Đọc truyện Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ – Chương 145
Chap 145:Phương cũng đã ôm lấy những người bạn thân yêu của mình tiếng khóc cùng những ánh mắt buồn bã, tất cả đều hướng tới người con gái ấy.
Tôi nén cái u buồn ấy xuống nói với mọi người.- Thôi được rồi, chúng ta phải vui vẻ lên chứ đừng để Phương buồn như vậy, nào lên ly đi!Mọi người gạt đi nước mắt cầm lấy ly đưa lên hô to.- Một hai ba dô!- Chúc Phương sang bên đó sống vui vẻ có nhiều hạnh phúc, bên này sẽ luôn có bạn bè bên cạnh! – Tôi nói to.- Cảm ơn mọi người, mình sẽ rất nhớ các bạn, cảm ơn! – Phương nghẹn ngào.Mọi người nén cơn u buồn xuống và bắt đầu những nụ cười thật tươi trước người con gái ấy.
Bọn con gái đã sang hết ngồi gần chỗ của Phương, đám con trai thi nhau làm các trò vui.- Bọn mầy xem tao biểu diễn lực sỹ đây!Thằng Mạnh cởi phăng cái áo rồi đi tới cái khúc gỗ nâng lên, nhưng nâng xong nó chạy té cả khói.- Cứu tao kiến cắn, aaaaa! – Nó la bãi hãi phủi lấy phủi để cái đám kiến đang bò trên người.Đang cười ngoặt nghẽo với thằng Mạnh thì thằng Long với thằng Sâm đã cầm mấy cành cây thông lao đếp đập lấy đập để.- Để tao giúp mấy hây da, hây da!Nhìn hai thằng đập nó không thương tiếc làm thằng Mạnh chạy rồi lao thẳng xuống hồ.- Mợ tui bây đính diết tao à, đập mấy cái lá đó vào người đau bỏ mợ ra!- Giúp mầy mà còn ý kiến hả, anh em đâu nhấn nước nó!Thế là lại thêm thằng Nhân với thằng Hậu lao xuống luôn rồi hì hụp nhấn nước nó, cả lớp ngồi trên nhìn bọn nó hành hạ nhau mà cười lăn cười bò.
Tôi cũng thấy hấp dẫn thế là cũng cởi phăng cái áo lao vào với đám bạn của mình.
Sau cuộc vui dưới nước, thì thằng nào thằng nấy đi lên với cái mặt tái mét, đỏ hơn trái ớt, răng môi cứ thế run cầm cập.- Mợ tại mầy đó! – Thằng Long run rẩy quạu sang.- Ai bảo tụi bây cầm lá thông đánh tao! – Thằng Mạnh lại quạu sang.- Thôi đi bọn bây lạnh bỏ cụ ra, lo mà kiếm gì đó sưởi ấm chứ có mà cảm thì tèo! – Tôi run rẩy, hai chân run bần bật.Cả bọn chạy vào kiếm xem còn cái tờ giấy hay gì đó để sưởi ấm không chứ vào mùa này kiếm cành cây nào còn khô còn khó hơn đi nhặt tiền rơi ấy.
Lúc lọi thì cũng móc ra được mấy quyển vở còn mới toanh.- Hề hề đưa vở đây! – Thằng Long lấm la lấm lét thòm thèm gào sang thằng Duy.- Đệt mợ tao mới mua đó, đốt đốt cái cục cít ấy! – Thằng Duy lườm sang.- Có đưa không, chống rét đi đã rồi mua lại sau! – Thằng Long cũng đã không nhịn nổi lao vào giật luôn mấy quyển vở.Nhờ thằng Long làm liều mà bây giờ cảnh tượng là cả đám thằng nào cũng trần như nhộng túm tụm lại mà xé quyển vở để làm nguyên liệu đốt sưởi ấm.
mặc dù nhìn có vẻ tiếc.
Đám con gái thì cũng cơ hội chẳng tha cho cái đám con trai.- Ê tao vớ được tiền trong túi áo nè tụi bây! – Con Thảo lục đâu ra tờ năm mươi nghìn la lên.- Ế trả tao, con kia trả tao tiền ăn sáng của tao, trả đây! – Thằng Long mếu sệ cái mặt dí theo con Thảo.Cả bọn tưởng đâu chỉ mỗi thằng Long bị con Thảo hành xác ai ngờ.- Ế ế nước ở đâu vậy bay đừng tạt nữa đang lạnh bỏ mợ ra đây! – Cả đám la làng khi cả đống nước cứ tạt vào.Nhìn ra thì mới thấy mấy đứa con gái đang múc cả đống nước tạt vào, đám cờ hó liền lao ra ôm luôn mấy đứa con gái quăng hết xuống hồ cho có nạn cùng chịu.
