Vân Nê

Chương 10


Đọc truyện Vân Nê FULL – Chương 10


Edit: Zịt cac cac cac
Vân Nê bị Lý Thanh Đàm kéo từ trong ngõ nhỏ ra, nghiêng ngả lảo đảo hơn mười mét.

Từ đầu tới cuối anh đều không hề buông tay cô ra.

Lòng bàn tay lạnh lẽo kề sát cổ tay của cô, từ từ bị nhiễm nhiệt độ ấy.

Vành mũ che khuất gần hết tầm nhìn của cô.

Cô cúi đầu nhìn cái bóng nhỏ vụn trên mặt đất, nhịp tim cũng theo đó mà rộn lên.

Trong ngõ ngoài ngõ giống như là hai thế giới.

Bên ngoài biển người tuôn ra, hoàng hôn che trời lấp đất, phồn hoa náo nhiệt.

Bên trong dơ bẩn rách nát, vô số tội ác với mầm tai họa sinh sôi và lan tràn trong góc tối.

Vân Nê và Lý Thanh Đàm đứng ở góc đường.

Đầu ngõ cách đó không xa đậu một chiếc xe cảnh sát.

Đèn cảnh sát lập loè giống như một thanh kiếm sắc bén, xé rách cái bề ngoài trời yên biển lặng giả dối và trống rỗng, cái sự bất kham và hỗn loạn giấu ở trong đó ra ngoài.

Người vây xem chắn kín từng lớp từng lớp.

Chuyện không liên quan đến mình, bao giờ mọi người cũng cực kỳ hứng thú.

Lý Thanh Đàm thu hồi tầm mắt, rủ mắt lướt qua tay cô, thấp giọng hỏi: “Đây là quà mà chị chuẩn bị cho Tống Chi à?”
“Hả?” Vân Nê dường như mới lấy lại tinh thần, cũng cúi đầu nhìn theo: “Mua lúc trước.

Cậu giúp tôi đưa cho cô bé nha.”
Cô giơ tay đưa cho anh.

“Chị mua gì đấy?” Lý Thanh Đàm nhận lấy, thuận miệng hỏi một câu.

Vân Nê: “Bút máy.

Tôi cũng không biết nên tặng cái gì cho cô bé mới tốt hơn.”
“Rất tốt.

Chữ con bé xấu như thế thì nên luyện.” Lý Thanh Đàm nâng tay đội mũ lưỡi trai lên đầu mình, vành mũ che khuất mặt mày anh.

Anh lại quay đầu nhìn đầu ngõ, sau đó mới quay đến đối diện Vân Nê, nói: “Không phải là chị còn muốn lên tiết tự học buổi tối à? Quay về đi.”
“Ừ, vậy tôi đi về trước.

Cậu giúp tôi nói lời chúc mừng sinh nhật với Tống Chi nhé.”
Anh “Ừ” một tiếng, lại nghĩ tới điều gì đó: “Đúng rồi, chị cho em mượn dùng điện thoại một chút.”
Vân Nê không nghĩ nhiều, lấy điện thoại từ trong túi áo ra đưa cho anh: “Sao vậy?”
“Lưu một dãy số.” Lý Thanh Đàm nhanh chóng bấm một chuỗi số.

Sau khi gọi thông mới trả điện thoại lại cho cô: “Em không hay dùng QQ lắm.

Sau này nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại thẳng qua cho em nhé.”
“Được.”
“Không có việc gì nữa, chị quay về đi học đi.” Lý Thanh Đàm quơ quơ cái hộp trong tay: “Em thay Tống Chi cảm ơn quà của chị trước.”
Cô cười cười: “Không cần khách khí.”
Lý Thanh Đàm không nói thêm gì nữa, đứng tại chỗ nhìn cô đi vào trường học rồi mới xoay người tới trạm xe bus.

…!
Vân Nê trở lại phòng học, về tới trường thì chuyện xảy ra ở bên ngoài đã truyền vào trong trường.

Phương Miểu bỏ điện thoại xuống, hóng hớt nói: “Mình nghe Dương Di Văn nói ngoài trường có người đánh nhau, cảnh sát cũng đến.

Cậu vừa mới ra ngoài có nhìn thấy không?”
Sắc mặt Vân Nê không thay đổi, gật đầu: “Có thấy.”
“Là học sinh của trường chúng ta à?”
Vân Nê nhớ tới cái nhìn thoáng qua trong vội vàng trước đó, mấy người kia cũng không có mặc đồng phục học sinh.


Về phần cái người trên mặt đất kia…!
Tình hình lúc ấy quá vội, Lý Thanh Đàm lại đột nhiên xuất hiện, cô cũng chưa thấy rõ.

