Đọc truyện Vân Nê FULL – Chương 11
Edit: Zịt cac cac cac
Vân Nê biết Lý Thanh Đàm chưa tới ba tháng.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ dính líu với anh quá nhiều.
Tất cả những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này cũng đã vượt khỏi dự liệu của cô.
Cô chỉ có thể dừng mối quan hệ giữa bọn họ ở đây, trước khi chuyện còn chưa phát triển đến một chiều hướng nào đó không thể lường tới được.
Dừng lại ở chỗ mà cô tự cho là thích hợp nhất.
Sau đêm đó, Vân Nê hiếm khi có thể tình cờ gặp Lý Thanh Đàm ở trường nữa.
Vốn đã là người không cùng khóa, nếu như không phải là cố ý tạo ra cơ hội, hai người rất khó cùng xuất hiện.
Cuộc sống trường học vẫn khô khan bộn bề như vậy.
Đi học, thi cử, làm thêm, Vân Nê bận đến không biết phải làm thế nào.
Chớp mắt, Lư Thành im lặng bước vào cuối thu.
Nhiệt độ luôn cao không thấp, trong một đêm đột nhiên giảm hơn mười độ.
Hơi lạnh trong gió cũng lẫn chút lạnh lẽo thấu xương.
Sáng nay, từ lúc rời giường là Vân Nê đã bắt đầu cảm thấy có hơi không quá thoải mái.
Có lẽ là tối hôm qua quên mang khăn choàng cổ, trên đường đạp xe về đã bị lạnh.
Cô uống thuốc cảm cúm ở nhà trước khi ra ngoài, lại mang theo hai chiếc cặp đến trường.
Sáng sớm cuối thu mang theo khí lạnh nặng nề.
Lá cây hai bên đường phố rơi xuống, chỉ còn lại cành cây trơ trụi, trống rỗng sinh ra chút hoang vắng.
Vân Nê đến trường không tính là sớm, giẫm chân bước vào lớp.
Trong khoảng thời gian này Phương Miểu đang tham gia tập huấn ở trong doanh trại huấn luyện, chỗ của cô ấy vẫn luôn trống.
Bình thường Lưu Nghị Hải đến quan sát tiết tự học đều sẽ ngồi ở chỗ này.
Buổi sáng hôm nay cũng thế.
Chào hỏi với cô xong thì ngồi ở đó không nhúc nhích.
“…”
Cô muốn ngủ bù cũng không được nữa.
Vô tri vô giác ngồi một tiết học buổi sáng, Vân Nê cảm thấy triệu chứng nặng đầu của mình không những không giảm bớt, ngược lại còn nghiêm trọng hơn chút.
Chống đỡ đến xong hai tiết học, cô tranh thủ tới phòng y tế.
Gần đây nhiệt độ của Lư Thành giảm kịch liệt, người lui tới phòng y tế cũng nhiều hơn chút.
Vân Nê nhận nhiệt kế giáo viên y tế đưa đến, ngồi một góc trên ghế.
Mùa đông gần tới rồi, việc làm ăn của quán nướng bùng nổ.
Cô đã vài ngày liên tục đều tan ca muộn một tiếng.
Đường đêm gió sương cắt da cắt thịt, đoạn đường về nhà sau khi xong việc cực kỳ dài và rét mướt.
Sinh bệnh thật sự rất giày vò người ta.
Vân Nê ngồi một chút là cảm thấy có hơi lạnh.
Cô đứng lên, đúng lúc giáo viên y tế khám xong cho người trước, cười nói với cô: “Nào, thời gian cũng đủ rồi, đưa nhiệt kế cô nhìn xem.”
Vân Nê mang theo giọng mũi “À” một tiếng, lấy nhiệt kế đưa qua.
“Sốt nhẹ nè.” Giáo viên y tế lấy bệnh án ra, vừa viết vừa hỏi: “Lớp mấy?”
“Lớp 12 ạ.”
“Vậy trước tiên cô cho em ít thuốc nhé.
Nếu như không có chuyển biến gì tốt, lại đến truyền nước biển.”
Vân Nê gật đầu nói dạ.
