Bạn đang đọc Vai Diễn Định Mệnh – Chương 8: Gặp lại “cố nhân”.
Từ cầu thang tầng hai, một nhóm bạn nữ vừa đi vừa cười nói vui vẻ, họ xuống căn-tin để ăn cái gì đó mình thích, con gái là chúa ăn hàng mà. Cô gái tóc tết sam vô tình lướt qua đám người đông đúc và bắt gặp một bóng hình quen thuộc ngồi một mình nơi góc khuất. Chợt nhận ra đó là ai, cô ta vội tóm lấy vai người bạn đi bên cạnh mình lay mạnh:
-Tiểu… Tiểu Mạn, đó có phải là Cao Gia Nguyên không?- Cô bé tên Tiểu Mạn theo hướng chỉ tay của bạn mình nhìn về phía khuất đó. Chợt đồng tử cô sững lại và giãn rộng, cả người cô cứng đờ, môi mấp máy không thành lời:
– Gia… Gia…Nguyên?
– Phải! chắc chắn là Gia Nguyên mà! Ôi, hay quá!
Cô bạn tóc tết chưa kịp ta thán hết câu thì Tiểu Mạn đã lao thẳng xuống cầu thang. Cô chen vội vào đám người ồn ào kia, tim đập không ngừng, đó là Gia Nguyên, đó chính xác là Gia Nguyên. Tiểu Mạn vội đến nỗi đạp lên chân người khác mà không kịp xin lỗi, cô sợ Gia Nguyên sẽ biến mất. Cô không nghe gì ngoài tiếng tim đập thình thịch của mình, làm ơn đi, làm ơn là Gia Nguyên đi…
Gia Nguyên đang đọc sách, một lần nữa hắn lại bị làm phiền. Tại sao người ta cứ thích quấy rầy hắn vào những lúc như vậy nhỉ, sự khó chịu vốn đã nhen nhóm khi bước vào cái lớp nhặng xị kia, lại thêm những kẻ thích thêm dầu vào lửa. Hắn ngước lên nhìn kẻ trước mặt mình với cái cau mày mệt mỏi, nhưng chợt, hàng lông mày hắn giãn ra nhanh chóng.
Người kia là một cô gái. Xinh xắn, đáng yêu, có thể dùng những từ này để tả, bởi gương mặt trái xoan nhỏ nhắn và dáng người yếu ớt mảnh mai đủ cho thấy điều đó, mái tóc hạt dẻ ngắn, ôm lấy đôi gò má phớt hồng, làn da trắng như ngọc càng làm tôn lên nét đẹp của đôi mắt xám tro trong veo, sáng rỡ… tất nhiên những chuyện ấy chẳng liên quan gì đến Gia Nguyên, hắn không để tâm chúng, điều làm hắn ngạc nhiên nhất là đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ của cô bé.
Tiểu Mạn nhìn Gia Nguyên mà trong lòng dậy lên hàng loạt câu hỏi, cô thấy chua xót thay khi anh tiều tụy đến như vậy, sao anh gầy đi nhiều thế? Nhìn anh khắc khổ và yếu đuối lạ thường, dường như nguồn năng lượng tràn trề trước đây trong anh đã bay biến đâu mất, có một chút gì đấy xa lạ và lạnh lẽo hơn…
Gia Nguyên nhận thấy sự hoang man choán đầy trong đôi mắt sâu thẳm của Tiểu Mạn, hắn ngạc nhiên đấy nhưng cũng không muốn rắc rối, cô bé đó dẫu sao cũng không nên bận tâm đến làm gì, đến đây với một thái độ kì cục như thế, rõ ràng lại là một kẻ phá đám hắn mà thôi. Nghĩ vậy, hắn bỏ miếng bánh sanwich đang ăn dở vào sọt rác rồi cầm cuốn sách toan bỏ đi.
