Vẫn Còn Rung Động

Chương 7: Nhận Mặt


Bạn đang đọc Vẫn Còn Rung Động – Chương 7: Nhận Mặt


Dịch Sơ Ngữ thu dọn chăn bông của chủ nhà cất vào tủ, lấy chăn bông của mình ra, sắp xếp đi ngủ sớm, ngày mai cô còn phải tiếp tục công việc.
Đêm nay Dịch Sơ Ngữ không còn gặp ác mộng nữa, cô ngủ một giấc thật ngon.

Đồng hồ báo thức vang lên, cô đứng dậy tắm rửa, nhìn mình trong gương.

Lúc trước không cẩn thận, lúc này tai nạn xảy ra, bản thảo đều bị phá hỏng, cô hiện tại phải vội vã đuổi kịp deadline.

Mặc quần áo đơn giản xong, Dịch Sơ Ngữ đi thang máy xuống lầu mua bữa sáng.
Vừa đi ra khỏi tiểu khu liền nhìn thấy một chiếc xe có biển số rất quen thuộc lái qua, cửa sổ ghế lái mở ra, Dịch Sơ Ngữ thoáng nhìn thấy khuôn mặt rắn rỏi kia.
Tiêu Sở Ngôn vẻ mặt lãnh đạm chăm chú lái xe, không để ý tới cô.
Dịch Sơ Ngữ đứng tại chỗ nhìn xe của Tiêu Sở Ngôn đi khỏi tầm mắt, sau đó cô lại tiếp tục đi mua đồ ăn sáng ở quán ăn gần đó.
Sau bữa sáng, Dịch Sơ Ngữ để điện thoại sang một bên, ngồi trong phòng khách bắt đầu suy ngẫm về tình tiết tiếp theo, chuyển những hình ảnh trong đầu thành ngôn ngữ.
Ngồi trước máy tính, thời gian trôi đi lúc nào không biết.
Để thực hiện được lời hứa của mình, hôm nay cô phải viết được ít nhất năm ngàn chữ, nếu không ngày mai sẽ phải cúi đầu chịu tội với độc giả.
Để tiết kiệm thời gian, sáng nay cô ra ngoài mua đồ ăn sáng, sẵn tiện mua thêm mì gói, định giải quyết bữa trưa qua loa.
Dịch Sơ Ngữ vươn vai đi vào phòng bếp đun nước, nhìn chiếc ấm mới tinh, tay chợt dừng lại, nghi hoặc nhìn nhãn hiệu chiếc ấm này, quả thật giống như đúc với cái ấm bên nhà sếp Tiêu.

Suy nghĩ hồi lâu, cô cũng không thấy lạ, anh với chủ nhà là bạn tốt, cùng nhau mua đồ đạc cũng là chuyện bình thường.

Ngược lại là cô, tại sao lúc nào cũng liên tưởng đến Tiêu Sở Ngôn?
Hai người cũng chỉ là bạn học cũ, vốn dĩ trước đó không có duy trì mối quan hệ gì đặc biệt.

Lúc này cả hai vô tình bị buộc chung vào một vụ án, sau khi mọi việc sáng tỏ, cả hai chắc chắn sẽ không còn liên quan đến nhau.
Cô không nên có suy nghĩ khác.
Mì ăn liền đã chuẩn bị xong, Dịch Sơ Ngữ bắt đầu ăn trưa.
Đã giải quyết xong dạ dày, cô quay lại máy tính làm việc.

