Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 952: Khiếp sợ


Đọc truyện Vạn Cổ Chí Tôn – Chương 952: Khiếp sợ

Lưu Phong cười lạnh không thôi, người còn lại cũng đều hừ lạnh. Dương Bình cũng có chút không thoải mái, nói:

– Vân thiếu cùng Lệ công tử một đường đến đây, chắc hẳn cũng mang theo không ít bảo bối, không bằng lấy ra để chúng ta kiến thức một phen xem sao.

Hồ Lô Tiểu Kim Cương khẽ nói:

– Bảo vật ta tự nhiên có, nhưng ta thứ ta muốn, các ngươi lại không lấy ra được, ta cần gì phải lấy ra bảo bối để biểu hiện chứ?

Cảnh Tinh cũng hừ lạnh nói:

– Tuy rằng thành Vũ Phong chỉ là nơi chật hẹp nhỏ bé, nhưng cũng là cứ điểm khơi thông tất cả các thành trì lớn ở Bắc Vực, các loại trân bảo trao đổi tự nhiên không phải ít. Chẳng lẽ Vân thiếu muốn nói đến ngôi sao trên trời? Mặc dù là tinh thần thiên thạch, cũng chỉ là vật thông thường thôi.

Hồ Lô Tiểu Kim Cương nói:

– Thứ ta muốn, Vạn Bảo Lâu hẳn là có. Ta cần một loại thủy nguyên tố biến dị, tồn tại tới gần bổn nguyên, hơn nữa số lượng cũng không ít.

– Nguyên tố biến dị, bổn nguyên chi lực.

– Ha ha.

Mọi người đều giật mình, lập tức không ít người cười ha hả, trên mặt đều lộ vẻ trào phúng.

Lưu Phong cười khẩy nói:

– Nguyên tố biến dị bổn nguyên, tồn tại có thể so với tài liệu đỉnh cấp cửu giai, giá trị thậm chí còn ở trên, ngươi lấy cái gì để đổi?

Hồ Lô Tiểu Kim Cương nói:


– Thứ có thể đổi có rất nhiều, mấu chốt là các ngươi không có.

– Hừ, quả thực buồn cười.

Lưu Phong không chút khách khí quất vào thể diện hắn, trực tiếp ngồi lại trên mặt ghế.

Hồ Lô Tiểu Kim Cương theo tay vung lên, một đạo quang mang bắn vào trên không đại điện, hóa thành một cây trụ to ầm ầm rơi xuống, chấn trong đại điện, tản mát ra khí tức lạnh như băng, khiến người không rét mà run.

– Cái này, đây là…

Mọi người đều giật mình, linh lực chấn động trên thiết trụ kia rất mạnh, vừa nhìn đã biết là vật phi phàm, hơn nữa khiến mọi người kinh hãi nhất chính là nó quá lớn rồi. Bình thường loại tài liệu trân quý này, có thể chừng lòng bàn tay cũng đã không tệ rồi, mà cái này lại là một cây trụ lớn chống trời.

Dương Bình cũng cả kinh nói:

– Cửu Di, đây làvật gì.

Trên mặt Cửu Di cũng lộ ra vẻ ngưng trọng, tiến đến phía trước, cẩn thận từng li từng tí vươn tay phải ra, khẽ vuốt trên cây trụ kia,, lập tức kinh hô một tiếng thu tay lại, ở đầu ngón tay lộ ra chút vết nứt.

Nàng kinh hãi nói:

– Cái này, đây chẳng lẽ là Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết? Nhưng làm sao có thể? Một cây Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết lớn như thế, trời ạ, cái này, cái này phải có giá trị bao nhiêu chứ?

– Tài liệu đỉnh cấp cửu giai, được vinh dự một trong thập đại kim loại đỉnh tiêm, Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết?

Phán đoán lần này của Cửu Di lập tức khiến người trong điện đều lặng ngắt như tờ. Thứ kia là nguyên cả cây trụ lớn, tùy tiện bóc xuống một khối cũng là vật báu vô giá ah

Hồ Lô Tiểu Kim Cương vung tay lên, lập tức thu Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết về, lạnh lùng nói:

– Hiện giờ, có nguyên tố thủy hệ biến dị thì có thể lấy ra để trao đổi.

Trong đại điện yên tĩnh cực kỳ quỷ dị, không ai nói tiếng nào, tất cả đều còn chìm trong rung động ban nãy, thậm chí đều hoài nghi lúc trước mình có phải nằm mộng không.

Cảnh Tinh cũng hoảng sợ lẩm bẩm:

– Lớn như vậy, tại sao có thể có tài liệu đỉnh cấp cửu giai lớn như vậy được, cái kia giá trị phải bao nhiêu ah…

Trên trán hắn thậm chí đã chảy ra mồ hôi lạnh, đối với thân phận Hồ Lô Tiểu Kim Cương cũng cảm thấy cực kỳ kiêng kị.

