Until You – Em Có Để Ta Hôn Em Không?

Chương 17


Đọc truyện Until You – Em Có Để Ta Hôn Em Không? – Chương 17

“Bất kể là ngài đã làm gì, thì chắc chắn nó cũng xoay chuyển tình thế rồi,” Hugh Whitticomb tuyên bố chiều tối ngày hôm sau, khi ông ta ló đầu vào trong phòng khách, nơi Stephen đang chờ Sherry tới ăn tối cùng chàng.

“Vậy là cô ấy thấy khỏe hả?”

Stephen hỏi lại, vui vẻ và nhẹ nhõm vì “vị hôn thê” đầy đam mê và tự nguyện của chàng đã không quyết định xoa dịu tội lỗi trinh nữ trước một vài hành động sỗ sàng mà chàng đã làm vào đêm hôm trước và tự thú tất cả với Whitticomb. Stephen đã phải chôn chân trong nhà cả ngày, đầu tiên là với một trong những quản gia của chàng, rồi đến người kiến trúc sư đang được thuê để lên kế hoạch sửa chữa một trong những bất động sản của chàng, và vì vậy chàng đã không thể nhìn thấy nàng chút nào, mặc dù những người hầu vẫn thông báo cho chàng biết nàng đang ở đâu trong căn nhà rộng lớn này và báo cáo với chàng rằng nàng đang trong trạng thái rất tốt. Chàng đang trông đợi đến một buổi tối hoàn toàn thú vị, đầu tiên là với Sherry và sau đó là với Helene. Còn về chuyện chàng trông mong phần nào của buổi tối nhất, thì chàng chẳng hề để tâm xem xét đến.

“Cô ấy còn hơn là khỏe ấy chứ,” vị bác sĩ nhận xét. “Tôi sẽ nói là cô ấy đang tỏa sáng. Cô ấy bảo tôi nói với ngài là một lát nữa cô ấy sẽ xuống.”

Những ý định thú vị cho buổi tối của Stephen rõ ràng đã bị ngáng trở bởi thực tế là vị bác sĩ bây giờ đang bước vào trong phòng, không được mời – và không được trông mong – và ông ta đang quan sát Stephen với một sự thích thú công khai, căng thẳng đặc biệt phiền nhiễu khi xuất phát từ một người sắc sảo như ông ta. “Ngài đã làm thế nào mà đạt được một sự chuyển biến kì diệu đến vậy?”

“Ta đã làm như ông bảo,” Stephen lơ đãng nói, quay người bước về phía bệ lò sưởi nơi chàng đã bỏ lại cốc rượu sơ-ri. “Ta đã khiến cô ấy thấy … ờ… an toàn và đảm bảo.”

“Ngài có thể nói rõ hơn được không? Những đồng nghiệp của tôi – những người mà tôi đã xin tư vấn về trường hợp của Cô Lancaster – chắc chắn sẽ rất quan tâm đến phương pháp chữa trị của ngài. Nó hiệu quả một cách đáng kinh ngạc.”

Để trả lời, Stephen dựa một khuỷu tay vào bệ lò sưởi và nhướng lông mày chế giếu về phía ông bác sĩ tò mò. “Đừng vì ta mà lỡ một cuộc hẹn khác,” chàng phản ứng cộc lốc.

Gợi ý rất hào phóng là ông nên đi đi khiến Hugh Whitticomb đi tới kết luận rằng Stephen muốn hưởng trọn buổi tối một mình với nàng. Hoặc là như thế hoặc chỉ đơn giản là chàng không muốn một chứng nhân cho vai diễn vị hôn phu nhiệt tình mà chàng buộc phải đóng. Hi vọng sẽ khám phá ra lí do là giả thiết đầu tiên, ông nói một cách xã giao, “Thực ra, tối nay tôi rảnh. Có lẽ tôi có thể cùng ăn tối với ngài và tận mắt chứng kiến những phương pháp ngài áp dụng với Cô Lancaster?”

