Vẫn Còn Vương Vấn

Chương 36


Đọc truyện Vẫn Còn Vương Vấn – Chương 36

Hai tay Cola siết
thật chặt gối đầu, toàn thân căng thẳng, tức giận trong mắt sau khi
chứng kiến vẻ mặt đờ đẫn của tôi cũng dần dần hòa tan. Cậu để cái gối
xuống, không tiếng động ôm lấy tôi, hồi lâu mới nhỏ giọng nói một câu:
“Thật xin lỗi, đã dọa cậu sợ rồi. . .”

Thật sự mà nói thì tôi đã
bị giật mình, trước kia mặc dù hai chúng tôi giương cung bạt kiếm, cau
mày trợn mắt, nhưng chưa bao giờ thấy cậu ấy tức giận rống lên với tôi
như thế. Mới vừa rồi một khắc kia, trong ánh mắt của cậu bùng ra lửa
giận dường như muốn ăn sống nuốt tươi tôi vậy. Tôi để mặc cậu ấy ôm, tay rũ xuống bên giường, nửa ngày cũng không thốt ra được lời nào.

Cola cúi đầu nhìn tôi, khẽ hôn lên mắt của tôi, dỗ dành: “Ngoan, nói chuyện đi”.

Qua cơn sợ hãi cảm xúc cũng dần bình phục, tôi mờ mịt nhìn vào mắt của cậu
ấy, vẫn là đôi mắt quen thuộc kia, còn có cả bóng dáng nho nhỏ của tôi ở bên trong đó nữa. Tôi níu chặt bờ vai của cậu, cất giọng mũi nồng đậm
mang theo chút uất ức: “Chỉ biết khi dễ tôi, từ nhỏ đến lớn đều không
nhường tôi. . . . . .”

Tôi mở miệng oán trách, thật ra vì chỉ
muốn hóa giải bầu không khí căng thẳng trở về nhẹ nhõm, vui vẻ như nó
vốn có. Tôi ăn vạ, cậu cưng chiều, chúng tôi vẫn luôn như thế. Nặng nề
với nhau như thế, tôi thật sự không quen chút nào.

Cola không nên như thế này, giữa chúng tôi. . . . Lại càng không nên như vậy.

Thân thể chợt bị ấn mạnh vào trong chăn, tôi còn chưa lấy lại tinh thần nụ hôn của cậu ấy liền như mưa rào cuốn tới.

Lần đầu tiên bị hôn như thế ngay cả môi cũng bắt đầu tê dại đau nhói, lưỡi
của cậu ấy bá đạo dao động khắp nơi, đôi tay không chậm trễ chút nào bắt đầu xé rách áo sơ mi của tôi. Cậu ấy giống như một mãnh thú khát máu,
ánh mắt mang theo hơi thở chiếm đoạt cùng xơi tái, làm tôi hơi hơi sợ.
Khóe miệng bị dán chặt dần dần tràn ra âm điệu run rẩy: “Cola, nhẹ, nhẹ
một chút, đau . . .”

Hơi thở nồng đậm của Cola phả vào mặt tôi,
cậu ấy nằm ở trên người tôi, chống hai cánh tay lên nhìn tôi. Đôi mắt
đen nhánh lóe ra cảm xúc phức tạp khó hiểu, tôi chưa kịp tỉ mỉ phân
tích, thân thể đã đắm chìm vào trong sự nóng bỏng mà cậu ấy mang lại.
Vật nóng bỏng chôn sâu vào trong thân thể tôi, càng ngày càng bành
trướng .

Mỗi động tác đều như chạy nước rút, mỗi một lần đều đẩy
tôi lên thật cao đến một cảnh giới không thể nào diễn tả được. Tôi chỉ
có thể vô lực vịn vai cậu ấy, hai chân bị cậu nhấc lên không ngừng đòi
lấy. Hơi thở của Cola trầm thấp đè nén, trên lồng ngực màu lúa mì pahngr phất một tầng mồ hôi thật mỏng, cậu ấy cầm lấy tay của tôi, đưa lên bên môi êm ái hôn, trên môi còn mang theo hơi thở lành lạnh, sau đó là đầu
lưỡi ướt át, uyển chuyển lượn quanh đầu ngón tay nhạy cảm .

