Đọc truyện Vân Trung Ca – Chương 10: Bóng hình trong nước
Thừa dịp sự chú ý của mọi người đều tập trung trên người
Hoắc Thành Quân và Thượng Quan Lan, Mạnh Giác tìm lấy một cớ để rời khỏi bàn tiệc.
Đại công tử vừa thấy Mạnh Giác rời đi, lập tức dắt Hồng Y bỏ chạy,
“Tiểu Giác khẳng định nổi giận, ta trước hết cứ phải tránh khỏi đầu gió
đi đã.”
Bốn người tránh trái tránh phải, chọn một chỗ yên tĩnh mà trốn, Vân Ca nói: “Tìm một cơ hội dứt khoát ra khỏi phủ đi!”
Đại công tử và Hồng Y đều liên tục gật đầu, Hứa Bình Quân cũng không
đồng ý, “Muội chính là đầu bếp Hoắc phu nhân mời đến nấu ăn, còn chưa có cho phép muội cáo lui đâu!” Vân Ca lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Mặc kệ bà ta!”
Đại công tử cười: “Nhưng mà, ngươi đang tính làm cái gì vậy? Mặc kệ
bà ta đi! Đi theo ta, chúng ta từ cửa ngách phía sau hoa viên trốn ra
ngoài.”
Thật sự Đại công tử đối với bố cục đại Tư Mã phủ rất quen thuộc, dẫn
theo ba cô gái, xuyên qua hoa cỏ, lướt qua cây cối, lách qua hòn giả
sơn, đi qua cây cầu hình vòm, giống như đi dạo trong vườn nhà mình.
Càng chạy càng yên tĩnh, cảnh sắc càng ngày càng đẹp, hiển nhiên là
đã tới bên trong Hoắc phủ, khu vực này không giống với bên ngoài khu mở
tiệc chiêu đãi khách khứa, bị người khác bắt được, tội danh tự động xông vào phủ Đại Tướng quân Đại Tư Mã cũng không nhẹ, Hứa Bình Quân rất căng thẳng sợ hãi, vừa vặn ba người còn lại đều có bộ dáng thoải mái tự tại, nàng cũng chỉ có thể yên lặng đi theo, âm thầm khẩn cầu sớm ra khỏi phủ một chút.
Đang đi trên một cây cầu hình vòm, xa xa tiếng bước chân vội vã vang
lên, võ công của Hồng Y và Đại công tử cao nhất, nghe được trước tiên,
vội vàng muốn tìm một chỗ tránh đi, lại bởi vì đang ở trên cầu, bốn phía trống trải, còn là chỗ cao, thế nên muốn tránh cũng không được.
Tai nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, ngay cả Hứa Bình
Quân cũng đã nghe thấy, nàng khẩn trương túm tay áo Hồng Y hỏi thẳng:
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Vân Ca và Đại công tử nhìn nhau, hai người đều có suy nghĩ giống
nhau, hiểu ý gật đầu, một người túm Hứa Bình Quân, một người túm Hồng Y, nhanh chóng trèo lên thành cầu, nhẹ nhàng rơi xuống hồ, trốn dưới cây
cầu hình vòm.
Mới vừa trốn xong, chợt nghe thấy tiếng hai người đi trên cầu. Chỉ
nghe thấy giọng nói vô cùng tức giận của Hoắc Quang, “Thật là hồ đồ! Nhớ kỹ ngươi làm việc vốn lanh lợi, bình thường việc làm của các ngươi, ta
đều mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng hôm nay ngươi làm tới một con mắt cũng không mở nổi.”
“Lão gia, nô tài đáng chết. Nhưng mà cũng thật sự không thể trách nô tài, nằm mơ cũng không nghĩ ra là…”
“Ngươi phái người đi chung quanh an bài cho tốt, lén nói một tiếng
cho phu nhân, lại thông báo đại thiếu gia, nhị thiếu gia. . .”
“Nhưng mà hoàng thượng nói ngoại trừ đại nhân, ai cũng không được phép…”
Bước chân vội vàng, chỉ chốc lát người đã đi xa.
Bốn người nhóm Vân Ca ngoại trừ hô hấp, một cử động nhỏ cũng không
dám, đợi thẳng cho đến khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, mới dám
há lớn miệng ra thở. Bốn người nhìn nhau cười khổ, mặc dù đã là mùa
xuân, nhưng do nước hồ vào mùa xuân vẫn còn lạnh, bốn người một nửa thân mình đều đã ngâm nước ướt hết, cảm nhận có phần khó chịu.
Vân Ca kéo Hứa Bình Quân, vừa định bò lên trên bờ, lại nghe thấy
tiếng bước chân, bốn người đành phải lại rút về dưới cầu. Một người chạy rất nhanh qua cầu, giống như vội vàng đi truyền tin tức gì đó.
Bốn người chờ tiếng bước chân đi xa, lập tức chuẩn bị lên bờ, nhưng
mới vừa bám vào tay vịn của cầu, còn chưa trở mình leo lên được, chợt
nghe thấy tiếng người nói rời rạc. Lần này bốn người đã rất là ăn ý,
động tác đồng đều, nhất tề xoạt xoạt rút về dưới vòm cầu.
Vẻ mặt Đại công tử khó mà diễn tả được, chỉ có hỏi ông trời mới biết, quay về phía trên cầu hai mắt trợn trắng. Hồng Y tựa hồ lo lắng Đại
công tử lạnh, không chút nào kiêng dè có Vân Ca và Hứa Bình Quân ở đó,
duỗi tay ôm quanh người Đại công tử, vốn là động tác thực suồng sã,
nhưng khi Hồng Y làm thì thực sự rất tự nhiên, chỉ cảm thấy chân tình
biểu lộ, không hề có cảm giác gì khác.
Vốn chờ tiếng bước chân biến mất, bọn họ có thể nhanh nhanh về nhà
thay quần áo. Nhưng không xa không gần, rất vừa vặn, tiếng bước chân
dừng lại ở trên đỉnh cây cầu.
Đại công tử đã ngay cả sức lực để trợn trắng mắt cũng đều không có,
đầu vô lực cúi xuống đầu vai Hồng Y. Hứa Bình Quân lạnh tới mức thân thể phát run, rồi lại phải liều mạng chịu đựng, Vân Ca lấy ra miếng gừng
mang theo bên người, đưa cho Hứa Bình Quân, ý bảo nàng ăn, chính mình
cũng cầm một mẩu gừng, lẳng lặng ăn.
Ban đầu vốn nghĩ chỉ sau một lúc, bọn họ sẽ rời đi, nhưng người trên
cầu dường như hết sức nhàn hạ thoải mái, đứng trên cầu ngắm cảnh, sau
một lúc lâu đều không nói một câu.
