Đọc truyện Vẫn Còn Vương Vấn – Chương 37
Thấy thư kí Ngô ngồi trước lóe ra ánh mắt kinh ngạc, tôi liền ngượng ngùng ngồi xuống.
So với danh tiếng, tôi nào còn tâm tình để ý đến đầu lưỡi bị thương, lòng
đầy căm phẫn chỉ vào mặt người nào đó đang rất hả hê: “Lâm Cẩn Nam, nào
có ai biến thái như cậu không hả, không phải chỉ là một cái chân thôi
sao? Gọi như vậy cũng là chuyện hết sức bình thường có được hay không.”
“. . . . . .”
“Video này, cậu giữ lại làm cái gì?”
Trong clip, diện mạo của tôi thật dữ tợn, gào khóc thảm thiết, quả thực là
thê thảm không nỡ nhìn. Rốt cuộc là cậu ta muốn giữ lại làm gì? Chẳng lẽ với hình tượng đầu bù tóc rối kia của tôi mà cậu ta cũng có thể có phản ứng? !
Đối với hứng thú vừa biến thái vừa tệ hại của cậu ấy tôi
đã chứng kiến đủ rồi, nhưng lại không thể trách cứ. Có điều, sao không
chọn những thời điểm tốt đẹp mà ghi lại chứ, tại sao cứ phải lưu loại
cảm giác kinh hãi phá hỏng vẻ đẹp của tôi thế này.
Cái gáy của
tôi bị đè ép mơ hồ căng đau, liền lia đôi mắt nhỏ sắc bén tới cảnh cáo:
“Cậu xóa ngay cho tôi, lập tức xóa ngay đi!”.
Cola liếc mắt nhinf tôi một cái, bình tĩnh thu điện thoại lại đáp: “Không bao giờ.”
“. . . . . . Vậy cậu muốn giữ lại làm gì?”
“Nghe giọng của cậu, gọi rất êm tai.”
“. . . . . .”
Tôi âm thầm ra quyết định không bao giờ để ý tới tên khốn kiếp này nữa, sự
thật đã chứng minh tư tưởng của chúng tôi quả thật không hề có điểm giao nhau. Vì thế tôi quyết tâm buổi tối thừa dịp cậu ấy ngủ thời mới xuống
tay, xử lí bộ nhớ trong điện thoại di động cho sạch sẽ, triệt triệt để
để xóa sạch.
*
Thư kí Ngô đưa chúng tôi đến nhà Cola rồi lập tức rời đi.
Lúc Cola bị bệnh, tạm thời quyết định không trở về ký túc xá ở trường học,
chú Lâm cũng đã sớm xin phép thầy giáo vụ để cho cậu ấy ở lại bên ngoài. Như vậy cũng tốt, cậu ấy vốn là người không thích náo nhiệt, ở đây
tương đối an tĩnh, thích hợp cho việc dưỡng bệnh.
Tôi thu dọn
hành lý cho cậu ấy xong, lại chạy đến nhà bếp xem xét tủ lạnh một chút,
quả nhiên giống y như tôi nghĩ. Bên trong trừ mấy hộp sữa tươi, mấy quả
trứng gà còn lại rỗng tuếch. Người này bình thường tám phần đều dựa vào
sự quang hợp mà sống qua ngày.
Tôi cầm chìa khóa chuẩn bị ra cửa, vừa đúng lúc Cola từ phòng ngủ thay quần áo xong ra ngoài, mặt nghi
hoặc nhìn tôi chằm chằm hỏi: “Cậu đi đâu?”.
“Đi siêu thị, bây giờ cậu vừa mới khỏi bệnh, không nên ăn đồ ăn mua bên ngoài ——”, tôi cúi
người đi giày, mới vừa ngồi dậy đã thấy cậu đứng ở sau lưng rồi.
“Tôi đi cùng cậu”.
Nói xong lập tức mặc áo khoác, lấy chìa khóa xe, ý tứ không cho cự tuyệt
rất rõ ràng. Tôi bĩu môi, âm thầm thở dài, lại bắt đầu bị buồn bực thiêu đốt.
Siêu thị rất nhiều người, nhất là khu rau quả, quả thực là
đông nghìn nghịt. Hôm nay là thứ sáu, vừa đúng thời gian tan tầm, có lẽ
ai cũng muốn đến tích trữ hàng cả? Người bên cạnh ngược lại kiên nhẫn
hiếm thấy, vẫn ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, mặt còn tràn đầy hứng thú
chọn nguyên liệu nấu ăn.
