Bạn đang đọc Vẫn Còn Rung Động – Chương 6: Dọn Nhà
Tiêu Sở Ngôn quay lưng về phía ánh sáng, biểu tình trên mặt cũng không rõ ràng lắm, bởi vì nghề nghiệp, thân hình anh luôn cao thẳng vững vàng.
“Các trinh sát khác sẽ tiếp tục việc điều tra.
Nhân tiện, tôi sẽ đến nhà em để thu thập thêm chứng cứ vào buổi chiều.”
Thu thập chứng cứ? Ừ, vì đây là cuộc điều tra tổng hợp nên đội cảnh sát hình sự cần phải thu thập chứng cứ ở nhà cô một lần nữa.
Sau khi xem xong nhà ở, Tiêu Sở Ngôn lái xe đưa Dịch Sơ Ngữ về nhà.
Về lại căn phòng cũ, mở cửa, khung cảnh vẫn bề bộn như cũ.
Tiêu Sở Ngôn đứng trước cửa sổ phòng khách nói chuyện điện thoại.
Dịch Sơ Ngữ có thể nghe thấy anh đang gọi những thám tử khác đến thu thập chứng cứ.
Sau khi cúp máy, Tiêu Sở Ngôn lấy trong túi ra một chiếc găng tay màu trắng, ngồi xổm xuống trước cửa phòng, nghiêng đầu nhìn mặt đất.
Sau khi quan sát một lúc lâu, Tiêu Sở Ngôn đứng dậy, nhặt quyển sách cũ trong đống sách rải rác, lật xem, vô tình hỏi: “Em đã từng va chạm với ai trong giới văn học mạng chưa?”
Dịch Sơ Ngữ lắc đầu: “Không, ngoại trừ thỉnh thoảng cùng Trần Như Huyên tiếp xúc, tôi thậm chí còn không biết rõ bọn họ.”
“Em chờ một lát, sau khi thu thập chứng cứ xong là có thể thu dọn hành lý.”
Dịch Sơ Ngữ nghe theo sự sắp xếp của anh, yên tĩnh ngồi xuống sô pha.
Tiêu Sở Ngôn đang cẩn thận dò xét mọi ngóc ngách.
Không lâu sau, Hà Khiêm đến cùng với một thám tử khác trông khá lớn tuổi, bắt đầu thu thập chứng cứ.
Hà Khiêm cung kính gọi “đội trưởng,” sau đó nhìn lướt qua Dịch Sơ Ngữ, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.
Một người đàn ông khác cũng cất tiếng gọi nhưng ngữ khí kém kính trọng hơn so với Hà Khiêm.
Có lẽ là bởi vì lớn tuổi hơn nhưng lại phải chào hỏi người đội trưởng trẻ hơn mình nên không khỏi cảm thấy không đành lòng.
Dịch Sơ Ngữ thấy ba thám tử bận rộn, không muốn quấy rầy nên bước ra khỏi nhà, gọi điện cho chủ nhà thông báo rằng cô sẽ chuyển đi, hỏi xem bây giờ có thể làm thủ tục luôn được không.
Chủ nhà có mấy căn nhà trong tiểu khu này, hàng ngày ngoài việc chờ thu tiền thuê nhà cũng chỉ đưa cháu ngoại đi xem múa ở quảng trường nên rất rảnh rỗi.
Dịch Sơ Ngữ giải thích tình hình, chủ nhà rất ngạc nhiên, bà chưa từng nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy, sau khi an ủi Dịch Sơ Ngữ còn định thuyết phục cô ấy ở lại, đảm bảo sẽ nhờ người đổi ổ khoá.
Tình hình hiện tại vẫn chưa rõ ràng, cũng không chắc chắn kẻ sát nhân sẽ buông sát ý với cô hay không, tốt nhất là cô vẫn nên chuyển qua ở cạnh nhà Tiêu Sở Ngôn, như vậy hung thủ kia sẽ không dám manh động.