Thật lâu sau, mới nghe được giọng nói cung kính của Hoắc Quang:
“Hoàng thượng dường như rất yêu thích cảnh đêm. Nghe nói ở trong cung
cũng thường thường đêm khuya đứng một mình nơi lan can ngắm cảnh, thưởng thức cảnh đêm.”
Đại công tử lập tức đứng thẳng người, vẻ mặt ba lăng nhăng mất đi,
hiếm thấy lộ ra vài phần nghiêm túc. Vân Ca và Hứa Bình Quân cũng đều
kinh hãi, đều ngừng ăn gừng, hai lỗ tai dựng lên. Riêng Hồng Y tuy rằng
vẻ mặt đại biến, nét mặt hiện rõ lo âu, nhưng một lòng để ý chính là an
nguy của Đại công tử.
Không cao không thấp, không nhanh không chậm, âm thanh phong toái
ngọc liệt, mặc dù ngay gần bên người, lại lộ ra như dòng nước trong hồ
xanh biếc, lại đạm mạc như xa cách vạn dặm ngoài quan ải: “Chỉ là thích
ngắm sao và ánh trăng. Trẫm nghe nói ngươi mở yến hội, trong cung nhất
thời phiền muộn, đi tới chỗ này của ngươi giải sầu, hi vọng không có
quấy nhiễu ngươi.”
“Thần không dám.”
Hoắc Quang thật sự là một người rất biết kiềm chế sự tức giận, những
người khác nếu ở bên cạnh hoàng đế, hoàng đế thời gian dài không nói câu nào, chỉ sợ sẽ suy nghĩ lung tung, nghiền ngẫm tâm tư hoàng thượng,
càng nghĩ càng loạn, cuối cùng khó tránh khỏi tự làm loạn lên vị thế của mình. Ông ta lại chỉ im lặng mà đứng, cũng nhìn về phía bóng trăng tròn trên mặt hồ.
Vân Ca thấy thân thể Hứa Bình Quân không ngừng run lên, cắn chặt hàm
răng không để cho bản thân phát ra tiếng, vội nhẹ túm ống tay áo của
nàng ấy, ý bảo nàng ấy ăn miếng gừng. Chính nàng cũng không khỏi tò mò
nhìn về phía hình ảnh phản chiếu của bóng người cao lớn phía trên cầu.
Hoắc Quang hẳn là không dám đứng sóng vai cùng người đó, cho nên dựa
vào sau mà đứng, vì thế trên mặt hồ chỉ có một hình ảnh ngược của người
đó. Ống tay áo rộng thùng thình dường như đang theo gió nhẹ bay lên,
hình ảnh trên mặt hồ cũng biến hóa không ngừng.
Vốn là một người không hề liên quan gì tới mình, nhưng Vân Ca lại
không biết vì sao, trong lòng có một hồi tác động không hiểu rõ, nghĩ
đến người đó đêm khuya đứng cô đơn bên thành cầu ngắm cảnh, chỉ cảm thấy mặc dù người đó có được sự oai phong nhưng cũng rất cô độc khi nhìn
ngắm cảnh vật xa xăm, thật là trời nước một màu, gió đêm trăng lạnh, sao lại thấy một vẻ lạnh lẽo vô hạn!
“Hoàng thượng có đồng ý tới yến hội ngồi một lát, thần đã sai người
thu xếp một chỗ ngồi vô cùng yên tĩnh, không có người nào nhận ra hoàng
thượng.”
“Ngươi mời những ai?”
“Thượng Quan Kiệt, Tang Hoằng Dương, Đỗ Diên Niên. . .”
Những cái tên liên tiếp còn chưa có báo xong, lại dường như nghe được một giọng nói rất sang sảng truyền đến, “Hoắc hiền đệ, lúc này ngươi
làm chủ nhân như thế nào lại quăng chúng ta cho một đám người khác, một
mình chạy đến nơi đây tiêu dao. . . A? Hoàng. . . Hoàng thượng, thần
không biết hoàng thượng ở đây, vô lễ mạo phạm. . .”
Thượng Quan Kiệt sắc mặt kinh hoảng, vội vàng tiến lên quỳ xuống
thỉnh tội. Theo sau vài bước là Tang Hoằng Dương, là một lão già râu tóc bạc trắng đã hơn bảy mươi tuổi, cũng dự định khó khăn mà quỳ xuống đất.
Lưu Phất Lăng ra hiệu cho thái giám bên cạnh tới nâng Tang Hoằng
Dương dậy, “Đều miễn. Trẫm mặc thường phục tùy tiện ra ngoài một chút,
các ngươi không cần giữ lễ tiết.”
Đại công tử cười lắc đầu, lão già Hoắc Quang hiện tại khẳng định
trong lòng nổi giận, ông ta và Lưu Phất Lăng đứng ở trên cầu thưởng thức phong cảnh, Thượng Quan Kiệt và Tang Hoằng Dương lại có thể rất nhanh
tìm đến, phủ đệ của ông ta đích xác cần chỉnh đốn lại cho tốt.
Hồng Y làm một tư thế mất đầu, cảnh cáo Đại công tử không được phát
ra tiếng động. Động tác của Hồng Y đối với Đại công tử thực không có tạo nên bất cứ tác dụng gì, ngược lại làm cho Hứa Bình Quân sợ tới mức đưa
vẻ mặt sầu bi sợ hãi nhìn Vân Ca.
Vân Ca cười khổ lắc đầu, đây là vận khí gì vậy? Đứng trên cầu bây giờ đích thực là hoàng đế Hán triều và tam đại quyền thần, toàn bộ thế lực
trong thiên hạ đều chuyển động cùng một nhịp thở với bọn họ. Người bình
thường nếu muốn tiếp cận một người nào đó trong số bốn người họ, chỉ sợ
đều khó như lên trời, thế nhưng bọn họ có thể tiếp xúc khoảng cách gần
như vậy với những người cao không thể với tới, bọn họ rốt cuộc được coi
là vinh hạnh, hay coi là xui xẻo?
Lời đối thoại của bốn người trên cầu thu hút sự chú ý của Đại công
tử, trên mặt mặc dù vẫn là cười hì hì, nhưng ánh mắt dần dần chuyên chú. Lưu Phất Lăng là một con tiểu hồ ly thông minh cơ trí, thế nhưng đăng
cơ lúc tuổi còn rất nhỏ, không có thế lực của mình, toàn bộ triều chính
rơi vào trong tay phụ chính đại thần.
