Until You – Em Có Để Ta Hôn Em Không?

Chương 27


Đọc truyện Until You – Em Có Để Ta Hôn Em Không? – Chương 27

Sheridan vẫn còn quay cuồng với nhận thức mới mẻ của nàng khi nàng được gọi xuống gặp bác sĩ Whitticomb và “người đi kèm” mới của nàng.

Mong muốn có nhiều thời gian hơn để suy nghĩ về tất cả những điều nàng đã biết được trong ngày hôm đó và lo sợ trước viễn cảnh phải sống dưới con mắt lạnh lẽo của một người phụ nữ Anh cẩn trọng, Sherry tới phòng khách, nơi bác sĩ Whitticomb đang đi đi lại lại gần một người đàn bà lớn tuổi ngồi trên ghế bành. Thay vì một nữ tướng Amazon kiểu Anh mặt mày nghiêm khắc như Sherry đã tưởng tượng, người đi kèm của nàng trông giống như một con búp bê trung hoa nhỏ bé, phúng phính với đôi má hồng và mái tóc bạc được buộc gọn bên dưới một chiếc mũ trắng có diềm đăng ten.

Bà ta đang ngủ gà ngủ gật, cằm đặt trên ngực. “Đây là Bà Charity Thorton,” bác sĩ Whitticomb thì thầm với Sherry khi nàng đứng bên cạnh ông ta, ” – người em gái chưa lập gia đình của Công tước Stanhope.”

Nuốt một tiếng cười ngạc nhiên trước sự vô lý của việc con người nhỏ bé, đang ngủ gật này sẽ là người giám sát nàng, Sherry hạ thấp giọng nói của nàng xuống thành một tiếng thì thầm, và lịch sự đáp lại, “Bà ấy thật tử tế vì đã đồng ý tới đây để chăm sóc cho tôi.”

“Ồ, bà ấy vui mừng phát khóc khi được yêu cầu.”

“Vâng,” Sherry không cưỡng được phải nói đùa, nhìn những cử động lên xuống nhẹ nhàng trên ngực của người phụ nữ lớn tuổi, “Tôi có thể nhìn thấy là bà ấy rất háo hức.”

Phía bên tay trái, ngoài tầm nhìn của Sherry, Stephen dựa vào cạnh chiếc bàn gỗ sơn tiêu, quan sát cuộc gặp mặt, và chàng cười trước lời nói châm biếm của nàng.

“Cô em gái của bà ấy, Hortense, muốn đi cùng,” bác sĩ Whitticomb kể bằng giọng thì thầm của ông, “nhưng họ cứ không ngừng cãi cọ về mọi chuyện, bao gồm cả tuổi tác của họ, và tôi không muốn thấy sự yên bình của cô bị khuấy động.”

“Em gái bà ấy bao nhiêu tuổi?”

“Sáu mươi tám.”

“Tôi hiểu rồi.” Cắn môi dưới trong một nỗ lực dấu đi tiếng cười, Sherry thì thầm, “Ông có nghĩ chúng ta nên đánh thức bà ấy dậy không?”


Từ nơi góc phòng của mình, Stephen tham dự vào cuộc nói chuyện bằng giọng bình thản. “Hoặc là thế,” chàng nói đùa, “hoặc là chúng ta có thể chôn bà ấy ngay chỗ bà ấy đang ngồi.”

Sherry cứng người lại vì sốc khi khám phá ra sự hiện diện của chàng, nhưng Bà Charity giật nẩy mình tỉnh dậy như thể ai đó bắn súng đại bác vào tai bà ấy. “Trời đất ơi, Hugh!” bà kêu lên thảng thốt. “Sao ông không gọi tôi dậy?” Bà nhìn vào Sherry và đưa tay ra, mỉm cười. “Ta rất vui được giúp đỡ cô, cô gái. Bác sĩ Whitticomb kể với ta rằng cô đang hồi phục sau chấn thương, và rằng cô đang cần một người đi kèm với danh tiếng không thể nghi ngờ được trong khi cô ở đây với Langford.” Cái trán phẳng của bà nhăn lại bối rối. “Tuy nhiên ta lại không nhớ nổi là kiểu chấn thương nào.”

“Chấn thương ở đầu,” Sherry nhắc khéo.

“À, đúng rồi.” Ánh mắt màu xanh lam sáng của bà ta phóng lên đầu Sherry trong một thoáng. “Có vẻ như nó đã lành rồi.”

