Bạn đang đọc Ừ Thì Làm Anh Hùng: Chương 11: Tình hình tạm lắng- Quyết tâm cưa gái
Người kia nghe được cái “lí tưởng cao đẹp” kia nhìn Nguyên cười “khinh bỉ” nói:
– Vậy ta mới đưa cho ngươi “Linh tinh” khi ngươi tu luyện đạt cấp chín đỉnh phong, ngươi có thể trút hết sức mạnh vào tinh linh “lập trình” cho nó một ý thức, nó sẽ là một “con rối” do ngươi lập trình, sở hữu sức mạnh chín sao nhưng độ “ngốc” của nó cũng chín sao luôn, để “bắt nạt” mấy con quái nhép cũng tạm được.
Nguyên nghe “không cần vất vả” vẫn ổn định được thế cục cũng lấy làm mừng thầm nói:
– Vậy là tốt rồi, cho ta vài cái Linh tinh nữa đi, ta sẽ chế thêm vài tên “khôi lỗi cao thủ”.
“Lão già” bĩu môi với cái tên “thiếu hiểu biết” kia nói:
– Ngươi truyền sức mạnh để duy trì “Linh tinh thì” “bản chính” của ngươi cũng chỉ tu luyện đến năm sao là hết mức. Đương nhiên chỉ bằng một ý nghĩ ngươi có thể cho “Linh tinh” thu về khôi phục sức mạnh chứ không đến nỗi “phế” cái “bản chính”. Nói trước là “Linh tinh khôi lỗi” này độ “ngốc” cao lắm nên gặp đối thủ mạnh, ngươi nên dùng “Bản chính dung hợp” mới phát huy tối đa sức mạnh được.
Nguyên ha hả gật đầu nói:
– Kệ đi, đến lúc đó hãy hay, giờ thì ta đi “lười” một chút đã. Bái bai ông bạn, rảnh ta sẽ đến chơi với ông!
Thấy Nguyên đã đi khuất dầm tầm mắt, lão già cười thầm khẽ nói:
– Xem ngươi có thể “ẩn cư chờ chết” mãi được không?
Sau khi từ đáy biển lên, Nguyên lập tức dịch chuyển về Hà Nội. Lúc này, đại sứ các nước đều đã có mặt tề tụ đông đủ. Họ sau khi xem “nguồn tư liệu” và “công pháp tu luyện” thì hai mắt đều sáng rực.
Công pháp này tuy không phải “lên cấp càng cao tuổi thọ càng dài” như trong tiểu thuyết tiên hiệp, võ hiệp nhưng cũng có lợi ích của nó, người luyện tuy không sống được đến 300-400 năm nhưng nếu chín sao đỉnh phong thì thọ được 200 tuổi cũng bình thường, chỉ khi đột phá Thánh cấp thì mới có sự nhảy vọt “một triệu năm” dài đằng đẵng kia.
Những công pháp đó đã mang lại cho nhân loại cách “chống lại” đám quái thú kia. Vừa mừng họ lại vừa “lo sợ” trước cá nhân hay thế lực thần bí đã giao cho họ chiếc USB này.
Nguyên thấy gần 200 người tề tụ đông đủ thì cũng xuống “giao lưu” để mọi người khỏi chờ lâu. Mỗi vị đại sứ đều có một “phiên dịch viên” tiếng Việt nên Nguyên cũng chẳng mất công “phun” ngoại ngữ, hắn lười biếng cất giọng:
– Các người hẳn là đã xem trước những tư liệu mà ta đưa phải không?
Cả đám gật đầu, Nguyên nói tiếp:
– Ta đã “đàm phán” với đám quái vật rồi, chúng sẽ không tùy tiện ăn thịt chúng ta nhưng các ngươi sẽ phải dùng thịt những loài vật khác để “thỏa mãn” chúng.
Các đại sứ đều đã biết truyện gì sảy ra với Địa cầu nên khi nghe được đều thở phào một hơi may mắn. Nguyên nói tiếp:
– Những tên nào “độc ác” sẽ bị ta đích thân trừng trị, mỗi một con quái cần ta “thu phục” thì “phí ra tay” của ta là 100 triệu đô la, đối với nước nghèo chỉ thu 10%, riêng với Trung Quốc và Mĩ (cười hắc hắc) hai nước này tiền nhiều chắc không tiếc ít tiền lẻ nên ta “lấy rẻ” thôi, 1 tỉ đô la Mĩ.
Đại sứ Mĩ với Trung Quốc nghe được đều “trợn mắt” với tên này. Nguyên lại “chém gió” tiếp:
– À quên nói, ta còn nhận “đào tạo” những “cao thủ” như ta, chi phí thì bàn sau nhé. Có công pháp mà không có “sư phụ” thì nói trước là khó “bảo vệ” sân nhà lắm. Còn một truyện nữa là “tha được thì tha” không nên chém giết tuyệt tình.
