Vẫn Còn Rung Động

Chương 55: Cảm Ơn Chúa Đã Mang Em Quay Về Bên Anh


Bạn đang đọc Vẫn Còn Rung Động – Chương 55: Cảm Ơn Chúa Đã Mang Em Quay Về Bên Anh


Dịch Sơ Ngữ và Tiêu Sở Ngôn trở lại Vân Thành.

Tiêu Sở Ngôn cũng đã trở lại làm việc.

Vân Thành gần đây không có vụ án nào, rất yên bình.

Công việc của Tiêu Sở Ngôn dần có nhiều thời gian hơn, thỉnh thoảng có thể về sớm hơn nửa tiếng vào buổi chiều.

Bởi vì thời gian rảnh rỗi, bọn họ tổ chức một trận bóng rổ trong sở cảnh sát.

Nghe Tiêu Sở Ngôn vô tình nhắc tới, Dịch Sơ Ngữ đột nhiên rất mong đợi.

Đã lâu cô không thấy Tiêu Sở Ngôn chơi bóng rổ, thời trung học, Tiêu Sở Ngôn quả thật rất thích chơi bóng rổ.

Anh có thể lực tốt, hành động nhanh nhẹn, và là một trong những thành viên xuất sắc nhất của đội bóng rổ lớp.

Đối với Tiêu Sở Ngôn, chơi bóng rổ là một việc cực kỳ thường nhật, giống như việc ăn uống vậy, nhưng từ khi đi làm, anh đã dần tạm gác hoạt động này.

Sáng thứ hai, Dịch Sơ Ngữ dậy sớm, Tiêu Sở Ngôn còn chưa làm bữa sáng, cô đã đẩy cửa đi ra.

Sau khi vào phòng tắm rửa sạch sẽ, Dịch Sơ Ngữ ngồi vào bàn ăn chờ.

Tiêu Sở Ngôn bưng ra hai bát mì, ngạc nhiên khi thấy Dịch Sơ Ngữ dậy sớm.

“Sao hôm nay em dậy sớm vậy?”
Dịch Sơ Ngữ ngậm một ngụm mì, nói: “Tự nhiên tỉnh giấc.


Anh cười nhẹ, tỏ vẻ không tin nổi.

Một con cú đêm như cô không có lý do gì thì sẽ không dậy sớm như vậy.

Sau bữa sáng, Tiêu Sở Ngôn diện trang phục giản dị, áo phông rộng thùng thình và quần thể thao, khom lưng thay giày ở cửa.

Dịch Sơ Ngữ chắp tay sau lưng: “Hôm nay ở chỗ làm diễn ra trận bóng rổ đúng không?”
Nghe vậy, Tiêu Sở Ngôn mang giày đứng thẳng dậy, đối mặt với cô, trong mắt lóe lên một tia sáng, nhìn thấu suy nghĩ của Dịch Sơ Ngữ.

Anh cười nói: “Em muốn đi xem anh chơi bóng rổ không?”
Dịch Sơ Ngữ ho khan hai tiếng, che giấu suy nghĩ, khóe miệng giật giật: “Để em suy nghĩ.


“Mười giờ sáng.


“Được”
Dịch Sơ Ngữ gật đầu, nghĩ đợi Tiêu Sở Ngôn rời đi, hôm nay sẽ sớm cập nhật chương mới, sau đó sẽ đi xem sếp Tiêu nhà cô chơi bóng.

Sau khi Tiêu Sở Ngôn đi làm, Dịch Sơ Ngữ liền chạy về phòng, ngồi vào bàn viết bản thảo.


Sau hơn một giờ, cuối cùng cũng viết được hơn 3.

000 chữ.

Dịch Sơ Ngữ liếc nhìn thời gian ở góc dưới bên phải máy tính, đã 9:33 sáng.

Đã muộn như vậy, sợ rằng đến nơi sẽ không còn kịp.

Dịch Sơ Ngữ vội vàng tải mấy chương mới nhất lên trang web, thay một bộ quần áo rồi đi ra ngoài.

Đã đợi năm phút mà xe vẫn chưa đến, trên đường cũng không thấy chiếc taxi nào chạy qua.

Dịch Sơ Ngữ lấy điện thoại di động ra, định gọi tổng đài đặt xe thì một chiếc xe buýt chạy tới.

Cô vội lên xe ngay lập tức.

Nắng tháng Năm ấm áp, hắt vào từ khung cửa sổ.

Dịch Sơ Ngữ nắm chặt tay vịn, lo lắng nhìn cảnh vật thay đổi ngoài cửa sổ xe, hy vọng xe chạy nhanh hơn.

Khi xe buýt đến đồn cảnh sát Vân Thành, đồng hồ đã 10 giờ 17 phút.

Dịch Sơ Ngữ chạy dọc theo hành lang đến đồn cảnh sát, gõ cửa phòng làm việc của Tiêu Sở Ngôn, nhưng không có ai đáp lại.