Stephen dành cho vị bác sĩ cái nhìn nhã nhặn như của chính ông ta, nhưng giọng nói của chàng đầy ý nghĩa. “Không có chuyện đó đâu.”

“Tôi đã có phần nghĩ ngài sẽ nói cái gì đó tương tự thế.” Bác sĩ Whitticomb nói với một nụ cười.

“Một li Madeira thì sao?” bá tước gợi ý, biểu hiện của chàng cũng khó hiểu như giọng nói của chàng.

“Vâng, xin cám ơn. Tôi tin là được,” Bác sĩ Whitticomb nói, không còn chắc chắn những động cơ thật sự của Stephen khi muốn ông đi khỏi nữa. Bá tước gật đầu lặng lẽ ra lệnh cho người hầu đứng ở gần chiếc giá đựng đầy bình rượu và li thủy tinh, và chỉ một lát sau một li rượu được mang đến cho chàng.


Bác sĩ Whitticomb đang hỏi Stephen chàng định làm gì với vị khách của chàng khi mà một loạt những vị khách thượng lưu sẽ đến London dự Vũ hội tuần tới, thì ánh mắt của bá tước đột ngột hướng về phía cửa ra vào và chàng đứng thẳng người từ vị trí uể oải bên lò sưởi của mình. Quay về hướng ánh mắt chàng, Bác sĩ Whitticomb nhìn thấy Tiểu thư Lancaster đi vào trong phòng mặc một bộ váy màu vàng quyến rũ hợp với tấm ruy băng rộng đang quấn quanh những lọn tóc dày nơi đỉnh đầu nàng. Nàng cũng nhìn thấy ông ta, và nàng đi thẳng tới chỗ ông ta đúng phép lịch sự xã giao phải làm với những người lớn tuổi.

“Bác sĩ Whitticomb,” nàng thốt lên với một nụ cười mãn nguyện, “ông đã không nói với tôi là ông sẽ còn ở đây cho đến khi tôi xuống!”

Nàng đưa cả hai bàn tay cho ông ta trong một cử chỉ mà, đối với những cô gái Anh được ăn học tử tế, sẽ là quá thân mật đối với một mối sơ giao ngắn ngủi như thế. Hugh nắm lấy cả hai tay nàng trong tay ông ta và quyết định rằng ông rất thích sự ấm áp chân thành và bản tính phóng khoáng của nàng và mặc kệ những tập quán đi. Ông thực sự rất thích nàng.

“Trông cô thật đáng yêu,” ông xúc động nói, đứng lùi lại một chút để ngắm bộ váy của nàng. “Thực ra, trông cô giống một cây mao lương hoa vàng,” ông nói thêm, mặc dù lời khen ngợi nghe có vẻ không hoa mỹ sao đó.

Sheridan quá lo lắng về việc đối mặt với vị hôn phu của mình đến nỗi nàng kéo dài giây phút phải nhìn vào chàng. “Nhưng trông tôi giống hệt như ông đã nhìn thấy cách đây vài phút. Tất nhiên, lúc đó tôi đã không mặc quần áo,” nàng nói thêm, rồi cảm thấy như bị ném xuống sàn khi nghe tiếng cười bị nén lại của bá tước.

“Ý em là,” nàng nhanh chóng chữa lại, nhìn lên khuôn mặt cười cợt, đẹp trai của Bá tước Westmoreland, “em đã không mặc những quần áo này.”

“Ta biết nàng muốn nói gì,” Stephen nói, ngưỡng mộ sự e lệ đang làm hồng đôi má nàng và làn da trắng sứ bên trên chiếc cổ áo vuông.

“Em không biết cảm ơn chàng thế nào cho đủ vì những bộ váy dễ thương này,” nàng nói với chàng, cảm thấy như nàng có thể chết chìm trong đôi mắt sâu thăm thẳm của chàng. “Em phải thú nhận là em đã rất vui mừng khi thấy chúng được mang tới.”

