Vạn Cổ Đại Đế

Chương 88: Dung dịch Đoạt Thiên!


Đọc truyện Vạn Cổ Đại Đế – Chương 88: Dung dịch Đoạt Thiên!

“Linh căn hàng đầu thiên hạ… Cây Ngộ Đạo…”

Đại trưởng lão kích động đến mức lắp ba lắp bắp, ông hoàn toàn không hề biết rằng ở một vạn năm trước Trường Sinh Môn vẫn có cây Ngộ Đạo, một loại cây cổ thụ – thần thụ hộ tông (cây cổ thụ bảo hộ tông môn).

Dù sao thời gian cũng trôi qua quá lâu, lâu đến mức kể cả sổ sách ghi chép về cây Ngộ Đạo cũng đã biến mất.

“Lăng Tiêu. Ngươi nói là mầm cây Ngộ Đạo này sinh ra đã yếu ớt?”

Nam Cung Hiên vậy mà lại rất bình tĩnh, sau khi nghe đã nắm được điểm mấu chốt trong câu nói của Lăng Tiêu.

“Không sai! Nếu như ta đoán không nhầm thì mầm cây này hẳn là cây non do cây Ngộ Đạo ở một vạn năm trước để lại trước khi niết bàn. Chỉ là sau đó Trường Sinh Môn ta cũng suy bại, không đủ chất để cung cấp nuôi dưỡng nó. Xem xem, nó đã dùng cách cắn nuốt sinh cơ toàn bộ mười dặm xung quanh đây, nhưng cũng chỉ kéo dài được hơi tàn.”

Lăng Tiêu khẽ thở dài một hơi.

“Vậy phải làm sao bây giờ? Đây chính là linh căn hàng đầu bảng Tiên Thiên. Nếu như cây Ngộ Đạo trưởng thành, cũng đủ để phù hộ Trường Sinh Môn thiên thu vạn tái. Đây chính là cơ nghiệp muôn đời! Thánh tử…có cách nào để cứu sống mầm cây Ngộ Đạo này không?”

Đại trưởng lão lập tức hoảng hốt, vội vàng nói.

“Không sai! Lăng Tiêu! Ngươi suy nghĩ xem có cách nào không? Chúng ta không thể trơ mắt nhìn mầm cây Ngộ Đạo chết như vậy được.”

Nam Cung Hiên cũng bắt đầu lo lắng.


Lăng Tiêu gật đầu nói.

“Cách thì có. Đó là dùng dung dịch Đoạt Thiên.”

“Dung dịch Đoạt Thiên? Chẳng phải là thứ mà tổ sư Thôn Thiên Chí tôn đã sáng tạo ra ở một vạn năm trước sao? Cướp lấy tạo hóa của trời đất, sống hay chết, âm hay dương đều không thể can thiệp, đây chính là tác dụng khó có thể tưởng tượng! Chỉ là dung dịch Đoạt Thiên không phải dễ luyện thành. Cho dù Lăng Tiêu có công thức để luyện nhưng sợ tông sư luyện đan cũng chưa chắc đã có thể luyện chế ra.”

Ánh mắt Đại trưởng lão như gắn thêm hay ngọn lửa, ông tự nói xong thì ngọn lửa cũng trở nên u ám.

Sự nổi tiếng của dung dịch Đoạt Thiên, bản thân Đại trưởng lão là Luyện Đan Sư tất nhiên biết rõ. Nhưng dung dịch Đoạt Thiên đã thất truyền từ lâu, dù Lăng Tiêu nhận được truyền thừa của Thôn Thiên tổ sư gia, biết được cách luyện chế thì cũng không có người có thể luyện ra.

“Hai người yên tâm. Ta có thể luyện chế dung dịch Đoạt Thiên!”

Lăng Tiêu nói quả quyết.

“Thánh tử… Ngươi…”

Đại trưởng lão còn chưa nói hết lời, nhưng nhìn sắc mặt của ông thì cũng biết là không quá tin tưởng. Dù Lăng Tiêu có thiên phú về võ đạo nhưng không có nghĩa luyện đan cũng vậy.

“Không cần lo lắng, ta vẫn nắm chắc một chút! Những thứ này là nguyên liệu để luyện chế dung dịch Đoạt Thiên. Hai người mau đi chuẩn bị đi.”

Lăng Tiêu đưa ra một mảnh ngọc phù, lấy tinh thần lực khắc tên các loại nguyên liệu lên trên, sau đó đưa cho Đại trưởng lão.

“Được! Chúng ta sẽ chuẩn bị ngay.”

Đại trưởng lão và Nam Cung Hiên nhẹ gật đầu, vội vàng xoay người rời đi.

Nam Cung Hiên sau khi đi cũng hiểu rõ tầm quan trọng của cây Ngộ Đạo. Ông bảo Lưu Truyện Hùng, Cổ Chung và Vương Hàm dẫn một ít đệ tử phong tỏa lại cấm địa phía sau núi, không cho bất kỳ ai đi vào.

“Ông bạn già! Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ luyện chế cho ngươi dung dịch Đoạt Thiên!”

Lăng Tiêu lẩm nhẩm trong mồm.

Dung dịch Đoạt Thiên là chí bảo, mặc dù khó luyện chế nhưng lại do chính Lăng Tiêu sáng tạo ra ở kiếp trước. Cách luyện chế hắn đã quá quen thuộc, ngoài ra mấu chốt là dù tinh thần lực hiện tại không được xem như quá mạnh nhưng có Vô Tự Thiên Thư nên tác dụng cũng sẽ tăng cao. Cho nên đối với Lăng Tiêu, luyện chế dung dịch Đoạt Thiên cũng có phần chắc chắn.