Bác sĩ Whitticomb nói chen vào. “Vết thương đã lành,” ông nhắc nhở bà ta. “Nhưng vẫn có những di chứng phiền toái. Cô Lancaster vẫn chưa khôi phục được trí nhớ của cô ấy.”

Khuôn mặt Bà Charity trùng xuống. “Cô bé tội nghiệp. Cô có biết mình là ai không?”

“Có ạ.”

“Cô có biết ta là ai không?”

“Có, thưa bà.”

“Ta là ai?”


Gần phát ra tiếng cười khúc khích, Sherry phải nhìn sang một bên, cố gắng kiềm chế, và vô tình nhìn thấy nụ cười của bá tước và cái nháy mắt đồng cảm. Quyết định rằng tốt nhất nên lờ đi lời đề nghị thân thiện của chàng cho đến khi nàng có nhiều thời gian hơn để khám phá cảm xúc của chính mình, nàng kéo ánh mắt trở lại với người đi kèm, và nghiêm túc trả lời câu hỏi mà nàng cho là được đặt ra để thử nàng. “Bà là Bà Charity Thornton, dì của Công tước Stanhope.”

“Đúng như ta nghĩ!” người phụ nữ lớn tuổi kêu lên vui vẻ.

“Tôi n-nghĩ tôi sẽ kêu t-trà!” Sherry nói, đã bắt đầu chạy ra khỏi phòng, bàn tay nàng chặn lên miệng, vai nàng rung lên vì cơn buồn cười không nén được.

Bên cạnh nàng, Bà Charity nói buồn bã, “Đúng là một đứa trẻ xinh đẹp, nhưng nếu cái tôi vừa nghe là tật nói lắp, chúng ta sẽ phải tốn thời gian với nó, cố gắng kiếm một tấm chồng tốt cho con bé.”

Hugh nắm vai bà trấn an. “Vậy bà chính là người thích hợp để làm việc đó, Charity.”

“Tôi sẽ chỉ cho cô ấy chính xác phải làm thế nào trong Xã hội thượng lưu,” Charity đang nói khi Sherry trở lại. Giờ đây người phụ nữ lớn tuổi đã hoàn toàn tỉnh táo, dường như bà ta có vẻ cảnh giác và đanh đá hơn, và bà ta mỉm cười rạng rỡ với Sherry khi đập đập vào chỗ ngồi bên cạnh bà ta trên ghế bành, rõ ràng là ra hiệu mời nàng ngồi xuống. “Chúng ta sẽ có khoảng thời gian vui vẻ,” bà hứa hẹn khi Sherry chấp nhận lời mời. “Chúng ta sẽ tham dự những buổi vũ hội, tiệc chiêu đãi, và tiệc khiêu vũ, và chúng ta sẽ đi mua sắm ở phố Bond và lái xe đi Công viên Hyde và dọc Pall Mall. Ôi, và cô phải tham dự vũ hội ở Phòng Hội họp ở Almack. Cô có biết Almack đấy chứ?”

“Không, thưa bà. Tôi e là không,” Sherry trả lời, tự hỏi người đi kèm của nàng làm thế nào mà theo kịp tốc độ ấy.

“Cô sẽ thích cho mà xem,” Charity nói, vỗ bàn tay vào nhau cực kì sung sướng mãn nguyện. “Đó là Thiên đường của Thế giới thời thượng, và quan trọng hơn cả một cuộc giới thiệu ở triều đình. Những vũ hội được tổ chức vào các tối thứ Tư, và chúng đặc biệt đến nỗi một khi những người bảo trợ đã đưa cho cô vé vào cửa, cô sẽ được đảm bảo sự chấp thuận của tất cả những người thuộc giới thượng lưu. Bá tước sẽ đi cùng cô lần đầu tiên, điều đó sẽ khiến cô trở thành nỗi ghen tị của tất cả những người phụ nữ và là đối tượng được đặc biệt quan tâm của tất cả những người đàn ông có mặt ở đó. Almack chính là chỗ thích hợp cho cô trong lần ra mắt đầu tiên trong Xã hội –” Bà ta dừng giữa chừng và nhìn đầy lo lắng về phía bá tước. “Langford, cô ấy đã có vé vào Almack chưa?”

“Tôi e là tôi chưa từng nghĩ tới Almack,” Stephen đáp lại, quay đi để che giấu sự khiếp sợ chàng cảm thấy đối với nơi đó.

