Vai Diễn Định Mệnh

Chương 17: Cô gái của ngày hôm qua


Bạn đang đọc Vai Diễn Định Mệnh – Chương 17: Cô gái của ngày hôm qua

Jully thích bóng rổ từ nhỏ. Bóng rổ năng động, bóng rổ khỏe khoắn, bóng rổ mạnh mẽ. Nhưng tập bóng trong sân trường thì thật là lí thuyết, cô không biết mình có khá hơn chút nào qua mấy tháng trời tự tập không. Bóng rổ đường phố thì không cho con gái tham gia, đó là thế giới riêng của tụi con trai. Bóng rổ đường phố không chơi theo bất kì một qui luật nào, chơi xấu, đánh nhau, gian lận,… làm thế nào thì làm, chỉ cần giành được bóng ình. Bóng rổ đường phố tóm gọn trong hai chữ BẠO LỰC! Thế thì… con gái làm gì có vé vào cửa?
Jully quyết định cắt tóc ngắn, mặc áo phông rộng, quần bò thụng, giày ba ta,…và khẩu trang. Cô cải trang thành con trai, xin gia nhập đội bóng rổ đường phố gần trường học. Chẳng ai phát hiện, họ cho rằng đó là một thằng nhóc nhỏ bé, khá dễ thương, bị viêm xoang nên dị ứng với bụi, lúc nào cũng phải mang khẩu trang. Nó lại ham học hỏi và siêng năng luyện tập nên các đàn anh rất thích thú khi nhận nó làm đệ tử.
Jully chơi bóng tiến bộ nhanh, và chơi một cách rất hoang dã, chẳng theo quy luật nào. Vì dáng người thấp bé, mảnh khảnh, cho nên giữa những gã to lớn, hẳn rằng cô rất giỏi luồn lách, đặc biệt là trò gạt chân người ta, “Vua Gạt Chân” a…rất có cá tính!
Jully gặp cô bé đó trong một buổi chiều mùa hạ. Nó đứng bên kia hàng rào, nhìn cô chăm chăm. Chỉ có thể diễn tả nó bằng hai chữ duy nhất. Xinh đẹp!
Jully nhớ rất rõ hình ảnh kì diệu ấy… Nó lặng yên đứng dưới nắng. Nắng chảy dài trên đôi vai nhỏ bé, sáng rực lên như đôi cánh vàng trong suốt của Tinker Bell. Mái tóc nó dài, nâu đen, phản lại ánh mặt trời lấp lánh tựa hồ có rải kim sa. Làn da trắng xanh, lộ rõ một vẻ gì đó yếu đuối, mong manh, đôi mắt đặc biệt kia hướng thẳng vào Jully, không giấu giếm một nỗi niềm mơ hồ. Jully cứ ngỡ rằng mình đang nhìn thấy một tinh linh của đất trời.
Nhưng điều khiến Jully chú ý nhất là bộ đồng phục lấm lem, bờ môi chảy máu và những vết bầm tím trên tay nó.

Jully thả trái bóng xuống, tiến lại gần nó, nghiêng đầu hỏi:
– Cậu làm gì ở đây?
– Sao cậu được vào trong đó? – Nó hỏi, mắt vẫn nhìn Jully không chớp, Jully bị ấn tượng với một đôi mắt có đồng tử đen pha xanh thẳm nhìn rất sâu và khó đoán, đường nét cong cong như trăng khuyết sinh động. Đó hẳn là một đứa con lai.
– Ý cậu là sao? Tớ ở trong đội bóng nên phải tập trong đó thôi! – Jully trả lời
– Không phải cậu là con gái à? Sao có thể vào?
– Cậu… cậu nói cái gì thế? – Jully hết hồn, nhất thời á khẩu, mặt hiện lên mấy vạch đen sì. Chả phải tóc cô đang ngắn cũn, cô đang mặc áo quần rộng thùng thình, lại bịt mặt kín mít, sao biết được?
– Cậu không cần phải giả vờ! Con gái hay con trai, chỉ cần nhìn sơ qua là tôi đã biết. Thấp và gầy, tiếng nói lại trong như thế, cậu không thể nào là con trai được. Cậu cải trang con trai để được vào đây ư? – Con bé ngang nhiên nói mà gương mặt nó thậm chí một chút biểu cảm cũng không có. Lạnh tanh.
– Không phải đâu…tớ…tớ là con trai! Thật…thật đó, tớ là con trai à nha! – Gương mặt Jully đang đỏ bừng lên, tai cô cũng ửng đỏ.
– Cậu giúp tôi vào với! tôi cũng muốn tham gia!
– Không được đâu! Cậu là con gái. Nguy hiểm lắm. Cậu có biết bóng rổ đường phố bạo lực vô địch không?

