Vận Mệnh Thế Gia

Chương 40: Đập phá


Đọc truyện Vận Mệnh Thế Gia – Chương 40: Đập phá

Lúc này, sự sợ hãi của Quách tần với Tạ thị làm Phó Minh Hoa bất ngờ, Quách tần vừa đi vào, sau khi thỉnh an, Tạ thị làm mặt lạnh không nhìn đến nàng ta.

“A Nguyên…” Quách tần nhìn Tạ thị, nhỏ giọng gọi: “Đã lâu rồi không gặp ngươi, ngươi, ngươi có khỏe không?”

Quách tần muốn nói lại thôi, Tạ thị cười lạnh một tiếng:

“Đa tạ Quách tần nhớ đến.”

Tình cảnh nhất thời có chút lúng túng, nước mắt trong mắt Quách tần cũng sắp chảy ra, trông vô cùng đáng thương: “A Nguyên, ngươi, ngươi có còn…”

Tạ thị không muốn nhiều lời với nàng ta, nhìn Thôi quý phi nói: “Nương nương, nương nương đã có khách, thần phụ cũng không tiện quấy rầy.”

Thôi quý phi nhìn gương mặt sung huyết đỏ bừng của Quách tần, nhếch khóe miệng sau đó gật đầu với Tạ thị:

“Đã như vậy, A Nguyên sớm trở về đi. Chỗ Thái hậu đã phái người tới đây truyền lời, nói là hôm nay thân thể không khỏe, còn ban thưởng vài thứ, muội hãy mang về đi.”

Tạ thị đáp một tiếng, Thôi quý phi lệnh cho Tĩnh cô cô tiễn bà, hai mẹ con vừa ra khỏi cửa Bồng Lai Các, Quách tần ở phía sau đuổi theo: “A Nguyên, A Nguyên, A Nguyên…”


Phó Minh Hoa nghe tiếng gọi phía sau, liền quay đầu nhìn Tạ thị, sắc mặt Tạ thị âm trầm, bước nhanh về phía trước, thân ảnh có chút chao đảo nhưng không dừng lại.

Tĩnh cô cô tiễn các nàng ra ngoài khẽ thở dài một tiếng.

Quách tần ở phía sau đã khóc, nỉ non nói: “Ta chỉ là muốn hỏi…”

Ra khỏi cửa cung, Tạ thị vẫn là bộ dạng tâm tình không tốt, dựa vào xe ngựa.

Hai người Bích Lam còn đợi ở trên xe, thấy mẹ con hai người trở về, thấy vẻ mặt Tạ thị nghiêm túc, cũng không dám nói lời nào, chỉ hầu hạ Phó Minh Hoa ngồi xuống, lại cầm khăn lau tay nàng, ngồi trong góc không lên tiếng.

Tạ thị ráng chống đỡ quay về Phó phủ thỉnh an Bạch thị, sau đó sắc mặt như giấy vàng.

Ngày hôm sau Tạ Lợi Trinh liền tới.

Lúc y đến đã là sau buổi trưa, Phó Minh Hoa nghe được tin tức liền đến viện của Tạ thị, cùng bà đến viện của Bạch thị chờ.

Phu thê Tạ Lợi Trinh cùng đi vào Trường Nhạc hầu phủ, nhưng tách nhau ra đi vào viện. Tạ Tam gia đến ngoại viện gặp Phó hầu gia, Âm thị thì được bà tử nghênh đón vào trong nội viện.

Trong viện Bạch thị, con dâu của ba phòng và cô nương con vợ cả cùng với Phó Nghi Cầm đều mang theo nữ nhi đến, Âm thị dẫn theo hai đứa trẻ khoảng mười một hay mười hai tuổi đi vào, khóe miệng Tạ thị nhếch lên, ánh mắt ánh lên ánh nước.

Tình huống cũng không sai biệt lắm với tình huống mà Phó Minh Hoa chứng kiến trong giấc mơ, Âm thị khoảng chừng hai mươi, mặc trường y tay áo hẹp, bên dưới là váy màu lam, bên ngoài khoác một tấm khăn choàng lụa màu xanh thêu hoa trắng, khí chất lạnh lùng cao ngạo.

Chỉ có lúc nhìn Tạ thị, trên mặt mới lộ ra chút ý cười, còn đối với đám người Phó Nghi Cầm thì đều là khinh thường không thèm nhìn một cái.

Nàng ta tặng lễ vật cho mấy cô nương Phó gia, đến lúc này mới thấy Âm gia phú quý, mấy nữ hài nhận được đều có giá trị không nhỏ, ngay cả nữ nhi của Phó Nghi Cầm cũng có, còn cho Bạch thị là tờ danh mục quà tặng, Bạch thị vui đến mức vội vàng nhận lấy.

“Nhớ ngày đó, Tạ Tam gia cũng từng đến Lạc Dương, nhưng khi đó vẫn chưa thành thân, không nghĩ lại cưới một nữ nhân đoan trang tao nhã như vậy.” Bạch thị cười ha hả, còn Âm thị đối với sự khen ngợi của bà ta vẫn thản nhiên như thường.

Mấy hài tử bị đuổi ra noãn các chơi, hai hài tử Âm thị dẫn theo đều là cô nương, cũng không để ý đến các cô nương khác của Phó gia, chỉ kéo tay Phó Minh Hoa:


“Tỷ chính là nữ nhi của di mẫu? Đã sớm nghe nói tới tỷ, hôm nay mới nhìn thấy.” Hai cô nương một trái một phải kéo Phó Minh Hoa, có chút thân thiết.