Hoằng Dương là trọng thần của tiên hoàng, làm việc kế thừa phong cách Hán Vũ Đế Lưu Triệt, nhân vật đại biểu khuôn phép cứng rắn, là một lão
sư tử đầu đàn, tuy rằng hùng phong không bằng năm đó, nhưng vẫn còn đang uy hiếp trong triều.
Thượng Quan Kiệt là sói, tham lam tàn nhẫn, bằng công trạng phong
hầu, trong quân phần lớn là thế lực của hắn. Vũ Lâm doanh do Tiên hoàng
tự tay thiết lập, từng theo một thế hệ quan binh* và danh tướng họ Hoắc
danh tiếng chấn động Tây Vực và Hung Nô, cũng đã hoàn toàn bị gia tộc
Thượng Quan nắm trong tay, do Xa Kỵ tướng quân Thượng Quan An thống
lĩnh.
*Nguyên văn là từ phiêu diêu: 嫖姚, mình thấy trong từ điển có
nói ở Hán triều dùng từ này để chỉ quân đội nên tạm chuyển là quan binh.
Hoắc Quang là hổ, mặc dù tuổi nhỏ hơn nhiều so với Tang Hoằng Dương
và Thượng Quan Kiệt, nhưng dựa vào nhiều năm tiến hành, phần đông môn đồ trong triều đình, dần dần có xu thế hậu sinh khả úy.
Hoắc Quang và Thượng Quan Kiệt là thông gia, một người là ông ngoại
của đương kim Thượng Quan hoàng hậu, một người là ông nội của Thượng
Quan hoàng hậu, nhưng quan hệ của hai người vừa giống như hòa hợp, vừa
giống như hời hợt.
Hoắc Quang, Thượng Quan Kiệt, Tang Hoằng Dương, ba người hiện giờ đều phải phối hợp chặt chẽ với nhau, phòng ngừa hoàng thượng diệt trừ bọn
họ, rồi từng người đều muốn lôi kéo hoàng thượng, làm cho hoàng thượng
thân thiết hơn, gần gũi hơn, tín nhiệm mình hơn, mượn cơ hội có thể diệt trừ đối phương, độc chiếm triều chính.
Mà hiển nhiên hoàng thượng hy vọng nhất là ba người bọn họ tự mình
tranh đấu đồng quy vu tận*, sau đó cảm thán một tiếng, nhiều năm như vậy đã trôi qua, trẫm rốt cục có thể có được một giấc ngủ an ổn.
*Đồng quy vu tận: tất cả cùng bị hủy diệt.
Thật sự là loạn, loạn, loạn. . .
Đại công tử càng nghĩ càng buồn cười, biểu cảm trên mặt chính là đang xem cuộc vui, giống như hoàn toàn đã quên bất kỳ lúc nào bốn người trên cầu đều có thể đem phong ba làm liên lụy tới hắn, nếu như giải quyết
không thỏa đáng, treo cổ hay là tan xương nát thịt cũng có thể.
Trên cầu mỗi người một tâm cơ, dưới cầu là một đám lạnh run. Vân Ca
hai tay nắm chặt miếng gừng, cắn một miếng, trong bụng thầm mắng một
tiếng “Hoàng đế thối.”
Thật hy vọng ngày nào đó nàng có thể ném hoàng đế thối này vào ngâm
trong nước đá đầu mùa xuân. Nghe nói trong hoàng cung mỹ nữ nhiều nhất,
không ở đó đánh đàn luận thơ, ngắm hoa phẩm rượu cùng đám mỹ nữ, lại
chạy đến nơi đây cùng mấy lão già nói lời châm chọc, làm hại bọn họ cũng không thể sống yên ổn.
Tiếng nói của bốn người trên cầu khi có khi không, trong chuyện phong hoa tuyết nguyệt ngẫu nhiên xen kẽ một vài câu có liên quan tới chuyện
triều chính, thời gian kết thúc đã tới gần trước mắt. Nhưng nhất thời rõ ràng trong hồi lâu còn không có ý tứ rời đi.
Môi Hứa Bình Quân đã tím đen lại, Vân Ca thấy nàng ấy đã khó có thể
chống đỡ thêm nữa, chỉ sợ sẽ chịu lạnh mà phát bệnh, ngay cả chính mình
cũng đã đến cực hạn. Vân Ca ra dấu hỏi, mọi người có thể bơi trốn đi hay không. Hứa Bình Quân lắc đầu thật có lỗi, tỏ ý rằng mình không biết bơi lội. Hồng Y cũng lắc đầu, trừ phi có thể lặn một hơi rất sâu ở dưới
nước ra, nếu không trong bóng tối bốn người bơi lội gây tiếng động quá
lớn, khẳng định sẽ kinh động người trên cầu.
Vân Ca chỉ có thể hủy bỏ cách này, lại suy nghĩ, chỉ vào chính mình,
lại chỉ trên cầu, rồi nhìn Đại công tử và Hồng Y chỉ vào Hứa Bình Quân, ý bảo mình sẽ nghĩ biện pháp dẫn dắt người trên cầu rời đi, hắn và Hồng Y mang theo Hứa Bình Quân đào tẩu.
Hồng Y lập tức lắc đầu, chỉ vào chính mình, lại chỉ sang Đại công tử, ý bảo nàng ấy sẽ dẫn người rời đi, Vân Ca bảo vệ Đại công tử đào tẩu.
Vân Ca đưa mắt nhìn Đại công tử, nàng bảo vệ hắn? Hồng Y thật sự là
mạnh yếu chẳng phân biệt được. Vân Ca lắc đầu, tự mình kiên trì đi.
Đại công tử cười mà không phát ra tiếng, nói nhỏ: “Chúng ta oẳn tù tì đi, ai thua người đó đi.” Một bộ dáng hứng trí bừng bừng. Người này mặc kệ chỗ nào, lúc nào, người nào, chuyện gì đối với hắn mà nói đều dường
như chính là một trò chơi.
Oẳn tù tì cái đầu của ngươi! Vân Ca trừng mắt liếc Đại công tử một
cái, cúi người sờ soạng tảng đá chỗ trụ cầu. Tay chà xát, thở sâu, xuất
ra kinh nghiệm bơi lội nghịch nước khi còn nhỏ, hết sức kề sát mặt nước, nàng dùng sức cầm tảng đá lia một cái ra ngoài, bản thân lập tức thở
sâu, cả người chìm vào đáy nước, hướng về nơi xa lặn xuống rời đi.
Hòn đá từ mặt nước bay ra thật xa, tõm, tõm, tõm, tõm, tõm, nảy đi
liên tiếp năm lần trên mặt nước rồi mới chìm vào đáy nước. Trong bóng
đêm tĩnh lặng nghe được, động tĩnh rất lớn.