Kê bệnh án xong, Vân Nê tới phòng phát thuốc sát vách lấy thuốc.
Phía trước còn đang xếp hàng, cô chậm chạp đứng sau hàng, cúi đầu nhìn cái bóng bên chân.
Lấy thuốc xong thì đã sắp vào học rồi.
Vân Nê không ở lại lâu, cầm bịch thuốc bước nhanh xuống lầu.
Từ đầu đến cuối cô đều cúi đầu, cũng không chú ý tới những người gặp thoáng qua.
Trên bậc thang.
Lý Thanh Đàm dừng bước, nghiêng người nhìn bên cạnh.
Bóng dáng màu xanh trắng lượn vòng vụt qua ở tầng trệt, rất nhanh đã không thấy hình bóng.
Tưởng Dư được anh dìu ngẩng đầu nhìn anh: “Sao thế?”
“Không có gì.” Lý Thanh Đàm thu mắt, bước đi vài bước, mới phát hiện đã gần nửa tháng anh và Vân Nê không nói chuyện với nhau rồi.
Lần gặp nhau cuối cùng là một buổi tối nào đó, tuy là cô không nói thêm những thứ khác, nhưng Lý Thanh Đàm nghe ra sự xa lạ trong lời nói của cô.
Mặc dù không rõ lý do, nhưng anh cũng không phải là người bám riết không buông.
Có lẽ là vậy đi.
Giữa bọn họ chỉ có thể đến đây thôi.
…!
Trận bệnh này của Vân Nê tới với khí thế ác liệt.
Uống thuốc giáo viên y tế kê cũng không thấy đỡ.
Nhưng cô không định truyền nước biển ở y tế trườn, bởi vì nó đắt.
Thứ sáu cô xin nghỉ nửa buổi, cả ca tối quán nướng cũng xin nghỉ.
Buổi trưa tan học, người ta tới căn tin ăn cơm, cô lại đeo cặp dắt xe ra ngoài, cực kỳ dễ làm người khác chú ý giữa dòng người hỗn loạn.
Trong một chiếc Audi màu đen đối diện trường học, Lý Thanh Đàm ngồi ghế sau, trông thấy bóng dáng nữ sinh đạp xe cách một cánh cửa sổ.
“Bố đưa em tới Lư Thành cũng là quyết định bất đắc dĩ thôi.
Em đánh nhau gây rối ở trường học cũ, với thân phận nhà của chúng ta lúc bấy giờ, không đưa em đi, đối phương sẽ không chịu để yên.
Vì chuyện của em mà bố đã tốn không ít tâm tư, em đừng càn quấy nữa.
Biết chưa?” Lý Minh Nguyệt nói xong hồi lâu mà không thấy ai nói gì, bèn ngẩng đầu từ trước máy tính lên.
Thấy em trai nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ đến xuất thần, cô ấy cứ yên lặng nhìn anh.
Lý Thanh Đàm nhận thấy sự im lặng dị thường trong thùng xe.
Anh lấy lại tinh thần, nhìn người chị gái không hề giống mình ở trước mặt này, nói: “Em biết rồi.”
“Em biết chị nói cái gì à? Vừa nãy em có nghe thấy chị nói cái gì không?”
“Có nghe.” Lý Thanh Đàm nhìn cô ấy, vô cùng nghiêm túc: “Thật sự có nghe thấy.”
Lý Minh Nguyệt thấy anh như vậy, cũng không nói thêm nữa, đổi đề tài khác: “Gần đây học tập thế nào?”
“Cứ vậy.” Lý Thanh Đàm muốn cười: “Dù sao sau này cũng phải quay về Bắc Kinh tham gia thi đại học.
Học ở đây có tốt thì cũng có lợi ích gì.”
“…”
Lý Minh Nguyệt chẳng muốn nói nữa, lại nhìn tài liệu trên máy tính: “Chiều nay chị vẫn còn một cuộc họp ở Nam Kinh, nên chút nữa chị không ăn trưa với em được.
Chị có mang cho em ít quần áo và đồ ăn, tự ra sau cốp lấy nhé.”
Lý Thanh Đàm cười nói: “Cảm ơn chị.”