Hai hài tử gọi Tạ thị là di mẫu, rõ ràng không phải là người của Tạ gia, chỉ là tứ họ có quan hệ thông gia với nhau, khó tránh khỏi có quan hệ thân thích, nếu Âm thị dẫn đến, cũng có thể là cô nương Âm gia.

“Ta là Âm Lệ Chi, tiểu tự là Bảo Nhi, nàng là muội muội của ta, Âm Lệ Thục, tiểu tự là A Thiến.”

Nữ hài kéo tay Phó Minh Hoa mặc tiểu y có tay áo hẹp màu hồng nhạt, bên dưới mặc váy dài màu vàng nhạt, nhỏ giọng giới thiệu.

Phó Minh Nguyệt ở bên cạnh có chút hâm mộ muốn đi qua, nữ hài Phó gia nuôi dưỡng ở trong khuê phòng, nếu bình thường không có chuyện gì quá mức quan trọng, đừng nói là cô nương Phó gia, ngay cả đại nha hoàn bên cạnh cô nương cũng không bước ra khỏi nhị môn, giờ phút này khó khăn lắm mới nhìn thấy hài tử xấp xỉ tuổi mình, đặc biệt là đến từ Giang Châu, đều vô cùng mới lạ, nên vội vã muốn chơi đùa với bọn họ, Phó Minh Hà ở một bên thấy động tác của Phó Minh Nguyệt liền giữ Phó Minh Nguyệt lại, giọng nói có chút bén nhọn:

“Muội làm gì đó! Có biết xấu hổ một chút không, người ta chướng mắt muội, muội đến đó làm gì?”

Phó Minh Nguyệt bị nàng ta nắm có chút đau đớn, tuy rằng mặc áo rất dày, thế nhưng Phó Minh Hà còn nhỏ tuổi, nhưng lực trên tay lại không hề nhỏ, nàng cảm thấy hơi đau muốn hất tay Phó Minh Hà ra: “Tỷ thả ta ra.”

Hai cô nương đang kéo Phó Minh Hoa xoay đầu lại, vừa vặn giọng nói của Phó Minh Hà lại không có nửa phần giấu giếm, như là cố ý nói cho ba người nghe, Âm Lệ Chi cười lạnh một tiếng:

“Người ngoài không nói, nhưng quả thật ta có chút chướng mắt ngươi, nhận lễ vật của cô cô ta, nhưng quay đầu đi lại hô to gọi nhỏ với khách nhân, quy củ của Phó gia là như vậy sao?”

Gương mặt Phó Minh Hà sung huyết đỏ bừng, trong tay còn đang nắm chặt tay Phó Minh Nguyệt đang không ngừng giãy dụa, nàng ta gần như còn có chút nổi giận đẩy Phó Minh Nguyệt, Phó Minh Nguyệt không nghĩ tới nàng ta sẽ làm vậy, bất ngờ nên bị nàng ta đẩy ngã xuống đất, tay chống trên mặt đất, cô nương Phó gia vốn được nuông chiều, lòng bàn tay liền bị trầy da, sắc mặt Phó Minh Nguyệt trắng nhợt, nước mắt liền đảo quanh hốc mắt.

Nha hoàn hầu hạ xung quanh không nghĩ tới vậy mà sẽ xảy ra chuyện như vậy, vội vàng tiến lên đỡ Phó Minh Nguyệt lên, Âm Lệ Chi ở bên cạnh lại không có chút cảm giác thận trọng khi làm khách ở trong nhà người khác:


“Thật sự mất mặt quá.”

“Ta giáo huấn muội muội ta, mắc mớ gì tới ngươi?” Phó Minh Hà không chịu thua kém, ở trước mặt nhiều người như vậy, nhất là có Phó Minh Hoa ở đây, bị người ngoài giáo huấn như vậy, sao nàng ta chịu được, đã muốn khóc nhưng cố ép mình không thể khóc thành tiếng.

Hôm nay biết có khách nhân muốn tới, nàng ta còn thay quần áo mới tinh, nhưng không nghĩ đến khách nhân không tốt với nàng ta, ngược lại kéo Phó Minh Hoa nói chuyện, trong lòng nàng ta liền cảm thấy không thoải mái

“Chuyện không liên quan đến ta, nhưng ngươi đánh nàng khóc, thì cũng liên quan gì đến ta?”

Âm Lệ Chi bĩu môi, lạnh lùng cười.

Phó Minh Hà chỉ cảm thấy mọi người xung quanh dường như đang nhìn mình chê cười, nước mắt lưng tròng nhưng cố nén không cho rơi xuống, nghĩ đến trước đó Âm Lệ Chi nói mình nhận quà tặng của Âm thị, không phải là mình cầm đồ của nàng ta, nên hiện tại người Âm gia đến cười nhạo mình sao?

Âm thị tặng nàng ta một đôi vòng tay bạch ngọc, trước đó nàng ta còn rất vui vẻ đeo ở cổ tay, lúc này bị Âm Lệ Chi chê cười, vội vàng run rẩy cởi xuống, không chút nghĩ ngợi liền ném mạnh xuống dưới, người bên cạnh không kịp cản.

“Không cần mấy đồ quỷ này của Âm gia ngươi.”

Theo tiếng nói của nàng ta, đôi vòng tay rơi xuống đất, hai tiếng giòn vang “choang” vang lên, vòng tay vỡ thành mấy khúc, nha hoàn Bích Hồng bên người nàng ta mặt trắng bệch, quỳ trên đất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.