Đọc truyện Vạn Cổ Chi Vương – Chương 27: Cảm Linh thạch
Sáng sớm ngày thứ hai.
Lăng Vân quận, Lăng Vân Võ phủ.
Khi La Thiên và Lâm Hạo đến thì ở gần đã có bốn năm trăm tên thiếu niên của các thành hội tụ.
– Người thật là đông đúc nha.
La Thiên có chút kinh ngạc, người khảo hạch so với trong tưởng tượng của hắn còn nhiều hơn rất nhiều.
– Đây là chuyện rất bình thường. Lăng Vân Quận thành quản lý tám thành nhỏ, chỉ riêng tất cả gia tộc võ đạo lớn bé đã có mấy trăm rồi.
Trần Hạo Phi giải thích.
Đây là khảo hạch ở Lăng Vân quận.
Toàn bộ Thương Vân quốc có bốn mươi năm mươi cái Quận thành, mà còn chưa tính Vương đô phồn hoa nhất nữa.
Về phần toàn bộ đại lục?
Thương Vân quốc chỉ là một góc xa xôi của Đông Thần đại lục.
– Đáng tiếc, Tuyết Dao không đến tham gia khảo hạch.
Trong lòng La Thiên thở dài.
Ninh Tuyết Dao giải thích là, bởi vì nàng là người tị nạn cho nên không muốn bại lộ thân phận, hơn nữa nàng cũng đã có võ học gia truyền để tu luyện rồi.
– Khảo hạch sắp bắt đầu!
– Ai có tu vi Khai Mạch nhị trọng, trong vòng mười tám tuổi đều có thể tham gia khảo hạch.
Một đạo thanh âm vang dội vang lên.
Trước Võ phủ thoáng chốc trở nên yên tĩnh.
Sau đó.
Mấy trăm thiếu niên dưới sự dẫn dắt của giám khảo tiến vào trên một khối đất trống ở trước Võ phủ.
Ở giữa bãi đất trống có một cái đài.
– Cửa thứ nhất chính kiểm tra võ mạch của các ngươi.
Một vị quan chủ khảo trung niên có thanh âm thấp chất phác lên tiếng, dù ở đây có vài trăm người cũng đều nghe thấy được rất rõ ràng.
Lúc này.
Bên trên đài ở giữa bãi đất trống xuất hiện một vị thiếu nữ xinh đẹp đang mặc y phục lão sư, mỗi một cái nhăn mày một nụ cười đều câu dẫn hồn phách của người khác.
– Thật là xinh đẹp. Lăng Vân Võ phủ còn có lão sư xinh đẹp trẻ tuổi như vậy hay sao?
Đám thanh niên bên dưới sợ hãi thán phục nói.
– Là Liễu Tử Yên! Đệ nhất thiên tài trong Lăng Vân Võ phủ, thiên tài Nhân bảng trong Thương Vân quốc ta.
Những người có gia thế ở đây đều lập tức nhận ra thân phận của thiếu nữ này.
– Liễu Tử Yên!
La Thiên nhướng mày.
Hắn có chút không hiểu, sao Liễu Tử Yên lại trở thành người phụ trách khảo hạch, còn mặc phục sức của lão sư Võ phủ.
– Nghe nói tu vi của Liễu Tử Yên đã đến đạt đến Khai mạch thất trọng, thỉnh thoảng nàng cũng làm lão sư khách khanh ở bên trong Võ phủ.
Vẻ mặt của Trần Hạo Phi biến đổi.
Liễu Tử Yên thân là đệ tử thân truyền của phủ chủ Võ phủ, đảm nhiệm chức vị người phụ trách khảo hạch cũng không có gì là ngạc nhiên.
Chỉ là, đối với La Thiên thì tình huống hiện tại khá bất lợi.
Cùng lúc đó, La Thiên phát hiện ra hai mắt của Liễu Tử Yên mang theo một tia đùa cợt, từ trên cao nhìn xuống mình.
Ánh mắt kia, dường như là người ở trên cao quan sát gia nô vậy.
– La Thiên, rất nhanh ngươi sẽ hiểu, thân phận của chúng ta chênh lệch như thế nào.
Một đạo thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên bên tai của hắn.
Đây là… thanh âm của Liễu Tử Yên!
Ánh mắt của La Thiên nheo lại, đây là bí thuật truyền âm.
Chỉ có Khai Mạch cảnh thất trọng trở lên mới có bản lĩnh truyền âm nhập tai.
– Ngươi cho rằng ta không nhìn ra hay sao? Ngươi muốn thông qua khảo hạch của Lăng Vân Võ phủ trước, sau đó lại cố gắng thi vào ba đại Võ Đạo Thánh phủ cực hạn.
Liễu Tử Yên mỉm cười, thanh âm tràn ngập vẻ mỉa mai.