Động tác đầu tiên của Vu An chính là chắn trước mặt hoàng thượng,
cùng một thái giám đi cùng khác bảo vệ hoàng thượng nhanh chóng đi xuống cầu, tránh khỏi chỗ cao, để tránh trở thành mục tiêu rõ ràng, vội vàng
tìm một chỗ có thể tạm thời ẩn thân.
Hoắc Quang lên tiếng quát lớn: “Người nào?”
Sớm có tùy tùng cao giọng gọi thị vệ, dẫn người đi thăm dò tìm kiếm,
bốn phía mặt hồ trong phút chốc tiếng người ồn ào, ánh sáng từ đèn đuốc
lập lòe. Sau khi Tang Hoằng Dương và Thượng Quan Kiệt ngây ra một lúc,
đều trừng mắt nhìn Hoắc Quang, ánh mắt sáng quắc.
Sắc mặt Thượng Quan Kiệt đột nhiên kinh hoảng, vừa cao giọng hét
“Người đâu, người đâu”, vừa đi theo phía sau Lưu Phất Lăng, một bộ dáng
dù có phải đánh cược tính mạng cũng phải bảo vệ hoàng thượng.
Vốn trong bóng đêm, giữa những bóng người chung quanh lay động, hành
tung của hoàng thượng cũng không rõ ràng, lúc này lại bởi vì có tiếng
hét của Thượng Quan Kiệt, ai cũng biết phương hướng chỗ hắn là có người
cần bảo vệ.
Tang Hoằng Dương tuổi đã lớn, hành động bất tiện, đang lúc mơ hồ lại
dường như đi nhầm phương hướng, giọng nói run rẩy cũng hét lớn: “Người
đâu, người đâu.”
Tiếng “người đâu” của ông ta cùng tiếng “người đâu” của Thượng Quan
Kiệt làm cho thị vệ vừa mới tới trở nên hồ đồ, không biết hoàng thượng
rốt cuộc hiện đang ở chỗ nào, rốt cuộc là nên đến bảo vệ bên này hay bên kia.
Trong mắt Lưu Phất Lăng và Hoắc Quang đều có ánh sáng chợt lóe qua,
như có điều suy nghĩ nhìn bóng dáng tập tễnh của Tang Hoằng Dương.
Vân Ca đông ném một tảng đá, tây ném một tảng đá, biến thành động
tĩnh thật lớn, cố gắng dẫn toàn bộ sự chú ý tới trên người mình, tiếng
thị vệ hô hoán liên tục, bốn phương tám hướng đều lần theo tiếng động đi tới hướng Vân Ca, trong lúc nhất thời tình cảnh thực hỗn loạn, nhưng
càng hỗn loạn, mới càng có khả năng để cho mấy người nhóm Hứa Bình Quân
an toàn đào tẩu.
Vân Ca lúc này đã ở giữa hồ, nhất lãm vô dư*, vừa rồi còn cố ý không
che giấu thân mình, rất nhanh đã có hộ vệ phát hiện ra nàng, nhảy xuống
nước đuổi theo Vân Ca.
*Nhất lãm vô dư: nhìn bao quát hết thảy, không sót gì.
Hoắc Quang lạnh giọng phân phó: “Nhất định phải bắt sống.”
Vân Ca cố không nghĩ thêm nếu nàng bị bắt lại, hậu quả sẽ như thế
nào, chỉ biết liều mạng bơi dưới nước, dẫn đám thị vệ chơi trốn tìm ở
trong hồ. Mặt hồ dần dần trở nên chật hẹp, từ rộng lớn biến thành uốn
lượn ngoằn ngoèo. Lúc này chỉ còn là khe nước, một bên đối diện là một
nửa hành lang trống không, bên cạnh là một vườn hạnh hoa đang nở rất
đẹp, hoa rơi điểm điểm, thanh tịch, nho nhã mà đẹp đẽ, rất có cảnh sắc
mười dặm hạnh hoa giấu nhà tranh, chín khúc bích thủy ôm trọn nhân gian.
Mặt hồ dần dần hẹp lại là điểm tốt để truy binh phía sau chỉ cần theo một phương hướng là có thể tiếp cận nàng, kỹ thuật bơi lội dưới nước
của Vân Ca rất cao, tuy rằng lúc này thể lực khó có thể duy trì, nhưng
nhất thời bọn họ cũng khó đuổi theo. Nhưng cũng có chỗ hại đó là truy
binh trên bờ đã thừa cơ đuổi theo. May mắn có mệnh lệnh của Hoắc Quang
lưu lại, “người còn sống”, thị vệ có chút kiêng dè, chỉ cần Vân Ca còn ở trong nước, thực sự không làm gì được Vân Ca.
“Hoàng thượng, không bằng lập tức hồi cung.” Vu An nêu ý kiến.
Không ngờ Lưu Phất Lăng chẳng những không nghe lời hắn nói, ngược lại còn theo phương hướng thích khách trốn mà đi tới. Thượng Quan Kiệt đã
cảm thấy chuyện xảy ra không đúng lắm, đang hoang mang cau mày suy tư.
Vu An còn muốn nói thêm, Lưu Phất Lăng đã lạnh nhạt hỏi: “Thượng Quan
Kiệt, ngươi cảm thấy đó là thích khách sao?”
Thượng Quan Kiệt cẩn thận suy nghĩ một lát, “Trước khi chưa có khẩu
cung, thần không dám nói ra kết luận. Hiện tại thấy là điểm đáng ngờ
không ít, chuyện hoàng thượng đến Tư Mã phủ, có mấy người biết?”
Vu An nói: “Chỉ có hoàng thượng và nô tài, ngay cả thái giám đi theo
và thị vệ cũng không biết hoàng thượng muốn tới phủ đệ của Hoắc đại
nhân.”
Thượng Quan Kiệt cau mày, “Như thế xem ra mục tiêu của thích khách
này hẳn không phải là hoàng thượng, nếu vậy thì là ai đây?” Ánh mắt ông
ta nhẹ nhàng đảo qua trên mặt Hoắc Quang, Tang Hoằng Dương, lại lén nhìn chăm chú vào mắt hoàng thượng.
Sự tình phát sinh ở chính phủ đệ của mình, trước khi chưa có thẩm
vấn, Hoắc Quang không dám nói câu nào, chỉ im lặng bước đi. Tang Hoằng
Dương hoàn toàn dựa vào người khác giúp đỡ, mới có thể đi được, vừa thở
hổn hển đuổi theo hoàng thượng, vừa đứt quãng nói: “Nếu. . . muốn chạy
trốn, nên trốn theo hướng phía đông, nơi đó hồ nước thông với bên ngoài, phương hướng này, nếu. . . lão. . . thần không có nhớ lầm, là tử lộ.