Thật ra thì tôi cũng không có nhiều kinh nghiệm cho lắm, từ nhỏ đến lớn cũng chẳng đi mua đồ nấu ăn được mấy
lần. Khóa học nấu ăn kia cũng không dạy cách mua nguyên liệu như thế
nào, cho nên, nhất thời tôi có hơi trù trừ. Cola liếc nhìn đám người
huyên náo, lại cúi đầu nhìn tôi, cuối cùng cầm tay tôi ra quyết định:
“Thôi, tốt nhất là về nhà gọi đồ ăn! Ở đây có quá nhiều người.”
Tôi ai oán trừng mắt liếc cậu một cái, nào có chuyện đi tới tận chỗ này rồi còn buông tha. Hơn nữa, không biết là ai đã từng nói qua câu mang tính
triết lý cao rằng: Không có khó khăn thì cũng phải sáng lập ra khó khăn
để vượt qua, huống chi hiện tại khó khăn đang đặt ở trước mắt.
“Không được, chẳng phải chỉ là mua cá thôi sao, yên tâm, giật đồ chính là nghề của tôi mà”. Tôi vỗ vỗ vai Cola, ra vẻ đã tính trước được chuyện này.
Cola nhíu mày, nhìn lên nhìn xuống đánh giá tôi một hồi, mới nói: “Cậu chắc
chắn chứ? Ngay cả bản thân cậu . . . .”, ý của cậu ta chẳng phải muốn
nói thân thể tôi gầy yếu như que củi sao, cuối cùng còn đặc biệt không
hiền hậu tăng thêm câu: “Mặt khác, đây là mua thức ăn? Giật đồ. . . . . . cậu xác định có thể ăn được?”
Xem thường tôi sao? Tôi liền lườm
cậu ta một cái, vô cùng anh dũng chen vào đám đông chật như nêm cối, ra
sức chụp giật, cuổi cùng cũng túm được một cây súp lơ xanh liền ném vào
trong xe đẩy.
Cola cúi đầu nhìn qua cây súp lơ kia, mày nhăn lại hỏi: “Sao cứ cảm giác cây súp lơ này là lạ thế nào ấy?”
“Có cái gì lạ chứ? Súp lơ xanh không phải đều như vậy sao”. Tôi khinh thường đáp.
Cola dừng một chút, cầm cây súp lơ kia lên suy nghĩ một phen, rồi lại kỳ
quái nhìn tôi chằm chằm, “. . . . . . Không phải là màu xanh lá cây sao? Tại sao lại hơi đen đen?”
“. . . . . . Đó không phải là đen, mà
là lục, màu lục đấy, màu xanh đậm”. Tôi bình tĩnh lại, cố ý tăng thêm
nhiều chữ xanh lục, về phần đến cùng có bao nhiêu xanh lục, thì còn phải xem nó còn có thể nhìn ra bao nhiêu màu xanh lá cây đã. Nhưng nhìn kỹ
lại một lần nữa, tôi bỗng nhiên hơi chột dạ, xác thực, hình như là hơi
đen, dường như là không còn tươi nữa.
Nhìn vẻ mặt của Cola có lẽ
đã không muốn nói thêm cái gì. Tám phần là cảm thấy đi siêu thị cùng với tôi thật mất mặt rồi, cầm trong tay cây súp lơ héo rũ như thế, xác thực là đã ném mất hình tượng của mỹ nam của cậu ấy .
Tôi làm bộ lơ
đãng cầm lấy vật đen thùi lùi kia, lặng lẽ đặt trở về chỗ cũ: “Thật ra
thì nấu món súp lơ này thật phiền toái, chúng ta đừng ăn nữa, đổi cái
khác đi.”
“. . . . . . Quả cam, cậu xác định chúng ta thật không cần về nhà ăn gọi đồ ăn bên ngoài chứ?”
“. . . . . .”
Tha nửa vòng, cuối cùng cũng đi đến khu thuỷ sản, người ở đây không đông
như ở bên kia, hơn nữa còn có ít cá Đù Vàng* tươi roi rói đang quẫy quẫy đuôi, vừa nhìn thấy chúng nước miếng liền tiết ra ào ào.
*Cá Đù
Vàng: Trong nhóm “croaker” của vùng Biển Đông Á, cá Đù Vàng ( còn gọi là Cá Đỏ Dạ, Cá Sóc ) được xem là một loài có giá trị kinh tế cao, rất
được ưa chuộng tại Đài Loan và các tỉnh Quảng Đông, Phúc Kiến. Cá Đù
Vàng hiện đang được nuôi trong lồng tại nhiều vùng ven biển của Trung
Hoa và cả Việt Nam.
Chọn rau dưa tôi không am hiểu, nhưng thủy hải sản vẫn có hiểu biết nhất định!