Cái gì?
Nàng, không ngờ lại đoán được mục tiêu của ta!
Thể xác và tinh thần của La Thiên chấn động.
Liễu Tử Yên này thật sự quá thông minh, chỉ vẻn vẹn từ trận giao phong ngày hôm qua của mình và Lâm Vân là đã có thể phỏng đoán được một chút mục tiêu của hắn.
Cùng lúc đó La Thiên còn cảm nhận được vài đạo ánh mắt mang theo địch ý tới từ chung quanh.
Trong này còn có Lâm Vân ngày hôm qua đã bị hắn đánh bại.
Cùng với Tề Hồng, thiên tài mạnh nhất khóa khảo hạch này, đồng thời còn là người đề xuất tụ họp tại Mãn Nguyệt lâu.
Ngoài ra La Thiên còn nhìn thấy một ít gương mặt quen thuộc, như Liễu Nguyên Bá của Liễu gia, hiện tại cũng đã tấn chức Khai Mạch nhị trọng.
– Kiểm tra võ mạch, bắt đầu.
Vị giám khảo trung niên kia lãnh đạm mở miệng nói.
Vừa mới nói xong thì đám trong đám thiếu niên xếp hàng phía dưới đã có người tiến lên kiểm tra.
– Rót chân khí vào Cảm Linh Thạch.
Liễu Tử Yên im lặng, giống như nữ thần, tay giao mấy khối Tinh Thạch màu trắng nhạt cho các đệ tử kiểm tra.
Ô…ô…n…g!
Sau khi một thiếu nữ trong đó rót chân khí vào, bề mặt Tinh thạch có ba vòng ánh sáng màu trắng sáng lên.
– Võ mạch Hoàng giai thượng phẩm.
Bên cạnh đài có lão sư chuyên môn chịu trách nhiệm ghi chép tính danh và thành tích khảo sát.
Võ mạch được chia làm Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.
Võ mạch Thiên Giai trên đại lục này mấy trăm năm cũng đã khó gặp, đã sớm trở thành truyền thuyết từ lâu.
Võ mạch Địa giai đã là tư chất tuyệt đỉnh.
Võ mạch Huyền giai cũng xem như là có tư chất thiên tài.
Võ mạch Hoàng giai thượng phẩm chỉ có thể coi là trung đẳng.
Chỉ có khai mạch thành công, dùng chân khí rót vào Cảm Linh thạch thì mới có thể kiểm tra được cấp bậc võ mạch.
Võ đồ Luyện thể cảnh, võ mạch không được kích hoạt thì sẽ không có biện pháp nào kiểm tra được.
Ô…ô…n…g!
Đột nhiên, Cảm linh thạch trong tay một thiếu niên lạnh lùng sáng lên bốn vòng ánh sáng màu trắng.
– Tư chất Huyền giai hạ phẩm!
Vị quan chủ khảo trung niên kia vui mừng nói.
– Đây không phải là Cao Hiên của Cao gia Hoành Quang thành sao? Không ngờ võ mạch của người này lại đúng là Huyền giai!
Phía dưới có không ít người sợ hãi than nói.
Cao Hiên?
La Thiên đột nhiên phát hiện ra, thiếu niên kia nhìn rất quen mắt.
Nhìn kỹ, đây không phải là Cao Hiên ban đầu bị mình đánh bại, sau đó phải cởi sạch y phục, bị hắn vơ vét hết đồ trên người ở Hắc Yêu lĩnh sao?
Hôm nay gặp lại, tu vi của Cao Hiên đã đạt đến Khai Mạch tam trọng, còn có được võ mạch Huyền giai trung phẩm.
– Không ngờ lại là hắn!
Cao Hiên cũng nhìn thấy La Thiên, nhớ tới sỉ nhục trong Hắc Yêu lĩnh ngày ấy, trên mặt hắn hiện lên vẻ oán hận, sau đó lại hung hăng trừng mắt liếc La Thiên một cái.
Trên đài, các thiếu niên không ngừng kiểm tra, thành tích có tốt có xấu.
Trong đó, người có thiên phú cao nhất là thiếu chủ Tề Hồng của Tề gia, có được tư chất Huyền giai thượng phẩm.
Tiếp theo là thiên kim Mục gia Mục Vũ Yến, võ mạch là Huyền giai trung phẩm.
Hai người này đều phát xuất từ một trong tứ đại gia tộc của Quận thành.
– Đến phiên chúng ta, La huynh ngươi lên trước đi.
Trần Hạo Phi mở miệng nói.
Đối với võ mạch của La Thiên, hắn vẫn rất là hiếu kỳ.
– Được.
La Thiên gật đầu, bước lên đài.
– La Thiên, ngươi là thiên tài Thanh Xương thành, Liễu gia ta cũng đã từng giúp đỡ qua ngươi, ngươi đừng làm cho mọi người thất vọng.
