Đọc truyện Vẫn Luôn Thích Em – Chương 41: Bởi vì anh đẹp trai nhất (1)
“Nhưng… Khi nào thì ca ca nước cam của cháu mới xuất hiện?” Thỏ trắng gật đầu và tiếp tục hỏi.
“…” Thầy Triệu quay đầu lại và nhìn thỏ trắng rồi thì thầm: “Này cô bé, trong mắt cháu chỉ có ca ca nước cam thôi à?”
“Dạ, đúng rồi ạ!” Thỏ trắng gật đầu.
“Tiết mục của ca ca nước cam của cháu sẽ biểu diễn thứ hai.” Thầy Triệu cúi xuống và lật danh sách chương trình, rồi quay sang thỏ trắng: “Lớp của chú sau khi biểu diễn xong sẽ có một người lên tặng hoa, hay cháu lên tặng cho chú nhé?”
“Có phải cháu sẽ tặng hoa cho ca ca nước cam của cháu chứ?” Thỏ trắng đột nhiên hưng phấn.
“Không, ca ca nước cam của cháu chỉ đứng ở sau đệm đàn mà thôi, cháu phải tặng hoa cho bạn hát chính đứng ở giữa sân khấu kìa.” Thầy Triệu nhìn thỏ trắng với vẻ mặt buồn cười.
“Dạ chú.” Thỏ trắng suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười và nói: “Lát nữa, cháu sẽ lên tặng hoa cho ạ.”
“Giỏi lắm, nhưng cháu cần chú ý tặng đúng người nhé. Chị đứng chính giữa hàng đầu tiên mặc váy đỏ nhé.” Thầy Triệu cẩn thận dặn dò thỏ trắng.
Sau khi người dẫn chương trình giới thiệu đại biểu và tuyên bố lý do buổi biểu diễn, những âm thanh du dương vang lên, và một nhóm cô gái mặc váy trắng bẻn lẻn từ hai bên ra trước sân khấu.
“Hoa cỏ tuyết, hoa cỏ tuyết, mỗi ngày sáng sớm đều nghênh đón ta, bạn trắng trẻo lại trong suốt, tôi hạnh phúc biết bao khi thấy bạn…”
Trong âm nhạc của “Hoa cỏ tuyết”, các cô gái mặc váy khiêu vũ trắng xoay những vòng tròn rất đẹp trên sân khấu khiến sân khấu dường như đột nhiên trở thành thế giới của tuyết tinh linh, với bầu không khí trong lành và xa xăm.
Thỏ trắng ngồi ngay ngắn vào vị trí mà thầy Triệu tìm cho thỏ trắng, và chăm chú xem màn trình diễn trên sân khấu một cách chăm chú. Thỏ trắng chỉ thấy rằng những chiếc váy trắng mà những bạn biểu diễn trên sân khấu mặc rất đẹp!
Hình như ai có vẻ giống như chị đoạn nãy mà vừa tặng kẹo cho thỏ trắng cũng mặc váy trắng mà nhảy vậy nhỉ?
Sau khi kết thúc điệu nhảy hoa cỏ tuyết, tiếng vỗ tay của khán giả vang lên như sấm.
Trong tiếng vỗ tay của khán giả, người dẫn chương trình bước lên sân khấu với một nụ cười, đánh giá cao màn trình diễn trước đó, và giới thiệu tiết mục biểu diễn tiếp theo từ các bạn lớp bốn với tiết mục khá nổi tiếng “The Jingle Bells”.
Bức màn trên sân khấu từ từ mở ra, và một cây đàn piano màu đen lấp lánh dưới ánh đèn, có một bạn trai mặc bộ đồ vest màu đen, áo sơ mi trắng, thắt nơ đỏ và ngồi lặng lẽ trước cây đàn piano.
Tiếng đàn piano, như tiếng nước, từ từ tuôn ra từ đầu ngón tay của bạn trai ấy.
Âm thanh du dương và êm dịu của bài hát “The Jingle Bells” ngay lập tức làm dịu đi bầu không khí của khán đài, mọi người dường như để sự chú tâm vào tiếng nhạc.
Thỏ trắng nhìn Trình Thành Tử trên sân khấu với một đôi mắt long lanh.
Đôi mắt của Trình Thành Tử rủ xuống, rồi tập trung và dán chặt vào bàn phím của đàn piano, gương mặt cậu dường như tập trung vào bài nhạc mà cậu đang đánh, một đôi môi hồng nhạt khẽ nhấc lên, làn da trắng như làn da ngọc sáng dưới ánh đèn khiến cậu không thể không quyến rũ hơn.
Khi những ngón tay thon dài của Trình Thành Tử nhảy múa duyên dáng trên bàn phím, tiếng nhạc du dương dần trở nên vui vẻ, thì những bạn nữ trong lớp Trình Thành Tử mặc những chiếc váy màu đỏ cầm theo nhạc cụ phát ra âm thanh leng keng và nhảy theo điệu nhạc…
“Này cô bé, cháu chị mặc váy đỏ đứng chính giữa đó không, lát nữa cháu sẽ lên tặng hoa cho chị gái đó nhé.” Thầy Triệu ngồi cạnh thỏ trắng và chỉ vào học trò của mình đang nhảy giữa sân khấu.
“Chà, cháu thấy rồi ạ…” Thỏ trắng gật đầu, nhưng đôi mắt thỏ trắng chỉ dán mắt vào Trình Thành Tử đang chơi piano.
“Lát nữa, cháu cứ đi theo phía cầu thang bên kia thì sẽ lên sân khấu đó, cháu thấy nó chứ?”