Vậy cô cũng chỉ có thể nửa đoán nửa xác định mà nói: “Hẳn là không phải đâu.

Mấy năm nay Tam Trung đều có rất ít học sinh đánh nhau.”
“Cũng phải.

Vậy nếu như thật sự là học sinh của Tam Trung thì sau này chúng ta cũng không có cuộc sống tốt đẹp đâu.” Phương Miểu than thở: “Với cái tính tình kia của chủ nhiệm.

Ôi.”
Vân Nê mở sách, có hơi không tập trung.

Sau khi tiết tự học tối kết thúc, học sinh tuôn ra sân trường như thủy triều.

Vân Nê và Phương Miểu dắt xe ra ngoài trường, cô bất giác nhìn qua cái ngõ nhỏ kia.

Về chuyện đã xảy ra vào sẩm tối, chân tướng đã hoàn toàn lan truyền.

Là mấy học sinh của trường nghề đến thu “Phí bảo kê” của học sinh trường kế bên không được, nên mới đẩy người ta vào trong ngõ nhỏ đánh cho một trận.

Nếu như không phải là có người đi ngang qua báo cảnh sát, có lẽ tính chất sự việc còn sẽ tồi tệ và nghiêm trọng hơn nữa.

Vân Nê vui mừng, nghĩ lại mà sợ.

Tách ra với Phương Miểu ở giao lộ, cô xoay người đi đến quán nướng.

Có thể là do mới xảy ra chuyện như vậy trước đó, cho nên công việc kinh doanh của quán nướng buổi tối đã ế ẩm hơn rất nhiều.

Cũng bởi vậy mà cô được tan làm trước giờ.

Trên đường đạp xe trở về, rõ ràng Vân Nê cảm giác được nhiệt độ không khí của Lư Thành đã giảm.

Trong gió đêm mang theo sự lạnh lẽo, tay và mặt cũng bị lạnh đến đỏ lên.

Về đến nhà, cô vội vàng đi tắm.

Lúc ngồi bên bàn làm đề, lại luôn phân tâm nhớ đến chuyện đã xảy ra lúc sẩm tối.

Vân Nê nhớ đến đoạn đường nghiêng ngả lảo đảo kia.

Bóng lưng thiếu niên cao ngất mà vững chắc giống như một mặt tường cao, vững vàng đứng lặng trước người cô, ngăn cản vô số mưa gió vì cô.

Cô xoa xoa mái tóc còn hơi ẩm ướt, quăng tất cả những hình ảnh lung tung trong trí óc đi, ép mình tập trung tinh thần vào trạng thái học tập.

Đại hội thể dục thể thao ngày kế vẫn diễn ra như thường.

Chỉ là bây giờ chủ đề thảo luận chính của mọi người lại không phải là trận đấu, mà tất cả đều là về tai họa phát sinh hôm qua.

Có người nói có mấy tên đánh người đã chạy thoát, không phải tất cả đều bị bắt lại.

Những tên bị bắt thì bất luận thế nào cũng không thừa nhận là còn có người nào khác.

Người bị đánh cũng ngậm chặt miệng không thừa nhận là mình vì không trả phí bảo kê nên mới bị đánh, chỉ nói rằng là ầm ĩ do chút mâu thuẫn nhỏ.

Đủ các loại phiên bản đánh nhau được lan truyền, bảo sao hay vậy.

Vân Nê ngồi ở bên cạnh, nghe đến xuất thần.

Phát thanh thông báo bảo cô đến chỗ thi nhảy cao để điểm danh mà cô cũng không nghe thấy.

Cũng may cuối cùng Phương Miểu đi tới tìm kịp thời, mới không lỡ trận thi đấu.

Phương Miểu không nhịn được nên hỏi: “Cậu sao vậy? Từ tối qua là bắt đầu lơ đễnh.

Đã xảy ra chuyện gì à?”
“Không có gì.


Có thể là gần đây làm thêm mệt mỏi quá.” Vân Nê cởi áo khoác đồng phục, bảo Phương Miểu ghim bảng số lên mặt sau áo.

“Vậy nếu không thì, cậu cũng đừng làm nữa.

Bây giờ cuối cấp, chương trình nặng, vốn là thời gian đã không có nhiều.

Đến lúc đó cậu đừng có kéo thân thể sụp đổ.”
Vân Nê “Ừ” một tiếng: “Mình sẽ chú ý.”
Phương Miểu biết có khuyên cũng vô dụng, cũng không nói thêm nữa, cầm áo của cô đi đến bên cạnh: “Cố lên nha.Thật sự không nhảy qua thì bỏ đi, ngã sấp mặt rất mất mặt cũng sẽ rất không đáng.”
“…”
Vân Nê đi đến vị trí tuyển thủ.

