Until You – Em Có Để Ta Hôn Em Không?

Chương 16


Đọc truyện Until You – Em Có Để Ta Hôn Em Không? – Chương 16

Stephen cực kì cẩn thận tránh tất cả những ý nghĩ về nàng trong ngày tiếp theo, nhưng khi người đầy tớ của chàng trải ra bộ quần áo để mặc cho bữa tối, chàng thấy mình trông đợi bữa tối với Sherry hơn bất kì bữa ăn nào mà chàng trông đợi trong suốt một thời gian dài qua. Chàng đã đặt mua một số bộ quần áo lịch sự cho nàng từ người thợ may của Helene và kiên quyết đòi ít nhất một trong số chúng phải được đưa đến cho nàng trong ngày, những bộ còn lại được đưa đến khi chúng đã sẵn sàng. Khi người thợ may nhắc nhở chàng một cách kích động rằng Mùa Vũ Hội sắp sửa bắt đầu và những thợ may của bà ta phải làm việc suốt ngày đêm, Stephen đã lịch sự yêu cầu bà ta cố hết sức có thể. Vì Helene chỉ mua sắm ở những cửa hiệu cao cấp với chi phí vô cùng đắt đỏ, chàng tin chắc rằng người thợ may sẽ thực hiện được một tủ quần áo lịch thiệp đúng mực và bà ta sẽ tính giá cắt cổ cho chàng vì sự hối thúc này.

Trong vòng vài giờ, ba người thợ may đã đến nhà, và mặc dù chàng không ngây thơ đến mức tin rằng, trong một thời gian ngắn ngủi như thế, người sẽ ăn tối cùng chàng có thể giành được kiểu cách thời thượng nhất, nhưng chàng vẫn háo hức muốn xem trông nàng sẽ như thế nào trong một bộ váy thích hợp. Khi chàng ngửa cổ ra phía sau để người hầu có thể xoa bọt xà phòng dưới cằm của chàng, Stephen quyết định rằng bất kể Charise Lancaster mặc gì, nàng cũng sẽ mặc nó với sự tinh tế đặc biệt của riêng nàng, cho dù đó là một sợi dây bằng vải màu vàng hay là một bộ váy vũ hội.

Chàng đã không hề thất vọng trong chuyện đó, hay trong bữa tối của họ. Nàng bước vào phòng ăn, mái tóc óng ả thả xuống hai vai và bao quanh gương mặt rạng rỡ, trông giống như một cô gái ngoại lai trong bộ váy len mềm mại như nước, cổ áo hình vuông, trễ xuống và thân váy vừa khít với cơ thể khiến cho mọi sự chú ý đổ dồn về phần phía trên của bộ ngực đầy đặn của nàng và nhấn mạnh cái eo thon trước khi nó thả xuống thành một đường gấp đơn giản trên sàn nhà. E lệ lảng tránh cái nhìn ngưỡng mộ thành thực của Stephen, nàng gật đầu đúng kiểu với người hầu đứng ở gần chiếc tủ búp-phê, khen ngợi những bát đựng hoa hồng trắng bằng bạc và hàng đống những cây chân nến bạc trên bàn, rồi nàng duyên dáng ngồi vào chiếc ghế đối diện với chàng. Chỉ khi đó nàng mới ngẩng mặt lên đối diện với chàng, và nụ cười nàng dành cho chàng quá ấm áp, tràn đầy sự rộng lượng và hứa hẹn không ý thức, đến nỗi Stephen phải mất một lúc mới nhận ra nàng chỉ đang cám ơn chàng vì bộ váy. “… mặc dù chàng đã quá phung phí cho nó,” nàng kết thúc trong sự im lặng lửng lơ.

“Bộ váy đó không hề phung phí và còn lâu mới đáng yêu bằng người mặc nó,” Stephen đáp lại, và khi nàng nhìn đi chỗ khác như thể nàng thật sự xấu hổ vì lời nhận xét của chàng, chàng tự nhắc nhở mình cực kì kiên quyết rằng nàng đã không định quyến rũ chàng với nụ cười tan chảy kia của nàng, hay là cách nàng lắc hông duyên dáng, hay bộ ngực mềm mại nở nang của nàng, và rằng đây là một thời điểm, địa điểm và người phụ nữ cực kì không thích hợp để kích động những ý nghĩ về những chiếc gối sa tanh bên dưới bộ tóc màu kim loại óng ánh và bộ ngực căng tròn nở ra dưới bàn tay tìm kiếm của chàng. Trong hoàn cảnh đó, chàng chuyển những ý nghĩ của mình về những đề tài an toàn hơn và hỏi nàng đã làm gì trong ngày.