Tôi lôi kéo Cola chạy thẳng tới khu thuỷ sản, Cola không tin nhìn tôi, hỏi lại: “Cậu biết chọn cá?”
“Dĩ nhiên!”. Tôi kiêu ngạo nheo lại mắt, cười đến đặc biệt hài lòng: “Cái này thì có gì khó khăn chứ”.
“. . . . . .” Cola đoán chừng hiểu tôi rất rõ, liền trưng ra vẻ mặt không có mấy hy vọng.
Cúi người nhìn những chú cá tung tăng bơi trong tủ kính, tôi liền nói với
Cola: “Chọn cá ấy mà, thật ra rất đơn giản, chỉ cần còn sống là được,
đấy chẳng phải còn tươi sống hay sao!”
“. . . . . .”
Trước kia nhìn lúc đọc tiểu thuyết ngôn tình luôn cảm thấy nam chính thật
hoàn hảo, mặt nào cũng ưu tú, mạnh mẽ cả, chỉ số OX cường hãn, chỉ số
giàu có thì khỏi phải nói, ngay cả năng lực cuộc sống, tài nấu nướng
cũng giỏi giang vô cùng. Tôi vẫn cảm thấy hình mẫu đàn ông như thế đều
được tác giả xây dựng nên từ những ảo tưởng của các cô gái, ngoài đời
thực vô cùng hiếm gặp hoặc nói trắng ra là không có. Nhưng hôm nay, sau
21 năm quen biết Lâm Cẩn Nam, tôi mới giật mình phát hiện, thì ra cậu ấy cũng là một người đàn ông ưu tú.
Các loại năng lực cũng đều siêu cường hãn.
Cola mặc dù cũng không am hiểu chọn nguyên liệu nấu ăn, nhưng cậu ấy lại
biết làm chúng. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của người nào đó đang bận rộn trong phòng bếp liền thấy cực kỳ phù hợp, quả nhiên thức ăn ngon cũng nên
được làm ra từ bàn tya của mỹ nam.
Bản thân tôi thì ở phía sau cậu ấy, chân chó nịnh nọt, cười ha hả hỏi: “Cola, muốn tôi làm giúp gì không?”.
“Cậu chỉ cần ngồi đàng hoàng ở bên ngoài, không vào quấy rối là được rồi”,
Cola chuyên tâm rửa cua, động tác thực nhanh nhẹn, nhìn những cái càng
dữ tợn đang quơ múa trong bồn, tôi lập tức yên lặng thối lui.
Bỗng nhiên tôi hiểu ra một chuyện, bản thân học một đống khóa tề gia nội trợ thực uổng phí. Đến chăm sóc bệnh nhân, kết quả lại để bệnh nhân tự mình chăm sóc.
“Làm sao cậu lại biết nấu ăn?”, tôi rất ngạc nhiên,
từ hồi năm tuổi quen biết Cola đến nay, cũng coi như là cùng nhau lớn
lên. Mấy năm nay cậu ấy chính là công tử con nhà giàu điển hình, cái gì
cũng không biết, chứ đừng nói gì đến nấu cơm.
Động tác của Cola hơi dừng một chút, đưa lưng về phía tôi, trầm mặc mấy giây mới tiếp tục xử lý con cua: “Học hồi ở bên Mỹ”.
Bàn tay buông thõng bên người của tôi liền nắm lại thật chặt, hơi mỉm cười nói: “A ——”
Cola quay đầu lại nhìn tôi, hình như muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ hỏi: “Ăn cua hấp chứ?”
“. . . . . . Được, tùy cậu”.
Nhắc tới hai năm đó, cả hai chúng tôi đều không nói gì nữa.
Trong phòng bếp chỉ còn lại tiếng binh binh bang bang cùng với mùi thơm thức
ăn tỏa ra bốn phía. Ánh hoàng hôn chiếc vào trên người cậu ấy, khiến cho những sợi tóc đen như mực cũng ánh lên màu nâu nhàn nhạt. Tôi đứng ở đó chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng vững chãi của cậu ấy, nhưng không hiểu
sao bỗng nhiên có chút khó chịu.
Cảm thấy giờ phút này, bóng dáng kia rất cô đơn, nhuốm thêm cả thương cảm nhàn nhạt.
Có lẽ, hai năm Cola ở nước Mĩ cũng giống như tôi không hề vui vẻ? Ít nhất, hiện tại cậu ấy không muốn nhắc tới nó nữa.
