Bạn đang đọc Vẫn Còn Rung Động – Chương 54: Lại Thêm Một Bí Mật
Đầu tháng 5, Dịch Sơ Ngữ được đoàn phim “Ngược chiều nước mắt” mời đi xem phim quay ở Quý Châu.
Cũng đã lâu không về thăm nhà, cô quyết định viết trước bản thảo, sau đó post dần lên nền tảng.
Vốn dĩ Tiêu Sở Ngôn dự định sẽ cùng trở về thăm cha mẹ cô, chỉ là anh vừa mới nghỉ phép một tháng, trong cục có rất nhiều vụ án cần anh giải quyết.
Dịch Sơ Ngữ chỉ có thể một mình trở về Quý Châu.
Sau khi Dịch Sơ Ngữ ở nhà chơi được bốn năm ngày, cô lần theo địa chỉ đoàn phim gửi.
Vừa xuống xe, Dịch Sơ Ngữ đã nhắn tin cho nhân viên liên hệ với cô.
Không lâu sau, một người đàn ông trung niên đi ra, nhìn thấy Dịch Sơ Ngữ, vội vàng nói: “Là tác giả Dịch phải không?”
Dịch Sơ Ngữ gật đầu: “Là tôi”
Người đàn ông đưa cô vào khu nhà trước mặt, vừa đi vừa nói sơ qua về tiến độ quay phim.
Trước khi đến gần đã có thể nhìn thấy phim trường từ xa.
Xung quanh có vài phóng viên, không khí im lặng bao trùm, chỉ có hai diễn viên chính đang đọc thoại.
Khi cô đến gần cũng là lúc họ vừa quay xong.
Nam diễn viên mặc quần áo giản dị, để tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm, đôi mắt sâu nhưng lộ vẻ thờ ơ xa cách
Nam diễn viên này có vẻ không hợp với hình tượng nam chính trong tiểu thuyết của cô.
Giang Tô Trì, nam chính, là một ca sĩ tự do và không bị gò bó.
Người đàn ông trước mặt có chút gì đó lạnh lùng và khó gần.
Tuy nhiên, không thể chỉ dựa vào hình tượng để đánh giá một diễn viên.
Đôi khi ngoại hình không giống nguyên tác nhưng kỹ năng diễn xuất của diễn viên có thể đánh tan định kiến, thậm chí thành công ngoài dự kiến.
Một cô gái trẻ xinh xắn nhìn thấy nam diễn viên dừng quay liền đưa cho anh ta một ly nước ép dưa hấu, cả hai đều nở nụ cười rạng rỡ.
Các nhân viên đưa Dịch Sơ Ngữ đến gặp giám đốc dự án, sau đó cũng giới thiệu cô với một số diễn viên.
Diễn viên đóng vai nam chính tên là Trì Mục, lúc mới nổi dính phải tin tức tiêu cực, sau đó sự việc được làm sáng tỏ, nhưng độ nổi tiếng của anh ấy cũng không mấy khả quan.
Cô gái bên cạnh tên là Nguyễn Nam Hi, xuất thân từ thế gia của Quý Châu, ngoại hình xinh xắn, tính cách cũng hoà nhã.
Có vẻ như hai người là một cặp.
Nguyễn Nam Hi mua trà sữa cho cả đoàn phim, nhưng không có phần của Dịch Sơ Ngữ.
Cô bưng ly trà sữa đến cho Dịch Sơ Ngữ, cười: “Chị đẹp, cái này phần của chị.”
Dịch Sơ Ngữ muốn từ chối, nhưng cô gái lại quá nhiệt tình.
Mãi sau này cô mới biết cốc trà sữa là của Nguyễn Nam Hi nhường lại cho cô.
Dịch Sơ Ngữ bí mật quan sát Trì Mục và Nguyễn Nam Hi, phát hiện Trì Mục là người đàn ông thực sự không nói nhiều, vẻ mặt lạnh lùng, phần lớn là Nguyễn Nam Hi nói chuyện, cậu ta thỉnh thoảng đáp lại cô bé.
Trì Mục uống hai ngụm nước dưa hấu, thấy Nguyễn Nam Hi không có gì uống, anh tự mình đưa cho cô ấy: “Em uống đi.”
Nguyễn Nam Hi cũng không bận tâm, cầm lên uống một hớp.