Lệ Phi Vũ cũng triệt để ngốc trệ, thẳng đến khi Hồ Lô Tiểu Kim Cương gọi hắn, hắn mới hồi phục tinh thần lại.

– Lệ huynh, Vạn Bảo Lâu có muốn đổi không?

Lệ Phi Vũ tỉnh lại, cực kỳ quỷ dị liếc Lý Vân Tiêu một cái, nói:

– Thứ này quả thật có thể so được với thủy nguyên tố, nhưng chuyện trọng đại, coi như là ta cũng không có quyền lợi quyết định, đợi sau khi ta trở về tất nhiên sẽ bẩm báo lên trên. Chỉ là Vân thiếu Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết kia không khỏi cũng quá lớn đi? Trên đời này sao lại có nhiều nguyên liệu vậy được chứ?


Hồ Lô Tiểu Kim Cương khẽ nói:

– Cái này ngươi cũng không cần quản, đã không có hàng, thì đừng mong đánh chủ ý vào bảo bối của ta, chư vị cũng vậy.

Tất cả mọi người đều hiện hắc tuyến, vừa giễu cợt hắn không biết tự lượng sức mình, không thể tưởng được nhanh như vậy đã bị đánh mặt rồi. Nhưng thất phu vô tội hoài bích có tội, không ít người trong trong mắt đều không bình tĩnh được nữa.

Lý Vân Tiêu tự nhiên không phải người sợ chuyện, trong nội tâm cười lạnh không thôi. Nếu có người không có mắt, vậy thì chỉ có thể trách hắn số mệnh không tốt thôi.

Lệ Phi Vũ cũng ngượng ngùng cười khổ không thôi, giờ phút này Kim Linh Thạch trong tay hắn quả thật giống như rác rưởi vậy, có chút ngượng ngùng rồi, cũng không còn hứng thú muốn giao dịch nữa.

Thoáng suy nghĩ thoáng một phát, hắn liền đổi lấy Huyết Thạch San Hô của Tất Diệp. Dù sao Vạn Bảo Lâu càng cân nhắc đến tính khan hiếm của vật phẩm hơn. Dương Bình thì lộ vẻ thất vọng thu hồi Mộc hành linh ngọc

Cảnh Tinh đột nhiên nói:

– Vân thiếu, nguyên tố thủy hệ ta lấy không ra, nhưng ta biết có chỗ có lẽ tồn tại thủy nguyên tố biến dị.

– Ah? Xin lắng tai nghe?

Hồ Lô Tiểu Kim Cương tựa hồ đã thấy hứng thú.

Cảnh Tinh nói:

– Cũng không phải thứ có giá trị gì, coi như là tặng cho vân thiếu đi.

Hắn theo tay vung lên, một quả ngọc giản liền rơi vào trong tay Hồ Lô Tiểu Kim Cương.

Đồng tử tất cả mọi người đều đột nhiên co lại, lập tức thấy được cánh tay như huyền khí kia của Hồ Lô Tiểu Kim Cương.

Thần thức Lý Vân Tiêu trực tiếp chui vào trong ngọc giản, rất nhanh đã đọc tin tức bên trong một lần.

Hồ Lô Tiểu Kim Cương mở miệng nói:


– Thì ra là một phần ghi lại. Vậy xin đa tạ Cảnh thành chủ, phần nhân tình này ta xin nhận.

Cảnh Tinh cười nói:

– Thứ này cũng không có giá trị cao lắm, Vân thiếu tự mình đánh giá là được.

Giao dịch trong tràng từ sau khi Lý Vân Tiêu lộ ra một cây Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết đã trở nên có chút lãnh đạm, đa số mọi người đều không có tâm tư giao dịch nữa, đều đang có tính toán của riêng mình.

Tất Diệp đột nhiên mở miệng nói:

– Đảo Tự Tại chúng ta cũng xuất ra một vật để giao dịch a.

Anh Bác bên người một tay ngắt bí quyết, lập tức trước người hiện ra một bọt nước, thời gian dần qua rơi trên mặt đất, hơi nước thối lui, đó lại là một cái rương hòm lớn, dài rộng chừng 3-4m, linh quyết khẽ động, sau khi rương hòm kia mở ra liền lập tức tản mát ra ánh sáng đẹp đẽ, vậy mà lại là một rương trân châu lớn.

– Cái này, hai vị đây là ý gì, vậy mà mang trân châu ra để giao dịch?

Dương Bình sửng sốt một chút.

Tất Diệp cười nói:

– Kính xin Cửu Di giải thích cho chư vị một chút.

Nữ tử đều thích cái đẹp, mặc dù là nhân vật như Cửu Di cũng không ngoại lệ, sau khi trông thấy cả rương trân châu lập tức híp mắt lại cười, nói:

– Đây cũng không phải là trân châu bình thường, chính là Băng Ngọc chi châu do hải thú thất giai Ba Linh Băng Ngọc Bạng thai nghén, bản thân chính là bảo vật thất giai, hơn nữa đeo hay phục dụng đều được, đối với võ giả có chỗ tốt thật lớn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.