Nguyên nói lửng lơ nên những vị đại sứ ở đây không cho là đúng, cũng phải thôi khi cậu “giấu” tiệt chuyện linh khí và những thứ liên quan. Nguyên có một chút “tư tâm” ở vấn đề này… cậu muốn trở nên “thần bí” một chút vì nếu nó “bình thường” quá như có linh khí hấp thu sẽ thành cao thủ hay những câu … linh tinh kia thì cái danh “cao thủ” này có phải là quá rỗng rồi.
Khi các đại sứ đều đang “báo cáo” với lãnh đạo các nước thì Nguyên cũng nhanh chóng “dịch chuyển” đến nơi có những con quái vật không phục đem chúng “làm thịt” một mặt đe dọa những con quái vật đã “nghe lời” mặt khác cũng là để cho thế giới thấy “cái oai” của mình.
Sau khi “làm thịt” xong mấy con quái dưới sự ghi hình từ xa của đoàn quay phim, Nguyên nhanh chóng quay sang “lấy tiền bản quyền” rồi dịch chuyển trở về nhà.
Bố mẹ Nguyên thấy con cả đêm không về trong khi bên ngoài đang hỗn loạn thì hết sức lo lắng, gọi điện cho những người thân hoặc bạn bè nơi Nguyên có thể đến thì họ đều nói “không có” hoặc “không biết” nên hai người khi thấy Nguyên về thì vừa mừng vừa giận. Mẹ Nguyên ôm con nói:
– Cả đêm qua mày đi đâu thế Nguyên?
Nguyên thấy cảm giác bên gia đình thật tốt, tốt hơn nhiều so với cảm giác “quay phim chém quái” làm anh hùng lúc nãy nên cậu mỉm cười nói:
– Con bị kẹt ở ngoài không về được. Mà mẹ yên tâm đi, từ mai quái vật sẽ không còn xâm phạm chúng ta nữa rồi.
Bố mẹ Nguyên buồn cười vì câu “chém gió” của cậu con trai. Sáng hôm sau hệ thống điện lại một lần nữa hoạt động, mọi thứ sau một quá trình dọn dẹp đều trở lại bình thường từ Đài phát thanh Phường đến Đài truyền hình Quốc gia… liên tục đưa tin “quái vật xâm lấn” rồi ca ngợi nhờ có vị “siêu anh hùng” mà Việt Nam là một trong những quốc gia có thiệt hại thấp nhất trên thế giới về cả người và tài sản. Trên truyền hình còn liên tục đăng cảnh “anh hùng” đánh nhau với quái vật, còn ảnh chụp của “anh hùng” trong bộ đồ “siêu nhân Gao” đã trở thành thời trang được người ta đua đòi học theo, ảnh của anh được treo ở nhiều nơi với sự biết ơn của thế giới. Nhưng mặc kệ những phản ứng đó, nhân vật được truyền thông nhắc đến, mọi người tôn vinh… đang ngủ.
Hôm sau khi lên trường Báo chí để làm thủ tục rút hồ sơ thì Nguyên đã thấy đường phố lại náo nhiệt trở lại như mọi ngày, nếu không nhìn kĩ một số kiến trúc còn đang hư hại và đường xá nhiều chỗ vừa mới “vá víu” lại xong thì không ai tưởng tượng được, chỉ vài tiếng trước đây, nơi này còn là nơi “quái vật hoạt đông”.
Hôm đấy, Nguyên gặp cả lớp và những người bạn thân thiết ở trường và tổ chức một buổi “liên hoan chia tay” nho nhỏ. Sau khi tạm biệt các bạn, Nguyên đưa Diệp Nhi ra về trên chiếc xe đã mượn của cô hôm qua. Diệp Nhi ngồi sau xe với vẻ kích động nói:
– Anh thực sự phải đi sao?
Nguyên mỉm cười bình thản nói:
– Chỉ là tạm thời thôi mà em!
– Anh có dự định gì chưa?
Nguyên suy nghĩ một hồi rồi nói:
– Anh không biết nữa. Có lẽ anh sẽ thử kinh doanh nhỏ.
Diệp Nhi cười khúc khích:
– Thấy em có quán café làm ăn được nên định đua đòi học theo hả?
Nguyên mỉm cười đáp lại:
– Anh đã nói định kinh doanh gì đâu? À mà này. Nguyên ấp úng hỏi.
Diệp Nhi tò mò:
– Có gì mà ấp úng thế anh?