Nhưng, đã đến tận đây, đã gặp lại như thế, Tiểu Mạn sẽ chấp nhận thái độ dửng dưng đó của hắn ư? Không đâu! Cô bé chụp lấy tay hắn, sự run rẩy, niềm xúc động mạnh mẽ của cô như thấm qua lớp áo khiến Gia Nguyên cảm nhận được, giọng cô vang lên ngắt quãng bởi những tiếng nghẹn:
– Nói em biết đi…sao anh bỗng nhiên…biến mất như vậy?… Em đã rất lo lắng… rất…lo lắng…
Gia Nguyên im lặng, một giây sau, hắn giật phắt tay ra và tiếp tục điềm tĩnh quay đi, bỏ ngoài tai câu hỏi của Tiểu Mạn. Cô bé không chịu thua, bước ra chắn đường hắn lại, bây giờ, gương mặt nhỏ nhắn của cô đã ướt nhòa nước mắt:
– Trả lời em!…Tại sao anh làm vậy? Làm ơn đừng nhìn em như vậy, đừng nhìn em bằng ánh mắt xa lạ ấy!
– Cô muốn gì ở tôi?- Gia Nguyên đáp trả bằng từng chữ chậm rãi.
– Gia…Nguyên…anh nói gì thế?- Tiểu Mạn sững người trước chất giọng lạnh lẽo đến gai góc của hắn- Sao anh lại tỏ thái độ đó với em?
– Nếu cô không có gì để nói thì đừng làm phiền tôi! –Gia Nguyên lướt qua không một giây do dự, gương mặt hắn không có bất kì sự đổi thay nào dẫu là nhỏ nhất.
Tiểu Mạn đứng chôn chân một chỗ, tựa hồ cả người như bám rễ vào đất không nhúc nhích được. Cô gái tóc tết đuôi sam chen đến chỗ Tiểu Mạn, vỗ vai cô và cười hì hì:
– Thế nào? Gặp lại chàng thế nào? Anh ta bỏ đi đâu vậy kìa?
Thấy Tiểu Mạn chẳng có phản ứng gì, cô gái kia sốt ruột nhìn qua mới giật mình bởi gương mặt ràn rụa nước mắt kia, cô hốt hoảng hỏi:
– Này Dương Tiểu Mạn? Có chuyện gì xảy ra với bồ vậy?
Tiểu Mạn lắc đầu nguầy nguậy, giọng cô nức nở:
– Đó không phải Gia Nguyên đâu Nhật Hạ ơi… đó không thể là Gia Nguyên được… Gia Nguyên không bao giờ nói những lời ấy đâu!
– Này, nói mình nghe đi! Anh ta rõ ràng là Cao Gia Nguyên mà!
Tiểu Mạn ôm chầm lấy Nhật Hạ, cả người cô run lên bần bật:
– Không phải…không phải… Gia Nguyên chưa bao giờ khiến tớ đau thế này!
Nhật Hạ vỗ về bạn, cô nhìn về hướng Gia Nguyên vừa đi khỏi, lòng đầy thắc mắc, Gia Nguyên rốt cuộc đã nói gì Tiểu Mạn nhỉ? Người như anh ta sao lại biến đâu mất rồi đột nhiên trở về cách lạ lùng như vậy? Rõ ràng là có gì đó không ổn ở đây. Nhật Hạ nhớ rằng trước đây, mỗi lần gặp Gia Nguyên xong Tiểu Mạn lại cười cả buổi, gương mặt nhỏ lúc nào cũng rạng rỡ,ngời sáng chứ chẳng đau đớn như lúc này đâu…
**********************
Chuông vừa reng một hồi dài ảm đạm báo hiệu tan học. Tiếng học sinh chào thầy cô vang lên ồn ào, nhưng đột nhiên lại bị chen ngang bởi một tiếng đạp cửa “ Rầm!”. Tất cả sinh viên đều háu chuyện quay đầu ra cửa, và họ được một phen ngạc nhiên. Người đang hùng hổ tiến vào lớp là Dương Minh Kha, đàn anh của khoa Quản trị Kinh doanh, anh ta làm gì ở đây? Lại còn kéo theo cả một cô gái xinh xắn, trắng trẻo, có mái tóc ngắn màu hạt dẻ, ủa, hình như đó là Dương Tiểu Mạn mà!
