Đọc truyện Vạn Cổ Chi Vương – Chương 26: Nhất chỉ đoạn kiếm
Tiếng nói trầm thấp của La Thiên vang vọng cả Mãn Nguyệt lâu.
– Miệng lưỡi của tiểu tử này cũng không yếu!
– Chậc chậc, không ngờ hắn ta lại có dũng khí đồng ý đó nha? Lần này chỉ sợ phải chịu tiếng xấu lan xa rồi.
Chung quanh vang lên một mảng tiếng sợ hãi thán phục, ra vẻ bọn họ đã đánh giá thấp dũng khí của La Thiên.
– Khà khà! Thật sự đúng là nói khoác mà không biết ngượng!
Lâm Vân cười lớn một tiếng, cuối cùng đã tới lúc hắn thi triển thân thủ.
Hắn có lòng tin mười phần đánh bại La Thiên.
Ngày ấy, mặc dù La Thiên hỗ trợ đánh lui Thiết Linh Ưng, thế nhưng nhiều nhất cũng chỉ bằng vào tuyệt chiêu của vũ kỹ, miễn cưỡng bộc phát ra chiến lực Khai Mạch tứ trọng, tạm thời không có cách nào kéo dài được.
Hai người rất nhanh đã đứng ở trên một bãi đất trống, bốn phía là thiên tài các thành, bọn họ thưởng thức trà rượu, chờ xem kịch vui.
– Tiểu tặc, ta sẽ cho ngươi trải nghiệm vũ kỹ của thế gia!
Lâm Vân cười ngạo nghễ.
Lời còn chưa dứt.
Sưu một tiếng, Lâm Vân giống như con báo nhảy lên, trong nháy mắt đã tới gần La Thiên, tốc độ mà hắn bộc phát ra cực kỳ kinh người.
Đồng thời bàn tay hắn có một thanh đao gió hiện lên, quấn quanh đó là chân khí màu trắng, nhấc theo một mảnh gió lạnh thấu xương.
– Là Thất Trùng Bộ, Hàn Phong trảm của Lâm gia.
– Hai môn vũ kỹ này đều là Phàm cấp thượng phẩm, phối hợp với nhau sẽ tạo ra uy năng mạnh hơn. Lâm Vân đã tu luyện hai môn vũ kỹ này tới cảnh giới tiểu thành, rất là thuần thục.
Người ở đây đều là thiên tài các thành, cho nên kiến thức rất là uyên bác.
– Hì hì, Tử Yên tỷ, tỷ cảm thấy La Thiên này có thể chống đỡ được mấy chiêu?
Mục Vũ Yến vui vẻ hỏi một câu.
Rốt cuộc, chuyện này trở nên ồn ào như vậy đều là do nàng thúc đẩy mà ra.
Vẻ mặt Liễu Tử Yên lãnh đạm phong tình, mặc kệ biểu hiện của La Thiên như thế nào, có thể chống đỡ được mấy chiêu thì kết quả cũng sẽ không thay đổi!
Ở trong mắt nàng, La Thiên như con sâu cái kiến đang giãy giụa, nàng có thể tùy thời bóp chết được hắn!
Nhưng sau một khắc, cánh tay bưng trà của Liễu Tử Yên cứng đờ ở giữa không trung.
Sưu!
Hàn Phong trảm của Lâm Vân hóa thành một tia sáng trắng lạnh lẽo hình bán nguyệt chém về phía La Thiên.
La Thiên chắp tay mà đứng, chưa dời một bước nào khỏi vị trí trước đó.
Sưu sưu!
Thân thể của hắn nghiêng một cái, làm cho một chưởng lạnh lẽo và sắc bén kia chệch đi nửa tấc.
– Ồ… Sao lại thất bại chứ?
Lâm Vân ngẩn ngơ, đáng lẽ ra mình phải đánh trúng mới đúng, làm sao tự nhiên chệch hướng rồi?
Mà ở trong mắt người khác, Lâm Vân dường như đang cố ý thả tay, cho nên một chưởng kia mới chệch khỏi người của La Thiên.
La Thiên đứng lặng tại chỗ, chưa động một bước.
La Thiên dùng cảm quan cường đại của mình, tăng thêm Du Thân bộ đại thành, cho dù là lúc trước bị bốn người Đỗ Vân Trình vây công thì hắn cũng có thể né tránh, càng không cần phải nói tới một Lâm Vân như hiện tại.