Đây

là lần đầu tiên tôi ở trong trạng thái tỉnh táo nhìn chăm chú thân thể
của cậu ấy, chóp mũi anh tuấn chậm rãi lướt qua trước ngực tôi, đầu
lưỡi ấm áp liếm láp nụ hoa đang không ngừng phập phồng, toàn thân cũng
bắt đầu không ức chế được mà khẽ run, hơi thở cũng không yên ổn.

Sống trên đời hai mươi mốt năm, những hiểu biết về chuyện nam nữ cơ hồ cũng
bắt nguồn từ cậu ấy. Bị người nào đó làm bùng lên lửa nóng, mọi tế bào
trên cơ thể đều giống như phát sốt trong nháy mắt tăng lên thêm vài độ.

Nheo mắt lại nhìn cậu, nhiệt năng nhiệt độ trên người của cậu ấy cũng hơi
doạ người, tôi lại bộc phát muốn dán chặt lên đó, chân khẽ nâng lên khẽ
cọ cọ vào bên hông cậu ấy, luống cuống gọi: “Cola ——”

Cola vểnh vểnh khóe môi, lưỡi phác hoạ môi của tôi, thầm thì: “Tiểu Sắc Quỷ. . . . . . Hiện tại không sợ tôi khi dễ em. . .”

Tôi giơ tay lên, đầu ngón tay lướt qua vòng eo rắn chắc của cậu, từ từ phác họa lồng ngực khêu gợi của người nào đó, bàn tay phủ lên vị trí trái
tim, cơ hồ có thể cảm nhận được tiếng tim đập dồn dập có tiết tấu, nói:
“Người xấu, cậu quyến rũ tôi, còn cố ý dẫn dụ tôi để cho cậu khi dễ. . . . . .”

Lúc này mà tôi không nhìn ra ý đồ của cậu, thì chẳng khác nào có trí thông minh cùng cấp bậc với Nhị Sư Huynh!

Cola cúi đầu khẽ cười, tiếng cười đè nén khiến cho thân thể nhẹ nhàng run
lên, kéo theo vật nóng bỏng đang chôn sâu ở trong cơ thể tôi lại nhiệt
tình ma sát.

Tôi nhất thời không khống chế được kêu thành tiếng,
nhìn thấy cậu cười hả hê, liền vội vàng che miệng lại, rồi trừng mắt
lườm một cái. Người này, còn có thể hư hỏng hơn không?

Cậu ấy đẩy ngón tay của tôi ra, từ từ đưa ngón tay của chính mình trượt vào trong
miệng tôi: “Bảo bối, rất êm tai, kêu thêm một lần nữa!”. Giọng nói nhẹ
nhàng tràn đấy sắc tình, trầm thấp sượt qua bên tai.

Giác quan rõ ràng lại bén nhạy đánh hơi được càng thêm kết hợp chặt chẽ.

Cái hông bền chắc của cậu ấy dũng mãnh thẳng tiến, mỗi một lần đều làm cho
tôi trầm mê hỗn độn. Nằm ở trên giường, tóc dài phiêu tán, một chút suy
nghĩ còn lại cũng theo đó phiêu tán không còn một mảnh. Trên người chợt
dâng lên ghen tuông vô cớ, tôi ngẩng đầu lên, siết cái chăn thật chặt,
lại bị cậu ấy chặt chẽ hôn lên môi.

“Bảo bối, anh yêu em, vĩnh viễn, đều chỉ yêu em”.

Là ai đã nói, đàn ông khi làm chuyện đó đều sẽ nói những lời kịch cũ rích này, trong đó độ tin cậy chỉ là con số lẻ.