Ánh mặt trời đầu thu không gắt như vậy, nhưng tia sáng rất sáng.

Cô quay đầu đưa lưng về phía sáng, lại trông thấy bóng dáng quen thuộc trong đám người.

Ánh mắt giao nhau trong không trung.

Lý Thanh Đàm nở nụ cười với cô, cánh môi mấp máy.

Không phải là cách rất xa, Vân Nê thấy rõ anh nói cố lên.

Cô khẽ gật đầu, thu ánh mắt về, thở dài nhẹ nhõm.

Tuy là Vân Nê không có kinh nghiệm nhảy cao gì, nhưng kết quả của đợt huấn luyện đột kích trước kia coi như có hiệu quả, không xuất hiện điều ngoài ý muốn nào.

Thi đấu kết thúc, Phương Miểu cầm áo khoác của cô chạy tới, cười rất vui vẻ: “Mình vừa mới hỏi thầy rồi, cậu đứng thứ 5.”
Hiển nhiên kết quả này ngoài mong đợi.

Vân Nê mặc áo khoác vào, bất giác nhìn qua đám người, chỗ ban đầu đã xuất hiện gương mặt xa lạ.

Cô cúi đầu cài khóa kéo: “Đi thôi.

Không phải là cậu đang đợi bắt đầu thi đấu tiếp sức 400m à?”
“À, đúng đúng.

Thiếu chút nữa thì mình quên mất tiêu!” Phương Miểu vô cùng vội vã chạy tới chỗ điểm danh.

Vân Nê bị cô ấy kéo chạy từ từ sang.

Gió từ bốn phương tám hướng thổi tới.

Lý Thanh Đàm trở lại trong lều trại của lớp, Tưởng Dư rút lui trong tình hình ván bài khó coi, đi tới: “Xem đàn chị thi đấu xong rồi à? Thế nào, nằm trong top không?”
Lý Thanh Đàm nhớ lại, không để ý nói: “Cũng được đi.”
Tưởng Dư khom lưng mò chai nước trong cái vali bên cạnh: “Chuyện đánh nhau buổi chiều hôm qua tôi đã hỏi cho cậu rồi.

Đúng là có mấy tên chạy, cộng thêm người bị đánh còn không thừa nhận mình bị tống tiền.

Cho nên có thể đến cuối cùng vẫn sẽ lấy chuyện đánh nhau gây chuyện phá hoại xã hội làm lý do rồi nhốt vài ngày đi, ảnh hưởng có thể không lớn.”
Nói đến việc này, Tưởng Dư còn có hơi không tin: “Là cậu báo cảnh sát thật à?”
“Tình cờ gặp phải.” Lý Thanh Đàm cầm lấy một trái quýt trên bàn rồi lột vỏ, không nói lúc đó còn có người thứ hai ở đó.

Tưởng Dư lo lắng hỏi: “Bọn họ chưa thấy mặt cậu đâu đúng không?”
Nề nếp trường nghề bên kia không tốt lắm.

Gọi là học sinh hư đã không đủ để có thể hình dung những tên đó.

Học sinh bình thường gặp đều né vội, rất sợ có quan hệ với bọn họ.

“Không chắc.” Lý Thanh Đàm cúi đầu xé sợi vân trắng trên múi quýt, mãi cho đến khi sạch sẽ mới ném vào miệng: “Cứ từ từ quan sát đi.

Quan sát xem mấy ngày nay có tình huống gì không.”
Tưởng Dư tài mạnh khí thô: “Có muốn tôi mời vệ sĩ cho cậu không?”

Lý Thanh Đàm vui vẻ: “Chưa đến nỗi thế.”
Tưởng Dư nhún vai, bộ dạng tùy ý anh.

…!
Chạy tiếp sức 400m nữ là trận thi đấu cuối cùng của buổi sáng.

Vốn dĩ Phương Miểu không giỏi chạy bộ, càng đừng nói là cái loại chạy đua tầm ngắn cần có sức bật lớn này.

“Mình thật sự không bao giờ muốn chạy bộ nữa.” Cả người Phương Miểu treo lên trên vai Vân Nê, thở hồng hộc: “Thật muốn mạng mà.”
Vân Nê đỡ cô ấy, nghĩ đến 800m buổi chiều, chân đã bắt đầu mềm nhũn.

“Ôi.” Cô hít vào một hơi.