Dương Minh Kha đi xồng xộc vào lớp mặc cho giáo viên còn chưa ra ngoài, anh tiến thẳng đến dãy trong cùng , đích là bàn cuối. Tại đó, Gia Nguyên đang đeo tai phone, mặt gác lên hai tay…ngủ ngon lành, cái cảnh nhìn hết sức ngứa mắt.
Anh giận dữ tung thẳng một cước thật mạnh vào chân bàn. Lực khủng khiếp ấy làm chiếc bàn lật nhào, tung hê tứ tung sách vở, tất nhiên kẻ đang ngủ ấy bị xô ngã rầm xuống nền. Cả lớp tròn mắt và nuốt khan, trong bụng ai cũng chắc mẩm rằng người lãnh trọn cú đá ấy chắc cũng trọng thương tận gan tủy. Họ tảng lờ, vội vã xách cặp ra ngoài, nhưng ghét nhất ở đời cái thói giả bộ không quan tâm mà lại tìm đủ mọi cách để xem lén người ta gây gổ, thế là mấy chục cái đầu cứ thầm thò thầm thụt ở những ô cửa sổ, cũng chỉ vì mục đích hóng hớt chuyện đời.
Tiểu Mạn thấy Minh Kha làm dữ thì hoảng hồn, cô vội lao đến bên cạnh Gia Nguyên, nước mắt trào ra không ngớt:
– Gia Nguyên, anh có bị làm sao không? Anh đau không? – rồi cô quay ngoắt sang hét toáng lên với Minh Kha – Anh làm gì vậy? Tại sao lại làm đau anh ấy?
– Thằng đáng ghét. Ngồi dậy mau! – Minh Kha gầm lên, nắm tay anh siết chặt đến độ bật ra những tiếng răng rắc gai người.
Gia Nguyên nằm sóng soài trên sàn, mép nhọn của bàn vừa rồi thúc một cú mạnh lắm, đâm ngay vào bụng, cả cơ thể hắn bây giờ rất đau đớn. Tiểu Mạn thoạt nhìn thấy sắc mặt Gia Nguyên trắng bệch, hắn lại gập người lại ôm bụng, hình như có cái gì đó loang lổ…màu đỏ thẳm. Cô bé tá hỏa, lay mạnh Giá Nguyên:
– Này… Gia Nguyên…anh đau lắm hả?…ôi! Máu! Là máu!- chiếc áo trắng bây giờ đã thoáng ướt át ở vùng bụng phía bên trái, Tiểu Mạn hoảng thật sự, cô đưa tay ôm lấy Gia Nguyên, mặt bần thần, xuống sắc. Nhưng Gia Nguyên gạt phắt tay Tiểu Mạn ra, hắn từ từ ngồi dậy, tháo tai nghe ra bỏ vào trong túi quần rồi mặc nhiên đứng dậy, phủi mình mẩy hệt như chẳng bị gì. Hắn dựng bàn lên, sắp lại ghế ngay ngắn, khom người nhặt mấy cuốn sách cho vào ba lô cách bình thản, trong khi máu trên áo mỗi lúc một sẫm hơn và tanh hơn. Xong xuôi, hắn không thèm liếc Tiểu Mạn hay Minh Kha một cái nào, chỉ nhẹ nhàng xách ba lô định ra ngoài.
Minh Kha nhìn gương mặt cao ngạo chẳng có chút để tâm đến chuyện vừa xảy ra của hắn mà tức tối, anh kéo ngược hắn lại, xô hắn ra đứng đối diện với mình. Tiểu Mạn bật dậy ngay, cô đẩy Minh Kha cách xa Gia Nguyên:
– Đủ rồi, anh không được làm đau anh ấy. Em ghét cái thái độ này của anh!
– Còn anh ghét cái thái độ này của hắn!- Minh Kha bỏ ngoài tai sự van nài của Tiểu Mạn, anh đẩy cô sang một bên, mắt gườm gườm nhìn Gia Nguyên không chớp – Mày có tư cách gì mà làm em tao khóc hả? Ai cho phép kẻ như mày nói những lời làm đau nó?
Gia Nguyên liếc Tiểu Mạn bằng cặp mắt dửng dưng rồi sau đó chuyển trọng tâm cái nhìn sang Minh Kha:
– Anh là anh trai của cô ta?