– Hàn Quang Lãnh Nhận!
Phản ứng của Lâm Vân rất nhanh, thấy một kích thất bại hắn lập tức biến chiêu, một chưởng cắt ngang hóa thành lưỡi đao lạnh lẽo và sắc bén, muốn phanh thây La Thiên từ một thành hai.
Sưu sưu!
Một chưởng này nhanh như sét đánh, ở khoảng cách gần như thế, rất khó có thể né tránh.
– Chém trúng!
Sắc mặt Lâm Vân âm tàn, một chưởng sắc nhọn lạnh như băng đánh trúng La Thiên.
Xoạt!
La Thiên trước mắt vỡ vụn, hóa ra đây chỉ là một đạo tàn ảnh.
– Không tốt! Người biến mất rồi…
Sắc mặt Lâm Vân đại biến.
– Ở phía sau ngươi!
Âm thanh lạnh như băng từ phía sau lưng hắn truyền đến.
Cơ thể của Lâm Vân lập tức lạnh hết sống lưng.
Ngay trong nháy mắt đó, La Thiên tránh thoát một kích đồng thời đi tới phía sau lưng của hắn, thân pháp này phải ảo diệu tới cỡ nào mới làm được?
Đám thiếu niên đang chờ xem kịch vui bốn phía đều trầm mặc.
Thân pháp của La Thiên so với Lâm Vân cao thâm hơn quá nhiều, xét trên phương diện cảnh giới gần như là nghiền ép đối thủ.
Huống chi, Du Thân bộ vốn là thứ thích hợp để dịch chuyển né tránh trong cận chiến, giờ phút này lại được La Thiên thi triển ra, phát huy tác dụng vô cùng hoàn mỹ.
– Du Thân bộ… Cảnh giới viên mãn?
Trong đôi mắt sáng của Liễu Tử Yên hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Nàng từng tiến vào Thanh Phong Học phủ, cho nên cũng biết loại vũ kỹ thân pháp này.
Nhưng Du Thân bộ của La Thiên, sau khi phẩm cấp được đề cao, cảnh giới đại thành đã có thể so với cảnh giới viên mãn trước đây.
Hơn nữa, trải qua mấy lần thực chiến và ma luyện, Du Thân bộ của La Thiên đã mơ hồ chạm đến cấp độ viên mãn.
Phanh!
La Thiên đứng ở sau lưng Lâm Vân đạp chân một cái, đá trúng mông của Lâm Vân.
– A…
Lâm Vân kêu thảm một tiếng, bị chân của La Thiên đá ra ngoài, ngã lộn nhào xuống đất.
Lúc Lâm Vân đứng dậy đã nhìn thấy một đôi chân trắng nõn xuất hiện trước mắt mình.
Là chân của ai? Sao lại đẹp mắt như vậy?
Khi hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt không vui của Liễu Tử Yên, mặt tức thì đỏ lên như trái gấc, tức giận không thôi.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Lâm Vân… Cứ như vậy đã bị thảm bại rồi sao?
Thậm chí còn có người hoài nghi, có phải Lâm Vân đồng lõa với La Thiên, cho nên hai người mới diễn một tuồng hài kịch như thế hay không?
– Vũ kỹ của thế gia sao? Cũng chỉ như vậy mà thôi!
La Thiên cười lạnh, lập tức quay người rời đi.
– La huynh!
Trần Hạo Phi đi theo sau, hai người chuẩn bị rời khỏi Mãn Nguyệt lâu.
– Hừ, Lâm Vân, ngươi đã làm mất mặt Lăng Vân Quận thành rồi, ngay cả phế vật Khai Mạch tam trọng cũng không chỉnh đốn được!
Mục Vũ Yến hừ lạnh một tiếng.
Vẻ mặt của Lâm Vân lúc trắng lúc đỏ.
Trên khuôn mặt của Liễu Tử Yên tràn ngập vẻ lạnh lẽo, trên người có một cỗ áp lực vô hình làm cho mọi người kinh hãi.
Dù kết quả như thế nào, chỉ cần La Thiên chiến thắng chính là làm tổn hại mặt mũi của Liễu Tử Yên.