*
Đây là lần đầu tiên được ăn cơm cậu ấy nấu, mùi vị rất tốt. Dĩ nhiên không
cách nào so sánh được với dì giúp việc ở nhà, nhưng trong mắt của tôi,
như thế đã là rất tuyệt rồi. Hơn nữa món này rất cầu kỳ, xử lý cũng thật phiền toái, cơ hồ đều là một mình cậu ấy bận rộn.
Tôi hầu như
không hề nhúng tay làm gì, chỉ ở một bên giúp việc lặt vặt. Cola thấy
tôi ăn cực kỳ hồ hởi, liền cười hỏi: “Ăn ngon không?”.
“Ưmh, ăn
thật ngon”, tôi ôm lấy cổ của Cola, in cái miệng đầy dầu lên môi cậu ấy: “Cola, thì ra là cậu thặt sự đa tài đa nghệ. Trước kia, tôi nhãn lực
kém cỏi, thiếu chút nữa đã bỏ qua vị hôn phu tốt như vậy, cô dâu nhỏ là
tôi đây sẽ đền đáp cậu thật tốt”.
Cola ghét bỏ rút khăn giấy ra lau miệng, khóe mắt cũng thẫm lại không ít: ” Nói tiếng người đi!”.
“. . . . . .” Chậc chậc, thật khó phục vụ.
Lúc chú Lâm mở cửa đi vào, tôi đang cùng Cola đang tranh nhau con con cua
cuối cùng. Cậu ấy bê cái đãi lên thật cao, hiển nhiên là cố ý đùa tôi,
đáng tiếc tôi. . . . . . vốn là cao thủ tham ăn đệ nhất, sao có thể
chống lại thức ăn ngon và sự trêu chọc của mĩ nam chứ. Vì vậy, liền … bổ nhào, ăn hết.
Chậc, bổ nhào mỹ nam, ăn hết con cua.
Vì vậy khi chú Lâm bước vào đập vào mắt chính là màn bổ nhào đầy ngoạn mục kia.
Tôi dạng chân ngồi trên người Cola, tay lại còn quơ quơ con cua, lắc lắc
cái chân của vàng óng, giòn tan trước mặt cậu ấy, dụ dỗ: “Ngoan, gọi một tiếng mỹ nữ, thì sẽ cho cậu ăn”.
Mặt Cola âm trầm, véo vào eo
của tôi cảnh cáo nói: “Cái giọng nói này làm thế nào cũng cảm thấy như
đang nói chuyện với chíp bông của nhà cậu vậy?”
Trời đất chứng giám, chíp bông nhà tôi so với cậu còn khôn hơn nhiều.
Tôi tiến sát lại gần gương mặt anh tuấn, cúi đầu hôn bẹp một cái lên môi
của cậu ấy: “Nói bậy, chíp bông sao có thể so với cậu chứ, cậu so với
nó cao cấp hơn nhiều, nó một thân lông vàng óng dù có muốn cũng không
thể bắt chước giống với một con sói được”.
Cola xù lông, bàn tay đặt trên eo tôi lại càng thêm dùng sức: “Cậu nói ai là sói, hửm?”
Mẹ nó, dám uy hiếp tôi sao. Lúc cậu ở bên trên tôi còn sợ cậu … còn
hiện tại đã bị tôi đè ở phía dưới rồi, tôi còn sợ cậu cái sợi len ấy.
Tâm sắc chợt nổi lên, quyết định trêu chọc cậu ấy một trận.
Vì
vậy, tôi đặt con cua vào đĩa, sau đó giơ hai cái tay bóng nhẫy lên thật
cao. Ở trước ngực Cola nói lời bỉ ổi: “Cola, có muốn xem Quả cam tôi hóa thân thành sói đáng sợ ra sao không? Tôi chính là tiểu sắc quỷ đây ——”
“Bùm” , chú Lâm không cẩn thận đá phải tủ giày trước cái đèn trang trí.
Ông ho một tiếng, liếc nhìn Cola bị tôi đè ở trên mặt thảm, sắc mặt không
tốt lắm: “Trên đất lạnh, trở về phòng tương đối khá hơn”. Sau đó liền
trấn định xách hộp giữ nhiệt đi vào phòng bếp.
Tôi và Cola cùng nhau ngây người.
Tôi ngẩn ngơ, mặt hồng rực lên. Tôi muốn về nhà nhờ Dịch Tiểu Liêu tìm
người xem tử vi cho mình, xem xem có phải năm nay là năm hạn của tôi hay không, quả thật năm nay không thích hợp để giở trò lưu manh. Thế nào mà ba lượt giở trò lưu manh, lại có hai lần bị ba mẹ cậu ấy bắt được? Điểm này tuyệt không khoa học chút nào!