Đọc truyện Vẫn Luôn Thích Em – Chương 40: Em muốn lớn lên thật nhanh (5)
“Tất nhiên, mọi người đều ca ngợi rằng chúng em giống vợ chồng mà!” Thỏ trắng tự hào nhìn Đích Thi Vũ.
Cái gì… vợ chồng ư?
Sau khi nghe câu này, Đích Thi Vũ chỉ biết thoáng nhìn và không biết nên tiếp tục nói gì.
Trình Thành Tử thấy thỏ trắng trả lời câu hỏi Đích Thi Vũ khiến cô không thể tiếp tục nói, nhưng cậu không có ý định giải thích với Đích Thi Vũ. Trình Thành Tử vuốt đầu thỏ trắng và nói với cô: “Giờ thỏ trắng đi tìm chỗ ngồi với thầy Triệu đi nhé! “
“Dạ…” Thỏ trắng trông như miễn cưỡng và buông tay khỏi tay Trình Thành Tử. Thỏ trắng đi tới và quay đầu lại nói với ca ca của mình: “Ca ca nước cam, anh phải đến gặp em sau buổi biểu diễn đấy!”
“Anh biết rồi mà.” Trình Thành Tử vẫy tay chào thỏ trắng.
“Này, Trình Thành Tử, cậu đừng nói với tớ rằng cô bé đấy là bạn gái của cậu chứ?” Thật dễ dàng để Đích Thi Vũ nhận ra thỏ trắng và Trình Thành Tử có tình ý với nhau. Nhưng Đích Thi Vũ vẫn muốn một câu trả lời rõ ràng từ Trình Thành Tử nên đành hỏi cậu.
“Không lẽ là bạn gái thật ư?” Khuôn mặt của Đích Thi Vũ lập tức trở nên tái nhợt.
“Này, Đích Thi Vũ, tớ nghĩ cậu cũng nên đi vào để chuẩn bị cho buổi biểu diễn đi. Tớ nghe nói rằng tiết mục của lớp cậu với số thứ tự đầu tiên đấy!” Trình Thành Tử quay đầu lại và thấy Đích Thi Vũ đang đứng gần cậu.
“Nhưng không lẽ… là bạn gái của cậu thật ư?” Đôi mắt sáng rực của Đích Thi Vũ khi nhìn chằm chằm vào Đích Thi Vũ, với hy vọng nhận được câu trả lời từ chính người mà cô có cảm tình.
Nhưng Trình Thành Tử lại không trả lời rõ ràng mà chỉ liếc nhìn Đích Thi Vũ một cách yếu ớt rồi nở gượng gạo nở một nụ cười trên môi: “Chuẩn bị đến giờ biểu diễn của lớp cậu rồi đấy, tớ nghĩ cậu nên nhanh chóng đi vào trong.”
“Nhưng cậu…”
Mặc dù, Đích Thi Vũ nằng nặc muốn Trình Thành Tử trả lời câu hỏi của cô nhưng cậu chỉ im lặng và tìm cách lảng tránh đi.
Đích Thi Vũ vẫn chưa định hình lại được chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên tiếng nhạc từ sân khấu phát lớn lên, kèm theo là lời phát biểu khai mạc buổi biểu diễn của người dẫn chương trình tối hôm nay.
“Vào năm 1997, trường Giang Tam Hiệp được hoàn thành và khánh thành, trường chúng ta nằm ở một vị trí trung tâm của Hongkong, nhưng trong suốt nhiều năm qua các quý thầy cô giáo cùng bao nhiêu thế hệ học sinh đã cùng nhau cố gắng và phát triển trở thành một trong những trường có chất lượng hàng đầu. Đặc biệt, rất vinh dự cho trường của chúng ta khi có các quan chức cao cấp, phụ huynh học sinh cũng như các thầy cô giáo trong trường về đây tham dự lễ kỷ niệm của trường, và chúng ta cùng nhau lại nghênh đón một mùa Giáng Sinh mới……”
“Đích Thi Vũ, Đích Thi Vũ, chuẩn bị ra sân khấu rồi kìa!” Cách đó không xa, các bạn trong lớp Đích Thi Vũ đang cố gắng gọi cô.
“Tớ biết rồi!” Đích Thi Vũ nhanh chóng trả lời, sau đó đi về hướng lớp của cô nhưng vẫn quay đầu nhìn Trình Thành Tử với gương mặt khó hiểu.
“Này, Trình Thành Tử, sao cậu vẫn cứ phủ nhận rằng thỏ trắng là bạn gái của cậu chứ? Có gì đâu mà cậu không nói vậy chứ?” Đích Hạ Phong đưa tay ra và vỗ vai Trình Thành Tử hỏi với một nụ cười xấu xa.
“Bởi vì tớ nghĩ rằng nếu nói ra thì điều này có thể dẫn đến một số rắc rối không cần thiết.” Trình Thành Tử gương gạo trả lời Đích Hạ Phong, “Tớ có nhiều việc cần giải quyết, nếu cậu rảnh thì trông thỏ trắng dùm tới với.”
“Chà, tớ vẫn thích nhất mỗi khi được trông và chơi cùng với thỏ trắng!” Đích Hạ Phong mỉm cười và nói rồi cậu quay lại và rời đi.
Sau khi thỏ trắng đi theo thầy Triệu ra phía khán đài thì thầy tìm một vị trí ở hàng thứ hai để ngồi xuống.
Thầy Triệu mỉm cười với thỏ trắng: “Cô bé, cháu có thể nhìn rõ khi ngồi ở hàng thứ hai chứ. Hàng đầu tiên nơi các nhà lãnh đạo và hiệu trưởng ngồi nên chúng ta không thể ngồi đấy được. Nhưng ngồi hàng thứ hai thì chúng ta cũng gần sân khấu rồi. “
“Dạ! Nhưng khi nào thì ca ca nước cam của cháu mới trình diễn?” Thỏ trắng vừa hỏi vừa gật đầu.
“Chú đã nói với cháu rồi, người ngồi ở hàng đầu tiên là hiệu trưởng cùng các cán bộ của Phòng Giáo dục…”
“Nhưng cháu muốn hỏi.. khi nào thì ca ca nước cam của cháu mới xuất hiện?”