Dung dịch Đoạt Thiên có tác dụng cướp đoạt lấy tạo hóa của thiên địa, đối với võ giả tu luyện có lợi rất lớn, ẩn chứa một chút sức mạnh của Thiên đạo ý, giúp phá bỏ bình cảnh. Nên tất nhiên cách thức luyện chế ra nó cũng cần có không ít nguyên liệu quý báu, áng chừng hơn một nghìn linh dược, còn vô số máu yêu thú làm thuốc phụ trợ.


Nam Cung Hiên và Đại trưởng lão ra lệnh một tiếng, toàn bộ Trường Sinh Môn dồn sức bắt đầu hành động.

Gom hết kho tàng của Trường Sinh Môn, Hợp Hoan Tông cùng với Thiên Ma Điện cũng chỉ hoàn thành được hơn nữa. Còn lại, Nam Cung Hiên cũng phái người ra roi thúc ngựa tiến về thành Trường Sinh mua.

Mà các trưởng lão khác thì dẫn đệ tử đi vào dãy núi Yêu Thú, chém giết vô vàn lấy về máu yêu thú.

Trong cấm địa phía sau núi, Lăng Tiêu cũng không nhàn rỗi.

Hắn lấy từ chỗ Nam Cung Hiên một trăm vạn linh thạch tuyệt phẩm, gần như là lấy đi chín phần ngân khố còn lại của Trường Sinh Môn, khiến Nam Cung Hiên đau lòng thắt ruột.

Xung quanh mầm cây Ngộ Đạo, Lăng Tiêu đào ra hố to trăm trượng, một trăm vạn linh thạch tuyệt phẩm đặt ở giữa hố lớn. Linh thạch tuyệt phẩm chỉ to bằng quả nhãn, nhưng lại có linh khí vô cùng thuần khiết. Một trăm vạn linh thạch tuyệt phẩm chất thành một đống, thậm chí còn hóa thành một khoảng sương mù bằng linh khí óng ánh.

Lăng Tiêu bày ra một đại trận hội tụ linh khí và đại trận long mạch ở mảnh đất này để bổ sung linh lực cho cây Ngộ Đạo.

Ầm!

Sau khi đại trận hoàn thành, một hào quang rực rỡ bao phủ trọn vẹn phía sau núi, ánh sáng của điềm lành làm những ánh sáng khác như mờ nhạt đi, tinh hoa vô cùng vô tận, giống như hóa thành biển lớn điên cuồng bay về phía cây Ngộ Đạo.

Mầm cây Ngộ Đạo xanh tốt, ba chiếc lá bắt đầu phát sáng, không gian huyền ảo xung quanh bắt đầu lay động.

Tình cảnh này khiến mọi người kinh ngạc, Nam Cung Hiên và Đại trưởng lão không ngừng trợn mắt.

“Tông chủ đừng quá đau lòng, một trăm vạn linh thạch tuyệt phẩm này cũng chỉ đủ để cho cây Ngộ Đạo hấp thụ một ngày. Sau ngày hôm nay những linh thạch này sẽ biến thành tro tàn.”

“Cái gì cơ?? Chỉ đủ để cây Ngộ Đạo hấp thụ trong một ngày? Lỗ nặng rồi, đây là một trăm vạn linh thạch tuyệt phẩm, đủ để Trường Sinh Môn bồi dưỡng được trên trăm cường giả Tông Sư Cảnh. Lần này đều đánh cược lên cây Ngộ Đạo.”


Mặt mũi Nam Cung Hiên đau như bị cắt đi miếng thịt trên người.

“Tông chủ! Nó chính là linh căn hàng đầu, không phải rau bắp cải. Khi cây Ngộ Đạo lớn lên thì đừng nói đến những linh thạch này, ngay cả linh tinh nó cũng không thèm đâu! Đợi khi cây Ngộ Đạo lớn lên, mọi người sẽ biết là dù một trăm vạn linh thạch hay là một trăm triệu linh thạch cũng không sánh bằng một chiếc lá của nó.”

Lăng Tiêu khẽ mỉm cười nói, trong ánh mắt tràn đầy vẻ mong đợi.

“Hy vọng là cây Ngộ Đạo thần kỳ như lời ngươi nói.”

Tâm trạng Nam Cung Hiên đỡ hơn một chút, quay đầu nhìn chỗ khác, không muốn nhìn những linh thạch tuyệt phẩm hóa thành tro bụi.

Một ngày trôi qua, dưới sự kêu gọi của Trường Sinh Môn thì cuối cùng cũng đã gom đủ nguyên liệu.

Tổng cộng hơn một nghìn linh dược, để trong hộp ngọc, đưa vào cấm địa.

Ba trăm sáu mươi giọt máu tinh của hung thú, cũng đều cất trong bình ngọc, hoàn chỉnh chuyển vào.

Trong cấm địa phía sau núi, chỉ có bốn người Nam Cung Hiên, Đại trưởng lão, Nam Cung Tình và Liễu Phiêu Phiêu.

Mà ba người Lưu Truyện Hùng, thêm Kiếm Vô Khuyết, Tả Chấn, Đặng Á Lâm cùng với mấy vị trưởng lão tọa trấn làm người canh giữ bên ngoài, không cho bất kỳ kẻ nào quấy nhiễu.

Bởi vì Lăng Tiêu sắp luyện chế dung dịch Đoạt Thiên trong truyền thuyết!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.