Đọc truyện Vạn Cổ Chí Tôn – Chương 951: Kim linh thạch (2)
Cửu Di nhẹ giọng giải thích nói:
– Kim Linh Thạch này thuộc tính là kim, lại có tính thủy, có thể tùy ý vuốt ve biến hình mà không tổn hại đến căn bản, cho nên thường được đám Thuật Luyện Sư dùng để luyện chế chiến y. Một khối Kim Linh Thạch lớn như thế, cũng đủ luyện chế một kiện chiến y bát giai rồi.
Kim Linh Thạch tuy rằng không phải chủ tài chiến y, nhưng lại là tài liệu hạch tâm trọng yếu nhất, thứ này có thể đủ tùy ý biến hóa, có thể lớn có thể nhỏ, dán ở trên người hành động tự nhiên, cũng là bộ phận nguyên liệu trân quý nhất trong chiến y.
– Ha ha, Lệ công tử quả nhiên không khiến mọi người thất vọng, bảo bối bực này cũng lấy ra rồi, Dương Bình cũng thấy động tâm không thôi ah. Cũng không biết Lệ công tử muốn đổi lấy vật gì?
Dương Bình cũng lộ ra vẻ muốn có, dù sao chiến y đối với một gã võ giả mà nói quá mức trân quý cơ hồ có thể cứu được mạng. Nhưng cũng không phải mỗi người đều có cơ hội đạt được chiến y.
Đặc biệt là tới trình độ như bọn hắn, muốn thu thập toàn bộ nguyên liệu một kiện chiến y đã khó càng thêm khó, cho dù thu thập đủ toàn bộ rồi, muốn tìm một gã Thuật Luyện Sư bát giai tới giúp ngươi luyện chế, độ khó càng cao hơn một tầng. Cho nên nhìn thấy bảo bối như vậy, cơ hồ mỗi người đều động tâm.
Lệ Phi Vũ cười nói:
– Một chút đồ chơi nhỏ thôi, ta cũng không biết đổi lấy thứ gì mới tốt. Chư vị tùy tiện lấy ra gì cũng được, chỉ cần ta hợp ý, vậy thì đổi.
Cửu Di cười khẽ không nói, người Vạn Bảo Lâu quả nhiên mỗi người đều tài đại khí thô, nhưng tuyệt đối khôn khéo đến cực điểm. Lệ Phi Vũ nói lời này tuy tùy ý, nhưng không thể nghi ngờ lại khiến mọi người phải liều bảo bối, hắn chọn một cái tốt nhất. Như vậy còn không phải khiến mọi người phải lấy ra tất cả thứ tốt sao.
Quả nhiên, Dương Bình sau khi nghe xong chợt thoáng do dự, liền lấy ra một quả ngọc bội cầm trong tay, nói:
– Khối Mộc hành linh ngọc này của ta, không biết Lệ công tử có để mắt đến không?
– Ah? Mộc hành linh ngọc trong Ngũ Hành linh ngọc sao?
Cửu Di kinh ngạc nói:
– Không thể tưởng được trong tay Dương Bình đại nhân lại có bảo vật như vậy, luận giá trị vật ấy quả thật không dưới Kim Linh Thạch. Đặc biệt là võ giả Mộc hệ có được, càng có tác dụng hơn Kim Linh Thạch. Thứ này tuy rằng so ra kém Ngũ Hành biến dị nguyên tố, nhưng lại được nguyên tố chi lực rót vào khoáng thạch, quanh năm tháng dài ngưng tụ mà thành, vạn phần khó được.
Mộc hành linh ngọc vừa ra, lập tức khiến mọi người ở đây hơn phân nửa đều bỏ cuộc. Hiển nhiên không lấy ra được thứ trình độ này, hoặc là không muốn đổi.
Lệ Phi Vũ lộ ra phi thường tùy ý, nói:
– Nếu Cửu Di đã nói như vậy rồi, vậy nếu đổi thì ta còn chiếm tiện nghi đấy. Nếu không còn ai thích thứ này của ta, vậy thì đổi với Mộc hành linh ngọc của Dương Bình đại nhân đi.
Hắn cố ý xoay đầu qua chỗ khác, nói:
– Vân thiểu, ngươi đối Kim Linh Thạch này của ta có ý không?
Hồ Lô Tiểu Kim Cương nói:
– Không có.
Trả lời dứt khoát như thế khiến Lệ Phi Vũ xấu hổ nở nụ cười.
– Luận bảo vật, đảo Tự Tại ta tự nhiên không thể so sánh với mọi người, chỉ có một ít đặc sản đặc biệt, có lẽ Lệ công tử sẽ thích.
Tất Diệp cũng nhịn không được nữa mở miệng, hắn và Ánh Bác thoáng trao đổi một chút, liền từ trong nhẫn lấy ra một cây san hô hỏa hồng sắc, nắm trong tay ánh sáng màu đỏ chớp động, cười nói:
– Không biết Mai gia chi chủ nổi tiếng thiên hạ có biết đến bảo bối ở sâu trong Bắc Hải này không?