“Thật sao?” Stephen hỏi, cười chẳng vì lí do gì ngoại trừ việc nàng đã mang đến cho chàng một sự vui vẻ kì lạ khi nàng bước vào trong căn phòng… hay nhìn chàng với sự mãn nguyện không giấu diếm trước những thứ vặt vãnh như là một vài bộ váy đơn giản, hợp thời trang. “Tại sao nàng lại vui mừng?” chàng hỏi, chú ý là nàng đã không đưa tay cho chàng nắm như đã làm với Whitticomb.

“Tôi cũng có thắc mắc tương tự,” Bác sĩ Whitticomb hỏi, và Sheridan vừa xấu hổ vừa miễn cưỡng tránh khỏi cái nhìn mê hoặc của Bá tước Westmoreland. “Tôi đã rất sợ là tất cả chúng đều giống như chiếc váy mà tôi đã mặc hai đêm trước,” nàng giải thích với vị bác sĩ. “Ý tôi là, nó cũng đẹp, nhưng… chà… trống trải quá.”

“Sơ sài?” Bác sĩ Whitticomb nhắc lại khó hiểu.

“Vâng, ông biết đấy – nó khá là nhẹ có thể lơ lửng mọi chỗ và tôi có cảm tưởng như mình đang quấn một chiếc khăn màu xanh oải hương, chứ không phải đang mặc một bộ váy kín đáo. Lúc nào tôi cũng sợ là một trong những ruy băng màu bạc sẽ rớt xuống và tôi sẽ bị…” nàng ngắc ngứ, trong khi mọi sự chú ý của vị bác sĩ đã chuyển hướng và dừng lại nơi vị hôn phu của nàng.


“Vậy đó là màu xanh oải hương à?” ông ta hỏi nàng mà không rời mắt khỏi vị hôn phu của nàng. “Và rất mỏng manh?”

“Vâng, nhưng nó hoàn toàn thích hợp để mặc ở nước Anh,” nàng nhanh chóng nói, cảm thấy sự khiển trách ngày càng tăng lên trong cái nhìn mà người đàn ông lớn tuổi đang dành cho bá tước.

“Ai nói với cô điều đó, cô gái yêu quí?”

“Cô hầu gái – tên là Constance.” Quyết định là ông ta đã không đánh giá sai vị hôn phu của nàng, lúc này trông chàng hài hước nhẹ nhàng bất chấp cái nhìn chăm chú vẫn tiếp tục ghim vào chàng của vị bác sĩ, nàng quả quyết nói thêm, “Bác sĩ Whitticomb, cô hầu gái đã đảm bảo với tôi rằng nó thích hợp với “một tiếng chuông báo giờ ăn.” Chính xác từng từ cô ấy nói là – “Một Tiếng Chuông Báo Giờ Ăn!”

Vì vài lí do, tuyên bố nhấn mạnh đó khiến cả hai người đàn ông dừng cuộc đối đầu bằng mắt với nhau và cả hai đều nhìn về phía nàng. “Cái gì?” họ đồng thanh nói.

Sheridan ước gì đã không bao giờ nhắc đến chủ đề này, nàng hít một hơi dài và kiên nhẫn giải thích cho cả hai người đàn ông, “Cô ta đã nói rằng bộ váy màu xanh oải hương thích hợp cho chỉ một tiếng chuông báo giờ ăn. Em đã không biết là chàng rung chuông, và em nhận ra mình đang xuống lầu ăn bữa tối sớm, chứ không phải bữa tối, nhưng vì em không có bất kì thứ gì khác để mặc, và em đã không mặc nó cho những chuông báo giờ ăn khác, em đã không –” nàng ngưng giữa chừng khi khuôn mặt bá tước như vỡ lẽ ra, và nàng nhìn thấy chàng đấu tranh để giữ cho khuôn mặt nghiêm nghị. “Em đã nói điều gì nực cười lắm sao?”

Bác sĩ Whitticomb nhìn vào Stephen và hơi bực bội hỏi, “Cô ấy có ý gì thế?”

“Ý cô ấy là Một bộ quần áo trong nhà[1]. Cô hầu gái đã phát âm một thứ tiếng Pháp kinh khủng.”

