Đọc truyện Vân Phượng Công Chúa – Chương 18: Mỹ nhân xuất hiện
Vân Phượng bước vào đại điện, tuy bề ngoài tỏ ra hết sức khoan thai bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang tự nhủ ” Lão tổ tông ơi Thái Hậu nổi giận rồi ư? “
– Thần thiếp tham kiến Thái Hậu, Hoàng Thượng, Thái Hậu, Hoàng Thượng vạn phúc kim an! – Vân Phượng nhún gối hành lễ đúng quy củ.
– Quỳ xuống! – Thái Hậu đanh mặt nhìn xuống, giọng nói của bà sắc lạnh đến mức ai cũng tưởng vừa có một lưỡi dao sượt mạnh qua tai, vô cùng choáng váng.
Vân Phượng lập tức quỳ xuống, hít sâu một hơi để ổn định lại tinh thần.
– Thần thiếp tội lớn,xin Thái Hậu trách phạt
– Cũng biết là bản thân có tội à, ngươi nói ai gia nghe ngươi có tội gì – Thái Hậu cười lạnh, nhìn tới Vân Phượng nàng bằng nửa con mắt.
– Thần thiếp tới muộn, không làm tròn cung quy để cho Thái Hậu và Hoàng Thượng phải bận lòng!
Thái Hậu sắc mặt lạnh băng không đổi, đôi mắt bà nhìn sâu hoắm vào bộ y phục mà nàng đang mặc, tựa như muốn găm hàng vạn mũi dao vào trên đó.
Ngọc trai ư??
Ngọc trai quý hiếm của Tây Vực tiến cống mà ả tiện tỳ lại được ban tặng nhiều đến vậy.
Một nữ nhân ngu xuẩn của cái nước khỉ ho cò gáy hoang vu chó ăn đá gà ăn sỏi thì có tư cách gì mà được nhận những thứ quý hiếm như vậy chứ.
Xem ra một cây trâm ngọc dạy dỗ nàng ta là không đủ rồi
– Thái Hậu, người xem người nổi nóng kìa, nhi thần cũng đến muộn, nếu bây giờ người xem kẻ đến muộn trong dạ yến hôm nay là kẻ tội nghịch bất đạo như vậy thì nhi thần cũng không tránh được vô can! – Trình Phong mỉm cười đầy châm chọc về phía Vân Phượng nàng một cái, ánh mắt đầy thách thức.
Vân Phượng vẫn giữ nguyên thái độ bình lặng, không mặn không nhạt, cũng không lên tiếng.
– Tứ Vương gia cao quý, ân trọng với nước,công cao đầy trời đâu thể so sánh với một phi tần trong hậu cung cơ chứ, người còn bận tâm nhiều công to việc lớn cho quốc sự triều chính, đâu phải kẻ nữ nhân nhàn hạ cả ngày rảnh rỗi thêu hoa thưởng trà như các vị nương nương đây – Một vị tiểu thư giọng lảnh lót lên tiếng.
– Ồ,vậy tiểu thư nói xem Thái Hậu đây không phải cũng là nữ nhân chốn hậu cung sao, cũng bị gọi là kẻ nữ nhân rảnh rỗi cả ngày không có nổi công to việc lớn gì sao – Trình Phong lên tiếng đáp lời khiến cho mọi người trong đại điện lại một phen xôn xao, vị tiểu thư to mồm ban nãy vì thế mà cũng còn họng không dám nói nữa.
– Trình Phong, đây là chuyện hậu cung, không đến lượt con nhúng tay vào,Ngọc Uyển Nghi là người mới đến, hơn nữa còn là người ngoại tộc,nếu không giáo huấn cho ra lẽ thì nàng ta sẽ không hiểu phải trái quy củ phép tắc gây nhiễu loạn hậu cung, ai gia không thể không nổi giận.
– Chẳng phải Thái Hậu nói Ngọc Uyển Nghi là người mới trong hậu cung sao, người mới gây ra chút sai sót là chuyện bình thường, hôm nay là một ngày vui, đừng vì chút chuyện cỏn con này mà làm ảnh hưởng đến không khí của buổi dạ yến ngày hôm nay – Trình Dực cuối cùng cũng lên tiếng,hắn đưa ánh mắt ấm áp nhìn về phía nàng, rồi mau chóng giữ lại vẻ bình thản nhìn thẳng vào mắt Thái Hậu.
