Ừ Thì Làm Anh Hùng

Chương 16: Kế hoạch "mạo hiểm" của cô nàng kì lạ


Bạn đang đọc Ừ Thì Làm Anh Hùng: Chương 16: Kế hoạch “mạo hiểm” của cô nàng kì lạ

Quay trở lại buổi phỏng vấn. Cô nàng Hạnh cũng bực mình vì cái tên “sĩ diện” kia, mình đã ra về cho hắn “sĩ diện” mà còn lẽo đẽo bám theo này nên đưa số tài khoản của mình ra và nói:
– Chuyển 10 tỉ vào số tài khoản của tôi rồi nói chuyện tiếp.
Nguyên bình thường có thể “mặc kệ” nhưng hình như cứ đứng trước “gái đẹp” là IQ và suy nghĩ của cậu chàng bay đi đâu hết nên anh nhanh chóng nhấc điện thoại yêu cầu ngân hàng chuyển khoản sang số tài khoản được Hạnh đưa cho. Lần này đến Hạnh “ngơ ngác”, hắn có thể gọi điện thoại yêu cầu giám đốc ngân hàng chuyển tiền, lại còn dám “to giọng”, chẳng lẽ hắn có người quen ở ngân hàng? Lý do không hẳn như vậy mà vì cái ngân hàng Nguyên gửi tiền chính là do “anh” và ba người anh em khác từng “một thời lăn lộn” trên thị trường chứng khoán thành lập.
_____________________
Nhắc lại chuyện bốn năm trước, một “tên điên nào đó” qua đây và hắn rất có hứng thú với cái gọi là “thị trường chứng khoán” nhưng… hắn không có tiền. Cuối cùng vì “lên sàn” và “lên lớp” nhiều gặp một tên “thiếu gia cổ phiếu” nổi danh “thua nhiều thắng ít”, “mua đắt bán rẻ” nhờ kết giao và trợ giúp hắn ta mấy lần thoát cảnh thua đau mà được vị “thiếu gia” kia hậu tạ một số vốn vì muốn “thấy cao thủ thực sự ra tay”.
Nguyên kể từ đó kết bạn với vị “thiếu gia” và cũng là bạn “bóng đá” bạn cùng tuổi tên Cường Steven này và cùng nhau “hợp đồng tác chiến” chém giết vô số. Cường là “con rơi” của Tổng giám đốc một tập đoàn lớn nhất Việt Nam, sau này “ông bố hờ chưa bao giờ gặp” của hắn chết đi để lại cho hắn 100 tỉ. Hắn từ bé đã “ghét” ông bố kia đến tận xương tủy nên khi được thừa kế hắn đã đem hết số tiền kia “nướng bừa” trên thị trường chứng khoán và thả phanh tiêu xài đập phá cho “hả giận”. Nhưng càng ăn chơi, càng thua chứng khoán nhiều cái “giận” của hắn càng tăng chứ không giảm, Nguyên “điên khùng” lúc đó là bạn thân của hắn đã phân tích và chỉ ra “vì sao hắn như vậy”, từ đó tên “thiếu gia” này tỉnh ngộ hẳn.
Hắn từ bé không có người bố ở bên cạnh như vậy là hắn đã không có quá khứ đẹp, hiện tại hắn có tiền nhưng lại đem đi “đốt” thế này là hiện tại “thất bại” nếu không cẩn thận tương lai trắng tay nữa thì Cường sẽ về đâu? Cường tỉnh ngộ từ đó và hắn kiếm tiền để… hướng về tương lai. Quá khứ đã qua, hiện tại rồi cũng sẽ trở thành quá khứ, chỉ có hướng về tương lai mới là mục tiêu để Cường phấn đấu.
Hai người qua “một thời chém giết” ở nội địa đến kì nghỉ hè năm thứ hai đã quyết định “bơi ra biển lớn” vì thị trường Việt Nam rất khó để họ “thi triển quyền cước” thắng cũng “thắng nhỏ” mà thua cũng thua vừa. Sang đến Mĩ, họ lại nhập hội với hai thanh niên người Việt nữa, một người là Nguyễn Việt Phương- anh họ của Nguyên đang sang Mĩ để “đầu tư mạo hiểm” kiếm vốn kinh doanh, người nữa là Vương Bá Nam, một “thiếu gia” chân chính vì muốn “cảm giác mạnh” nên bán hết tài sản cá nhân mặc kệ công việc kinh doanh của gia đình ở nhà mà sang Mĩ… chơi bời. Từ đó họ lập ra nhóm “tứ đại công tử Việt ở phố Wall” liên thủ với nhau, tiền kiếm như nước. Chỉ một kì nghỉ hè mà tài sản của hai chàng thanh niên đã lên gấp ba lần. Về đến Việt Nam, hai người cũng không quên “hướng về Mĩ” để chơi trò “chém giết” nên tài sản của họ không ngừng ra tăng, đương nhiên đã chơi trò mạo hiểm là phải có thắng, có thua nhưng nhờ tài “đánh hơi” nhạy bén của Nguyên mà nhóm đó tổng kết lại vẫn luôn ở cái thế “kiếm lớn”.
Cuối cùng, gần một năm trước đây, vì “kiếm đủ” Phương trở về nước mở công ty phần mềm, “Đại ca” của nhóm là Vương Bá Nam một thời gian ngắn sau cũng đã tròn 30 tuổi do thua lỗ một vụ thiệt hại “khá nặng” mất trắng gần 70 triệu đô nên cũng… có chút tỉnh ngộ với cái trò “mạo hiểm” này. Cộng với “người yêu “ép” về làm đám cưới” nên đã rửa tay gác kiếm từ nay rời xa thị trường tập trung làm ăn “tử tế”. Thế là cả bốn người thanh niên “oai phong một thời” đều đã về nước, bỏ nghề “đầu tư”. Vì Nam muốn “ra riêng” chứ không muốn “ăn bám” bố mẹ nên cả nhóm đã góp tiền để Nam đứng tên lập một ngân hàng lấy tên là Tứ Phúc tổng số vốn khởi nghiệp là… 8000 tỉ. Mỗi người góp vào đó một phần để làm “vốn lưu động” nên ngân hàng đó có thể nói Nguyên cũng là “cổ đông lớn”. Đến khi tên điên kia sắp về, hắn “chia” cổ phiếu còn đang tồn đọng bên Mĩ của mình bán hết đi làm từ thiện cho thanh thản, chỉ để lại 200 tỉ và 20% cổ phần ngân hàng Tứ Phúc cho Nguyên nếu không số tiền trong tay cậu còn phải lớn hơn rất nhiều. Nhưng Nguyên vốn… lười nên chưa hề đọc qua đoạn tư liệu vốn được “cất khá kĩ” này, chỉ biết sơ sơ là ở Ngân hàng Tứ Phúc hắn “rất có tiếng nói” nên mới dám hò hét với tay “giám đốc quèn” kia một trận.
Hạnh thấy có tin nhắn xác nhận có 10 tỉ đồng được chuyển vào tài khoản mà có chút “sững sờ”. Sau một giây, cô nàng lập tức ngồi xuống ghế, trở lại vẻ bình thản và bắt đầu bàn bạc về “kế hoạch điên cuồng”. Ngồi nhìn “người thanh niên điên cuồng” trước mặt Hạnh nói:

– Anh biết thứ gì bây giờ có giá trị nhất mà luật pháp không cấm kinh doanh chứ?
Nguyên tò mò nhìn Hạnh, cô bé kia mỉm cười thật tươi nói:
– Đó là… xác quái vật. Mỗi một quốc gia đều điên cuồng tìm cách “bắt quái vật còn sống” hoặc nhặt xác nó về để nghiên cứu, nhiều kẻ thừa tiền (đưa mắt nhìn chằm chằm Nguyên nói tiếp) cũng làm như vậy.
Nguyên vẫn tỏ ra nghi hoặc và không hiểu:
– Vậy chúng ta bỏ ra 10 tỉ để làm gì?
Hạnh mỉm cười tự tin đưa mắt nhìn thẳng vào Nguyên nói:
– Hiện giờ các nước đều “khát nguồn quái vật” trong khi một số người tu luyện có thể giết quái vật nhưng lại… thiếu tiền. Sự liên hệ giữa nhà nước và những người tu luyện còn chưa đủ mạnh, họ tin vào quân đội hơn. Vì thế chúng ta có thể đứng ra trả tiền để mua hoặc thuê những người tu luyện kia giết quái vật rồi bán lại cho nhà nước, hoặc có thể làm trung gian để hai bên ngồi gặp nhau bàn bạc, sau khi hợp đồng kí chúng ta sẽ ăn hoa hồng.
Thấy Nguyên còn đang ngơ ngác, cô bé nói:
– Vì thế quán cafe tôi mở sẽ nhằm là nơi chuyên tụ tập của giới cao thủ, những người săn quái vật và những người cần mua. Anh thấy thế nào?