Dịch Sơ Ngữ đắm chìm trong thế giới của chính mình, không để ý thời gian trôi qua, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Đối phương cực kỳ kiên nhẫn, gia tăng sức mạnh, liên tiếp gõ mấy lần, không nhanh không chậm.
Dịch Sơ Ngữ kịp phản ứng, vội vàng đi ra mở cửa.
Tiêu Sở Ngôn một mình đứng ngoài cửa, tay phải vẫn nắm chặt thành nắm đấm, hôm nay anh mặc áo phông màu xám, áo khoác kaki, ống tay áo xắn lên tới khuỷu tay.
Mặc dù có thể đoán được là anh, nhưng cô vẫn có chút sững sờ khi thân ảnh này xuất hiện trước mặt.
Dịch Sơ Ngữ lên tiếng trước: “Anh đến có chuyện gì sao?”
“Em cùng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến.”
Vừa dứt lời, Dịch Sơ Ngữ đã cảm thấy tim đập thình thịch, có phải đã bắt được kẻ tình nghi rồi không?
Tiêu Sở Ngôn thấy sắc mặt cô hơi thay đổi, nói tiếp: “Tôi đã tìm được bạn trai của Trần Như Huyên, em hãy đến đồn cảnh sát xác định xem có từng gặp qua anh ta không.”
Dịch Sơ Ngữ gật đầu.
“Vậy đợi tôi đi thay quần áo.”
Lúc xoay người chuẩn bị vào phòng ngủ, cô chợt nhớ ra điều gì đó, nói với Tiêu Sở Ngôn: “Anh muốn vào ngồi trước không?”
Để khách đứng ngoài cửa đợi mình quả thật không hay lắm.
Tiêu Sở Ngôn vào phòng khách, nhìn thấy máy vi tính trên bàn cà phê cùng tô mì gói, không khỏi nhíu mày: “Em mới ăn mì sao?”
“Hôm nay tôi bận nên ăn uống hơi tuỳ tiện.” Dịch Sơ Ngữ nói
“Bình thường tôi rất chú ý đến chế độ ăn uống của mình.”
Không hiểu sao, trong tiềm thức, cô không muốn Tiêu Sở Ngôn biết về thói quen ăn uống thất thường của mình nên đành nhắm mắt nói dối.
Để che giấu sự chột dạ, Dịch Sơ Ngữ vội vàng vào phòng ngủ, thay một chiếc váy dài màu xanh nhạt, mang theo túi xách, cầm theo chìa khóa và điện thoại di động.
Sau khi ra khỏi phòng ngủ, Dịch Sơ Ngữ đi theo Tiêu Sở Ngôn xuống lầu, lên xe.
Đến đồn cảnh sát, cả hai lần lượt đi vào.
Đi ngang qua một phòng thẩm vấn, cửa từ bên trong mở ra, Hạ Kiều Phàm vẻ mặt mệt mỏi đi ra, đụng phải Dịch Sơ Ngữ.
Cả hai người đều hơi sửng sốt.
Hạ Kiều Phàm mí mắt rũ xuống, hai mắt đỏ ngầu, tóc tai hơi rối, khuôn mặt không mấy tốt.
Kỳ lạ là khi nhìn thấy Dịch Sơ Ngữ, trong mắt cô ta thoáng hiện lên một tia hận ý, hai tay đang hạ xuống chậm rãi nắm chặt thành nắm đấm.
Hà Khiêm đi ra phía sau, nhìn thấy Tiêu Sở Ngôn liền chào hỏi, quay người về phía Hạ Kiều Phàm: “Cô về trước đi, chuyện tranh chấp của cô sẽ do cảnh sát khác xử lý.”
Hạ Kiều Phàm cười khẩy nhìn Dịch Sơ Ngữ, đi ra ngoài không nói lời nào.