“Em đã đọc báo,” nàng trả lời, và với ánh nến nhảy múa trên tóc nàng và lấp lánh trong mắt nàng, nàng bắt đầu tiêu khiển cho chàng bằng những lời nhận xét dí dỏm về những mẩu tin vặt vãnh nàng đã đọc ở mặt sau của những tờ báo về hàng loạt những hoạt động trong mùa Vũ hội ở London. Nàng giải thích rằng mục tiêu lúc đầu của nàng là học tất cả những gì có thể từ báo chí về những người quen của chàng và tất cả những thành viên khác của xã hội thượng lưu trước khi nàng được giới thiệu với họ. Lương tâm của Stephen phản đối việc để mặc nàng làm thế trong khi nàng sẽ không được gặp bất kì ai hết, nhưng, chàng biện bạch, nỗ lực đó dường như đã làm nàng vui và bận rộn, và vì vậy chàng hỏi nàng đã tiến xa đến đâu.

Những câu trả lời của nàng, và những biểu hiện trên mặt nàng, khiến chàng vui vẻ, bị hút theo, và bị thách thức trong suốt bữa ăn mười món. Khi nàng nói về một vài hành động cực kì đáng xấu hổ và thái quá mà nàng đọc được, nàng có một cách đặc biệt chun chiếc mũi ngổ ngáo của nàng trong một cử chỉ bất bình hay đảo mắt không tin một cách buồn cười. Những cử chỉ đó lúc nào cũng làm chàng cảm thấy muốn cười. Và trong lúc chàng vẫn đấu tranh để dấu đi vẻ buồn cười của mình, nàng có thể trở nên đăm chiêu và đưa ra một câu hỏi lặng lẽ khiến chàng hoàn toàn bị bất ngờ. Kí ức bị hư của nàng dường như có những lỗ hổng bất chợt liên quan đến việc hiểu biết bằng cách nào và tại sao những người thuộc tầng lớp xã hội của chàng – hoặc tương tự là của chính nàng ở Mỹ, làm những việc đặc biệt theo cách đặc biệt, và vì thế đưa ra những câu hỏi đích xác khiến chàng phải đánh giá lại những phong tục mà chàng đã coi nhẹ.


“Theo tờ Gazette,” nàng cười cợt thông báo cho chàng khi người hầu đặt một phần thịt vịt ngon lành lên đĩa của họ, “bộ váy thiết triều của Nữ bá tước Evandale được trang trí bằng ba ngàn viên ngọc trai. Chàng có nghĩ đó là một con số chính xác không?”

“Ta hoàn toàn có lòng tin vào tính chính trực báo chí của nhà phân tích xã hội của tờ Gazette,” Stephen nói đùa.

“Nếu đúng là như thế,” nàng nói với một nụ cười dễ lây, “thì em chỉ có thể suy ra hoặc là chúng đều là những viên ngọc trai rất nhỏ, hoặc bà ấy là một người rất to lớn.”

“Tại sao lại như vậy?”

“Bởi vì nếu những viên ngọc trai đó lớn mà bà ta lại không to béo, thì chắc chắn bà ta phải cần đến một cái tời mới đứng thẳng người dậy được sau khi cúi chào đức vua.”

Stephen vẫn còn cười trước hình ảnh bà nữ bá tước lạnh lùng trang nghiêm và to béo phục phịch bị kéo lên và ném sang một bên ngai vàng khi Sherry nhanh chóng chuyển từ đề tài chuyện phiếm sang chuyện nghiêm túc. Đặt cằm trên hai bàn tay đan lại với nhau, nàng nhìn chàng qua suốt chiều dài của chiếc bàn ăn và hỏi, “Trong tháng Tư, khi tất cả những người có vai vế đều tụ tập ở London trong mùa Lễ hội và ở lại đến tận tháng Sáu, họ làm gì với con cái của họ?”


“Chúng ở lại quê nhà cùng với các bà vú em, người dạy kèm hay gia sư.”

“Và họ cũng làm như thế trong suốt mùa Lễ hội nhỏ?”

Khi Stephen gật đầu, nàng nghiêng đầu sang một bên và trang trọng nói, “Những đứa trẻ người Anh chắc hẳn rất cô đơn trong suốt những tháng dài đó.”

“Chúng không cô đơn,” Stephen sốt ruột nhấn mạnh.

“Cô đơn chẳng có gì liên quan đến việc ở một mình cả. Kể cả là trẻ em hay người lớn.”