Sau khi xách đồ đứng ở ven đường nhìn theo xe của Lý Minh Nguyệt rời đi, Lý Thanh Đàm không về lớp, bắt một chiếc xe cho thuê ở ven đường chạy thẳng về nhà.
Anh đến Lư Thành này một năm rồi, trừ Lý Minh Nguyệt, những người khác của nhà họ Lý đều chưa hề đến Lư Thành thăm anh.
Lý Chung Viễn sẽ chỉ gọi điện thoại tới chất vấn một trận khi anh làm sai chuyện gì.
Về phần bà cụ Lý và con trai trưởng nhà họ Lý, Lý Thanh Phong, có thể bọn họ càng thà rằng người tên Lý Thanh Đàm này chưa hề tồn tại trên đời.
Lý Thanh Đàm trở về nhà, để tất cả đồ đạc trong tay lên bàn trà, cả người ngã ra ghế sofa.
Trong phòng không mở điều hòa và máy sưởi, nhiệt độ rất thấp.
Anh nhắm mắt nằm một chút, lại nghĩ tới cái gì đó, lấy di động ra tìm mở QQ, nhìn chằm chằm vào một dãy số trong danh bạ một lúc.
Cuối cùng Lý Thanh Đàm vẫn không hề làm gì cả.
Anh nhét điện thoại xuống bên cạnh, cứ vậy mà ngủ ở phòng khách.
Lúc tỉnh lại thì trời đã tối rồi.
Trong phòng vẫn lạnh lẽo không hề có hơi người như cũ.
Lúc đứng dậy thì phát hiện cổ họng có hơi khó chịu, anh cũng không để ý, đi chân trần vào phòng tắm.
Thứ 6 hôm sau, nhiệt độ ở Lư Thành lại giảm.
Hôm qua Vân Nê truyền nước ở phòng khám ở cửa tiểu khu.
Buổi sáng lại đi truyền thêm một lần, giữa trưa tùy tiện ăn chút cháo, sau đó ngồi xe tới nhà họ Tống.
Trình Vân Hoa vừa mở cửa đã nghe ra giọng cô khác thường, nói: “Sao cháu cũng ốm rồi? Sáng sớm tiểu Đàm tới đây, giọng cũng khàn đặc, đã phát sốt rồi mà cũng không biết.”
Vân Nê chậm vài giây mới phản ứng lại tiểu Đàm trong miệng bà ấy là ai, giọng ồm ồm nói: “Gần đây nhiệt độ giảm nhanh quá, cháu không chú ý nên bị lạnh ạ.”
“Nào.
Mau vào đây.” Trình Vân Hoa ân cần nói: “Tới bệnh viện khám chưa?”
“Khám rồi ạ.
Đã truyền nước hai ngày.”
Trình Vân Hoa nói: “Nếu dì biết cháu bị ốm sớm hơn thì hôm nay hủy bỏ buổi dạy bù rồi.
Cũng bảo cháu ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”
“Không sao đâu dì ạ, cháu đã khá hơn rồi.”
Trình Vân Hoa vẫn lo lắng, pha cho Vân Nê một ly trà gừng: “Cháu ở nhà một mình cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy.
Bằng không thì bố cháu ở bên ngoài cũng sẽ lo lắng.”
Vân Nê bị mùi gừng xực lên mắt, viền mắt hơi đau xót, cầm cái ly nói dạ.
Lo lắng cô vẫn còn đang bệnh, lại không muốn cô chạy uổng công một chuyến này, Trình Vân Hoa dứt khoát giảm bớt một tiếng dạy bù.
Bà ấy nói: “Vừa vặn gần đây chuyện trong trường Chi Chi cũng nhiều, hiếm có cái cuối tuần, nên cho con bé nghỉ ngơi thêm chút.”
Vân Nê hiểu đây là lòng tốt của trưởng bối, cũng không từ chối.
Hai tiếng rõ ngắn hơn so với ba tiếng.
Tống Chi nhoài người trên bàn, khuôn mặt đầy mệt mỏi: “Lớp 9 đúng là những ngày tháng không ra người ra ngợm gì.”