Nếu. . . đúng… là thích khách, không có khả năng ngay cả địa hình
trong phủ cũng không quen thuộc còn đi ám sát.”
Hoắc Quang cảm kích đưa mắt nhìn Tang Hoằng Dương, Tang Hoằng Dương thổi thổi râu, không để ý đến Hoắc Quang.
Lưu Phất Lăng đứng cách cây hoa hạnh, nhìn về phía khe nước. Từng
đợt, từng đợt hoa rơi xuống, mờ mờ ảo ảo dưới ánh sáng của ngọn đèn, chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ trên mặt nước khi nổi khi chìm, lúc bên
phải lúc bên trái, phía sau một đám đông thị vệ tuổi trẻ cường tráng
gắng sức đuổi theo không ngừng, bóng dáng kia lại như hồng nhạn kinh
hãi, giống như du long, tách sóng mà đi, điều khiển dòng nước mà đùa
giỡn, lại chọc cho đám người phía sau chật vật không chịu nổi, người đó
thì vẫn cứ “ung dung ngoài vòng pháp luật” như cũ.
Hoắc Quang nhìn bộ dáng chật vật của thị vệ phủ đệ mình, sắc mặt vài
phần xấu hổ, “Thành Trường An có rất ít người có kỹ năng bơi tốt như
vậy, cũng có thể cùng giáo đầu huấn luyện binh sĩ trong Vũ Lâm doanh
giao đấu trong nước phân cao thấp.”
Sắc mặt Thượng Quan Kiệt lập tức thay đổi, hừ lạnh một tiếng, vừa
muốn lên tiếng, Lưu Phất Lăng thản nhiên nói: “Hà tất phải suy đoán
nhiều như vậy? Sau khi bắt được người thẩm vấn rồi sẽ biết.”
Mọi người vội lên tiếng “Vâng” đáp lại, rồi đều tiếp tục im lặng.
Khe nước càng ngày càng hẹp, trên đỉnh đầu đã hoàn toàn là dãy hành
lang trên cao, Vân Ca suy đoán cuối đường nước này hoặc là một đường dẫn nước vào ao nhỏ trong đình viện, hoặc là dòng nước chuyển động quanh co uốn khúc phía dưới hành lang này tạo thành một vòng tròn, xem ra đã
không có chỗ để trốn.
Cách đó không xa vang lên tiếng nha đầu nói chuyện, giống như đang
chất vấn thị vệ vì sao xông vào. Vân Ca đang cân nhắc có nên mạo hiểm
lên bờ ở chỗ này, không biết bố cục đình viện này như thế nào, là người
nào trong Hoắc phủ ở, một bàn tay bỗng nhiên từ trên hành lang dài với
xuống, nắm được cánh tay Vân Ca kéo nàng lên bờ.
Vân Ca vừa định nhân cơ hội đánh lên đầu người đó, nhưng thấy rõ
người này, lập tức liền thuận theo lực kéo lăn người lên trên hành lang. Một cơn gió lạnh thổi tới, Vân Ca cảm thấy thân thể đã lạnh tới tê dại
đi của mình tự nhiên còn có vài phần tri giác, ngay cả xương tủy cũng
đều cảm thấy lạnh, thân thể như bị rút đi xương cốt, ngã thẳng xuống mặt đất.
Mạnh Giác gương mặt lạnh lùng ôm lấy Vân Ca, thị nữ bên cạnh lập tức
dùng khăn chà xát tấm ván gỗ, lau đi vết nước đọng lưu lại do Vân Ca lên bờ, người thị nữ thấp giọng nói: “Mạnh công tử, nhanh đi theo nô tỳ.”
Mạnh Giác cúi sát bên tai Vân Ca hỏi: “Hồng Y đâu?”
Vân Ca hàm răng run lẩy bẩy, từ kẽ hở của hàm răng đang run rẩy thoát ra mấy từ , “Trốn. . . Chạy thoát.”
“Có người nào nhìn thấy Đại công tử không?”
“Không. . .”
Thần sắc Mạnh Giác dịu đi vài phần, “Tất cả các ngươi đều là cả gan làm loạn, xem Tư Mã phủ là chỗ nào?”
Nhìn thấy sắc mặt Vân Ca trắng bệch, hắn thở dài, không đành lòng nói thêm gì nữa, chỉ lấy khăn lau nước cho Vân Ca.
Bên ngoài đình viện vang lên tiếng nói, “Thành Quân, mở cửa.”
“Phụ thân, con gái có chút hơi rượu bốc tới đầu, đang dự định đi nghỉ. Yến hội đã kết thúc rồi sao? Sao lại ầm ĩ như vậy?”
Hoắc Quang nhìn về phía Lưu Phất Lăng xin chỉ thị, “Bây giờ thần lệnh cho tiểu nữ ra ngoài tiếp giá.”
Lưu Phất Lăng nói, “Trẫm là tư phục xuất cung, không muốn ngày mai
huyên náo cả triều đều biết, ngươi coi như trẫm không có ở đây, tất cả
đều do ngươi xử lý.”
“Thành Quân, có tặc tử xâm nhập trong phủ trộm đồ, có người thấy hắn
trốn về hướng bên này của con. Con mau triệu tập hết đám thị nữ dậy.”
Hoắc Quang có hơi do dự, bận tâm đến dù sao đây cũng là khuê phòng của
nữ nhi, tức thì quay sang con trai Hoắc Vũ hạ lệnh: “Vũ nhi, con dẫn
người đi từng phòng lục soát.”
Giọng nói của Hoắc Thành Quân trở nên nũng nịu: “Phụ thân, không thể! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cha sao có thể. . .cha sao có thể để cho
đám xú nam nhân đó ở trong phòng con gái lục lọi loạn lên chứ?”
Hoắc Quang cưng chiều Thành Quân, sắc mặt tuy rằng nghiêm túc,nhưng
giọng nói vẫn là thả lỏng hòa hoãn, “Thành Quân, nghe lời. Nếu con không thích ở trong phòng mà người khác đã lục lọi qua, cha cho con một phòng mới.”
Hoắc Thành Quân tựa hồ thực phiền não, thở dài thật mạnh, “Tiểu
Thanh, ngươi đi theo bên người ca ca, trông chừng những người đó, không
được cho bọn họ lục lọi làm bừa bãi đồ đạc của ta.”