Dịch Sơ Ngữ từ chối lời đề nghị của chủ nhà, kiên định với ý tưởng ban đầu của mình, làm thủ tục hủy bỏ hợp đồng xong hai người nói chuyện phiếm một lúc.
Dịch Sơ Ngữ thu dọn mọi việc liền trở về nhà, vừa mở cửa đã nghe thấy giọng nói của Hà Khiêm từ trong phòng cô truyền đến.
“Đội trưởng, anh và cô Dịch là bạn học cấp ba à?”
Tiêu Sở Ngôn nhẹ giọng nói rất nhẹ: “Ừ.”
Một giọng nam hơi khàn khác cất lên: “Đội trưởng, với tư cách là đội trưởng đội điều tra tội phạm, anh không thể ưu ái nghi phạm chỉ vì cô ấy là bạn học cấp ba của anh.”
Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Sở Ngôn vang lên: “Từ Thu Sinh, anh cho rằng tôi là loại người như vậy sao?”
Sau đó mọi người đều im lặng, không ai nói thêm nữa.
Dịch Sơ Ngữ đứng ở ngoài cửa, tay nắm chốt cửa, ủ rũ cúi đầu.
Đợi một lúc, Dịch Sơ Ngữ mới mở cửa bước vào.
Vừa lúc Từ Thu Sinh và Hà Khiêm đã thu thập đủ thông tin hữu ích, đang chuẩn bị về sở.
Hà Khiêm nhìn thấy Dịch Sơ Ngữ, sắc mặt liền thay đổi, có chút kinh ngạc lại có chút dò xét, liền nhìn sang chỗ khác.
Tiêu Sở Ngôn cởi găng tay trắng ra, ném vào thùng rác.
Hà Khiêm đứng ở cửa, thấy Tiêu Sở Ngôn hoàn toàn không có ý định cùng bọn họ rời đi, liền hỏi: “Đội trưởng, anh không đi cùng sao?”
“Mọi người trở về đi, hôm nay tôi sẽ không quay lại sở cảnh sát.”
Hà Khiêm đánh hơi thấy mùi bát quái, khẽ nheo mắt, nhận thấy có gì đó không ổn.
Tiêu Sở Ngôn, một kẻ tham công tiếc việc, sẽ không quay lại sở để phân tích vụ án.
Người đàn ông này luôn có năng suất phá án cực cao, vậy mà hôm nay thế nào lại thay đổi tính nết rồi?
Quan trọng hơn, Tiêu Sở Ngôn vốn là đang nghỉ phép, hoàn toàn có thể mặc kệ vụ án này mà nghỉ ngơi thật tốt một thời gian.
Vậy mà đội trưởng lại từ bỏ kỳ nghỉ, trở về vị trí công tác.
Đó là bởi vì anh tham công tiếc việc, hay vì lần này có liên quan đến người bạn học cũ kia?
Từ Thu Sinh kéo cánh tay Hà Khiêm: “Sếp Tiêu muốn cùng bạn học ôn chuyện cũ, cậu đừng huyên thuyên nữa, đi thôi.”
Dịch Sơ Ngữ liếc nhìn về phía cửa, nơi hai người cảnh sát đang tán gẫu, giọng nói không quá lớn cũng không quá nhỏ, tất cả đều bị cô nghe thấy.
Tiêu Sở Ngôn đối mặt với đống hỗn độn, nói: “Bây giờ chúng ta có thể bắt đầu dọn dẹp rồi.”
“Được”
Dịch Sơ Ngữ bước vào phòng, nhìn album ảnh đang mở trên bàn, trang mở ra là hình chụp tại đại hội thể thao vào năm hai trung học.
Cô đưa tay vuốt bức ảnh, ngón trỏ lướt qua cô gái mặc đồng phục học sinh.
Sau đó, cô đóng album lại và bắt đầu đóng gói đồ đạc.
Quần áo và một số thứ cần thiết được xếp vào túi, còn lại những thứ không quan trọng chỉ đơn giản là bỏ đi.