Nguyên giật mình tỉnh lại nghĩ: Đúng vậy, lực lượng mà nhà nước tin tưởng thường là quân đội chứ không phải người tu luyện “lẻ tẻ” thứ nhất quân đội cũng đã là “người tu luyện” một đến hai sao rồi, cần gì một vài tên “tu luyện” lẻ tẻ bên ngoài vào cho “rối loạn”. Về chính sách với người tu luyện cũng vậy, nhà nước cũng có ưu đãi nhưng… thực chất người tu luyện vẫn rất… “nghèo”. Họ muốn “tu luyện nhanh hơn” lại phải bỏ tiền ra mua “sản phẩm chế tạo” của các quốc gia bán độc quyền và chế tạo bí mật. Như một tên Tu luyện cấp ba đơn lẻ chẳng hạn, hắn muốn nhanh lên cấp bốn lại phải đi “mua thuốc” do WHO sản xuất và bị các quốc gia phân phối độc quyền. Nhưng… tiền đâu mà mua, nhà nước mỗi tháng cũng chỉ cấp cho hắn 1 bình nhỏ, chẳng đủ luyện một ngày… vì thế triển vọng “thuê cao thủ” và đứng làm trung gian giữa cao thù và nhà nước là hoàn toàn … có khả năng. Ngẫm nghĩ xong Nguyên nói
– Cô nói cũng đúng nhưng… có nhất thiết phải dùng đến 10 tỉ.
Cô bé Hạnh bắt đầu nói tiền dùng để “đánh quan hệ” để “quảng cáo” để làm sao hình thành một địa điểm “đáng tin cậy” và là một nơi có “sức cạnh tranh” vì dịch vụ này về sau chắc chẵn sẽ “phổ biến” Nguyên chỉ là “người đi trước” mà thôi. Cô nàng sau một hồi phân tích nói thêm:
– Tôi có một người bạn hiện giờ đã tu luyện đến ba sao. Có thể săn giết một số quái vật hai sao, giá của xác quái vật hai sao cũng không đắt nhưng… chúng ta cần số lượng để làm uy tín, tụ tập nhiều hơn nữa những cao thủ tới. Anh hiểu chứ?
Nguyên cười khẽ rồi khâm phục cái “nhạy bén” của cô nàng này nghĩ thầm. Như vậy cũng tốt, coi như là “rèn luyện cao thủ” nếu tìm được người “tố chất tốt” mình có lẽ sẽ “bồi dưỡng” thêm nên anh thoải mái nói:
– Vậy cô sẽ toàn quyền quyết định mọi việc, tôi sẽ không ra tay can thiệp
Cô bé Hạnh cũng cười nói:
– Nếu có một chỗ làm “tốt” thế này tôi có lẽ cũng sẽ gắn bó nhiều hơn với quán của anh. Cám ơn anh!
Nguyên cười đưa cho Hạnh một chiếc chìa khóa nói:

– Đây là chìa khóa của “gian phòng” đó, cô sẽ toàn quyền phụ trách trang trí, quảng cáo… giúp tôi.
Hạnh nhận chiếc chìa khóa đầy tự hào cười nói đùa:
– Anh có vẻ bóc lột nhân viên quá sức rồi đó. Mà tôi còn chưa được một bản hợp đồng lao động chính thức đây! Anh có biết làm vậy là trái pháp luật không?
Nguyên phất tay cười nói:
– Lương của cô một tháng sẽ là 50% doanh thu từ đồ uống của quán.
Hạnh đưa cặp mắt long lanh nhìn Nguyên, cậu như bị hút vào trong đó cho đến khi cô bé nhíu mày nói:
– Anh cũng không phải thiếu I ốt như tôi nghĩ.
Thực chất nếu quán này đi vào hoạt động thì cái “doanh thu từ đồ uống” có thể cho là mưa bụi rồi, người ta còn phải bỏ công bỏ sức. Nguyên gãi gãi đầu cười nói:
– Chỉ đùa thôi mà, đùa thôi mà. Cái đó … mức lương của cô sẽ bằng 20% tổng thu nhập của quán, nếu lỗ thì cô sẽ không có lương. Như vậy được chứ?
Hạnh gật gù tán thưởng với mức lương đó, nhưng bước hai bước cô quay ngoắt lại cười một cái làm cho anh chàng Nguyên “tim nhảy lên tận cổ” nói:
– À! Tôi có một người thân muốn đầu tư vào quán này anh có đồng ý không? Người kia rất ngại ra mặt nên cần anh đứng ra kinh doanh, nếu anh đồng ý, chúng tôi có thể góp thêm 50 tỉ nữa.

Nguyên cười khẩy nói với cô nàng:
– Đừng có lôi kéo cả bạn bè họ hàng vào vậy chứ? Lại còn góp gấp 5 tôi thì làm sao tôi “kiếm chác” được chứ? Tôi muốn “đi đầu” trong cái dịch vụ này rồi.
Cô bé Hạnh cũng không tỏ ra thất vọng, cô mỉm cười nói:
– Anh may mắn đó, tôi cũng vừa nảy ra cái ý tưởng kinh doanh này xong chưa kịp nói cho ai. Coi như anh kiếm lợi.
Nguyên cười cười nhìn cô bé đi xa dần nói to đủ cho cô nghe thấy:
– Còn chưa chắc có lợi mà cô đã làm như tôi lợi dụng cô không bằng ấy.
Hạnh quay ra dắt chiếc xe, mang mũ bảo hiểm lên quay đầu vào quán nói:
– Tôi đã ra tay thì chắc chắn thành công.
Nguyên nhìn hình bóng cô gái xa dần mà cười nói:
– Cô gái kì lạ thật!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.