Cả buổi chiều, Dịch Sơ Ngữ đều ở lại nhìn bọn họ quay phim.
Cô đoán đúng, Trì Mục có thể đóng vai Giang Tô Trì, chẳng trách được Ngụy Tuấn, một đạo diễn nổi tiếng nghiêm khắc trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, lại chọn cậu ta.
Gần năm giờ, Dịch Sơ Ngữ nhận được điện thoại của Tiêu Sở Ngôn, hỏi cô bây giờ đang ở đâu.
“Hiện tại em đang ở phim trường.”
“Địa điểm quay phim ở đâu?”
Dịch Sơ Ngữ có chút kinh ngạc: “Anh tới rồi?”
Tiêu Sở Ngôn giọng nói trầm thấp ngọt ngào, có chút lười biếng: “Còn chưa, đang chuẩn bị xuống tàu cao tốc.”
Dịch Sơ Ngữ báo địa điểm cho anh rồi cúp điện thoại.
Nguyễn Nam Hi đi tới gần cô, nhìn cô thân thiện, cười nói: “Cảm ơn cô, truyện cô viết rất hay, hẳn là được rất nhiều người thích.”
Dịch Sơ Ngữ ngồi, cô đứng.
Trong tầm mắt là một đôi chân dài trắng nõn.
Nếu không nhìn kỹ sẽ không biết, Nguyễn Nam Hi là một mỹ nhân cao lớn, đôi mắt ngấn nước, lông mày lá liễu, tóc xoăn gợn sóng, khí chất có chút mạnh mẽ, khi cười thì rất quyết đoán và tự tin.
Dịch Sơ Ngữ đứng dậy bắt tay cô bé, nói: “Cảm ơn cô đã khen.”
Nguyễn Nam Hi nói xong liền đi ra khỏi phim trường.
5 giờ 53 phút, cảnh quay kết thúc, mọi người bắt đầu giải tán.
Dịch Sơ Ngữ bước ra khỏi phim trường, đứng ở cửa chờ Tiêu Sở Ngôn.
Trì Mục và trợ lý của anh ta cũng đi ra.
Kỳ lạ, trợ lý lái xe đi rồi mà Trì Mục vẫn ở đó.
Bầu trời dần dần tối sầm lại, một vài tòa nhà phía xa đã bừng sáng ánh đèn.
Dịch Sơ Ngữ và Trì Mục đều đứng yên, không ai lên tiếng.
Dịch Sơ Ngữ lén đánh giá cậu ta.
Trì Mục không nghịch điện thoại, chỉ nhìn thẳng vào dòng xe cộ phía trước.
Trên cổ tay trái là một chiếc đồng hồ tinh xảo màu đen.
Nhìn qua có thể thấy cậu ta là người bình tĩnh và sống nội tâm
Hai người đứng đó không nói tiếng nào, có chút ngột ngạt.
Để phá tan bầu không khí cứng ngắc, Dịch Sơ Ngữ cố gắng tìm đề tài, ngập ngừng hỏi: “Sao cậu còn chưa về nhà?”
Trì Mục khẽ liếc nhìn cô, đôi mắt chứa đầy vẻ xa cách, lịch sự trả lời: “Tôi đang đợi người.”
Câu trả lời làm cô có dũng khí hỏi câu thứ hai: “Đang đợi cô Nguyễn sao?”
Dường như có thể đoán được câu trả lời.
“Ừm.”
Dịch Sơ Ngữ muốn cười một tiếng, người đàn ông lạnh lùng này có chút đáng yêu, giống như một đứa trẻ nhỏ đang đợi mẹ đến đón, rất ngoan ngoãn, không nói chuyện với người lạ, chỉ đợi tại chỗ.
Dịch Sơ Ngữ còn chưa kịp nói câu tiếp theo, thì một giọng nói quen thuộc từ cách đó vài mét truyền đến.
“Dịch Sơ Ngữ.”
Dịch Sơ Ngữ nhấc mắt, nhìn thấy Tiêu Sở Ngôn đang đứng ở ven đường, tựa như một cây hoa nhài.
Cô tạm biệt Trì Mục rồi chạy về phía Tiêu Sở Ngôn.
