Vận Mệnh Thế Gia

Chương 30: Đốt đi


Đọc truyện Vận Mệnh Thế Gia – Chương 30: Đốt đi

Vừa nãy Tề thị hầu hạ nàng cũng không tốt, nàng để một chút móng tay, vừa rồi khi Tề thị bôi cao thơm cho nàng đã bị nhét vào kẽ móng tay, nàng đưa tay búng ra, Bích Lam ở bên cạnh vội cầm khăn rửa tay cho nàng một lần nữa.

Nàng tùy ý để Bích Lam hầu hạ, thu hồi ánh mắt nhìn theo Tề thị, mà chuyển sang nhìn Phó Minh Sa ở bên cạnh:

“Ngũ muội muội ngồi tạm một lát, Lục Vu, bưng ít trái cây nước trà lên.” Nàng nói xong thì đứng lên, Phó Minh Sa ngẩn người cũng đứng lên theo, nhìn một đám nha hoàn vây quanh nàng đi vào nội thất, đến khi không nhìn thấy bóng dáng của nàng, ánh mắt vẫn chưa thu lại.

Phó Minh Hoa thay quần áo đi ra, liền nhìn thấy đôi mắt nàng ta trông mong nhìn chằm chằm nhìn vào hướng nội thất, dáng vẻ ngược lại làm người ta thương yêu.

Nàng vươn tay chỉnh lại tóc mái lưa thưa trước trán, cho gọi Phó Minh Sa đi vào, nàng ta lộ ra dáng vẻ thụ sủng nhược kinh, có chút không dám tin: “Đại tỷ là gọi muội vào sao?”

Phó Minh Hoa tuy nhỏ tuổi, nhưng quy củ rất nghiêm khắc, tiếp người đãi khách cũng không bao giờ bước ra khỏi cánh cửa gian ngoài, bên trong khuê phòng nơi rửa mặt cùng với nơi luyện sách viết chữ cũng không dễ dàng cho ai đi vào, cho dù nha hoàn nhị đẳng trong phòng nàng, không được triệu kiến cũng không thể đi vào.

Lúc này Phó Minh Sa nhìn thấy Phó Minh Hoa vẫy tay, trong lúc nhất thời có chút không dám tin, đợi nàng nhẹ gật đầu, mới nuốt nước miếng một cái, được nha hoàn thiếp thân Bích Như ôm nàng ta từ trên ghế lên, thận trọng đi vào.

Thân là đích trưởng nữ hầu phủ, dưới nền đất và bốn vách tường trong phòng Phó Minh Hoa đều có ống dẫn, một khi đến mùa đông, bên ngoài sẽ nhóm lửa, hơi nóng từ đường ống dẫn vào trong phòng, khiến cho cả căn phòng ấm áp như mùa xuân, chứ không phải căn phòng đơn sơ lạnh lẽo của Phó Minh Sa có thể so sánh được.

Chân vừa dẫm lên trên mặt đất, xuyên qua đế giày thật mỏng, dường như cả người đều ấm áp hẳn lên.


Nàng ta quy củ ngồi ở trên ghế nhỏ, ngay cả tay cũng không dám để loạn, ánh mắt liền rơi vào trên người Phó Minh Hoa.

Bên ngoài Lục Vu đang chuẩn bị đồ ăn, một luồng hương thơm tràn vào, trong cổ họng nho nhỏ của Phó Minh Sa bỗng nhúc nhích qua một cái, Phó Minh Hoa không ngẩng đầu, nghe thấy tiếng nuốt nước bọt cũng không ngẩng đầu chỉ nói:

“Bày chén đũa đi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Minh Sa hơi đỏ lên, nàng ta có chút vội vàng đứng lên, cẳng chân đụng vào ghế nhỏ phát ra âm thanh vang dội, mặt nàng ta càng đỏ hơn, dáng vẻ cũng không biết nên đứng hay ngồi:

“Không cần, không cần.”

Phó Minh Hoa ngẩng đầu nhìn nàng ta, nàng ta còn khoát tay, khi bắt gặp ánh mắt của Phó Minh Hoa, giọng nói dần dần nhỏ hơn.

Lục Vu vẫn còn đang dọn bàn trên giường gạch, ngoài cửa sổ mưa bắt đầu rơi tí tách, Phó Minh Sa đang muốn rời đi nhìn thấy thế thì khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, tay chống bàn nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.

“Tỷ tỷ chơi thắt dây sao?” Nàng ta đưa tay sờ lên eo, phục hồi tinh thần nhìn chằm chằm Phó Minh Hoa.

Phó Minh Hoa không phải là người nhiệt tình, cũng không có nhiều kiên nhẫn trong việc dỗ hài tử, đối với trò chơi này nàng thật sự cũng không có hứng thú, bởi vậy dĩ nhiên là lắc đầu.

“À.” Nụ cười trên mặt Phó Minh Sa tắt ngúm, đáp một tiếng, Bích Vân đứng cạnh liếc mắt nhìn Phó Minh Sa, lại dời mắt đi.

Đại cô nương chính là vậy, nhưng Ngũ cô nương vẫn cứ thường đến đây.

Trong mắt Bích Vân hiện lên vài phần không thích, cũng không biết trên người đại cô nương có cái gì đáng để Ngũ cô nương thèm muốn mà cứ cách ba hôm năm hôm lại đến.