Liễu Tử Yên tự nhiên cười nói, ra vẻ quan tâm tới hắn.
La Thiên không quan tâm tới nàng, ở bên trong nụ cười của nàng hắn đã cảm nhận được một cỗ ý vị âm mưu.
Liễu Tử Yên này chủ động xin đi giết giặc, tới chịu trách nhiệm khảo hạch, tất nhiên đã có kế hoạch nhằm vào mình.
– Được.
La Thiên tiếp nhận Cảm tinh thạch màu trắng, chậm rãi rót chân khí vào.
Sau một khắc.
Sắc mặt La Thiên khẽ biến, bởi vì chân khí rót vào Cảm linh thạch rất khó khăn.
Mấy hơi thở sau.
Cảm Linh thạch không có phản ứng.
– La Thiên, không phải võ mạch của ngươi thuộc loại khuyết mạch đó chứ? Ngay cả Cảm linh thạch cũng không có phản ứng.
Trong nụ cười của Liễu Tử Yên có vẻ khoái trá.
Tiếng nói của nàng cũng không nhỏ, thoáng cái đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
– Không thể nào? Võ mạch thuộc loại khuyết mạch sao?
Dưới đài vang lên tiếng kinh sợ, mọi người đều đang nghị luận.
Giờ phút này. Đám người Tề Hồng, Lâm Vân, Cao Hiên, Liễu Nguyên Bá ở dưới đài đều có chút cười trên nổi đau người khác.
Khuyết võ mạch so với phế mạch thì có chút mạnh mẽ hơn, vẫn có thể đột phá Khai Mạch cảnh.
Chỉ có điều, khuyết võ mạch có tư chất so với Hoàng giai hạ phẩm thì kém cỏi hơn nhiều.
– Lăng Vân Võ phủ sẽ không thu người có võ mạch loại kém, ngươi đã bị đào thải từ cửa thứ nhất.
Vị quan chủ khảo trung niên kia lạnh nhạt nói.
Khảo hạch của Lăng Vân Võ phủ có hai cửa.
Cửa thứ nhất, kiểm tra thiên phú.
Cửa thứ hai, khảo nghiệm thực lực.
Cuối cùng, căn cứ vào thành tích tổng hợp của hai cửa mà chọn đệ tử trúng tuyển.
– Thật vô sỉ! Nhất định Liễu Tử Yên đã động tay động chân ở bên trên Cảm linh thạch.
Sắc mặt La Thiên trở nên âm trầm.
– Hừ, thứ ta đưa cho ngươi là một khối Cảm linh thạch hỏng, ngay cả võ mạch của Địa giai cũng không thể khiến nó sáng lên được.
Nét mặt Liễu Tử Yên giãn ra, trong lòng vô cùng thoải mái.
Muốn thông qua khảo hạch của Lăng Vân Võ phủ để tiến vào ba Đại Thánh phủ sao?
Có ta ở đây, ngay cả cửa thứ nhất ngươi cũng không thể thông qua được!
Liễu Tử Yên đã an bài tất cả xong xuôi, một khi La Thiên tức giận chất vấn thì nàng trực tiếp dùng lý do mạo phạm sư trưởng, chính thức phế bỏ hắn đi.
Nghĩ tới đây, ở chỗ sâu trong đáy mắt của Liễu Tử Yên hiện lên vẻ ngoan độc.
Sát ý!
Linh giác mạnh mẽ của La Thiên cảm ứng được khí tức nguy hiểm tới từ trên người Liễu Tử Yên, trong cơ thể nàng có khoảng chừng tám cái khí mạch, ẩn chứa lực lượng kinh khủng!
Hắn đã mơ hồ hiểu rõ, chỉ cần mình tức giận chất vấn thì nhất định Liễu Tử Yên sẽ có biện pháp trừng trị mình.
Liễu Tử Yên chính là đệ nhất thiên tài của Lăng Vân Võ phủ, lại là đệ tử thân truyền của Phủ chủ, tranh cãi với nàng thì người thua thiệt nhất định sẽ là mình.
– Mở ra cho ta!
La Thiên đột nhiên hít sâu một hơi, thúc giục Thần mạch Thái Cổ U Long trong cơ thể.
Trong nháy mắt, một đạo ánh sáng sâu thẳm như rồng xoay quanh Cảm linh thạch bị hỏng, hơn nữa còn có hai tầng vòng sáng sáng lên.
– Cái này… Làm sao có thể được chứ?
Nụ cười trên mặt Liễu Tử Yên bỗng nhiên cứng lại, thanh âm khẽ run run.
Cảm linh thạch này đã bị hỏng, ngay cả võ mạch Địa giai như nàng cũng không cách nào thắp sáng được mà.