Tiêu Sở Ngôn đi được vài mét, phát hiện người phụ nữ phía sau không đi theo, anh quay đầu lại hỏi: “Sao thế?”
Dịch Sơ Ngữ sững sờ một chút rồi đi theo, cô chỉ là không hiểu ra tại sao Hạ Kiều Phàm lại nhìn cô với ánh mắt đó.
Bước vào một căn phòng, hai người đàn ông mặc cảnh phục đang đứng trước gương một chiều, nhìn thấy Tiêu Sở Ngôn, họ kính cẩn chào: “Đội trưởng Tiêu.”
Tiêu Sở Ngôn khẽ gật đầu, đút hai tay vào túi quần, hỏi: “Hiện tại thế nào rồi? Có thể hỏi ra thông tin gì hữu ích không?”
Một trong số các trinh sát lắc đầu: “Không, anh ta rất kín miệng, chưa lấy được bất kỳ thông tin hữu ích nào, nhưng anh ta không có chứng cứ ngoại phạm vào đêm Trần Như Huyên bị giết nên có phần ấp úng.”
Tiêu Sở Ngôn gật đầu, nhìn nghiêng Dịch Sơ Ngữ: “Em lại đây.”
Dịch Sơ Ngữ đang đứng bên cạnh cửa, có phần kiềm chế bước tới gần, đi qua nhìn người đàn ông trong gương một chiều.
Bên trong chỉ có hai người đàn ông, một người nhìn có nét tuấn tú nhưng tóc tai bù xù, trông rất tiều tụy, người còn lại là Từ Thu Sinh.
Một hỏi một đáp, Dịch Sơ Ngữ có thể nghe rõ ràng.
Người cảnh sát đứng bên cạnh Tiêu Sở Ngôn hỏi: “Sếp Tiêu, cô gái này là ai?”
Tiêu Sở Ngôn nhếch miệng thốt ra mấy chữ: “Người có liên quan đến vụ án.”
Nghe câu trả lời của anh, Dịch Sơ Ngữ rõ ràng là sửng sốt, thật ra cô vẫn chưa hoàn toàn được giải sạch mọi nghi ngờ, cũng không có chứng cứ ngoại phạm chính xác, bởi vì vào ngày Trần Như Huyên bị giết, cô đang ở nhà viết tiểu thuyết một mình nên không ai có thể làm chứng cho cô.
Có thể nói, Tiêu Sở Ngôn gọi cô là kẻ tình nghi cũng không sai, nhưng anh đã không làm vậy.
Tiêu Sở Ngôn hất cằm nhìn người đàn ông phía bên kia, nói: “Anh ta là bạn trai của Trần Như Huyên, Lý Nguyên Đông, em đã từng nhìn thấy anh ta hoặc có từng ngẫu nhiên gặp gỡ trên đường chưa?”
Dịch Sơ Ngữ lục tung đầu óc tìm kiếm thông tin liên quan đến gương mặt này, nhưng vô ích.
“Tôi chưa nhìn thấy anh ta trước đây”
“Nghĩ kỹ lại xem.”
Giọng anh nhẹ nhàng và kiên nhẫn.
Nghe theo lời của Tiêu Sở Ngôn, Dịch Sơ Ngữ cố gắng nhớ lại lần nữa.
“Lần gặp mặt tác giả trước, tôi nhìn thấy một người đàn ông đến đón Trần Như Huyên, nhưng tôi không thấy mặt nên không thể khẳng định đó là anh ta.”
Tiêu Sở Ngôn khoanh tay tiếp tục hỏi: “Trần Như Huyên đã từng nói với em về bạn trai của cô ấy chưa?”
Dịch Sơ Ngữ lắc đầu, bọn họ cũng không có nói chuyện gì khác ngoài bàn luận về tiểu thuyết.
Bốn người đứng trong phòng giám sát nghe cuộc nói chuyện giữa Từ Thu Sinh và Lý Nguyên Đông.
Tiêu Sở Ngôn nói với Dịch Sơ Ngữ: “Chờ tôi ở đây.”
Nói xong anh đẩy cửa bước ra ngoài.

Không bao lâu, Dịch Sơ Ngữ liền nhìn thấy Tiêu Sở Ngôn đẩy ra cửa phòng thẩm vấn, lúc này ống tay áo đã hoàn toàn buông xuống chỉnh tề.
Anh đi vào nói nhỏ với Từ Thư Sinh.
Từ Thư Sinh đặt bút và sổ xuống, đi ra ngoài.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại Tiêu Sở Ngôn và Lý Nguyên Đông.
Tiêu Sở Ngôn xoay chuyển cây bút trong tay, sau đó, vẻ mặt nghiêm túc lãnh đạm, ánh mắt tàn nhẫn như có thể nhìn thấu tâm can người đối diện, lời nói sắc bén không để cho đối phương phản bác.
“Nếu anh không nói sự thật, tương lai có thể vĩnh viễn trải qua trong tù, hoặc có thể là một bản án tử hình đang chờ phía trước.”
Về mặt khí thế, Tiêu Sở Ngôn hoàn toàn áp chế Lý Nguyên Đông.

Lý Nguyên Đông nuốt nước bọt, hai tay ôm đầu, nhìn xuống đất.
Tiêu Sở Ngôn không vội, thong thả gõ lên bàn.
Vài phút sau, Lý Nguyên Đông trên mặt suy sụp, hai tay nắm chặt thành quả đấm, sắc bén nhìn về phía Tiêu Sở Ngôn, lớn tiếng nói: “Tôi không có giết người, chỉ là thỉnh thoảng lấy trộm tiền của cô ấy.


Tiêu Sở Ngôn vẫn lạnh lùng nhìn anh ta, ngón trỏ chỉ vào trên bàn.
“Nghĩ kỹ lại, cố ý giết người nhẹ nhất cũng là chung thân, cả đời sẽ không thấy ánh sáng.

Nếu nói thật, những tội khác nhiều nhất cũng chỉ chịu vài năm tù.”
Sau khi chờ Lý Nguyên Đông thả lỏng nửa phút, Tiêu Sở Ngôn đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Lý Nguyên Đông bắt đầu hoảng sợ, trên bàn uống mấy ngụm nước, giải thích từng chuyện một.
Anh ta thừa nhận mình là một con bạc, mấy năm trước thua hết số tiền kiếm được, anh ta còn lấy trộm tiền của Trần Như Huyên.