Tiêu Sở Ngôn cũng đi tới, liếc Trì Mục ở đằng kia, nói: “Trò chuyện vui vẻ chứ?”
Có một chút ghen tị trong lời nói.
Dịch Sơ Ngữ nắm lấy cánh tay anh: “Anh ghen à?”
Phải nói, Trì Mục quả thực là một người đàn ông hút mắt thiếu nữ.
Tiêu Sở Ngôn gằn giọng, không tiếp lời cô.
Dịch Sơ Ngữ nói: “Anh ta đã có bạn gái rồi, anh đừng ghen.”
Nguyễn Nam Hi và Trì Mục quả thật xứng đôi vừa lứa.
Tiêu Sở Ngôn vẫn vô cảm, nhưng mùi giấm chua thanh mát vừa rồi đã tiêu tán đi rất nhiều.
Trở về nhà, sau bữa tối, Dịch Sơ Ngữ kêu Tiêu Sở Ngôn đi tắm rửa trước, cô ở trong phòng giúp anh dọn giường.
Sau khi giũ chăn và gối xong, Dịch Sơ Ngữ ngồi ở mép giường, lấy điện thoại mở ứng dụng Tấn Giang.
Vừa nhấp vào liền thấy chương mới nhất đã bị khóa.
Cô chỉ mới viết cảnh nam và nữ chính hôn nhau, vậy mà đã bị khóa, người hâm mộ liên tục thúc giục cô mở khóa.
Dịch Sơ Ngữ đang định xem lại nội dung vi phạm nhưng điện thoại đã tắt nguồn.
Hôm nay cô xuống phim trường chụp vài tấm hình, nghịch điện thoại một lúc thì Tiêu Sở Ngôn đến đón, bây giờ điện thoại lại hết pin.
Thực sự là phiền phức, cô không mang máy tính theo, điện thoại di động cũng hết pin, để không khiến độc giả chờ lâu, Dịch Sơ Ngữ liền nhìn sang điện thoại của Tiêu Sở Ngôn bên cạnh.
Dù sao thì cô cũng đã từng sử dụng điện thoại của anh, liền cầm lên mở khoá.
Bật điện thoại của Tiêu Sở Ngôn lên, Dịch Sơ Ngữ nhìn thấy màn hình tràn ngập phần mềm, tất cả đều liên quan đến công việc của anh, nếu không thì là để xem tin tức.
Cô bấm vào tải ứng dụng Tấn Giang, nhưng điều cô không ngờ là phần mềm đã được tải về rồi, có thể mở trực tiếp.
Ngón tay cái trên màn hình khẽ run lên, Dịch Sơ Ngữ không dám thở mạnh.
Phần mềm mở ra.
Dịch Sơ Ngữ nhấp vào giao diện cá nhân, nhìn thấy bốn chữ kia – Không Nói Nên Lời.
Là tên tài khoản của sếp Tiêu.
Cái ID này, Dịch Sơ Ngữ nhìn rất quen, hình như đã thấy ở đâu rồi.
Vào khoảnh khắc chớp nhoáng, cô nhớ ra rằng đây là độc giả đã cho cô nhiều phiếu bầu nhất.
Trong phiên bản web, ID này luôn đứng đầu trong danh sách người hâm mộ của cô.
Tay Dịch Sơ Ngữ hơi run, bấm “Đăng bình luận” liền thấy trên màn hình tràn ngập bình luận của anh.
Tài khoản độc giả của anh chỉ theo dõi cô, chỉ đăng bình luận dưới bài viết của cô, cũng mua tất cả tiểu thuyết của cô.
Anh vẫn luôn giữ lời hứa của mình, theo dõi cô, ủng hộ cô, trở thành người hâm mộ trung thành nhất của cô.
Bóng cây bên ngoài cửa sổ trải dài, phản chiếu vào một góc nhà, khi có gió thổi qua, bóng cây cũng di chuyển theo.
Đột nhiên, Dịch Sơ Ngữ cảm thấy Tiêu Sở Ngôn giống như bóng cây lốm đốm này.
Cây ở đâu, bóng ở đó.
Anh không bao giờ bày tỏ tình cảm, không bao giờ phô trương tình yêu, và nếu không tìm hiểu kỹ thì tình cảm của anh sẽ luôn bị che giấu trong góc tối.
