Vai Diễn Định Mệnh

Chương 7: Sinh viên cũ hay mới?


Bạn đang đọc Vai Diễn Định Mệnh – Chương 7: Sinh viên cũ hay mới?

Trung Quốc, trường đại học Nam Kinh, buổi chiều…
Những nhánh bằng lăng trổ hoa tím nhạt, khí hậu mùa thu se lạnh, gió vờn tóc, thì thào nhẹ vào tai những âm thanh giao mùa đầy quyến rũ. Trên những ô cửa sổ của các lớp học, có tiếng xì xào vang lên, những cái đầu thò ra, những cặp mắt đầy tò mò đảo qua sân trường và dừng lại ở một thân ảnh đang tiến vào:
– thấy chưa, tớ đã bảo hôm nay trường mình có một tân sinh chuyển vào mà!
– ừ, tin rồi, mà lạ, đang giữa học kì thế này tại sao lại chuyển vào được nhỉ?
– Chắc là người ta bảo lưu kết quả! Năm hai rồi còn gì!
– Nhìn đẹp trai quá.
– Đúng là rất đẹp!
– Lớp im lặng!- Thầy giáo gõ tay lên bàn cắt ngang mạch trò chuyện của những cô nàng mơ mộng, tiếng xì xào dứt nhưng những cặp mắt thỉnh thoảng vẫn liếc ra cửa dõi theo dáng người mảnh khảnh ấy.

Chàng trai kéo chiếc khăn cổ lên, ánh mắt bình thản cách lạ lùng, chẳng có vẻ gì là bỡ ngỡ, lúng túng như những sinh viên lần đầu vào trường, tay nắm hờ chiếc va li và bước đi nhẹ nhàng, không hề nghĩ mình đang trở thành đề tài bàn luận của những con người xa lạ kia.
Lớp 37k12, khoa quản trị kinh doanh, ồn ào như ong vỡ tổ, nam nữ túm tụm chơi XO, vài kẻ chúi mũi vào sách, vài kẻ đeo phone ngắm cảnh bên ngoài, một cảnh tượng không được dễ chịu lắm.
Bỗng mọi hành động nghịch phá bị cắt ngang, chúng tự dưng im bặt bởi tiếng đẩy cửa nhẹ bẫng của ai đó. Cuộc chơi ngừng lại, giáo viên đang chăm chú soạn giáo trình đẩy kính quay ra nhìn:
– À, người hiệu trưởng giới thiệu là em đó hả? Vào đi!
Những sinh viên ngồi thẳng dậy, mắt tròn, mắt dẹt dán vào người đang đứng ở cửa lớp. Tiếng cọt kẹt vang lên khe khẽ trong sự im lặng đến ngột ngạt, người ấy tiến vào.
Những kẻ náo loạn và bất cần đời bỗng dưng đặt điện thoại xuống, tháo tai nghe ra, trang XO bị bỏ dở, tất cả dồn hết sự chú ý vào con người kia. Chàng trai cúi đầu chào thầy rồi nhẹ nhàng quay về phía lớp, có một làn sóng xôn xao vọng lên từ những bàn dưới, một chất giọng nghe lạnh lẽo đến kì lạ, cơ hồ như ai cũng cảm giác có một luồng điện chạy dọc sống lưng mình:
– Chào mọi người, tôi đã trở lại, và không có gì phải giới thiệu nữa, bởi tôi không phải là tân sinh viên.
– Phải rồi, kết quả của em đã được bảo lưu trong học kì vừa qua, bạn Cao Gia Nguyên vì phải đi trị liệu ở nước ngoài một thời gian nên không thể học cùng mọi người, bây giờ các em phải cùng nhau giúp đỡ bạn ấy, được chứ!- Thầy giáo lên tiếng, ông nhìn Gia Nguyên mỉm cười thân thiện – có khó khăn gì em cứ nói với thầy, thầy sẽ cố gắng hỗ trợ. Nào! Bây giờ em muốn ngồi ở đâu?
– Bàn cuối thưa thầy!- Gương mặt chàng trai bình thản, tiếng nói hắn chậm rãi và điềm tĩnh vô cùng. Thầy giáo gật đầu rồi Gia Nguyên bình thản đi xuống cuối lớp.
Mọi người nhìn theo trong sự ngạc nhiên vô độ. Đó là Cao Gia Nguyên? Cậu ta đã biến mất cả hai tháng nay rồi, không ngờ là lại sang nước ngoài trị liệu, nhìn cậu ta xa lạ quá, cứ như một người khác vậy.
Gia Nguyên ngồi xuống, lặng lẽ lấy sách vở ra và nhìn chằm chằm lên bảng, không hề để tâm đến những tiếng xì xào cứ ong ong bên tai mình…
************************************