Nguyên nói với giọng trầm ngâm:
– Nếu như có hai người như anh, một người giống anh trước khi mất trí nhớ, một người là anh bây giờ… em sẽ chọn ai?
Diệp Nhi gõ vào cái mũ bảo hiểm của Nguyên một cái cười nói:
– Đồ ngốc này lại than vãn vì đoạn trí nhớ đã mất đó hả? Anh đã hỏi em câu đó mấy lần rồi, lần này em trả lời cũng là lần cuối nhé! Anh từ nay không cần bận lòng nữa đâu. Em nói thực sự này, EM YÊU ANH. Vậy thôi, quá khứ, hiện tại hay tương lai đều là như vậy.
Nguyên nghe được có chút gì đó cảm động nhưng cũng có chút… khó nói nói:
– Thế giả sử đó là hai người.
Diệp Nhi cười ha hả:
– Cái tên ảo tưởng hão huyền này, nếu có hai người như anh em yêu cả hai. Hehe, đằng nào em cũng xác định xây dựng “hậu cung” ình rồi, anh nhanh chân chen lên trước đi em cho làm “chồng lớn”.
Anh hùng của chúng ta phì cười và bó tay hết cách với cách nói của cô người yêu và thầm nghĩ:
– Có kẽ hở tức là tên đó có thể sang đây? Hắn liệu có quay lại đây tìm Diệp Nhi không? Lúc đó mình nên làm thế nào?
Nhưng… sang thì mặc kệ hắn đi, tự nhiên gần đây Nguyên cảm thấy… mình cần và không thể thiếu cô nàng Diệp Nhi Tiên Tử kia đến lạ. Phải chăng đó là cái người ta gắn cho cái mác “tình yêu”. Yêu thì cứ yêu đi, thằng điên kia có sang anh cũng “quyết chiến” với mày. Nghĩ vậy Nguyên gạt phắt ý tưởng “bỏ cô người yêu hờ” và quay sang “yêu thật” luôn.
Tạm gác lại những dòng suy nghĩ “yêu đương nhăng nhít” kia, Nguyên ở lì trong nhà đóng cửa mấy hôm liền và đã thành công tu luyện cấp chín đỉnh cao. Cậu muốn làm ra một “con rối hóa thân” này để nó làm “hình nhân thế mạng” chuyên trách “giữ hòa bình và an ninh thế giới” để mình được thảnh thơi tập trung tán gái. Mấy hôm gần đây quái vật tuy không ồ ạt tấn công người nhưng… xung đột vẫn sảy ra liên tiếp, đặc biệt là với những nước cậy vào “lực lượng quân đội” muốn truy quét quái vật ra khỏi lãnh thổ của mình.
Hệ thống công pháp đã được truyền bá khắp toàn cầu mấy ngày hôm nay, đến cả những người như… bố mẹ Nguyên cũng được bác Tổ trưởng dân phố tặng cho vài bản “công pháp tu luyện 5 sao” được in và phát miễn phí rộng rãi trên cả nước để “thử tu luyện”. Có thể nói con người Địa Cầu chưa từng trở nên đoàn kết như hôm nay. Nhà in hoạt động hết công xuất, xưởng vũ khí không hề ngưng nghỉ… cơ quan, trường học, bệnh viện… tất cả đều như vứt hết đi vẻ “uể oải” mệt mỏi trước kia mà thay vào đó là sinh khí bừng bừng, là sự quyết tâm sản xuất, xây dựng để nhân loại trở nên mạnh mẽ hơn trước sự xâm lăng của quái vật.
Nhân loại có một “siêu anh hùng” nhưng một người không thể đại diện cho cả một chủng tộc, một nền văn minh được, tất cả người dân trên thế giới đều biết vậy nên họ cùng cố gắng tu luyện, học tập, xây dựng… để làm những người “anh hùng nhỏ” góp phần làm Địa Cầu mạnh hơn.
Xem được những thông tin cũng như qua thần thức chứng kiến được cảnh đó, cậu bạn Nguyên của chúng ta thấy ấm áp vô cùng. Mọi người đều đang cố gắng… mình… cũng phải cố gắng ăn và chơi. Nghĩ là làm, Nguyên lập tức đem toàn bộ sức mạnh của mình đưa vào viên cầu “Linh tinh” kia. Khi những nguồn sức mạnh cuối cùng của cậu được truyền xuống, từ viên ngọc “Linh tinh đó” một thân thể giống y hệ Nguyên hiện ra, đôi mắt vô hồn, cả người cứng đờ. Nguyên tò mò “nhìn ngó, sờ nắn” một hồi rồi thích thú:
– Cái “xác” này cũng giống ta đó!