Vận Mệnh Thế Gia

Chương 29: Thoại bản


Đọc truyện Vận Mệnh Thế Gia – Chương 29: Thoại bản

Nha hoàn bưng nước ấm đến cho Phó Minh Hoa rửa tay, bà ta vội vàng nhận lấy, ân cần nói:

“Để ta để ta.”

Bà ta kéo tay Phó Minh Hoa đặt vào trong lòng bàn tay mình, đôi bàn tay kia mềm mại ấm áp, giống như dương chi bạch ngọc [1] thượng đẳng chạm khắc mà thành, nhìn không ra một chút khuyết điểm nào, trong lòng Tề thị có chút ghen ghét, khó tránh không khỏi nhớ đến đôi bàn tay nhỏ của nữ nhi Phó Minh Sa của mình.

[1] Dương Chi bạch ngọc, hay còn gọi là “Bạch ngọc”, “Dương Chi ngọc”, là thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc, cực kỳ trân quý. Dương Chi bạch ngọc đúng như cái tên, nổi tiếng với màu trắng, cùng sự tinh khiết, nếu có lẫn màu khác sẽ không được coi là Dương Chi bạch ngọc nữa. (Nguồn: soujiokita60.wordpress.com)

Tuy rằng cùng là cô nương Phó gia, trong xương cốt đều chảy dòng máu của Phó Kỳ Huyền, thế nhưng cô nương Phó gia cũng chia thành ba sáu chín loại.

Ở trong Phó gia, tuy rằng bà ta cũng xem như được sủng ái, nhưng cho dù là quý thiếp thì cũng chỉ là thiếp. Chi phí ăn mặc của Phó Minh Châu hiển nhiên là kém hơn nhiều so với trưởng nữ Phó Minh Hoa, lại càng không nói đến nhà mẹ đẻ của bà ta sớm đã sa sút, hoàn toàn thua kém với Tạ thị xuất thân Giang Châu.

Đôi tay này của Phó Minh Hoa được dưỡng đến mức vừa nhìn vào liền biết là phú quý, ngay cả bà ta cũng có chút ghen tỵ.

Mặc dù trong lòng có chút ghen ghét, nhưng Tề thị cũng tỉ mỉ lau tay mấy lần cho Phó Minh Hoa, động tác dịu dàng:

“Đôi tay này của đại cô nương vừa nhìn là biết người có phúc khí.”


Phó Minh Hoa biết Tề thị bỗng nhiên đến thăm lại còn ân cần như vậy, chắc chắn không có chuyện gì tốt.

Lúc này bà ta lại ba hoa chích chòe khen mình, nói không chừng trong lòng đã bắt đầu nguyền rủa mình.

Nhưng mà nàng thích bộ dạng khó chịu trong lòng này của Tề thị, trên mặt vẫn phải cười tươi, cho nên nàng cố nén cảm giác không thích bà ta hầu hạ! Nàng tùy ý để Tề thị hầu hạ, nhưng lại không nói câu nào, rõ ràng Tề thị có lời muốn nói, nhưng không nghĩ rằng Phó Minh Hoa lại không đáp lấy một tiếng, bà ta nói vài câu, không khí trong phòng có chút nhạt nhẽo, liền khiến bà ta dần dần có chút sốt ruột.

Tề thị im lặng không nói nên lời, nhưng ánh mắt lại giống như đao, liên tục nhéo Phó Minh Sa mấy lần.

Phó Minh Sa lại giả vờ không hiểu chuyện, ngồi vững không nhúc nhích.

Tề thị thấy Phó Minh Sa ngồi không nhúc nhích, trong lòng thầm mắng một câu kẻ đần, ngay sau đó cũng không để ý đến nàng nữa.

Bà ta quệt cao thơm vào lòng bàn tay xoa cho nóng lên, rồi bôi lên hai bàn tay tinh tế của Phó Minh Hoa, mùi hương thanh nhã không phải loại thuốc dán thông thường mà bà ta có thể dùng đến, trong lòng Tề thị có chút trông thấy mà thèm, chỉ là nghĩ đến mục đích hôm nay mình đến đây, nên đành phải đè nén lòng tham này xuống, đỡ Phó Minh Hoa ngồi xuống, sau đó cũng ngồi xuống ghế bên cạnh, nhưng ở trước mặt Phó Minh Hoa cũng không dám ngồi thật, chỉ có nửa cái mông hơi đặt lên mép ghế. Bà ta nịnh nọt cười với Phó Minh Hoa, từ trong tay áo lấy ra một quyển sách:

“Nghe Châu tỷ nhi nói bình thường đại cô nương thích đọc sách viết chữ, hôm trước tỳ thiếp vô tình có được quyển sách, đại cô nương cũng biết tỳ thiếp không biết chữ, cầm thứ này cũng lãng phí, vừa lúc đưa tới cho đại cô nương, nếu thích thì đừng ngại hãy nhận lấy, nếu không thích thì ném đi cũng được.”


Nói xong, Tề thị cầm sách nở nụ cười đưa cho Phó Minh Hoa.

Sách bị bà ta cuốn thành một đoàn, khi bà ta đưa sách thì trang giấy mở ra, Phó Minh Hoa liền nhìn thấy trên đó viết ba chữ: Ngọc Minh Xuân.

Phó Minh Hoa nhìn thấy sách này, nụ cười bên khóe miệng càng sâu hơn.

Phó Minh Hoa ở trong giấc mơ cũng nhận quyển sách do Tề thị đưa tới này.

Thế nhưng đại khái đưa tới lúc nào, Phó Minh Hoa có chút không nhớ rõ tình cảnh trong giấc mơ, nhưng ba chữ “Ngọc Minh Xuân” này trong lòng nàng rất quen thuộc.