Một cảnh sát đi qua nhìn thấy Dịch Sơ Ngữ liền hỏi: “Chị dâu, chị đang tìm đội trưởng?”
Dịch Sơ Ngữ tóc tai hơi rối, gật đầu: “Anh ấy ở đâu?”
Viên cảnh sát chỉ vào lối ra của hành lang: “Đi phía này, sau đó rẽ phải, đi thẳng hơn mười mét sẽ thấy sân bóng rổ.

Đội trưởng và những người khác đang chơi bóng rổ ở đó.


“Được rồi, cám ơn.

” Dịch Sơ Ngữ nói xong liền vội vàng chạy tới sân bóng rổ.

Cô đã hứa sẽ đến xem anh thi đấu, vậy mà lại đến muộn.

Dịch Sơ Ngữ thầm trách mình.

Sau khi rẽ phải liền có thể nhìn thấy sân bóng rổ ở phía xa.

Trận đấu có vẻ căng thẳng, những người đàn ông đều tập trung vào trận đấu trên sân.

Cả đội tấn công và phòng thủ đều mạnh.

Tiêu Sở Ngôn đi bóng khéo léo, tránh người tới lấy bóng, xoay người đứng ngoài vạch ba điểm, bật dậy, ném bóng trong tay.

Với một tiếng vang, quả bóng rổ tiến vào vòng tròn.


Bóng nẩy trên mặt đất lăn về phía Dịch Sơ Ngữ.

Cuối cùng dừng ở dưới chân cô.

Cảnh tượng này có vẻ quen thuộc.

Dịch Sơ Ngữ cúi xuống nhặt quả bóng rổ dưới chân.

Một người đàn ông ở đằng kia huýt sáo với Dịch Sơ Ngữ và hét lên: “Người đẹp, ném quả bóng qua đây.


Giọng điệu của anh ta có chút gì đó vô lại ngốc nghếch.

Hà Khiêm lau mồ hôi trên trán, thô bạo tát anh ta, răn dạy: “Cái gì mỹ nhân, đồ đầu heo này, đó chính là chị dâu.


Người đàn ông này là cảnh sát mới, chưa từng gặp qua Dịch Sơ Ngữ, cũng không biết cô là bạn gái Tiêu Sở Ngôn.

Sau khi nghe Hà Khiêm nhắc nhở, anh ta vội vàng xin lỗi: “Chị dâu, thật xin lỗi.


Dịch Sơ Ngữ cười:”Không sao.


Nói xong, cô ném quả bóng trong tay về phía Tiêu Sở Ngôn.

Quả bóng rổ nảy hai lần trên sàn bê tông trước khi lăn đến chân Tiêu Sở Ngôn.

Tiêu Sở Ngôn nhặt quả bóng rổ lên.

Trọng tài lấy quả bóng rổ và giao bóng lại cho cầu thủ.

Dịch Sơ Ngữ đứng bên cạnh xem trận đấu.

Cô đã lâu không gặp cảnh tượng như vậy, khi còn học đại học cô không thích tham gia hoạt động lắm, khoa văn cũng có rất ít nam sinh nên không tham gia các trận đấu thể thao.

Ngoài ra, cô không phải là người sôi nổi, cô chỉ dành nhiều thời gian trong ký túc xá để đọc và viết tiểu thuyết.

Kỹ năng chơi bóng rổ của Tiêu Sở Ngôn vẫn rất tốt.

Thời gian trôi qua, số điểm ngày càng lớn hơn.

Mười một giờ, trọng tài nổi hồi còi chấm dứt.

Cuối cùng thì Tiêu Sở Ngôn và đội của anh đã chiến thắng.


Dưới ánh nắng gay gắt, một chút mồ hôi chảy dài trên mặt anh, trượt xuống cằm.

Dịch Sơ Ngữ lấy khăn giấy ra, rút ​​ra một tờ, đưa cho Tiêu Sở Ngôn.

Chỉ vào trán mình, anh nói: “Lau cho anh đi.


Sơ Ngữ lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho anh.

Hà Khiêm cùng mấy người đi ngang qua bọn họ, vừa cười vừa nói đùa: “Đội trưởng và chị dâu thật sự là yêu nhau, không rời nửa bước.


Mặt Dịch Sơ Ngữ nóng bừng.

Tiêu Sở Ngôn đưa Dịch Sơ Ngữ về phòng làm việc, rót nước cho cô và chính mình.

Cánh cửa văn phòng đóng lại, bên ngoài có thể nghe thấy tiếng bước chân và giọng nói vang vọng ở hành lang.

Dịch Sơ Ngữ uống một ngụm nước, nhìn người đàn ông mồ hôi nhễ nhại đối diện, áo phông trắng đã ướt đẫm, mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét trên bụng của anh.

“Anh không định thay quần áo sao?”
Đội trưởng rất thích sạch sẽ, việc mặc quần áo ướt đẫm mồ hôi sẽ khiến anh khó chịu.

Tiêu Sở Ngôn dường như cũng đã nghĩ đến việc này, ừ một tiếng, đặt ly nước trong tay xuống, mở ngăn bàn bên cạnh lấy ra một cái túi hình như đựng quần áo.

Anh không quan tâm, kéo quần áo của mình ra, cởi chiếc áo bẩn, rồi mặc quần áo sạch đến trước mặt Dịch Sơ Ngữ.