Bác sĩ Whitticomb nhanh chóng gật đầu hiểu biết, nhưng ông chẳng thấy lời giải thích buồn cười một chút nào. “Đáng lẽ tôi phải đoán ra. Chắc chắn là tôi đã nghi ngờ khi nghe mô tả về chiếc váy màu xanh oải hương. Tôi tin là ngài sẽ tìm được một cô hầu xứng đáng cho Cô Lancaster ngay lập tức và ngài sẽ giải quyết triệt để vấn đề quần áo, để cho những chuyện hiểu lầm như thế này không còn tái diễn nữa?”

Bác sĩ Whitticomb đã uống cạn li rượu của ông ta và đưa nó cho người hầu, anh ta xuất hiện ngay bên cạnh khuỷu tay của ông với một cái khay bạc trước khi ông nhận ra vị chủ nhà của ông chưa hề đáp lời. Nuôi ý định đòi kì được câu trả lời, ông quay người và nhận ra rõ ràng là Stephen đã quên mất không chỉ câu hỏi của Hugh mà cả sự hiện diện của ông nữa. Thay vì chú ý vào cuộc thảo luận, chàng đang cười với Charise Lancaster, và nói với giọng quở trách nhẹ nhàng, “Tối nay nàng vẫn chưa chào ta, quí cô ạ. Ta đã bắt đầu cảm thấy hơi bị hủy diệt rồi.”

“Ồ vâng, em có thể thấy là chàng buồn lòng,” Sheridan nói, cuời trước sự nói tâng bốc – nịnh nọt đó. Ngẫu nhiên tựa vào bệ lò sưởi, với đôi mắt xanh biếc cười với mắt nàng và nụ cười uể oải trên khuôn mặt đẹp trai, Stephen Westmoreland là hình ảnh mẫu mực của sự tự tin và uy vũ của một người đàn ông. Tuy nhiên, sự hào hoa bỡn cợt của chàng và sự ấm áp trong đôi mắt chàng có một tác dụng làm nàng phấn chấn một cách kì lạ, và nụ cười của chính nàng cũng ấm áp khi nàng thú nhận một cách hài hước, “Em đã định sẽ chào chàng ngay khi gặp, nhưng em đã quên mất phải làm thế nào cho đúng, và em đang định hỏi chàng về việc đó.”

“Ý nàng là gì?”


“Ý em là, em có phải cúi chào không?” nàng giải thích với một nụ cười nhẹ mà Stephen thấy vô cùng khả ái. Một cách nào đó, nàng đã có thể đối diện với vấn đề lớn nhất của nàng và tất cả những hệ lụy của nó với một sự thành thật hăm hở mà chàng thấy đáng kinh ngạc và vô cùng can đảm. Về việc chàng muốn nàng chào hỏi chàng như thế nào, chàng sẽ thích hơn nếu nàng đưa cho chàng cả hai bàn tay như đã làm với Hugh Whitticomb, hay tốt hơn nữa là nàng đưa miệng nàng ra để chàng đặt vào đó một nụ hôn bất chợt mà chàng muốn, nhưng vì cả hai cách đều không khả thi lúc này, chàng gật đầu trả lời câu hỏi của nàng và nói thản nhiên, “Đó là một tập quán.”

“Em cũng nghĩ như vậy,” nàng nói khi nhún mình thực hiện một động tác cúi chào duyên dáng, chẳng hề tốn chút công sức. “Như thế này có chấp nhận được không ạ?” nàng hỏi, đặt bàn tay nàng vào trong bàn tay đưa ra của Stephen khi nàng đứng thẳng lên.

“Còn hơn cả chấp nhận được,” chàng vừa cười vừa nói. “Nàng đã làm gì hôm nay?”