Vân Ca lo lắng nhìn Mạnh Giác, Mạnh Giác vừa lau tóc cho nàng, vừa
cau mặt nói: “Lần sau trước khi làm việc, trước hết nghĩ đến hậu quả một chút.”
Nghe được tiếng bước chân, Mạnh Giác vội nói khẽ với Vân Ca, “Muội là Mạnh Vân Ca, là muội muội của ta.”
Vân Ca sửng sốt một chút, nhìn thấy ánh mắt dò xét của Hoắc Thành
Quân, trong lòng hiểu rõ. Hoắc Thành Quân mặc dù mặt nhăn mày nhíu, lại
không một chút căng thẳng, cười nhìn bọn họ nói: “Mạnh Giác, muội muội
của huynh cũng thật hết sức bướng bỉnh, lần trước giết của ta hai con
hãn huyết bảo mã, lần này lại làm thích khách náo loạn phủ Đại Tư Mã,
lần sau không phải muốn chạy đến hoàng cung náo loạn chứ?”
Vân Ca trừng mắt nhìn Mạnh Giác, xưng hô lúc nào đã từ Mạnh công tử biến thành Mạnh Giác?
Hoắc Thành Quân cười nói: “Đã gặp ngươi ba bốn lần, nhưng vẫn không có cơ hội hỏi ngươi tên gọi là gì.”
Vân Ca cắn môi, vẫn trừng mắt nhìn Mạnh Giác, không nói một câu, Mạnh Giác chỉ có thể thay nàng nói: “Nàng họ Mạnh, tên là Vân Ca, thích nhất là gây chuyện làm liều.”
Hoắc Thành Quân nhìn gương mặt trắng bệch lạnh tới đông lại của Vân
Ca, cả người co lại rất nhỏ, người như vậy mà là thích khách sao? Vốn là yêu ai yêu cả đường đi, lúc này nàng ta càng lúc càng thương xót Vân
Ca, trước kia ở trong mắt nàng Vân Ca có chỗ vô lễ đáng ghét, hiện tại
đều thành điểm hoạt bát đáng yêu, “Đừng sợ, phụ thân hiểu ta rõ nhất, sẽ không có việc gì.”
Toàn bộ đình viện được lục soát một lần, đều không có người.
Hoắc Quang trầm tư chưa nói, Tang Hoằng Dương hỏi: “Đình viện gần nơi này là như thế nào? Hành lang kia nối liền tới đâu? Rừng hạnh hoa kia
đã cẩn thận lục soát chưa? Vừa rồi cũng gọi thị vệ đuổi theo gần tới nơi lại đây hỏi lại, cuối cùng là bóng dáng người đó biến mất ở chỗ nào?”
Đám thị vệ nhất thời cũng nói không rõ được, bởi vì trên bờ dưới nước đều có người truy đuổi, sự tình lại quan hệ trọng đại, ai cũng không
dám nói hết mức, ngược lại càng hỏi càng loạn.
Hoắc Quang vừa định hạ lệnh lục soát một lần nữa trong vòng mấy dặm
từ rừng hạnh hoa, Thượng Quan Kiệt lại chỉ vào gian phòng ở giữa, “Gian
phòng kia đã lục soát rồi sao?”
Sắc mặt Hoắc Quang âm trầm, “Đó là phòng ở của tiểu nữ, lúc này tiểu
nữ đang ở trong phòng. Không biết Thượng Quan đại nhân có ý gì?”
Thượng Quan Kiệt liên tục giải thích, “Lão phu chỉ thuận miệng hỏi thôi, quên mất đó là phòng ở của Thành Quân nha đầu.”
Cánh cửa kêu bang một tiếng, bị đẩy mở rộng ra.
Hoắc Thành Quân tùy ý bọc trong một tấm áo choàng, búi tóc hiển nhiên là đang lúc vội vàng mới vừa vấn lên, người đứng dựa bên cạnh cánh cửa, giọng nói trong trẻo vang lên: “Tang bá bá, Thượng Quan bá bá, chất nữ* không biết mọi người cũng tới, thật sự là thất lễ. Phòng ở đơn sơ,
Thượng Quan bá bá nếu không chê, mời vào trong ngồi một chút.” Nói xong
khom người mời vào.
*Chất nữ: cháu gái.
Vân Ca và Mạnh Giác đang giấu người sát phía sau cánh cửa, Vân Ca
nhìn qua khe cửa, nhìn thấy trong bóng tối phía sau Thượng Quan Kiệt và
Tang Hoằng Dương, một bóng người cao lớn đang đứng, xung quanh được vây
kín bởi trùng trùng điệp điệp người, nhưng người đó lại khiến cho người
ta có một loại cảm giác như ở một thế giới độc lập. Màu đen của y bào
cùng bóng đêm hợp thành một khối, khuôn mặt cũng không thấy rõ lắm.
Vốn cho rằng một người mới vừa gặp phải thích khách như thế nào cũng
có thể có chút hoảng hốt và căng thẳng, nhưng bóng dáng lẻ loi kia bình
tĩnh ung dung, thậm chí có thể nói là hờ hững. Lẳng lặng đứng ở nơi đó,
giống như đang nhìn một màn trình diễn của người khác.
Vân Ca nghĩ đến người này là hoàng thượng của Đại Hán triều, mà nàng
sẽ trở thành thích khách ám sát hoàng thượng, lúc này rốt cục mới có vài phần sợ hãi. Chỉ cần bọn họ vào nhà, sẽ lập tức phát hiện ra hai người
họ. Căng thẳng khiến cho tay nàng nắm càng lúc càng chặt. Mạnh Giác cầm
tay nàng, nhẹ nhàng đan những ngón tay hắn với tay nàng, nắm chặt tay
nàng trong tay hắn, bàn tay ấm áp mạnh mẽ, ớn lạnh trên người Vân Ca
giảm đi vài phần.
Mạnh Giác ghé sát bên tai nàng, nửa trào phúng nửa an ủi nhẹ giọng
nói: “Việc đã đến nước này, có gì mà phải sợ? Cùng lắm là binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn. Nếu bị phát hiện, hết thảy giao cho ta xử lý.
Nhưng nhớ kỹ, bất luận như thế nào, không thể nói ra Đại công tử và Hồng Y, nếu không chính là họa càng thêm họa.”
Thân thể kề sát thân thể hắn, lúc này môi hắn lại gần như hôn vào tai nàng, thân thể Vân Ca tê dại một hồi, yếu ớt tựa vào trong lồng ngực
Mạnh Giác, nhưng trong lòng ý định muốn đặt cược càng lúc càng định, nhẹ nhấc chân, im lặng lại ra sức giẫm mạnh lên chân Mạnh Giác: “Ai cần hư
tình giả ý của huynh?”
