạ, hiện tại thế lực ngang nhau vừa vặn tốt rồi, còn hạ cờ xuống nữa sẽ là sinh tử tương đấu, thắng cũng
không thấy vui vẻ, đừng làm ảnh hưởng tới việc ăn uống.” Nói xong, nàng
ra khỏi phòng bước tới hướng phòng bếp: “Hứa tỷ tỷ khẳng định không chịu dùng phòng bếp của muội, chúng ta đi tới nhà đại ca, hai người các
huynh đi trước, muội còn muốn lấy vài thứ.”
Lưu Bệnh Dĩ bộ dạng uể oải đứng lên, duỗi thẳng lưng một cái: “Lần sau có cơ hội lại ganh đua thắng bại.”
Mạnh Giác cười: “Cơ hội rất nhiều.”
Lưu Bệnh Dĩ thấy Vân Ca chui vào phòng bếp đông sờ tây tìm, nhẹ giọng nói với Mạnh Giác: “Bất luận ngươi từng trải qua những gì, ngươi vẫn có tư cách thực hiện tất cả mọi thứ ngươi muốn làm, cho dù bất mãn, ít
nhất có thể dùng bất cứ giá nào đối nghịch cùng ông trời một hồi. Ta lại cái gì cũng không thể làm, muốn tranh không thể tranh, muốn lui cũng
không có chỗ lui, thậm chí ngay cả quyền được vứt bỏ mọi thứ cũng đều
không có, bởi vì sinh mệnh của ta cũng không hoàn toàn thuộc về chính
mình, ta chỉ có thể yên lặng chờ ông trời an bài.” Hắn nhìn về phía Mạnh Giác: “Mạnh Giác, Vân Ca là người mà ngươi thành tâm thật ý muốn sao?
Vân Ca có lẽ có chút khờ dại tùy hứng, còn có chút không hiểu rõ thế sự
đa gian, lòng người phức tạp, nhưng hiểu được cuộc sống gian khổ, người
từng bước đều tính kế nhiều lắm, ta thà rằng nhìn nàng cả ngày cười
không lo thế sự.”
Ánh mắt Mạnh Giác mải miết dừng trên người Vân Ca, chỉ im lặng đứng đó.
Vân Ca đúng lúc ngẩng đầu nhìn thấy bọn họ, mỉm cười xinh đẹp. Gương
mặt tươi cười hết sức rực rỡ, giống như trên mặt lúc này có chút tự
nhiên tự tại, giống như chi lan* trong cốc, mây nhàn trên núi xa.
*Chi lan: chỉ cỏ chi và cỏ lan, tượng trưng cho sự cao thượng, tình bạn tốt, ở gần được thơm lây.
Lưu Bệnh Dĩ trịnh trọng nói: “Vạn lần mong ngươi chớ làm cho bảo châu bị long đong.”
Vân Ca cầm rổ từ trong bếp đi ra: “Hai người các huynh sao lại còn đứng ở chỗ này vậy?”
Mạnh Giác cười ấm áp, đi nhanh vài bước, nhận lấy cái rổ từ tay Vân Ca: “Chờ muội đi chung.”
Mặt Vân Ca hơi hơi đỏ lên, im lặng đi bên cạnh Mạnh Giác. Lưu Bệnh Dĩ nhịp bước nhanh hơn, dần dần vượt qua bọn họ: “Ta đi về trước xem Bình
Quân có cần giúp gì hay không.”
Chú thích: (1) và (2)
Bàn cờ vây có kích thước 19 x 19, như vậy sẽ có 361 giao điểm, có 181 quân đen và 180 quân trắng. Các quân cờ được đặt vào giao điểm hai
đường kẻ trên bàn cờ. Cờ vây có mục đích duy nhất là chiếm được nhiều
“đất”, càng rộng càng tốt. Chuyện bắt quân cũng cần nhưng được xem là
thứ yếu. Thế trận trên bàn cờ vây có khả năng biến hoá cao với các đám
quân và “vùng đất”.
Người chơi cờ vây thường tính trước nhiều nước không chỉ cho một nhóm quân mà có thể cả chục nhóm quân nằm xen kẽ phức tạp trên bàn cờ. Từ
đó, cờ vây còn được nhìn nhận không phải là một chiến trường đánh phá,
tiêu diệt mà là một dạng kiến thiết, xây dựng, khai phá, mở rộng phạm
vi. Cờ vây khác so với các loại cờ khác là người chơi được phép nhường
lượt đi của mình cho đối phương, nhất là lúc tàn cuộc và nhận ra rằng
nếu mình đi thì chỉ làm cho mình bị thiệt hại, còn khi nào thấy cần thì
đi tiếp. Đến khi cả hai bên đều thấy đi tiếp là vô ích, ván cờ sẽ được
thỏa thuận dừng tại đây, hai bên cùng đếm “đất” để xác định thắng thua,
mỗi điểm trong vùng đất sẽ được tính là một “mục” và ai nhiều “mục” hơn
sẽ thắng. Trước khi đếm “đất” hai bên trao trả “tù binh” (những quân cờ
bị bắt) rồi đặt các “tù binh” vào “đất” của mình, như vậy số “mục” của
mỗi phe sẽ bị giảm nhiều nếu phe đó có nhiều quân bị bắt làm tù binh.
Còn đoán cờ là trước khi bắt đầu, một người sẽ cầm một số quân cờ
trong tay để người còn lại đoán xem là chẵn hay lẻ, đoán trúng được chọn quân (đoạn đếm cờ này là theo trí nhớ(í ẹ) của mình khi đọc Hikaru no
go nha, không tìm được thông tin trên mạng, không biết nhớ có đúng
không). Quân đen luôn đi trước, do đó sau khi đếm xong, bên trắng được
cộng thêm năm mục rưỡi do bên trắng luôn là bên đi sau. Tuy nhiên nếu
trắng chấp đen thì trắng sẽ đi trước.(Đại loại giống như Bệnh Dĩ cầm
quân trắng mà đi trước đoạn trên, mà mình cũng không hiểu tại sao hai
người họ lại có chấp cờ?)