Thu dọn gần xong, cô định ôm thùng giấy vào phòng khách để dọn đi thì thấy Tiêu Sở Ngôn đã thu dọn phòng khách gần xong rồi, anh cầm tất cả sách rải rác trên sàn bỏ vào một chỗ.
Toàn bộ đều là sách của nhà xuất bản gửi cho cô.
Dịch Sơ Ngữ: “Không cần, những sách đó bỏ đi cũng không sao.”
“Đều là tác phẩm của em, quả thật không cần?”
Dịch Sơ Ngữ không nói nên lời, đúng vậy, mặc dù cô vẫn còn bản thảo gốc ở dạng bản điện tử, cô cũng có thể mua sách lý qua các kênh khác, nhưng nếu bỏ đi, quả thật cô có chút không nỡ.
“Cũng có chút tiếc.”
Tiêu Sở Ngôn cởi áo khoác treo trên sô pha, cởi cúc áo trên cùng rồi xắn tay áo, so với vừa rồi, anh bây giờ trông khá thoải mái, có cảm giác người đàn ông của gia đình.
Anh quay sang Dịch Sơ Ngữ: “Em có thùng giấy không?”
Dịch Sơ Ngữ gật đầu, dẫn anh vào phòng khách, lấy hộp các-tông còn sót lại từ lần chuyển nhà lúc trước.
Hai người thu dọn đồ đạc.
Sau khi mọi việc xong xuôi, trời đã tối.
Ngồi vào trong xe, Dịch Sơ Ngữ đề xuất: “Chúng ta đi ăn cơm tối đi.”
Tiêu Sở Ngôn vuốt tóc, đút chìa khóa vào lỗ khóa: “Em muốn ăn gì?”
“Anh muốn ăn gì? Cảm ơn anh đã giúp đỡ hai ngày nay.
Tối nay tôi mời anh.”
“Vậy thì tôi sẽ không khách khí.”
Dịch Sơ Ngữ kiếm được khá nhiều tiền từ việc viết lách, hoàn toàn có khả năng chi trả cho một bữa thịnh soạn.
Ngay khi cô đang nghĩ xem sau sẽ đi ăn ở đâu, chiếc xe liền dừng trước một quán ăn.
Con phố ẩm thực phong phú, đặc biệt là đồ nướng.
Tiêu Sở Ngôn tắt máy xe, sửa lại cổ áo, liếc nhìn Dịch Sơ Ngữ đang bất động, nói: “Xuống xe đi.”
Dịch Sơ Ngữ chỉ vào quầy thức ăn phía trước, mờ mịt hỏi: “Chúng ta chỉ định ăn mấy món đó thôi sao?”
Nói gì thì Tiêu Sở Ngôn cũng là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, hơn nữa nhìn thái độ của những viên cảnh sát khác với anh, có thể thấy địa vị của anh không phải bình thường, nghĩ thế nào cũng không thể để anh ngồi ở quán ăn lề đường được.
Tiêu Sở Ngôn vẻ mặt nghiêm túc: “Làm sao vậy? Em không muốn ăn à?”
Làm sao có thể, hồi cấp ba cô còn từng là khách quen của mấy cửa hàng này mà.
“Không phải”
“Vậy nhanh xuống xe đi.”
Hai người chọn một nhà hàng BBQ.
Ông chủ đang nướng thịt, nhìn thấy trước mặt có một đôi nam thanh nữ tú, liền nhiệt tình chào hỏi: “Cô cậu muốn ăn gì?”
Tiêu Sở Ngôn gọi mực, xúc xích, rau hẹ.
Dịch Sơ Ngữ nghe anh gọi đồ ăn, sửng sốt một hồi, những món anh gọi đều là món cô thích.
Sau khi gọi món xong, anh nhìn Dịch Sơ Ngữ: “Em còn muốn ăn gì không?”
Dịch Sơ Ngữ lắc đầu, bởi vì Tiêu Sở Ngôn đã đặt xong những thứ cô muốn, lại còn gọi thêm mấy món khác nữa.