Buổi trưa Phương Miểu không có khẩu vị gì.

Vân Nê đưa cô ấy về lớp, mình cũng lười chẳng muốn ra ngoài.

Cô lấy cái bánh mì buổi sáng chưa ăn từ trong túi ra, tùy tiện đối phó qua buổi trưa.

Nữ sinh trong lớp còn đang tán gẫu chuyện đánh nhau hôm qua.

Vân Nê đeo tai nghe vào, nhoài người lên bàn ngủ bù.

Thời gian nghỉ trưa sắp hết, Lưu Nghị Hải đến phòng học một chuyến, dặn dò mọi người buổi tối tan học thì về sớm chút, đừng lang thang ở bên ngoài.

Vân Nê bị Phương Miểu lay tỉnh: “Đi thôi, tới sân thể dục.”
Cô còn chưa ngủ đủ, cụp mí mắt bị Phương Miểu túm đi.

Ánh mặt trời buổi chiều mạnh hơn chút, phơi nắng đến cả người buồn ngủ.

4h hơn mới bắt đầu thi 800m.

Phương Miểu và mấy nữ sinh ngồi chơi đánh bài trong trại.

Cô tìm một nơi hẻo lánh, phủ áo đồng phục lên trên mặt, ngủ đến trời đất tối đen.

Tỉnh lại lần nữa là đã qua hơn một giờ.

Không biết Phương Miểu đi đâu rồi, bài lộn xộn trên bàn bị gió thổi rơi đầy đất.

Vân Nê ngồi dậy chậm chạp hồi tinh thần.

Mọi người đi qua đi lại bên ngoài lều, đi qua chỗ nào thì chỗ đó đều ngập tiếng cười.

Đột nhiên cô có hơi mệt mỏi không nói nên lời.

Vùi đầu lên bàn, cả người đều không có tinh thần gì.

Cũng không biết là qua bao lâu, trong phát thanh thông báo tuyển thủ tham gia chạy 800m nữ đi đến nơi điểm danh.

Vân Nê ngẩng đầu, đứng dậy ra ngoài.

Đại hội thể dục thể thao đã đến phần cuối, không hề náo nhiệt reo mừng như lúc mới bắt đầu.

Nó chìm xuống theo ánh mặt trời phía Tây, không hiểu sao còn tồn tại chút hoang vắng.

Vân Nê điểm danh xong, Phương Miểu từ ngoài sân thi đấu chạy tới: “Sao nhanh như vậy mà đã điểm danh rồi, không phải nói 4h mới bắt đầu à?”
“Hình như là trận khác kết thúc sớm hơn, nên tất cả đẩy lên trước.” Vân Nê không có mặc đồng phục học sinh, bên trong chỉ có một chiếc áo sơ mi mỏng.

Gió thổi qua còn thấy hơi lạnh.

Cũng may trận đấu đã nhanh chóng bắt đầu.

Vân Nê chạy kẹp giữa trong đám người.

Tóc dài đuôi ngựa buộc lên cao, đong đưa vút lên từng cái theo thân thể.

Cô chạy ngang tài ngang sức với Phương Miểu.

Miễn cưỡng chạy trọn vẹn lộ trình, Phương Miểu dìu cô ngồi lên bên cạnh mặt cỏ: “Cậu đợi mình xíu, mình về lấy nước cho cậu.”
Giọng cô khô khốc khó chịu, gật đầu không nói gì.

Nhiệt độ lúc sẩm tối không cao như vậy, Vân Nê vừa mới ra mồ hôi, áo sơ mi dán phía sau lưng, đúng lúc này bị gió thổi qua, cực kỳ lạnh.

Cô cúi đầu hắt xì hai cái, trên vai bỗng có cái áo khoác phủ xuống.

Ánh sáng trước mặt cũng bị che hơn phân nửa.

Lý Thanh Đàm khụy xuống: “Sao chỉ có mình chị thế?”

“Bạn học về lấy nước rồi.” Tầm mắt Vân Nê đối diện với anh.

Có lẽ là anh vừa vận động, cả người mang theo nhiệt độ mạnh mẽ, ánh mắt vừa đen vừa sáng.

Anh nhìn bảng số ghim ở sau người cô, cười hỏi: “Chạy thế nào?”
“Miễn miễn cưỡng cưỡng.”
“Miễn miễn cưỡng cưỡng.” Anh lặp lại lời cô, lại nói: “Thứ ba từ dưới lên à?”
“…” Vân Nê nhấp môi: “Cậu nhìn thấy tôi chạy hả?”
Lý Thanh Đàm “Hả” một tiếng, giơ tay chỉ về phía sân bóng rổ ngoài trời cuối đường chạy bên cạnh: “Đúng lúc đang chơi bóng rổ ở đó.”
“À.”
Anh đứng lên, đứng trước mặt cô.