Vào ngày Trần Như Huyên bị sát hại, anh ta đang ở sới bạc.
Sau khi nhận được câu trả lời, Tiêu Sở Ngôn cầm bảng lời khai đưa cho Từ Thư Sinh, dặn dò Từ Thư Sinh tiếp theo phải làm gì.
Từ Thư Sinh mở bản ghi chép ra liếc mắt một cái, hỏi: “Làm sao sếp biết hắn không giết Trần Như Huyên mà chỉ phạm vào tội khác?”
“Khi vừa bị bắt, anh ta đã thực hiện một hành động phòng vệ bằng tay phải, cho thấy anh ta không thuận tay trái, chứng minh anh ta không phải hung thủ giết Trần Như Huyên.


Tiêu Sở Ngôn nói xong liền xoay người rời đi.
Từ Thư Sinh chợt nhận ra đội trưởng mới được bổ nhiệm quả thật là có thực tài.
Cửa đồn cảnh sát

Dịch Sơ Ngữ nói: “Anh đi làm việc đi, tôi tự mình về là được.”
Tiêu Sở Ngôn dường như không nghe thấy cô nói, lên tiếng: “Đi thôi”
Dịch Sơ Ngữ đành phải ngoan ngoãn nghe lời anh.

Mỗi khi Tiêu Sở Ngôn không nói nhiều đều làm cho người đối diện cảm thấy sự lạnh lùng, một loại cứng rắn khiến người ta phải chịu khuất phục.
Có lẽ tất cả đội trưởng cảnh sát đều có khí thế như vậy, nếu không sao có thể quản cấp dưới.
Xe dừng ở cổng chung cư, Dịch Sơ Ngữ kêu Tiêu Sở Ngôn thả cô xuống, Tiêu Sở Ngôn không cố chấp nữa, từ từ dừng xe lại.
Trở về nhà, Dịch Sơ Ngữ nhìn cái bàn bừa bộn, nhặt hết đồ bỏ vào túi.
Túi rác đen đầy, Dịch Sơ Ngữ xách xuống lầu bỏ vào thùng rác chung.
Tòa nhà nơi cô sống gần cổng, thùng rác cũng ở ngay lối ra vào.
Vứt rác trong tay vào thùng, Dịch Sơ Ngữ nhìn lại thì thấy chiếc SUV vẫn đậu ở ngoài tiểu khu.
Băng qua hai tán cây rậm rạp, Dịch Sơ Ngữ nhìn thấy Tiêu Sở Ngôn một tay cầm điện thoại di động, một tay cầm điếu thuốc, rít một hơi thật mạnh, thở ra mây mù rất chậm.
Cô không biết anh đang nghĩ gì.
Dịch Sơ Ngữ về nhà tiếp tục công việc.
Chẳng mấy chốc màn đêm đã buông xuống, đằng xa là những tòa nhà cao tầng với ánh đèn rực rỡ.
Dịch Sơ Ngữ đóng máy tính, xoay xoay đầu, liếc mắt nhìn phòng bếp mờ mịt tối tăm, cảm thấy mệt mỏi không muốn động đậy.
Nhưng không ăn cơm một ngày cũng không tốt, cô đành ra ngoài mua đồ về nấu.
Thay quần áo xong, Dịch Sơ Ngữ đứng ở cửa thay giày, đeo túi xách rồi mở cửa.
Tiêu Sở Ngôn đang đứng trước cửa nhà, chìa khóa trong tay như muốn mở cửa đi vào.
Nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng, anh quay đầu lại, uể oải nâng mi nhìn cô.
“Anh về rồi à?”
“Ừm.”
Sau đó không biết phải nói gì, Dịch Sơ Ngữ đã hỏi một câu có phần thẳng thừng nhưng lại rất bình dân và hợp lý vào giờ này: “Anh ăn tối chưa?”
Tiêu Sở Ngôn lại cất chìa khóa vào túi.
“Vẫn chưa.”
Dịch Sơ Ngữ hơi bối rối, không biết nên nói gì tiếp theo.

Cô suy nghĩ một chút mới đáp: “Tôi cũng chưa ăn, hay là anh qua nhà tôi cùng ăn cơm, bây giờ tôi sẽ đi ra ngoài mua đồ về nấu.”
“Được.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.