Đọc truyện Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ – Chương 156
Chap 156:Những ngày thi của tôi trôi qua trong đủ các tai nạn, từ chặn đường, tông xe rồi ném phao.
Có khi đang thi mà nhìn bên dưới chân có tới cả chục tờ giấy, cũng may được hai nàng kèm cặp hướng dẫn cho cái thằng học lâu dốt bền như tôi.
Những ngày như thế tôi cũng khá tốn kém cho việc lúc thì đi đường vòng, lúc thì bắt taxi, xe thồ.
Hôm nay là ngày thi cuối cùng, tiếng trống trường vang lên kết thúc môn Toán, tôi thở phảo ôm lấy cặp sách vui mừng chạy xuống bên dưới để mong được gặp nàng.
Bước xuống bên dưới đã thấy thằng Thành đứng ở bên ngoài cổng vẫy tay gọi.- Tao đây nè T ơi ra đây tao có chuyện gấp, lẹ!Tôi ngơ ngác rồi cũng lao vào xếp hàng để ra cổng, ra tới bên ngoài thằng Thành lao đến kéo tôi ra một góc.- Ê mầy có chuyện rồi lẹ đi théo tao! – Nó lao tới kéo tay tôi.- Đi đâu, có chuyện gì! – Tôi ngơ ngác hỏi nó.- Không có thời gian đâu.Tôi đơ cả người ra mặc kệ nó lôi tôi lên con xe máy, tôi yên vị đằng sau thằng Thành liền móc con điện thoại ra.- Alo Trinh hả cầm xe mình về trước đi nhé, mình đi đây chút xíu!- Ủa giờ này con đi đâu nữa ông tướng! – Trinh nói.- À ừ cứ về trước đi mình nói sau!Sau đó tôi cúp luôn điện thoại, rồi vỗ vào vai của thằng Thành để hỏi nó chuyện gì mà nó hớt hải đến như vậy.- Ê sao có chuyện gì nói tao nghe coi!- Đám đàn em thằng Hưng với đám bạn của tao bị ai đó bắt hết đi rồi, giờ tới đó cứu bạn tao đã! – Nó vừa nói vừa phóng con xe lao vun vút trên con đường ra đồi thông.Xe rẽ vào con đường đất đầy vắng vẻ, ánh nắng cuối ngày làm cho nơi đây trở nên âm u cùng với những cơn gió lạnh buốt thổi vào làn da tê tái.
Xe đi được một đoạn thì có một đám lao ra chắn đầu xe của tôi làm cả hai té nhào xuống lăn mấy vòng.
Tôi lọ mọ đứng dậy rồi lao thật nhanh tới đỡ thằng Thành đứng dậy, sau đó tôi đảo mắt nhìn một lượt xung quanh đã thấy một đám thanh niên lạ hoắc bao vây.- Ê Thành giờ sao đây mầy, đông vờ lờ thế này chơi sao! – Tôi đơ cả người quay sang hỏi nó.- Biết đâu liều thôi, chứ không tới kịp đám bạn của tao chắc có chuyện mất lẹ thôi mầy! – Thằng Thành đưa ánh mắt lo lắng.Bọn tôi bị bao vây nhưng bên kia chẳng có gì là lao vào, tôi bèn mạnh miệng cất tiếng hỏi cái đám đó.- Bọn mầy đứng đây bao vây bọn tao là có ý gì hả!Những thằng đó chả ai nói gì, cứ im lặng mà đứng nhìn bọn tôi, thằng Thành cũng ngơ ngác chả hiểu chuyện gì chỉ thấy có một thằng đang móc điện thoại ra nói chuyện với một ai đó.
Tôi dự cảm sẽ không có chuyện gì nên quay sang nói.- Hình như bọn nó chỉ muốn giữ bọn mình ở chỗ này thôi giờ sao!- Mặc kệ đi lao lên chứ đứng đây là đám bạn tao chết mất.Hai đứa bọn tôi nhìn nhau rồi cùng gật đầu, hai chân hai tay bắt đầu chuẩn bị chạy thật nhanh lao vào đám bọn nó mong có thể thoát khỏi tình cảnh lúc này.
Nhưng vừa lao lên một đoạn thì thằng cầm điện thoại đã ngừng nghe máy rồi cất giọng nói.- Bọn mầy có muốn đi vào đó không!- Sao bọn tao phải nghe theo mầy! – Tôi nghi ngờ bèn hỏi.- Giờ tao chỉ hỏi có đi hay là không! – Thanh niên đó nói.- Được tao theo! – Thằng Thành liền nói ngay.- Ơ mầy không sợ có bẫy à mà đồng ý nhanh thế! – Tôi ngạc nhiên quay sang nói với nó.- Giờ đứng đây cũng chả làm được gì, đánh cũng không lại với số lượng người như kia thôi thì cứ theo bọn nó vào xem tình hình cái đi đã!Nó nói xong thì cái đám kia cũng quay lưng bước đi, tôi và thằng Thành cũng bắt đầu theo chân của đám đó tiến sâu vào rừng thông đã tắt đi những ánh nắng cuối ngày.
Đi vòng vèo một đoạn thì đằng xa đã xuất hiện một đám thanh niên đang quỳ dưới đất, xung quanh là rất nhiều chiếc xe máy cùng với đám đàn em của ai đó đang bao vây.