Gia Nguyên đeo tai phone vào, hắn cực ghét sự ồn ào, cái lớp học này sao xô bồ quá, hắn lấy cuốn sách ra chăm chú đọc. Những học viên tiếp tục bàn tàn về con người cũ mà mới ấy.
Hắn ngồi một mình, tựa lưng vào thành ghế thư thái lật từng trang sách. Hắn… đẹp trai quá. Cao Gia Nguyên vẫn vậy, vẫn là gương mặt ấy, nhưng hình như hắn gầy đi nhiều, dáng đi hắn mảnh khảnh,cô độc, da hắn cũng trắng hơn rất nhiều, trắng còn hơn con gái xứ này, chẳng nhẽ mới ở xứ lạnh hai tháng mà đã trắng bệch ra như thế sao? Đôi mắt hắn sâu thẳm, hàng chân mày gọn ghẽ, nhất là lông mi rất dày, cong, hàng mi ấy khiến ánh nhìn của hắn có vẻ buồn rất lạ.
Điều kì cục nhất là trước đây hắn rất hay cười, hắn vui tính, hiếu động, đã là một anh chàng sinh viên nhưng tính tình hắn có vẻ còn trẻ con lắm, tóm lại hắn rất thân thiện và tốt bụng, tên con trai ấy ấm áp vô cùng. Còn bây giờ, hắn xa lạ, gương mặt hắn lúc mới vào chẳng có chút gì ấm áp cả, giọng nói hắn cũng khan khác… rất lạnh. Nhưng hắn bây giờ lại thu hút, chẳng hiểu vì sao nữa, cứ muốn nhìn hắn nhiều, nét hắn hình như lãng tử hơn và cao ngạo hơn, rất có sức hút.
Gia Nguyên muốn yên tĩnh, nhưng ở lớp này không có 2 chữ ấy, nhất là tụi con gái. Hắn chẳng hiểu sao cô bạn bàn trên cứ thỉnh thoảng lại quay xuống nhìn hắn chằm chằm rồi đỏ mặt quay lên. Toàn những người kì cục…
Giờ giải lao…
Cuốn sách đang đợi Gia Nguyên lật tiếp bỗng bị dựt phăng. Một cái đầu thò vào, đôi mắt mở thao láo nhìn hắn. Đáp lại sự quấy phá kia chỉ là sự im lặng và ánh mắt lạnh lẽo của Gia Nguyên. Hắn ghét nhất những ai phá vỡ sự yên tĩnh của mình. Tên con trai lì lợm kéo ghế ra ngồi đối diện với Gia Nguyên, hắn ta mỉm cười, rồi bất ngờ đánh bốp một phát vào đầu Nguyên đau điếng:
– Thằng quỷ sứ, mày đi nước ngoài hồi nào mà không thèm báo cho anh em mày một tiếng thế hả? Mày đừng nói là quên tụi tao rồi nghe? Làm tụi tao cứ tưởng mày chết đâu rồi!
– Tại sao phải nói?- Gia Nguyên giật mạnh lấy cuốn sách, lật ra đúng trang khi nãy, gương mặt chẳng chút biểu hiện gì.
– Cái thằng này, ăn nói kì cục vậy? Rốt cuộc là mày bị cái gì thế hả? Bị bệnh gì mà phải qua tận nước ngoài?

Gia Nguyên đẩy ghế đứng dậy, thái độ như bỏ ngoài tai những lời vừa rồi, hắn bình thản cầm lấy cuốn sách và quay đi. Tuy nhiên, cái thằng lì lợm kia cảm thấy mình bị xúc phạm, anh em kết nghĩa lâu rồi không gặp chào nhau một tiếng thì có chết ai, hắn tức giận giật Gia Nguyên lại, tay siết chặt lấy vai Gia Nguyên:
– Này, tại sao mày lại như thế? Tao có làm gì sai? Đừng trưng cái gương mặt ngạo mạn ấy ra, chẳng hợp với mày đâu!
Gia Nguyên không trả lời, hắn liếc nhìn bàn tay kẻ đang siết lấy vai mình, hàng lông mày khẽ chau lại như rằng hắn đang rất khó chịu. Tên kia vẫn không buông. Đôi mắt hắn ánh lên những tia xanh rờn lạnh lẽo, một màu đen thẳm như sóng biển cuồn cuộn trong đáy mắt. Ánh nhìn ấy ghim thẳng vào kẻ đang đứng đối diện, vai Gia Nguyên gồng lên. Bàn tay của thằng bạn chợt cứng lại như bị điện giật, khí lạnh chạy rần rần dọc sóng lưng. Hắn ta bất giác lùi lại một khoảng và buông tay ra…
Chớp mắt một cái, Gia Nguyên lấy lại gương mặt bình thản, quay ra cửa lớp, cơ hồ như giữa hai người chưa từng xảy ra va chạm nào.
Tên sinh viên đứng nhìn trân trân, mắt mở to đầy kinh ngạc, hắn nuốt khan một cái, thực sự thì hắn có làm gì sai chứ? Thằng Gia Nguyên đâu phải như vậy. Lúc nãy nhìn hắn rất… đáng sợ.
Gia Nguyên bước đi từ tốn và chậm rãi, hắn nghĩ, nếu là trước đây, có lẽ hắn sẽ chạy nhảy tung tăng trong giờ giải lao, hắn sẽ ngồi đánh XO với bạn và cười ré ầm ĩ, hay bay xuống căn-tin trường để ngốn một đống thức ăn,…nhưng bây giờ, nếu hắn hành động như thế thì hắn sẽ nghĩ chính mình đang bị thần kinh. Bởi đó không phải là hắn, người dẫu giống người cách mấy thì vẫn là hai người khác nhau, hai tâm hồn khác nhau, hai tính cách khác nhau. Chẳng đời nào hắn có thể sống giả tạo và bắt chước y hệt người kia được. Gia Nguyên ngày trước tốt bụng, trẻ con, còn hắn bây giờ, hắn là gì nhỉ? Nói thế nào cũng chỉ là một kẻ giả mạo…
Hắn mua một miếng Sanwich kẹp phô mai rồi ra ngồi bàn riêng, hắn không thích ngồi cùng họ- những người bạn cùng lớp, họ rất nhiều chuyện, hay hỏi những thứ linh tinh, và hắn không muốn mình bị xoay bởi bất kì một câu hỏi ngớ ngẩn nào… Hắn chỉ muốn được một mình!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.