Những nụ cười cùng tiếng la của bạn bè vang lên trong khu rừng thông, những kỉ niệm ấy sẽ là hành trang cho người ban nữ kia sắp phải xa mảnh đất nơi đây để đến với một nơi xa lạ.
Cuộc vui đến đâu thì cũng phải tàn, những cái ôm cùng những tiếng khóc chia ly khi chúng tôi sắp phải ra về.- Đi vui vẻ nhé Phương bọn mình nhớ bạn lắm! – Con Thảo ôm lấy Phương.- Không được thì có thể về đây còn bọn mình nhé! – Con Vy cũng đã ôm lấy.Mọi người đều trầm buồn nhìn vào Phương, người con gái ấy hôm nay vui lắm, nụ cười trên môi cùng những giọt nước mắt đã thay lời nghẹn đắng nói ra.- Cảm ơn mọi người, cảm ơn! – Phương đã lạc mất đi giọng nói của mình.Mọi người từ từ tách nhau ra khi về đến thành phố, dù có luyến tiếc nhưng vẫn phải tiếp tục trên còn đường của mỗi người.
Sáng hôm sau, tôi mở mắt thì mới chợt nhớ ra mình còn có việc quan trọng mà lại ngủ quên sau cuộc vui hôm qua, tôi ba chân bốn cẳng làm vscn rồi mặc đại bộ đồ lao ra bên ngoài bắt chiếc taxi.
Tôi chẳng hiểu sao Trinh lại không gọi, nhưng mặc kệ cứ đến đó trước đã.
Xe đưa tôi đến với sân bay, ở đó cũng có rất nhiều người đang chờ đợi chuyến bay của mình.
Tôi chạy thẳng vào bên trong đưa ánh mắt nhìn xung quanh với mong muốn có thể nhìn thấy hình bóng của người con gái đó lần cuối.
Chạy khắp nơi thì cuối cùng tôi cũng đã thấy, Phương đang ôm lấy hai người con gái đầy luyến tiếc, phía sau là hai bác đang cầm vali đứng đợi.- Phương ơi! – Tôi gọi thật to.Phương từ từ buông hai người con gái ấy ra rồi đưa ánh mắt nhìn vào thằng con trai đang chạy cật lực tới.- Phương à đi vui vẻ nhé, ở đây vẫn còn bọn mình, vẫn còn bạn bè nữa! – Tôi thở hổn hển.- Hihi cảm ơn T nha, mình cứ tưởng T lại như bao ngày ngủ quên luôn rồi!- Hì cũng may không tới muộn.- Cảm ơn T những ngày qua luôn bên cạnh mình, bảo vệ mình nhé, sang đó mình sẽ nhớ T lắm! – Giọng của Phương đã lạc đi.- Ừ thời gian cũng nhanh thật đấy, lần đầu gặp lại là lúc đánh nhau nữa.- Lúc đó T tuyệt lắm, cảm ơn T!Giữa hai người bọn tôi lại xuất hiện khoảng không gian yên lặng, chẳng ai biết nói gì với nhau câu nào, bởi bây giờ thời gian của người con gái ấy phải đi đã đến.- Thôi mình đi dây, đến giờ rồi, cảm ơn mọi người trong những ngày qua, cảm ơn T đã luôn bên cạnh, quan tâm tới mình, cảm ơn! – Phương đã rơi những giọt nước mắt trên khóe mi.Tôi đứng lặng tại chỗ theo dõi bóng lưng của Phương đang dần cách xa, cảm giác phải chia ly bạn bè là đây sao, nhưng tôi nào ngờ Phương quay lưng lại đưa ánh mắt đầy tiếc nuối, đôi chân của người con gái ấy đã chạy thật nhanh hướng về tôi.
Phương đưa tay ôm chặt lấy tôi, khẽ nhón chân lên trao cho tôi nụ hôn thật chua xót, thật mặn đắng bởi những giọt nước mắt đã thấm đẫm bờ môi ấy.- Cảm ơn T người mình từng yêu!Phương quay lưng đi thật nhanh vào bên trong, tôi như người chết lặng, đứng tại chỗ nhìn theo hình bóng người con gái ấy dần khuất sau cánh cửa.
Bàn tay hai người con gái còn lại khẽ nắm lấy tay tôi, giờ bên tôi chỉ còn lại hai người bọn họ, còn người con gái kia chính thức mãi mãi ra đi theo cuộc sống của gia đình mình, quay trở lại với mái ấm mà Phương đã không được tận hưởng từ lúc mười ba tuổi.
Tạm biệt Phương nhé, mãi sống vui vẻ, mãi sống thật hạnh phúc bên gia đình, và tương lai sẽ có mái ấm cho riêng bản thân của mình, tạm biệt..