Vận Mệnh Thế Gia

Chương 39: Quách tần


Đọc truyện Vận Mệnh Thế Gia – Chương 39: Quách tần

Ánh mắt của Yến Truy dần sắc bén, hắn quay đầu, ánh mắt rơi trên người Phó Minh Hoa, sau mấy lần chạm mặt thì đây là lần đầu tiên hắn chân chính nhìn người thiếu nữ này.

Hắn mím môi không nói lời nào, bầu không khí dần dần ngưng đọng lại.

Tĩnh cô cô cũng không biết Phó Minh Hoa chỉ đọc mấy câu thơ ngắn, vì sao ánh mắt Tam Hoàng tử lại thay đổi.

Thật ra bà có chút có chút thương cảm với cô nương sắp bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực này, cũng rất sợ Tam Hoàng tử sẽ làm theo ý của Thôi quý phi, bà dè dặt lên tiếng:

“Thật ra nô tỳ nghe rất thú vị, tuy rằng không tính là tinh tế nhưng cũng rất có vần.”

Yến Truy căn bản không để ý tới bà, mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Phó Minh Hoa.

Cung nhân nội thị xung quanh vội vàng quỳ rạp xuống đất, Phó Minh Hoa cũng cảm thấy khí thế mạnh mẽ của Yến Truy, cũng quỳ xuống theo, thế nhưng hắn lại nhếch môi cười, tay xuyên qua áo khoác bắt được cánh tay nàng: “Thơ hay, ta đã xem thường ngươi rồi.”

Động tác của hắn ngăn không cho Phó Minh Hoa quỳ xuống, ngón tay dài mà có lực, hắn nhanh chóng thu tay lại nhìn Phó Minh Hoa rồi quay đầu rời đi.

Người hầu hạ bên cạnh Tam Hoàng tử cũng vội vàng đi theo, Phó Minh Hoa quay đầu lại liếc mắt nhìn theo bóng lưng hắn, vị hoàng tử rất có dã tâm này bước đi cực nhanh, theo bước đi của hắn lông trên áo lông chồn bị gió lạnh thổi qua để lại vết tích như những cơn sóng gợn.

Đại thỏ bệnh, nhị thỏ trông, tam thỏ mua thuốc, tứ thỏ sao, ngũ thỏ chết, lục thỏ nâng, thất thỏ đào hầm, bát thỏ chôn.

Trong bài vè nàng đọc khi nãy, con thỏ lớn đại biểu cho Tam hoàng tử, căn bệnh được đề cập ở đây không phải để chỉ căn bệnh thực sự của hắn, mà là tâm bệnh.

Nhị thỏ trông nom đại thỏ, dĩ nhiên là chỉ Thôi quý phi giải quyết vấn đề thay hắn.


Về phần tam thỏ mua thuốc, chính là chỉ Dung phi nhúng tay, tứ thỏ đại biểu cho Tạ thị.

Cái chết của bà không có nghĩa là người chết, tựa như đèn tắt, mà là tiếp thúc đẩy ngũ thỏ chết.

Về phần ngũ thỏ này, tự nhiên đại biểu là Phó Minh Hoa rồi.

Suy nghĩ của Thôi quý phi, cái chết của Tạ thị, trong lòng bà ta đã có cân nhắc.

Chẳng qua là hôm nay Thôi quý phi đang tranh đấu với Dung phi, bà ta lại nằm ở thế yếu, đặc biệt là Phó hầu gia còn nhúng tay vào khiến Thôi quý phi cảm giác sự việc không nằm trong khống chế của mình.

Nếu Yến Truy lấy Ngụy thị, như vậy Dung phi nhất định sẽ hợp tác với Phó hầu gia lấy Phó Minh Hoa.

Muốn phá ván cờ này chỉ có thể tìm Tạ thị.

Nhưng Tạ thị vốn chính là người trong cuộc, cách bà chọn giúp Thôi quý phi để phá ván cờ này, chính là thắt cổ tự sát.

Tạ thị vừa chết, Phó Minh Hoa nhất định sẽ bị Phó gia khinh bỉ, đã không còn giá trị lợi dụng, nhất định Phó gia sẽ xem nàng như quân cờ bỏ đi, đến lúc đó chắc chắn Dung phi sẽ không để nhi tử Yến Tín lấy nàng, đồng thời thế của Yến Tín cũng bị tổn thất.

Trong giấc mơ Tạ thị chết cũng đã chứng minh được điều này, Phó Minh Hoa bị hủy, cũng khẩn cấp giải quyết được khó khăn của Thôi quý phi.

Sau khi nhắc đến “Ngũ thỏ chết, lục thỏ nâng, thất thỏ đào hầm, bát thỏ chôn”, chính là sau khi Tạ thị chết, Giang Châu đối với nàng chẳng quan tâm, cũng không bởi vì nàng là con gái duy nhất của Tạ thị mà chiếu cố nhiều hơn.

Mà Phó gia cũng không niệm tình máu mủ tình thân, nàng không có giá trị lợi dụng, bởi vì cái chết của Tạ thị, nàng đã trở nên vô dụng, đương nhiên Phó gia xem nàng như giày rách, chẳng thèm quan tâm.

Nàng mượn vần thơ của bài vè, đơn giản để chỉ ra vị trí của từng người.

Khóe miệng Phó Minh Hoa dần cong lên, Tĩnh cô cô không hiểu “Bài vè”, nhưng nàng biết Tam Hoàng tử nhất định sẽ hiểu.

Mồ hôi lạnh phía sau lưng Tĩnh cô cô cũng thấm ra ngoài, Tam Hoàng tử tuổi càng lớn lòng dạ càng sâu, tâm tư này khiến người ta suy nghĩ không thấu.