Ánh mắt Dịch Sơ Ngữ né tránh một hồi, nghĩ rằng hai người đã làm chuyện thân mật như vợ chồng, chỉ nhìn anh thay quần áo thì có gì đáng kể.

Vì vậy cô không nhìn đi chỗ khác, quang minh chính đại nhìn sếp Tiêu thay quần áo.

Sau lưng anh là cửa sổ kiếng đục, không thể nhìn xuyên thấu.

Ánh sáng khúc xạ rơi vào người anh, như thể một lớp mật được dát trên người đội trưởng.

Thay quần áo xong, Tiêu Sở Ngôn lấy điện thoại ra xem giờ.

Dịch Sơ Ngữ tò mò ngẩng đầu: “Sao vậy? Anh còn có việc gì phải làm sao?”
Cô cũng đang nghĩ tới việc mời Tiêu Sở Ngôn đi ăn một bữa trưa thịnh soạn vì hôm nay cô vừa nhận được tiền nhuận bút.

Nếu Tiêu Sở Ngôn có chuyện khác cần giải quyết, cô có thể đợi một lát, dù sao cô cũng có nhiều thời gian.

“Để em đãi anh bữa trưa, hôm nay em vừa nhận được nhuận bút.


Tiêu Sở Ngôn nhướng mi liếc cô một cái, không nói lời nào liền dẫn cô đi ra ngoài.

Dịch Sơ Ngữ không hiểu tại sao anh lại đột ngột rời đi mà không trả lời câu hỏi của cô.

Tiêu Sở Ngôn cứ như vậy kéo cô đi.

Bàn tay của anh rất nóng.

Tiêu Sở Ngôn kêu Dịch Sơ Ngữ ngồi vào ghế lái phụ, tự mình ngồi vào ghế lái, lái xe ra khỏi đồn cảnh sát.


Dịch Sơ Ngữ nhắc nhở: “Cũng không cần lái xe, tìm một quán ăn ở gần đây thôi.


Tiêu Sở Ngôn cầm vô lăng xoay người, ánh mắt rất tập trung, nhẹ giọng nói: “Cục dân chính không có ở gần đây.


Đại não không kịp giải mã câu nói của anh, Dịch Sơ Ngữ ngẩn người.

Nghĩ mình bị ảo giác, Dịch Sơ Ngữ hỏi: “Anh vừa nói cái gì?”
Tiêu Sở Ngôn kiên nhẫn lặp lại: “Cục dân chính cũng không ở gần đây.


Hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của Dịch Sơ Ngữ, các loại nghi vấn bắt đầu nổi lên.

Cô chậm rãi hỏi: “Tại sao chúng ta phải tới cục dân chính?”
“Không phải em nói muốn đi theo anh cả đời sao?”
“Em nguyện ý, nhưng giấy chứng nhận kết hôn cũng cần phải có sổ hộ khẩu.


Nói đến chuyện sau, giọng của Dịch Sơ Ngữ dần dần trầm xuống, nghĩ đến lần trước Tiêu Sở Ngôn đến Quý Châu tìm cô, chẳng lẽ là lần đó lấy được sổ hộ khẩu rồi!
Nhưng ba mẹ cô thậm chí không nói một lời nào với cô!
Cô bị bán đứng rồi.

Tiêu Sở Ngôn giải thích với cô: “Lần trước đến nhà em, anh đã nói chuyện với cô chú, họ cũng đã đưa sổ hộ khẩu cho anh.


Dịch Sơ Ngữ không ngờ rằng hành động của Tiêu Sở Ngôn nhanh như vậy, cầu hôn không bao lâu, bây giờ liền kéo đi đăng ký.

Nhưng mà, điều này có vẻ phù hợp với phong cách làm việc nhanh và hiệu quả của đội trưởng Tiêu.

Hai người đứng trước cục dân chính.

Tiêu Sở Ngôn nắm lấy tay Dịch Sơ Ngữ, nhẹ nhàng hôn một cái: “Nhẫn đã đặt xong rồi, anh sẽ đeo cho em sau.

Dù hơi vội nhưng hôm nay anh vẫn muốn cưới núi vàng này về nhà.


Dịch Sơ Ngữ chớp chớp mắt, chợt nhớ ra hôm nay là ngày 20 tháng 5.

Đây có lẽ là chuyện lãng mạn duy nhất mà sếp Tiêu nhà cô có thể nghĩ đến.

Dịch Sơ Ngữ chậm rãi nói: “Không vội đâu, thật ra, em cũng muốn trở thành vợ anh.


Kết hôn với đội trưởng của cô.

Tiêu Sở Ngôn nhếch môi, bên dưới đôi lông mày rậm là đôi mắt trong veo ánh lên vẻ thích thú.

“Em là nỗi ám ảnh mà anh không muốn từ bỏ, ngay cả khi vừa tỉnh giấc mơ.

Cảm ơn Chúa đã cho linh hồn vỡ vụn của anh tìm thấy em một lần nữa.

“.

*** HOÀN CHÍNH VĂN ***.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.