“Ta sẽ nói chuyện với mẹ anh về chuyện mấy tấm vé. Bà ấy sẽ phải dùng tất cả ảnh hưởng của mình để có nó, nhưng bà ấy có thể thuyết phục được mấy người bảo trợ.” Đôi mắt màu xanh của bà ta nhìn chiếc áo khoác màu rượu vang và chiếc quần được cắt may rất khéo của bá tước vẻ không đồng ý, và bà ta cảnh cáo bằng giọng báo động, “Anh sẽ không được phép vào Almack nếu không ăn mặc đúng đắn, Langford.”


“Tôi sẽ cảnh báo người hầu riêng về những hậu quả nghiêm trọng về mặt xã hội nếu anh ta không phục trang cho tôi đúng mực,” Stephen hứa, mặt nghiêm trang.

“Bảo với anh ta anh phải mặt áo khoác màu đen trang trọng với đuôi tôm,” bà ta nhắn mạnh, vẫn nghi ngờ khả năng làm việc hoàn hảo của Damson.

“Tôi sẽ truyền lại nguyên văn thông tin đó.”

“Và một chiếc áo gi lê trắng đúng kiểu nữa, tất nhiên.”

“Tất nhiên.”

“Và một cái cổ cồn trắng.”

“Đương nhiên,” chàng đáp lại bằng giọng nghiêm túc hoàn toàn, hơi cúi đầu.

Hài lòng vì chàng đã được cảnh báo đúng lúc, Bà Charity quay sang Sherry và kể lại, “Những người bảo trợ đã từng buộc Công tước Wellington phải quay về khi ông ta xuất hiện ở Almack với chiếc quần kinh khủng mà ngày nay mấy người đàn ông hay mặc, thay vì một cái quần bó gối đúng kiểu.” Thay đổi đề tài chớp nhoáng, bà ta hỏi, “Cô có biết nhảy không đấy?”

“Tôi –” Sherry do dự rồi lắc đầu. “Tôi không chắc lắm.”

“Chúng ta phải tìm cho cô một gia sư dạy nhảy ngay lập tức. Cô sẽ cần phải học điệu mơnuet, nhạc đồng quê, côticông, và waltz. Nhưng cô không được nhảy waltz ở bất cứ đâu cho đến khi những người bảo trợ Almack đồng ý cho cô nhảy.” Bằng giọng nghiêm trọng, bà ta cảnh cáo, “Nếu cô làm như thế, sẽ còn tệ hơn cả việc Langford không ăn mặc đúng mực, vì anh ta sẽ không được cho vào, nên không ai biết, trong khi cô sẽ bị cho là “dạn dĩ” và bởi vậy sẽ bị hạ nhục. Langford sẽ dìu cô nhảy điệu đầu tiên, rồi sau đó anh ta có thể nhảy thêm một điệu nữa với cô, nhưng không hơn. Thậm chí chỉ hai điệu nhảy cũng có thể bị gán cho là anh ta đặc biệt chú ý tới cô, mà đó là điều cuối cùng chúng ta mong đợi. Langford,” bà ta nói, làm Stephen giật mình khi đang mải quan sát khuôn mặt nghiêng không biểu hiện gì của Sherry, “anh có chú ý đến tất cả những chuyện này không đấy?”

“Tôi nghe không sót một lời,” Stephen trả lời. “Tuy nhiên, tôi tin rằng Nicholas DuVille sẽ mong có được vinh dự hộ tống Cô Lancaster tới phòng vũ hội và dìu cô ấy nhảy điệu đầu tiên.” Khẽ dựa người sang một phía để nhìn rõ hơn phản ứng của Sherry trước thông báo mới nhất của chàng và cái tiếp theo, chàng nói thêm, “Tôi đã có cuộc hẹn khác vào ngày thứ Tư tới và sẽ phải tạm bằng lòng với việc xếp sau trong tấm thẻ mời khiêu vũ của cô ấy đêm đó.” Biểu hiện của nàng không hề thay đổi. Nàng đang nhìn vào đôi bàn tay đặt trên đùi, và chàng có ấn tượng rằng nàng bị làm nhục bởi tất cả những thảo luận về việc thu hút người theo đuổi này.

“Đúng mười một giờ các cánh cửa sẽ được đóng lại, và cả Thượng Đế cũng không được đón chào sau giờ đó,” Bà Charity cảnh báo, và trong khi Stephen kinh ngạc trước khả năng nhớ một vài chuyện và quên hẳn một vài chuyện khác của bà ta, bà ta nói, “DuVille à? Đó có phải là người đàn ông trẻ đã từng có cảm tình với chị dâu của anh không?”