Mạnh Giác hít một hơi khí lạnh, thân thể lại không dám làm cử động nhỏ gì, “Muội điên rồi?”
Vân Ca không hề ngừng lại, ngược lại càng tăng thêm khí lực, giẫm
mạnh lên chân hắn thêm một chút, một bộ dáng hoàn toàn không hề để ý tới tình hình bên ngoài ra sao.
Vân Ca mặc dù xuất thân bất phàm, lại cực ít có tính tình tiểu thư,
huống chi lúc này đang dưới tình cảnh nguy hiểm. Mạnh Giác lần đầu tiên
gặp phải sự ngang ngược liều lĩnh tới như thế, không nói đạo lý được với Vân Ca, nhất thời khó hiểu, đợi tới khi suy nghĩ xoay chuyển một hồi
mới cảm nhận được, trong lòng đột nhiên rung động, trên mặt vẫn thanh
thanh đạm đạm, trong mắt đã từ từ tràn ra ý cười, cảm giác đau trên chân thật có chút ngọt như mạch nha. Mùi hương phảng phất từng đợt trong áo, không nhịn được liền đặt một nụ hôn lên bên má Vân Ca.
Thân thể Vân Ca run lên, lực đạo trên chân nhất thời giảm xuống. Tinh thần Mạnh Giác cũng hoảng hốt, chỉ cảm thấy vui sướng không có lý do,
giống như khi còn nhỏ, nhận được lời khen ngợi của phụ thân, được mặc bộ đồ mới mẫu thân may cho, nghe thấy đệ đệ tràn đầy sùng bái kiêu ngạo mà nói với người khác: “Ca ca ta. . .”
Hạnh phúc và thỏa mãn dễ dàng như vậy, đơn giản như vậy, rồi lại
thuần túy như vậy, cảm giác quá mức xa lạ, trong hoảng hốt hắn lại có
chút không phân biệt rõ bản thân đang ở chỗ nào. Chợt nghe thấy tiếng
nói của Thượng Quan Kiệt ngoài phòng, giống như tiếng sấm lúc nửa đêm,
đánh tan một giấc mộng đẹp. Mạnh Giác lập tức hoảng hốt lùi lại, nhất
thời trong mắt xuất hiện một vẻ trấn tĩnh.
…………………………………………………………………..
Căn phòng được chia làm hai phần trong ngoài, được ngăn cách bởi một
tấm mành sa. Lúc đầu tấm mành sa vốn buông xuống, nhưng lúc này bởi vì
cánh cửa được mở rộng, bị một làn gió thổi tới, tấm mành bay lên, thấp
thoáng nhìn thấy không gian bên trong không sót thứ gì.
Bàn trang điểm, hộp trang sức, chăn thêu trên giường, còn có… một
ít quần áo của nữ nhân chưa kịp thu hồi, hoàn toàn là cảnh tượng khuê
phòng nữ nhân.
Nét mặt già nua của Thượng Quan Kiệt đỏ lên, cười nói: “Không cần,
không cần, lão phu hồ đồ, không biết là khuê phòng của Thành Quân nha
đầu. Thành Quân, nếu cháu thấy không thoải mái thì mau chóng đi nghỉ
ngơi đi!”
Hoắc Quang cười như không cười nói: “Thượng Quan đại nhân vẫn nên đi
vào trong cẩn thận kiểm tra lục soát một hồi, tránh lại hiểu lầm tiểu nữ sẽ chứa chấp tặc nhân.”
Thượng Quan Kiệt xấu hổ cười, Tang Hoằng Dương vuốt chòm râu, cười tủm tỉm yên lặng xem trò hay.
Lưu Phất Lăng thản nhiên nói: “Nếu nơi này khẳng định không có, nơi
khác cũng không cần xem nữa. Nhiễu nhương thời gian dài như vậy, tặc
nhân chỉ sợ sớm đã thừa dịp hỗn loạn trốn thoát rồi.”
Không chờ mọi người đáp lại, Lưu Phất Lăng đã xoay người rời đi. Hoắc Quang, Tang Hoằng Dương, Thượng Quan Kiệt vội theo sát lên tiễn giá.
Hoắc Quang cung kính nói: “Hoàng thượng, thần nhất định sẽ tra ra manh mối của chuyện hôm nay.”
Lưu Phất Lăng không đồng ý cũng không nói không: “Ngươi không cần
tiễn xa. Động tĩnh huyên náo không nhỏ, hẳn là đã quấy nhiễu tân khách
của yến hội phía trước, ngươi trở về tiếp khách đi!”
Hoắc Thành Quân đứng ở cửa, nhìn thấy mọi người đi xa, mới phát giác
chính mình đã một thân mồ hôi lạnh, bắp chân đều run rẩy. Nàng phân phó
đám nha đầu khóa kỹ cánh cửa viện, rồi từng người tự đi nghỉ ngơi.
Sau khi Hoắc Thành Quân vào phòng, nhìn thấy Vân Ca đầu vùi trước
ngực, gương mặt đỏ bừng, khó hiểu nhìn về phía Mạnh Giác. Mạnh Giác thản nhiên cười, một vẻ rất tự nhiên, nói với Hoắc Thành Quân: “Muội muội
chưa từng trải qua những việc thế này, bị dọa, dọa cũng tốt, đỡ phải lần sau còn dám động thủ trên đầu thái tuế.”
Hoắc Thành Quân cười liếc Mạnh Giác, “Đừng nói là nàng ấy, ta cũng sợ tới mức không nhẹ. Thượng Quan bá bá không chừng sẽ tiến vào xem, huynh lại muốn ta mạo hiểm tới như vậy. Chuyện hôm nay, huynh tính cảm tạ ta
như thế nào?”
Mạnh Giác cười hành lễ: “Đại ân khôn kể tạ ơn, chỉ có thể ngày sau
báo đáp. Hiện tại khẳng định các nơi của Tư Mã phủ đều canh gác nghiêm
ngặt, phiền cô tìm cho Vân Ca một bộ quần áo tương tự, sạch sẽ để muội
ấy thay, chúng ta nhanh chóng chạy tới đám khách khứa phía trước, thoải
mái cáo từ mà rời phủ.”
Hoắc Thành Quân nghe được “Đại ân khôn kể tạ ơn, chỉ có thể ngày sau
báo đáp”, hai gò má ửng đỏ, không dám nhìn Mạnh Giác nữa, vội xoay người đi tìm quần áo thích hợp cho Vân Ca.
Thân thể Vân Ca lúc thì nóng, lúc thì lạnh, trên mặt còn giả bộ dường như không có việc gì, cười đi tìm ba đầu bếp đi cùng, lại đi tìm người
quản sự xin cáo từ.