Nhưng tôi lại nguyện ý vì Lâm Cẩn Nam mà ngu ngốc một lần, nguyện ý tin tưởng người đàn ông này yêu mình. Mặc dù vẫn không biết lúc đó tại sao cậu ấy lại nói với Lăng Phỉ như vậy, cũng chưa từng biết được nguyên nhân vì
sao cậu ấy lại vứt bỏ tôi rời đi, thậm chí ngay cả khi tôi tự sát cũng

không quay về, thế nhưng những thứ đó đều không thể che giấu cho việc
tôi thật sự thật tâm.

Ít nhất, tôi biết rõ tôi yêu người đàn ông
này, cam tâm tình nguyện yêu, mặc kệ kết cục như thế nào, tôi cũng muốn
cùng cậu ấy yêu đương một lần. Cho nên, dù những lời ngon tiếng ngọt
được thốt lên vào thời khắc động tình này, tôi vẫn như cũ rất tin tưởng
không hề nghi ngờ.

Chờ cậu ấy giày vò xong, tôi đã không còn hơi
sức để đi suy tư về động cơ tại sao cậu ấy lại bộc phát cáu giận trước
đó, quẳng hết ra sau đầu. Trước khi mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ,
trong đầu tôi vẫn còn thanh tỉnh nhận thức: thì ra Cola người này lại có thói quen dùng mỹ nam kế, đúng là thối hồ ly, hừ hừ!

Cola từ phía sau ôm lấy tôi, chẳng khác nào con chó to xác chôn vào bả vai tôi, thật sâu hít hà.

Tôi lo lắng giãy dụa , thế nhưng cậu ấy lại cuốn lấy chặt hơn: “Quả cam,
trên người em có tư vị của anh, về sau. . . . anh nhất định sẽ không
nhận lầm người. . . . . .”

Mí mắt nặng trĩu không mở được ra , tôi lầu bầu nói: “Ưmh, mùi gì thế?”.

Cola không đáp, nhưng nhiệt độ nóng bỏng trên người khiến tôi thật khó chịu. Tôi trốn tránh không được, không thể làm gì khác hơn là mặc kệ cậu ấy
ấn mình vào trong ngực siết thật chặt. Hai tay của cậu không đứng đắn,
làm tôi chẳng thể nào giữ nổi, không thể làm gì khác hơn là rầm rì bày
tỏ chống cự sau đó mặc cho cậu ấy giở trò.

Nhưng xúc giác mãnh
liệt trên bụng khiến cho tôi thật sự không ngủ nổi nữa, đối với tiểu
Cola mơ hồ ngẩng cao đầu huênh hoang, vì không tài nào né tránh được
liền vươn móng vuốt ra tỏ vẻ khinh bỉ, sau đó nắm chặt lấy nó chà xát,
bóp nghiến, hơn nữa còn không hờn không giận nói: “Không thành thật,
không nghe lời, cùng với lão đại thối của nhà mày giống nhau như
đúc, làm người ta chán ghét!”.

Ánh mắt Cola buồn bã, cắn răng ở bên tai tôi khẽ rống: “Dịch Mộ Tranh, em cố ý!”.

Sau đó? Sau đó tôi liền rút ra một chân lý: thì ra là những gì ở phim A đều là thật cả, giường bệnh quả nhiên rất kích thích! Kích thích đến nỗi
ngay cả giường bệnh cũng mau tan rã, chứ đừng nói đến thân thể nhỏ bé
như tôi đây. Được con sói nào đó kích thích cả đêm, giơ móng vuốt về
phía tôi không buông tha.

Nghe giường bênh đáng thương phát ra
tiếng cảm thán đặc biệt, tôi không thể không bắt đầu suy ngẫm, ngày mai
làm thế nào để đối mặt với đôi mắt nhỏ ý vị sâu xa của cô y tá đây.


Con sói mới vừa ăn mặn đúng là không chọc nổi, tùy tiện khiêu chiến nhất
thời liền hao hết sức lực, gân cốt rã rời, bị ăn ngay cả một miếng thịt
cũng không chừa lại.

. . . . . .

Ngày thứ ba sau khi tôi tới Cola rốt cuộc cũng ra viện.