San hô đỏ kia vừa xuất hiện trong đại điện, mọi người lập tức cảm nhận được một cổ tình cảm ấm áp trên người, giống như đốm lửa vậy, ấm áp thoải mái nói không nên lời.
Cửu Di nhẹ nhíu mày một cái, kinh ngạc nói:
– Chẳng lẽ là Huyết Thạch San Hô?
Tất Diệp sững sờ, lập tức tán thán nói:
– Danh tiếng Mai gia, danh bất hư truyền.
Cửu Di nói:
– Vậy thì không sai, ta cũng là lần đầu tiên thấy bảo vật này. Nghe đồn ở trong Tứ Hải, có cường giả ngoài Cửu Thiên cảnh chém giết, huyết dịch chảy ra nhiễm lên đá dưới đáy biển, trải qua tích lũy trên vạn năm, mới có thể sinh trưởng ra loại san hô này. Hơn nữa chỉ có thể trưởng thành lớn chừng này, loại Huyết Thạch San Hô này hấp thu huyết dịch Cửu Thiên Võ Đế mà sinh, không chỉ có lệ khí thật lớn trong đó, mà quan trọng nhất là ẩn chứa một tia Cửu Thiên ý cảnh.
– Cái gì, ẩn chứa Cửu Thiên ý cảnh.
Lúc này tất cả mọi người đều động dung rồi, có mấy người thậm chí trực tiếp đứng lên, còn thiếu chút đã lao tới đoạt lấy, nguyên một đám trong mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào Huyết Thạch San Hô kia như sói nhìn chằm chằm vào thịt vậy.
Ẩn chứa Cửu Thiên ý cảnh, đó đã không phải là thiên tài địa bảo bình thường rồi, tuyệt đối là thứ gây ra gió tanh mưa máu. Cảnh Tinh và Dương Bình trong lòng cũng đại chấn, trên mặt tràn đầy ngưng trọng, nếu một khi có loạn thì hai người bọn họ căn bản không áp chế được tràng diện trước mắt.
Cửu Di khẽ cười nói:
– Chư vị không cần nóng lòng, Huyết Thạch San Hô này tuy rằng chứa đựng Cửu Thiên ý cảnh, nhưng thiếp thân lúc trước cũng đã nói rồi, trong đó còn có đại lượng lệ khí, hẳn là do Cửu Thiên Võ Đế lưu lại, đại lượng tích lũy trong đó, nếu muốn cướp lấy Cửu Thiên ý cảnh trong đó thì cũng sẽ bị lệ khí cắn trả, nếu không thể khống chế hữu hiệu thì chỉ sợ sẽ trực tiếp tẩu hỏa nhập ma ngay
Tất Diệp nói:
– Cửu Di quả nhiên không phải phàm nhân, vậy mà hiểu rõ ràng như vậy. Huyết Thạch San Hô này quả thật là do máu Võ Đế đổ vào mà thành, hơn nữa điều kiện hình thành thập phần hà khắc, mà lệ khí trong đó quá lớn, coi như là Võ Đế cũng chưa chắc có thể hóa giải được. Cửu Thiên ý cảnh trong đó cũng chỉ còn một tia thôi, có thể nói là thứ có chút gân gà.
Lệ khí Cửu Thiên Võ Đế cũng chưa hẳn có thể hóa giải, mọi người nghe thế trong lòng phát lạnh, dần dần bình tĩnh lại.
Cảnh Tinh và Dương Bình thì đều nhẹ nhàng thở ra.
Cửu Di nói:
– Quả thật, nếu không phải thế thì giá trị thứ này thật khó có thể đánh giá rồi, Kim Linh Thạch không thể nào sánh bằng được.
Tất Diệp nói:
– Không biết Lệ công tử có thích Huyết Thạch San Hô này của ta không? Mặc dù có chút gân gà, nhưng cũng là thứ vạn phần khó được a.
Lệ Phi Vũ vỗ đầu một cái, khó có thể lựa chọn nói:
– Quả nhiên là một nan đề ah, sự trân quý của Huyết Thạch San Hô, ta ở Vạn Bảo Lâu những năm này đều chưa bao giờ thấy qua. Nhưng Mộc hành linh ngọc cũng thập phần thích hợp cho một vị bằng hữu của ta đeo, ta cũng rất muốn đổi lấy.
Hắn suy nghĩ một lúc, quay đầu hỏi:
– Không biết Vân thiếu có ý kiến gì có thể nói ra cho ta tham khảo một chút không?
Hồ Lô Tiểu Kim Cương không chút khách khí nói:
– Đều là một ít thứ rác rưởi, cũng giống như Kim Linh Thạch của ngươi vậy, không có bao nhiêu giá trị, tùy tiện đổi là được.
– Ha ha, khẩu khí thật lớn, cũng không sợ đau đầu lưỡi nha.