Tôi cùng với thằng Thành theo sau thì cũng đã đến nơi, bước vào bên trong tôi giật mình khi nhìn thấy bóng dáng của người con gái ấy đang tựa người vào đầu xe ô tô.- Hihi anh tới rồi hả, thế mà anh cũng phát hiện rồi nhỉ! – Liên đứng dậy đi về phía tôi.Thằng Thành ngơ ngác, sắc mặt của nó đầy sự ngạc nhiên, tôi cũng đâu có khác gì nó đâu bởi trước nay tôi chỉ nghe qua chứ thật sự vẫn không tin.
Đến bây giờ mọi thứ lại đang ngay trước mặt của mình, tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần.- Ê mầy có quen biết chị đại bên NVL à! – Thằng Thành vẫn không hết ngạc nhiên quay sang hỏi.- Ừ, đám bạn mầy hôm nay không có sao rồi để tao.Tôi dứt lời đưa đôi chân tiến lên phía trước đối mặt với người con gái đó.- Sao em lại ở đây? – Tôi hỏi.- Hihi muốn biết không anh lại chỗ kia đợi em đí! – Liên chỉ tay vào chỗ mà người con gái ấy mới đứng.- À em có thể thả mấy đứa bạn của thằng Thành ra không! – Tôi lên tiếng hỏi.- Ừ anh kêu bạn anh ra nhận người đi! – Liên bắt đầu chuyển sang ánh mắt đầy sát khí.Tôi quay sang gật đầu với thằng Thành để nó bước ra chỗ cái đám thanh niên đang quỳ.
Đợi nó kéo hết bạn ra bên ngoài đứng xem người con gái ấy sẽ làm gì tiếp theo thì Liên đã quay sang nói với tôi.- Anh có biết mấy người này không!Tôi đảo mắt ra nhìn một lượt thì nhận ra ngay mấy thằng lúc trước đã tông vào xe của tôi, còn có cả mấy thằng chặn đầu xe nữa.- Ừ có, mà sao vậy! – Tôi ngơ ngác hỏi.- Anh có muốn trả thù bọn nó không! – Liên lạnh lùng nói.- Ơ không không, anh không sao, thả bọn nó đi! – Tôi cảm thấy có chuyện không hay sắp đến.- Anh tha cho bọn nó, nhưng em thì không đâu!Tôi giật mình định lao lên cản lại nhưng đã bị hai thanh niên lực lưỡng đứng bên cạnh giữ chặt.- Đừng em ơi, đã không có chuyện gì lớn, em tha cho bọn nó đi, bọn nó cũng chỉ làm theo lời của người khác thôi! – Tôi cố nhoài người lên gọi.Liên chẳng quan tâm, từng bước từng bước tiến tới cái đám đang sợ hãi nhìn vào người con gái đó.
Bước đến nơi Liên quay lưng lại nở một nụ cười đầy u ám.- Anh à, anh phải như xưa chứ, mạnh mẽ lên nào, sao lại tha được, em thì khác hahaha! – Tiếng cười của Liên vang lên trong khu rừng đang dần chìm vào màn đêm.Người con gái đó bước lên ra lệnh cho đám đàn em của mình giữ chặt mấy thằng đang quỳ dưới chân đang vang lên những âm thanh của lời van xin.
Liên lạnh lùng bước đến cầm lấy cái tuýp sắt rồi vụt thật mạnh vào cánh tay của thằng đầu tiên, tiếng la của nó vang lên đau đớn.
Sau nhát gậy đó, mấy thằng đàn em bắt đầu lao vào giáng những cây tuýp vào người bọn nó.
Tôi với thằng Thành kinh hãi nhìn vào cảnh tượng khủng khiếp đang sảy ra.
Bởi lúc này người con gái ấy cứ như một ác ma đang mặc sức giáng những gậy vào chân vào tay làm bọn đó phải gào thét từng cơn, ngã lăn ra đất đau đớn van xin tha.
Tôi chẳng thể nào có thể nhìn được cảnh tượng này nữa, nó quá khủng khiếp, tôi cố vùng vẫy, cố gắng giãy giụa nhưng không thể nào thoát được, đành gào hết sức mình chỉ mong người con gái ấy dừng tay chứ nếu không cả đám kia sẽ thành những con người tàn phế.- Em ơi dừng tay lại, đừng đánh nữa, có nghe anh nói không dừng tay, Liên, dừng tay!Âm thanh của tôi vang lên trong không gian đen tối cùng với những tiếng gào thét đau đớn của những con người đang phải chịu những gậy đập vào.
Cuối cùng âm thanh ấy cũng đã có tác dụng khi Liên đã dừng lại rồi từ từ quay người lại với ánh mắt của một ác ma đích thực.- Anh van xin bọn nó, anh đau đớn thế sao, anh thật vẫn còn nhân từ với bọn nó nhỉ, mà thôi nếu anh muốn thì em dừng vậy!Ánh mắt ấy tôi sợ, rất sợ, người con gái tên Liên lúc này tôi thật sự đã được tận mắt nhìn thấy, một con người đầy dã tâm, tàn bạo không còn là cô tiểu thư như ngày nào..