Nữ nhi của Thứ sử Nam An Hoắc Tối Lương khuê danh là Ngọc Minh, cùng một thư sinh nghèo khó yêu nhau, nhiều lần gặp gỡ trong hậu viện Hoắc phủ, thông qua sự giúp đỡ của nhũ mẫu Chu Ẩu, cuối cùng lại bị Hoắc Tối Lương ngăn cản, cho rằng nữ nhi làm nhục dòng họ, nên chọn một người con rể khác cho nữ nhi.

Hoắc Ngọc Minh trung trinh cương liệt, bất mãn với sự an bài của phụ thân, cuối cùng thắt cổ tự sát.

Thư sinh vô cùng đau khổ, việc này làm phán quan cảm động, phán quan cảm động Ngọc Minh cương liệt đa tình, cũng thích thư sinh tình sâu nghĩa nặng, không đành lòng để đôi uyên ương sinh ly tử biệt, nên đã cho hồn của Ngọc Minh hoàn dương, cuối cùng thành hôn với thư sinh.


Trong sách miêu tả chuyện xưa về quan to triều đình Hoắc Tối Lương ở An Nam quyền thế ngập trời, nhưng thư sinh cũng không sợ cường quyền, cuối cùng người có tình sẽ thành thân thuộc.

Nếu các thiếu nữ khuê các ít biết chuyện, đọc một cuốn sách ngây thơ như vậy sẽ cảm động lắm, nhưng trong giấc mơ khi Phó Minh Hoa đọc quyển thoại bản này thì xấu hổ và khó chịu, suýt nữa liền khóc ngay tại chỗ.

Nữ nhân như Hoắc Ngọc Minh trong sách này, phần lớn là do người đọc sách bịa ra, khiến nhiều người say mê.

Danh môn khuê tú xuất thân cao quý thật sự, nếu trước khi cưới tình chàng ý thiếp với nam tử xa lạ, lén hẹn hò, đó chính là bản thân mình ti tiện.

Tuy rằng tập tục của Tân Đường cởi mở hơn tiền triều, nhưng quý tộc chân chính, vẫn sẽ giáo dục nữ nhi tự tôn tự trọng, tuyệt đối không thể như Hoắc Ngọc Minh bại hoại gia môn như vậy.

Tề thị đưa quyển sách này thật sự là có rắp tâm bất lương!

Phó Minh Hoa cũng không giống như “Nàng” trong giấc mơ, lúc ấy cố nén xấu hổ nhận quyển sách này, nhưng sau lưng lại nén giận đốt sách đi.

Tuy nói quyển sách này cũng không phải là dâm từ diễm khúc gì, nhưng nữ hài nhi chưa xuất giá lén đọc như vậy thật không hay chút nào.

Vừa nãy Tề thị cầm sách đã nói rất rõ ràng, bà ta không biết chữ, vô tình có được quyển sách này cũng không biết là vật gì, bà ta ở trước mặt nhiều người như vậy nói nếu thích thì giữ lại, nếu không thích hãy ném đi, nếu nàng cáo trạng, cho dù làm ầm ĩ lên, cuối cùng thì Tề thị chỉ là bị quát mắng một phen mà thôi.

Cuối cùng ngược lại là mặc kệ sách này từ đâu mà đến, nếu trưởng bối thấy được khó tránh sẽ không thích nàng.


Đoán chừng Tề thị cũng lường trước điều này, mới có thể không sợ hãi.

Tề thị đưa sách, lại thấy trang sách mở ra, Phó Minh Hoa dường như không hề tỏ ra tức giận, trong lòng bà ta mừng rỡ, vỗ vỗ tay rồi vội vàng đứng lên:

“Xem trí nhớ của tỳ thiếp này, hôm nay lúc thế tử gia ra cửa đánh rơi ngọc bội ở trong phòng tỳ thiếp, tỳ thiếp phải sai người đưa cho thế tử, không quấy rầy đại cô nương nữa.”

Nói xong, bà ta xoa hai tay vào nhau, giống như đang suy nghĩ gì đó: “Vừa nãy cao thoa tay của đại cô nương có mùi hương cực kì dễ chịu…”

Phó Minh Hoa híp híp mắt, ngẩng đầu nhìn Tề thị, ánh mắt như cười như không, ánh mắt kia làm cả người Tề thị cảm thấy cả người có chút rất không thích hợp, nàng mới cong môi: “Bích Lam, cầm hộp cao thơm ra, thưởng cho Tề di nương.”

Nàng ngồi ở trên ghế, đôi mắt híp lại, cong khóe miệng, dáng vẻ thanh tao lịch sự đoan trang thận trọng.

Tề thị nghe nàng bảo Bích Lam lấy cao thơm, bên khóe miệng còn lộ ra ý cười, nhưng nghe được chữ “thưởng” kia, sắc mặt liền có chút không đúng.

Tuy luận thân phận địa vị, bà ta không cao hơn Phó Minh Hoa, nhưng tốt xấu gì mình cũng là quý thiếp trong phủ, là nữ nhân của Phó Kỳ Huyền. Khăn trong tay Tề thị bị bà ta nắm chặt, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc, bộ ngực đầy dặn không ngừng phập phồng, sau một hồi lâu mới cười nói:

“Tỳ thiếp nói đùa với đại cô nương thôi, nơi nào có đạo lý đoạt cao thơm từ trong tay đại cô nương chứ.” Bà ta nói xong, đưa tay hất lên, nụ cười trên mặt cũng không duy trì được nữa, mặt mày âm trầm đi thẳng ra khỏi phòng.

Phó Minh Hoa ngồi ở trên ghế, nhìn bóng lưng Tề thị nổi giận đùng đùng rời đi, cười lạnh hai tiếng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.