– La Thiên! Tỷ thí còn chưa chấm dứt đâu!
Sắc mặt Lâm Vân trở nên dữ tợn, miệng gầm lên một tiếng, bay vọt về phía trước, tay rút ra một thanh bảo kiếm bên hông, đâm về phía sau lưng La Thiên!
– La huynh cẩn thận!
Trần Hạo Phi nhìn thấy kiếm quang, vội vàng hô lớn.
Bội kiếm của Lâm Vân là tác phẩm thất bại của một vị Luyện Khí sư trong nội thành, chỉ kém một tia là đã trở thành Bảo khí.
Cho dù như thế thì thanh kiếm này cũng đã là thần binh lợi khí chém sắt như chém bùn, đạt tới cấp bậc chuẩn Bảo khí.
Lúc này Lâm Vân lại xuất chiêu đánh lén, một khi đâm trúng La Thiên, nhất định sẽ bị thụ thương nghiêm trọng, ảnh hưởng tới kết quả khảo hạch ở Võ phủ cao đẳng.
Sau lưng La Thiên tựa như có mắt mọc ra, bỗng nhiên hắn quay người một cái.
– Đúng là đồ không biết sống chết!
Hắn quát lạnh một tiếng, ngón tay vẽ một cái, một đạo hàn mang màu lam nhạt lạnh lẽo thấu xương lóe lên trong hư không rồi biến mất.
Phanh…! Rắc rắc!
Sau một khắc, chỉ thấy lợi kiếm chuẩn Bảo khí của Lâm Vân đã bị cắt thành hai đoạn.
– Không! Điều này không có khả năng…
Lâm Vân trợn mắt, ngây ngẩn hết cả người.
La Thiên vận dụng thần binh lợi khí gì vậy? Không ngờ lại chém bội kiếm của hắn thành hai đoạn.
Phanh!
Một chân của La Thiên đá trúng bụng Lâm Vân.
Lâm Vân lần nữa bay ra ngoài, hung hăng ngã xuống mặt đất.
– Đáng chết! Tại sao lại có thể như vậy được chứ?
Lâm Vân phẫn hận, lại có chút không cam lòng.
Trận chiến hôm nay coi như hắn đã trở thành trò cười cho thiên hạ xem, thanh danh thiên tài Lâm gia cũng thuận theo đó mà sụp đổ, trở thành tên ngốc trong mắt mọi người, cũng để lại ấn tượng phế vật trong mắt của Liễu Tử Yên.
Khi hắn ngẩng đầu, lại nhìn thấy được ánh mắt của Liễu Tử Yên, con mắt của đối phương ẩn chứa sát khí, lại có một cỗ sát cơ tràn ra.
– Một chỉ gãy kiếm? Ngưng Tinh Kiếm chỉ?
Liễu Tử Yên nhìn thoáng qua kiếm gãy, nhíu mày thấp giọng lẩm bẩm nói.
Có thể tu luyện vũ kỹ không trọn vẹn này tới trình độ như vậy, có thể thấy được thiên phú đáng sợ của La Thiên ra sao.
Ngẩng đầu, Liễu Tử Yên nhìn bóng người đang rời khỏi nơi này của La Thiên.
– Chẳng lẽ, hắn cũng thức tỉnh được Linh mạch Địa giai?
Sắc mặt Liễu Tử Yên trở nên âm trầm.
Nếu như mặc kệ không làm gì nữa, La Thiên sớm muộn cũng sẽ đạt tới độ cao của nàng.
– Rất tiếc, ta sẽ không để cho ngươi có thời gian để phát triển đâu!
Bàn tay trắng như ngọc của Liễu Tử Yên bóp chặt, ở chỗ sâu trong đôi mắt sáng kia ẩn chứa một đạo sát khí lạnh như băng.
…
Ở bên ngoài Mãn Nguyệt lâu.
– La huynh, không nghĩ tới hành trình Mãn Nguyệt lâu lần này sẽ biến thành như vậy.
Trần Hạo Phi có chút áy náy nói.
– Không sao, chuyện này cũng không phải lỗi của ngươi.
La Thiên cũng không ngờ tới lại gặp phải Liễu Tử Yên ở chỗ này, tạm thời hắn có thể biết được nàng đã ghi hận trong lòng về chuyện từ chối hôn ước trước kia, cho nên sẽ tìm cách trả thù mình.