“Tôi tin là,” Stephen cẩn thận đánh trống lảng, “hiện nay anh ta khá là quan tâm tới Cô Lancaster.”

“Tuyệt! Bên cạnh anh, anh ta là mối tốt nhất ở nước Anh.”

“Anh ta sẽ rất mừng được biết như thế,” Stephen trả lời, âm thầm khen ngợi quyết định bất ngờ và hứng khởi của chàng ép buộc DuVille hộ tống Sherry tới Almack hàng giờ trước khi Stephen tới đó. Sẽ là một sự trả thù ngọt ngào khi chàng tưởng tượng cảnh gã người Pháp bị bao vây như một con nai mắc bẫy bởi một đống những cô gái lần đầu ra mắt háo hức và những bà mẹ hám lợi, nhìn DuVille như nhìn một món ăn, đánh giá tài sản của anh ta và ước sao anh ta có một tước hiệu đi kèm với nó. Stephen không hề đặt chân đến “Trung tâm môi giới hôn nhân” đó hàng thập kỉ nay, nhưng chàng vẫn nhớ rất rõ: Những ván bài được chơi trong phòng chờ đặt cược thấp đến mức ngớ ngẩn, và đồ ăn thì cũng nhàm chán như bài bạc – trà nhạt, nước chanh ấm, những chiếc bánh vô vị, nước lúa mạch ướp hoa cam, và bánh mỳ và bơ. Một khi DuVille đã nhảy xong hai điệu với Sherry, phần còn lại của buổi tối sẽ là một sự trừng phạt hoàn toàn nhạt nhẽo đối với hắn ta.

Tuy nhiên, Stephen định sẽ tự mình đi cùng Sherry tới buổi hòa nhạc vào đêm tiếp theo. Nàng thích âm nhạc – chàng đã biết điều đó kể từ cái đêm mà chàng tìm thấy nàng đang hát với dàn hợp xướng của những người hầu – bởi vậy chắc chắn nàng sẽ thích Don Giovanni.

Cánh tay khoanh trước ngực, chàng theo dõi Charity Thornton thuyết giáo Sherry. Khi chàng lần đầu tiên bước vào phòng để gặp người đi kèm mới, chàng chỉ liếc xéo Charity Thornton và tự hỏi liệu Whitticomb có mất trí hay không. Nhưng khi chàng lắng nghe câu chuyện vui vẻ của bà ta, chàng đã quyết định vị bác sĩ thực ra đã có một lựa chọn cực kì sáng suốt và phù hợp với tất cả mọi người, bao gồm cả Stephen, thật hoàn hảo. Khi bà ta không ngủ gật, hay dừng lại để nhớ một cái gì đó đột ngột nảy ra trong đầu, bà ta là một người đồng hành vui vẻ. Dẫu sao thì thà để bà ta làm cho Sherry vui vẻ còn hơn là dọa nạt hay làm rối nàng. Chàng đang nghĩ về tất cả những chuyện đó thì nhận ra người phụ nữ đang nói về tóc của Sherry.

“Tóc đỏ thì không được một chút nào, cô biết đấy, nhưng một khi cô hầu tuyệt vời của tôi đã cắt nó đi và sửa sang nó, thì cô sẽ chẳng thấy nó mấy nữa đâu.”

“Để yên đi!” Stephen quát câu mệnh lệnh trước cả khi chàng có thể dừng mình lại hay điều chỉnh giọng nói, và cả ba người trong phòng đều quay lại nhìn chàng.

“Nhưng Langford,” Bà Charity phản đối, “ngày nay các cô gái đều để tóc ngắn.”

Stephen biết chàng không nên can thiệp vào chuyện này, biết rằng chàng không có tư cách can thiệp vào một đánh giá hoàn toàn nữ tính về chuyện tóc tai, nhưng chàng không thể chấp nhận được ý nghĩ mái tóc dày óng ánh của Sherry nằm một đống dưới sàn nhà. “Không được cắt tóc cô ấy,” chàng nói bằng giọng ra lệnh lạnh lùng mà có thể khiến cho phần lớn mọi người vội vã đi tìm chỗ ẩn náu.

Kì lạ là, giọng điệu này lại khiến cho Whitticomb mỉm cười.

Khiến Charity trông như bị phạt.

Khiến Sherry ngay lập tức cân nhắc việc cắt tóc nàng ngắn đến cổ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.