Ông chủ chỉ vào mã QR dán trên tường: “Tổng cộng là 167 tệ, trả ở đây.”
Dịch Sơ Ngữ lấy điện thoại di động ra, quét mã QR thanh toán.
Trả tiền xong, cả hai tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống.
Dịch Sơ Ngữ có chút không tự nhiên, cũng không biết nên nói cái gì, cũng may Tiêu Sở Ngôn không phải là người thích nói chuyện phiếm, chỉ chăm chú nhìn vào điện thoại.
Dịch Sơ Ngữ liếc qua, hình như anh đang xem tư liệu.
Cô cầm điện thoại lên xem, bấm vào Weibo, thấy có nhiều fan bình luận về mình, bấm vào một chút, hóa ra bản cập nhật hôm nay đã khơi dậy sự quan tâm của họ, mọi người đều đang thúc giục cô cập nhật chương mới.
Lướt qua làn sóng bình luận của người hâm mộ, Dịch Sơ Ngữ không nhịn được cười, bỏ lại tất cả lo lắng sau đầu.
Viết lách là thứ cô yêu thích từ khi còn nhỏ, trong đầu cô luôn có nhiều câu chuyện kỳ lạ và thú vị nên cô đã dấn thân vào con đường này.
Tuy nhiên, còn có một lý do khác, đó là cô có chút sợ hãi với việc giao tiếp xã hội..
Mặc dù quá trình viết một tác phẩm rất vất vả, nhưng mỗi khi nhìn thấy sự động viên và thúc giục của người hâm mộ, Dịch Sơ Ngữ lại cảm thấy tất cả đều xứng đáng.
Sau khi quét sơ qua tin nhắn của người đọc, Dịch Sơ Ngữ ngẩng đầu lên cười, đang định cất điện thoại vào túi lại thì đụng phải ánh mắt nặng trĩu của người đàn ông.
Đôi mắt đen của anh đang nhìn chằm chằm vào cô.
Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không ai nói gì.
Tiếng ồn ào bên tai dường như đã biến mất, chỉ còn lại ánh mắt im lặng của hai người.
Dịch Sơ Ngữ nuốt nước bọt, tránh ánh mắt thiêu đốt của anh, cúi đầu nhìn điện thoại trong tay.
Cô cảm thấy mặt mình hơi nóng.
Không lâu sau, người phục vụ mang đến ba đĩa thịt nướng.
Cả hai bắt đầu động đũa.
Dịch Sơ Ngữ phát hiện ra khẩu vị của Tiêu Sở Ngôn khác với cô, cô thích ăn tỏi tây và đậu phụ, Tiêu Sở Ngôn không hề động đến mà để dành hết cho cô.
Sau khi ăn xong, họ trở lại tiểu khu.
Tiêu Sở Ngôn giúp cô xách hết đống hành lý cồng kềnh vào nhà mới, tcô chỉ mang theo một số hành lý nhẹ hơn.
Sau gần hai mươi phút làm việc, việc chuyển nhà đã kết thúc.
Dịch Sơ Ngữ lấy khăn giấy ra đưa cho Tiêu Sở Ngôn, chỉ lên trán: “Anh lau đi.”
Tiêu Sở Ngôn nhận lấy, lau hết mồ hôi.
“Nếu cần gì khác thì có thể nói với tôi.”
“Không sao, mọi thứ đều ổn rồi.”
“Được, vậy tôi về trước.”
Dịch Sơ Ngữ chân thành nhìn anh: “Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều, hôm khác tôi sẽ lại đãi anh bữa tối.”
Cô không nghĩ ra cách nào hay hơn để trả ơn Tiêu Sở Ngôn ngoài việc mời anh đi ăn tối.
Tiêu Sở Ngôn khẽ gật đầu.
Dịch Sơ Ngữ tiễn anh ra cửa.
Tiêu Sở Ngôn đột nhiên quay người lại, vẻ mặt ngưng trọng, trong mắt hiện lên vẻ kiên định.
“Tôi sẽ sớm trả lại sự trong sạch cho em.”.