Stephen quá mong ngóng đổi đề tài này, một đề tài mà chàng sợ là sẽ dẫn thẳng tới một cuộc bàn luận bất khả về những đứa con của họ, đến nỗi chàng không hề nhận ra giọng điệu của chàng đã trở nên lạnh băng hay là cảm xúc mong manh của nàng, và những lời nhận xét của chàng đâm vào nàng như một mũi dao. “Nàng đang nói từ kinh nghiệm bản thân sao?”


“Em… không biết,” nàng nói.

“Ta sợ rằng tối mai, nàng sẽ như vậy.”

“Ở một mình?”

Khi chàng gật đầu, nàng nhìn thật nhanh vào miếng bánh nướng phủ pa tê ngon lành đang đặt trên đĩa trước mặt nàng, rồi thở dài một tiếng, như thể đang gom góp dũng khí, và nhìn thẳng vào chàng. “Có phải chàng ra ngoài vì những điều em vừa mới nói hay không?”

Chàng cảm thấy mình như một tên quái vật vì đã khiến nàng hỏi câu đó, và chàng trả lời rất rõ ràng, “Ta có một cuộc hẹn trước không thể hủy được.” Và rồi, như thể nhu cầu biện bạch cho bản thân trong mắt nàng vẫn còn chưa đủ ngớ ngẩn, chàng thông báo, “Hi vọng nàng cảm thấy thoải mái khi biết rằng cha mẹ ta vẫn đưa anh trai ta và ta đến London ít nhất nửa tháng một lần trong suốt mùa Lễ hội ở London. Anh trai ta và vợ anh ấy, và một vài người bạn của họ, cũng mang con cái và một đoàn gia sư tới đây trong mùa Lễ hội.”

“Ồ, thật là tuyệt!” nàng kêu lên, nụ cười tỏa sáng như mặt trời. “Em rất vui khi được biết là trong tầng lớp này vẫn có những người cha người mẹ hết lòng vì con cái.”

“Phần lớn những người trong tầng lớp này,” chàng cộc lốc thông báo cho nàng, “đều thấy sự tận tụy ấy cực kì lố bịch.”


“Em không nghĩ một người nên để những ý kiến của những người khác ảnh hưởng đến việc họ làm, phải không?” nàng hỏi, hơi nhăn trán.

Cả ba cảm xúc đều đánh vào Stephen cùng một lúc, và chàng bị giằng xé giữa buồn cười, tiếc nuối và chán nản: Bất kể nàng có nhận ra hay không, Charise Lancaster đang “chất vấn” chàng, cân nhắc những phẩm chất của chàng, không chỉ như một người chồng tương lai, mà còn là người cha tương lai của những đứa con của nàng – mà chàng chẳng hề muốn đóng vai trò nào trong hai vai trò ấy cả. Và đó là một điều đúng đắn, vì thứ nhất, chàng dường như đã được đánh giá rất cao trong tiêu chuẩn của nàng, và thứ hai, việc nàng không mặn mà với những ý kiến của Người khác chắc chắn sẽ khiến nàng bị loại ra khỏi xã hội văn minh trong vòng một tuần, nếu nàng có bao giờ đặt chân vào đó. Stephen cũng không bao giờ quan tâm tới ý kiến của bất kì ai, nhưng chàng là một người đàn ông, chứ không phải một phụ nữ, và sự giàu có cũng như tên tuổi lừng lẫy của chàng cho chàng cái quyền được làm bất cứ điều gì chàng thích mà không bị trừng phạt gì hết. Không may là, cũng chính những bà lớn trong xã hội thượng lưu sẵn sàng rù quyến chàng cưới con gái họ, những người hoàn toàn sẵn lòng bỏ qua bất cứ một thói xấu và tội lỗi nào của chàng đó, lại sẽ đóng gông Charise Lancaster chỉ vì một sự vi phạm nhỏ nhất qui tắc xã hội – chứ chưa nói đến một lỗi lầm lớn như là ăn tối một mình với chàng, như nàng đang làm đây.

“Chàng có nghĩ một người nên để những ý kiến của người khác ảnh hưởng đến hành động của họ không?” nàng lặp lại.

“Không, chắc chắn là không rồi,” chàng trịnh trọng xác nhận.

“Em rất vui được nghe thấy thế.”

“Ta đã e là nàng sẽ như vậy,” Stephen nói, nén lại một nụ cười.

Sự hài hước của chàng không hề giảm đi trong suốt bữa ăn của họ và sau đó trong phòng khách, nhưng khi đến giờ chúc nàng ngủ ngon, chàng nhận ra là chàng không thể tin tưởng chính mình đủ để làm gì hơn là một nụ hôn kiểu anh chị em trên má nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.