Từ góc mắt của mình, Hugh Whitticomb cẩn trọng lưu ý đến sự ấm áp trong nụ cười của bá tước, cách chàng mải mê nhìn ngắm nàng khi nàng trả lời câu hỏi của chàng, và thực tế là chàng đang đứng gần nàng hơn mức cần thiết rất nhiều và thậm chí hơn cả chuẩn mực lịch sự. Nếu chàng chỉ đang diễn một vai diễn, thì chắc chắn là chàng rất thích nó. Và nếu chàng không chỉ đang diễn kịch…

Bác sĩ Whitticomb quyết định thử khả năng thứ hai, và bằng giọng đùa bỡn bình thường, ông ta hướng về phía cả hai người, “Tôi vẫn có thể bị nài ép ở lại dùng bữa khuya, nếu tôi được mời –”

Charise Lancaster nhìn về phía ông ta, nhưng Stephen chẳng thèm liếc nửa con mắt. “Không có chuyện đó đâu,” chàng nói cộc lốc. “Đi đi.”

“Không để người ta nói là tôi chẳng biết gì khi nghe một lời đuổi khéo,” Bác sĩ Whitticomb nói, cực kì dũng cảm, cực kì hài lòng về mọi chuyện, bao gồm cả sự kém hiếu khách bất thường của Stephen, đến nỗi ông ta gần như đập tay vào bàn tay của người quản gia đưa ra nơi cửa trước khi người này đưa cho ông ta chiếc mũ và cây gậy.

“Hãy để mắt đến cô gái trẻ giùm tôi,” thay vào đó ông nói, với một cái nháy mắt bí ẩn. “Đó sẽ là bí mật nhỏ của chúng ta nhé.” Ông ta đã đi được nửa đường xuống cầu thang ở cửa trước trước khi ông ta nhận ra rằng người quản gia không phải là Colfax, mà là một người khác, già hơn nhiều.

Nhưng điều đó chẳng quan trọng. Chẳng có điều gì có thể làm hỏng tâm trạng của ông lúc này.

Cỗ xe của ông đang chờ ở chỗ buộc ngựa, nhưng buổi tối đẹp và những hi vọng của ông đang lên cao đến nỗi ông quyết định đi bộ và ra hiệu cho người lái xe của ông đi theo. Bao năm qua, ông cùng với gia đình Westmoreland đã quan sát trong sự sửng sốt bất lực khi những người phụ nữ lao mình vào Stephen, tất cả bọn họ đều quá háo hức trao đổi bản thân họ lấy tước hiệu của chàng, sự giàu có của chàng và một liên minh với gia đình Westmoreland đến nỗi đã biến một Stephen từng là hiện thân của sự quyến rũ lịch lãm và tấm lòng ấm áp thân ái trở thành một kẻ hay chỉ trích lạnh lùng.

Tất cả những bà chủ nhà và bà mối ở nước Anh đều săn lùng chàng, họ đối xử với chàng với bằng sự cung kính mà tài sản và quyền lực gia đình chàng đòi hỏi trong giới thượng lưu, và tuyệt vọng khao khát chàng – không phải vì bản thân chàng, mà vì tên tuổi chàng và những thứ mà chàng có.

Chàng càng duy trì tình trạng độc thân, thì càng phải trở nên thách thức, đối với cả phụ nữ chưa kết hôn và đã kết hôn, cho đến khi chàng không thể bước vào một phòng vũ hội mà không gây ra một cơn chấn động thật sự giữa những người phụ nữ . Chàng nhìn thấy việc đó diễn ra, hiểu lí do của nó, và quan điểm của chàng về phụ nữ ngày càng xuống cấp tương ứng với sự nổi tiếng ngày càng gia tăng của chàng. Kết quả là, thái độ của chàng đối với toàn bộ giới nữ bây giờ trở nên quá chán ngán và quá coi thường đến nỗi chàng thích công khai cặp kè với tình nhân hơn là với bất cứ một người phụ nữ đáng trọng nào cùng tầng lớp với chàng. Ngay cả khi chàng đến London tham dự Mùa vũ hội mà suốt hai năm qua chàng không hề tham dự, chàng đã không thèm xuất hiện trong bất cứ một buổi họp mặt chính nào của giới mình, mà thà dành cả buổi tối hoặc ở bàn đánh bạc với những người bạn của chàng hoặc ở nhà hát và các vở opera với Helene Devernay. Vậy là chàng công khai khoe khoang cô ta trước mặt giới quí tộc bực dọc, gây ra một vụ bê bối làm phiền lòng mẹ và chị dâu chàng một cách sâu sắc.