May mắn thay, cô đã tìm thấy anh.
Cửa phòng bị đẩy vào từ bên ngoài.
Tiêu Sở Ngôn đang mặc quần áo của cha cô, vội vàng đi tới sau khi hoàn thành nhiệm vụ nên không mang theo quần áo để thay, đành phải mặc tạm đồ của Dịch Quốc Phong.
Dịch Quốc Phong chỉ cao 1m77, còn Tiêu Sở Ngôn cao gần 1m86.
Tóc mới gội còn chưa khô, nước nhỏ giọt trên vầng trán anh.
Anh đi vào, đóng cửa lại, để ý thấy Dịch Sơ Ngữ cầm điện thoại của anh trong tay.
Trong nháy mắt, anh liền thấy giao diện di động.
Tiêu Sở Ngôn không hề cảm thấy khó chịu, chỉ hỏi: “Em không đi tắm sao?”
Dịch Sơ Ngữ nâng điện thoại lên: “Anh không có gì để nói với em sao?”
Tiêu Sở Ngôn vuốt mái tóc đang chảy nước, cười nói: “Em còn có sở thích kiểm tra điện thoại?”
“Em không có, điện thoại của em hết pin, mượn điện thoại của anh dùng tạm.” Dịch Sơ Ngữ nói: “Không ngờ lại tìm được…”
Sau đó, Dịch Sơ Ngữ không biết nói thêm cái gì, đành ngậm miệng.
Tiêu Sở Ngôn đã theo dõi và ủng hộ cô từ khi cô còn vô danh.
Anh làm mọi thứ một cách âm thầm, không bao giờ nói bất cứ điều gì.
Tâm tư của anh quá nặng, tất cả mọi suy nghĩ đều hướng về cô.
Dịch Sơ Ngữ không biết nên nói cái gì, nói như thế nào, cô dường như mất đi khả năng diễn đạt bằng ngôn ngữ.
Tiêu Sở Ngôn đến gần, đứng ở trước mặt cô, sờ lên đỉnh đầu của cô, nhẹ giọng nói: “Anh đã từng nói sẽ cùng em trải qua khó khăn, cùng em chạm đến ước mơ.”
Anh dừng một chút, rồi chậm rãi nói: “Anh sẽ luôn ủng hộ mọi mơ ước của em.”
Những chiếc lá bên ngoài xào xạc, dường như đang xúc động bởi lời anh nói.
Có thể với anh, đó là chuyện vụn vặt, nhưng với cô, đó là cơn mưa xuân nuôi dưỡng vạn vật.
Dịch Sơ Ngữ vòng tay ôm eo Tiêu Sở Ngôn, mặt áp vào bụng anh, có thể cảm nhận rõ ràng hình dạng từng múi cơ bụng của anh.
Vừa định nói gì đó, cửa phòng bị đẩy ra.
Dịch Quốc Phong đứng ngoài cửa, nhìn con gái và con rể đang thân mật.
Tưởng Di ra lệnh cho ông đến giúp con gái một tay, không ngờ lại gặp được cảnh tượng này.
Tuổi già còn bị bọn trẻ cho ăn “cẩu lương”
Để che giấu sự ngượng ngùng, Dịch Quốc Phong ho khan hai tiếng: “Sơ Ngữ, con có gì cần ba giúp không?”
Dịch Sơ Ngữ vội vàng buông tay Tiêu Sở Ngôn, xấu hổ vì bị cha bắt quả tang: “Không, không cần ạ.”
Đội trưởng khẽ chào Dịch Quốc Phong một tiếng.
Dịch Quốc Phong nhìn thấy Tiêu Sở Ngôn quần áo không vừa, liền hỏi: “Sở Ngôn, con có muốn đưa Sơ Ngữ ra ngoài mua một quần áo không?”
Đã muộn rồi, Tiêu Sở Ngôn xua tay: “Không sao, con mặc được.”
Sau khi Dịch Quốc Phong rời đi, Dịch Sơ Ngữ đã bình tĩnh lại rất nhiều.
Sau khi suy nghĩ, cô khẽ cắn môi dưới.
Không biết sếp Tiêu nhà cô đã tốn bao nhiêu tiền cho sự nghiệp văn chương của mình rồi, cô bỗng thấy tiếc của.