Chờ tới khi ra khỏi Hoắc phủ, mạnh mẽ chống đỡ đi được một đoạn
đường, thấy Mạnh Giác đứng ở bên ngoài xe ngựa chờ nàng phía trước, nàng mới thả lỏng một chút, ánh mắt vẫn còn trừng nhìn Mạnh Giác, thân thể
lại vô thanh vô tức ngã xuống mặt đất.
Khi Vân Ca tỉnh dậy đã là ngày hôm sau. Hứa Bình Quân và Hồng Y đang
canh giữ ở bên giường nàng, mắt đều đo đỏ. Hứa Bình Quân vừa thấy nàng
mở mắt, lập tức cất lời mắng: “Nha đầu chết tiệt kia, muội tính trổ tài
như thế sao? Thân thể chính mình còn lo không nổi, còn dám ngâm ở trong
nước lạnh lâu như vậy? Sau này còn bệnh nữa cũng đừng trách chúng ta.”
Hồng Y vội hướng Hứa Bình Quân xua tay, lại liên tiếp hướng Vân Ca
làm động tác cảm ơn. Hứa Bình Quân còn muốn mắng, Mạnh Giác bê thuốc
tiến vào, Hứa Bình Quân vội đứng lên lui ra ngoài, “Muội uống thuốc
trước đi đã.”
Hồng Y theo sau Hứa Bình Quân đi ra, hy vọng Mạnh Giác không thấy nàng, đang muốn lén đi ra ngoài.
“Hồng Y, muội đi nói cho hắn biết, nếu hắn còn không rời khỏi Trường
An, dù sao đều là chết, không bằng tự ta tìm người giết hắn là được,
miễn cho hắn bị người ta phát hiện, còn liên lụy người khác.”
Hồng Y làm một bộ dáng tất cả đều là nàng sai, nước mắt tràn lên hốc
mắt, đang muốn xin tha thứ lại không dám. Mạnh Giác vừa thấy nước mắt
của nàng, những lời trách cứ ban đầu đều chỉ có thể nuốt trở về, giọng
nói trở nên mềm mỏng: “Ta bị cái tên Ma vương kia làm tức giận tới hồ
đồ, nhất thời tức giận mà nói thế. Muội đi trông coi hắn cho tốt, không
được để cho hắn làm loạn lần nữa.”
Hồng Y lập tức nở nụ cười, liên tiếp gật gật đầu, vui vẻ chạy ra khỏi phòng. Mạnh Giác nhìn theo bóng dáng Hồng Y, khẽ thở dài. Hắn xoay
người ngồi vào bên cạnh Vân Ca, tay cầm cổ tay Vân Ca bắt mạch, mặt Vân
Ca đỏ lên, “Huynh còn hiểu y thuật?”. Nếu hắn hiểu y thuật, lúc đó tự
nhiên biết được nàng vì sao té xỉu.
Mạnh Giác nhớ tới nghĩa phụ, trong mắt lộ ra lo lắng, “Nghĩa phụ là
một người học vấn cực kỳ uyên thâm, đáng tiếc tri thức của ta không được như vậy, sở học của người có mười cùng lắm chỉ học được ba bốn. Lúc này muội phải tĩnh dưỡng cho tốt, không được chạm vào nước lạnh, đồ ăn
nguội, hay đồ có tính lạnh đều không thể ăn, lê, đậu xanh, bí đao, trà
kim ngân hoa cũng không thể dùng.”
Vân Ca đỏ mặt gật đầu, Mạnh Giác đỡ nàng ngồi dậy, cho nàng uống
thuốc, Vân Ca cụp mắt xuống, tới liếc mắt nhìn hắn cũng không dám.
“Vân Ca, lần sau nếu không thoải mái, nhanh chóng nói cho ta biết,
không được tự mình kiên cường chống đỡ, nếu không mắc phải bệnh gì,
chính là chuyện cả đời.”
Vân Ca đầu cúi thấp tới mức không thể thấp hơn, lóng nga lóng ngóng cất lời đồng ý.
Mạnh Giác cho Vân Ca uống thuốc xong, cười nói: “Hôm nay đúng là rất ngoan, so với tối hôm qua quả là hai người khác nhau.”
Vân Ca nghe vậy, trong thẹn thùng trào ra tức giận, trừng mắt với
Mạnh Giác, “Ta tên là Vân Ca, huynh về sau nếu dám tùy tiện đổi tên của
ta, huynh cứ chờ xem!”
Mạnh Giác chỉ nhìn Vân Ca khẽ cười. Lưu Bệnh Dĩ ở bên cửa sổ nhìn
thấy hai người trong phòng, vốn định vào phòng, bước chân liền dừng lại. Hắn lẳng lặng nhìn Mạnh Giác, lại suy nghĩ tới chính bản thân mình,
khóe môi hiện lên một nụ cười có chút tự giễu, xoay người bước đi.
Nhưng hắn vừa mới đi được vài bước, bỗng dừng lại, suy nghĩ một chút, lại xoay người quay lại, vén màn lên, dựa vào cửa, nở một nụ cười uể
oải nói: “Vân Ca, lần sau nếu làm thích khách, nhớ rõ tìm lúc thời tiết
ấm áp, người khác thì không ám sát được, ngược lại chính mình lại bị
bệnh.”
Thân thể Vân Ca không tự giác lùi về phía sau một chút, rời xa Mạnh
Giác, cười ngượng, “Đại ca, huynh thấy muội giống thích khách lắm sao?”
Mạnh Giác thản nhiên cười, cúi mắt xuống phất đi bụi bám trên tay áo.
Hứa Bình Quân đang nói chuyện cùng Hồng Y, Đại công tử, ánh mắt lại
vẫn lưu ý tới phòng bên kia, lúc này trong lòng có chút đắng chát, rốt
cuộc cười không nổi. Nàng ngơ ngẩn đứng lên, ánh mắt từ bối rối chuyển
sang kiên định, nghiêng đầu cười tươi sáng với Hồng Y và Đại công tử,
xoay người vội vàng rời đi, “Ta đi mua chút rau dưa tươi một chút, buổi
tối hôm nay nên mở tiệc chúc mừng chúng ta sống sót sau kiếp nạn.”
Hồng Y khó hiểu nhìn theo bóng dáng Hứa Bình Quân, nói đi là đi luôn
sao? Mua thức ăn cũng không nhất định phải vội vã như thế mà!
Đại công tử ngồi trên bậc cửa, chân bắt chéo, nhìn sang gian phòng bên kia, nở nụ cười.