Cho đến một hoặc hai năm trước, ít nhất chàng cũng chịu đựng được những người phụ nữ tự dâng mình cho chàng. Cho đến lúc đó, chàng đã đối xử với họ chẳng có gì tệ hơn là một cử chỉ hạ mình chế giễu, nhưng gần đây sự kiên nhẫn của chàng dường như đã đến giới hạn. Gần đây, chàng hoàn toàn có khả năng hạ nhục triệt để hay vô lễ một cách cay nghiệt với phụ nữ, đảm bảo khiến cho phụ nữ phải khóc lóc tủi hổ và xúc phạm đến họ hàng của cô ta khi họ biết về việc đó.

Vậy nhưng… đêm nay, chàng đã cười với Charise Lancaster với sự ấm áp xưa của chàng. Chắc chắn một phần thái độ của chàng liên quan đến sự thật là Stephen cảm thấy phải chịu trách nhiệm trong cảnh ngộ của nàng – và đúng là như thế. Giờ đây nàng tha thiết cần đến chàng, nhưng theo ý kiến của Bác sĩ Whitticomb, chàng cũng cần nàng thiết tha như thế. Chàng cần sự dịu dàng trong cuộc sống của chàng và cần sự ngọt ngào. Hơn hết thảy, chàng cần bằng chứng vững chắc rằng trên đời này có những cô gái chưa kết hôn muốn và cần nhiều thứ hơn nữa ở chàng chứ không chỉ sử dụng tước hiệu, tiền bạc, và tài sản của chàng.


Ngay cả trong trạng thái tâm thần mong manh dễ vỡ của nàng, Charise Lancaster dường như chẳng hề quan tâm đến tước hiệu hay sự tráng lệ của căn nhà của chàng. Nàng không bị chàng dọa dẫm, hay ám ảnh, hay sợ hãi sự chú ý của chàng. Đêm nay nàng đã chào đón Hugh với sự ấm áp thiên phú không thể cưỡng lại được, rồi nàng đã cười lớn trước sự hào hoa của Stephen. Nàng trung thực một cách mới mẻ và không hề e thẹn, nhưng nàng cũng ngọt ngào và mong manh nữa – đủ để bị tổn thương trước sự thờ ơ của Stephen. Nàng là kiểu người con gái hiếm hoi suy nghĩ về những nhu cầu của người khác trước nhu cầu của chính mình và thản nhiên tha thứ cho những sự xúc phạm mình với tấm lòng rộng lượng và duyên dáng. Trong suốt những ngày đầu hồi phục, khi nàng vẫn còn phải nằm liệt trên giường, nàng đã luôn yêu cầu Hugh trấn an “bá tước” rằng nàng sẽ khôi phục sức khỏe và trí nhớ để chàng không phải lo lắng vô ích nữa. Hơn nữa, nàng cũng nhạy cảm – và tỉnh táo – đủ để nhận ra chàng sẽ tự đổ lỗi vì tai nạn của nàng. Thêm vào đó, Hugh hoàn toàn bị thu hút bởi vẻ thân thiện, nhân ái chân thành của nàng đối với tất cả mọi người, từ người hầu cho đến chính ông, và thậm chí cả vị hôn phu của nàng.

