Đọc truyện Vân Phượng Công Chúa – Chương 17: Dạ yến không yên
Dạ yến được tổ chức lần này ở Càn Thanh cung vô cùng long trọng,rực rỡ, đèn hoa đăng kết cùng ngọc phỉ thúy chiếu rọi cả một vùng trời trong Tử Cấm Thành. Ở đại điện, vũ nữ đang nhảy múa sôi nổi, mọi người chúc tụng nhau náo nhiệt, vui vẻ,khung cảnh vô cùng hoan hỉ,náo nức cả lòng người.
– Vi thần cung chúc Thái Hậu, Hoàng Thượng luôn vạn thọ vô cương, chúc cho Linh Đô quốc luôn phồn vinh phát triển, muôn dân no ấm, hạnh phúc, đất trời cùng giao hòa cho đại thắng ngày hôm nay!!!!! – Lão Thừa Tướng mặt mày phấn khởi nâng ly chúc rượu, mọi người vì thế vui càng thêm vui, cũng hồ hởi chúc tụng vô cùng náo nhiệt
– Thần cung chúc Thái Hậu, Hoàng Thượng!!!!!!
– Cung chúc Linh Đô quốc mãi phồn vinh!!!!!
– Hay! – Thái Hậu mỉm cười vừa ý, nâng chén rượu uống cạn một hơi.
Trình Dực mỉm cười ôn nhu, ngoài mặt đang tươi cười chúc rượu cùng chúng thần nhưng ruột gan đang nóng như lửa đốt
– Lý Bảo, Ngọc Uyển Nghi chưa đến sao, nàng có phải cáo bệnh rồi ư? – Trình Dực nhân lúc mọi người đang vui vẻ nói chuyện quay sang hỏi thầm với Lý Bảo công công bên cạnh.Lý Bảo đang yên lại thấy Vạn Tuế gia của mình hỏi đến Ngọc Uyển Nghi,bối rối trả lời
– Thần nào đâu có biết, kiệu đã được chuẩn bị sẵn cho các nương nương từ sớm, Lệ Phi, Hương Phi, Trang Quý Tần đều đã tới đủ, cũng không thấy Ngọc Nương Nương cáo bệnh gì hết.
– Thật lạ… – Trình Dực nhíu mày trầm tư.
– Thần cung chúc Hoàng Thượng cung chúc cho Linh Đô quốc mãi phồn vinh, muôn dân no ấm!!!!! – Mấy vị quan thần đã ngà ngà say lại tiếp tục hét lớn chúc rượu Thái Hậu cùng Hoàng Thượng, Trình Dực đang suy tư bị làm cho giật mình, lại phải gặng nở nụ cười đáp lại với Thái Hậu cùng mọi người.
– Có khi nào Ngọc Nương Nương muốn tự mình đi bộ nên đã lạc đường rồi không? – Lý Bảo cúi thấp người thì thầm khẽ.
– Không phải nàng ngốc thế chứ? – Trình Dực giữ nguyên khẩu hình miệng đang cười để trả lời Lý Bảo, không quên lườm hắn một cái.
– Ấy, nô tài không dám mạo phạm đến Ngọc Nương Nương, chỉ là suy đoán, chỉ là suy đoán – Lý Bảo rụt cổ vào,mặt mày tái mét.
– Ồ, Hoàng Thượng hôm nay có vẻ không tập trung lắm, có chuyện gì rồi sao – Thái Hậu tuy không thể hiện rõ ra mặt nhưng bà cũng để ý thái độ của hắn từ đầu buổi, thấy Trình Dực cứ thì thầm to nhỏ với Lý Bảo, cuối cùng không kiềm được cất tiếng hỏi.
– Nhi thần chỉ là có chút chuyện chưa yên, dặn dò Lý Bảo một chút – Trình Dực mỉm cười tiêu sái nói, đoạn không quên huých Lý Bảo một cái. Lý Bảo nhận được tín hiệu vội vã nhanh nhảu mồm miệng
– Nô tài xin ghi nhớ,tấu sớ sẽ sắp xếp gọn gàng lại,không để Vạn Tuế gia bận tâm tới chuyện cỏn con như thế này nữa ạ!