Bóng dáng từ trên cao nhìn xuống, che ánh sáng chắn gió thổi thẳng đến.

Nhiệt độ chập tối đầu thu không xem là cao, anh chỉ mặc áo ngắn tay, gió thổi qua dán vào phần eo phía trước, phác họa ra cơ eo gầy guộc mà cường tráng.

Vân Nê ngồi khoanh chân trên bãi cỏ, áo khoác đồng phục trên vai ấm áp mà rộng thùng thình, mang theo chút mùi khói thuốc nhàn nhạt, pha lẫn hương chanh không rõ ràng.

Cô đưa tay nhẹ nhàng cầm một góc.

Xúc cảm của sợi vải vẫn rất quen thuộc, mềm mại và rõ rệt.

Cô lại nhanh chóng buông tay, độ ấm thoáng qua lòng bàn tay.

Lý Thanh Đàm lại đứng lên, cúi đầu nói: “Bạn học gọi rồi, đàn chị, em đi trước.”
“Ừ—” Cô túm áo khoác rồi đứng lên: “Áo của cậu này.”
“Trước tiên chị cứ mặc đi, buổi tối tan học em tới tìm chị lấy.” Lý Thanh Đàm không cho cô cơ hội cự tuyệt, xoay người rời đi.

Phương Miểu từ xa đã chạy tới, đưa nước cho Vân Nê, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của nam sinh: “Ai thế?”
“Lý Thanh Đàm.”
Phương Miểu có ấn tượng với cái tên này: “Đàn em lớp 11 kia à?”
Vân Nê uống một ngụm nước: “Ừ.”
“Đồng phục này cũng là của cậu ta à?”
Cô gật đầu.

Phương Miểu “Chậc” một tiếng: “Không phải là cậu ta muốn theo đuổi cậu đó chứ?”
Vân Nê phủ nhận: “Không thể nào.”
“Sao lại không thể nào chứ.” Phương Miểu nói: “Mọi việc đều có thể hết.”
“Mình không chơi tình chị em.”
Phương Miểu cứ nói câu kia: “Mọi việc đều có thể hết.”
“…”
Cùng với sự kết thúc của trận đấu cuối cùng, đại hội thể dục thể thao Tam Trung hạ màn một cách tốt đẹp.

Sau nghi thức bế mạc, vốn dĩ lớp 10 lớp 11 có thể tự do hoạt động, nhưng bởi vì chuyện phát sinh ở ngoài trường ngày hôm qua, cho nên phải ở lại tự học.

Tự học buổi tối, Lưu Nghị Hải đã tổ chức một cuộc họp lớp về chuyện lần này và kỳ thi giữa kì vào tháng sau, sau đó lại bảo lớp trưởng phát đề thi.

Làm xong thì cũng vừa tới giờ tan học.

Vân Nê dọn hết sách vào cặp, nhìn thấy áo đồng phục nhét trong ngăn bàn, cũng lấy cùng ra.

Ra khỏi phòng học, Lý Thanh Đàm đứng ở cửa cầu thang.

Thấy cô đi ra thì kêu lên: “Đàn chị.”
Phương Miểu nói mình đi trước, Vân Nê không cản.

Nhìn thấy cô ấy chạy xa, cô đi qua trả áo lại cho nam sinh: “Cảm ơn cậu nha.”
“Không có gì.” Lý Thanh Đàm nhận: “Đi à?”
“Ừ.”
“Chị về thế nào?”
“Đạp xe.” Vân Nê dừng bước: “Có điều tôi có thể sẽ về muộn một chút.”
“Hả?” Lý Thanh Đàm dừng bước.

“Buổi tối tôi còn có công việc làm thêm.” Vân Nê tự chú ý đi hết mấy bậc thang cuối cùng, quay đầu lại nhìn bóng đang đứng trên bậc thang: “Lý Thanh Đàm.”
Anh ngẩng đầu.

Đèn cảm ứng âm thanh trong hành lang đã lâu không nghe thấy động tĩnh gì, im hơi lặng tiếng tắt đi.

Thiếu niên đứng chỗ tối, ánh trăng mờ nhạt từ bên ngoài lọt vào, dừng trên đầu vai anh.

Vân Nê nghe thấy tiếng của chính mình.

Giống như ánh trăng lành lạnh này, vừa lạnh nhạt vừa xa cách.

“Cậu về đi.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lý Thanh Đàm: Khóc thút thít TAT.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.