Không cam lòng, Dịch Sơ Ngữ lẩm bẩm: “Nếu cho em quyền lực, em sẽ liên hệ trang web lấy lại nửa số tiền kia.”
Cô không quan tâm đến tiền của bản thân, nhưng công việc của Tiêu Sở Ngôn rất vất vả, cô biết.
Dịch Sơ Ngữ bất đắc dĩ.
“Rốt cuộc lại để cho bên trung gian kiếm lợi.”
Tiêu Sở Ngôn cười tủm tỉm, lồng ngực rung động: “Vậy sau này anh sẽ trực tiếp đưa tiền cho em.”
Dịch Sơ Ngữ cứng họng, cô cũng không phải cố ý móc hầu bao của anh, chỉ là không muốn anh lãng phí.
“Ý là, anh không cần lãng phí tiền vào những cuốn sách lộn xộn kia nữa.”
Anh vốn không thích đọc tiểu thuyết tình cảm, không cần tiêu tốn vào mớ sách kia.
“Em tự nhận sách em viết là một mớ lộn xộn?”
Giọng điệu của anh rõ ràng là đang trêu chọc.
Dịch Sơ Ngữ: “…”
Tiêu Sở Ngôn ngồi vào chỗ bên cạnh cô.
“Anh hết tiền rồi thì xài tiền của em được không?”
Dịch Sơ Ngữ bĩu môi: “Chưa cưới mà anh đã nhắm vào gia sản của em rồi sao?”
“Vậy là anh cưới được hũ vàng thật à?”
Nghe anh miêu tả mình như một núi vàng, Dịch Sơ Ngữ bật cười.
“Tất nhiên là nhiều hơn anh.”
Là một tác giả có lượng fan nhất định, thu nhập của cô chắc chắn phải cao hơn Tiêu Sở Ngôn.
Tiêu Sở Ngôn kiềm chế nụ cười, giả vờ trầm ngâm mà véo cằm: “Vậy anh nhất định phải mang được em về nhà.”
Họ đã bỏ lỡ những năm tháng quan trọng nhất của nhau, nhưng may mắn thay, khi gặp lại, họ lại trở thành tri kỷ.
Kỳ nghỉ của Tiêu Sở Ngôn cũng không dài, dù sao anh đã dùng hết ngày nghỉ trong một tháng kia.
Tranh thủ những ngày nghỉ lễ, Dịch Sơ Ngữ đưa Tiêu Sở Ngôn đi vòng quanh Quý Châu.
Sau khi đi qua một ngã tư, Dịch Sơ Ngữ cắn một miếng kem, khóe mắt liền bắt gặp anh chàng đẹp trai trên bảng quảng cáo đối diện.
“Này, anh nhìn xem, là Trì Mục này.”
Nghĩ rằng Tiêu Sở Ngôn có thể không biết Trì Mục là ai, liền giải thích với anh: “Trì Mục là anh chàng đẹp trai đứng cùng em ở cửa phim trường đó.
Anh ta là nam chính trong bộ phim chuyển thể của em.”
Tiêu Sở Ngôn không quan tâm đến những chuyện này, càng đặc biệt không quan tâm đến làng giải trí.
Khi thấy Dịch Sơ Ngữ nhắc tới người đàn ông khác vui vẻ như vậy, anh liền buồn bực.
Bây giờ nhiều cô gái trẻ rất thích theo đuổi ngôi sao.
Dịch Sơ Ngữ không theo đuổi, nhưng khi nhìn thấy những anh chàng đẹp trai thì vẫn sáng mắt.
Anh lạnh lùng nói: “Thì sao, em thích cậu ta à?”
Dịch Sơ Ngữ liếm vòm họng, miệng đầy dâu tây, lại vô tình ngửi thấy mùi giấm.
Cô không hiểu ngành giải trí chứ đừng nói đến việc theo đuổi các ngôi sao.
Cô biết đến Trì Mục chỉ đơn giản là do liên quan đến tiểu thuyết của cô, lại rất ấn tượng với cách anh ta chờ đợi bạn gái của mình ngày hôm đó.
Nhận thấy Tiêu Sở Ngôn sắc mặt tối sầm, Dịch Sơ Ngữ nịnh nọt: “Không có, anh đẹp trai nhất.”
Anh khẽ ậm ừ..