Bởi vì bà ngoại Chung đột nhiên ngã bị thương ở chân nên dì Tần không đến
được, tôi bị Cola ra lệnh cưỡng chế không cho đi đâu. Mặt âm trầm, tỏ ý
“Gia đang cực kỳ khó chịu, đừng chọc vào!”, rắm thối là không được.

Không phải chỉ làm thủ tục xuất viện thôi sao, làm khó được tôi chắc? Đây quả là trần trụi khi dễ chỉ số thông minh của tôi mà, bà đây cũng đang cực
kỳ khó chịu đấy nhé!!!

Tôi vừa buồn bực vừa giúp cậu ấy dọn dẹp
hành lý. Trong lòng bắt đầu vô hạn thổn thức, tám phần người này là đang chờ chú Lâm rồi? Mấy ngày trước như thế nào tthì tôi không biết, ít
nhất ba ngày qua, từ đầu chí cuối tôi cũng không gặp qua chú Lâm.

Mặc dù nói bệnh này của Cola không nghiêm trọng, nhưng dù gì cũng là con
trai duy nhất, chú ấy có bận rộn thế nào chăng nữa thì thời gian gọi một cuộc điện thoại cũng không thể không có?

Chờ tôi thu thập xong mọi thứ, cửa phòng bệnh mới bị đẩy ra, người tới cũng không phải là chú Lâm mà là thư ký của ông: Ngô Tu.

Thư ký Ngô làm việc từ trước đến giờ đều mạnh mẽ vang dội, rất liền hoàn
tất thủ tục xuất viện, vừa giúp đỡ bỏ hành lý vào cốp sau, vừa cười nói
với toi: “Bí thư Lâm hôm nay có một hội nghị quan trọng, không tới được. . . . . . Buổi sáng đột nhiên mới có thông báo, nếu không đã sớm đến!”.

Lời này của thư kí Ngô tuy đang nói với tôi, nhưng ánh mắt thi thoảng lại
liếc về phía gương mặt âm u của Lâm Cẩn Nam. Cola tựa vào bên cạnh xe,
một tay khoác lên mui xe, gió khẽ thổi làm sợi trán trên tóc cậu có chút rối loạn, làm cho gương mặt trở nên nhu hòa hơn, thế nhưng xem ra vẫn
có chút lạnh lùng xa cách.

Tôi thấy không khí có chút xấu hổ,
không thể làm gì khác hơn là cười cười ha ha, đáp: “Không sao, cũng
không phải là bệnh nặng gì, lại nói không phải đã bình phục rồi sao. Chú Lâm bận rộn như vậy, có tới hay không cũng không sao!”.

Thư kí
Ngô nghe tôi nói xong liền ngẩn người, ánh mắt lại thật nhanh xẹt qua
Lâm Cẩn Nam, sau đó lại nở nụ cười cực kỳ chuyên nghiệp: “Ưmh, Bí thư
Lâm lần này quả thật loay hoay muốn chết ——”

“Ông ấy có bận hay
không thì mắc mớ gì đến chúng tôi?”, Cola chợt lên tiếng, thanh sắc lạnh lùng, rất hợp với sắc mặt như băng sơn ngàn năm không thể công phá giờ
phút này.

Tôi và thư kí Ngô cũng nhất thời ngớ ra. Thư kí Ngô
nhíu nhíu mày, khẽ thở dài, nói: “Cola, không thể nói cha của cháu như
vậy . . .”

“Nếu không thì sao, nên nói như thế nào chứ?”. Cola
cười mỉa mai, khóe miệng giễu cợt tà tà nhếch lên, ánh mắt không vui rơi vào trên người tôi: “Đi, đứng ngốc ở đó làm cái gì?”.

“A ——” một Cola như vậy tôi vẫn chưa bao giờ từng thấy qua, giờ phút này tôi mới

phát hiện, không biết bắt đầu từ lúc nào, hình như Cola đã thay đổi.
Không phải rất rõ ràng, cũng không đáng kể cho lắm, nhưng rốt cuộc vẫn
làm tim tôi nhói lên một cái.