Vân Nê thu dọn cặp sách, cười nói: “Lớp 12 em cũng sẽ nói như vậy đấy.”
“…”
Khi đang nói chuyện, bên ngoài phòng khách cũng truyền đến tiếng nói chuyện.
Vân Nê nghe thấy tiếng của Trình Vân Hoa: “Cháu lại đi rồi, không ở lại ăn tối xong rồi mới đi à?”
Vài giây sau.
Là giọng của nam sinh, ồm ồm, có hơi khàn.
“Không ăn ạ.
Cháu hẹn bạn có chút việc, bây giờ phải qua đó một chuyến.”
Trình Vân Hoa: “Vậy cháu về trên đường chú ý an toàn nhé.
Thuốc mua cho cháu nhớ là phải uống đấy, đừng không quan tâm đến thân thể.”
“Dạ.”
Ngay sau đó là tiếng mở cửa.
Vân Nê lấy lại tinh thần, đeo cặp lên vai, cầm chìa khóa và khẩu trang lên: “Vậy chị cũng về trước đây, cuối tuần chị mang đề thi đến cho em làm nhé.”
“Vâng, bái bai chị.”
Vân Nê đi từ phòng ngủ ra ngoài, Trình Vân Hoa cũng khó tránh mà lại dặn dò thêm một trận.
Cô đều trả lời từng điều, tới cửa mới nói: “Tạm biệt dì.”
“Về đi chậm chút nhé.”
“Dạ.”
Vân Nê rời khỏi nhà họ Tống, nhiệt độ ngoài hành lang và trong phòng khác nhau quá lớn.
Cô cúi đầu hắt xì một cái, trong dư quang thoáng nhìn thấy một đôi giày thể thao màu đen.
Thuận theo mà nhìn lên.
Nam sinh mặc một cây đen, vai rộng chân dài.
Khẩu trang che khuất nửa khuôn mặt anh, lộ ra sống mũi cao thẳng và đôi mắt đen láy.
Bốn mắt nhìn nhau.
Vân Nê nghe thấy giọng nói quen thuộc mang theo chút khàn khàn của anh: “Đàn chị.”
Mí mắt cô giật giật, khẩu trang làm hơi thở hơi bí bách.
Cô kéo xuống, lộ mũi và miệng.
Lúc này mới trở lại bình thường.
Cô hỏi: “Tôi nghe dì Trình nói cậu ốm rồi.
Khá hơn chút nào chưa?”
“Khá hơn rồi.” Anh trả lời.
“À.”
“Chị thì sao?”
“Cũng gần như khỏe rồi.”
“Ừ.”
Hai người đi chung chuyến thang máy.
Sắp tới cửa tiểu khu, Vân Nê cho rằng hai người sẽ tách ra, cô dừng chân: “Vậy tôi đi trước.”
Bước chân anh không dừng: “Đi tới trạm bus hả, em cũng định tới đó.”
Vân Nê sửng sốt, đuổi theo bước chân của anh.
Gió bên ngoài lạnh thấu xương, thổi đến khuôn mặt đau buốt.
Cô mang khẩu trang hẳn hoi lại lần nữa, cúi đầu vội vàng băng qua con đường cái không hề rộng lớn.
Trạm bus cách đó cũng không xa.
Lúc này không phải là giờ cao điểm, nhưng bởi vì là cuối tuần, nên người trong trạm vẫn rất nhiều.
Vân Nê trông thấy chiếc xe bus mình muốn đợi phía xa xa kia đang lại gần, quay đầu hỏi Lý Thanh Đàm: “Cậu ngồi xe số mấy?”
Lý Thanh Đàm mới vừa nhìn di động, nghe vậy thì ngẩng đầu.
Xe số 1 cũng vừa đến trạm, anh hất nhẹ cằm: “Ngồi xe này.”
Vân Nê cùng đường với anh.
Lộ trình bus số 1 đi qua gần như kéo dài hơn phân nửa thành phố.
Giờ này người ngồi xe cũng không ít, xe vừa vào trạm, trước cánh cửa đã tuôn ra một đống người như ong vỡ tổ.
Vân Nê lấy hai đồng xu từ trong túi ra, chen bên ngoài hàng ngũ.