Bà chỉ sợ ngồi bên ngoài một hồi nữa sẽ gây ra phiền toái, run rẩy đứng dậy: “Không bằng đại cô nương vào noãn các ngồi?”

Lần này Phó Minh Hoa không từ chối nữa, nhẹ gật đầu.

Trong noãn các bày đầy hoa quả điểm tâm, ngày hôm trước sau khi Thôi quý phi sai người thông báo cho Tạ thị liền chuẩn bị.

Phó Minh Hoa ngây người nửa canh giờ liền có người đến đáp lời, nói là Thôi quý phi cho mời nàng qua.

Trên mặt Thôi quý phi mang ý cười, thấy người đến liền thân thiết kéo tay Phó Minh Hoa:


“Chơi với nhau quen chưa?”

Trong mắt bà ta mang theo dịu dàng quan tâm, Tạ thị ở bên cạnh lại là bộ dạng u sầu.

Phó Minh Hoa nhẹ gật đầu, Thôi quý phi liền gắp lạc nhân [1] bên cạnh, nhét vào trong miệng nàng: “Truy nhi vừa tới, nói là đụng phải con, hàn huyên vài câu, còn khen con thú vị.”

[1] nhân của các loại hạt: hạt điều, bạch quả, hạnh nhân

Trong mắt Thôi quý phi không có ý tìm tòi nghiên cứu, nhưng trong lời nói lại lộ ra hỏi thăm: “Các con đã nói gì thế? Thằng bé hiếm khi khen ai lắm.”

“Điện hạ hỏi con có thể làm thơ không.” Phó Minh Hoa nắm hạt dưa, trong lòng cười lạnh.

“Đã khiến điện hạ chê cười.”

Thôi quý phi cũng cười, nhưng bà ta không tin lại đơn giản như vậy.

Nhi tử của mình mình hiểu rõ nhất, Yến Truy tính tình lạnh lùng, cũng không dễ dàng khen ai. Vừa nhắc đến Phó Minh Hoa rõ ràng có chút để ý, nhưng lại không đúng lắm.

Bà ta không nói đề tài này nữa mà nói sang chuyện khác, mọi người trong điện thỉnh thoảng cười ra tiếng, trông vô cùng hòa hợp, nhưng sau lưng trong lòng mỗi người đều tồn tại một con quỷ.

Phó Minh Hoa cũng không thèm nhìn tới Tạ thị đang tâm sự nặng nề ở bên cạnh, biết được chân tướng, nàng cảm thấy “Phó Minh Hoa” trong giấc mơ thật là một kẻ ngu.

Đến chết cũng không biết ở trong lòng mẫu thân đã coi nàng trở thành quân cờ bị vứt bỏ, thật sự là quá ngu rồi.

“Phó Minh Hoa” trong giấc mơ hận Phó gia quá tuyệt tình, oán Phó Nghi Cầm trở về khiến mẫu thân treo cổ tự sát, khiến nàng ở Phó gia rơi vào tình cảnh khó khăn, cuối cùng vội vàng gả cho Lục Trường Nghiễn, nhưng ngay trong độ tuổi đẹp nhất lại mất sớm.

Có lẽ Tạ thị đã sớm biết sau khi mình chết, nữ nhi của mình sẽ có một cuộc sống rất khó khăn, nhưng bà vẫn chọn làm như vậy, bà chọn Tạ gia, chọn Thôi quý phi, chọn tứ gia làm trọng, cái gì cũng chọn, chỉ có từ bỏ nữ nhi của bà.


Chỉ là Tạ thị có lựa chọn của bà, tương tự Phó Minh Hoa cũng có lựa chọn của riêng mình.

Trong điện vui vẻ hòa thuận, có nội thị đi vào bẩm báo:

“Nương nương, Quách tần muốn cầu kiến nương nương.”

Nụ cười trên mặt Thôi quý phi dần thu lại, quay đầu nhìn Tạ thị, khóe miệng vểnh lên: “Có lẽ biết muội đến, nên mới đến đó.”

“Ta không muốn gặp nàng ta.” Tạ thị vừa nghe đến Quách tần, trên mặt hiếm khi lộ ra một chút oán hận.

Trong lòng Phó Minh Hoa hơi động, trong lòng muốn biết Quách tần rốt cuộc là người phương nào.

Chỉ là nguyên chủ thật sự quá “đơn thuần”, dĩ nhiên đối với chuyện lần này hoàn toàn không biết gì cả. Nàng nhu thuận ngồi ở một bên, liền nhìn trên mặt Thôi quý phi lộ ra vài phần khó xử.

“Lần trước nàng ta cũng muốn gặp muội, chỉ là muội đến vội vàng rời đi cũng mau, làm nàng ta chụp hụt.”

Tạ thị làm mặt lạnh không lên tiếng.

Thôi quý phi cười cười, biết Tạ thị nhượng bộ, lúc này mới cho người mời Quách tần vào.

Xem ra Quách tần chỉ khoảng chừng ba mươi tuổi, nhìn còn già hơn Tạ thị một chút, mặc một thân cung trang màu hồng, trong đôi mắt nhìn Tạ thị mang theo vài phần rụt rè.

Dù gì nàng ta cũng là Tần ngũ phẩm, tuy rằng Tạ thị xuất thân Tạ gia Giang Châu, nhưng gả cho nam nhân kia lại không có biết phấn đấu, vẫn là Thôi quý phi xin cho bà cái cáo mệnh, nếu không chỉ sợ nếu muốn tuỳ tiện vào cung cũng sẽ rất khó khăn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.