Bởi vì chuyện mới vừa rồi nên dọc
đường đi không khí đều rất trầm muộn. Thư kí Ngô mím môi, trầm ổn lái
xe, hiển nhiên không muốn tiếp tục nói lý với chúng tôi. Cola cũng tỏ vẻ không để ý, tay trái nắm lấy năm ngón tay tôi thật chặt, tay phải chống lên trên cửa sổ xe nhìn ngoài cửa sổ mất hồn.

Chỉ có một mình
tôi rối rắm nghĩ tới chuyện mới vừa rồi, nếu như mà tôi nhớ không lầm,
quan hệ của chú Lâm và Cola vẫn luôn rất tốt. Cola từ nhỏ đã rất sùng
bái cha cậu ấy, luôn lấy mấy tấm hình khi chú Lâm còn là lính đặc chủng
cho tôi xem. Còn luôn miệng thề, tương lai nhất định phải giống như cha
mình trở thành một quân nhân chân chính.

Giữa bọn họ. . . . . .
Rốt cuộc là thế nào? Duy nhất có thể để giải thích, cũng duy nhất có có
thể trở thành nhân tố để bọn họ quyết liệt như thế, tôi nghĩ . . . Đại
khái chắc là do tôi?

Liếc nhìn người vẫn trầm mặc bên cạnh , tôi cẩn thận nắm thật chặt tay cậu ấy: “Cola?”

“Ừ ——”, cậu miễn cưỡng đáp lại, hiển nhiên là không yên lòng.

Liếc nhìn thư kí Ngô ngồi trước lái xe, tôi lặng lẽ dịch qua, ngả đầu trên
vai Cola nói nhỏ: “Cậu và chú Lâm . . . Cãi nhau? Có phải . . . chú Lâm
không thích tôi hay không?”

Cola nhăn mày, quay đầu từ từ quan
sát tôi, nhìn vẻ mặt nhăn nhó của tôi, sau đó “Xì” một tiếng bật cười:
“Dịch Mộ Tranh, đừng có chuyện gì cũng đều ôm vào người mình. Em cho
rằng mình là tiền giả sao, người người gặp cũng đều tẩy chay. Yên tâm,
ba anh. . . . . . quý em còn không hết ấy chứ!”.

Cậu dừng một
lúc, xem tôi đang cân nhắc cái gì, chỉ chốc lát sau lại giảo hoạt nháy
mắt: “Còn nữa! Không phải anh đã nói, phục vụ Gia cho tốt là được, những thứ khác đừng có đoán mò. Em tự ngẫm xem đã phục vụ Gia tốt hay chưa?
Như vậy sẽ không có thời gian rảnh rỗi để nghĩ lung tung nữa”.

“Như thế mà chưa phục vụ tốt sao, tối hôm qua, tối hôm qua. . . . . .”. Mặt
tôi kìm nén đến đỏ bừng, vì ngại thư kí Ngô vẫn còn ở đây, nên chỉ sử
dụng ánh mắt không tiếng động tố cáo người nào đó, đã được tiện nghi lại còn khoe mẽ.

Tối hôm qua người ta mệt mỏi đến ngón tay cũng mau rút gân! !

Cola nhíu mày, “a” một tiếng thật dài. Sau đó ôm lấy tôi, mập mờ cười khẽ
bên tai: “Sao anh vẫn cảm thấy em chưa phục vụ được tốt lắm nhỉ? Xem em
tối hôm qua gọi qua bao nhiêu tiếng. Nhất định là đã quên rồi, để anh
giúp em ôn lại?”

Nhìn người nào đó bắt đầu lấy điện thoại di động ra mở video lên, tôi tức giận đứng bật dậy, đầu va vào trần xe, đau đến mức thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi.

Nhớ tới những tiếng ngâm
nga của bản thân cố đè nén trong clip, tôi thở hổn hển, suy nghĩ rối như tơ vò. Người này, người này còn có hứng thú nào tệ hại, biến thái hơn
nữa hay không? !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.