– Hoàng Thượng, từ khi nào mà con cũng quản chuyện ai gia dạy người ở hậu cung, con nói xem có phải con không còn xem ta ra gì nữa không – Thái Hậu đập mạnh xuống bàn, chỉ thẳng tay vào mặt Ngọc Uyển Nghi giận dữ nói
– Ngươi, chép phạt một trăm lần cung quy,đóng cửa sám hối một tháng cho ai gia, giáng xuống còn Quý Nhân, tước bỏ chủ vị của Dực Khôn cung – Thái Hậu đanh mặt nói, gương mặt vì giận giữ đã đỏ lên không ít
Mọi người đều nín thinh im bặt, không khí trong đại điện căng thẳng tới vã mồ hôi hột.
Thái Hậu sao khi không lại xử lý nghiêm trọng đến mức này chứ??
Phải chăng vì nàng ta là người ngoại tộc,không vừa mắt Thái Hậu người???
– Chép phạt cung quy thì được, nhưng giáng hậu vị trong cung hay tước đoạt chủ vị Dực Khôn cung phải là do trẫm quyết định. Ngọc Uyển Nghi chỉ là đến muộn dạ yến, tội không tày trời, xử phạt nghiêm minh nhưng không phải nặng tay một cách vô cớ. Giữ nguyên hậu vị, giữ nguyên chủ vị Dực Khôn cung! Nếu ai còn nói thêm lời nào nghĩa là muốn kháng lại ý của trẫm, cung quy hay lễ nghi phép tắc cũng phải được trẫm ân chuẩn, không phải ai muốn làm bừa cũng được – Trình Dực kiên định một lời, giọng nói tuy không phải sấm nổ rền vang nhưng quyền uy vẫn khiến mọi người run sợ, nghe ra còn có vài phần cảnh cáo đe dọa cho kẻ nào có ý định phản kháng,mọi người thuận thế cũng im bặt, không ai hé răng lấy nửa lời.
Thái Hậu tức giận đến tím mặt tuy vậy cũng không nói thêm lời nào.
Hương Phi trầm ngâm đưa tay xoa xoa bụng mình, ánh mắt có đôi chút phức tạp không nhìn ra là đang suy nghĩ điều gì.
Lệ Phi bóp chặt chén rượu, ánh mắt vẩn đục đỏ ngầu, nàng ta chỉ hận Thái Hậu không băm vằm Ngọc Uyển Nghi đó ra làm trăm mảnh ngay lập tức.
Trang Quý Tần mặt không biến sắc, ngồi lặng im vuốt ve con mèo trắng muốt trong tay, mỉm cười tà tà như đang được xem một vở kịch hay
Trình Phong ung dung nhàn tản rót rượu.
Lão Thừa Tướng nãy giờ quan sát mọi việc, lão đặt chén rượu xuống, mỉm cười ranh mãnh nói lớn
– Ai chà, không khí sao lại căng thẳng thế này,Thái Hậu, Hoàng Thượng nếu không chê cho phép lão thần dâng lên một món lễ vật để dâng tặng cho Hoàng Thượng thưởng thức,đảm bảo là người sẽ vô cùng vừa ý, cũng để xua đi không khí căng thẳng cho mọi người.
– Được rồi, ngươi làm gì làm đi – Trình Dực sắc mặt không đổi nói với lão thừa tướng, vừa nháy mắt ra hiệu cho Ngọc Uyển Nghi mau lui về chỗ tránh lại bị Thái Hậu để ý mà chướng tai gai mắt. Nàng cùng Ý Lan nhanh như một con sóc lui về bàn rượu của mình,mọi người vì háo hức trước món lễ vật của Lão Thừa Tướng nên chuyện vừa xảy ra cũng nhanh chóng bị quên đi, không khí lại dần náo nhiệt trở lại. Chỉ riêng Thái Hậu nét mặt giận giữ vẫn không đổi, bà nắm chặt bàn tay đến bật cả máu tươi, đôi mắt đen hoắm lại,sắc lạnh như một lưỡi dao,tựa hồ muốn ngũ mã phanh thây kẻ đáng hận trong lòng bà – Ngọc Uyển Nghi, kẻ chướng tai gai mắt!
– Tống Giai Vân, lên đi con! – Lão Thừa Tướng mỉm cười gọi, một mỹ nhân hương sắc rạng ngời tiến vào trong đại điện, như mang theo cả một vầng hào quang chói mắt, quả thực là tiên thế vương trần!
Tiếng nhạc lại bắt đầu vang lên, là khúc Hỉ Trường Giai Nguyệt của Khả Tấu.
Không gian như mê đắm trong sự xuất hiện của mỹ nhân không dính chút bụi trần này.
Vân Phượng nàng lại tự nhủ ” Có biến rồi đây! “