Cô bé im lặng, sau đó, bờ môi còn rỉ máu của nó nhếch lên một cách bí ẩn:
– Tôi sẽ nói cho họ biết cậu là con gái. Hoặc là cậu giúp tôi?
– Cậu…- Jully nuốt khan, nếu bí mật bị lộ thì lập tức cô sẽ bị đá ra ngoài, còn nếu con bé này im lặng thì coi như vẫn ổn…Jully cắn môi, chi bằng… giúp nó? – Cậu mà có bị sao thì tôi không chịu trách nhiệm, tôi chỉ giúp cậu vào đội, ok?
– Được thôi!- ánh mắt nó cong lên như cười, một vẻ gì đó rất hài lòng.

Jully biết tên cô bé nọ là Sam, nó cũng đã cắt phăng tóc, cụt ngủn, cũng mặc áo phông, quần bò, giày thể thao, nhưng nó không thèm bịt mặt. Chẳng sao, gương mặt nó lúc đó tự dưng lại thấy giống con trai lạ lùng, chẳng có gì phải giấu giếm, chỉ cần thay đổi một chút là đã có thể trở thành người khác dễ dàng như vậy. Không có gì đáng nghi ngờ, con bé hôm trước bây giờ chẳng khác gì một tên nhóc ít nói, hơi gầy. Ổn!
Jully chỉ nó chơi bóng, đàn anh chỉ nó chơi bóng, nó tự luyện tập. Chẳng mấy chốc đã vượt qua Jully, rồi vượt qua cả mấy ông to xác, cốt cán. Nó là đứa có tài phản xạ nhanh như chớp, dù người ta có phòng ngự chắc như bê tông, chỉ cần có nó vào đội bóng, hàng rào phòng ngự bị lật nhào ngay lập tức.
Nó trở thành con át chủ bài từ lúc nào không biết, trưởng thành giữa những tiền bối một cách độc lập, dũng mãnh, uy linh. Người ta vẫn gọi nó là Storm (bão), một kẻ bách chiến bách thắng, không nhún nhường trước bất kì ai.

Với nó, bóng rổ không có trật tự, quy luật nào, nó chiến đấu hoàn toàn hoang dã và bản năng.
Cái vóc dáng mảnh khảnh của nó hẳn phải bị những trò bạo lực đe dọa? Không hề! Bởi nó luồn lách quá nhanh, di chuyển quá nhanh,vào lưới quá nhanh, mọi thứ đều quá nhanh…đến độ không cần nắm đấm, không cần gian lận, không cần thủ đoạn dư thừa nào nó vẫn chơi cách cừ khôi, buộc người ta phải thán phục.
Có một dạo, cái tên Storm nổi như cồn trong giới bóng rổ đường phố. Nhắc đến Storm, những đàn anh chỉ lắc đầu mỉm cười: “cái thằng đó trời phú cho nó cái khả năng phản xạ ấy, vũ bão như nó thì có ma nào đỡ nổi”…

Jully và con bé tên Sam trở thành bạn thân, rất thân. Jully sau này mới biết mình học cùng trường với nó. Cái hôm đầu gặp nhau, câu nói cuối cùng của con bé đã để lại ấn tượng sâu đậm cho cô: “ Tôi muốn mạnh mẽ như cậu. Tôi muốn xóa hết những vết thương này. Tôi muốn tự vệ. Tôi muốn giống anh trai tôi!”. Jully nhớ rằng, những vết bầm tím trên tay chân cô bé đó ít dần, ít dần rồi mất hẳn…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.