– Dạ yến trước mắt nên để tâm cẩn trọng, chuyện tấu sớ để tính sau, việc nào ra việc đó – Thái Hậu mân mê chuỗi phật ngọc,ôn nhu dặn dò.
– Nhi thần xin ghi nhớ! Đã để Thái Hậu phải bận lòng – Trình Dực nét mặt bình thản, tay cầm chén rượu uống cạn một hơi.
– Đô Úy Đại Tướng Quân Tứ Vương Gia tiếp giá!!!!!!!!!! – Có tiếng thái giám hô lớn, đại điện nghe tiếng liền đều ăm ắp quỳ rạp, đồng thanh hành lễ, mấy vị quan lại đã ngà say nghe vậy cũng mau chóng quỳ xuống hành lễ cung kính.
– Tứ đệ! – Trình Dực mỉm cười rạng rỡ đi xuống tận nơi đón Trình Phong, không quên cái vỗ vai tin tưởng đầy quen thuộc
– Thái Hậu, Hoàng Thượng vạn phúc kim an!! Vi thần đến muộn xin Thái Hậu cùng Hoàng Thượng trách phạt – Trình Phong vẫn giữ phong thái ung dung, quỳ một chân xuống hành lễ.
– Mau đứng lên đi,mau đứng lên – Thái Hậu không kiềm nổi xúc động đứng bật dậy ngắm nhìn đứa con trai sau hơn nửa năm chinh chiến sa trường cuối cùng đã trở về, làn da đã sạm đen nhuốm màu sương gió. Vất vả cho con rồi!
– Tứ đệ mau đứng lên đi, nào, dạ yến cũng vừa mới bắt đầu, mau ngồi đi – Trình Dực đáy mắt sáng ngời đầy ấm áp, đủ biết rằng đối với hắn người huynh đệ này thực sự quan trọng đến nhường nào. Trình Dực và Trình Phong lớn lên cùng nhau, tập võ cùng nhau, đấu kiếm cùng nhau, trải qua bao giông bão triều chính đầy khắc nghiệt, gian khổ cùng chịu vinh quang cùng hưởng, sa trường đao kiếm cũng là hai huynh đệ tương trợ lẫn nhau, quả thực là máu mủ ruột già, tình thâm huynh đệ nghĩa tận nghìn năm cũng khó phai!
Đối với Trình Dực dù cho cả thế giới này có quay lưng với hắn,thì hắn tin chắc rằng luôn có Trình Phong âm thầm bảo vệ, sát cánh cùng hắn làm nên nghiệp lớn muôn đời!
– Đa tạ Hoàng huynh! – Trình Phong mỉm cười đứng dậy, đôi mắt cũng sáng lấp lánh.
– Cuối cùng đã chịu gọi hai tiếng Hoàng huynh, hay cho Tứ đệ lễ nghi phép tắc luôn đặt trọng lên đầu của trẫm, tốt, đáng khen, đáng khen! – Trình Dực cười lớn, cả đại điện cũng vì thế mà náo nhiệt không ngớt, khung cảnh thực sự là vui vẻ đến rộn rã cả lòng người!
– Ngọc Uyển Nghi tiếp giá!!!!!!!
Đại điện đang nói cười náo nhiệt nên tiếng hét của thái giám bị lọt thỏm, huống chi đây cũng chỉ là một vị phi tần, Tứ Vương gia đã có mặt, mọi sự xuất hiện khác đều sẽ trở nên mờ nhạt.
– Choang!!!
Tiếng tách trà rơi mạnh xuống khiến cho đại điện im bặt, Thái Hậu đang đứng bên trên cao cao tại thượng, sắc mặt u ám trông rất khó coi.
Có chuyện gì vậy???!!!!
Hồi giờ lão phật gia còn vui vẻ mà!!!!
Sao lại giận giữ đến mức hất văng cả chén trà đang uống dở???
Là ai vừa tới vậy???!!!!
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao khi Vân Phượng nàng bước vào trong đại điện, Trình Dực vừa giây trước vui mừng vì sự xuất hiện của nàng, giây sau đã vô cùng bất ngờ trước thái độ của Thái Hậu. Trình Phong mỉm cười tiêu sái, khoanh tay ngồi nhìn nữ nhân vừa lúc nãy còn đưa ra giao ước với hắn và điều thú vị là hắn đã đồng ý!