Đột nhiên bị người túm lấy cái mũ của áo khoác từ phía sau.
Cô ngoảnh đầu.
Lý Thanh Đàm buông tay, giọng rất thờ ơ: “Lên ở cửa sau trước đi.”
Vân Nê đuổi theo bước chân của anh, lên trên xe từ cửa sau rộng mở, người khác thấy thế cũng bắt chước theo.
Tài xế chờ người lên gần hết thì mới nói: “Người vừa lên bằng cửa sau nhớ lên đây bỏ tiền vào.
Tôi theo dõi hết đấy.”
Lý Thanh Đàm lấy năm đồng tiền giấy kẹp trong nách ra, định nhờ người phía trước đưa tới, Vân Nê kịp thời kéo lấy cánh tay anh: “Tôi có tiền xu.”
Cô quay đầu đưa bốn đồng xu cho dì bên cạnh, phiền dì ấy truyền tới phía trước.
Người trên xe rất nhiều, chỗ có thể đứng có hạn.
Vân Nê gắng gượng nắm lấy lan can, tay kia vịn chỗ tựa lưng của ghế bên cạnh.
Lý Thanh Đàm đứng phía sau cô, một tay vịn thanh lan can ngang bên trên, cổ tay lộ ra ngoài.
Xương cổ tay cực kỳ đẹp.
Xe chạy cũng không hề vững vàng.
Rẽ, tăng tốc, thắng lại đều rất đột ngột.
Người trong xe lắc lư, Vân Nê hay ngã về sau, đầu đụng vào cằm của Lý Thanh Đàm.
Anh đứng thẳng người hơn chút, ánh mắt hạ xuống.
Nữ sinh hơi cúi đầu, lộ ra cái cổ nhỏ trắng nõn.
Chẳng biết vì sao phía sau một bên tai và cả lỗ tai kia lại đỏ lên.
Lại một cái ngã rẽ.
Vân Nê không thể khống chế mà ngã qua bên cạnh.
Lý Thanh Đàm nhanh tay nhanh mắt vươn tay, nắm lấy cánh tay của cô đỡ cho người ổn định.
Quần áo cọ xát.
Vân Nê lại ngửi thấy mùi hương chanh hơi quen thuộc kia.
Trong không gian ngột ngạt ở nơi này, nó giống như là suối trong róc rách trong núi rừng khô héo.
Sạch sẽ, trong suốt, không nhuốm bụi trần.
May mà tình cảnh chen chúc cũng không duy trì quá lâu.
Trên đường đi qua mấy trạm xe, trong xe đã trống bớt một phần ba.
Lý Thanh Đàm vỗ vỗ vai của Vân Nê, nhắc nhở nói: “Chỗ kia có ghế trống.”
Hai người ngồi vào hàng ghế áp chót của xe.
Trong xe ấm áp mà ngột ngạt.
Sau khi Vân Nê ngồi xuống thì có hơi buồn ngủ, cả người dựa vào lưng ghế trong trạng thái hoàn toàn thả lỏng, lắc lư theo nhịp xe chạy.
Lý Thanh Đàm nghịch di động ngay khi ngồi xuống.
Giữa ghế dựa có một khe hở rất nhỏ, chỉ để được một chân, chân còn lại để bên ngoài ghế dựa.
Thỉnh thoảng bả vai có một ít sức nặng đè lên, rồi sau đó lại kịp thời rời khỏi.
Cũng không biết là qua bao lâu, sau khi tí sức nặng ấy lại rơi xuống lần nữa, một giây hai giây ba giây.
Một phút đồng hồ trôi qua cũng không thấy có dấu hiệu nhấc lên.
Bàn tay đang chơi game của Lý Thanh Đàm dừng lại.
Anh quay đầu trông thấy bóng mặt bên của hai người trên cái kính xe cũng không hề sạch sẽ, chuyển động lắc lư theo tốc độ nhanh chóng của xe.
Khoảng chừng chỉ hơn mười giây.
Anh thu hồi tầm mắt, cúi đầu thoáng nở nụ cười.
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Thanh Đàm: Tôi không phải là người bám riết không buông..