– La huynh, rốt cuộc giữa ngươi và Liễu Tử Yên có ân oán gì vậy?
Trần Hạo Phi hiếu kỳ hỏi.
La Thiên nói lại chuyện năm đó một lần.
– Thật không nghĩ tới, Liễu Tử Yên lại là người có lòng dạ nhỏ mọn như thế!
Sau khi Trần Hạo Phi nghe xong lập tức tỏa ra khinh thường, mình thật sự là đui mù cho nên lúc trước mới bị sắc đẹp của Liễu Tử Yên mê hoặc.
Trở lại Trần gia.
Trần Hạo Phi vẫn đối xử nhiệt tình với La Thiên như cũ, cũng không vì chuyện Liễu Tử Yên mà xa lánh hắn.
Trong lòng La Thiên cảm khái, ngày ấy hắn đồng thời cứu được Trần Hạo Phi và Lâm Vân.
Một người có tình có nghĩa, một người lại là kẻ vong ân phụ nghĩa.
Đêm khuya, trong phòng.
– Ba ngày sau chính là ngày khảo hạch chiêu sinh của Võ phủ, không thể chậm trễ…
La Thiên khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tu luyện.
Chân khí của ba cái khí mạch trong cơ thể hắn nhanh chóng vận chuyển, trào lên.
Trong đó, đầu khí mạch thứ ba đã mở ra được hơn một nửa.
Ma luyện ở trong Hắc Yêu lĩnh cũng làm cho vũ kỹ của hắn đạt tới cực hạn.
Du Thân bộ đại thành, với tư cách là vũ kỹ Phàm cấp thượng phẩm, muốn tấn chức lên viên mãn thì phải cần dùng tâm cảm ngộ.
Ngưng Tinh Kiếm chỉ tầng thứ hai cũng đã đại thành, uy lực được nâng cao một bước, trong thời gian ngắn rất khó đột phá tầng kế tiếp.
Chỉ có điều, Hắc Yêu lĩnh có một điểm không tốt đó chính là có rất nhiều Yêu thú ẩn hiện, không thể toàn tâm bế quan tu luyện được.
– Bắt đầu đi!
La Thiên lấy ra một viên Bồi khí đan trung phẩm.
Đan này dùng cho Khai mạch tứ trọng trở lên cũng có thể tăng trưởng tu vi, là chiến lợi phẩm mà hắn lấy được từ trong tay của Đỗ Thiên.
Hắn nuốt Bồi Khí đan vào miệng, một cỗ dược lực lập tức bành trướng rồi bộc phát ở trong người hắn.
– Dược lực thật là mạnh.
Sắc mặt La Thiên khẽ biến, lập tức cảm nhận được cảm giác bành trướng trong người.
Dù sao Bồi khí đan trung phẩm là thứ dùng cho Võ giả từ Khai Mạch tứ trọng đến lục trọng.
Dưới dược lực mạnh mẽ, đầu khí mạch thứ ba trong cơ thể hắn nhanh chóng mở rộng, tu vi liên tiếp tinh tiến.
Hai ngày sau.
Trước lúc Võ phủ khảo hạch.
Oanh!
Cơ thể của La Thiên chấn động, rốt cuộc đầu khí mạch thứ ba trong cơ thể hắn đã được mở rộng đến mức tận cùng.
– Thành!
Trên mặt La Thiên hiện lên vẻ vui mừng, cuối cùng tu vi của hắn đã đến Khai Mạch tam trọng đỉnh phong.
– Chỉ cần tấn chức lên Khai Mạch tứ trọng là ta sẽ có cơ hội tiến vào Võ Đạo Thánh phủ cao cấp nhất của Thương Vân quốc.
Trong mắt La Thiên hiện lên ý chí chiến đấu mạnh mẽ.
Đối với ba đại Thánh phủ cực hạn… Hắn chưa từng có ý định buông tha!
Chỉ có tiến vào Võ Đạo Thánh phủ cao cấp nhất thì mới có thể trợ giúp được Thần mạch của hắn, tương lai mới có tư cách lấy Ninh Tuyết Dao có thân phận thần bí và cao quý làm vợ.
Nhưng trước đó, nhất định hắn phải thông qua khảo hạch của Lăng Vân Võ phủ.