– Mày bị mất trí hả thằng khốn? Hay tâm thần rồi?
– Tôi không quen hai người!- Gia Nguyên rải từng chữ một.
– Đúng là điên thật rồi! Thứ như mày tại sao Tiểu Mạn lại thích được chứ? Tiểu Mạn! Tại sao em lại thích cái thằng bỏ rơi em mà không một tiếng xin lỗi thế này? Anh không thể tha thứ cho thằng khốn nạn như hắn! Đồ khốn nạn!
– Anh, không được nhục mạ Gia Nguyên!- Tiểu Mạn gào lên, mắt cô ầng ậng nước quay sang Gia Nguyên – Gia Nguyên, em xin lỗi anh… chỉ tại Minh Kha hồ đồ thôi!
– Em nói anh hồ đồ sao? Còn thằng khốn này hắn đã lừa gạt tình cảm của em kìa!- Minh Kha gầm lên.
Gia Nguyên điềm tĩnh lắng nghe lời đối thoại giữa hai người kia, lúc này hắn mới lên tiếng hỏi Tiểu Mạn:
– Trước kia cô là người yêu tôi hả?
Cả Tiểu Mạn và Minh Kha đều sửng sốt trước câu nói của Gia Nguyên, Minh Kha sấn đến nắm cổ áo hắn:
– Mày mất trí rồi sao? Đến Tiểu Mạn mà mày cũng quên được hả?
– Phải!- Gia Nguyên nhìn thẳng vào mắt Minh Kha, chất giọng hắn tê buốt, nghe như thẩm thấu vào từng thớ thịt- Tôi mất trí rồi. Tôi không nhớ ai cả, mọi người, tôi không nhớ ai, kể cả anh và cô ta!
Tiểu Mạn ngỡ rằng tim mình lạnh toát đến ngừng đập, cô không thể tin nổi cái gì mình vừa nghe, lại là lời từ chính miệng Gia Nguyên nói ra, cô run rẩy nói từng từ cách khó nhọc:
– Anh…anh … nói bị…mất trí nhớ…à? Tại sao…chứ?
– Tai nạn làm tôi chấn thương sọ não phải qua nước ngoài điều trị lâu nay! Kí ức của tôi bị xóa sạch rồi!
– Mày đang nói cái quái gì thế chứ?- thái độ của Minh Kha cũng bất thường không kém.
Gia Nguyên giật lại cổ áo mình khỏi tay anh ta, từng tiếng một của hắn vang lên cách băng lãnh:
– Tôi không có bất kì khái niệm gì về các người đâu! Vì vậy đừng làm những chuyện ngu xuẩn như thế này nữa!
Nói rồi hắn lặng lẽ bước ra khỏi lớp, băng qua những đôi mắt giương to đầy kinh ngạc của lũ háu chuyện mai phục ngoài cửa, cách hắn đi cũng bình thản như chẳng có gì to tát.
Trong lớp, Tiểu Mạn ngồi phịch xuống sàn, hai mắt mở trưng trưng, miệng lắp bắp không thành lời:
– Anh ấy bị tai nạn ư? Sao em chẳng biết gì cả? Anh ấy quên em rồi ư?
– Tiểu Mạn à…
– Tại sao chứ? Tại sao lại như vậy? Tại sao anh ấy gặp chuyện kinh khủng như vậy mà em không biết gì hết- đôi mắt cô mở to nhìn Minh Kha đầy đau khổ – Em phải làm sao đây?
Minh Kha im lặng, chợt anh thấy những đốm máu còn rơi vãi lại trên sàn dưới chân bàn Gia Nguyên, lòng anh cuộn lên một sự khó chịu… Anh đã làm bị thương một kẻ mất trí tội nghiệp? Tự dưng anh thấy lúc nãy mình cư xử thái quá. Lòng anh chợt đắng lại khi thấy Tiểu Mạn khóc không thành tiếng, con bé cũng đáng thương…
Minh Kha cúi xuống dìu em dậy, anh vuốt tóc Tiểu Mạn, chua xót đỡ lấy con bé:
– Tiểu Mạn à, về nhà thôi… đừng khóc nữa!