Monica Fitzwaring là một cô gái trẻ rất tốt với nhiều tính cách tuyệt vời và được nuôi dậy cẩn thận, và Hugh cũng rất thích cô ấy, nhưng không phải như một người vợ của Stephen. Cô ấy đáng yêu, hòa nhã, và trong sáng – như cô ấy đã được nuôi dạy như thế – nhưng vì chính sự dạy dỗ ấy, cô không có được mong muốn cũng như khả năng khơi dậy những cảm xúc sâu sắc nơi bất kì người chồng nào, đặc biệt là nơi Stephen. Không có một lần nào, trong tất cả những lần Hugh nhìn thấy Stephen ở cùng cô, mà chàng lại nhìn cô với cùng sự dịu dàng ấm áp mà chàng đã thể hiện với Charise Lancaster trong những giờ vừa qua. Monica Fitzwaring sẽ trở thành một bà chủ nhà tuyệt vời và người đồng hành quyến rũ trong bữa tối của Stephen, nhưng cô sẽ không bao giờ có thể chạm tới trái tim chàng.

Không lâu trước đây, Stephen đã cảnh báo toàn bộ gia đình chàng bằng cách tuyên bố rằng chàng không bao giờ có ý định cưới Monica hay bất kì người nào khác chỉ để kiếm một người thừa kế. Hugh cảm thấy đó là sự trấn an nhiều hơn là cảnh cáo. Ông không hề đồng tình chút nào với những cuộc hôn nhân chỉ vì sự tiện lợi ngày nay đã trở nên một sự bắt buộc[2] trong giới quí tộc – nó không dành cho bất kì ai mà ông quan tâm, và ông rất quan tâm đến nhà Westmoreland. Vì Stephen, ông không mong mỏi gì hơn là một cuộc hôn nhân giống như Clayton Westmoreland đã có, kiểu hôn nhân mà chính Hugh đã có khi Margaret còn sống.

Margaret của ông…

Ngay cả bây giờ, khi ông đi bộ ngang qua căn nhà đường bệ trải dài dọc con phố Upper Brook, ý nghĩ về bà vẫn làm ông mỉm cười. Ông nhận ra Charise Lancaster có gì đó nhắc ông nhớ đến Margaret. Tất nhiên, không phải là vẻ bề ngoài, mà là sự ân cần và can đảm của nàng!

Sau khi xem xét mọi việc, Hugh khá chắc chắn rằng định mệnh cuối cùng đã mang đến cho Stephen Westmoreland một điều tốt lành mà chàng đáng được hưởng. Tất nhiên, Stephen không muốn điều này, và Charise Lancaster chắc chắn sẽ không cảm thấy “được ban phước” khi nàng khám phá ra nàng đã bị lừa bởi “vị hôn phu” và bác sĩ của chính mình. Tuy nhiên, định mệnh có Hugh Whitticomb là đồng minh, và Bác sĩ Whitticomb tự tưởng tượng mình là một lực lượng mạnh mẽ khi cần thiết.

“Maggie thân yêu,” ông nói lớn tiếng, vì mặc dù vợ ông đã qua đời từ mười năm trước, ông vẫn cảm thấy bà ở rất gần và ông thích nói chuyện với bà để giữ bà ở bên ông, “Tôi nghĩ chúng ta sẽ thắng trận đấu hay nhất trong suốt những năm qua! Bà nghĩ sao?”

Tựa trên cây gậy, ông nghiêng đầu và lắng nghe, và rồi ông bắt đầu cười khúc khích vì ông gần như có thể nghe thấy câu trả lời quen thuộc của bà: “Tôi nghĩ ông nên gọi tôi là Margaret, Hugh Whitticomb, không phải Maggie!”

“A, Maggie thân yêu,” Hugh thì thầm, khẽ cười, bởi vì ông luôn luôn trả lời giống như vậy, “bà đã là Maggie của tôi kể từ cái ngày bà trôi tuột ra sau con ngựa và rơi ngay vào cánh tay tôi.”

“Tôi không trôi tuột, tôi xuống ngựa. Có điều hơi khác người một chút.”

“Maggie,” Hugh khẽ nói, “Tôi ước gì bà ở đây.”

“Tôi ở đây mà, ông thân yêu.”

[1] En dishabille (tiếng Pháp) = một bộ quần áo mặc trong nhà.

[2] De rigueur (tiếng Pháp) = một sự ràng buộc, ép buộc


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.