Trong phòng đốt đàn hương, Phó Minh Hoa ngồi ở trên kháng, tựa lên bàn nhắm mắt lười biếng dặn dò: “Sắp xếp lại đông sương phòng, để ngũ muội muội nghỉ ngơi, khi nào bớt mưa thì cho muội ấy về.”

Bích Thanh đáp một tiếng, Phó Minh Sa lộ ra vẻ mặt đáng thương: “Đại tỷ tỷ, muội không thể ngủ với tỷ sao?”

Nàng ta cắn môi, duỗi tay ra, dáng vẻ muốn chạm vào Phó Minh Hoa nhưng lại rụt rè không dám.


Phó Minh Hoa mở mắt ra, trong đôi mắt kia như có muôn vàn vì sao: “Nghe lời.” Giọng nàng dịu dàng, nhưng ngữ khí lại hết sức kiên định, cũng không có bởi vì Phó Minh Sa làm nũng mà thay đổi tâm ý.

Phó Minh Sa ngồi trên kháng dần lộ ra vẻ thất vọng, nhưng vẫn nghe lời đáp một tiếng, từ trên kháng bò xuống để Bích Thanh ôm ra ngoài.

Nàng ta vừa đi, Phó Minh Hoa mới ngồi ngay ngắn:

“Sau này nếu như muội ấy lại đến, nếu ta không ở đây thì đuổi muội ấy trở về.”

Bích Lam ngẩng đầu nhìn nàng một cái, chỉ nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của nàng, lập tức trong lòng sợ hãi, cúi đầu đáp một tiếng “Dạ”.

Tuy nói Phó ngũ cô nương thoạt nhìn vừa đáng yêu vừa đáng thương, nhưng trong Phó gia không có khả năng thật sự xuất hiện một đóa bạch liên hoa vô hại như vậy được.

Phó Kỳ Huyền tổng cộng sinh được bốn nam bảy nữ, Phó Minh Sa là thứ xuất trong đám nữ nhi này, cũng có thân phận địa vị kém nhất. Mẹ đẻ của nàng ta là Hà thị không được sủng ái, cho nên không thể cho nàng ta bất kỳ sự che chở nào, khiến cho nàng ta tuy còn nhỏ tuổi liền phải tìm cách khác.

Phó Minh Sa trong giấc mơ, trước khi Tạ thị chết cũng cực kỳ dính Phó Minh Hoa.

Khi đó Phó Minh Hoa đoan trang rộng lượng, được dạy bảo phải thiện lương và vô cùng có phong phạm trưởng tỷ, luôn hết mực chăm sóc cô muội muội đáng yêu lại hay dính mình thế này, là thật tâm đau lòng cho tình cảnh của nàng ta trong phủ, cố hết sức giúp nàng ta, có món gì ăn ngon uống ngon, ăn, mặc, ở, đi lại đều theo phân lệ của mình chia cho nàng ta chút ít.

Nàng luôn cho mình và Phó Minh Sa là tỷ muội tình thâm, nhưng sau khi Tạ thị chết, Phó Minh Sa liền dần dần không đến nữa.

Về sau Phó Minh Hoa bởi vì Tạ thị chết, Phó gia mạc danh kỳ diệu không chào đón nàng nữa, nàng cũng dần dần chẳng quan tâm đến Phó Minh Sa, mãi đến khi nàng xuất giá, chỉ nghe nói Phó Minh Sa gả cho con trai thứ ba của Sơn Tây Đô Nhạc Hầu, hai năm sau con trai thứ ba của Đô Nhạc Hầu thi đỗ, được trong nhà che chở, mang theo nàng ta đi Tứ Xuyên nhậm chức, Phó Minh Sa coi như là khổ tận cam lai.


Chuyện về sau trong giấc mơ Phó Minh Hoa ốc còn không mang nổi mình ốc, nên cũng không thèm để ý nữa.

Tuy nói có tình cảnh trong giấc mơ nhưng Phó Minh Hoa cũng không có vì vậy mà xa lánh Phó Minh Sa, chỉ là nàng ta tới quá nhiều lần, làm nàng có chút không thích thôi.

Nàng cũng không phải tỷ tỷ tốt dịu dàng rộng lượng như trong mộng kia, sự nhẫn nại với Phó Minh Sa cũng không được bao nhiêu, nàng cau mày phân phó mấy nha đầu, nghe được nàng lên tiếng mới thở hắt ra:

“Đem cuốn sách của Tề di nương đưa tới đốt đi.”

Bích Lam nghe xong lời này nhịn không được liền nói:

“Sao lại phải đốt ạ?” Các nàng không thể so với những nha hoàn dốt đặc cán mai khác, theo bên người Phó Minh Hoa, các nàng cũng được dạy dỗ nghiêm khắc.

Tiểu thư khuê các chân chính, ngoài việc so sánh về tính tình, lễ nghi, khí độ và dung mạo, ngoài gia thế, hạ nhân bên cạnh cũng có thể cấp mặt mũi cho chủ tử, cũng nhận biết được chữ nghĩa, cho nên mấy chữ to “Ngọc Minh Xuân” này, Bích Lam cũng nhận ra.

Vừa rồi lúc Tề thị đưa sách tới, ánh mắt Bích Lam liền âm trầm, chẳng qua là cố nén mà thôi.

Một cuốn sách không đứng đắn như vậy sao có thể dể cô nương xem, một khi bị phát hiện, chỉ sợ không thể thoát khỏi sự khiển trách của trưởng bối, còn có thể sẽ bị phạt sao chép Nữ giới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.